Editor: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi hét lên, bối rối xoay lưng ngay lại, che mắt đi: "Kỷ Dạ Bạch! Cậu mặc quần áo vào!"
Kỷ Dạ Bạch bình thản thong dong bước tới, khóa trái cửa phòng, hất mặt nói: "Tới đúng lúc lắm, vào giúp tôi tắm đi."
Ninh Hề Nhi: "..."
"Cậu không hiểu cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân à!" Ninh Hề Nhi đỏ mặt kêu la.
Kỷ Dạ Bạch nghiêm trang: "Vì hiểu, cho nên mới để cậu giúp tôi tắm. Nếu không cơ thể anh đây bị người phụ nữ khác nhìn thấy thì sao?"
"Không giúp!"
Kỷ Dạ Bạch không ngang ngược ra lệnh như lúc trước, hắn chỉ im lặng một lúc lâu.
Ninh Hề Nhi hé mắt len lén nhìn trộm hắn.
Chỉ thấy Kỷ Dạ Bạch cúi xuống, tỏ ra vẻ cô đơn hiu quạnh, ánh mắt liếc về phía cô, hắn cười một tiếng: "Cứ để tôi tự làm vậy."
Hắn cười khẽ, vừa ấm áp vừa trong sạch, Ninh Hề Nhi mê trai liền... mềm lòng...
Dù sao hắn vẫn còn đang bị thương, tự mình tắm chắc chắn không tiện lắm...
"Thôi được, thôi được, tôi giúp cậu." Cô gi gi mũi chân, gật đầu một cái, xấu hổ cất lời.
Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch thoáng lướt qua một nụ cười đắc ý, vẻ mặt vẫn cảm động như không: "Hề đần, vẫn là cậu đối tốt với tôi."
Phòng tắm…
Ninh Hề Nhi dịch chiếc ghế hoạt hình lúc tắm Miêu Miêu hay dùng về phía Kỷ Dạ Bạch: "Ngồi xuống."
Mặt Kỷ Dạ Bạch đầy chống đối: "Tôi không ngồi cái này! Con nít ấu trĩ!"
Phía trên còn in hình Hello Kitty cơ đấy!
"Không ngồi thì không tắm cho cậu!" Ninh Hề Nhi uy hiếp.
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, gắng gượng ngồi xuống.
Hắn thân cao 1m80, ngồi trên một cái ghế mà trẻ con dùng, hình ảnh này có hơi buồn cười...
Ninh Hề Nhi chĩa vòi hoa sen phun về phía hắn, còn lấy thêm khăn mặt ấm cẩn thận lau qua một lần.
Nơi nào bàn tay trắng nõn kia đụng phải, cơ thể Kỷ Dạ Bạch liền căng cứng phần đó.
Yết hầu di chuyển lên xuống, hắn tằng hắng một tiếng: "Vóc người anh đây cũng không tệ lắm phải không?"
"Hử?" Ninh Hề Nhi nhìn qua cơ bụng nổi rõ, còn có đường V-cut rất đẹp, không phải kiểu vai u thịt bắp đầy phô trương, mà là cơ thể thon gầy dẻo dai.
"Rất ổn đấy." Cô không nghĩ linh tinh, vừa lau vừa khẽ ngâm nga hát.
Kỷ Dạ Bạch rất bất mãn đối với phản ứng của cô, con nhỏ này, không nhìn ra hắn đang dùng sắc đẹp dụ dỗ cô à?
"Nếu cậu nói rất ổn, vậy thì làm bạn gái tôi đi." Kỷ Dạ Bạch bắt đầu phương thức mỗi ngày dùng một kiểu bày tỏ mồi chài.
Ninh Hề Nhi lè lưỡi với hắn: "Không có thành ý gì cả, tôi không nhận lời cậu đâu!"
Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng của cô, ánh mắt tối lại, kìm nén xao động trong cơ thể: "Vậy phải thế nào cậu mới chịu đồng ý?"
"Cậu dữ cái gì mà dữ, còn chưa nhận lời ở bên nhau cậu đã dữ thế rồi, nếu tôi nhận lời, thì sao mà sống nổi!"
Kỷ Dạ Bạch vậy mà ấm ức, lớn nhường này rồi, ai dám thái độ với hắn? Ai dám ngược đãi hắn như vậy?
Cũng chỉ có Ninh Hề Nhi trèo lên đầu lên cổ hắn, hắn không những không tức giận, mà còn sợ cô té ngã kìa!
Ninh Hề Nhi nhìn mặt hắn ỉu xìu, cô cầm một con vịt vàng trên giá xuống, đưa cho hắn: "Rõ là trẻ con, cho cậu bóp cái này chơi."
"Tôi bóp cái này làm gì!" Kỷ Dạ Bạch hừ một tiếng hờn dỗi: "Tự tôi cũng có."
Ban đầu Ninh Hề Nhi còn nghe không hiểu, cho đến khi thông suốt ý chính, cô thẹn quá hóa giận quăng khăn tắm vào mặt Kỷ Dạ Bạch.
"Tự đi mà tắm đi! Tạm biệt!"
Thấy cô tức giận, Kỷ Dạ Bạch không dám làm chuyện quá đáng nữa, hắn tùy tiện xông ra, khoác tạm áo choàng tắm: "Hề đần, đừng giận mà..."
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy thiệp mời màu trắng Ninh Hề Nhi cầm trong tay, mặt biến sắc.
