Trong thư phòng thư hương * thanh nhã, ông cụ Tiêu đang nhắm mắt lại, nằm trên ghế dựa làm bằng gỗ đặt trước cửa sổ mở ra, một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng đặt trước ngực, đan xen một chỗ, trong lúc đó mũi chân thỉnh thoảng đạp xuống, khiến chiếc ghế thỉnh thoảng lắc lư.
(*) thư hương: nhà dòng dõi Nho học, hơi hướm Nho học.
Tiêu Cẩn Chi khe khẽ đẩy cửa thư phòng khép hờ, đi vào, thì nhìn thấy cảnh này.
Nếu như không phải nhìn thấy hai chân mày rậm hoa râm của ông cụ Tiêu đang cau lai một chỗ, anh thật sự sẽ cho rằng ông cụ bây giờ đang rất hài lòng rất hưởng thụ!
Khoảnh khắc cảm thấy Tiêu Cẩn Chi vào cửa, hai tròng mắt của ông cụ Tiêu trong nháy mắt mở ra, die~nd a4nle^q u21ydo^n trong thoáng chốc, bộc lộ tất cả, giống như đèn chiếu công suất cao, chiếu thẳng tắp lên người Tiêu Cẩn Chi.
“Trở lại? Đóng cửa lại!” Giọng ông cụ Tiêu lạnh lẽo trầm thấp mang theo âm vang và uy nghiêm giống như trước.
Tiêu Cẩn Chi lặng lẽ làm theo chỉ thị của ông cụ Tiêu, sau đó, anh đi tới bên cạnh ông cụ dừng lại, yên lặng chờ ông cụ khiển trách.
Ông cụ Tiêu hơi bất mãn nhìn về phía cháu trai, hừ nhẹ một tiếng, “Thế nào? Cánh cứng cáp rồi, ngay cả tiếng ông nội cũng không gọi?”
Tiêu Cẩn Chi thuận theo trôi chảy, “Ông nội!”
Ông cụ Tiêu đứng dậy, đi qua bên ghế sa lon ngồi xuống, chỉ vào ghế sa lon nói với Tiêu Cẩn Chi, “Ngồi xuống nói!”
Tiêu Cẩn Chi yên lặng ngồi xuống.
Ở nơi này lạnh lùng đến khiến cho người ta không cảm thấy trong nhà ấm áp, Tiêu Cẩn Chi vẫn luôn trầm mặc ít nói, nếu như không cần thiết phải trả lời, anh thật sự không muốn nói hơn một câu.
Ông cụ Tiêu nhìn đứa cháu trai giống như cách xa người ta ngoài ngàn dặm, biết rõ cha mẹ bất hòa, đã chôn xuống bóng ma rất sâu trong lòng thằng bé, mà ông cụ lại là người vụng nói, là người đàn ông lăn lộn hàng năm trong quân đội, giáo dục trai gái đều giống nhau, bình thường đều dùng gào, mắng, phạt, đánh và ra lệnh như trong quân đội, khiến cho thằng bé này không cảm nhận được một chút ấm áp trong nhà, dáng dấp càng lớn, tính cách càng phản nghịch.
Đặc biệt sau khi trải qua vài trận chiến dịch, để cho nó bị vết thương khó nói, nó càng thêm lựa chọn trực tiếp thoát khỏi quân đội, làm việc kinh doanh, làm chuyện mình thích, nếu không phải bọn họ cho gọi, nó đều không chủ động về nhà.
Ông cụ Tiêu than nhẹ một tiếng trong lòng, năm đó, nguyên nhân ông cụ không phản đối Tiêu Cẩn Chi nhận nuôi hai đứa bé kia, cũng bởi vì, khi Tiêu Cẩn Chi nhắc đến hai đứa bé đó, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng và vô tình, sẽ lộ ra dịu dàng và mỉm cười.
Lúc ấy ông cụ đã nghĩ, nếu như die nda nle equ ydo nn hai đứa bé kia thật sự có thể mang đến cho Cẩn Chi ám áp và vui vẻ, vậy thì để cho hai đứa bé đó ở bên cạnh Cẩn Chi là được.
Ông cụ Tiêu cũng lấy lý do giống vậy, thuyết phục cha Tiêu và mẹ Tiêu khi đó phản đối Tiêu Cẩn Chi trẻ tuổi nhận nuôi hai đứa bé.
Mà từ đó về sau, ông cụ Tiêu thật sự cảm thấy thay đổi của Tiêu Cẩn Chi, hơi thở cả người thằng bé không còn lạnh như vậy nữa, nhiều hơn chút tinh thần, cũng nhiều hơn chút ấm áp, để cho ông cụ cảm thấy quyết định đồng ý cho nó nhận nuôi hai đứa bé này, là không sai.
Nhưng mà bây giờ xem ra, hai đứa bé này lại thành chướng ngại vật để Tiêu Cẩn Chi kết thân với Lương Kinh Diễm.
