Editor: Nguyetmai
Mấy người trên bàn rượu nhìn nhau, một người ra hiệu phía dưới bàn, ngay sau đó một người đàn ông đeo kính gọng vàng cười mềm mỏng làm hòa, đưa một ly nước trái cây sang chỗ Ninh Hề Nhi: "Cô Ninh, tôi thay mặt anh ấy nói xin lỗi, không uống rượu, thì uống nước trái cây nhé."
Bề ngoài của gã có vẻ khá mưu mô, Ninh Hề Nhi chỉ muốn vội thoát thân, tưởng rằng gã đang muốn giải vây cho mình, cô bưng ly lên uống hai ngụm: "Xin lỗi, tôi cảm thấy hơi khó chịu, không quấy rầy mọi người nữa."
Cô vội bước nhanh rời đi, gã đàn ông đeo kính và anh họ của Lục Thanh Hà cùng nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý, âm thầm cười trong lòng.
...
Hành lang…
Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy trước mắt chao đảo mơ hồ, mỗi bước đi đều nhẹ bẫng, lâng lâng như giẫm lên sợi bông.
Cả người đều ngứa ngáy... Cô nheo mắt nhìn cánh tay trần của mình, những vết đỏ nổi dày đặc trên tay...
Hình như là... triệu chứng dị ứng?
Cô không đứng vững nổi, chỉ có thể miễn cưỡng vịn vào tường, lấy điện thoại di động ra định gọi cho Kỷ Dạ Bạch.
Bà Kỷ và ông Kỷ có quan hệ rất tốt với Tống Vị Ương, cho dù Ninh Cảnh Thâm đưa thiệp mời qua, nhưng cả nhà họ chỉ gửi tiền mừng, còn người thì không đến.
Không biết từ đâu xuất hiện một người nào đó ăn mặc như người phục vụ, dường như "vô tình" va phải cô, điện thoại di động của cô nhất thời rơi xuống đất.
Ninh Hề Nhi vươn tay, muốn nhặt điện thoại di động lên, nhân viên phục vụ lại mau chóng ngăn cản: "Thưa cô, cô bị ốm phải không? Tôi đưa cô đến phòng nghỉ trước nhé!"
Trước mắt ngày một tối sầm, tay chỉ còn cách điện thoại mấy xen-ti-mét, ngay gần trong gang tấc nhưng không thể với tới...
Nhân viên phục vụ nửa lôi nửa kéo, dẫn Ninh Hề Nhi tới một căn phòng, Ninh Hề Nhi đã bất tỉnh nhân sự, cô ta kéo Ninh Hề Nhi tới phòng ngủ có giường lớn kingsize.
Trên giường, đã nằm sẵn một chàng trai đẹp trai cuốn hút, đôi mắt đào hoa lúc này đã nhắm lại, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ mệt mỏi vì say rượu.
Cô ta đi ra khỏi phòng, ngó nghiêng trên hành lang có camera ghi hình bị che khuất, cười đầy ẩn ý.
Ở chỗ rẽ, Mộc Y Tinh nấp phía sau tường, gương mặt đầy kinh ngạc.
Cô ta đang đi rửa tay, nhưng thấy nhân viên phục vụ lén lén lút lút đưa Ninh Hề Nhi vào một căn phòng, cô ta nhìn trộm theo, phát hiện bên trong có một đôi giày da đàn ông!
Suy ngẫm một chút, Mộc Y Tình đoán được Ninh Hề Nhi đang bị người ta mưu hại!
Cơ mà, cô ta sẽ không giúp Ninh Hề Nhi, nhẩm tính thời gian một lát, ngăn một bác gái lao công lại, mượn điện thoại của bác gái, cô ta nhắn cho Kỷ Dạ Bạch một tin nhắn.
"Bạn gái cậu đang nằm trên giường một người đàn ông khác, cắm sừng lên đầu cậu rồi…"
Ánh mắt Mộc Y Tình lộ vẻ thâm độc, nhếch khóe môi cười nhạt.
Ninh Hề Nhi, nếu cô bị bắt gian tại trận, để xem xem cô còn ở bên Kỷ Dạ Bạch thế nào!
...
Tiệc cưới được cử hành đến hồi kết, Ninh Cảnh Thâm để Lục Thanh Hà khoác tay, chụp ảnh chung cùng khách khứa.
Trợ lý của Lục Thanh Hà vội vã chạy đến, ghé lại bên tai Lục Thanh Hà thì thầm: "Phu nhân, trên giường cậu chủ... Có một cô gái say rượu đang nằm..."
Lục Thanh Hà nghe vậy liền biến sắc, xốc váy cưới đi lên tầng trên, Ninh Cảnh Thâm không rõ sự tình, chỉ có thể đi theo bà ta.
"Thanh Hà, em đi đâu?"
Lục Thanh Hà đẩy cửa phòng Cung Tu, lúc này, trên giường bừa bộn ngổn ngang vô cùng nhức mắt, một cô gái đang vùi đầu vào ngực Cung Tu, mái tóc đen dài như mực che khuất mặt, không nhìn rõ dung mạo...
Lục Thanh Hà nổi giận, ở đâu ra con nhỏ đê tiện, dám trèo lên giường con trai bà?
