Editor: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình mà không khỏi nhíu mày. Kỷ Dạ Bạch luôn đặt sự chú ý vào cô, thấy khuôn mặt bé nhỏ của cô càng lúc càng tái, lời tỏ tình của hắn như kẹt lại trong cổ họng, cuối cùng cũng không nói ra.
Ninh Hề Nhi nói chuyện điện thoại xong thì cứ như người mất hồn, Kỷ Dạ Bạch thấy vậy bèn nhíu mày hỏi cô: "Làm sao vậy?"
"Kỷ Dạ Bạch..." Giọng nói của Ninh Hề Nhi có chút cô đơn: "Bố tôi quay về rồi."
…
Tại Sênh Ca Dạ Sắc, một nơi xa hoa trụy lạc với những con người đang điên cuồng nhảy múa, Tần Cẩn Du cố nén cơ buồn nôn của mình, cô ta vừa uống rượu với mấy tên đàn ông béo mập xong, đếm số tiền boa mình được nhận rồi chép miệng: "Hừ, ra vẻ là người có tiền mà boa cũng chỉ có thế này..."
Cô ta bất chợt nghĩ đến Ninh Hề Nhi mà nở nụ cười. Tần Cẩn Du cố ý khích đám xã hội đen kia đến tìm Ninh Hề Nhi và chính cô ta là người báo cảnh sát. Mục đích của cô ta là chọc tức đám xã hội đen đó, để chúng làm mấy chuyện điên cuồng hơn với Ninh Hề Nhi... Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của cô ta, đám đàn ông đó đã mang Ninh Hề Nhi đi. Không biết tình hình hiện tại của Ninh Hề Nhi thê thảm thế nào nhỉ?
Cô ta đã tính toán đâu ra đấy, kiếm được ít tiền sẽ mua vé máy bay chạy trốn ra nước ngoài luôn, nếu không ở lại đây sẽ phải gánh nợ thay cho bố cô ta. Bố mẹ cô ta nói gì mà có nạn cùng chịu, mẹ kiếp, làm như cô ta quan tâm hai người họ sống hay chết ấy.
Tần Cẩn Du vừa ra khỏi toilet đã bị Quản lý gọi lại: "Phòng 1268 gọi cô đấy, qua đó rồi hầu hạ khách cho chu đáo vào."
Tần Cẩn Du khó chịu đáp: "Em tới làm nhân viên kinh doanh chứ có phải đến để hầu hạ người khác đâu."
Quản lý đảo mắt trắng đầy khinh thường với cô ta: "Giả vờ thanh cao với ai đấy hả? Chẳng qua cũng chỉ là hạng bán sắc bán rượu thôi sao, làm như gái nhà lành quyết không chịu nhục, không muốn làm thì cút!"
Tần Cẩn Du dù khó chịu cách mấy nhưng không dám tiếp tục làm căng với Quản lý, mà nhanh chân đi về phòng được chỉ định. Cô ta vừa mở cửa ra đã kinh ngạc với những người trong phòng. Có tầm năm sáu tên đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh, thấy cô ta vào bèn đồng loạt nhìn về phía cô ta.
Tần Cẩn Du càng lúc càng cảm thấy bất an nên định chạy, song lại bị một gã đàn ông xông tới trước khóa trái cửa.
"Các người muốn làm gì tôi? Tôi bán rượu chứ không bán thân!" Tần Cẩn Du căng thẳng nói.
Mọi người nghe xong đều tỏ ra khinh thường cô ta ra mặt. Một người đàn ông đeo kính gọng vàng đặt tài liệu lên chiếc bàn trước mặt rồi nói: "Chào cô Tần, tôi đại diện cho tập đoàn Kỷ Thị kiện cô lên tòa án với tội cố ý gây thương tích và cố ý giết người nhưng không thành. Cô đã gây thương tích cho cậu hai nhà chúng tôi và vị hôn thê của cậu ấy."
"Anh nói bậy nói bạ gì đấy hả? Sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy chứ?" Tần Cẩn Du phản ứng vô cùng quyết liệt, liều chết không nhận tội.
