Editor: Puck
Tiêu Cẩn Chi và ông cụ Tiêu mở thành công bố, cầm đuốc soi đêm * nói hơn nửa buổi tối.
(*) mở thành công bố, cầm đuốc soi đêm: đôi xử chân thành, thẳng thắn và cởi mở.
Cuối cùng, ông cụ Tiêu nói như vậy, “Cẩn Chi, ông có thể không buộc cháu kết thân, nhưng chuyện này cháu phải tự mình giải quyết, hơn nữa, không thể chọc giận nhà họ Lương, càng không thể tổn hại đến lợi ích của gia tộc, nếu như một khi phá bỏ ranh giới cuối cùng này, như vậy, cho dù Phượng Thần và Tiêu Cửu Cửu có quan trọng với Tiêu Cẩn Chi cháu bao nhiêu, ông sẽ vô tình tiến hành bóp chết. Cẩn Chi, ông hy vọng cháu người cũng như tên, thật cẩn thận, tự giải quyết cho tốt!”
Kết quả thương lượng này, còn tốt hơn dự đoán trước của Tiêu Cẩn Chi nhiều.
Anh vốn cho rằng, ông cụ Tiêu nhất định sẽ buộc anh bỏ lại Phượng Thần và Cửu Cửu, đi đính hôn với Lương Kinh Diễm, không nghĩ tới, lần này ông cụ lại tha thứ cho anh, chẳng lẽ thật sự bởi vì suy tính đến cảm nhận của anh sao, cho nên ông cụ mới chọn tin tưởng anh, cho tự anh đi xử lý chuyện này?
Cho dù như thế nào, có đầu ông cụ Tiêu nhả ra, những người khác, thì không có vấn đề gì.
Tiêu Cẩn Chi ở lại nhà chính họ Tiêu một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đã phát hiện, Tiêu phu nhân đang tao nhã ngồi trong phòng khách, bưng cà phê, vừa uống, vừa chờ anh.
Dáng vẻ đối ngoại của bà vĩnh viễn cao quý như vậy, nhíu mày nhìn người luôn tỏ vẻ ngạo nghễ, khi nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi thì đáy mắt bà thoáng qua một tia sáng, sau một khắc, bà đã trực tiếp ra lệnh nói, “Cẩn Chi, hôm nay mẹ hẹn Diễm Diễm ăn cơm, con đi cùng đi!”
Tiêu Cẩn Chi nhàn nhạt lên tiếng, “Xin lỗi! Tôi hẹn người khác nói chuyện làm ăn, không rảnh!”
Đối với người mẹ tính tình cổ quái lại lòng dạ độc ác này, Tiêu Cẩn Chi kêu một tiếng cũng sẽ cảm thấy lòng đau thêm bao tử đau.
Từ khi còn nhỏ, Diệp Tú Trinh và Tiêu An Bác không hòa thuận, mỗi lần bọn họ cãi nhau, Diệp Tú Trinh sẽ phát tiết lên trên thân thể nhỏ bé của anh, dùng hai ngón tay liều mạng nhéo anh, đánh anh, dùng lời nói ác độc nhất đến mắng anh.
Trên người của anh thường là chỗ tím chỗ xanh, khi đó mẹ trong mắt anh, giống như một người phụ nữ bị ma nhập, ánh mắt Diệp Tú Trinh nhìn anh tràn đầy căm hận, thái độ càng thêm dữ tợn như ác quỷ, đặc biệt đáng sợ.
Người ta nói “Hùm dữ còn không ăn thịt con”, nhưng lời này hoàn toàn mất công hiệu ở trên người Diệp Tú Trinh.
Mỗi một lần đánh anh xong, lý trí trở lại, bà lại lệ rơi đầy mặt ân hận với anh, nhưng lần sau, bà lại tiếp tục như thế, thậm chí còn làm trầm trọng thêm.
Mà để cho Tiêu Cẩn Chi càng thêm khổ sở chính là, khi Diệp Tú Trinh ngược đãi anh, cha Tiêu Tiêu An Bác không chỉ một lần nhìn thấy, nhưng sau khi ông chần chừ, lựa chọn làm như không thấy, quay đầu đi.
Lúc ấy Tiêu Cẩn Chi còn ở thời niên thiếu, nói có bao nhiêu tuyệt vọng, thì có bấy nhiêu tuyệt vọng!
Anh vẫn hoài nghi, mình rốt cuộc có phải do Diệp Tú Trinh sinh không? Không phải nói tình thương của mẹ vĩ đại nhất sao? Nhưng tại sao anh lại rơi lên một người mẹ như vậy?
