Sau khi Phượng Thần biết được chân tướng liền an ủi Viên Cầm một phen, chuyện này nhất định anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho bà, lúc đó mới rời khỏi Viện mồ côi Nhân Ái.
Phượng Thần ngồi vào trong xe, vừa định gọi điện cho Tiêu Cẩn Chi, muốn nói với anh chuyện ở viện mồ côi nhưng đường dây chưa kịp kết nối đã nhận được cuộc gọi đến.
Vừa nhìn vào lại phát hiện là một số máy lạ!
Do dự một chút, nhưng Phượng Thần vẫn bấm nút nghe: "Alo! Ai vậy?"
Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng chuyên nghiệp truyền vào trong tai Phượng Thần: "Phượng tiên sinh có phải không?"
Giọng nữ xa lạ, khiến Phượng Thần chau mày lại: "Đúng vậy, xin hỏi ai thế?".
Đối phương lễ phép trả lời: "Phượng tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ! Tôi là Trịnh Phương thư ký của Tổng giám đốc công ty bất động sản Lương thị, chuyện là thế này, Lương tổng của chúng tôi muốn mời ngài tới đây một chuyến, bà ấy có thương vụ muốn gặp mặt nói chuyện với Phượng tiên sinh, về chuyện của viện mồ côi Nhân Ái!".
Vừa nghe đến họ Lương, còn nhắc đến chuyện của viện mồ côi Nhân Ái, từ sâu trong đáy mắt Phượng Thần thoáng qua lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: "Lúc nào thì gặp mặt?".
Bên đầu kia điện thoại, Trịnh Phương vừa nghe thấy câu hỏi của Phượng Thần liền có thể tưởng tượng được sự lạnh lẽo đang tỏa ra trên người đối phương, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tổng giám đốc Lương muốn hẹn Phượng tiên sinh đến dùng bữa tại Hội sở Quân Duyệt thời gian là mười hai giờ rưỡi trưa. Phượng tiên sinh, không biết ngài có vấn đề gì không?".
Phượng Thần lạnh giọng đáp: "Không thành vấn đề, tôi sẽ đến đúng giờ!"
Trịnh Phương thấy thế liền nịnh nọt lấy lòng: "Vâng, cám ơn Phượng tiên sinh đã đáp ứng, tôi sẽ nhanh chóng báo cáo lại cho Tổng giám đốc Lương. Hẹn gặp lại!".
Cúp điện thoại, Phượng Thần liếc mắt nhìn thời gian trên di động, hiện tại đã là mười một giờ ba mươi lăm phút, vừa kịp lái xe đến hội sở Quân Duyệt, xem ra, đối phương đã nắm chắc thời gian của anh, hoặc là nói, bọn họ vẫn phái người theo dõi chỗ này?
Phượng Thần đảo mắt xem xét bốn phía xung quanh, quả nhiên liền thấy cách cổng viện phúc lợi không xa có hai người đàn ông áo đen đang đứng, đã thế còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thỉnh thoảng đảo mắt qua bên này.
Khóe môi khẽ giương lên thành một nụ cười lạnh, họ Lương phải không? Xem ra bọn họ xuống tay đúng là nhanh, lại còn phái người đến canh giữ, đám người này cũng khinh người quá đáng rồi! Xem bọn anh như quả hồng mềm, muốn bóp thế nào liền bóp thế nấy hay sao?
Phượng Thần vừa khởi động xe, vừa gọi điện thoại cho Tiêu Cẩn Chi, báo cáo chuyện của viện mồ côi sau đó là chuyện họ Lương hẹn mình ra ăn cơm.
Tiêu Cẩn Chi nói thẳng: "Tôi sẽ lập tức phái người đến bảo vệ viện mồ côi, cậu cứ đi gặp họ Lương xem bọn họ đến cùng muốn làm cái gì? Mặt khác, tôi sẽ phái người đi tìm một chỗ khác sắp xếp cho những đứa bé kia, nếu như thấy không được nữa thì liền dời viện phúc lợi đến gần chỗ chúng ta, như vậy thì về sau cậu và Cửu Cửu cũng ddwox phải lo lắng bọn họ sẽ bị người ta gây khó dễ!".
