Trong nháy mắt, mọi người ào ào lùi về sau vài bước.
Nam sinh động thủ lúc nãy nghiến răng: "Tôi đánh đấy! Nhưng là do cô ta đáng đời!"
"Cô ấy có đáng đời hay không, tới lượt mày phát xét chắc?" Kỷ Dạ Bạch cười lạnh một tiếng. "Kể cả cô ấy có giết người phóng hỏa, mày cũng không có tư cách chạm một đầu ngón tay vào cô ấy!"
Sự bảo hộ vô điều kiện như vậy khiến rất nhiều nữ sinh nơi đây đểu tỏ ra hâm mộ.
Ánh mắt Ninh Hề Nhi trợn tròn, vẫn chưa dám tin.
Kỷ Dạ Bạch... đang giúp cô sao?
Cái tên này thật là...
"Con bé ngốc nghếch này!" Ánh mắt tuy chán ghét nhưng hành động lại rất dịu dàng, hắn kéo Ninh Hề Nhi từ dưới mặt đất lên, ngay sau đó, Kỷ Dạ Bạch không hề kiên nhẫn mà vặn hỏi: "Nó đánh cậu như nào?"
"Tôi không sao đâu, không cần cậu phải quan tâm." Ninh Hề Nhi khó chịu nghiêng mặt.
Động tác này chọc giận Kỷ Dạ Bạch, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, đưa những ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm chặt cằm của cô rồi đột ngột xoay mặt cô lại: "Tôi hỏi lại lần nữa, nó đánh cậu như thế nào?"
Ninh Hề Nhi mấp máy môi, đôi mắt ngấn nước.
Nói ra thì Kỷ Dạ Bạch sẽ giúp cô sao?
Hay là lại lạnh lùng cười nhạo cô?
Như thể nhìn ra sự lo lắng của cô, Kỷ Dạ Bạch đảo đôi mắt xinh đẹp: "Cậu không nói thì làm sao tôi giúp cậu báo thù được!"
Hai mắt Ninh Hề Nhi tỏa sáng, liếc qua liếc lại, do dự một lúc lâu mới chịu nói: "Cậu ta giật tóc tôi..."
Chắc là rụng mất một nắm tóc rồi, khiến cô đau muốn chết luôn.
Ánh mắt sắc như dao lập tức lia thẳng vào nam sinh kia.
Nam sinh chịu không nổi rùng mình một cái, Kỷ Dạ Bạch vẫy vẫy tay: "Tiêu Hi Thần, lôi nó đi cạo sạch đầu cho tôi!"
"Vâng, anh Kỷ!" Tiêu Hi Thần liền dẫn theo vài người tiến tới.
Cứ đùa, chị dâu nhà cậu ta đâu phải là ai cũng có thể bắt nạt được! Thằng này đúng là ngu như một con lợn!
"Còn ai nữa?"
Nghe thấy âm thanh trầm thấp đầy từ tính của hắn, cùng sự quan tâm có thể thấy rõ ràng nơi lông mày, Ninh Hề Nhi nhịn không được hỏi: "Tôi nói thì cậu sẽ tin tôi sao?"
Kỷ Dạ Bạch cảm thấy mình như vừa được nghe một câu chuyện hài hước lắm vậy, liếc mắt nhìn cô: "Cậu là người phụ nữ của tôi, lời cậu nói đương nhiên là tôi tin!"
Trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp.
Mặc dù không trực tiếp thừa nhận thân phận "người phụ nữ của hắn" nhưng lời hắn nói vẫn khiến Ninh Hề Nhi vô cùng cảm động. Lúc cô bị ngàn người vu oan giá họa, Kỷ Dạ Bạch chưa cần hỏi han gì đã lựa chọn tin tưởng cô.
"Khụ khụ, chắc chắn không phải tôi đánh cô ta, là chính mồm cô ta tự nói tôi tát cô ta!" Ninh Hề Nhi như thể đứa bé bị oan đang cáo trạng với người giám hộ của mình vậy. "Còn bắt tôi phải quỳ gối để xin lỗi cô ta nữa!"
Mọi người đều cảm giác được khoảnh khắc khi nghe thấy chữ quỳ này, khí thế cả người Kỷ Dạ Bạch bỗng thay đổi.
Vốn ban đầu chỉ là lạnh lùng đầy đè nén, bây giờ thì lại giống như đang tràn ngập sát khí!
Diệp Thiển Hạnh vẫn tiếp tục giả vờ vô tội, nghẹn ngào nói: "Thật sự là do Ninh Hề Nhi đánh tôi, cậu Kỷ cậu nhìn mặt tôi đây này!"
Khuôn mặt của cô ta sưng khá to, khiến người khác có thể dễ dàng tưởng tượng được lúc người kia ra mạnh cỡ nào.
Na Na cũng tiếp lời: "Đúng, chính là do Ninh Hề Nhi đánh!"
Mạt Thấm chịu không nổi ra kéo tay áo cô ta: "Na Na... Cậu đừng nói nữa..."
Trên bờ môi mỏng thoáng cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, Kỷ Dạ Bạch cúi người rồi đưa tay xoa mặt Diệp Thiển Hạnh.
"Có đau không?"
Diệp Thiển Hạnh bất ngờ được cưng chiều nên hoảng, thẹn thùng cúi đầu, xấu hổ nói: "Đau..."
Bên tai bỗng truyền đến giọng nói như ác quỷ địa ngục của Kỷ Dạ Bạch: "Vết sưng của cô ở bên mặt trái, nhưng mà Ninh Hề Nhi thuận tay trái, nếu như cậu ấy tát cô, thì vết thương sẽ ở bên má phải! Cô có muốn mời cậu ấy tát cô một cái nữa, để xem xem rốt cuộc là vết sưng sẽ ở bên nào không!"
