Editor: Nguyetmai
Năm phút ngắn ngủi vậy thôi, nhưng với Ninh Hề Nhi lại dài như cả thế kỷ. Suốt thời gian đó, Kỷ Dạ Bạch chỉ phát ra một tiếng rên lúc đầu và câu nói đùa với Ninh Hề Nhi, ngoài ra thì hoàn toàn không có âm thanh nào khác.
Ninh Hề Nhi khóc nức nở.
Sao hắn có thể không đau cho được?
Tuy cô nhắm mắt nhưng tiếng đấm đá vang lên bên tai cũng đủ làm cô đau lòng.
Kỷ Dạ Bạch, cậu là đồ ngu, đáng lẽ cậu không nên quan tâm đến tôi mới phải. Đáng lẽ cậu nên tiếp tục làm một cậu chủ cao quý không ai sánh kịp chứ không phải ở đây chịu mọi đau đớn vì tôi.
Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng đau xót, tiếng khóc của cô như tiếng than khóc của động vật nhỏ chịu ngược đãi. Cả cơ thể của cô như bị nhấn chìm trong đau thương vô hạn.
Ban đầu, Tam gia vẫn luôn cười, nhưng càng lúc nụ cười của lão càng lụi dần, ánh mắt lão nhìn Kỷ Dạ Bạch trở nên phức tạp.
Năm phút tra tấn cuối cùng cũng kết thúc, đám đàn em của Tam gia đều dừng lại, gã mặt sẹo còn thừa dịp hỗn loạn mà đạp Kỷ Dạ Bạch một cái, trong năm phút vừa rồi, gã là người ra tay tàn nhẫn nhất.
Ánh mắt sắc lẻm như chim ưng của Kỷ Dạ Bạch nhìn chằm chằm vào gã, khiến gã không khỏi run rẩy, sau đó vội vàng trốn sau đám người.
Kỷ Dạ Bạch chống một tay xuống đất, chỉ một động tác đơn giản vậy thôi cũng khiến hắn cảm thấy đau đớn tận cùng. Gân xanh nổi lên trên cánh tay của Kỷ Dạ Bạch, hắn cố gắng đứng dậy rồi ho ra vài ngụm máu. Kỷ Dạ Bạch dùng ống tay áo lau vết máu vương bên môi, gắng gượng đứng thẳng lưng như một cây thông.
"Tam gia, giờ ông có thể thả cô ấy ra rồi chứ?" Dù chật vật là vậy, song giọng nói Kỷ Dạ Bạch vẫn nhẹ nhàng như chưa hề chịu bất kỳ đau đớn nào.
Ninh Hề Nhi nghe thấy giọng Kỷ Dạ Bạch thì mở mắt ra, thấy hắn đứng sừng sững ở đó mà mắt cô lại đỏ hoe.
"Kỷ Dạ Bạch..." Một cái tên thôi cũng khiến cô nghẹn ngào.
Tam gia thả Ninh Hề Nhi ra rồi thở dài: "Tuy mày không có một người bố tốt, nhưng... có vẻ đã tìm được một người đàn ông tốt rồi."
Lão nhớ đến thời non trẻ gặp được cô gái dịu dàng như ánh mặt trời Tống Vị Ương ấy. Khi đó, Tống Vị Ương được xưng tụng là người đẹp nhất thành phố Anh Đào, người theo đuổi bà xếp hàng dài cả con phố và lão cũng là một trong số đó. Nhưng người phụ nữ ấy lại từ chối tình cảm của lão, bà nói rằng: "Em đã gặp được người đàn ông của đời mình, em tin em và anh ấy sẽ sống hạnh phúc đến bạc đầu răng long."
Hình ảnh Tống Vị Ương cười hai mắt cong như trăng khuyết, như thanh xuân rực rỡ ấy đã khiến lão khắc ghi cả đời.
Không lâu sau khi bà qua đời, lão nghe nói Ninh Cảnh Thâm có người mới, phụ nữ đến và đi bên cạnh ông ta thay đổi mấy người, gần đây còn muốn tái hôn nữa.
Người phụ nữ mà lão yêu say đắm song không có được, lại bị chính người đàn ông mà bà tin tưởng lãng quên theo thời gian.
Vì chuyện đó nên dù bây giờ lão có đạt được vị trí cao đến thế nào thì cũng cảm thấy không đủ.
Cô bé này giống Tống Vị Ương y như đúc, lão chỉ cần liếc mắt cũng biết đây là con gái của bà.
Tam gia khẽ cụp mắt, mỏi mệt phất tay: "Hai đứa mày đi đi."
Ninh Hề Nhi vội chạy tới bên cạnh Kỷ Dạ Bạch, nhưng không dám đụng vào hắn mà chỉ mở tròn mắt nhìn.
"Này, tuy trên mặt anh đây bị thương chút ít nhưng vẫn không ảnh hưởng đến độ đẹp trai là bao, cậu có cần phải sợ sệt đến vậy không? Qua đây ôm cái nào."
"Nhưng cậu đang bị thương mà..."
Ninh Hề Nhi nói chưa hết câu đã bị Kỷ Dạ Bạch kéo vào lòng. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên vành tai cô khiến cô tê dại.
Đúng lúc đó, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự bực bội của Kỷ Dạ Bạch vang lên: "Tôi sắp đứng không vững mà cậu không ôm tôi, ài, cứu phải một kẻ vô lương tâm rồi..."
Ninh Hề Nhi bật cười, nhưng càng cười càng khóc dữ hơn.
Một kẻ kiêu ngạo ngang ngược và tỏa sáng như hắn lại nói mình sắp đứng không vững nữa rồi, vậy thì vết thương trên người hắn phải nặng cỡ nào, đau đớn cỡ nào đây?
