Edit: Mẫu Tử Song Linh
Beta: Đào
Không xong.......An Bảo Bối gương mặt khổ sở nghĩ, thảm thiết mang lời nói của Trác Nhất Phong nói ra.
Rống ------ Mình tại sao lại ngu ngốc như vậy, đến nói dối cũng lung tung?!
"Cha biết con hận hành vi của cha năm đó. Tám năm qua, trong khoảng thời gian từ lúc cục cưng được hình thành đến lúc được ba tháng con nhận tiền của cha,sau khoảng thời gian đó con chưa bao giờ lấy của ta một đồng...Thậm chí con còn ra ngoài làm thêm để kiếm tiền nuôi cục cưng cùng chính mình, mỗi tháng trả cho ta phí sinh hoạt, công việc trong nhà cũng tranh giành làm."
Giọng nói của Trác Nhất Phong nhỏ dần, nữ hầu đứng cạnh cũng xúc động mãnh liệt gật đầu.
Nhị tiểu thư thật tài giỏi, giống như lúc nào cũng tràn trề năng lượng, cả đời dùng không hết, tiểu thư còn cùng mình tranh giành công việc, cầm tiền lương của Trác Nhất Phong như không có quan hệ cha con. Nhị tiểu thư làm cho mình giống như đại tiểu thư, mỗi ngày được An Bảo Bối hầu hạ, mỗi khi nhận lương của ông chủ đều cảm thấy thâm tâm rất khó chịu.
"Không phải......" An Bảo Bối giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Tôi chỉ là......"
Chỉ sợ trong nháy mắt mọi thứ quan trọng sẽ biến mất.
Giống như năm đó ở trong cô nhi viện được cha mẹ nuôi thu nhận, cứ ngỡ cô sẽ được hạnh phúc, được sống cuộc sống như một đứa trẻ bình thường nhưng ai ngờ vào đêm định mệnh hôm đó cha mẹ nuôi lại bị tai nạn xe rồi rời xa cô, đồng thời cô cũng từ Thiên đường trở về Địa ngục.
Giống như năm đó cô chìm đắm trong tình yêu cùng Vinh Ninh, cứ tưởng rằng sẽ có một người theo cô cho đến cuối đời, sẽ có một người cùng chung sống dưới một mái nhà với cô.
Nhưng mà cũng trong khoảng khắc đó, cô ngỡ mình sẽ có được hạnh phúc, ai ngờ khi gần có được hanh phúc lại tan biến vào hư không.
Bỗng nhiên hạnh phúc rồi đột nhiên đau khổ, ký ức đó như in sâu vào tâm trí cô, mãi mãi không phai nhưng nó cũng giúp cô biết cách bảo vệ trái tim yếu ớt của mình.
Chỉ cần chưa từng nắm giữ thì sẽ không sợ khi mất đi.
Trác Nhất Phong có thể tìm thấy cô giữa hàng vạn người trên thế giới này, có thể cho cô một người cha, một đứa em trai, cũng thể cho cô một nơi che gió che mưa, một mái nhà, cho cô tình thân cùng sự yêu mến, để cô tự nói với bản thân, mình cũng không phải là người cô độc.
Cô bây giờ rất hạnh phúc, có cha mẹ ruột thịt, có cha của mình, còn có em trai cùng cha khác mẹ.
Ngoài ra cô còn có cơ hội đến nước Pháp phát triển học tập.
Có thể thực hiện giấc mộng từ nhỏ là sống ở Provence, có thể có cơ hội sống ở nơi lớn như vậy, sống trong ngôi nhà xa hoa, đi xe đắt tiền......Cũng có nhiều người đối với cô mỉm cười dịu dàng.....
Như thế này đã là đủ rồi, cô rất cảm kích, trời cao đã đem đến cho cô phần lễ vật quý giá này.
Như vậy cô còn dám đòi hỏi trời cao thứ gì đây?
Quần áo hàng hiệu, cô không cần, vải thô sợi gai cô mặc vẫn thoải mái, hàng hiệu Bao Bao thì sao? Cô dùng vải rách vá thành cái túi vẫn có thể dùng, hiệu Phản Phác Quy Chân cô làm túi cũng được người có địa vị như Trác Nhất Phong yêu thích, thậm chí còn hỏi cô mua ở đâu.
Mỗi lần cô nói là do mình làm, mọi người còn khích lệ sau này nhất định cô sẽ trở thành nhà thiết kế thiên tài.
Cô có thể tiết kiệm, cũng có thể làm thêm, tiền sẽ dùng để chi trả phí sinh hoạt cùng học phí của mình ở Pháp, dư tiền còn có thể đưa cục cưng đến học trường Quý Tộc.