Mấy người trên bàn rượu nhìn nhau, một người ra hiệu phía dưới bàn, ngay sau đó một người đàn ông đeo kính gọng vàng cười mềm mỏng làm hòa, đưa một ly nước trái cây sang chỗ Ninh Hề Nhi: "Cô Ninh, tôi thay mặt anh ấy nói xin lỗi, không uống rượu, thì uống nước trái cây nhé."
Bề ngoài của gã có vẻ khá mưu mô, Ninh Hề Nhi chỉ muốn vội thoát thân, tưởng rằng gã đang muốn giải vây cho mình, cô bưng ly lên uống hai ngụm: "Xin lỗi, tôi cảm thấy hơi khó chịu, không quấy rầy mọi người nữa."
Cô vội bước nhanh rời đi, gã đàn ông đeo kính và anh họ của Lục Thanh Hà cùng nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý, âm thầm cười trong lòng.
...
Hành lang…
Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy trước mắt chao đảo mơ hồ, mỗi bước đi đều nhẹ bẫng, lâng lâng như giẫm lên sợi bông.
Cả người đều ngứa ngáy... Cô nheo mắt nhìn cánh tay trần của mình, những vết đỏ nổi dày đặc trên tay...
Hình như là... triệu chứng dị ứng?
Cô không đứng vững nổi, chỉ có thể miễn cưỡng vịn vào tường, lấy điện thoại di động ra định gọi cho Kỷ Dạ Bạch.
Bà Kỷ và ông Kỷ có quan hệ rất tốt với Tống Vị Ương, cho dù Ninh Cảnh Thâm đưa thiệp mời qua, nhưng cả nhà họ chỉ gửi tiền mừng, còn người thì không đến.
Không biết từ đâu xuất hiện một người nào đó ăn mặc như người phục vụ, dường như "vô tình" va phải cô, điện thoại di động của cô nhất thời rơi xuống đất.
Ninh Hề Nhi vươn tay, muốn nhặt điện thoại di động lên, nhân viên phục vụ lại mau chóng ngăn cản: "Thưa cô, cô bị ốm phải không? Tôi đưa cô đến phòng nghỉ trước nhé!"
Trước mắt ngày một tối sầm, tay chỉ còn cách điện thoại mấy xen-ti-mét, ngay gần trong gang tấc nhưng không thể với tới...
Nhân viên phục vụ nửa lôi nửa kéo, dẫn Ninh Hề Nhi tới một căn phòng, Ninh Hề Nhi đã bất tỉnh nhân sự, cô ta kéo Ninh Hề Nhi tới phòng ngủ có giường lớn kingsize.
Trên giường, đã nằm sẵn một chàng trai đẹp trai cuốn hút, đôi mắt đào hoa lúc này đã nhắm lại, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ mệt mỏi vì say rượu.
Cô ta đi ra khỏi phòng, ngó nghiêng trên hành lang có camera ghi hình bị che khuất, cười đầy ẩn ý.
Ở chỗ rẽ, Mộc Y Tinh nấp phía sau tường, gương mặt đầy kinh ngạc.
Cô ta đang đi rửa tay, nhưng thấy nhân viên phục vụ lén lén lút lút đưa Ninh Hề Nhi vào một căn phòng, cô ta nhìn trộm theo, phát hiện bên trong có một đôi giày da đàn ông!
Suy ngẫm một chút, Mộc Y Tình đoán được Ninh Hề Nhi đang bị người ta mưu hại!
Cơ mà, cô ta sẽ không giúp Ninh Hề Nhi, nhẩm tính thời gian một lát, ngăn một bác gái lao công lại, mượn điện thoại của bác gái, cô ta nhắn cho Kỷ Dạ Bạch một tin nhắn.
"Bạn gái cậu đang nằm trên giường một người đàn ông khác, cắm sừng lên đầu cậu rồi…"
Ánh mắt Mộc Y Tình lộ vẻ thâm độc, nhếch khóe môi cười nhạt.
Ninh Hề Nhi, nếu cô bị bắt gian tại trận, để xem xem cô còn ở bên Kỷ Dạ Bạch thế nào!
...
Tiệc cưới được cử hành đến hồi kết, Ninh Cảnh Thâm để Lục Thanh Hà khoác tay, chụp ảnh chung cùng khách khứa.
Trợ lý của Lục Thanh Hà vội vã chạy đến, ghé lại bên tai Lục Thanh Hà thì thầm: "Phu nhân, trên giường cậu chủ... Có một cô gái say rượu đang nằm..."
Lục Thanh Hà nghe vậy liền biến sắc, xốc váy cưới đi lên tầng trên, Ninh Cảnh Thâm không rõ sự tình, chỉ có thể đi theo bà ta.
"Thanh Hà, em đi đâu?"
Lục Thanh Hà đẩy cửa phòng Cung Tu, lúc này, trên giường bừa bộn ngổn ngang vô cùng nhức mắt, một cô gái đang vùi đầu vào ngực Cung Tu, mái tóc đen dài như mực che khuất mặt, không nhìn rõ dung mạo...
Lục Thanh Hà nổi giận, ở đâu ra con nhỏ đê tiện, dám trèo lên giường con trai bà?