Editor: Nguyetmai
Trái tim bên ngực trái hệt như bị thứ gì đó đánh trúng, cô không tả được cảm giác đó là như thế nào.
Ninh Hề Nhi kinh ngạc nhìn Kỷ Dạ Bạch.
Hắn ngang ngược, đẹp trai, còn có chút cố chấp.
Cô nở một nụ cười thật rạng rỡ.
"Có cậu ở đây, tôi không còn ấm ức nữa!" Ninh Hề Nhi kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tôi có cậu và dì Kỷ làm chỗ dựa rồi, sau này không vừa mắt họ thì tôi thu dọn quần áo chạy ngay tới nhà cậu…"
Kỷ Dạ Bạch chăm chú nhìn cô hồi lâu, rồi ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Cậu qua đây."
"Ừ?"
Hắn chật vật mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong lộ ra một túi giấy bìa nâu, hắn gắng gượng kín đáo đưa cho Ninh Hề Nhi.
"Cái gì đây?" Ninh Hề Nhi khó hiểu mở ra, sau khi nhìn thấy đồ bên trong vẫn vô cùng lơ mơ ngơ ngẩn.
Hai tấm thẻ ngân hàng, còn có mấy hợp đồng mua bán nhà và cổ phiếu công ty được chuyển nhượng.
"Cho cậu." Kỷ Dạ Bạch nói dửng dưng cứ như bảo "Ăn cơm đi" ấy, mà Ninh Hề Nhi lại không thể bình tĩnh cho nổi!
"Cho tôi? Kỷ Dạ Bạch, không phải cậu bị đánh rồi để lại di chứng gì đó chứ?"
Kỷ Dạ Bạch cười nhếch môi, chịu đựng sự kích động của con nhỏ này, nghiêm túc nói: "Đây là tài sản cá nhân của tôi, không liên quan gì tới nhà họ Kỷ. Cậu cầm những thứ này đi, sau này cần làm gì đều có nguồn hỗ trợ. Có những thứ này, mẹ ghẻ của cậu... Mẹ kế, cũng không dám coi thường cậu."
Ninh Hề Nhi vẫn đang trong trạng thái hoang mang: "Trong thẻ có bao nhiêu tiền? Woa, còn cả cái biệt thự này... Cửa hàng này nữa, chỗ cổ phiếu này trị giá thế nào? Bán đi được giá bao nhiêu Nhân dân Tệ?"
"Ninh Hề!" Kỷ Dạ Bạch rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Có nghe tôi nói không vậy?"
"Nghe được."
Ninh Hề Nhi vẫn sờ mép mấy tờ giấy không thôi, cô cắn răng cất nỗi tiếc của, lần nữa trả lại cho Kỷ Dạ Bạch: "Tôi biết cậu vì muốn tốt cho tôi, nhưng không thể ngồi rỗi hưởng không, đạo lý này tôi vẫn hiểu, cho nên không thể nhận được."
"Cậu là heo đó à? Cho tiền cũng không cần?"
"Tôi muốn chứ!"
"Muốn thì cầm đi!"
"Không được, tôi là một người rất có nguyên tắc!"
"Với tôi mà cậu còn nói chuyện nguyên tắc cái gì!" Kỷ Dạ Bạch nóng nảy la lên: "Anh đây về sau đều là người của cậu, chút đồ vặt vãnh này có gì mà không nhận được?""
Ninh Hề Nhi giương khóe miệng nhỏ nhắn: "Cậu... Cậu bị đánh vào đầu rồi hả?"
Bị đánh đến mức đần cả người, chập mạch rồi?
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Mệt tim quá đi mất, cho tiền cũng không cho nổi.
Bỗng dưng cảm thấy bản thân... thật thất bại...
Ninh Hề Nhi nhìn hắn tỏ vẻ "mất mát" chui vào trong chăn, cô cảm thấy không đành lòng, bèn tiến đến dỗ dành: "Cậu phải có lòng tin, cậu thông minh như vậy, dù bị đánh cho ngu đi một chút, thì vẫn thông minh hơn khối người bình thường!"
Kỷ Dạ Bạch rúc trong chăn, đôi mắt đen hơi nheo lại nhìn cô, trong đôi mắt đặc quánh ý định xâm lược!
"Ninh Hề, cái con heo này!" Khẽ mắng cô một câu, hắn vòng tay qua cổ cô, kéo cô vào lòng mình.
"Á..." Ninh Hề Nhi sợ đụng phải vết thương của hắn, cho nên không dám giãy giụa mạnh, Kỷ Dạ Bạch liền đạt được mục đích.
"Cậu lại lên cơn thần kinh à?"
"Anh đây không lên cơn thì cũng bị cậu ép lên cơn phát điên!" Kỷ Dạ Bạch liếm môi, cắn lên vành tai Ninh Hề Nhi: "Tôi rất muốn bảo vệ cậu, muốn ngủ cùng cậu, muốn kết hôn với cậu, muốn cùng cậu sinh con! Cậu còn chưa hiểu à?"
"Cậu muốn cưa tôi hả?"
"..."
Kỷ Dạ Bạch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tôi muốn chia tay với cậu thì có!"
Ninh Hề Nhi như bị điện giật, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt, chỉ cảm thấy lồng ngực nhói lên đau quặn lại...
"Cậu muốn chia tay với tôi?" Cô run rẩy hỏi.
