Editor: Nguyetmai
Tam gia mỉm cười đầy sâu xa: "Vì con nhóc này, dù tao bảo mày làm gì mày cũng sẽ làm, đúng không?"
Kỷ Dạ Bạch chưa kịp trả lời thì Ninh Hề Nhi đã lên tiếng nhắc nhở hắn: "Đại Bạch, cậu đừng ngu ngốc mà nghe theo lời lão ta."
Trong tình thế cấp bách ấy, một tiếng "Đại Bạch" khiến Kỷ Dạ Bạch khẽ mấp máy khóe môi. Vào thời khắc căng thẳng như sắp quyết một trận sinh tử, hắn lại mỉm cười.
"Tam gia muốn tôi làm gì?" Hắn nói bằng giọng trầm khàn. Kỷ Dạ Bạch không đồng ý nhưng cũng không từ chối lão ta ngay, đủ để thấy hắn cũng biết chơi trò lập lờ nước đôi.
Tam gia nhướng mày với một tay đàn em đô con vạm vỡ bên cạnh: "Đánh thắng hắn thì tao sẽ suy nghĩ lại."
Khuôn mặt Ninh Hề Nhi tràn đầy sự lo lắng, người đàn ông kia cao to như vậy, làm sao một thiếu niên như Kỷ Dạ Bạch có thể đánh thắng gã ta chứ?
Kỷ Dạ Bạch xoay cổ tay rồi bẻ khớp ngón tay, tỏ ra không hề e ngại mà nhướng đôi mày đen như mực với gã đàn em kia: "Lên đi."
Gã đàn em nọ cảm thấy mình bị khiêu khích, gã gầm lên rồi đấm thẳng về phía Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch nghiêng người né đòn và thuận thế tóm lấy cổ tay của gã rồi vặn thật mạnh. Gã đàn em gào lên như heo bị chọc tiết. Gã điên lên định đạp Kỷ Dạ Bạch, song hắn lại nhanh nhẹn tránh được, đã vậy còn phản kích đá mạnh vào đầu gối của gã ta.
Tiếng gãy xương vang lên rất rõ ràng, nhắc cho mọi người biết rằng thiếu niên này ra tay tàn nhẫn đến độ nào.
Một loạt động tác trôi chảy, vô cùng tự nhiên nhưng không kém phần tàn bạo của Kỷ Dạ Bạch khiến Ninh Hề Nhi kinh ngạc tột độ.
Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh vứt gã đàn em sang một bên như vứt một bao rác, sau đó phủi tay: "Tam gia suy nghĩ đến đâu rồi?"
Tam gia gật đầu ra vẻ khen ngợi: "Thân thủ cũng được đấy, rất giống ông nội mày năm đó. Nhưng mà... muốn tao thả người à. Cũng được thôi. Tao sẽ không làm khó dễ con nhóc này, nhưng tao không muốn bỏ qua mày dễ dàng như thế."
Mặt Kỷ Dạ Bạch hơi cứng lại, khẽ cau mày: "Ông thả cô ấy ra trước đã, mọi chuyện cứ tính lên tôi là được."
"Được, được, được lắm!" Tam gia nói liền ba chữ "được", lão phất tay ra hiệu, một đám người nghe lệnh mà vây lấy Kỷ Dạ Bạch. Tam gia nở một nụ cười khát máu, đến gần Ninh Hề Nhi rồi bóp chặt chiếc cổ trắng ngần của cô: "Trong năm phút, nếu mày dám đánh lại dù chỉ một đòn, vậy e là không thể đưa con nhóc này đi rồi."
Lão vừa dứt lời, không khí trong phòng đột nhiên trở nên im ắng đến mức nghẹt thở.
"Các người làm vậy là ỷ đông hiếp yếu!" Ninh Hề Nhi cố gắng giãy giụa, nhưng sức cô thì có đáng là bao so với Tam gia, vậy nên dù cô có giãy giụa nữa cũng vô dụng.
Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch hơi tối, sâu thẳm như miệng giếng cổ không thấy đáy, lời hắn nói ra lại làm người ta tin tưởng: "Ninh Hề, nhắm mắt lại đi."
Đôi mắt đen bóng của Ninh Hề Nhi đong đầy nước, Kỷ Dạ Bạch không đợi cô nói gì thêm mà lặp lại một lần nữa: "Nghe lời tôi đi. Năm phút sẽ qua rất nhanh thôi, chút nữa chúng ta còn phải về nhà ăn khuya nữa."
Cách hắn nói chuyện cứ như thể chuyện này chẳng đáng là gì, điều đó khiến Ninh Hề Nhi cảm thấy càng đau lòng hơn. Cô nhắm nghiền hai mắt, hàng mi dài không ngừng run rẩy.
Bên tai cô vang lên tiếng nắm đấm nện vào cơ thể, cùng với đó là tiếng rên rỉ bị đè nén tới mức thấp nhất, nước mắt cô đã đong đầy khóe mắt.
Tên khốn kiếp này... tên ác ma này...
Bình thường cứ mắng cô là đồ ngu ngốc...
Nhưng rõ ràng hắn mới chính là tên ngu ngốc nhất trên thế giới này!
Kỷ Dạ Bạch! Cậu đúng là đồ ngu ngốc!
"Đừng đánh vào mặt, vị hôn thê của tôi chỉ thích đẹp thôi." Ninh Hề Nhi nghe thấy giọng nói vừa hài hước vừa chịu đựng của Kỷ Dạ Bạch. Cô biết, Kỷ Dạ Bạch cố ý nói đùa cho cô nghe, nhưng tại sao cô lại không thể cười nổi thế này?
Tại sao nước mắt cứ tràn ra khóe mi thế này?
