Editor: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi nhìn xuống theo, cô đang mặc áo khoác dáng dài của học viện, bên trong là áo len cổ thấp, có thể loáng thoáng thấy được dấu vết Kỷ Dạ Bạch lưu lại.
Cô hơi lúng túng, không hơi đâu muốn gây sự cãi nhau với Lục Thanh Hà, bèn thay giày bình thản nói: "Tôi lên tầng trước."
"Đứng lại!" Lục Thanh Hà nghiêm nghị quở trách: "Con và cậu Hai nhà họ Kỷ, rốt cuộc đã tiến đến mức nào rồi?"Đám nhân công dọn nhà đảo mắt đi ngang qua.
Mặt Ninh Hề Nhi thoáng đỏ lên.
Cô biết, chuyện này là do cô bất cẩn không để ý, Lục Thanh Hà trách cứ cô đôi ba câu cũng là lẽ thường...
Nhưng mà, ở trước mặt nhiều người ngoài như vậy...
Hoặc do cô đã quen với kiểu của dì Kỷ, dì luôn bao che cho cô trước mặt người ngoài, về nhà mới dùng phương thức giáo dục nói chuyện phải trái cho con cái, còn Lục Thanh Hà lại không giữ cho cô chút mặt mũi nào, cô cảm thấy vô cùng khó chịu..."Về sau tôi sẽ chú ý." Ninh Hề Nhi rất nín nhịn, bàn tay nho nhỏ trăng trắng siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, tê tê đau nhức.
Lục Thanh Hà vẫn giữ vẻ cứng nhắc: "Con gái, điều quan trọng nhất là phải biết tự tôn tự trọng giữ mình trong sạch! Nếu con và cậu ta không kiềm chế nổi nếm trái cấm, thì nhớ phải có biện pháp bảo vệ.
Bố con và cô rất bận rộn, nếu xảy ra chuyện gì, không có thời gian rảnh đưa con đến bệnh viện đâu!"Một tầng khí lạnh bao phủ quanh người Ninh Hề Nhi, cô cố nín nhịn cơn tức run cả người."Tôi biết rồi." Cô nén xuống cơn giận sắp bùng phát, cụp thấp mi mắt, quay lưng bước ra ngoài.
Lục Thanh Hà gọi cô lại: "Con đi đâu?!"
"Nhà họ Kỷ."Nhà họ Kỷ đối với cô mà nói, tựa như một bến cảng tránh gió, cô muốn tới đó tránh nạn một thời gian.
Lục Thanh Hà khoanh tay, khí thế người phụ nữ mạnh mẽ tràn ngập: "Cô vừa mới dọn tới, con đã ở với người khác rồi, để người ngoài nghe được xem, vậy thì giống cái gì chứ?"
"Trước khi cô chưa dọn tới, tôi cũng đã ở nhà họ Kỷ rồi." Ninh Hề Nhi không kìm nổi buột ra một câu.
Lời này tựa như đổ thêm dầu vào lửa, Lục Thanh Hà cười lạnh lùng, nói: "Vậy con dọn về đây ngay! Có chết cũng phải làm ma nhà mình!"
"..."
"Nghe bà Kỷ nói con và Kỷ Dạ Bạch ở chung một phòng.
Hừ, sao người nhà họ không hiểu lễ nghi gia giáo gì thế, lỡ chuyện đồn ra người, sự trong sạch của con làm gì còn! Sau này Kỷ Dạ Bạch thay lòng đổi dạ, con còn có thể lấy được tấm chồng tử tế không?"Mấy nhân công dọn nhà liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ người qua đường cười nói hóng chuyện náo chuyện.
Ninh Hề Nhi bắt đầu hoài nghi liệu có phải Lục Thanh Hà đang cố ý hay không, nhưng bà ta là trưởng bối của cô, cô không thể làm gì cả, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, im lặng lên tầng, khóa trái cửa lại.
Cô bất lực dựa vào cánh cửa, từ từ trượt xuống đất.
Lần đầu tiên nảy sinh cảm giác, nhà cô, không còn là của cô nữa rồi....
Ngây ngây ngô ngô, thẫn thờ qua hơn hai tuần lễ, trường Mộc Anh sắp tới đợt thi cuối kì, cả trường đều vùi đầu vào học hành.
Ninh Hề Nhi cầm vở ghi bài đưa cho Kỷ Dạ Bạch, cơ thể hắn gần như đã khôi phục hẳn, trước mắt đang ở nhà tĩnh dưỡng.
Bà Kỷ vừa nhìn thấy cô đã đau lòng: "Hề Nhi, sao dạo này con gầy vậy, muốn ăn gì, dì bảo người làm nấu đồ ngon bồi bổ cho con!"Ninh Hề Nhi miễn cưỡng cười một tiếng, Lục Thanh Hà thích ăn cay, vị đầu bếp mới mời tới là người vùng Tứ Xuyên, vốn dĩ nấu toàn đồ cô không ăn được, chưa được bao lâu, chút thịt thà được Kỷ Dạ Bạch bỏ công vỗ béo đã bay sạch."Dì, con đi đưa vở ghi bài cho Kỷ Dạ Bạch đã nha."Cô nhanh chân bước lên tầng, gõ cửa một cái, bên trong không có động tĩnh, cô tưởng Kỷ Dạ Bạch hẵng đang ngủ, cho nên vặn tay nắm cửa tiến thẳng vào.
