Editor: Heisall
Lương Kinh Diễm ở trong lòng hung hăng chửi bới Phượng Thần một trận, hình như làm như vậy, trong lòng của cô liền có thể khá hơn một chút, nhưng khi thấy vẻ lạnh nhạt trên gương mặt tuấn tú đẹp tuyệt trần của Phượng Thần, cô cảm thấy giống như cho dù cô có nói bất kỳ cái gì cũng không thể khiến anh ta kích động, hoàn toàn xem thường cô, gương mặt xinh đẹp của Lương Kinh Diễm căng ra, rồi trong nháy mắt lại tối sầm xuống.
Cô có chút hung dữ nói với Phượng Thần: "Phượng Thần, tôi cũng không thèm vòng vo với anh nữa, tôi muốn cùng anh làm một giao dịch!"
Trên mặt Phượng Thần liền có chút biểu cảm, cười như không cười nhìn cô, vẫn không nói gì.
Lương Kinh Diễm tức giận, không thể không nói tiếp: "Anh mang theo Tiêu Cửu Cửu ra khỏi nước, rời khỏi Tiêu Cẩn Chi, nếu như các người muốn đi nước ngoài, tôi có thể cho các người một số tiền lớn, bảo đảm các người có thể sống một cuộc sống rất tốt ở nước ngoài, nhưng tôi có một điều kiện, sau này, các người vĩnh viễn không được liên lạc với Tiêu Cẩn Chi nữa, thế nào?"
Phượng Thần nhẹ nhàng nhếch môi: "Chẳng có gì đặc sắc! Không có hứng thú!"
Lương Kinh Diễm nhìn thấy bộ dạng lì lợm của Phượng Thần, khóe môi anh ta còn mang theo ý mỉa mai, giống như đang chế giễu ý nghĩ của cô rất ngu ngốc và kỳ lạ.
Lương Kinh Diễm càng thêm tức giận, con ngươi nhíu lại, trực tiếp lên tiếng uy hiếp: "Phượng Thần, tôi cho anh biết, việc kết thân giữa hai nhà Tiêu Lương là bắt buộc, nếu như các người không thức thời, nhất định không chịu rời khỏi Tiêu Cẩn Chi, tôi tin rằng, từ nay về sau, anh và Tiêu Cửu Cửu này, tuyệt đối sẽ không có một ngày tốt lành! Nếu như anh không quan tâm đến việc bạn bè và người thân ở bên cạnh mình lúc nào cũng có thể sẽ bị thương, thì các người cứ việc đối nghịch với tôi, ngược lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc các người có bản lãnh gì để chống lại tôi?"
Phượng Thần đột nhiên nâng đôi mắt trong veo lên, bắn thẳng vào mắt của cô ta, nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, ánh mắt của anh ta sâu như hồ nước lạnh lẽo, mang theo một loại khí lạnh tới từ địa ngục, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt cô, khiến lông tơ trên người Lương Kinh Diễm dựng đứng hết cả lên.
Phượng Thần hơi nghiêng người, lắc đầu một cái, chậc chậc nói: "Lương tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy thương hại cho cô! Rõ ràng là một thiên kim tiểu thư quyền quý, lại cứ thích làm những chuyển bỉ ổi như thế chỉ vì muốn hy sinh cho gia tộc, đã thế cô còn tự cho rằng mình rất vĩ đại, bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền, tôi thật sự rất thương hại cô!"
Nói xong, Phượng Thần đứng dậy, dáng người cao to, ưu nhã lạnh nhạt giống như gió thổi mây bay, rất tự nhiên lướt qua cô ta đi về phía cửa.
Lương Kinh Diễm chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người nào đó cầm búa đánh vào, vừa đau vừa tê, hai mắt đỏ ngầu, trợn tròn, ngồi ở chỗ đó cả nửa ngày vẫn không thể động đậy, trong đầu chỉ vang lên những lời nói đó của Phượng Thần.
Cô xuất thân từ gia đình quân nhân quyền cao chức trọng, là Lương gia đại tiểu thư của một trong tứ đại quân môn* ở thủ đô, xuất thân cao quý dường nào. Từ nhỏ, những người ở bên cạnh cô và những người bên ngoài, có ai không nghĩ cách để lấy lòng cô, có ai không cẩn thận nhìn ánh mắt của cô mà làm việc, có ai dám làm trái ý cô chứ? Không! Không có ai! Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng dám làm trái ý của cô, chỉ biết theo ý cô mà làm, bọn họ còn lo sợ mình làm không được tốt, sẽ khiến cô không được vui.