Từ sau khi ông cụ Tiêu nhận được điện thoại tố cáo của ông cụ Lương, ông cụ vẫn đang suy nghĩ, là giữ ngọn nguồn hạnh phúc này cho cháu của mình, hay vì đám hỏi, cắt đứt ngọn nguồn hạnh phúc này của cháu trai?
Từ phương hướng phát triển chính của gia tộc mà nói, đương nhiên phải cắt đứt thì tốt hơn!
Nhưng mà suy nghĩ từ góc độ của đứa bé, cắt đứt mối liên hệ giữa bọn họ, không thể nghi ngờ là chặt đứt tính mạng của thằng cháu, mà với tính cách tàn nhẫn vô tình nổi tiếng trên thương trường của Tiêu Cẩn Chi, sợ rằng như vậy ngược lại sẽ khiến cho bọn họ rước lấy hậu quả khó có thể thừa nhận.
Ông cụ Tiêu luôn luôn lý trí không dám đánh cược, lại không dám trực tiếp bức bách Tiêu Cẩn Chi thỏa hiệp.
Cho nên, ông cụ kêu Tiêu Cẩn Chi trở lại, muốn hỏi một chút ý tứ của thằng cháu rồi sau đó mới quyết định.
“Cẩn Chi, cháu nên biết, ở trong thế hệ các cháu, ông nội coi trọng nhất là cháu, cũng xem trọng nhất là cháu. Ông nội vẫn muốn cháu và nhà họ Lương kết thân, mục đích cũng là hy vọng nhà chúng ta và cháu sau này có thể phát triển tốt hơn, nhưng cháu có thể cũng biết, ông nội cũng không phải là người hám lợi, hai ông cháu chúng ta hôm nay buông bỏ ý chí tới nói tử tế một chút, nói cho ông nội, chính cháu nghĩ như thế nào? Kế hoạch sau này của cháu như thế nào? Nói tất cả ra, để ông nội cũng biết cháu một chút, được không?”
Không thể không nói, ông cụ hạ thấp giọng điệu như vậy, là Tiêu Cẩn Chi cực kỳ ít nhìn thấy.
Anh cho rằng nghênh đón anh sẽ là ông cụ ra lệnh và quát lớn, trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng không nghĩ đến, ông cụ thế mà lại ra chiêu bài tình cảm dịu dàng với anh, chẳng những trong lúc lâu Tiêu Cẩn Chi đoán không ra ý tưởng của ông cụ, cũng khiến cho tất cả lời giải thích anh đã chuẩn bị xong đều không cần dùng tới.
(*) thư hương: nhà dòng dõi Nho học, hơi hướm Nho học.
Tiêu Cẩn Chi khe khẽ đẩy cửa thư phòng khép hờ, đi vào, thì nhìn thấy cảnh này.
Nếu như không phải nhìn thấy hai chân mày rậm hoa râm của ông cụ Tiêu đang cau lai một chỗ, anh thật sự sẽ cho rằng ông cụ bây giờ đang rất hài lòng rất hưởng thụ!
Khoảnh khắc cảm thấy Tiêu Cẩn Chi vào cửa, hai tròng mắt của ông cụ Tiêu trong nháy mắt mở ra, die~nd a4nle^q u21ydo^n trong thoáng chốc, bộc lộ tất cả, giống như đèn chiếu công suất cao, chiếu thẳng tắp lên người Tiêu Cẩn Chi.
“Trở lại? Đóng cửa lại!” Giọng ông cụ Tiêu lạnh lẽo trầm thấp mang theo âm vang và uy nghiêm giống như trước.
Tiêu Cẩn Chi lặng lẽ làm theo chỉ thị của ông cụ Tiêu, sau đó, anh đi tới bên cạnh ông cụ dừng lại, yên lặng chờ ông cụ khiển trách.
Ông cụ Tiêu hơi bất mãn nhìn về phía cháu trai, hừ nhẹ một tiếng, “Thế nào? Cánh cứng cáp rồi, ngay cả tiếng ông nội cũng không gọi?”
Tiêu Cẩn Chi thuận theo trôi chảy, “Ông nội!”
Ông cụ Tiêu đứng dậy, đi qua bên ghế sa lon ngồi xuống, chỉ vào ghế sa lon nói với Tiêu Cẩn Chi, “Ngồi xuống nói!”
Tiêu Cẩn Chi yên lặng ngồi xuống.
Ở nơi này lạnh lùng đến khiến cho người ta không cảm thấy trong nhà ấm áp, Tiêu Cẩn Chi vẫn luôn trầm mặc ít nói, nếu như không cần thiết phải trả lời, anh thật sự không muốn nói hơn một câu.
