Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Cung Tu có phần kỳ lạ, "Cậu nói cái gì?"
Trước đây, Ninh Hề Nhi chưa bao giờ từ chối Cung Tu dù gã có bảo cô làm bất cứ chuyện gì. Nhưng lần này gã chủ động đưa ra lời hẹn, thế mà Ninh Hề Nhi lại nói sẽ không tới sao?
Ninh Hề Nhi cắn môi, "Thật sự xin lỗi cậu, nhưng giờ tôi có việc quan trọng cần phải đi gấp."
Nói xong cô liền cúp máy, để lại Cung Tu ở đầu bên kia siết chặt điện thoại đến mức gân tay nổi lên.
Ninh Hề Nhi, có thật là cô thích tôi không đấy?
Nhà hàng Đế Hào...
Ninh Hề Nhi chạy vào trong, Thành Du Nhiên đang ngồi co ro một góc trong sảnh lớn, bị mấy tên phục vụ đẩy qua đẩy lại.
"Không có tiền mà đòi đi ăn nhà hàng! Sao cô không đi chết đi hả!"
"Đúng thật là, có biết vì cô mà chúng tôi bị Giám đốc mắng không hả!"
"Con nhóc chết tiệt, mau trả tiền đây! Nếu không chúng tôi sẽ đưa cô tới đồn cảnh sát!"
"…"
Đôi mắt Thành Du Nhiên đã đỏ ửng, cô ấy cố gắng giữ cho nước mắt không rơi xuống.
Ngọn lửa giận dữ lập tức bùng lên, nuốt chửng lấy Ninh Hề Nhi, trước tiên không bàn đến đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy tên đàn ông kia bắt tay ăn hiếp một cô gái mà vẫn còn mặt mũi ra đường à?
"Đủ rồi! Ngừng tay lại cho tôi!"
Mấy tên phục vụ đều nhìn về phía Ninh Hề Nhi.
Ồ, lại là một con nhóc nữa à? Thế khác nào bảo bọn họ thoải mái bắt nạt tiếp đi?
Một nhân viên phục vụ bực dọc liếc xéo cô, "Cô là bạn cô ta à? Vị khách này ăn cơm xong không trả tiền, thiếu chúng tôi ba mươi sáu nghìn Nhân dân Tệ!"
Một tên phục vụ cao gầy khác buông lời mỉa mai, "Trông cô thế này hình như cũng không trả nổi đâu nhỉ? Đừng nói là lại bắt chước con bé này, lảm nhảm cái gì mà làm công để trừ nợ chứ! Ha ha ha…"
Tiếng cười của bọn họ vô cùng chói tai, nhưng Ninh Hề Nhi vẫn bình tĩnh như không.
"Cái gì là ăn cơm không trả tiền? Giải thích rõ đi, nếu không tôi có cách khiến các anh không lấy được một đồng cắc nào đấy!"
Thái độ cứng rắn của cô khiến tiếng cười của mấy tên phục vụ im bặt.
Bọn họ nhìn nhau thầm ý thức được một chuyện, Ninh Hề Nhi không dễ ăn hiếp như bọn họ tưởng tượng.
"Khụ khụ, bạn của cô giả vờ mình giàu có, mời bạn tới đây ăn cơm, đến lúc thanh toán lại không có tiền trả! Mau trả tiền đi! Đừng phí lời thêm nữa!"
Đôi mày Ninh Hề Nhi chợt cau lại, nhìn về phía Thành Du Nhiên.
Du Nhiên không phải cô gái ham hư vinh, chuyện này chắc chắn có vấn đề!
Sau lưng bỗng vang lên tiếng cười nói châm chọc.
"Chị Y Tinh à, đó chẳng phải là Thành Du Nhiên sao? Không mời nổi thì sao lại dẫn chúng ta tới Đế Hào chứ!"
"Thôi đi, ai ngờ cô ta lại nghèo tới vậy. Cũng đúng, học sinh nghèo thì cuối cùng cũng chỉ là học sinh nghèo mà thôi!"
"Được rồi, hai người đừng nói nữa." Mộc Y Tinh bắt đầu đóng vai thánh mẫu, cô ta vuốt ve bộ móng tay vừa mới làm trông rất đẹp, miệng lại nói, "Không trả nổi thì chúng ta giúp cậu ấy trả, ôi ai bảo tôi không muốn nhìn thấy bạn học bị người khác bắt nạt chứ?"
Trong nháy mắt Ninh Hề Nhi đã hiểu ra mọi chuyện.
Chắc là đám Mộc Y Tinh ép Thành Du Nhiên mời ăn, rồi cố ý sỉ nhục cậu ấy đây mà!
"Ồ! Ninh Hề Nhi, sao cậu lại tới đây thế!" Nhìn thấy Ninh Hề Nhi, Mộc Y Tinh kinh ngạc đến mức lấy tay che miệng.