Tiêu Cẩn Chi biết Viện phúc lợi và Viên Cầm vô cùng quan trọng đối với Phượng Thần và Tiêu Cửu Cửu, hai người bọn họ được Viên Cầm nhặt về nuôi từ hồi bé xíu, bà là một người đặc biệt thiện tâm, trong cuộc đời này, đã từng nuôi dưỡng gần một trăm đứa bé.
Nhưng bởi vì tiền trợ cấp của Chính phủ chỉ có hạn, mà bà lại thu nhận quá nhiều đứa bé, thậm chí là cả những đứa trẻ tàn tật bị người khác vứt bỏ cũng ôm về. Viên Cầm cho dù có cố hết sức kiếm tiền, nhưng thu không bù nổi chi, khiến cho Phượng Thần, Cửu Cửu thường phải chịu đói theo.
Cho đến khi những đứa trẻ lớn hơn một chút, bọn họ liền giúp bà bằng cách ban ngày đi nhặt ve chai bán lấy tiền, buổi tối lại cùng Viên Cầm bày bán đồ ăn khuya kiếm thêm, nhưng dù vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Cho đến khi Phượng Thần và cửu Cửu được Tiêu Cẩn Chi thu dưỡng, mỗi tháng anh đều quyên góp một khoản tiền cho viện phúc lợi, thì lúc này cuộc sống mới thanh thản được một chút.
Vì thế Viên Cầm càng thêm cảm kích Phượng Thần và Cửu Cửu, hơn thế nữa là sự trợ giúp của Tiêu Cẩn Chi.
Mà Cửu Cửu và Phượng Thần cũng rất biết ơn ân dưỡng dục của Viên Cầm, chỉ cần có thời gian, hai người bọn họ sẽ cùng nhau trở về viện phúc lợi giúp đỡ, xem nơi đây là "nhà mẹ đẻ" của mình, cũng coi Viên Cầm chẳng khác nào mẹ ruột.
Mặc dù Viên Cầm không cho họ một cuộc sống ấm no, nhưng ít ra, bà đã dùng hết sức duy trì bọn họ.
Cho nên, khi viện phúc lợi và Viên Cầm có chuyện, bọn họ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Huống chi, chuyện lần này, rõ ràng là nhà họ Lương muốn nhằm vào Cửu Cửu mới dùng thủ đoạn đê tiện này, vì thế bọn họ càng không có lý do gì bỏ mặc.
Lúc Phượng Thần chạy tới Hội sở Quân Duyệt đã là mười hai giờ hai mươi phút.
Khi anh đỗ xe xong, bước chậm rãi tới cửa Hội sở thì đã thấy một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt mũi tinh sảo đầy vẻ trí thức đang đứng ở đó. Cô ta vừa thấy Phượng thần đi tới, hai mắt chợt tỏa sáng, đáy mắt vụt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Sau khi nhận định rõ là Phượng Thần, liền tươi cười rạng rỡ tiến lên đón: "Xin chào! Xin hỏi ngài là Phượng tiên sinh phải không?"
Phượng Thần nhàn nhạt liếc cô ta một cái, khẽ gật đầu.
Người kia lại cười nói: "Tôi là Trịnh Phương thư ký của Tổng giám đốc Lương, mới vừa đã liên lạc với anh. Tổng giám đốc đã đặt phòng trước rồi, mời Phượng tiên sinh đi theo tôi!".
Khi Trịnh Phương đẩy cửa phòng bao ra, Phượng Thần vừa nhìn một cái liền thấy Lương Kinh Diễm đã đợi sẵn ở đó.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên một tia châm chọc, một người phụ nữ, cho dù có xinh đẹp thế nào đi nữa, trang điểm tinh xảo đến đâu đi chăng nữa thì thế nào chứ? Nếu không có tính tình độ lượng rộng rãi, không có lòng dạ bao dung, lại luôn không muốn thấy người khác tốt hơn mình, không muốn thấy người khác được cưng chiều hơn mình, mang quyền thế gia tộc đi uy hiếp người khác, bức bách người khác đi vào khuôn khổ, người phụ nữ như vậy, ai mà yêu cho nổi?
Một ngày nào đó, cô ả sẽ vì hành động của chính mình mà tự chịu diệt vong.
Lúc này Lương Kinh Diễm thần thái ưu nhã thong dong, trên người là chiếc đầm sát nách Chanel màu trắng hệt như một đóa bạch liên xinh đẹp nở rộ, vô cùng quyến rũ động lòng người nào còn nhếch nhác như tối hôm qua.
