Editor: Nguyetmai
Mí mắt giật mạnh mấy cái, dường như có dự cảm không lành nào đó.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Kỷ Dạ Bạch gõ mặt bàn, hàng lông mày dài đẹp đẽ cau lại.
Không phải là hai đứa ngốc nghếch đó đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
...
Buổi tối hơi se lạnh, Ninh Hề Nhi nắm tay Miêu Miêu, cầm lấy đồ đã mua được đi về nhà.
Hai người đi được một đoạn ngắn, đèn đường bỗng chớp lên hai cái, giống như bị trục trặc.
Miêu Miêu hơi sợ hãi, kéo kéo tay Ninh Hề Nhi, "Chị, chúng ta đi nhanh hơn một chút đi."
"Ừ."
Cái bóng của hai người bị kéo ra rất dài, sáng tối xen kẽ nhau, cùng với gió đông xào xạc, làm cảnh tượng này tăng thêm phần đáng sợ.
Lạch cạch…
Tiếng kim loại kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh, ở trong đêm đông khiến người ta sởn gai ốc!
Miêu Miêu sợ tới mức sắp khóc, ôm chặt cánh tay Ninh Hề Nhi, "Chị, em sợ."
"Đừng sợ đừng sợ... Chúng ta trở về nhà nhanh lên một chút..." Ninh Hề Nhi an ủi bé, ôm lấy Miêu Miêu, bước chân bước nhanh hơn về phía trước.
Vừa mới quẹo vào một khúc cua, một người đàn ông liền đứng chặn trước mặt cô, Ninh Hề Nhi nhìn cây gậy bị tờ báo bọc lại trên tay gã, cổ họng bắt đầu khô khốc...
Xoay người, phía sau lại xuất hiện thêm một người đàn ông!
Nháy mắt, xung quanh đã xuất hiện vài người đàn ông cơ bắp rắn chắc, đeo khẩu trang, bao vây lấy cô và Miêu Miêu.
"Các người muốn làm gì?" Ninh Hề Nhi khẩn trương hỏi, đôi mắt như những ngôi sao liếc nhìn xung quanh một vòng, tính toán tìm kiếm một chỗ có thể chạy đi.
Mấy tên đàn ông hèn mọn cười, "Mày đoán bọn tao muốn cái gì?"
Ninh Hề Nhi nuốt nước miếng, lục lọi lấy ví tiền ra, ném cho một tên trong chúng.
"Bên trong có mấy trăm Tệ tiền mặt, thẻ mua sắm ở cửa hàng bách hóa, hai thẻ ngân hàng, mật khẩu đều là 666888... Các người lấy hết tiền đi, tôi sẽ xem như hôm nay không có xảy ra chuyện gì hết, tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát!"
Cô không thể hoảng, cô phải bình tĩnh!
Cô phải bảo vệ Miêu Miêu!
Một loạt hành động của Ninh Hề Nhi, khiến cho mấy tên đàn ông đều ngơ ngác mất vài giây.
"Ha ha, con nhỏ này ra tay đúng là hào phóng! Con đĩ kia không có lừa chúng ta!" Một tên đàn ông trong đám cười vô cùng đắc ý, tiến lên bắt Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi dùng hết toàn lực đấm gã một đấm, nắm tay nhỏ lại lập tức bị gã đàn ông nắm trong lòng bàn tay, hơi dùng lực, cổ tay của cô nhất thời giống như bị trật khớp, đau đến nỗi cô toát mồ hôi lạnh.
Miêu Miêu là một bé con thông minh nhìn đúng thời cơ, ôm lấy tay gã đàn ông, cố gắng hết sức cắn xuống!
Gã đàn ông bị đau, buông lỏng tay ra, Ninh Hề Nhi nhanh chóng ôm lấy Miêu Miêu chạy thục mạng về phía trước!
Nhanh một chút... Nhanh hơn chút nữa, nhất định có thể chạy về nhà...
Áo lại bị kéo lại, giật ngược cô về đằng sau, vào thời khắc mấu chốt, Ninh Hề Nhi thả Miêu Miêu xuống đất, "Miêu Miêu chạy mau! Về nhà gọi anh hai dẫn người lại đây!"
Miêu Miêu bị dọa ngốc, khuôn mặt nhòe nhoẹt đầy nước mắt, nhưng sau khi nghe thấy lời Ninh Hề Nhi, cố gắng hoạt động đôi chân ngắn ngủn chạy về phía trước.
Mấy gã đàn ông không có hứng thú với Miêu Miêu, tùy tiện để con bé chạy.
"Muốn để người đến cứu mày? Chỉ sợ mày đợi không nổi đó."
Ninh Hề Nhi không kiềm chế nổi sợ run, giọng run rẩy la, "Nơi này chỗ nào cũng có camera, các người làm cái gì, đều bị chụp lại được..."
Một đám người đều cười ầm lên, "Mày nghĩ rằng bọn tao không phá hỏng camera à? Quá ngây thơ!"
"Được rồi, bớt nói nhảm đi! Mau ra tay!"
Một gã đàn ông đè Ninh Hề Nhi lại, kéo quần áo cô ra, một gã khác thì giơ đèn pin lên chiếu sáng, một tên khác nữa thì lấy một cái máy ảnh ra...
Ninh Hề Nhi mặt mũi trắng bệch kinh hồn bạt vía, đám người kia, không ngờ cái đám này lại muốn chụp ảnh nude của cô!