*tứ đại quân môn: bốn gia đình quân nhân lớn nhất
Nhưng bây giờ thì sao? Cô thế nhưng lại bị một kẻ hèn hạ xuất thân từ một xóm nghèo sỉ nhục!
Đây là công khai đánh vào mặt cô! Chẳng những sỉ nhục cô, mà còn sỉ nhục cả gia tộc của cô!
Thật là buồn cười! Quá sức buồn cười!
Tại sao anh ta lại đối xử với cô như vậy? Sao anh ta lại dám đối xử với cô như vậy chứ? Nhưng mà sau khi anh ta sỉ nhục cô như thế, tại sao cô có thể để cho anh ta cứ tự nhiên rời đi như vậy?
Không được! Cô không thể cứ bỏ qua cho anh ta như vây được! Cô nhất định phải khiến cho anh ta phải trả giá thật lớn!
Đợi đến khi Lương Kinh Diễm phục hồi lại tinh thần đuổi theo ra ngoài cửa, thì Phượng Thần đã sớm chẳng thấy đâu rồi, chỉ còn lại Trịnh Phương đứng ở cửa, nhìn thấy Lương Kinh Diễm tức giận hổn hển chạy ra ngoài, liền vội vàng hỏi: "Lương tổng, sao vậy?"
"Phượng Thần đâu?"
"Mới vừa đi thang máy xuống!"
Lương Kinh Diễm đứng ở cửa, nhìn hành lang trống không, gương mặt tức giận đến hết xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, hai con ngươi bắn ra tia lạnh kinh người, hàm răng trắng cắn vào nhau kêu ken két: "Anh được lắm Phượng Thần, cho anh chút mặt mũi thì anh liền lên mặt, anh chờ đó cho tôi!"
Cô ta quay người đi vào phòng lần nữa, lấy điện thoại di động, lạnh lùng ra lệnh: "Cho người tới “thu dọn” viện Phúc Lợi của lũ con hoang kia một chút, nhớ, phải hành động bí mật, tuyệt đối không để cho người ta nắm được cán!"
Đối phương ở đầu bên kia ngoại trừ "Dạ!" một tiếng, cũng không nói thêm nữa chữ dư thừa, trực tiếp cúp điện thoại.
Ngay khi Lương Kinh Diễm cho rằng cô ta sẽ đợi được tin tức tốt, thì một cú điện thoại đã làm vỡ mộng đẹp của cô ta!
Cô ta kinh ngạc không dám tin thét chói tai: "Anh nói cái gì? Tiêu Cẩn Chi phái người bảo vệ viện Phúc Lợi ư? Được, được, tôi hiểu rồi! Trước tiên các người đừng có bất kỳ hành động nào, đợi thông báo của tôi!"
Cúp điện thoại, Lương Kinh Diễm tràn đầy lửa giận, trực tiếp phát tiết lên cái điện thoại, hung hăng dùng sức ném điện thoại di động xuống sàn xe.
Không hổ là bản điện thoại số lượng có hạn toàn cầu, bị quăn mạnh như vậy, mà vẫn không thể khiến nó “đầu thân chia lìa”, chỉ lạnh nhạt nằm ở dưới sàn xe, mảng kim loại ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, giống như đang cười nhạo sự bất lực của cô ta.
Lương Kinh Diễm vừa nhìn thấy, liền cảm thấy vừa giận vừa hận, lấy chân đạp lên, dùng gót nhọn của giày cao gót ra sức dậm trên, giày xéo, chà đạp cho đến lúc mảng kim cương được khảm lên điện thoại phải bong ra, rất thê thảm không còn nhìn ra vẻ đẹp lúc ban đầu nữa, thì lúc này cô ta bớt giận.
Lương Kinh Diễm tĩnh táo lại, đầu óc bắt đầu xoay chuyển.
Xem ra có Tiêu Cẩn Chi canh giữ ở bên cạnh Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần, thì cô cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể dọn dẹp hai kẻ đê tiện này. Muốn thu thập bọn họ, trước tiên cần phải khiến cho tên Tiêu Cẩn Chi hung dữ như mãnh hổ lúc nào cũng có thể cắn người này rời khỏi bọn họ mới được.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lương Kinh Diễm lại sáng lên.