Nam sinh động thủ lúc nãy nghiến răng: "Tôi đánh đấy! Nhưng là do cô ta đáng đời!"
"Cô ấy có đáng đời hay không, tới lượt mày phát xét chắc?" Kỷ Dạ Bạch cười lạnh một tiếng. "Kể cả cô ấy có giết người phóng hỏa, mày cũng không có tư cách chạm một đầu ngón tay vào cô ấy!"
Sự bảo hộ vô điều kiện như vậy khiến rất nhiều nữ sinh nơi đây đểu tỏ ra hâm mộ.
Ánh mắt Ninh Hề Nhi trợn tròn, vẫn chưa dám tin.
Kỷ Dạ Bạch... đang giúp cô sao?
Cái tên này thật là...
"Con bé ngốc nghếch này!" Ánh mắt tuy chán ghét nhưng hành động lại rất dịu dàng, hắn kéo Ninh Hề Nhi từ dưới mặt đất lên, ngay sau đó, Kỷ Dạ Bạch không hề kiên nhẫn mà vặn hỏi: "Nó đánh cậu như nào?"
"Tôi không sao đâu, không cần cậu phải quan tâm." Ninh Hề Nhi khó chịu nghiêng mặt.
Động tác này chọc giận Kỷ Dạ Bạch, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, đưa những ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm chặt cằm của cô rồi đột ngột xoay mặt cô lại: "Tôi hỏi lại lần nữa, nó đánh cậu như thế nào?"
Ninh Hề Nhi mấp máy môi, đôi mắt ngấn nước.
Nói ra thì Kỷ Dạ Bạch sẽ giúp cô sao?
Hay là lại lạnh lùng cười nhạo cô?
Như thể nhìn ra sự lo lắng của cô, Kỷ Dạ Bạch đảo đôi mắt xinh đẹp: "Cậu không nói thì làm sao tôi giúp cậu báo thù được!"
Hai mắt Ninh Hề Nhi tỏa sáng, liếc qua liếc lại, do dự một lúc lâu mới chịu nói: "Cậu ta giật tóc tôi..."
Chắc là rụng mất một nắm tóc rồi, khiến cô đau muốn chết luôn.
Ánh mắt sắc như dao lập tức lia thẳng vào nam sinh kia.
Nam sinh chịu không nổi rùng mình một cái, Kỷ Dạ Bạch vẫy vẫy tay: "Tiêu Hi Thần, lôi nó đi cạo sạch đầu cho tôi!"
"Vâng, anh Kỷ!" Tiêu Hi Thần liền dẫn theo vài người tiến tới.
Cứ đùa, chị dâu nhà cậu ta đâu phải là ai cũng có thể bắt nạt được! Thằng này đúng là ngu như một con lợn!
"Còn ai nữa?"
Nghe thấy âm thanh trầm thấp đầy từ tính của hắn, cùng sự quan tâm có thể thấy rõ ràng nơi lông mày, Ninh Hề Nhi nhịn không được hỏi: "Tôi nói thì cậu sẽ tin tôi sao?"
Kỷ Dạ Bạch cảm thấy mình như vừa được nghe một câu chuyện hài hước lắm vậy, liếc mắt nhìn cô: "Cậu là người phụ nữ của tôi, lời cậu nói đương nhiên là tôi tin!"
Trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp.
Mặc dù không trực tiếp thừa nhận thân phận "người phụ nữ của hắn" nhưng lời hắn nói vẫn khiến Ninh Hề Nhi vô cùng cảm động. Lúc cô bị ngàn người vu oan giá họa, Kỷ Dạ Bạch chưa cần hỏi han gì đã lựa chọn tin tưởng cô.
"Khụ khụ, chắc chắn không phải tôi đánh cô ta, là chính mồm cô ta tự nói tôi tát cô ta!" Ninh Hề Nhi như thể đứa bé bị oan đang cáo trạng với người giám hộ của mình vậy. "Còn bắt tôi phải quỳ gối để xin lỗi cô ta nữa!"
Mọi người đều cảm giác được khoảnh khắc khi nghe thấy chữ quỳ này, khí thế cả người Kỷ Dạ Bạch bỗng thay đổi.
Vốn ban đầu chỉ là lạnh lùng đầy đè nén, bây giờ thì lại giống như đang tràn ngập sát khí!
Diệp Thiển Hạnh vẫn tiếp tục giả vờ vô tội, nghẹn ngào nói: "Thật sự là do Ninh Hề Nhi đánh tôi, cậu Kỷ cậu nhìn mặt tôi đây này!"
Khuôn mặt của cô ta sưng khá to, khiến người khác có thể dễ dàng tưởng tượng được lúc người kia ra mạnh cỡ nào.
Na Na cũng tiếp lời: "Đúng, chính là do Ninh Hề Nhi đánh!"
Mạt Thấm chịu không nổi ra kéo tay áo cô ta: "Na Na... Cậu đừng nói nữa..."
Trên bờ môi mỏng thoáng cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, Kỷ Dạ Bạch cúi người rồi đưa tay xoa mặt Diệp Thiển Hạnh.
"Có đau không?"
Diệp Thiển Hạnh bất ngờ được cưng chiều nên hoảng, thẹn thùng cúi đầu, xấu hổ nói: "Đau..."
Bên tai bỗng truyền đến giọng nói như ác quỷ địa ngục của Kỷ Dạ Bạch: "Vết sưng của cô ở bên mặt trái, nhưng mà Ninh Hề Nhi thuận tay trái, nếu như cậu ấy tát cô, thì vết thương sẽ ở bên má phải! Cô có muốn mời cậu ấy tát cô một cái nữa, để xem xem rốt cuộc là vết sưng sẽ ở bên nào không!"