Ninh Hề Nhi hét lên, bối rối xoay lưng ngay lại, che mắt đi: "Kỷ Dạ Bạch! Cậu mặc quần áo vào!"
Kỷ Dạ Bạch bình thản thong dong bước tới, khóa trái cửa phòng, hất mặt nói: "Tới đúng lúc lắm, vào giúp tôi tắm đi."
Ninh Hề Nhi: "..."
"Cậu không hiểu cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân à!" Ninh Hề Nhi đỏ mặt kêu la.
Kỷ Dạ Bạch nghiêm trang: "Vì hiểu, cho nên mới để cậu giúp tôi tắm. Nếu không cơ thể anh đây bị người phụ nữ khác nhìn thấy thì sao?"
"Không giúp!"
Kỷ Dạ Bạch không ngang ngược ra lệnh như lúc trước, hắn chỉ im lặng một lúc lâu.
Ninh Hề Nhi hé mắt len lén nhìn trộm hắn.
Chỉ thấy Kỷ Dạ Bạch cúi xuống, tỏ ra vẻ cô đơn hiu quạnh, ánh mắt liếc về phía cô, hắn cười một tiếng: "Cứ để tôi tự làm vậy."
Hắn cười khẽ, vừa ấm áp vừa trong sạch, Ninh Hề Nhi mê trai liền... mềm lòng...
Dù sao hắn vẫn còn đang bị thương, tự mình tắm chắc chắn không tiện lắm...
"Thôi được, thôi được, tôi giúp cậu." Cô gi gi mũi chân, gật đầu một cái, xấu hổ cất lời.
Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch thoáng lướt qua một nụ cười đắc ý, vẻ mặt vẫn cảm động như không: "Hề đần, vẫn là cậu đối tốt với tôi."
Phòng tắm…
Ninh Hề Nhi dịch chiếc ghế hoạt hình lúc tắm Miêu Miêu hay dùng về phía Kỷ Dạ Bạch: "Ngồi xuống."
Mặt Kỷ Dạ Bạch đầy chống đối: "Tôi không ngồi cái này! Con nít ấu trĩ!"
Phía trên còn in hình Hello Kitty cơ đấy!
"Không ngồi thì không tắm cho cậu!" Ninh Hề Nhi uy hiếp.
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, gắng gượng ngồi xuống.
Hắn thân cao 1m80, ngồi trên một cái ghế mà trẻ con dùng, hình ảnh này có hơi buồn cười...
Ninh Hề Nhi chĩa vòi hoa sen phun về phía hắn, còn lấy thêm khăn mặt ấm cẩn thận lau qua một lần.
Nơi nào bàn tay trắng nõn kia đụng phải, cơ thể Kỷ Dạ Bạch liền căng cứng phần đó.
Yết hầu di chuyển lên xuống, hắn tằng hắng một tiếng: "Vóc người anh đây cũng không tệ lắm phải không?"
"Hử?" Ninh Hề Nhi nhìn qua cơ bụng nổi rõ, còn có đường V-cut rất đẹp, không phải kiểu vai u thịt bắp đầy phô trương, mà là cơ thể thon gầy dẻo dai.
"Rất ổn đấy." Cô không nghĩ linh tinh, vừa lau vừa khẽ ngâm nga hát.
Kỷ Dạ Bạch rất bất mãn đối với phản ứng của cô, con nhỏ này, không nhìn ra hắn đang dùng sắc đẹp dụ dỗ cô à?
"Nếu cậu nói rất ổn, vậy thì làm bạn gái tôi đi." Kỷ Dạ Bạch bắt đầu phương thức mỗi ngày dùng một kiểu bày tỏ mồi chài.
Ninh Hề Nhi lè lưỡi với hắn: "Không có thành ý gì cả, tôi không nhận lời cậu đâu!"
Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng của cô, ánh mắt tối lại, kìm nén xao động trong cơ thể: "Vậy phải thế nào cậu mới chịu đồng ý?"
"Cậu dữ cái gì mà dữ, còn chưa nhận lời ở bên nhau cậu đã dữ thế rồi, nếu tôi nhận lời, thì sao mà sống nổi!"
Kỷ Dạ Bạch vậy mà ấm ức, lớn nhường này rồi, ai dám thái độ với hắn? Ai dám ngược đãi hắn như vậy?
Cũng chỉ có Ninh Hề Nhi trèo lên đầu lên cổ hắn, hắn không những không tức giận, mà còn sợ cô té ngã kìa!
Ninh Hề Nhi nhìn mặt hắn ỉu xìu, cô cầm một con vịt vàng trên giá xuống, đưa cho hắn: "Rõ là trẻ con, cho cậu bóp cái này chơi."
"Tôi bóp cái này làm gì!" Kỷ Dạ Bạch hừ một tiếng hờn dỗi: "Tự tôi cũng có."
Ban đầu Ninh Hề Nhi còn nghe không hiểu, cho đến khi thông suốt ý chính, cô thẹn quá hóa giận quăng khăn tắm vào mặt Kỷ Dạ Bạch.
"Tự đi mà tắm đi! Tạm biệt!"
Thấy cô tức giận, Kỷ Dạ Bạch không dám làm chuyện quá đáng nữa, hắn tùy tiện xông ra, khoác tạm áo choàng tắm: "Hề đần, đừng giận mà..."
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy thiệp mời màu trắng Ninh Hề Nhi cầm trong tay, mặt biến sắc.