Cô cực nhọc nhưng tuyệt đối không khổ sở, cô yêu thích cuộc sống viên mãn đầy đủ, yêu thích làm các công việc đàng hoàng để kiếm tiền của mình, yên tâm sống, như vậy sẽ không sợ có lần thứ hai mất đi, lần thứ hai không thể đối diện với sự thật tàn khốc.
"Tôi chỉ là...." An Bảo Bối mở to hai mắt sáng loáng, vọt lên nắm đấm, ánh mắt cực kỳ kiên định nói, "Tôi chỉ là muốn lấy được thứ mình muốn bằng thực lực của bản thân, không cần bất cứ ai dâng tặng, dựa vào đôi tay của chính mình mà lấy nó!"
Ánh sáng phát ra từ trong đôi mắt đó là thứ Trác Nhất Phong không thể nào có được, dù cho ông đã nghĩ trăm phương ngàn kế để có nó,người phụ nữ ông yêu tha thiết cũng có đôi mắt như vậy.
Trác Nhất Phong ánh mắt thâm thuý, có lẽ khoảnh khắc đó là ông hoa mắt, ông như thấy được người kia tồn tại lần nữa, người kia lại lần thứ hai xuất hiện trong sinh mệnh ông.
Trác Nhất Phong thân thể run rẩy, không đợi An Bảo Bối đồng ý, đã ôm thân thể cô vùi sâu vào trong ngực mình.
Ông hôn nhẹ lên má An Bảo Bối, giọng nói nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc cô.
"Cha đã biết, Bảo Bối muốn sao thì làm như vậy, nhưng con cũng phải đáp ứng cha, nếu như không thể chống đỡ, nhất định phải nói cho cha và Văn Dương biết, chúng ta là người nhà của con, mãi mãi sẽ bảo vệ con."
"Ừm!"
"Ta thật yêu công chúa nghèo khó này."
Thành phố A, gần hoàng hôn.
Máy bay trên bầu trời nhanh chóng bay qua, từ từ đón nhận ánh bình minh, người ta có thể quên đi khoảnh khắc ngắn ngủi này sau khi tiếng động cơ máy bay vang lên.
Cao ốc cao chọc trời - Cửa của tập đoàn Đế Không.
Vinh Ninh mang theo cục cưng đi làm chuẩn bị trở về.
Ở phòng ăn trước khi đi cục cưng phát hiện ra điện thoại của Lê Văn Á ở ghế ngồi của cô, Vinh Ninh đã đem điện thoại đến chỗ giữ đồ, dặn dò bọn họ khi nào chủ nhân chiếc điện thoại gọi đến thì đem trả cho cô.
Cho là Lê Văn Á quên di động, gương mặt Vinh Ninh càng thêm khó chịu.
Sự khó chịu còn ở phía sau,vừa tới cửa, Vinh Ninh liền nhìn thấy người mấy năm trước gia nhập quân khu tập đoàn Đế Không , bác sĩ nổi tiếng ----- Phương Trạch Tây cười rộ lên, đứng thẳng người, giống như là thắng trò chơi nói: " Ơ! Bắt được anh rồi?"
Vinh Ninh dứt khoát lườm anh ta 1 cái, hắn mới không chơi trò trốn tìm gì đó với tên Phương Trạch Tây.
"Anh hai cho gọi anh." Phương Trạch Tây chỉ chỉ lên lầu, vừa mới chạm đích thì quay lại, nhìn Vinh Ninh bên cạnh bảo, nét cười càng đậm: "Nhân tiện mang cả công chúa nhỏ đáng yêu tới."
"Tôi không đi!" Vinh Ninh gằn giọng nói, bọn họ dựa vào cái gì mà xem chuyện cười của hắn, hắn cũng không phải người diễn hài.
"Anh hai đã nói đi hay không không tuỳ thuộc vào anh, anh ba à." Dừng lại một chút Phương Trạch Tây giống như nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn chùm đèn treo trên trần nhà, "Hay là bởi vì anh sợ, anh ba?"
Lời nói này đả động đến Vinh Ninh, Vinh Ninh thân thể run lên một lúc rồi vỗ lồng ngực, "Đi thì đi, ai sợ ai?"
"Vâng, anh ba cái gì cũng không sợ." Phương Trạch Tây hì hì cười một tiếng, xoay người bước từng bước lên lầu.
Vinh Ninh nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt từ từ tối lại, tập đoàn Đế Không lãnh đạo có năm người, ngoại trừ hắn thì tất cả đều không bình thường!
