Editor: Nguyetmai
Kỷ Dạ Bạch rất muốn nói cho mẹ và em gái hắn biết rằng, với sức ăn của Miêu Miêu, dù không ăn thì nhà người ta cũng không thể phá sản một cách dễ dàng như vậy được... Nhưng cuối cùng hắn bị ông Kỷ lườm cho một cái, Kỷ Dạ Bạch biết điều mà giữ im lặng.
Từ nhỏ hắn đã được ông Kỷ dạy rằng: Người trong nhà mình và phụ nữ là để yêu để chiều, nhất là phụ nữ trong nhà thì lại càng phải yêu chiều gấp nhiều lần.
Ngoài cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ, Ninh Hề Nhi kiễng chân nhìn ra cửa, thấy người đến là ai thì hai mắt tỏa sáng.
"Anh Dạ Mặc!"
Thấy cô vui vẻ như vậy khiến Kỷ Dạ Bạch hơi khó chịu: "Trước khi bày ra cái bộ mặt mê trai ấy thì lau hết nước mắt nước mũi của cậu đi giùm cái."
Kỷ Dạ Bạch vừa nói vừa đi tới, lịch sự đưa khăn tay cho Ninh Hề Nhi.
"Sao lại khóc nữa rồi? Có phải Dạ Bạch lại bắt nạt em không?" Giọng nói của Kỷ Dạ Mặc y như tên của anh ta, trầm thấp và đen đặc như bóng đêm.
Bộ vest màu đen cao cấp được đặt làm thủ công mà anh ta mặc làm nổi bật tỉ lệ cơ thể hoàn hảo với bờ vai rộng và đôi chân dài, mỗi động tác dù chỉ đơn giản là giơ tay hay nhấc chân cũng toát lên sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
"Cậu ấy không bắt nạt em." Chỉ tự cô thấy buồn nên mới khóc thôi.
Kỷ Dạ Mặc mỉm cười, nhướng mày với cậu em trai của mình: "Cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân thế nào?"
"Anh cả, em biết chuyện lần này là do em xử lý không chu toàn." Kỷ Dạ Bạch thở dài, thực ra lúc đó hắn hoàn toàn có thể dùng cách khác an toàn hơn, nhưng hắn rất sợ Ninh Hề Nhi sẽ xảy ra chuyện gì nên mới một thân một mình chạy đi cứu cô.
Kỷ Dạ Mặc nói một cách thản nhiên: "Em không làm gì sai cả, anh sẽ báo thù cho em, anh đã lôi đám người đó đến rồi."
Anh ta nói xong bèn vỗ tay, đám cấp dưới đứng chờ bên ngoài nghe hiệu lệnh mà áp tải mấy tên đàn ông vào phòng rồi ấn chúng quỳ trên đất.
Ninh Hề Nhi tập trung nhìn chúng rồi sợ hãi ngây cả người! Toàn bộ những kẻ đã đánh Kỷ Dạ Bạch đều đang ở đây! Anh Dạ Mặc có cần lợi hại như vậy không?
Kỷ Dạ Bạch cũng hơi kinh ngạc: "Anh làm gì mà lão Tam gia đó chịu giao người vậy?"
Tạm không tính gã mặt sẹo, những người khác đều coi như thuộc hạ đắc lực bên cạnh lão ta.
"Anh bắt một lô hàng của lão, lão chủ động tống đám này qua luôn." Kỷ Dạ Mặc cười khẽ song cũng không che giấu được sự sắc sảo của mình.
Ninh Hề Nhi thầm cảm thán, đúng là động vào ai chứ đừng động vào người nhà họ Kỷ!
Bà Kỷ khẽ đảo đôi mắt đẹp của mình rồi bế Miêu Miêu lên: "Anh con đã đưa chúng đến đây, vậy thì con cứ xem rồi xử lý đi đi. Mẹ dẫn Miêu Miêu đi mua chút đồ ăn cho con."
Bà biết chuyện sắp xảy ra không phù hợp với trẻ nhỏ, bà vẫn nên đưa Miêu Miêu tránh đi nơi khác thì tốt hơn. Miêu Miêu ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ mình, khi đi qua Kỷ Dạ Mặc, ánh mắt anh ta nhìn Miêu Miêu vô cùng phức tạp. Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, anh ta liền khôi phục lại như bình thường rồi nhìn gã mặt sẹo dưới chân mình: "Mày đã dùng tay nào để đánh em trai tao?"
Gã mặt sẹo không còn dám hung hăng như lúc trước nữa, gã sợ như sợ cọp mà liên tục cầu xin: "Cậu Mặc, tôi cầu xin cậu hãy tha cho tôi lần này! Sau này tôi không bao giờ dám tái phạm nữa!"
"Lúc mày đánh sướng tay thì sao không lường trước được hậu quả đi?" Kỷ Dạ Mặc quắc mắt đạp lên tay trái gã mặt sẹo, còn tàn nhẫn đay nghiến: "Tay này phải không?"
Gã mặt sẹo tru tréo kêu đau như lợn bị chọc tiết: "Đừng, cậu ơi xin cậu đừng giẫm!"
"Hửm? Thế ra là tay kia à." Kỷ Dạ Mặc đổi sang tay còn lại của gã. Gã ta kêu gào thảm thiết còn hơn lúc trước.
"Mọi chuyện đều do một ả đàn bà sai khiến tôi! Nếu không phải cô ta nói ra nói vào thì tôi cũng không ngu ngốc mà đưa cô gái này đến chỗ Tam gia... Oan có đầu nợ có chủ, các cô các cậu muốn báo thù thì đến tìm ả ta mới đúng!" Gã mặt sẹo cố sống cố chết giãy giụa.
Ninh Hề Nhi siết chặt nắm tay: "Người mà ông nói là ai?"