Trong nháy mắt nhìn thấy Phượng Thần ngọc thụ lâm phong đứng ở cửa, Lương Kinh Ngạc thoáng chốc liền mất hồn.
Phượng Thần chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, rõ ràng chỉ là hai màu đơn giản nhưng lại toát ra phong thái ưu nhã chẳng khác nào một quý công tử.
Mặt mũi anh tuấn, khí chất thanh quý, cho dù tâm tư vẫn đặt trên người Tiêu Cẩn Chi nhưng Lương Kinh Diễm vẫn bị bề ngoài xuất chúng của Phượng Thần làm cho lóa mắt, một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
Cho đến khi sắc mặt Phượng Thần trầm xuống, đi vào trong phòng, lành lạnh ho một tiếng, Lương Kinh Diễm lúc này mới hoàn hồn.
Tuy thế nhưng không vẫn không thẹn thùng chút nào, lập tức quay sang Phượng Thần nũng nịu cười nói: "Người ta nói Phượng công tử tuyệt thế vô song, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!".
Phượng Thần lười phải đáp lại, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Không biết Tổng giám đốc Lương mời tôi tới đây là vì chuyện gì?"
Lương Kinh Diễm thấy Phượng Thần khó chịu, thế mà không chịu nể mặt cô ta chút nào, đáy mắt không khỏi lạnh lẽo, cười như không cười đáp: "Tôi nghĩ Phượng công tử ắt hẳn biết rõ mới phải chứ!".
Phượng Thần cười lạnh: "Rất xin lỗi! Thánh ý của Tổng giám đốc Lương thật khó dò, bọn tôi vốn chỉ là dân đen thật sự không thể đoán ra, kính xin trực tiếp chỉ rõ, tránh lãng phí thời gian của mọi người!".
Lương Kinh Diễm bị lời nói thẳng thắng này chặn họng, cô ta sững sờ nhìn Phượng Thần, thế nào cũng không ngờ, rõ ràng là một người đàn ông dáng dấp đẹp mắt khiến cho người ta mê muội như thế mà lại thốt ra những lời khó nghe đến vậy.
Trong lòng lại vô cùng xem thường, những đứa dân nghèo vừa nhoi lên làm người này, quả nhiên không thể lên được mặt bàn!
Phượng Thần ngồi vào trong xe, vừa định gọi điện cho Tiêu Cẩn Chi, muốn nói với anh chuyện ở viện mồ côi nhưng đường dây chưa kịp kết nối đã nhận được cuộc gọi đến.
Vừa nhìn vào lại phát hiện là một số máy lạ!
Do dự một chút, nhưng Phượng Thần vẫn bấm nút nghe: "Alo! Ai vậy?"
Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng chuyên nghiệp truyền vào trong tai Phượng Thần: "Phượng tiên sinh có phải không?"
Giọng nữ xa lạ, khiến Phượng Thần chau mày lại: "Đúng vậy, xin hỏi ai thế?".
Đối phương lễ phép trả lời: "Phượng tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ! Tôi là Trịnh Phương thư ký của Tổng giám đốc công ty bất động sản Lương thị, chuyện là thế này, Lương tổng của chúng tôi muốn mời ngài tới đây một chuyến, bà ấy có thương vụ muốn gặp mặt nói chuyện với Phượng tiên sinh, về chuyện của viện mồ côi Nhân Ái!".
Vừa nghe đến họ Lương, còn nhắc đến chuyện của viện mồ côi Nhân Ái, từ sâu trong đáy mắt Phượng Thần thoáng qua lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: "Lúc nào thì gặp mặt?".
Bên đầu kia điện thoại, Trịnh Phương vừa nghe thấy câu hỏi của Phượng Thần liền có thể tưởng tượng được sự lạnh lẽo đang tỏa ra trên người đối phương, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tổng giám đốc Lương muốn hẹn Phượng tiên sinh đến dùng bữa tại Hội sở Quân Duyệt thời gian là mười hai giờ rưỡi trưa. Phượng tiên sinh, không biết ngài có vấn đề gì không?".
Phượng Thần lạnh giọng đáp: "Không thành vấn đề, tôi sẽ đến đúng giờ!"
Trịnh Phương thấy thế liền nịnh nọt lấy lòng: "Vâng, cám ơn Phượng tiên sinh đã đáp ứng, tôi sẽ nhanh chóng báo cáo lại cho Tổng giám đốc Lương. Hẹn gặp lại!".