Beta: Đào
Không xong.......An Bảo Bối gương mặt khổ sở nghĩ, thảm thiết mang lời nói của Trác Nhất Phong nói ra.
Rống ------ Mình tại sao lại ngu ngốc như vậy, đến nói dối cũng lung tung?!
"Cha biết con hận hành vi của cha năm đó. Tám năm qua, trong khoảng thời gian từ lúc cục cưng được hình thành đến lúc được ba tháng con nhận tiền của cha,sau khoảng thời gian đó con chưa bao giờ lấy của ta một đồng...Thậm chí con còn ra ngoài làm thêm để kiếm tiền nuôi cục cưng cùng chính mình, mỗi tháng trả cho ta phí sinh hoạt, công việc trong nhà cũng tranh giành làm."
Giọng nói của Trác Nhất Phong nhỏ dần, nữ hầu đứng cạnh cũng xúc động mãnh liệt gật đầu.
Nhị tiểu thư thật tài giỏi, giống như lúc nào cũng tràn trề năng lượng, cả đời dùng không hết, tiểu thư còn cùng mình tranh giành công việc, cầm tiền lương của Trác Nhất Phong như không có quan hệ cha con. Nhị tiểu thư làm cho mình giống như đại tiểu thư, mỗi ngày được An Bảo Bối hầu hạ, mỗi khi nhận lương của ông chủ đều cảm thấy thâm tâm rất khó chịu.
"Không phải......" An Bảo Bối giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Tôi chỉ là......"
Chỉ sợ trong nháy mắt mọi thứ quan trọng sẽ biến mất.
Giống như năm đó ở trong cô nhi viện được cha mẹ nuôi thu nhận, cứ ngỡ cô sẽ được hạnh phúc, được sống cuộc sống như một đứa trẻ bình thường nhưng ai ngờ vào đêm định mệnh hôm đó cha mẹ nuôi lại bị tai nạn xe rồi rời xa cô, đồng thời cô cũng từ Thiên đường trở về Địa ngục.
Giống như năm đó cô chìm đắm trong tình yêu cùng Vinh Ninh, cứ tưởng rằng sẽ có một người theo cô cho đến cuối đời, sẽ có một người cùng chung sống dưới một mái nhà với cô.
Nhưng mà cũng trong khoảng khắc đó, cô ngỡ mình sẽ có được hạnh phúc, ai ngờ khi gần có được hanh phúc lại tan biến vào hư không.
Bỗng nhiên hạnh phúc rồi đột nhiên đau khổ, ký ức đó như in sâu vào tâm trí cô, mãi mãi không phai nhưng nó cũng giúp cô biết cách bảo vệ trái tim yếu ớt của mình.
Chỉ cần chưa từng nắm giữ thì sẽ không sợ khi mất đi.
Trác Nhất Phong có thể tìm thấy cô giữa hàng vạn người trên thế giới này, có thể cho cô một người cha, một đứa em trai, cũng thể cho cô một nơi che gió che mưa, một mái nhà, cho cô tình thân cùng sự yêu mến, để cô tự nói với bản thân, mình cũng không phải là người cô độc.
Cô bây giờ rất hạnh phúc, có cha mẹ ruột thịt, có cha của mình, còn có em trai cùng cha khác mẹ.
Ngoài ra cô còn có cơ hội đến nước Pháp phát triển học tập.
Có thể thực hiện giấc mộng từ nhỏ là sống ở Provence, có thể có cơ hội sống ở nơi lớn như vậy, sống trong ngôi nhà xa hoa, đi xe đắt tiền......Cũng có nhiều người đối với cô mỉm cười dịu dàng.....
Như thế này đã là đủ rồi, cô rất cảm kích, trời cao đã đem đến cho cô phần lễ vật quý giá này.
Như vậy cô còn dám đòi hỏi trời cao thứ gì đây?
Quần áo hàng hiệu, cô không cần, vải thô sợi gai cô mặc vẫn thoải mái, hàng hiệu Bao Bao thì sao? Cô dùng vải rách vá thành cái túi vẫn có thể dùng, hiệu Phản Phác Quy Chân cô làm túi cũng được người có địa vị như Trác Nhất Phong yêu thích, thậm chí còn hỏi cô mua ở đâu.
Mỗi lần cô nói là do mình làm, mọi người còn khích lệ sau này nhất định cô sẽ trở thành nhà thiết kế thiên tài.
Cô có thể tiết kiệm, cũng có thể làm thêm, tiền sẽ dùng để chi trả phí sinh hoạt cùng học phí của mình ở Pháp, dư tiền còn có thể đưa cục cưng đến học trường Quý Tộc.
