Editor: Nguyetmai
Thành phố Anh Đào, đêm giao thừa, trời đổ tuyết to.
Ninh Hề Nhi và Miêu Miêu nằm nhoài trước cửa sổ nhìn những bông tuyết li ti bay bên ngoài. Miêu Miêu kéo tay áo Ninh Hề Nhi: "Chị ơi, sao anh còn chưa về nhỉ?"
"Anh ấy bảo hôm nay sẽ về, chúng ta đợi tiếp đi..."
Câu nói của Ninh Hề Nhi chẳng có sức thuyết phục chút nào.
Cô không ngờ Kỷ Dạ Bạch đi chuyến này lại gần như bặt vô âm tín.
Mấy hôm nay, hắn chỉ gọi điện thoại cho cô hai lần, mỗi lần chưa đến hai phút đồng hồ đã cúp máy. Cô có thể nghe ra được hắn rất bận rộn.
Cô đã giấu được người nhà họ Kỷ, bọn họ đều không biết chuyện Kỷ Dạ Mặc xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng Ninh Hề Nhi lại càng ngày càng lo lắng...
Tuy Kỷ Dạ Bạch không nói rõ, nhưng hình như tình hình Kỷ Dạ Mặc không được lạc quan cho lắm...
"Hề Hề, Miêu Miêu, ông nội muốn viết câu đối Tết, hai đứa mau qua đây!" Bà Kỷ gọi to, Ninh Hề Nhi vội vàng kéo Miêu Miêu qua.
Hằng năm ông cụ Kỷ đều tự tay viết câu đối Tết.
Ông cụ có tài thư pháp cao siêu, câu đối Tết đơn giản được viết bằng những con chữ rồng bay phượng múa, tràn đầy khí thế.
Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn mài mực cho ông cụ Kỷ, Miêu Miêu thì dùng ngón tay chấm một giọt mực, giơ lên tò mò nhìn ngắm.
Một lớn một nhỏ đều đáng yêu đến mức khiến cõi lòng mọi người như tan chảy.
Viết xong câu đối Tết, mọi người vội vàng đi dán lên. Ninh Hề Nhi không hứng thú lắm, cứ đứng đực ra tại chỗ.
Ông cụ Kỷ cười híp mắt hỏi: "Tiểu Hề Nhi, sao lại không vui thế? Có phải thằng nhóc thối Dạ Bạch bắt nạt cháu không?"
"Không ạ..." Ninh Hề Nhi lắc đầu, cắn môi: "Chỉ là cháu không tĩnh tâm được..."
"Con bé ngốc này." Ông cụ Kỷ thở dài: "Ông biết, cháu nhớ Dạ Bạch rồi."
Cũng giống như ông nhớ bà cụ Kỷ vậy.
Ông cụ tức cảnh sinh tình, bèn lấy bút lông viết sột soạt vài hàng chữ. Lát sau, ông cụ chống gậy quay về phòng.
Ăn cơm tất niên xong, cả nhà họ Kỷ đều quây quần trong phòng khách xem Gala xuân.
Ninh Hề Nhi căn bản không xem nổi, mắt cứ nhìn ra phía cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn kia.
Cô rầu rĩ rũ mắt, tâm trạng ngày càng sa sút. Bà Kỷ thấy thế bèn nghĩ, hay là sai cô làm chút việc: "Hề Hề, con vào phòng sách thu dọn một chút đi."
Ninh Hề Nhi nghe lời đến phòng sách, lúc thu dọn đồ đạc, cô lại phát hiện ra một bài thơ do ông cụ Kỷ viết.
Ninh Hề Nhi ngạc nhiên, nhưng không để tâm lắm, thu dọn đồ đạc xong liền xuống tầng dưới.
Lúc đi ngang qua cửa phòng của ông cụ Kỷ, Ninh Hề Nhi bỗng dừng bước chân.
Trong phòng ông cụ truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào đã được đè nén.
"A Hoan... sao bà nhẫn tâm bỏ lại một mình tôi... A Hoan, A Hoan ơi..."
A Hoan là tên của bà cụ Kỷ.
Bỗng nhiên Ninh Hề Nhi hiểu ra vì sao ông nội lại viết bài thơ của Tô Thức rồi...
[Mười năm sống chết có đôi đường,
Gạt nhớ thương,
Vẫn tơ vương.
Nghìn dặm nấm mồ côi,
Xiết nỗi thê lương.
Có gặp nhau chăng, không nhận rõ,
Bụi đầy mặt,
Tóc nhuốm sương.
Đêm rồi mơ trở lại quê hương,
Đứng bên song,
Đang điểm trang.
Nhìn mặt nín thinh,
Chỉ nhỏ lệ ngàn hàng.
Liệu được hàng năm nơi đứt ruột,
Gò thông ngắn,
Dưới đêm trăng.]
Bà cụ Kỷ đã qua đời khi còn rất trẻ, tới bây giờ không biết đã qua mấy cái mười năm rồi.
Ninh Hề Nhi rơm rớm nước mắt.
Chắc hẳn ông cụ rất yêu thương bà cụ. Thế nên qua bao nhiêu năm tuy bà cụ không còn nữa, nhưng ông cụ vẫn nhớ thương bà năm này qua năm khác.
Cô chỉ đợi Kỷ Dạ Bạch mấy ngày mà đã khó chịu như vậy rồi, vậy thì ông cụ Kỷ phải có tâm thế như thế nào khi dùng cả đời để đợi một người không bao giờ quay lại?
Trên mái nhà bỗng vang lên tiếng cánh quạt của máy bay, âm thanh ấy ngắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Hề Nhi.
Cô ngẩn ra vài giây rồi chợt như nhận ra điều gì đó, vội chạy thẳng ra ngoài...