Cúp điện thoại, Phượng Thần liếc mắt nhìn thời gian trên di động, hiện tại đã là mười một giờ ba mươi lăm phút, vừa kịp lái xe đến hội sở Quân Duyệt, xem ra, đối phương đã nắm chắc thời gian của anh, hoặc là nói, bọn họ vẫn phái người theo dõi chỗ này?
Phượng Thần đảo mắt xem xét bốn phía xung quanh, quả nhiên liền thấy cách cổng viện phúc lợi không xa có hai người đàn ông áo đen đang đứng, đã thế còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thỉnh thoảng đảo mắt qua bên này.
Khóe môi khẽ giương lên thành một nụ cười lạnh, họ Lương phải không? Xem ra bọn họ xuống tay đúng là nhanh, lại còn phái người đến canh giữ, đám người này cũng khinh người quá đáng rồi! Xem bọn anh như quả hồng mềm, muốn bóp thế nào liền bóp thế nấy hay sao?
Phượng Thần vừa khởi động xe, vừa gọi điện thoại cho Tiêu Cẩn Chi, báo cáo chuyện của viện mồ côi sau đó là chuyện họ Lương hẹn mình ra ăn cơm.
Tiêu Cẩn Chi nói thẳng: "Tôi sẽ lập tức phái người đến bảo vệ viện mồ côi, cậu cứ đi gặp họ Lương xem bọn họ đến cùng muốn làm cái gì? Mặt khác, tôi sẽ phái người đi tìm một chỗ khác sắp xếp cho những đứa bé kia, nếu như thấy không được nữa thì liền dời viện phúc lợi đến gần chỗ chúng ta, như vậy thì về sau cậu và Cửu Cửu cũng ddwox phải lo lắng bọn họ sẽ bị người ta gây khó dễ!".
Tiêu Cẩn Chi biết Viện phúc lợi và Viên Cầm vô cùng quan trọng đối với Phượng Thần và Tiêu Cửu Cửu, hai người bọn họ được Viên Cầm nhặt về nuôi từ hồi bé xíu, bà là một người đặc biệt thiện tâm, trong cuộc đời này, đã từng nuôi dưỡng gần một trăm đứa bé.
Nhưng bởi vì tiền trợ cấp của Chính phủ chỉ có hạn, mà bà lại thu nhận quá nhiều đứa bé, thậm chí là cả những đứa trẻ tàn tật bị người khác vứt bỏ cũng ôm về. Viên Cầm cho dù có cố hết sức kiếm tiền, nhưng thu không bù nổi chi, khiến cho Phượng Thần, Cửu Cửu thường phải chịu đói theo.
Cho đến khi những đứa trẻ lớn hơn một chút, bọn họ liền giúp bà bằng cách ban ngày đi nhặt ve chai bán lấy tiền, buổi tối lại cùng Viên Cầm bày bán đồ ăn khuya kiếm thêm, nhưng dù vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Cho đến khi Phượng Thần và cửu Cửu được Tiêu Cẩn Chi thu dưỡng, mỗi tháng anh đều quyên góp một khoản tiền cho viện phúc lợi, thì lúc này cuộc sống mới thanh thản được một chút.
Vì thế Viên Cầm càng thêm cảm kích Phượng Thần và Cửu Cửu, hơn thế nữa là sự trợ giúp của Tiêu Cẩn Chi.
Mà Cửu Cửu và Phượng Thần cũng rất biết ơn ân dưỡng dục của Viên Cầm, chỉ cần có thời gian, hai người bọn họ sẽ cùng nhau trở về viện phúc lợi giúp đỡ, xem nơi đây là "nhà mẹ đẻ" của mình, cũng coi Viên Cầm chẳng khác nào mẹ ruột.
Mặc dù Viên Cầm không cho họ một cuộc sống ấm no, nhưng ít ra, bà đã dùng hết sức duy trì bọn họ.
Cho nên, khi viện phúc lợi và Viên Cầm có chuyện, bọn họ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Huống chi, chuyện lần này, rõ ràng là nhà họ Lương muốn nhằm vào Cửu Cửu mới dùng thủ đoạn đê tiện này, vì thế bọn họ càng không có lý do gì bỏ mặc.
