Ninh Hề Nhi cắn đôi môi nhỏ xinh, hơi lúng túng gật đầu, tuy cô chỉ gật rất nhẹ nhưng Kỷ Dạ Bạch vẫn nhìn thấy.
Hắn sửng sốt bất động tại chỗ mất vài giây, có vẻ hơi luống cuống, hắn giơ tay lên khẽ gãi đầu, dằn lại những lời châm chọc lạnh nhạt, cúi xuống bế Ninh Hề Nhi khỏi ghế sô pha. Kỷ Dạ Bạch quẹt thẻ phòng, đá văng cửa rồi đặt Ninh Hề Nhi lên giường, vừa đứng vừa hỏi: "Space 7 hả?"
Ninh Hề Nhi vùi mặt vào gối: "Ừ... ừm..."
Kỷ Dạ Bạch lẩm bẩm một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Bên dưới khách sạn có một siêu thị nhỏ. Kỷ Dạ Bạch đè thấp vành mũ xuống, khẽ hắng giọng rồi nhanh chóng cầm lấy hai bịch băng vệ sinh màu hồng trên kệ hàng, lúc đang định đi thanh toán thì chợt lùi lại hai bước, lặng lẽ lấy thêm một bịch màu xanh nữa.
Lúc đi ra tính tiền, bà chị thu ngân vô cùng ngại ngùng, mà Kỷ Dạ Bạch còn ngại hơn cả chị ta, rút ra tờ một trăm Tệ, ngay cả tiền thừa trả lại cũng không kịp nhận đã bỏ chạy mất tăm.
Tuy rằng trước kia hắn đã từng có kinh nghiệm mua băng vệ sinh cho Ninh Hề Nhi, nhưng dù sao hắn vẫn là con trai mà!
Lần trước là lúc nào ấy nhỉ? Chắc là lúc hai người vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn, trước lúc chuyện kia xảy ra...
Ký ức của hắn thoáng trở về mùa hạ năm nào đó...
Dưới bóng cây, trong tiếng ve rả rích từng hồi, cô gái nhỏ mũm mĩm, gương mặt tròn tròn túm lấy tay áo của hắn, khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem: "Đại, Đại Bạch... em đau bụng quá, hu hu hu..."
Khi ấy Kỷ Dạ Bạch đã trưởng thành, vừa cao vừa gầy, gương mặt tuấn tú, là người yêu trong mộng của biết bao cô gái. Hắn thô lỗ giơ tay lau nước mắt cho Ninh Hề Nhi: "Khóc, khóc, khóc! Chỉ biết khóc thôi! Còn khóc nữa là anh đánh nhóc đấy!"
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Ninh Hề Nhi trợn tròn, bỗng òa lên một tiếng, khóc còn to hơn cả vừa rồi: "Anh mắng gì mà mắng! Tưởng cao là giỏi lắm à!"
Kỷ Dạ Bạch đạp đổ một cái thùng rác bên cạnh: "Cấm được khóc!"
Ninh Hề Nhi lau nước mắt rồi ngừng khóc, thế nhưng vẫn còn thút thít nấc lên thành tiếng.
"Nói xem, rốt cuộc nhóc làm sao vậy!"
Ninh Hề Nhi thút tha thút thít: "Em đến cái ấy ấy... Đau bụng..."
"Ấy là cái gì?" Kỷ Dạ Bạch tỏ vẻ không hiểu. Gò má mịn màng của Ninh Hề Nhi phồng lên: "Còn lâu em mới nói cho anh!"
Kỷ Dạ Bạch lừ mắt: "Hề ngốc, nhóc không nói cho anh thì làm sao anh giúp nhóc được đây?"
"Có vẻ cũng đúng nhỉ..."
"Nhóc ngốc quá đi mất!"
Hôm ấy là lần đầu tiên trong đời Kỷ Dạ Bạch đi mua băng vệ sinh, nhân tiện dưới sự giới thiệu nhiệt tình của cô bán hàng, hắn mua luôn vài thứ như miếng dán giữ nhiệt, đường đỏ và trà gừng.
Hình như bắt đầu từ lần đó, phụ huynh hai nhà mới bắt đầu cố ý tác hợp cho hai người họ.
...
Kỷ Dạ Bạch đẩy cửa phòng ra, đúng lúc nghe thấy Ninh Hề Nhi đang gọi điện thoại.
"Tôi không trách cậu... Ừ, vậy cứ thế nhé."
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, tâm trạng Ninh Hề Nhi bỗng nhiên trở lên kích động: "Thích một người thì có gì sai? Cũng bởi vì thích cậu nên trong mắt cậu, tôi rẻ mạt như thế ư? Đúng, Cung Tu, tôi thích cậu! Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể lợi dụng tôi!"
Cô cúp điện thoại trước, đôi mắt đỏ ửng cả lên. Đây là lần đầu tiên cô quát Cung Tu. Cô buồn quá đi mất. Nhưng cô buồn không phải vì Cung Tu lừa cô mà là cô không thể nào tin tưởng vào Cung Tu nữa rồi.
"Ơ, cuối cùng cũng dứt khoát với anh Cung Tu nhà cậu rồi à, đúng là khó khăn quá nhỉ." Kỷ Dạ Bạch thong thả đi tới. Ninh Hề Nhi giật mình lúng túng lau khóe mắt, dường như đã hạ quyết tâm, ánh mắt cô trở nên quật cường: "Tôi... Tôi không thích Cung Tu nữa rồi!"