Ông cụ Tiêu nhìn đứa cháu trai giống như cách xa người ta ngoài ngàn dặm, biết rõ cha mẹ bất hòa, đã chôn xuống bóng ma rất sâu trong lòng thằng bé, mà ông cụ lại là người vụng nói, là người đàn ông lăn lộn hàng năm trong quân đội, giáo dục trai gái đều giống nhau, bình thường đều dùng gào, mắng, phạt, đánh và ra lệnh như trong quân đội, khiến cho thằng bé này không cảm nhận được một chút ấm áp trong nhà, dáng dấp càng lớn, tính cách càng phản nghịch.
Đặc biệt sau khi trải qua vài trận chiến dịch, để cho nó bị vết thương khó nói, nó càng thêm lựa chọn trực tiếp thoát khỏi quân đội, làm việc kinh doanh, làm chuyện mình thích, nếu không phải bọn họ cho gọi, nó đều không chủ động về nhà.
Ông cụ Tiêu than nhẹ một tiếng trong lòng, năm đó, nguyên nhân ông cụ không phản đối Tiêu Cẩn Chi nhận nuôi hai đứa bé kia, cũng bởi vì, khi Tiêu Cẩn Chi nhắc đến hai đứa bé đó, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng và vô tình, sẽ lộ ra dịu dàng và mỉm cười.
Lúc ấy ông cụ đã nghĩ, nếu như die nda nle equ ydo nn hai đứa bé kia thật sự có thể mang đến cho Cẩn Chi ám áp và vui vẻ, vậy thì để cho hai đứa bé đó ở bên cạnh Cẩn Chi là được.
Ông cụ Tiêu cũng lấy lý do giống vậy, thuyết phục cha Tiêu và mẹ Tiêu khi đó phản đối Tiêu Cẩn Chi trẻ tuổi nhận nuôi hai đứa bé.
Mà từ đó về sau, ông cụ Tiêu thật sự cảm thấy thay đổi của Tiêu Cẩn Chi, hơi thở cả người thằng bé không còn lạnh như vậy nữa, nhiều hơn chút tinh thần, cũng nhiều hơn chút ấm áp, để cho ông cụ cảm thấy quyết định đồng ý cho nó nhận nuôi hai đứa bé này, là không sai.
Nhưng mà bây giờ xem ra, hai đứa bé này lại thành chướng ngại vật để Tiêu Cẩn Chi kết thân với Lương Kinh Diễm.
Từ sau khi ông cụ Tiêu nhận được điện thoại tố cáo của ông cụ Lương, ông cụ vẫn đang suy nghĩ, là giữ ngọn nguồn hạnh phúc này cho cháu của mình, hay vì đám hỏi, cắt đứt ngọn nguồn hạnh phúc này của cháu trai?
Từ phương hướng phát triển chính của gia tộc mà nói, đương nhiên phải cắt đứt thì tốt hơn!
Nhưng mà suy nghĩ từ góc độ của đứa bé, cắt đứt mối liên hệ giữa bọn họ, không thể nghi ngờ là chặt đứt tính mạng của thằng cháu, mà với tính cách tàn nhẫn vô tình nổi tiếng trên thương trường của Tiêu Cẩn Chi, sợ rằng như vậy ngược lại sẽ khiến cho bọn họ rước lấy hậu quả khó có thể thừa nhận.
Ông cụ Tiêu luôn luôn lý trí không dám đánh cược, lại không dám trực tiếp bức bách Tiêu Cẩn Chi thỏa hiệp.
Cho nên, ông cụ kêu Tiêu Cẩn Chi trở lại, muốn hỏi một chút ý tứ của thằng cháu rồi sau đó mới quyết định.
“Cẩn Chi, cháu nên biết, ở trong thế hệ các cháu, ông nội coi trọng nhất là cháu, cũng xem trọng nhất là cháu. Ông nội vẫn muốn cháu và nhà họ Lương kết thân, mục đích cũng là hy vọng nhà chúng ta và cháu sau này có thể phát triển tốt hơn, nhưng cháu có thể cũng biết, ông nội cũng không phải là người hám lợi, hai ông cháu chúng ta hôm nay buông bỏ ý chí tới nói tử tế một chút, nói cho ông nội, chính cháu nghĩ như thế nào? Kế hoạch sau này của cháu như thế nào? Nói tất cả ra, để ông nội cũng biết cháu một chút, được không?”
Không thể không nói, ông cụ hạ thấp giọng điệu như vậy, là Tiêu Cẩn Chi cực kỳ ít nhìn thấy.
Anh cho rằng nghênh đón anh sẽ là ông cụ ra lệnh và quát lớn, trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng không nghĩ đến, ông cụ thế mà lại ra chiêu bài tình cảm dịu dàng với anh, chẳng những trong lúc lâu Tiêu Cẩn Chi đoán không ra ý tưởng của ông cụ, cũng khiến cho tất cả lời giải thích anh đã chuẩn bị xong đều không cần dùng tới.