Ninh Hề Nhi giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Người đẹp tửu lượng rất tốt đó chứ, lại uống thêm một ly nào..." Tên đeo kính lấy tiếp một ly rượu trên khay người bồi bàn nâng vừa mang qua định mạnh mẽ nhét vào trong tay Ninh Hề Nhi.
Một ly rượu xuống bụng, Ninh Hề Nhi đã thấy vô cùng khó chịu.
"Thật ngại quá... tôi cần đi vệ sinh..." Ninh Hề Nhi cố nén đau đớn, giẫm giày cao gót bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Mộc Y Tinh nhìn ra sự khác thường của cô, đôi mắt được kẻ vẽ tỉ mỉ hiện lên một tia độc ác.
Chính là con khốn này, nó không chỉ khiến Kỷ Dạ Bạch tuyên bố nó là bạn gái trước mặt mọi người mà bây giờ còn khiến Cung Tu dẫn tới tham gia vũ hội!
"Điệu nhảy mở màn sắp bắt đầu rồi đó." Mộc Y Tinh điều chỉnh lại vẻ mặt, cười cong đôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm, như có ý nhắc nhở nhìn Cung Tu.
Tâm trạng Cung Tu không tốt, lạnh nhạt nói: "Tôi đã có bạn nhảy."
"Cậu Cung!" Mộc Y Tinh không phục cắn cắn môi, "Cậu định mời cô ta nhảy điệu mở màn ư?"
Cung Tu liếc cô ta một cái, đôi mắt hoa đào long lanh, rõ ràng là một tên con trai, nhưng ánh mắt so với bất kỳ đứa con gái nào ở hội trường này cũng đều xinh đẹp rung động lòng người hơn nhiều.
"Tôi mời ai thì có quan hệ gì tới cô cơ chứ?" Khóe miệng Cung Tu tươi cười nhưng lời nói nói ra lại vô cùng tàn nhẫn, "Cô Mộc, tỉnh ngủ đi. Trên thế giới này không ai có thể bắt tôi làm bất cứ chuyện gì hết! Bố mẹ hai bên hi vọng chúng ta có thể kết hôn thì thế nào? Tôi, không, đồng, ý!"
"Cậu Cung, chẳng lẽ cậu thà tìm một đứa con gái như Ninh Hề Nhi ư? Cô ta sao có thể hơn tôi được! Mẹ cô ta chính là từ hộp đêm đi ra... Đứa con gái rẻ mạt hám trai như vậy, sao cậu có thể nhìn trúng cô ta!" Mộc Y Tinh tức đến méo miệng.
"Cho nên, tôi thà rằng tìm cô ta cũng không bằng lòng ở cùng một chỗ với cô, cô còn chưa hiểu thân phận của mình là cái gì sao?" Cung Tu nhướng mày, trả lời lại một cách đầy mỉa mai.
"Nè nè nè... hai vị, các ngươi đừng cãi nhau nữa... Ủa, Ninh Hề Nhi, sao cô trở về nhanh thế?" Tên đeo kính hoảng sợ, nhanh chóng kéo kéo Mộc Y Tinh nhắc nhở.
Ninh Hề Nhi đứng tại chỗ, đôi mắt tràn ngập đau đớn.
Cái gọi là hộp đêm, chẳng qua là do có người ghen tị vì mẹ cô được gả vào gia đình tốt nên tung lời đồn thổi lung tung thôi.
Nhưng hiện tại, Mộc Y Tinh nói như thế, cứ như chuyện này là thật.
Điều này chưa đủ làm Ninh Hề Nhi buồn.
Cô buồn vì từ đầu tới cuối Cung Tu đều không tin tưởng mình.
Ở trong lòng Cung Tu, chỉ sợ cô... thật sự giống như lời nói của Mộc Y Tinh là một đứa con gái rẻ tiền, hám trai!
Cô nặn ra một nụ cười với Cung Tu: "Không sao, mọi người nói chuyện đi, không cần phải để ý đến tôi."
Nụ cười như thế, vừa yếu ớt vừa mệt mỏi, làm trái tim Cung Tu chợt nhói lên!
Con ngươi Mộc Y Tinh khẽ chuyển động, cô nói nhỏ với tên đeo kính hai câu, gã khó xử liếc nhìn cô, nhưng ngại thân phận cô cả nhà họ Mộc nên vẫn làm theo đi về phía Ninh Hề Nhi.
"Ninh Hề Nhi, có phải cô cảm thấy không thoải mái đúng không? Để tôi đưa cô đến phòng cho khách nghỉ ngơi nhé!"
Vừa rồi Mộc Y Tinh nói với gã, kêu gã dẫn Ninh Hề Nhi đi phòng dành cho khách, nhân cơ hội chụp một bộ ảnh mập mờ để uy hiếp Ninh Hề Nhi.
Vốn gã có chút không muốn, nhưng sau khi đụng tới cánh tay Ninh Hề Nhi, cảm giác nõn nà mượt mà, khiến gã không kìm được liếm liếm môi, bàn tay to xấu xa duỗi ra muốn vuốt ve eo Ninh Hề Nhi...
Dáng người của con nhóc này được phết đấy chứ! Gã âm thầm cảm thán nhưng còn chưa kịp đụng tới Ninh Hề Nhi liền hét lên thảm thiết.
"A... a..."
Cổ tay của gã trực tiếp bị người ta bẻ gãy!
"Ai cho phép mày chạm vào cô ấy hả? Rác rưởi! Cút!"