Hắn sửng sốt bất động tại chỗ mất vài giây, có vẻ hơi luống cuống, hắn giơ tay lên khẽ gãi đầu, dằn lại những lời châm chọc lạnh nhạt, cúi xuống bế Ninh Hề Nhi khỏi ghế sô pha. Kỷ Dạ Bạch quẹt thẻ phòng, đá văng cửa rồi đặt Ninh Hề Nhi lên giường, vừa đứng vừa hỏi: "Space 7 hả?"
Ninh Hề Nhi vùi mặt vào gối: "Ừ... ừm..."
Kỷ Dạ Bạch lẩm bẩm một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Bên dưới khách sạn có một siêu thị nhỏ. Kỷ Dạ Bạch đè thấp vành mũ xuống, khẽ hắng giọng rồi nhanh chóng cầm lấy hai bịch băng vệ sinh màu hồng trên kệ hàng, lúc đang định đi thanh toán thì chợt lùi lại hai bước, lặng lẽ lấy thêm một bịch màu xanh nữa.
Lúc đi ra tính tiền, bà chị thu ngân vô cùng ngại ngùng, mà Kỷ Dạ Bạch còn ngại hơn cả chị ta, rút ra tờ một trăm Tệ, ngay cả tiền thừa trả lại cũng không kịp nhận đã bỏ chạy mất tăm.
Tuy rằng trước kia hắn đã từng có kinh nghiệm mua băng vệ sinh cho Ninh Hề Nhi, nhưng dù sao hắn vẫn là con trai mà!
Lần trước là lúc nào ấy nhỉ? Chắc là lúc hai người vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn, trước lúc chuyện kia xảy ra...
Ký ức của hắn thoáng trở về mùa hạ năm nào đó...
Dưới bóng cây, trong tiếng ve rả rích từng hồi, cô gái nhỏ mũm mĩm, gương mặt tròn tròn túm lấy tay áo của hắn, khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem: "Đại, Đại Bạch... em đau bụng quá, hu hu hu..."
Khi ấy Kỷ Dạ Bạch đã trưởng thành, vừa cao vừa gầy, gương mặt tuấn tú, là người yêu trong mộng của biết bao cô gái. Hắn thô lỗ giơ tay lau nước mắt cho Ninh Hề Nhi: "Khóc, khóc, khóc! Chỉ biết khóc thôi! Còn khóc nữa là anh đánh nhóc đấy!"
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Ninh Hề Nhi trợn tròn, bỗng òa lên một tiếng, khóc còn to hơn cả vừa rồi: "Anh mắng gì mà mắng! Tưởng cao là giỏi lắm à!"
Kỷ Dạ Bạch đạp đổ một cái thùng rác bên cạnh: "Cấm được khóc!"
Ninh Hề Nhi lau nước mắt rồi ngừng khóc, thế nhưng vẫn còn thút thít nấc lên thành tiếng.
"Nói xem, rốt cuộc nhóc làm sao vậy!"
Ninh Hề Nhi thút tha thút thít: "Em đến cái ấy ấy... Đau bụng..."
"Ấy là cái gì?" Kỷ Dạ Bạch tỏ vẻ không hiểu. Gò má mịn màng của Ninh Hề Nhi phồng lên: "Còn lâu em mới nói cho anh!"
Kỷ Dạ Bạch lừ mắt: "Hề ngốc, nhóc không nói cho anh thì làm sao anh giúp nhóc được đây?"
"Có vẻ cũng đúng nhỉ..."
"Nhóc ngốc quá đi mất!"
Hôm ấy là lần đầu tiên trong đời Kỷ Dạ Bạch đi mua băng vệ sinh, nhân tiện dưới sự giới thiệu nhiệt tình của cô bán hàng, hắn mua luôn vài thứ như miếng dán giữ nhiệt, đường đỏ và trà gừng.
Hình như bắt đầu từ lần đó, phụ huynh hai nhà mới bắt đầu cố ý tác hợp cho hai người họ.
...
Kỷ Dạ Bạch đẩy cửa phòng ra, đúng lúc nghe thấy Ninh Hề Nhi đang gọi điện thoại.
"Tôi không trách cậu... Ừ, vậy cứ thế nhé."
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, tâm trạng Ninh Hề Nhi bỗng nhiên trở lên kích động: "Thích một người thì có gì sai? Cũng bởi vì thích cậu nên trong mắt cậu, tôi rẻ mạt như thế ư? Đúng, Cung Tu, tôi thích cậu! Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể lợi dụng tôi!"
Cô cúp điện thoại trước, đôi mắt đỏ ửng cả lên. Đây là lần đầu tiên cô quát Cung Tu. Cô buồn quá đi mất. Nhưng cô buồn không phải vì Cung Tu lừa cô mà là cô không thể nào tin tưởng vào Cung Tu nữa rồi.
"Ơ, cuối cùng cũng dứt khoát với anh Cung Tu nhà cậu rồi à, đúng là khó khăn quá nhỉ." Kỷ Dạ Bạch thong thả đi tới. Ninh Hề Nhi giật mình lúng túng lau khóe mắt, dường như đã hạ quyết tâm, ánh mắt cô trở nên quật cường: "Tôi... Tôi không thích Cung Tu nữa rồi!"