Editor: Nguyetmai
Miêu Miêu rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, mếu máo đầy tội nghiệp.
Ninh Hề Nhi tội nghiệp chọc chọc màn hình, uể oải hít mũi, "Tôi lại chết rồi..."
"Chị ngốc quá à!"
"Em còn ngốc hơn chị đấy! Chị chỉ mới chết 7 lần, em đã chết 10 lần rồi!"
"Hu hu hu..."
Kỷ Dạ Bạch nhìn lướt qua, cảm thấy vui vẻ.
Trò hai người chơi là game Liên quân - trò chơi đang vô cùng phổ biến dạo gần đây, hai bên chọn một anh hùng đại diện cho chính mình, giết chết anh hùng bên địch rồi đánh sập nhà lớn của địch liền giành được chiến thắng.
Nhưng hiển nhiên là, Ninh Hề Nhi với Miêu Miêu cũng không thuộc bên đi giết người, mà là bên bị giết...
Có lẽ là hai người quá gà, ở trong khung chat đồng đội đều giận, "Lại là học sinh tiểu học! Game cái gì mà game! Biết ngay là bài tập về nhà quá ít nên chúng nó rảnh quá ấy mà!"
"Hai người chắc là phe địch phái tới làm gián điệp đúng không!"
Miêu Miêu dựa vào vốn từ ít ỏi của mình mà nhận được mấy chữ, khó hiểu hỏi, "Miêu Miêu rõ ràng là học sinh lớp chồi trường mẫu giáo, tại sao bọn họ lại nói Miêu Miêu là học sinh tiểu học?"
Ninh Hề Nhi lòng đầy căm phẫn, "Mà rõ ràng chị là học sinh trung học phổ thông mà!"
Những đồng đội khác còn dùng icon đầu heo spam đầy màn hình, thể hiện sự chê bai của hai đứa chơi gà Ninh Hề Nhi và Miêu Miêu.
"Kỷ Dạ Bạch, bọn họ nói thế là đang chê tôi chơi gà à?" Ninh Hề Nhi tội nghiệp nhìn Kỷ Dạ Bạch, đôi mắt trong veo giống như lưu ly rưng rưng nước mắt, Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy cúi đầu khụ một tiếng, thật sự không đành lòng đả kích cô ấy, "Là bọn họ không có văn hóa."
"Ừm, đúng đó! Tôi cũng cảm thấy như vậy!" Ninh Hề Nhi đồng ý gật cái đầu nhỏ.
Kỷ Dạ Bạch xoa xoa đầu cô, "Tôi giúp cậu chơi nhé."
Ninh Hề Nhi cực kỳ nghi ngờ, "Cậu biết chơi à?"
"Tàm tạm…"
"Vậy chỉ cho phép cậu chết 5 lần thôi đấy! Quá là tôi không cho cậu chơi nữa đâu!" Ninh Hề Nhi lo lắng dặn dò, sau đó mới đưa điện thoại di động cho Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch nhìn kỹ năng, mua trang bị, điều khiển phương hướng, khiến nhân vật loli béo của Ninh Hề Nhi nhằm về phía quân địch.
Chỉ một lúc sau, trong màn hình liền xuất hiện một tên địch, Ninh Hề Nhi căng thẳng, "Cậu cẩn thận một chút! Người này rất mạnh, vừa nãy cậu ta giết tôi rất nhiều lần đó!"
"Ồ?" Kỷ Dạ Bạch nhướng mày.
Ngón tay thon dài như đang múa trên màn hình, mới có năm giây ngắn ngủi, đối phương đã bị giết chết!
Ninh Hề Nhi nhìn trợn mắt há hốc miệng.
"Còn muốn giết người nào?" Kỷ Dạ Bạch cưng chiều hỏi.
Ninh Hề Nhi sùng bái nhìn hắn, chọc màn hình, "Người này! Người này! Còn có người kia nữa!"
"Được."
Ngay sau đó, Kỷ Dạ Bạch thong thả ung dung giết sạch phe địch! Cả quá trình thuận lợi như nước chảy mây trôi, thao tác tuyệt đẹp làm người ta nhìn hoa mắt chóng mặt.
Đồng đội đều sợ ngây người!
"Bà mịa nó! Đây là bật hack à?"
"Chẳng lẽ đây là giả heo ăn thịt hổ... trong truyền thuyết ư?"
"Tôi xin quỳ gối trước mặt đại thần ORZ"
Ánh mắt Ninh Hề Nhi tỏa sáng lòe lòe, "Kỷ Dạ Bạch, cậu quá lợi hại."
"Ừ." Cậu hai nào đó kiêu ngạo, "Lần trước cậu mua cái bánh bích quy hình con gấu kia ăn rất ngon, đáng tiếc trong nhà hết mất rồi..."
"Cậu thích à? Tôi đi mua cho cậu!" Ninh Hề Nhi kéo Miêu Miêu, cực kỳ vui vẻ đi cửa hàng tiện lợi mua bánh bích quy cho Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch nhìn bóng lưng hai người, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.
Hai tên nhóc ngốc…
Hắn đẩy nhanh tốc độ, giúp Ninh Hề Nhi thắng ván này, chờ Ninh Hề Nhi và Miêu Miêu trở về.
Đồng hồ báo thức quay nửa vòng, chờ mãi chờ mãi, hai người, vẫn chưa trở về...