Sau khi anh trưởng thành, anh còn len lén cầm tóc của mình và của Diệp Tú Trinh đi xét nghiệm ADN, để cho anh tiếc nuối chính là, anh thiên chân vạn xác * là con trai của Diệp Tú Trinh.
(*) thiên chân vạn xác: vô cùng xác thực, vô cùng chính xác.
Thời gian bị ngược đãi như vậy, vẫn kéo dài cho đến khi anh lên tiểu học, anh trưởng thành giống như con hổ con, tâm tình lạnh rồi, bắt đầu học được phản kháng, Diệp Tú Trinh đánh không lại anh, hành vi của bà mới thu lại!
Cho nên, mỗi khi anh nhìn thấy Diệp Tú Trinh tỏ vẻ cao ngạo giống như dáng vẻ nữ vương, cũng cảm thấy hết sức ghê tởm, đây là một người phụ nữ điên trong ngoài hoàn toàn tuyệt đối không giống nhau!
Nếu như nói anh phải đều phòng người nào ở nhà họ Tiêu, không phải là ông cụ Tiêu vẫn yêu không phải là yêu không đoán ra định làm gì anh, cũng không phải là cha Tiêu Tiêu An Bác vẫn lạnh lùng nhàn nhạt coi anh như người qua đường, mà là người phụ nữ điên bề ngoài cao quý, bên trong lại như rắn độc này!
Diệp Tú Trinh nhìn con trai đã trưởng thành thành người đàn ông cao lớn tuấn tú, hình dáng gương mặt của nó, giống người đàn ông đã phá hủy cả đời của bà, để cho bà hận không thể ăn thịt của hắn uống máu của hắn, để cho bà chỉ cần nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi, sẽ có một kích động muốn làm nhục nó.
Diệp Tú Trinh chỉ cần nghĩ tới những chuyện rách nát đã qua kia, cuộc sống khổ sở và không như ý những năm gần đây, liên tục không ngừng xông tới trên người bà, bà sống không hạnh phúc như vậy, thế thì, nó thằng con hèn hạ này cũng không thể có tư cách được hạnh phúc!
Bà lạnh lùng nhìn Tiêu Cẩn Chi, “Nếu như hôm nay mày không theo tao ra ngoài, tao bảo đảm, sẽ khiến cho con đĩ đó không thấy được mặt trời ngày mai!”
Tiêu Cẩn Chi và ông cụ Tiêu mở thành công bố, cầm đuốc soi đêm * nói hơn nửa buổi tối.
(*) mở thành công bố, cầm đuốc soi đêm: đôi xử chân thành, thẳng thắn và cởi mở.
Cuối cùng, ông cụ Tiêu nói như vậy, “Cẩn Chi, ông có thể không buộc cháu kết thân, nhưng chuyện này cháu phải tự mình giải quyết, hơn nữa, không thể chọc giận nhà họ Lương, càng không thể tổn hại đến lợi ích của gia tộc, nếu như một khi phá bỏ ranh giới cuối cùng này, như vậy, cho dù Phượng Thần và Tiêu Cửu Cửu có quan trọng với Tiêu Cẩn Chi cháu bao nhiêu, ông sẽ vô tình tiến hành bóp chết. Cẩn Chi, ông hy vọng cháu người cũng như tên, thật cẩn thận, tự giải quyết cho tốt!”
Kết quả thương lượng này, còn tốt hơn dự đoán trước của Tiêu Cẩn Chi nhiều.
Anh vốn cho rằng, ông cụ Tiêu nhất định sẽ buộc anh bỏ lại Phượng Thần và Cửu Cửu, đi đính hôn với Lương Kinh Diễm, không nghĩ tới, lần này ông cụ lại tha thứ cho anh, chẳng lẽ thật sự bởi vì suy tính đến cảm nhận của anh sao, cho nên ông cụ mới chọn tin tưởng anh, cho tự anh đi xử lý chuyện này?
Cho dù như thế nào, có đầu ông cụ Tiêu nhả ra, những người khác, thì không có vấn đề gì.
Tiêu Cẩn Chi ở lại nhà chính họ Tiêu một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh đã phát hiện, Tiêu phu nhân đang tao nhã ngồi trong phòng khách, bưng cà phê, vừa uống, vừa chờ anh.
Dáng vẻ đối ngoại của bà vĩnh viễn cao quý như vậy, nhíu mày nhìn người luôn tỏ vẻ ngạo nghễ, khi nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi thì đáy mắt bà thoáng qua một tia sáng, sau một khắc, bà đã trực tiếp ra lệnh nói, “Cẩn Chi, hôm nay mẹ hẹn Diễm Diễm ăn cơm, con đi cùng đi!”