Tam gia mỉm cười đầy sâu xa: "Vì con nhóc này, dù tao bảo mày làm gì mày cũng sẽ làm, đúng không?"
Kỷ Dạ Bạch chưa kịp trả lời thì Ninh Hề Nhi đã lên tiếng nhắc nhở hắn: "Đại Bạch, cậu đừng ngu ngốc mà nghe theo lời lão ta."
Trong tình thế cấp bách ấy, một tiếng "Đại Bạch" khiến Kỷ Dạ Bạch khẽ mấp máy khóe môi. Vào thời khắc căng thẳng như sắp quyết một trận sinh tử, hắn lại mỉm cười.
"Tam gia muốn tôi làm gì?" Hắn nói bằng giọng trầm khàn. Kỷ Dạ Bạch không đồng ý nhưng cũng không từ chối lão ta ngay, đủ để thấy hắn cũng biết chơi trò lập lờ nước đôi.
Tam gia nhướng mày với một tay đàn em đô con vạm vỡ bên cạnh: "Đánh thắng hắn thì tao sẽ suy nghĩ lại."
Khuôn mặt Ninh Hề Nhi tràn đầy sự lo lắng, người đàn ông kia cao to như vậy, làm sao một thiếu niên như Kỷ Dạ Bạch có thể đánh thắng gã ta chứ?
Kỷ Dạ Bạch xoay cổ tay rồi bẻ khớp ngón tay, tỏ ra không hề e ngại mà nhướng đôi mày đen như mực với gã đàn em kia: "Lên đi."
Gã đàn em nọ cảm thấy mình bị khiêu khích, gã gầm lên rồi đấm thẳng về phía Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch nghiêng người né đòn và thuận thế tóm lấy cổ tay của gã rồi vặn thật mạnh. Gã đàn em gào lên như heo bị chọc tiết. Gã điên lên định đạp Kỷ Dạ Bạch, song hắn lại nhanh nhẹn tránh được, đã vậy còn phản kích đá mạnh vào đầu gối của gã ta.
Tiếng gãy xương vang lên rất rõ ràng, nhắc cho mọi người biết rằng thiếu niên này ra tay tàn nhẫn đến độ nào.
Một loạt động tác trôi chảy, vô cùng tự nhiên nhưng không kém phần tàn bạo của Kỷ Dạ Bạch khiến Ninh Hề Nhi kinh ngạc tột độ.
Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh vứt gã đàn em sang một bên như vứt một bao rác, sau đó phủi tay: "Tam gia suy nghĩ đến đâu rồi?"
Tam gia gật đầu ra vẻ khen ngợi: "Thân thủ cũng được đấy, rất giống ông nội mày năm đó. Nhưng mà... muốn tao thả người à. Cũng được thôi. Tao sẽ không làm khó dễ con nhóc này, nhưng tao không muốn bỏ qua mày dễ dàng như thế."
Mặt Kỷ Dạ Bạch hơi cứng lại, khẽ cau mày: "Ông thả cô ấy ra trước đã, mọi chuyện cứ tính lên tôi là được."
"Được, được, được lắm!" Tam gia nói liền ba chữ "được", lão phất tay ra hiệu, một đám người nghe lệnh mà vây lấy Kỷ Dạ Bạch. Tam gia nở một nụ cười khát máu, đến gần Ninh Hề Nhi rồi bóp chặt chiếc cổ trắng ngần của cô: "Trong năm phút, nếu mày dám đánh lại dù chỉ một đòn, vậy e là không thể đưa con nhóc này đi rồi."
Lão vừa dứt lời, không khí trong phòng đột nhiên trở nên im ắng đến mức nghẹt thở.
"Các người làm vậy là ỷ đông hiếp yếu!" Ninh Hề Nhi cố gắng giãy giụa, nhưng sức cô thì có đáng là bao so với Tam gia, vậy nên dù cô có giãy giụa nữa cũng vô dụng.
Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch hơi tối, sâu thẳm như miệng giếng cổ không thấy đáy, lời hắn nói ra lại làm người ta tin tưởng: "Ninh Hề, nhắm mắt lại đi."
Đôi mắt đen bóng của Ninh Hề Nhi đong đầy nước, Kỷ Dạ Bạch không đợi cô nói gì thêm mà lặp lại một lần nữa: "Nghe lời tôi đi. Năm phút sẽ qua rất nhanh thôi, chút nữa chúng ta còn phải về nhà ăn khuya nữa."
Cách hắn nói chuyện cứ như thể chuyện này chẳng đáng là gì, điều đó khiến Ninh Hề Nhi cảm thấy càng đau lòng hơn. Cô nhắm nghiền hai mắt, hàng mi dài không ngừng run rẩy.
Bên tai cô vang lên tiếng nắm đấm nện vào cơ thể, cùng với đó là tiếng rên rỉ bị đè nén tới mức thấp nhất, nước mắt cô đã đong đầy khóe mắt.
Tên khốn kiếp này... tên ác ma này...
Bình thường cứ mắng cô là đồ ngu ngốc...
Nhưng rõ ràng hắn mới chính là tên ngu ngốc nhất trên thế giới này!
Kỷ Dạ Bạch! Cậu đúng là đồ ngu ngốc!
"Đừng đánh vào mặt, vị hôn thê của tôi chỉ thích đẹp thôi." Ninh Hề Nhi nghe thấy giọng nói vừa hài hước vừa chịu đựng của Kỷ Dạ Bạch. Cô biết, Kỷ Dạ Bạch cố ý nói đùa cho cô nghe, nhưng tại sao cô lại không thể cười nổi thế này?
Tại sao nước mắt cứ tràn ra khóe mi thế này?