Cô theo bản năng đưa tay lấy điện thoại di động, chuẩn bị gọi điện, thì lại phát hiện không tìm được điện thoại, lúc này mới nhớ tới, điện thoại di động bản số lượng có hạn mà mình từng xem như bảo bối, vừa rồi đã bị cô phế đi.
Nhìn hài cốt điện thoại đang nằm sàn xe, khóe môi cô ta nâng lên một nụ cười lạnh lùng, duỗi ngón tay ta, nhẹ nhàng đè cửa sổ cách ly bên trong xe xuống, nói với Trịnh Phương đang ngồi bên cạnh ghế lái: "Thư ký Trịnh, đưa điện thoại của anh cho tôi dùng một chút, anh lập tức phái người mua cho tôi một cái điện thoại di động mới, rồi đưa đến phòng làm việc của tôi."
"Dạ!"
Lương Kinh Diễm nhận lấy điện thoại di động Trịnh Phương cung kính đưa tới, lại kéo cửa sổ cách ly lên lần nữa, bắt đầu gọi đến số điện thoại khiến cô ta vừa sợ hãi vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng để cho cô tin phục.
"Kim ca, là tôi!"
"Ơ, Lương đại tiểu thư, sao hôm nay lại nhớ tới anh đây vậy? Có phải chưa được thỏa mãn dục vọng hay không, muốn tìm anh đây “dập lửa” hả?" Giọng nói của đối phương hết sức cợt nhã và vô lễ, nhưng Lương Kinh Diễm cũng không dám tỏ ra chán ghét với hắn.
Ngược lại, cô còn mang theo chút lấy lòng mà cười dịu dàng nói: "Kim ca, sao anh có thể nói người ta như vậy chứ? Uổng phí mỗi ngày người ta đều nhớ đến anh, xem ra, từ trước đến nay Kim ca đều không để người ta ở trong lòng, không nhớ đến người ta chút nào hết...."
Nói đến phần sau, giọng nói của Lương Kinh Diễm cố ý lộ ra chút u oán cùng cô đơn.
Ở đầu bên kia, đáy mắt Kim Thiên Viêm thoáng qua một tia mỉa mai, trong lời nói vẫn sắc bén như cũ: "Thật sao? Tôi còn tưởng rằng, công phu trên giường của tôi quá tốt, mới khiến cho cô nhớ mãi không quên chứ, sao nào? Có phải lại muốn tìm tôi lên giường cùng cô để giải buồn một chút hay không?"
Khóe mắt Lương Kinh Diễm giật một cái, kiềm chế sự hoảng hốt và bất đắc dĩ ở trong lòng xuống, cố gắng duy trì trạng thái quyến rũ tốt đẹp, dứt khoát bỏ đi mặt mũi của bản thân, cười dịu dàng nói: "Lời này của Kim ca làm người ta ngại chết rồi, người ta chỉ có thể bồi đại gia ngài giải buồn, nào dám đi tìm ngài để giải buồn chứ, không bằng...... Chi bằng bây giờ người ta sẽ đi qua tìm ngài, cùng ngài giải buồn, có được không?"
Kim Thiên Viêm đang nhàm chán, cũng muốn xem thử người phụ nữ này lại muốn làm chuyện gì hư hỏng, ánh mắt tà yêu chợt lóe lên: "Được! Vậy tôi ở biệt thự số ba chờ cô! Mau lại đây!"
"Được, anh chờ tôi! Tôi lập tức qua ngay!"
Lương Kinh Diễm cúp điện thoại, dùng sức vuốt vuốt hàng lông mày đau nhức, nếu không phải mình có chuyện cần hắn, cô thật sự không muốn giao thiệp cùng tên ác ma này. Giao thiệp với tên ác ma Kim Thiên Viêm này thì chẳng khác gì bảo hổ lột da, coi như hắn có thể đối phó được với Tiêu Cẩn Chi, nhưng cô cũng phải bỏ ra cái giá vô cùng đắt.
Nhưng vì lấy được Tiêu Cẩn Chi, cô không thể không chủ động đưa đến cửa, làm giao dịch cùng ác ma này!