Tiêu Cẩn Chi nhàn nhạt lên tiếng, “Xin lỗi! Tôi hẹn người khác nói chuyện làm ăn, không rảnh!”
Đối với người mẹ tính tình cổ quái lại lòng dạ độc ác này, Tiêu Cẩn Chi kêu một tiếng cũng sẽ cảm thấy lòng đau thêm bao tử đau.
Từ khi còn nhỏ, Diệp Tú Trinh và Tiêu An Bác không hòa thuận, mỗi lần bọn họ cãi nhau, Diệp Tú Trinh sẽ phát tiết lên trên thân thể nhỏ bé của anh, dùng hai ngón tay liều mạng nhéo anh, đánh anh, dùng lời nói ác độc nhất đến mắng anh.
Trên người của anh thường là chỗ tím chỗ xanh, khi đó mẹ trong mắt anh, giống như một người phụ nữ bị ma nhập, ánh mắt Diệp Tú Trinh nhìn anh tràn đầy căm hận, thái độ càng thêm dữ tợn như ác quỷ, đặc biệt đáng sợ.
Người ta nói “Hùm dữ còn không ăn thịt con”, nhưng lời này hoàn toàn mất công hiệu ở trên người Diệp Tú Trinh.
Mỗi một lần đánh anh xong, lý trí trở lại, bà lại lệ rơi đầy mặt ân hận với anh, nhưng lần sau, bà lại tiếp tục như thế, thậm chí còn làm trầm trọng thêm.
Mà để cho Tiêu Cẩn Chi càng thêm khổ sở chính là, khi Diệp Tú Trinh ngược đãi anh, cha Tiêu Tiêu An Bác không chỉ một lần nhìn thấy, nhưng sau khi ông chần chừ, lựa chọn làm như không thấy, quay đầu đi.
Lúc ấy Tiêu Cẩn Chi còn ở thời niên thiếu, nói có bao nhiêu tuyệt vọng, thì có bấy nhiêu tuyệt vọng!
Anh vẫn hoài nghi, mình rốt cuộc có phải do Diệp Tú Trinh sinh không? Không phải nói tình thương của mẹ vĩ đại nhất sao? Nhưng tại sao anh lại rơi lên một người mẹ như vậy?
Sau khi anh trưởng thành, anh còn len lén cầm tóc của mình và của Diệp Tú Trinh đi xét nghiệm ADN, để cho anh tiếc nuối chính là, anh thiên chân vạn xác * là con trai của Diệp Tú Trinh.
(*) thiên chân vạn xác: vô cùng xác thực, vô cùng chính xác.
Thời gian bị ngược đãi như vậy, vẫn kéo dài cho đến khi anh lên tiểu học, anh trưởng thành giống như con hổ con, tâm tình lạnh rồi, bắt đầu học được phản kháng, Diệp Tú Trinh đánh không lại anh, hành vi của bà mới thu lại!
Cho nên, mỗi khi anh nhìn thấy Diệp Tú Trinh tỏ vẻ cao ngạo giống như dáng vẻ nữ vương, cũng cảm thấy hết sức ghê tởm, đây là một người phụ nữ điên trong ngoài hoàn toàn tuyệt đối không giống nhau!
Nếu như nói anh phải đều phòng người nào ở nhà họ Tiêu, không phải là ông cụ Tiêu vẫn yêu không phải là yêu không đoán ra định làm gì anh, cũng không phải là cha Tiêu Tiêu An Bác vẫn lạnh lùng nhàn nhạt coi anh như người qua đường, mà là người phụ nữ điên bề ngoài cao quý, bên trong lại như rắn độc này!
Diệp Tú Trinh nhìn con trai đã trưởng thành thành người đàn ông cao lớn tuấn tú, hình dáng gương mặt của nó, giống người đàn ông đã phá hủy cả đời của bà, để cho bà hận không thể ăn thịt của hắn uống máu của hắn, để cho bà chỉ cần nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi, sẽ có một kích động muốn làm nhục nó.
Diệp Tú Trinh chỉ cần nghĩ tới những chuyện rách nát đã qua kia, cuộc sống khổ sở và không như ý những năm gần đây, liên tục không ngừng xông tới trên người bà, bà sống không hạnh phúc như vậy, thế thì, nó thằng con hèn hạ này cũng không thể có tư cách được hạnh phúc!
Bà lạnh lùng nhìn Tiêu Cẩn Chi, “Nếu như hôm nay mày không theo tao ra ngoài, tao bảo đảm, sẽ khiến cho con đĩ đó không thấy được mặt trời ngày mai!”