Cô cực nhọc nhưng tuyệt đối không khổ sở, cô yêu thích cuộc sống viên mãn đầy đủ, yêu thích làm các công việc đàng hoàng để kiếm tiền của mình, yên tâm sống, như vậy sẽ không sợ có lần thứ hai mất đi, lần thứ hai không thể đối diện với sự thật tàn khốc.
"Tôi chỉ là...." An Bảo Bối mở to hai mắt sáng loáng, vọt lên nắm đấm, ánh mắt cực kỳ kiên định nói, "Tôi chỉ là muốn lấy được thứ mình muốn bằng thực lực của bản thân, không cần bất cứ ai dâng tặng, dựa vào đôi tay của chính mình mà lấy nó!"
Ánh sáng phát ra từ trong đôi mắt đó là thứ Trác Nhất Phong không thể nào có được, dù cho ông đã nghĩ trăm phương ngàn kế để có nó,người phụ nữ ông yêu tha thiết cũng có đôi mắt như vậy.
Trác Nhất Phong ánh mắt thâm thuý, có lẽ khoảnh khắc đó là ông hoa mắt, ông như thấy được người kia tồn tại lần nữa, người kia lại lần thứ hai xuất hiện trong sinh mệnh ông.
Trác Nhất Phong thân thể run rẩy, không đợi An Bảo Bối đồng ý, đã ôm thân thể cô vùi sâu vào trong ngực mình.
Ông hôn nhẹ lên má An Bảo Bối, giọng nói nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc cô.
"Cha đã biết, Bảo Bối muốn sao thì làm như vậy, nhưng con cũng phải đáp ứng cha, nếu như không thể chống đỡ, nhất định phải nói cho cha và Văn Dương biết, chúng ta là người nhà của con, mãi mãi sẽ bảo vệ con."
"Ừm!"
"Ta thật yêu công chúa nghèo khó này."
Thành phố A, gần hoàng hôn.
Máy bay trên bầu trời nhanh chóng bay qua, từ từ đón nhận ánh bình minh, người ta có thể quên đi khoảnh khắc ngắn ngủi này sau khi tiếng động cơ máy bay vang lên.
Cao ốc cao chọc trời - Cửa của tập đoàn Đế Không.
Vinh Ninh mang theo cục cưng đi làm chuẩn bị trở về.
Ở phòng ăn trước khi đi cục cưng phát hiện ra điện thoại của Lê Văn Á ở ghế ngồi của cô, Vinh Ninh đã đem điện thoại đến chỗ giữ đồ, dặn dò bọn họ khi nào chủ nhân chiếc điện thoại gọi đến thì đem trả cho cô.
Cho là Lê Văn Á quên di động, gương mặt Vinh Ninh càng thêm khó chịu.
Sự khó chịu còn ở phía sau,vừa tới cửa, Vinh Ninh liền nhìn thấy người mấy năm trước gia nhập quân khu tập đoàn Đế Không , bác sĩ nổi tiếng ----- Phương Trạch Tây cười rộ lên, đứng thẳng người, giống như là thắng trò chơi nói: " Ơ! Bắt được anh rồi?"
Vinh Ninh dứt khoát lườm anh ta 1 cái, hắn mới không chơi trò trốn tìm gì đó với tên Phương Trạch Tây.
"Anh hai cho gọi anh." Phương Trạch Tây chỉ chỉ lên lầu, vừa mới chạm đích thì quay lại, nhìn Vinh Ninh bên cạnh bảo, nét cười càng đậm: "Nhân tiện mang cả công chúa nhỏ đáng yêu tới."
"Tôi không đi!" Vinh Ninh gằn giọng nói, bọn họ dựa vào cái gì mà xem chuyện cười của hắn, hắn cũng không phải người diễn hài.
"Anh hai đã nói đi hay không không tuỳ thuộc vào anh, anh ba à." Dừng lại một chút Phương Trạch Tây giống như nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu nhìn chùm đèn treo trên trần nhà, "Hay là bởi vì anh sợ, anh ba?"
Lời nói này đả động đến Vinh Ninh, Vinh Ninh thân thể run lên một lúc rồi vỗ lồng ngực, "Đi thì đi, ai sợ ai?"
"Vâng, anh ba cái gì cũng không sợ." Phương Trạch Tây hì hì cười một tiếng, xoay người bước từng bước lên lầu.
Vinh Ninh nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt từ từ tối lại, tập đoàn Đế Không lãnh đạo có năm người, ngoại trừ hắn thì tất cả đều không bình thường!