Lương Kinh Diễm ở trong lòng hung hăng chửi bới Phượng Thần một trận, hình như làm như vậy, trong lòng của cô liền có thể khá hơn một chút, nhưng khi thấy vẻ lạnh nhạt trên gương mặt tuấn tú đẹp tuyệt trần của Phượng Thần, cô cảm thấy giống như cho dù cô có nói bất kỳ cái gì cũng không thể khiến anh ta kích động, hoàn toàn xem thường cô, gương mặt xinh đẹp của Lương Kinh Diễm căng ra, rồi trong nháy mắt lại tối sầm xuống.
Cô có chút hung dữ nói với Phượng Thần: "Phượng Thần, tôi cũng không thèm vòng vo với anh nữa, tôi muốn cùng anh làm một giao dịch!"
Trên mặt Phượng Thần liền có chút biểu cảm, cười như không cười nhìn cô, vẫn không nói gì.
Lương Kinh Diễm tức giận, không thể không nói tiếp: "Anh mang theo Tiêu Cửu Cửu ra khỏi nước, rời khỏi Tiêu Cẩn Chi, nếu như các người muốn đi nước ngoài, tôi có thể cho các người một số tiền lớn, bảo đảm các người có thể sống một cuộc sống rất tốt ở nước ngoài, nhưng tôi có một điều kiện, sau này, các người vĩnh viễn không được liên lạc với Tiêu Cẩn Chi nữa, thế nào?"
Phượng Thần nhẹ nhàng nhếch môi: "Chẳng có gì đặc sắc! Không có hứng thú!"
Lương Kinh Diễm nhìn thấy bộ dạng lì lợm của Phượng Thần, khóe môi anh ta còn mang theo ý mỉa mai, giống như đang chế giễu ý nghĩ của cô rất ngu ngốc và kỳ lạ.
Lương Kinh Diễm càng thêm tức giận, con ngươi nhíu lại, trực tiếp lên tiếng uy hiếp: "Phượng Thần, tôi cho anh biết, việc kết thân giữa hai nhà Tiêu Lương là bắt buộc, nếu như các người không thức thời, nhất định không chịu rời khỏi Tiêu Cẩn Chi, tôi tin rằng, từ nay về sau, anh và Tiêu Cửu Cửu này, tuyệt đối sẽ không có một ngày tốt lành! Nếu như anh không quan tâm đến việc bạn bè và người thân ở bên cạnh mình lúc nào cũng có thể sẽ bị thương, thì các người cứ việc đối nghịch với tôi, ngược lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc các người có bản lãnh gì để chống lại tôi?"
Phượng Thần đột nhiên nâng đôi mắt trong veo lên, bắn thẳng vào mắt của cô ta, nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, ánh mắt của anh ta sâu như hồ nước lạnh lẽo, mang theo một loại khí lạnh tới từ địa ngục, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt cô, khiến lông tơ trên người Lương Kinh Diễm dựng đứng hết cả lên.
Phượng Thần hơi nghiêng người, lắc đầu một cái, chậc chậc nói: "Lương tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy thương hại cho cô! Rõ ràng là một thiên kim tiểu thư quyền quý, lại cứ thích làm những chuyển bỉ ổi như thế chỉ vì muốn hy sinh cho gia tộc, đã thế cô còn tự cho rằng mình rất vĩ đại, bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền, tôi thật sự rất thương hại cô!"
Nói xong, Phượng Thần đứng dậy, dáng người cao to, ưu nhã lạnh nhạt giống như gió thổi mây bay, rất tự nhiên lướt qua cô ta đi về phía cửa.
Lương Kinh Diễm chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người nào đó cầm búa đánh vào, vừa đau vừa tê, hai mắt đỏ ngầu, trợn tròn, ngồi ở chỗ đó cả nửa ngày vẫn không thể động đậy, trong đầu chỉ vang lên những lời nói đó của Phượng Thần.
Cô xuất thân từ gia đình quân nhân quyền cao chức trọng, là Lương gia đại tiểu thư của một trong tứ đại quân môn* ở thủ đô, xuất thân cao quý dường nào. Từ nhỏ, những người ở bên cạnh cô và những người bên ngoài, có ai không nghĩ cách để lấy lòng cô, có ai không cẩn thận nhìn ánh mắt của cô mà làm việc, có ai dám làm trái ý cô chứ? Không! Không có ai! Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng dám làm trái ý của cô, chỉ biết theo ý cô mà làm, bọn họ còn lo sợ mình làm không được tốt, sẽ khiến cô không được vui.