Trái tim bên ngực trái hệt như bị thứ gì đó đánh trúng, cô không tả được cảm giác đó là như thế nào.
Ninh Hề Nhi kinh ngạc nhìn Kỷ Dạ Bạch.
Hắn ngang ngược, đẹp trai, còn có chút cố chấp.
Cô nở một nụ cười thật rạng rỡ.
"Có cậu ở đây, tôi không còn ấm ức nữa!" Ninh Hề Nhi kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tôi có cậu và dì Kỷ làm chỗ dựa rồi, sau này không vừa mắt họ thì tôi thu dọn quần áo chạy ngay tới nhà cậu…"
Kỷ Dạ Bạch chăm chú nhìn cô hồi lâu, rồi ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Cậu qua đây."
"Ừ?"
Hắn chật vật mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong lộ ra một túi giấy bìa nâu, hắn gắng gượng kín đáo đưa cho Ninh Hề Nhi.
"Cái gì đây?" Ninh Hề Nhi khó hiểu mở ra, sau khi nhìn thấy đồ bên trong vẫn vô cùng lơ mơ ngơ ngẩn.
Hai tấm thẻ ngân hàng, còn có mấy hợp đồng mua bán nhà và cổ phiếu công ty được chuyển nhượng.
"Cho cậu." Kỷ Dạ Bạch nói dửng dưng cứ như bảo "Ăn cơm đi" ấy, mà Ninh Hề Nhi lại không thể bình tĩnh cho nổi!
"Cho tôi? Kỷ Dạ Bạch, không phải cậu bị đánh rồi để lại di chứng gì đó chứ?"
Kỷ Dạ Bạch cười nhếch môi, chịu đựng sự kích động của con nhỏ này, nghiêm túc nói: "Đây là tài sản cá nhân của tôi, không liên quan gì tới nhà họ Kỷ. Cậu cầm những thứ này đi, sau này cần làm gì đều có nguồn hỗ trợ. Có những thứ này, mẹ ghẻ của cậu... Mẹ kế, cũng không dám coi thường cậu."
Ninh Hề Nhi vẫn đang trong trạng thái hoang mang: "Trong thẻ có bao nhiêu tiền? Woa, còn cả cái biệt thự này... Cửa hàng này nữa, chỗ cổ phiếu này trị giá thế nào? Bán đi được giá bao nhiêu Nhân dân Tệ?"
"Ninh Hề!" Kỷ Dạ Bạch rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Có nghe tôi nói không vậy?"
"Nghe được."
Ninh Hề Nhi vẫn sờ mép mấy tờ giấy không thôi, cô cắn răng cất nỗi tiếc của, lần nữa trả lại cho Kỷ Dạ Bạch: "Tôi biết cậu vì muốn tốt cho tôi, nhưng không thể ngồi rỗi hưởng không, đạo lý này tôi vẫn hiểu, cho nên không thể nhận được."
"Cậu là heo đó à? Cho tiền cũng không cần?"
"Tôi muốn chứ!"
"Muốn thì cầm đi!"
"Không được, tôi là một người rất có nguyên tắc!"
"Với tôi mà cậu còn nói chuyện nguyên tắc cái gì!" Kỷ Dạ Bạch nóng nảy la lên: "Anh đây về sau đều là người của cậu, chút đồ vặt vãnh này có gì mà không nhận được?""
Ninh Hề Nhi giương khóe miệng nhỏ nhắn: "Cậu... Cậu bị đánh vào đầu rồi hả?"
Bị đánh đến mức đần cả người, chập mạch rồi?
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Mệt tim quá đi mất, cho tiền cũng không cho nổi.
Bỗng dưng cảm thấy bản thân... thật thất bại...
Ninh Hề Nhi nhìn hắn tỏ vẻ "mất mát" chui vào trong chăn, cô cảm thấy không đành lòng, bèn tiến đến dỗ dành: "Cậu phải có lòng tin, cậu thông minh như vậy, dù bị đánh cho ngu đi một chút, thì vẫn thông minh hơn khối người bình thường!"
Kỷ Dạ Bạch rúc trong chăn, đôi mắt đen hơi nheo lại nhìn cô, trong đôi mắt đặc quánh ý định xâm lược!
"Ninh Hề, cái con heo này!" Khẽ mắng cô một câu, hắn vòng tay qua cổ cô, kéo cô vào lòng mình.
"Á..." Ninh Hề Nhi sợ đụng phải vết thương của hắn, cho nên không dám giãy giụa mạnh, Kỷ Dạ Bạch liền đạt được mục đích.
"Cậu lại lên cơn thần kinh à?"
"Anh đây không lên cơn thì cũng bị cậu ép lên cơn phát điên!" Kỷ Dạ Bạch liếm môi, cắn lên vành tai Ninh Hề Nhi: "Tôi rất muốn bảo vệ cậu, muốn ngủ cùng cậu, muốn kết hôn với cậu, muốn cùng cậu sinh con! Cậu còn chưa hiểu à?"
"Cậu muốn cưa tôi hả?"
"..."
Kỷ Dạ Bạch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tôi muốn chia tay với cậu thì có!"
Ninh Hề Nhi như bị điện giật, cô nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt, chỉ cảm thấy lồng ngực nhói lên đau quặn lại...
"Cậu muốn chia tay với tôi?" Cô run rẩy hỏi.