"Người đẹp tửu lượng rất tốt đó chứ, lại uống thêm một ly nào..." Tên đeo kính lấy tiếp một ly rượu trên khay người bồi bàn nâng vừa mang qua định mạnh mẽ nhét vào trong tay Ninh Hề Nhi.
Một ly rượu xuống bụng, Ninh Hề Nhi đã thấy vô cùng khó chịu.
"Thật ngại quá... tôi cần đi vệ sinh..." Ninh Hề Nhi cố nén đau đớn, giẫm giày cao gót bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Mộc Y Tinh nhìn ra sự khác thường của cô, đôi mắt được kẻ vẽ tỉ mỉ hiện lên một tia độc ác.
Chính là con khốn này, nó không chỉ khiến Kỷ Dạ Bạch tuyên bố nó là bạn gái trước mặt mọi người mà bây giờ còn khiến Cung Tu dẫn tới tham gia vũ hội!
"Điệu nhảy mở màn sắp bắt đầu rồi đó." Mộc Y Tinh điều chỉnh lại vẻ mặt, cười cong đôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm, như có ý nhắc nhở nhìn Cung Tu.
Tâm trạng Cung Tu không tốt, lạnh nhạt nói: "Tôi đã có bạn nhảy."
"Cậu Cung!" Mộc Y Tinh không phục cắn cắn môi, "Cậu định mời cô ta nhảy điệu mở màn ư?"
Cung Tu liếc cô ta một cái, đôi mắt hoa đào long lanh, rõ ràng là một tên con trai, nhưng ánh mắt so với bất kỳ đứa con gái nào ở hội trường này cũng đều xinh đẹp rung động lòng người hơn nhiều.
"Tôi mời ai thì có quan hệ gì tới cô cơ chứ?" Khóe miệng Cung Tu tươi cười nhưng lời nói nói ra lại vô cùng tàn nhẫn, "Cô Mộc, tỉnh ngủ đi. Trên thế giới này không ai có thể bắt tôi làm bất cứ chuyện gì hết! Bố mẹ hai bên hi vọng chúng ta có thể kết hôn thì thế nào? Tôi, không, đồng, ý!"
"Cậu Cung, chẳng lẽ cậu thà tìm một đứa con gái như Ninh Hề Nhi ư? Cô ta sao có thể hơn tôi được! Mẹ cô ta chính là từ hộp đêm đi ra... Đứa con gái rẻ mạt hám trai như vậy, sao cậu có thể nhìn trúng cô ta!" Mộc Y Tinh tức đến méo miệng.
"Cho nên, tôi thà rằng tìm cô ta cũng không bằng lòng ở cùng một chỗ với cô, cô còn chưa hiểu thân phận của mình là cái gì sao?" Cung Tu nhướng mày, trả lời lại một cách đầy mỉa mai.
"Nè nè nè... hai vị, các ngươi đừng cãi nhau nữa... Ủa, Ninh Hề Nhi, sao cô trở về nhanh thế?" Tên đeo kính hoảng sợ, nhanh chóng kéo kéo Mộc Y Tinh nhắc nhở.
Ninh Hề Nhi đứng tại chỗ, đôi mắt tràn ngập đau đớn.
Cái gọi là hộp đêm, chẳng qua là do có người ghen tị vì mẹ cô được gả vào gia đình tốt nên tung lời đồn thổi lung tung thôi.
Nhưng hiện tại, Mộc Y Tinh nói như thế, cứ như chuyện này là thật.
Điều này chưa đủ làm Ninh Hề Nhi buồn.
Cô buồn vì từ đầu tới cuối Cung Tu đều không tin tưởng mình.
Ở trong lòng Cung Tu, chỉ sợ cô... thật sự giống như lời nói của Mộc Y Tinh là một đứa con gái rẻ tiền, hám trai!
Cô nặn ra một nụ cười với Cung Tu: "Không sao, mọi người nói chuyện đi, không cần phải để ý đến tôi."
Nụ cười như thế, vừa yếu ớt vừa mệt mỏi, làm trái tim Cung Tu chợt nhói lên!
Con ngươi Mộc Y Tinh khẽ chuyển động, cô nói nhỏ với tên đeo kính hai câu, gã khó xử liếc nhìn cô, nhưng ngại thân phận cô cả nhà họ Mộc nên vẫn làm theo đi về phía Ninh Hề Nhi.
"Ninh Hề Nhi, có phải cô cảm thấy không thoải mái đúng không? Để tôi đưa cô đến phòng cho khách nghỉ ngơi nhé!"
Vừa rồi Mộc Y Tinh nói với gã, kêu gã dẫn Ninh Hề Nhi đi phòng dành cho khách, nhân cơ hội chụp một bộ ảnh mập mờ để uy hiếp Ninh Hề Nhi.
Vốn gã có chút không muốn, nhưng sau khi đụng tới cánh tay Ninh Hề Nhi, cảm giác nõn nà mượt mà, khiến gã không kìm được liếm liếm môi, bàn tay to xấu xa duỗi ra muốn vuốt ve eo Ninh Hề Nhi...
Dáng người của con nhóc này được phết đấy chứ! Gã âm thầm cảm thán nhưng còn chưa kịp đụng tới Ninh Hề Nhi liền hét lên thảm thiết.
"A... a..."
Cổ tay của gã trực tiếp bị người ta bẻ gãy!
"Ai cho phép mày chạm vào cô ấy hả? Rác rưởi! Cút!"