Kỷ Dạ Bạch rất muốn nói cho mẹ và em gái hắn biết rằng, với sức ăn của Miêu Miêu, dù không ăn thì nhà người ta cũng không thể phá sản một cách dễ dàng như vậy được... Nhưng cuối cùng hắn bị ông Kỷ lườm cho một cái, Kỷ Dạ Bạch biết điều mà giữ im lặng.
Từ nhỏ hắn đã được ông Kỷ dạy rằng: Người trong nhà mình và phụ nữ là để yêu để chiều, nhất là phụ nữ trong nhà thì lại càng phải yêu chiều gấp nhiều lần.
Ngoài cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ, Ninh Hề Nhi kiễng chân nhìn ra cửa, thấy người đến là ai thì hai mắt tỏa sáng.
"Anh Dạ Mặc!"
Thấy cô vui vẻ như vậy khiến Kỷ Dạ Bạch hơi khó chịu: "Trước khi bày ra cái bộ mặt mê trai ấy thì lau hết nước mắt nước mũi của cậu đi giùm cái."
Kỷ Dạ Bạch vừa nói vừa đi tới, lịch sự đưa khăn tay cho Ninh Hề Nhi.
"Sao lại khóc nữa rồi? Có phải Dạ Bạch lại bắt nạt em không?" Giọng nói của Kỷ Dạ Mặc y như tên của anh ta, trầm thấp và đen đặc như bóng đêm.
Bộ vest màu đen cao cấp được đặt làm thủ công mà anh ta mặc làm nổi bật tỉ lệ cơ thể hoàn hảo với bờ vai rộng và đôi chân dài, mỗi động tác dù chỉ đơn giản là giơ tay hay nhấc chân cũng toát lên sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
"Cậu ấy không bắt nạt em." Chỉ tự cô thấy buồn nên mới khóc thôi.
Kỷ Dạ Mặc mỉm cười, nhướng mày với cậu em trai của mình: "Cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân thế nào?"
"Anh cả, em biết chuyện lần này là do em xử lý không chu toàn." Kỷ Dạ Bạch thở dài, thực ra lúc đó hắn hoàn toàn có thể dùng cách khác an toàn hơn, nhưng hắn rất sợ Ninh Hề Nhi sẽ xảy ra chuyện gì nên mới một thân một mình chạy đi cứu cô.
Kỷ Dạ Mặc nói một cách thản nhiên: "Em không làm gì sai cả, anh sẽ báo thù cho em, anh đã lôi đám người đó đến rồi."
Anh ta nói xong bèn vỗ tay, đám cấp dưới đứng chờ bên ngoài nghe hiệu lệnh mà áp tải mấy tên đàn ông vào phòng rồi ấn chúng quỳ trên đất.
Ninh Hề Nhi tập trung nhìn chúng rồi sợ hãi ngây cả người! Toàn bộ những kẻ đã đánh Kỷ Dạ Bạch đều đang ở đây! Anh Dạ Mặc có cần lợi hại như vậy không?
Kỷ Dạ Bạch cũng hơi kinh ngạc: "Anh làm gì mà lão Tam gia đó chịu giao người vậy?"
Tạm không tính gã mặt sẹo, những người khác đều coi như thuộc hạ đắc lực bên cạnh lão ta.
"Anh bắt một lô hàng của lão, lão chủ động tống đám này qua luôn." Kỷ Dạ Mặc cười khẽ song cũng không che giấu được sự sắc sảo của mình.
Ninh Hề Nhi thầm cảm thán, đúng là động vào ai chứ đừng động vào người nhà họ Kỷ!
Bà Kỷ khẽ đảo đôi mắt đẹp của mình rồi bế Miêu Miêu lên: "Anh con đã đưa chúng đến đây, vậy thì con cứ xem rồi xử lý đi đi. Mẹ dẫn Miêu Miêu đi mua chút đồ ăn cho con."
Bà biết chuyện sắp xảy ra không phù hợp với trẻ nhỏ, bà vẫn nên đưa Miêu Miêu tránh đi nơi khác thì tốt hơn. Miêu Miêu ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ mình, khi đi qua Kỷ Dạ Mặc, ánh mắt anh ta nhìn Miêu Miêu vô cùng phức tạp. Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, anh ta liền khôi phục lại như bình thường rồi nhìn gã mặt sẹo dưới chân mình: "Mày đã dùng tay nào để đánh em trai tao?"
Gã mặt sẹo không còn dám hung hăng như lúc trước nữa, gã sợ như sợ cọp mà liên tục cầu xin: "Cậu Mặc, tôi cầu xin cậu hãy tha cho tôi lần này! Sau này tôi không bao giờ dám tái phạm nữa!"
"Lúc mày đánh sướng tay thì sao không lường trước được hậu quả đi?" Kỷ Dạ Mặc quắc mắt đạp lên tay trái gã mặt sẹo, còn tàn nhẫn đay nghiến: "Tay này phải không?"
Gã mặt sẹo tru tréo kêu đau như lợn bị chọc tiết: "Đừng, cậu ơi xin cậu đừng giẫm!"
"Hửm? Thế ra là tay kia à." Kỷ Dạ Mặc đổi sang tay còn lại của gã. Gã ta kêu gào thảm thiết còn hơn lúc trước.
"Mọi chuyện đều do một ả đàn bà sai khiến tôi! Nếu không phải cô ta nói ra nói vào thì tôi cũng không ngu ngốc mà đưa cô gái này đến chỗ Tam gia... Oan có đầu nợ có chủ, các cô các cậu muốn báo thù thì đến tìm ả ta mới đúng!" Gã mặt sẹo cố sống cố chết giãy giụa.
Ninh Hề Nhi siết chặt nắm tay: "Người mà ông nói là ai?"