*tứ đại quân môn: bốn gia đình quân nhân lớn nhất
Nhưng bây giờ thì sao? Cô thế nhưng lại bị một kẻ hèn hạ xuất thân từ một xóm nghèo sỉ nhục!
Đây là công khai đánh vào mặt cô! Chẳng những sỉ nhục cô, mà còn sỉ nhục cả gia tộc của cô!
Thật là buồn cười! Quá sức buồn cười!
Tại sao anh ta lại đối xử với cô như vậy? Sao anh ta lại dám đối xử với cô như vậy chứ? Nhưng mà sau khi anh ta sỉ nhục cô như thế, tại sao cô có thể để cho anh ta cứ tự nhiên rời đi như vậy?
Không được! Cô không thể cứ bỏ qua cho anh ta như vây được! Cô nhất định phải khiến cho anh ta phải trả giá thật lớn!
Đợi đến khi Lương Kinh Diễm phục hồi lại tinh thần đuổi theo ra ngoài cửa, thì Phượng Thần đã sớm chẳng thấy đâu rồi, chỉ còn lại Trịnh Phương đứng ở cửa, nhìn thấy Lương Kinh Diễm tức giận hổn hển chạy ra ngoài, liền vội vàng hỏi: "Lương tổng, sao vậy?"
"Phượng Thần đâu?"
"Mới vừa đi thang máy xuống!"
Lương Kinh Diễm đứng ở cửa, nhìn hành lang trống không, gương mặt tức giận đến hết xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, hai con ngươi bắn ra tia lạnh kinh người, hàm răng trắng cắn vào nhau kêu ken két: "Anh được lắm Phượng Thần, cho anh chút mặt mũi thì anh liền lên mặt, anh chờ đó cho tôi!"
Cô ta quay người đi vào phòng lần nữa, lấy điện thoại di động, lạnh lùng ra lệnh: "Cho người tới “thu dọn” viện Phúc Lợi của lũ con hoang kia một chút, nhớ, phải hành động bí mật, tuyệt đối không để cho người ta nắm được cán!"
Đối phương ở đầu bên kia ngoại trừ "Dạ!" một tiếng, cũng không nói thêm nữa chữ dư thừa, trực tiếp cúp điện thoại.
Ngay khi Lương Kinh Diễm cho rằng cô ta sẽ đợi được tin tức tốt, thì một cú điện thoại đã làm vỡ mộng đẹp của cô ta!
Cô ta kinh ngạc không dám tin thét chói tai: "Anh nói cái gì? Tiêu Cẩn Chi phái người bảo vệ viện Phúc Lợi ư? Được, được, tôi hiểu rồi! Trước tiên các người đừng có bất kỳ hành động nào, đợi thông báo của tôi!"
Cúp điện thoại, Lương Kinh Diễm tràn đầy lửa giận, trực tiếp phát tiết lên cái điện thoại, hung hăng dùng sức ném điện thoại di động xuống sàn xe.
Không hổ là bản điện thoại số lượng có hạn toàn cầu, bị quăn mạnh như vậy, mà vẫn không thể khiến nó “đầu thân chia lìa”, chỉ lạnh nhạt nằm ở dưới sàn xe, mảng kim loại ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, giống như đang cười nhạo sự bất lực của cô ta.
Lương Kinh Diễm vừa nhìn thấy, liền cảm thấy vừa giận vừa hận, lấy chân đạp lên, dùng gót nhọn của giày cao gót ra sức dậm trên, giày xéo, chà đạp cho đến lúc mảng kim cương được khảm lên điện thoại phải bong ra, rất thê thảm không còn nhìn ra vẻ đẹp lúc ban đầu nữa, thì lúc này cô ta bớt giận.
Lương Kinh Diễm tĩnh táo lại, đầu óc bắt đầu xoay chuyển.
Xem ra có Tiêu Cẩn Chi canh giữ ở bên cạnh Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần, thì cô cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể dọn dẹp hai kẻ đê tiện này. Muốn thu thập bọn họ, trước tiên cần phải khiến cho tên Tiêu Cẩn Chi hung dữ như mãnh hổ lúc nào cũng có thể cắn người này rời khỏi bọn họ mới được.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lương Kinh Diễm lại sáng lên.