Năm phút ngắn ngủi vậy thôi, nhưng với Ninh Hề Nhi lại dài như cả thế kỷ. Suốt thời gian đó, Kỷ Dạ Bạch chỉ phát ra một tiếng rên lúc đầu và câu nói đùa với Ninh Hề Nhi, ngoài ra thì hoàn toàn không có âm thanh nào khác.
Ninh Hề Nhi khóc nức nở.
Sao hắn có thể không đau cho được?
Tuy cô nhắm mắt nhưng tiếng đấm đá vang lên bên tai cũng đủ làm cô đau lòng.
Kỷ Dạ Bạch, cậu là đồ ngu, đáng lẽ cậu không nên quan tâm đến tôi mới phải. Đáng lẽ cậu nên tiếp tục làm một cậu chủ cao quý không ai sánh kịp chứ không phải ở đây chịu mọi đau đớn vì tôi.
Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng đau xót, tiếng khóc của cô như tiếng than khóc của động vật nhỏ chịu ngược đãi. Cả cơ thể của cô như bị nhấn chìm trong đau thương vô hạn.
Ban đầu, Tam gia vẫn luôn cười, nhưng càng lúc nụ cười của lão càng lụi dần, ánh mắt lão nhìn Kỷ Dạ Bạch trở nên phức tạp.
Năm phút tra tấn cuối cùng cũng kết thúc, đám đàn em của Tam gia đều dừng lại, gã mặt sẹo còn thừa dịp hỗn loạn mà đạp Kỷ Dạ Bạch một cái, trong năm phút vừa rồi, gã là người ra tay tàn nhẫn nhất.
Ánh mắt sắc lẻm như chim ưng của Kỷ Dạ Bạch nhìn chằm chằm vào gã, khiến gã không khỏi run rẩy, sau đó vội vàng trốn sau đám người.
Kỷ Dạ Bạch chống một tay xuống đất, chỉ một động tác đơn giản vậy thôi cũng khiến hắn cảm thấy đau đớn tận cùng. Gân xanh nổi lên trên cánh tay của Kỷ Dạ Bạch, hắn cố gắng đứng dậy rồi ho ra vài ngụm máu. Kỷ Dạ Bạch dùng ống tay áo lau vết máu vương bên môi, gắng gượng đứng thẳng lưng như một cây thông.
"Tam gia, giờ ông có thể thả cô ấy ra rồi chứ?" Dù chật vật là vậy, song giọng nói Kỷ Dạ Bạch vẫn nhẹ nhàng như chưa hề chịu bất kỳ đau đớn nào.
Ninh Hề Nhi nghe thấy giọng Kỷ Dạ Bạch thì mở mắt ra, thấy hắn đứng sừng sững ở đó mà mắt cô lại đỏ hoe.
"Kỷ Dạ Bạch..." Một cái tên thôi cũng khiến cô nghẹn ngào.
Tam gia thả Ninh Hề Nhi ra rồi thở dài: "Tuy mày không có một người bố tốt, nhưng... có vẻ đã tìm được một người đàn ông tốt rồi."
Lão nhớ đến thời non trẻ gặp được cô gái dịu dàng như ánh mặt trời Tống Vị Ương ấy. Khi đó, Tống Vị Ương được xưng tụng là người đẹp nhất thành phố Anh Đào, người theo đuổi bà xếp hàng dài cả con phố và lão cũng là một trong số đó. Nhưng người phụ nữ ấy lại từ chối tình cảm của lão, bà nói rằng: "Em đã gặp được người đàn ông của đời mình, em tin em và anh ấy sẽ sống hạnh phúc đến bạc đầu răng long."
Hình ảnh Tống Vị Ương cười hai mắt cong như trăng khuyết, như thanh xuân rực rỡ ấy đã khiến lão khắc ghi cả đời.
Không lâu sau khi bà qua đời, lão nghe nói Ninh Cảnh Thâm có người mới, phụ nữ đến và đi bên cạnh ông ta thay đổi mấy người, gần đây còn muốn tái hôn nữa.
Người phụ nữ mà lão yêu say đắm song không có được, lại bị chính người đàn ông mà bà tin tưởng lãng quên theo thời gian.
Vì chuyện đó nên dù bây giờ lão có đạt được vị trí cao đến thế nào thì cũng cảm thấy không đủ.
Cô bé này giống Tống Vị Ương y như đúc, lão chỉ cần liếc mắt cũng biết đây là con gái của bà.
Tam gia khẽ cụp mắt, mỏi mệt phất tay: "Hai đứa mày đi đi."
Ninh Hề Nhi vội chạy tới bên cạnh Kỷ Dạ Bạch, nhưng không dám đụng vào hắn mà chỉ mở tròn mắt nhìn.
"Này, tuy trên mặt anh đây bị thương chút ít nhưng vẫn không ảnh hưởng đến độ đẹp trai là bao, cậu có cần phải sợ sệt đến vậy không? Qua đây ôm cái nào."
"Nhưng cậu đang bị thương mà..."
Ninh Hề Nhi nói chưa hết câu đã bị Kỷ Dạ Bạch kéo vào lòng. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên vành tai cô khiến cô tê dại.
Đúng lúc đó, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự bực bội của Kỷ Dạ Bạch vang lên: "Tôi sắp đứng không vững mà cậu không ôm tôi, ài, cứu phải một kẻ vô lương tâm rồi..."
Ninh Hề Nhi bật cười, nhưng càng cười càng khóc dữ hơn.
Một kẻ kiêu ngạo ngang ngược và tỏa sáng như hắn lại nói mình sắp đứng không vững nữa rồi, vậy thì vết thương trên người hắn phải nặng cỡ nào, đau đớn cỡ nào đây?