Người đàn ông nọ cười lạnh: "Cảnh sát Hoàng, chuyện này giao lại cho các anh xử lý tiếp đấy."
Gã đàn ông vừa đóng cửa gật đầu, lấy ra một chiếc còng tay, nhìn Tần Cẩn Du rồi nói với vẻ khinh thường: "Mang cô ta về tạm giam chờ điều tra. Cô có thể mời luật sư, cũng có thể sử dụng quyền im lặng!"
Tần Cẩn Du giãy giụa như người điên đang lên cơn, gào khàn cả giọng: "Thả tôi ra! Các người đổ oan cho tôi!"
Cô ta còn muốn tiết kiệm tiền để trốn ra nước ngoài cơ mà, sao có thể bị bắt như vậy được chứ?
"Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, nếu cô muốn thanh minh thì cứ nói với tòa án đi."
Trong mắt Tần Cẩn Du đột nhiên lóe lên sự tàn độc: "Có phải con ranh Ninh Hề Nhi đã bị cưỡng bức rồi không? Hay là chết rồi?"
Nếu được như vậy thì cô ta có ngồi tù cũng đáng. Dù sao người ra tay trực tiếp cũng không phải cô ta, cho dù có chứng cứ đi nữa thì cùng lắm chỉ bị ngồi tù vài năm thôi, nhưng Ninh Hề Nhi lại bị phá hủy cả cuộc đời. Cô ta nghĩ vậy mà cảm thấy rất vui vẻ.
"Ha ha, cô Ninh không làm sao hết."
Khuôn mặt Tần Cẩn Du sượng cứng, hai mắt trợn to, trông vô cùng hài hước: "Không!"
Tối hôm đó, Tần Cẩn Du bị nhốt vào trại tạm giam, đối mặt với những ngày tháng ngục tù kinh khủng kéo dài suốt mấy năm.
...
Cùng lúc đó, tại nhà họ Ninh…
Ninh Hề Nhi nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình mà không khỏi nhíu mày. Kỷ Dạ Bạch luôn đặt sự chú ý vào cô, thấy khuôn mặt bé nhỏ của cô càng lúc càng tái, lời tỏ tình của hắn như kẹt lại trong cổ họng, cuối cùng cũng không nói ra.
Ninh Hề Nhi nói chuyện điện thoại xong thì cứ như người mất hồn, Kỷ Dạ Bạch thấy vậy bèn nhíu mày hỏi cô: "Làm sao vậy?"
"Kỷ Dạ Bạch..." Giọng nói của Ninh Hề Nhi có chút cô đơn: "Bố tôi quay về rồi."
…
Tại Sênh Ca Dạ Sắc, một nơi xa hoa trụy lạc với những con người đang điên cuồng nhảy múa, Tần Cẩn Du cố nén cơ buồn nôn của mình, cô ta vừa uống rượu với mấy tên đàn ông béo mập xong, đếm số tiền boa mình được nhận rồi chép miệng: "Hừ, ra vẻ là người có tiền mà boa cũng chỉ có thế này..."
Cô ta bất chợt nghĩ đến Ninh Hề Nhi mà nở nụ cười. Tần Cẩn Du cố ý khích đám xã hội đen kia đến tìm Ninh Hề Nhi và chính cô ta là người báo cảnh sát. Mục đích của cô ta là chọc tức đám xã hội đen đó, để chúng làm mấy chuyện điên cuồng hơn với Ninh Hề Nhi... Mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của cô ta, đám đàn ông đó đã mang Ninh Hề Nhi đi. Không biết tình hình hiện tại của Ninh Hề Nhi thê thảm thế nào nhỉ?
Cô ta đã tính toán đâu ra đấy, kiếm được ít tiền sẽ mua vé máy bay chạy trốn ra nước ngoài luôn, nếu không ở lại đây sẽ phải gánh nợ thay cho bố cô ta. Bố mẹ cô ta nói gì mà có nạn cùng chịu, mẹ kiếp, làm như cô ta quan tâm hai người họ sống hay chết ấy.