Trước đây, Ninh Hề Nhi chưa bao giờ từ chối Cung Tu dù gã có bảo cô làm bất cứ chuyện gì. Nhưng lần này gã chủ động đưa ra lời hẹn, thế mà Ninh Hề Nhi lại nói sẽ không tới sao?
Ninh Hề Nhi cắn môi, "Thật sự xin lỗi cậu, nhưng giờ tôi có việc quan trọng cần phải đi gấp."
Nói xong cô liền cúp máy, để lại Cung Tu ở đầu bên kia siết chặt điện thoại đến mức gân tay nổi lên.
Ninh Hề Nhi, có thật là cô thích tôi không đấy?
Nhà hàng Đế Hào...
Ninh Hề Nhi chạy vào trong, Thành Du Nhiên đang ngồi co ro một góc trong sảnh lớn, bị mấy tên phục vụ đẩy qua đẩy lại.
"Không có tiền mà đòi đi ăn nhà hàng! Sao cô không đi chết đi hả!"
"Đúng thật là, có biết vì cô mà chúng tôi bị Giám đốc mắng không hả!"
"Con nhóc chết tiệt, mau trả tiền đây! Nếu không chúng tôi sẽ đưa cô tới đồn cảnh sát!"
"…"
Đôi mắt Thành Du Nhiên đã đỏ ửng, cô ấy cố gắng giữ cho nước mắt không rơi xuống.
Ngọn lửa giận dữ lập tức bùng lên, nuốt chửng lấy Ninh Hề Nhi, trước tiên không bàn đến đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy tên đàn ông kia bắt tay ăn hiếp một cô gái mà vẫn còn mặt mũi ra đường à?
"Đủ rồi! Ngừng tay lại cho tôi!"
Mấy tên phục vụ đều nhìn về phía Ninh Hề Nhi.
Ồ, lại là một con nhóc nữa à? Thế khác nào bảo bọn họ thoải mái bắt nạt tiếp đi?
Một nhân viên phục vụ bực dọc liếc xéo cô, "Cô là bạn cô ta à? Vị khách này ăn cơm xong không trả tiền, thiếu chúng tôi ba mươi sáu nghìn Nhân dân Tệ!"
Một tên phục vụ cao gầy khác buông lời mỉa mai, "Trông cô thế này hình như cũng không trả nổi đâu nhỉ? Đừng nói là lại bắt chước con bé này, lảm nhảm cái gì mà làm công để trừ nợ chứ! Ha ha ha…"
Tiếng cười của bọn họ vô cùng chói tai, nhưng Ninh Hề Nhi vẫn bình tĩnh như không.
"Cái gì là ăn cơm không trả tiền? Giải thích rõ đi, nếu không tôi có cách khiến các anh không lấy được một đồng cắc nào đấy!"
Thái độ cứng rắn của cô khiến tiếng cười của mấy tên phục vụ im bặt.
Bọn họ nhìn nhau thầm ý thức được một chuyện, Ninh Hề Nhi không dễ ăn hiếp như bọn họ tưởng tượng.
"Khụ khụ, bạn của cô giả vờ mình giàu có, mời bạn tới đây ăn cơm, đến lúc thanh toán lại không có tiền trả! Mau trả tiền đi! Đừng phí lời thêm nữa!"
Đôi mày Ninh Hề Nhi chợt cau lại, nhìn về phía Thành Du Nhiên.
Du Nhiên không phải cô gái ham hư vinh, chuyện này chắc chắn có vấn đề!
Sau lưng bỗng vang lên tiếng cười nói châm chọc.
"Chị Y Tinh à, đó chẳng phải là Thành Du Nhiên sao? Không mời nổi thì sao lại dẫn chúng ta tới Đế Hào chứ!"
"Thôi đi, ai ngờ cô ta lại nghèo tới vậy. Cũng đúng, học sinh nghèo thì cuối cùng cũng chỉ là học sinh nghèo mà thôi!"
"Được rồi, hai người đừng nói nữa." Mộc Y Tinh bắt đầu đóng vai thánh mẫu, cô ta vuốt ve bộ móng tay vừa mới làm trông rất đẹp, miệng lại nói, "Không trả nổi thì chúng ta giúp cậu ấy trả, ôi ai bảo tôi không muốn nhìn thấy bạn học bị người khác bắt nạt chứ?"
Trong nháy mắt Ninh Hề Nhi đã hiểu ra mọi chuyện.
Chắc là đám Mộc Y Tinh ép Thành Du Nhiên mời ăn, rồi cố ý sỉ nhục cậu ấy đây mà!
"Ồ! Ninh Hề Nhi, sao cậu lại tới đây thế!" Nhìn thấy Ninh Hề Nhi, Mộc Y Tinh kinh ngạc đến mức lấy tay che miệng.