Lúc Phượng Thần chạy tới Hội sở Quân Duyệt đã là mười hai giờ hai mươi phút.
Khi anh đỗ xe xong, bước chậm rãi tới cửa Hội sở thì đã thấy một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt mũi tinh sảo đầy vẻ trí thức đang đứng ở đó. Cô ta vừa thấy Phượng thần đi tới, hai mắt chợt tỏa sáng, đáy mắt vụt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Sau khi nhận định rõ là Phượng Thần, liền tươi cười rạng rỡ tiến lên đón: "Xin chào! Xin hỏi ngài là Phượng tiên sinh phải không?"
Phượng Thần nhàn nhạt liếc cô ta một cái, khẽ gật đầu.
Người kia lại cười nói: "Tôi là Trịnh Phương thư ký của Tổng giám đốc Lương, mới vừa đã liên lạc với anh. Tổng giám đốc đã đặt phòng trước rồi, mời Phượng tiên sinh đi theo tôi!".
Khi Trịnh Phương đẩy cửa phòng bao ra, Phượng Thần vừa nhìn một cái liền thấy Lương Kinh Diễm đã đợi sẵn ở đó.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên một tia châm chọc, một người phụ nữ, cho dù có xinh đẹp thế nào đi nữa, trang điểm tinh xảo đến đâu đi chăng nữa thì thế nào chứ? Nếu không có tính tình độ lượng rộng rãi, không có lòng dạ bao dung, lại luôn không muốn thấy người khác tốt hơn mình, không muốn thấy người khác được cưng chiều hơn mình, mang quyền thế gia tộc đi uy hiếp người khác, bức bách người khác đi vào khuôn khổ, người phụ nữ như vậy, ai mà yêu cho nổi?
Một ngày nào đó, cô ả sẽ vì hành động của chính mình mà tự chịu diệt vong.
Lúc này Lương Kinh Diễm thần thái ưu nhã thong dong, trên người là chiếc đầm sát nách Chanel màu trắng hệt như một đóa bạch liên xinh đẹp nở rộ, vô cùng quyến rũ động lòng người nào còn nhếch nhác như tối hôm qua.
Trong nháy mắt nhìn thấy Phượng Thần ngọc thụ lâm phong đứng ở cửa, Lương Kinh Ngạc thoáng chốc liền mất hồn.
Phượng Thần chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, rõ ràng chỉ là hai màu đơn giản nhưng lại toát ra phong thái ưu nhã chẳng khác nào một quý công tử.
Mặt mũi anh tuấn, khí chất thanh quý, cho dù tâm tư vẫn đặt trên người Tiêu Cẩn Chi nhưng Lương Kinh Diễm vẫn bị bề ngoài xuất chúng của Phượng Thần làm cho lóa mắt, một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
Cho đến khi sắc mặt Phượng Thần trầm xuống, đi vào trong phòng, lành lạnh ho một tiếng, Lương Kinh Diễm lúc này mới hoàn hồn.
Tuy thế nhưng không vẫn không thẹn thùng chút nào, lập tức quay sang Phượng Thần nũng nịu cười nói: "Người ta nói Phượng công tử tuyệt thế vô song, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!".
Phượng Thần lười phải đáp lại, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Không biết Tổng giám đốc Lương mời tôi tới đây là vì chuyện gì?"
Lương Kinh Diễm thấy Phượng Thần khó chịu, thế mà không chịu nể mặt cô ta chút nào, đáy mắt không khỏi lạnh lẽo, cười như không cười đáp: "Tôi nghĩ Phượng công tử ắt hẳn biết rõ mới phải chứ!".
Phượng Thần cười lạnh: "Rất xin lỗi! Thánh ý của Tổng giám đốc Lương thật khó dò, bọn tôi vốn chỉ là dân đen thật sự không thể đoán ra, kính xin trực tiếp chỉ rõ, tránh lãng phí thời gian của mọi người!".
Lương Kinh Diễm bị lời nói thẳng thắng này chặn họng, cô ta sững sờ nhìn Phượng Thần, thế nào cũng không ngờ, rõ ràng là một người đàn ông dáng dấp đẹp mắt khiến cho người ta mê muội như thế mà lại thốt ra những lời khó nghe đến vậy.
Trong lòng lại vô cùng xem thường, những đứa dân nghèo vừa nhoi lên làm người này, quả nhiên không thể lên được mặt bàn!