"Anh ơi, chị Hề nợ anh tiền à?" Miêu Miêu ngây thơ hỏi lại.
Kỷ Dạ Bạch im lặng một lát rồi nói với giọng khẳng định: "Đúng vậy, nợ anh một khoản cực lớn."
"Hu hu... chị Hề ơi, Miêu Miêu xin lỗi, Miêu Miêu không có nhiều tiền nên không thể trả hết nợ cho chị được. Nhưng Miêu Miêu sẽ đem toàn bộ tiền mừng tuổi ra để giúp chị Hề!"
Khi cô bé con ngoan ngoãn ra ngoài theo lời anh trai thì cũng là lúc Ninh Hề Nhi khóc không ra nước mắt.
Miêu Miêu ơi em mau mau quay lại đi! Em không thấy sự quyến luyến không nỡ rời xa em trong mắt chị ư? Em không nghe thấy tiếng lòng của chị đang tha thiết gọi em hay sao?
Tưởng tượng thì đẹp biết chừng nào, song hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn.
Miêu Miêu vừa ra khỏi phòng, Kỷ Dạ Bạch bèn khóa cửa phòng lại. Ninh Hề Nhi run run bàn tay che lấy hai mắt mình.
"Ra ngồi ở góc tường đi." Kỷ Dạ Bạch ra lệnh.
Ninh Hề Nhi ủ rũ vâng lệnh hắn ra góc phòng ngồi.
Muốn đập đầu vào tường ghê gớm... Ninh Hề Nhi đập thử một cái rồi hối hận ngay tức khắc.
Đau chết đi được...
Sau lưng cô vang lên tiếng quần áo sột soạt khiến cô càng bất an hơn, thấp thỏm không yên.
"Kỷ Dạ Bạch..." Ninh Hề Nhi khẽ nói: "Xin lỗi cậu, tôi đã có người mình thích rồi nên không thể chịu trách nhiệm với cậu được. Nhưng cậu cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ kín miệng, tuyệt đối không nói cho ai biết đâu."
Ngón tay thon dài của Kỷ Dạ Bạch đang đóng cúc áo sơ mi chợt khựng lại, gân xanh trên thái dương giật từng cơn.
"Với lại, dáng cậu siêu đẹp! Siêu siêu đẹp! Cậu đừng mất lòng tin với chính bản thân mình nhé!" Ninh Hề Nhi càng nói càng loạn: "Mà cô giáo ở nhà trẻ lừa chúng ta đấy, nắm tay ôm ấp xíu thôi cũng không thể có thai được, nên cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng gì hết..."
Ninh Hề Nhi nói chưa dứt lời thì một bóng đen cao lớn đã phủ lên người cô, bàn tay trắng trẻo mạnh mẽ đặt lên gáy cô, tiếp đó là giọng nói lạnh lùng của Kỷ Dạ Bạch: "Nói đi, cậu muốn chết thế nào?"
"Á á á á á..." Ninh Hề Nhi liều mạng vùng vẫy: "Cứu tôi với! Cậu đừng có tới đây!"
"Cậu kêu rách họng cũng không có ai đến cứu đâu." Kỷ Dạ Bạch phũ phàng nói.
Ninh Hề Nhi: "..."
"Uống thuốc trước đi đã."
Ninh Hề Nhi nhíu mày, nhìn Kỷ Dạ Bạch như nhìn kẻ thù: "Tôi không muốn uống..."
"Không à? Cậu chắc không đấy?"
"Không không không, tôi uống ngay đây!"
Kỷ Dạ Bạch cầm giấy và bút đưa cho cô rồi nói tiếp: "Uống xong thì viết "Ninh Hề Nhi là đồ con heo" một trăm lần, anh đây sẽ suy nghĩ lại việc tha cho cậu."
"Tôi thà chết chứ không chịu nhục nhã thế này đâu! Tôi không viết đấy!"