Cô theo bản năng đưa tay lấy điện thoại di động, chuẩn bị gọi điện, thì lại phát hiện không tìm được điện thoại, lúc này mới nhớ tới, điện thoại di động bản số lượng có hạn mà mình từng xem như bảo bối, vừa rồi đã bị cô phế đi.
Nhìn hài cốt điện thoại đang nằm sàn xe, khóe môi cô ta nâng lên một nụ cười lạnh lùng, duỗi ngón tay ta, nhẹ nhàng đè cửa sổ cách ly bên trong xe xuống, nói với Trịnh Phương đang ngồi bên cạnh ghế lái: "Thư ký Trịnh, đưa điện thoại của anh cho tôi dùng một chút, anh lập tức phái người mua cho tôi một cái điện thoại di động mới, rồi đưa đến phòng làm việc của tôi."
"Dạ!"
Lương Kinh Diễm nhận lấy điện thoại di động Trịnh Phương cung kính đưa tới, lại kéo cửa sổ cách ly lên lần nữa, bắt đầu gọi đến số điện thoại khiến cô ta vừa sợ hãi vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng để cho cô tin phục.
"Kim ca, là tôi!"
"Ơ, Lương đại tiểu thư, sao hôm nay lại nhớ tới anh đây vậy? Có phải chưa được thỏa mãn dục vọng hay không, muốn tìm anh đây “dập lửa” hả?" Giọng nói của đối phương hết sức cợt nhã và vô lễ, nhưng Lương Kinh Diễm cũng không dám tỏ ra chán ghét với hắn.
Ngược lại, cô còn mang theo chút lấy lòng mà cười dịu dàng nói: "Kim ca, sao anh có thể nói người ta như vậy chứ? Uổng phí mỗi ngày người ta đều nhớ đến anh, xem ra, từ trước đến nay Kim ca đều không để người ta ở trong lòng, không nhớ đến người ta chút nào hết...."
Nói đến phần sau, giọng nói của Lương Kinh Diễm cố ý lộ ra chút u oán cùng cô đơn.
Ở đầu bên kia, đáy mắt Kim Thiên Viêm thoáng qua một tia mỉa mai, trong lời nói vẫn sắc bén như cũ: "Thật sao? Tôi còn tưởng rằng, công phu trên giường của tôi quá tốt, mới khiến cho cô nhớ mãi không quên chứ, sao nào? Có phải lại muốn tìm tôi lên giường cùng cô để giải buồn một chút hay không?"
Khóe mắt Lương Kinh Diễm giật một cái, kiềm chế sự hoảng hốt và bất đắc dĩ ở trong lòng xuống, cố gắng duy trì trạng thái quyến rũ tốt đẹp, dứt khoát bỏ đi mặt mũi của bản thân, cười dịu dàng nói: "Lời này của Kim ca làm người ta ngại chết rồi, người ta chỉ có thể bồi đại gia ngài giải buồn, nào dám đi tìm ngài để giải buồn chứ, không bằng...... Chi bằng bây giờ người ta sẽ đi qua tìm ngài, cùng ngài giải buồn, có được không?"
Kim Thiên Viêm đang nhàm chán, cũng muốn xem thử người phụ nữ này lại muốn làm chuyện gì hư hỏng, ánh mắt tà yêu chợt lóe lên: "Được! Vậy tôi ở biệt thự số ba chờ cô! Mau lại đây!"
"Được, anh chờ tôi! Tôi lập tức qua ngay!"
Lương Kinh Diễm cúp điện thoại, dùng sức vuốt vuốt hàng lông mày đau nhức, nếu không phải mình có chuyện cần hắn, cô thật sự không muốn giao thiệp cùng tên ác ma này. Giao thiệp với tên ác ma Kim Thiên Viêm này thì chẳng khác gì bảo hổ lột da, coi như hắn có thể đối phó được với Tiêu Cẩn Chi, nhưng cô cũng phải bỏ ra cái giá vô cùng đắt.
Nhưng vì lấy được Tiêu Cẩn Chi, cô không thể không chủ động đưa đến cửa, làm giao dịch cùng ác ma này!