Tần Cẩn Du vừa ra khỏi toilet đã bị Quản lý gọi lại: "Phòng 1268 gọi cô đấy, qua đó rồi hầu hạ khách cho chu đáo vào."
Tần Cẩn Du khó chịu đáp: "Em tới làm nhân viên kinh doanh chứ có phải đến để hầu hạ người khác đâu."
Quản lý đảo mắt trắng đầy khinh thường với cô ta: "Giả vờ thanh cao với ai đấy hả? Chẳng qua cũng chỉ là hạng bán sắc bán rượu thôi sao, làm như gái nhà lành quyết không chịu nhục, không muốn làm thì cút!"
Tần Cẩn Du dù khó chịu cách mấy nhưng không dám tiếp tục làm căng với Quản lý, mà nhanh chân đi về phòng được chỉ định. Cô ta vừa mở cửa ra đã kinh ngạc với những người trong phòng. Có tầm năm sáu tên đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh, thấy cô ta vào bèn đồng loạt nhìn về phía cô ta.
Tần Cẩn Du càng lúc càng cảm thấy bất an nên định chạy, song lại bị một gã đàn ông xông tới trước khóa trái cửa.
"Các người muốn làm gì tôi? Tôi bán rượu chứ không bán thân!" Tần Cẩn Du căng thẳng nói.
Mọi người nghe xong đều tỏ ra khinh thường cô ta ra mặt. Một người đàn ông đeo kính gọng vàng đặt tài liệu lên chiếc bàn trước mặt rồi nói: "Chào cô Tần, tôi đại diện cho tập đoàn Kỷ Thị kiện cô lên tòa án với tội cố ý gây thương tích và cố ý giết người nhưng không thành. Cô đã gây thương tích cho cậu hai nhà chúng tôi và vị hôn thê của cậu ấy."
"Anh nói bậy nói bạ gì đấy hả? Sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy chứ?" Tần Cẩn Du phản ứng vô cùng quyết liệt, liều chết không nhận tội.
Người đàn ông nọ cười lạnh: "Cảnh sát Hoàng, chuyện này giao lại cho các anh xử lý tiếp đấy."
Gã đàn ông vừa đóng cửa gật đầu, lấy ra một chiếc còng tay, nhìn Tần Cẩn Du rồi nói với vẻ khinh thường: "Mang cô ta về tạm giam chờ điều tra. Cô có thể mời luật sư, cũng có thể sử dụng quyền im lặng!"
Tần Cẩn Du giãy giụa như người điên đang lên cơn, gào khàn cả giọng: "Thả tôi ra! Các người đổ oan cho tôi!"
Cô ta còn muốn tiết kiệm tiền để trốn ra nước ngoài cơ mà, sao có thể bị bắt như vậy được chứ?
"Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, nếu cô muốn thanh minh thì cứ nói với tòa án đi."
Trong mắt Tần Cẩn Du đột nhiên lóe lên sự tàn độc: "Có phải con ranh Ninh Hề Nhi đã bị cưỡng bức rồi không? Hay là chết rồi?"
Nếu được như vậy thì cô ta có ngồi tù cũng đáng. Dù sao người ra tay trực tiếp cũng không phải cô ta, cho dù có chứng cứ đi nữa thì cùng lắm chỉ bị ngồi tù vài năm thôi, nhưng Ninh Hề Nhi lại bị phá hủy cả cuộc đời. Cô ta nghĩ vậy mà cảm thấy rất vui vẻ.
"Ha ha, cô Ninh không làm sao hết."
Khuôn mặt Tần Cẩn Du sượng cứng, hai mắt trợn to, trông vô cùng hài hước: "Không!"
Tối hôm đó, Tần Cẩn Du bị nhốt vào trại tạm giam, đối mặt với những ngày tháng ngục tù kinh khủng kéo dài suốt mấy năm.
...
Cùng lúc đó, tại nhà họ Ninh…