Cùng lúc đó, Kỷ Dạ Bạch bước ra từ phòng tắm, một bên tay vẫn bó thạch cao, mảnh khăn tắm quấn ngang hông..."Á…"
Ninh Hề Nhi nhìn xuống theo, cô đang mặc áo khoác dáng dài của học viện, bên trong là áo len cổ thấp, có thể loáng thoáng thấy được dấu vết Kỷ Dạ Bạch lưu lại.
Cô hơi lúng túng, không hơi đâu muốn gây sự cãi nhau với Lục Thanh Hà, bèn thay giày bình thản nói: "Tôi lên tầng trước."
"Đứng lại!" Lục Thanh Hà nghiêm nghị quở trách: "Con và cậu Hai nhà họ Kỷ, rốt cuộc đã tiến đến mức nào rồi?"Đám nhân công dọn nhà đảo mắt đi ngang qua.
Mặt Ninh Hề Nhi thoáng đỏ lên.
Cô biết, chuyện này là do cô bất cẩn không để ý, Lục Thanh Hà trách cứ cô đôi ba câu cũng là lẽ thường...
Nhưng mà, ở trước mặt nhiều người ngoài như vậy...
Hoặc do cô đã quen với kiểu của dì Kỷ, dì luôn bao che cho cô trước mặt người ngoài, về nhà mới dùng phương thức giáo dục nói chuyện phải trái cho con cái, còn Lục Thanh Hà lại không giữ cho cô chút mặt mũi nào, cô cảm thấy vô cùng khó chịu..."Về sau tôi sẽ chú ý." Ninh Hề Nhi rất nín nhịn, bàn tay nho nhỏ trăng trắng siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, tê tê đau nhức.
Lục Thanh Hà vẫn giữ vẻ cứng nhắc: "Con gái, điều quan trọng nhất là phải biết tự tôn tự trọng giữ mình trong sạch! Nếu con và cậu ta không kiềm chế nổi nếm trái cấm, thì nhớ phải có biện pháp bảo vệ.
Bố con và cô rất bận rộn, nếu xảy ra chuyện gì, không có thời gian rảnh đưa con đến bệnh viện đâu!"Một tầng khí lạnh bao phủ quanh người Ninh Hề Nhi, cô cố nín nhịn cơn tức run cả người."Tôi biết rồi." Cô nén xuống cơn giận sắp bùng phát, cụp thấp mi mắt, quay lưng bước ra ngoài.
Lục Thanh Hà gọi cô lại: "Con đi đâu?!"
"Nhà họ Kỷ."Nhà họ Kỷ đối với cô mà nói, tựa như một bến cảng tránh gió, cô muốn tới đó tránh nạn một thời gian.
Lục Thanh Hà khoanh tay, khí thế người phụ nữ mạnh mẽ tràn ngập: "Cô vừa mới dọn tới, con đã ở với người khác rồi, để người ngoài nghe được xem, vậy thì giống cái gì chứ?"
"Trước khi cô chưa dọn tới, tôi cũng đã ở nhà họ Kỷ rồi." Ninh Hề Nhi không kìm nổi buột ra một câu.
Lời này tựa như đổ thêm dầu vào lửa, Lục Thanh Hà cười lạnh lùng, nói: "Vậy con dọn về đây ngay! Có chết cũng phải làm ma nhà mình!"
"..."
"Nghe bà Kỷ nói con và Kỷ Dạ Bạch ở chung một phòng.
Hừ, sao người nhà họ không hiểu lễ nghi gia giáo gì thế, lỡ chuyện đồn ra người, sự trong sạch của con làm gì còn! Sau này Kỷ Dạ Bạch thay lòng đổi dạ, con còn có thể lấy được tấm chồng tử tế không?"Mấy nhân công dọn nhà liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ người qua đường cười nói hóng chuyện náo chuyện.
Ninh Hề Nhi bắt đầu hoài nghi liệu có phải Lục Thanh Hà đang cố ý hay không, nhưng bà ta là trưởng bối của cô, cô không thể làm gì cả, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, im lặng lên tầng, khóa trái cửa lại.
Cô bất lực dựa vào cánh cửa, từ từ trượt xuống đất.
Lần đầu tiên nảy sinh cảm giác, nhà cô, không còn là của cô nữa rồi....
Ngây ngây ngô ngô, thẫn thờ qua hơn hai tuần lễ, trường Mộc Anh sắp tới đợt thi cuối kì, cả trường đều vùi đầu vào học hành.
Ninh Hề Nhi cầm vở ghi bài đưa cho Kỷ Dạ Bạch, cơ thể hắn gần như đã khôi phục hẳn, trước mắt đang ở nhà tĩnh dưỡng.
Bà Kỷ vừa nhìn thấy cô đã đau lòng: "Hề Nhi, sao dạo này con gầy vậy, muốn ăn gì, dì bảo người làm nấu đồ ngon bồi bổ cho con!"Ninh Hề Nhi miễn cưỡng cười một tiếng, Lục Thanh Hà thích ăn cay, vị đầu bếp mới mời tới là người vùng Tứ Xuyên, vốn dĩ nấu toàn đồ cô không ăn được, chưa được bao lâu, chút thịt thà được Kỷ Dạ Bạch bỏ công vỗ béo đã bay sạch."Dì, con đi đưa vở ghi bài cho Kỷ Dạ Bạch đã nha."Cô nhanh chân bước lên tầng, gõ cửa một cái, bên trong không có động tĩnh, cô tưởng Kỷ Dạ Bạch hẵng đang ngủ, cho nên vặn tay nắm cửa tiến thẳng vào.
Cùng lúc đó, Kỷ Dạ Bạch bước ra từ phòng tắm, một bên tay vẫn bó thạch cao, mảnh khăn tắm quấn ngang hông..."Á…"