Kỷ Dạ Bạch nghe vậy thì bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.
"Không không, tôi sai rồi, tôi viết đây, viết ngay đây!"
Kỷ Dạ Bạch thấy Ninh Hề Nhi sợ hãi như vậy thì không khỏi nhếch môi cười. Ha ha, bắt nạt cô thật thú vị.
Hôm sau, khi Ninh Hề Nhi xuống nhà thì thấy Kỷ Dạ Bạch vẫn chưa đi.
"Đi học thôi."
Ơ kìa? Sao hôm nay lại có nhã hứng đợi cô cùng đi thế?
"Dù sao cậu cũng là thương binh thân tàn nhưng chí không tàn."
Ninh Hề Nhi xù lông lên như con mèo bị dẫm phải đuôi: "Tôi không muốn đi cùng cậu!"
Ông bà Kỷ ngồi bên bàn ăn nhìn nhau rồi mỉm cười.
Ôi chao, nhìn hai đứa nó cứ như một đôi oan gia đang cãi nhau ấy.
"Dạ Bạch, không được bắt nạt Hề Nhi." Bà Kỷ cáu lên lườm cậu con trai nhà mình một cái.
Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh đáp trả: "Nếu mẹ và bố không tình cảm trước mặt tụi con như vậy thì con sẽ không bắt nạt cậu ấy nữa."
Bà Kỷ: (╯_╰)
Xin lỗi nha con trai, việc này thì mẹ chịu thôi.
Tuy trên đường cứ cãi nhau suốt nhưng hai người cũng thuận lợi đến được trường học.
Tại lớp S, tiếng chuông truy bài vang lên, Thời Niệm Sơ cầm giáo án đứng trên bục giảng, dịu dàng nói với các học sinh trong lớp: "Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới, sau đây thầy sẽ để bạn ấy tự giới thiệu bản thân với lớp mình nhé."
Một nữ sinh hoạt bát buộc tóc đuôi ngựa đi vào lớp rồi khẽ cười: "Chào mọi người, mình là Thành Du Nhiên!"
Kỷ Dạ Bạch im lặng một lát rồi nói với giọng khẳng định: "Đúng vậy, nợ anh một khoản cực lớn."
"Hu hu... chị Hề ơi, Miêu Miêu xin lỗi, Miêu Miêu không có nhiều tiền nên không thể trả hết nợ cho chị được. Nhưng Miêu Miêu sẽ đem toàn bộ tiền mừng tuổi ra để giúp chị Hề!"
Khi cô bé con ngoan ngoãn ra ngoài theo lời anh trai thì cũng là lúc Ninh Hề Nhi khóc không ra nước mắt.
Miêu Miêu ơi em mau mau quay lại đi! Em không thấy sự quyến luyến không nỡ rời xa em trong mắt chị ư? Em không nghe thấy tiếng lòng của chị đang tha thiết gọi em hay sao?
Tưởng tượng thì đẹp biết chừng nào, song hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn.
Miêu Miêu vừa ra khỏi phòng, Kỷ Dạ Bạch bèn khóa cửa phòng lại. Ninh Hề Nhi run run bàn tay che lấy hai mắt mình.
"Ra ngồi ở góc tường đi." Kỷ Dạ Bạch ra lệnh.
Ninh Hề Nhi ủ rũ vâng lệnh hắn ra góc phòng ngồi.
Muốn đập đầu vào tường ghê gớm... Ninh Hề Nhi đập thử một cái rồi hối hận ngay tức khắc.
Đau chết đi được...
Sau lưng cô vang lên tiếng quần áo sột soạt khiến cô càng bất an hơn, thấp thỏm không yên.
"Kỷ Dạ Bạch..." Ninh Hề Nhi khẽ nói: "Xin lỗi cậu, tôi đã có người mình thích rồi nên không thể chịu trách nhiệm với cậu được. Nhưng cậu cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ kín miệng, tuyệt đối không nói cho ai biết đâu."