Miêu Miêu rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, mếu máo đầy tội nghiệp.
Ninh Hề Nhi tội nghiệp chọc chọc màn hình, uể oải hít mũi, "Tôi lại chết rồi..."
"Chị ngốc quá à!"
"Em còn ngốc hơn chị đấy! Chị chỉ mới chết 7 lần, em đã chết 10 lần rồi!"
"Hu hu hu..."
Kỷ Dạ Bạch nhìn lướt qua, cảm thấy vui vẻ.
Trò hai người chơi là game Liên quân - trò chơi đang vô cùng phổ biến dạo gần đây, hai bên chọn một anh hùng đại diện cho chính mình, giết chết anh hùng bên địch rồi đánh sập nhà lớn của địch liền giành được chiến thắng.
Nhưng hiển nhiên là, Ninh Hề Nhi với Miêu Miêu cũng không thuộc bên đi giết người, mà là bên bị giết...
Có lẽ là hai người quá gà, ở trong khung chat đồng đội đều giận, "Lại là học sinh tiểu học! Game cái gì mà game! Biết ngay là bài tập về nhà quá ít nên chúng nó rảnh quá ấy mà!"
"Hai người chắc là phe địch phái tới làm gián điệp đúng không!"
Miêu Miêu dựa vào vốn từ ít ỏi của mình mà nhận được mấy chữ, khó hiểu hỏi, "Miêu Miêu rõ ràng là học sinh lớp chồi trường mẫu giáo, tại sao bọn họ lại nói Miêu Miêu là học sinh tiểu học?"
Ninh Hề Nhi lòng đầy căm phẫn, "Mà rõ ràng chị là học sinh trung học phổ thông mà!"
Những đồng đội khác còn dùng icon đầu heo spam đầy màn hình, thể hiện sự chê bai của hai đứa chơi gà Ninh Hề Nhi và Miêu Miêu.
"Kỷ Dạ Bạch, bọn họ nói thế là đang chê tôi chơi gà à?" Ninh Hề Nhi tội nghiệp nhìn Kỷ Dạ Bạch, đôi mắt trong veo giống như lưu ly rưng rưng nước mắt, Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy cúi đầu khụ một tiếng, thật sự không đành lòng đả kích cô ấy, "Là bọn họ không có văn hóa."
"Ừm, đúng đó! Tôi cũng cảm thấy như vậy!" Ninh Hề Nhi đồng ý gật cái đầu nhỏ.
Kỷ Dạ Bạch xoa xoa đầu cô, "Tôi giúp cậu chơi nhé."
Ninh Hề Nhi cực kỳ nghi ngờ, "Cậu biết chơi à?"
"Tàm tạm…"
"Vậy chỉ cho phép cậu chết 5 lần thôi đấy! Quá là tôi không cho cậu chơi nữa đâu!" Ninh Hề Nhi lo lắng dặn dò, sau đó mới đưa điện thoại di động cho Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch nhìn kỹ năng, mua trang bị, điều khiển phương hướng, khiến nhân vật loli béo của Ninh Hề Nhi nhằm về phía quân địch.
Chỉ một lúc sau, trong màn hình liền xuất hiện một tên địch, Ninh Hề Nhi căng thẳng, "Cậu cẩn thận một chút! Người này rất mạnh, vừa nãy cậu ta giết tôi rất nhiều lần đó!"
"Ồ?" Kỷ Dạ Bạch nhướng mày.
Ngón tay thon dài như đang múa trên màn hình, mới có năm giây ngắn ngủi, đối phương đã bị giết chết!
Ninh Hề Nhi nhìn trợn mắt há hốc miệng.
"Còn muốn giết người nào?" Kỷ Dạ Bạch cưng chiều hỏi.
Ninh Hề Nhi sùng bái nhìn hắn, chọc màn hình, "Người này! Người này! Còn có người kia nữa!"
"Được."
Ngay sau đó, Kỷ Dạ Bạch thong thả ung dung giết sạch phe địch! Cả quá trình thuận lợi như nước chảy mây trôi, thao tác tuyệt đẹp làm người ta nhìn hoa mắt chóng mặt.
Đồng đội đều sợ ngây người!
"Bà mịa nó! Đây là bật hack à?"
"Chẳng lẽ đây là giả heo ăn thịt hổ... trong truyền thuyết ư?"
"Tôi xin quỳ gối trước mặt đại thần ORZ"
Ánh mắt Ninh Hề Nhi tỏa sáng lòe lòe, "Kỷ Dạ Bạch, cậu quá lợi hại."
"Ừ." Cậu hai nào đó kiêu ngạo, "Lần trước cậu mua cái bánh bích quy hình con gấu kia ăn rất ngon, đáng tiếc trong nhà hết mất rồi..."
"Cậu thích à? Tôi đi mua cho cậu!" Ninh Hề Nhi kéo Miêu Miêu, cực kỳ vui vẻ đi cửa hàng tiện lợi mua bánh bích quy cho Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch nhìn bóng lưng hai người, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.
Hai tên nhóc ngốc…
Hắn đẩy nhanh tốc độ, giúp Ninh Hề Nhi thắng ván này, chờ Ninh Hề Nhi và Miêu Miêu trở về.
Đồng hồ báo thức quay nửa vòng, chờ mãi chờ mãi, hai người, vẫn chưa trở về...