Thành phố Anh Đào, đêm giao thừa, trời đổ tuyết to.
Ninh Hề Nhi và Miêu Miêu nằm nhoài trước cửa sổ nhìn những bông tuyết li ti bay bên ngoài. Miêu Miêu kéo tay áo Ninh Hề Nhi: "Chị ơi, sao anh còn chưa về nhỉ?"
"Anh ấy bảo hôm nay sẽ về, chúng ta đợi tiếp đi..."
Câu nói của Ninh Hề Nhi chẳng có sức thuyết phục chút nào.
Cô không ngờ Kỷ Dạ Bạch đi chuyến này lại gần như bặt vô âm tín.
Mấy hôm nay, hắn chỉ gọi điện thoại cho cô hai lần, mỗi lần chưa đến hai phút đồng hồ đã cúp máy. Cô có thể nghe ra được hắn rất bận rộn.
Cô đã giấu được người nhà họ Kỷ, bọn họ đều không biết chuyện Kỷ Dạ Mặc xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng Ninh Hề Nhi lại càng ngày càng lo lắng...
Tuy Kỷ Dạ Bạch không nói rõ, nhưng hình như tình hình Kỷ Dạ Mặc không được lạc quan cho lắm...
"Hề Hề, Miêu Miêu, ông nội muốn viết câu đối Tết, hai đứa mau qua đây!" Bà Kỷ gọi to, Ninh Hề Nhi vội vàng kéo Miêu Miêu qua.
Hằng năm ông cụ Kỷ đều tự tay viết câu đối Tết.
Ông cụ có tài thư pháp cao siêu, câu đối Tết đơn giản được viết bằng những con chữ rồng bay phượng múa, tràn đầy khí thế.
Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn mài mực cho ông cụ Kỷ, Miêu Miêu thì dùng ngón tay chấm một giọt mực, giơ lên tò mò nhìn ngắm.
Một lớn một nhỏ đều đáng yêu đến mức khiến cõi lòng mọi người như tan chảy.
Viết xong câu đối Tết, mọi người vội vàng đi dán lên. Ninh Hề Nhi không hứng thú lắm, cứ đứng đực ra tại chỗ.
Ông cụ Kỷ cười híp mắt hỏi: "Tiểu Hề Nhi, sao lại không vui thế? Có phải thằng nhóc thối Dạ Bạch bắt nạt cháu không?"
"Không ạ..." Ninh Hề Nhi lắc đầu, cắn môi: "Chỉ là cháu không tĩnh tâm được..."
"Con bé ngốc này." Ông cụ Kỷ thở dài: "Ông biết, cháu nhớ Dạ Bạch rồi."
Cũng giống như ông nhớ bà cụ Kỷ vậy.
Ông cụ tức cảnh sinh tình, bèn lấy bút lông viết sột soạt vài hàng chữ. Lát sau, ông cụ chống gậy quay về phòng.
Ăn cơm tất niên xong, cả nhà họ Kỷ đều quây quần trong phòng khách xem Gala xuân.
Ninh Hề Nhi căn bản không xem nổi, mắt cứ nhìn ra phía cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn kia.
Cô rầu rĩ rũ mắt, tâm trạng ngày càng sa sút. Bà Kỷ thấy thế bèn nghĩ, hay là sai cô làm chút việc: "Hề Hề, con vào phòng sách thu dọn một chút đi."
Ninh Hề Nhi nghe lời đến phòng sách, lúc thu dọn đồ đạc, cô lại phát hiện ra một bài thơ do ông cụ Kỷ viết.
Ninh Hề Nhi ngạc nhiên, nhưng không để tâm lắm, thu dọn đồ đạc xong liền xuống tầng dưới.
Lúc đi ngang qua cửa phòng của ông cụ Kỷ, Ninh Hề Nhi bỗng dừng bước chân.
Trong phòng ông cụ truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào đã được đè nén.
"A Hoan... sao bà nhẫn tâm bỏ lại một mình tôi... A Hoan, A Hoan ơi..."
A Hoan là tên của bà cụ Kỷ.
Bỗng nhiên Ninh Hề Nhi hiểu ra vì sao ông nội lại viết bài thơ của Tô Thức rồi...
[Mười năm sống chết có đôi đường,
Gạt nhớ thương,
Vẫn tơ vương.
Nghìn dặm nấm mồ côi,
Xiết nỗi thê lương.
Có gặp nhau chăng, không nhận rõ,
Bụi đầy mặt,
Tóc nhuốm sương.
Đêm rồi mơ trở lại quê hương,
Đứng bên song,
Đang điểm trang.
Nhìn mặt nín thinh,
Chỉ nhỏ lệ ngàn hàng.
Liệu được hàng năm nơi đứt ruột,
Gò thông ngắn,
Dưới đêm trăng.]
Bà cụ Kỷ đã qua đời khi còn rất trẻ, tới bây giờ không biết đã qua mấy cái mười năm rồi.
Ninh Hề Nhi rơm rớm nước mắt.
Chắc hẳn ông cụ rất yêu thương bà cụ. Thế nên qua bao nhiêu năm tuy bà cụ không còn nữa, nhưng ông cụ vẫn nhớ thương bà năm này qua năm khác.
Cô chỉ đợi Kỷ Dạ Bạch mấy ngày mà đã khó chịu như vậy rồi, vậy thì ông cụ Kỷ phải có tâm thế như thế nào khi dùng cả đời để đợi một người không bao giờ quay lại?
Trên mái nhà bỗng vang lên tiếng cánh quạt của máy bay, âm thanh ấy ngắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Hề Nhi.
Cô ngẩn ra vài giây rồi chợt như nhận ra điều gì đó, vội chạy thẳng ra ngoài...