Mí mắt giật mạnh mấy cái, dường như có dự cảm không lành nào đó.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Kỷ Dạ Bạch gõ mặt bàn, hàng lông mày dài đẹp đẽ cau lại.
Không phải là hai đứa ngốc nghếch đó đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
...
Buổi tối hơi se lạnh, Ninh Hề Nhi nắm tay Miêu Miêu, cầm lấy đồ đã mua được đi về nhà.
Hai người đi được một đoạn ngắn, đèn đường bỗng chớp lên hai cái, giống như bị trục trặc.
Miêu Miêu hơi sợ hãi, kéo kéo tay Ninh Hề Nhi, "Chị, chúng ta đi nhanh hơn một chút đi."
"Ừ."
Cái bóng của hai người bị kéo ra rất dài, sáng tối xen kẽ nhau, cùng với gió đông xào xạc, làm cảnh tượng này tăng thêm phần đáng sợ.
Lạch cạch…
Tiếng kim loại kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh, ở trong đêm đông khiến người ta sởn gai ốc!
Miêu Miêu sợ tới mức sắp khóc, ôm chặt cánh tay Ninh Hề Nhi, "Chị, em sợ."
"Đừng sợ đừng sợ... Chúng ta trở về nhà nhanh lên một chút..." Ninh Hề Nhi an ủi bé, ôm lấy Miêu Miêu, bước chân bước nhanh hơn về phía trước.
Vừa mới quẹo vào một khúc cua, một người đàn ông liền đứng chặn trước mặt cô, Ninh Hề Nhi nhìn cây gậy bị tờ báo bọc lại trên tay gã, cổ họng bắt đầu khô khốc...
Xoay người, phía sau lại xuất hiện thêm một người đàn ông!
Nháy mắt, xung quanh đã xuất hiện vài người đàn ông cơ bắp rắn chắc, đeo khẩu trang, bao vây lấy cô và Miêu Miêu.
"Các người muốn làm gì?" Ninh Hề Nhi khẩn trương hỏi, đôi mắt như những ngôi sao liếc nhìn xung quanh một vòng, tính toán tìm kiếm một chỗ có thể chạy đi.
Mấy tên đàn ông hèn mọn cười, "Mày đoán bọn tao muốn cái gì?"
Ninh Hề Nhi nuốt nước miếng, lục lọi lấy ví tiền ra, ném cho một tên trong chúng.
"Bên trong có mấy trăm Tệ tiền mặt, thẻ mua sắm ở cửa hàng bách hóa, hai thẻ ngân hàng, mật khẩu đều là 666888... Các người lấy hết tiền đi, tôi sẽ xem như hôm nay không có xảy ra chuyện gì hết, tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát!"
Cô không thể hoảng, cô phải bình tĩnh!
Cô phải bảo vệ Miêu Miêu!
Một loạt hành động của Ninh Hề Nhi, khiến cho mấy tên đàn ông đều ngơ ngác mất vài giây.
"Ha ha, con nhỏ này ra tay đúng là hào phóng! Con đĩ kia không có lừa chúng ta!" Một tên đàn ông trong đám cười vô cùng đắc ý, tiến lên bắt Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi dùng hết toàn lực đấm gã một đấm, nắm tay nhỏ lại lập tức bị gã đàn ông nắm trong lòng bàn tay, hơi dùng lực, cổ tay của cô nhất thời giống như bị trật khớp, đau đến nỗi cô toát mồ hôi lạnh.
Miêu Miêu là một bé con thông minh nhìn đúng thời cơ, ôm lấy tay gã đàn ông, cố gắng hết sức cắn xuống!
Gã đàn ông bị đau, buông lỏng tay ra, Ninh Hề Nhi nhanh chóng ôm lấy Miêu Miêu chạy thục mạng về phía trước!
Nhanh một chút... Nhanh hơn chút nữa, nhất định có thể chạy về nhà...
Áo lại bị kéo lại, giật ngược cô về đằng sau, vào thời khắc mấu chốt, Ninh Hề Nhi thả Miêu Miêu xuống đất, "Miêu Miêu chạy mau! Về nhà gọi anh hai dẫn người lại đây!"
Miêu Miêu bị dọa ngốc, khuôn mặt nhòe nhoẹt đầy nước mắt, nhưng sau khi nghe thấy lời Ninh Hề Nhi, cố gắng hoạt động đôi chân ngắn ngủn chạy về phía trước.
Mấy gã đàn ông không có hứng thú với Miêu Miêu, tùy tiện để con bé chạy.
"Muốn để người đến cứu mày? Chỉ sợ mày đợi không nổi đó."
Ninh Hề Nhi không kiềm chế nổi sợ run, giọng run rẩy la, "Nơi này chỗ nào cũng có camera, các người làm cái gì, đều bị chụp lại được..."
Một đám người đều cười ầm lên, "Mày nghĩ rằng bọn tao không phá hỏng camera à? Quá ngây thơ!"
"Được rồi, bớt nói nhảm đi! Mau ra tay!"
Một gã đàn ông đè Ninh Hề Nhi lại, kéo quần áo cô ra, một gã khác thì giơ đèn pin lên chiếu sáng, một tên khác nữa thì lấy một cái máy ảnh ra...
Ninh Hề Nhi mặt mũi trắng bệch kinh hồn bạt vía, đám người kia, không ngờ cái đám này lại muốn chụp ảnh nude của cô!