Ngón tay thon dài của Kỷ Dạ Bạch đang đóng cúc áo sơ mi chợt khựng lại, gân xanh trên thái dương giật từng cơn.
"Với lại, dáng cậu siêu đẹp! Siêu siêu đẹp! Cậu đừng mất lòng tin với chính bản thân mình nhé!" Ninh Hề Nhi càng nói càng loạn: "Mà cô giáo ở nhà trẻ lừa chúng ta đấy, nắm tay ôm ấp xíu thôi cũng không thể có thai được, nên cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng gì hết..."
Ninh Hề Nhi nói chưa dứt lời thì một bóng đen cao lớn đã phủ lên người cô, bàn tay trắng trẻo mạnh mẽ đặt lên gáy cô, tiếp đó là giọng nói lạnh lùng của Kỷ Dạ Bạch: "Nói đi, cậu muốn chết thế nào?"
"Á á á á á..." Ninh Hề Nhi liều mạng vùng vẫy: "Cứu tôi với! Cậu đừng có tới đây!"
"Cậu kêu rách họng cũng không có ai đến cứu đâu." Kỷ Dạ Bạch phũ phàng nói.
Ninh Hề Nhi: "..."
"Uống thuốc trước đi đã."
Ninh Hề Nhi nhíu mày, nhìn Kỷ Dạ Bạch như nhìn kẻ thù: "Tôi không muốn uống..."
"Không à? Cậu chắc không đấy?"
"Không không không, tôi uống ngay đây!"
Kỷ Dạ Bạch cầm giấy và bút đưa cho cô rồi nói tiếp: "Uống xong thì viết "Ninh Hề Nhi là đồ con heo" một trăm lần, anh đây sẽ suy nghĩ lại việc tha cho cậu."
"Tôi thà chết chứ không chịu nhục nhã thế này đâu! Tôi không viết đấy!"
Kỷ Dạ Bạch nghe vậy thì bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc.
"Không không, tôi sai rồi, tôi viết đây, viết ngay đây!"
Kỷ Dạ Bạch thấy Ninh Hề Nhi sợ hãi như vậy thì không khỏi nhếch môi cười. Ha ha, bắt nạt cô thật thú vị.
Hôm sau, khi Ninh Hề Nhi xuống nhà thì thấy Kỷ Dạ Bạch vẫn chưa đi.
"Đi học thôi."
Ơ kìa? Sao hôm nay lại có nhã hứng đợi cô cùng đi thế?
"Dù sao cậu cũng là thương binh thân tàn nhưng chí không tàn."
Ninh Hề Nhi xù lông lên như con mèo bị dẫm phải đuôi: "Tôi không muốn đi cùng cậu!"
Ông bà Kỷ ngồi bên bàn ăn nhìn nhau rồi mỉm cười.
Ôi chao, nhìn hai đứa nó cứ như một đôi oan gia đang cãi nhau ấy.
"Dạ Bạch, không được bắt nạt Hề Nhi." Bà Kỷ cáu lên lườm cậu con trai nhà mình một cái.
Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh đáp trả: "Nếu mẹ và bố không tình cảm trước mặt tụi con như vậy thì con sẽ không bắt nạt cậu ấy nữa."
Bà Kỷ: (╯_╰)
Xin lỗi nha con trai, việc này thì mẹ chịu thôi.
Tuy trên đường cứ cãi nhau suốt nhưng hai người cũng thuận lợi đến được trường học.
Tại lớp S, tiếng chuông truy bài vang lên, Thời Niệm Sơ cầm giáo án đứng trên bục giảng, dịu dàng nói với các học sinh trong lớp: "Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới, sau đây thầy sẽ để bạn ấy tự giới thiệu bản thân với lớp mình nhé."
Một nữ sinh hoạt bát buộc tóc đuôi ngựa đi vào lớp rồi khẽ cười: "Chào mọi người, mình là Thành Du Nhiên!"