Lương Kinh Diễm nhấn gọi chuông, gọi y tá tới, dặn dò y tá này cho cô mượn một chiếc điện thoại di động, y tá đó biết cô ta là đại tiểu thư nhà họ Lương, có cơ hội nịnh bợ này dĩ nhiên là tươi cười rạng rỡ, cung kính dùng đôi tay đưa điện thoại di động của mình đến trước mặt cô ta.
Vẻ mặt Lương Kinh Diễm từ tốn nói tiếng "Cám ơn", gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bảo cô ta mua một bộ quần áo, còn có lập tức đưa điện thoại di động dự bị đến quân tổng cho mình.
Ngay sau đó lại bảo trợ lý báo cáo chuyện trong công ty một lát, sau khi biết lời đồn đại không liên quan tới mình, cô bèn trực tiếp ra khỏi bệnh viện, dẹp đường hồi phủ, chuẩn bị tìm ông cụ Lương nói chuyện thật tốt.
Khi Lương Kinh Diễm trở lại nhà họ Lương, lại kinh ngạc phát hiện, chẳng những ông cụ Lương và bà cụ Lương nổi giận đang ngồi, ngay cả cha mẹ cô, vậy mà tất cả đều không có đi làm, cùng nhau canh giữ ở trong nhà.
Hình như là bọn họ đang đợi cô? Lương Kinh Diễm chột dạ một lúc.
Người nhà họ Lương vừa thấy cô vào cửa, từng người một trợn to mắt, vẻ mặt kia toàn là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong nháy mắt làm cho Lương Kinh Diễm chột dạ thêm bị hoảng sợ cảm thấy uất ức, con mắt đỏ ngầu, đứng ở cửa, cứ tội nghiệp như vậy nhìn người nhà của mình.
Ông cụ Lương vừa thấy được bộ dáng kia của cô thì tức không thể đánh một phát qua, nổi giận gầm lên một tiếng, "Còn không mau cút vào cho tôi! Bây giờ cô thật là bản lĩnh giỏi rồi, mất mặt này tất cả đều vứt ra ngoài cho tôi rồi, người cả kinh thành đều biết rõ con gái nhà lão Lương tôi tối hôm qua chạy loã thể, mặt mo tôi đây cũng bị cô làm mất hết rồi."
Mẹ Lương Vương Diệu Nguyệt vừa thấy ông cụ nổi giận, vội vàng dàn xếp, "Ông cụ, ba trước đừng tức giận, chúng ta nghe một chút Diễm Diễm nói thế nào trước đi?"
Ngay sau đó lại trừng Lương Kinh Diễm, "Con bé ngốc con đó, con còn không mau tới đây nói một chút cho ông cụ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Làm sao con lại bị người ta bắt nạt? Chẳng lẽ những người này không biết con là đại tiểu thư nhà họ Lương chúng ta sao? Dám ra tay với con, vậy bọn họ chính là không để nhà họ Lương chúng ta ở trong mắt?"
Mẹ Lương không hổ là nữ cường nhân trà trộn thương trường nhiều năm, cứ mấy câu nói như vậy, bốn lạng bạt ngàn cân, đẩy Lương Kinh Diễm đến vị trí người bị hại.
Làm sao Lương Kinh Diễm có thể không biết ý định của mẹ mình, đi nhanh tới quỳ xuống ở trước mặt của ông cụ, thông minh chọn lựa chuyện mình hại người khác, nước mắt rơi như mưa, âm thanh nghẹn ngào thêm dầu thêm mỡ nói một lần chuyện mình bị Tiêu Cửu Cửu hung ác chỉnh xấu mặt, chỉ thiếu không nói Tiêu Cửu Cửu thành là một con yêu tinh tai họa nhân gian mê hoặc Tiêu Cẩn Chi muốn làm gì thì làm.
Mấy người lớn nhà họ Lương thấy Lương Kinh Diễm luôn luôn kiên cường ương ngạnh, hôm nay lại buồn bã rơi nước mắt ở trước mặt bọn họ như thế, trong lòng đã mềm mại mấy phần.
Lại nghĩ đến cô bị người chỉnh thành như vậy, mặt mũi của Nhà họ Lương đúng là vứt sạch, lúc này người một nhà họ Lương đã mặc kệ trong lời Lương Kinh Diễm nói có mấy phần thật giả, chỉ nhận định Tiêu Cửu Cửu ra tay thậm chí ngay cả mặt mũi của nhà họ Lương cũng không để ý, tự nhiên cũng giận chó đánh mèo toàn bộ tức giận đến trên người của Cửu Cửu.
Vương Diệu Nguyệt lên tiếng đầu tiên vì tranh thủ điều kiện có lợi cho con gái nhà mình, dẫn đầu làm khó dễ, vẻ mặt đau thấu tim gan nói với ông cụ Lương, "Ba, ba xem một chút, hiện tại Diễm Diễm nhà chúng ta đã bị một con hồ ly tinh nhỏ được bao nuôi bắt nạt lên đầu rồi, chúng ta có thể cứ nhịn xuống như vậy sao? Tiêu Cửu Cửu này là người Tiêu Cẩn Chi nhận nuôi, thế nào cũng phải bảo nhà họ Nhà họ Tiêu cậu ta cho chúng ta một câu trả lời mới phải chứ?"
Mà bây giờ ba của Lương Kinh Diễm thân ở chức vị quan trọng, trung tướng Lương Khải Minh cũng nhàn nhạt lên tiếng, "Ba, chuyện này mặc kệ xảy ra như thế nào, nhà họ Lương chúng ta mất mặt lớn đây là sự thật, nếu chuyện này vẫn nhịn xuống như vậy, còn không biết có bao nhiêu người sẽ xem chuyện cười của nhà của chúng ta sau đó. Theo con thấy, thằng nhóc nhà họ Tiêu này cũng quá lớn lối rồi, là nên thuận tiện gõ cậu ta một cái, bằng không, thật sự chờDiễm Diễm vào cửa nhà họ Tiêu cậu ta, sợ rằng cũng chỉ thêm phần bị cậu ta bắt nạt."
Nhận được ánh mắt ra hiệu của con trai con dâu, bà cụ Lương cũng lên tiếng, "Ông nó, coi như Diễm Diễm thật sự có cái gì không đúng, đó cũng là chuyện của chúng ta, chúng ta đóng kín cánh cửa lại, muốn đánh mắng như thế nào đều được, làm sao cũng không tới phiên người ngoài tới vung tay múa chân, huống chi, còn là một con bé mồ côi chẳng là cái thá gì. Tôi thấy chuyện này là ông phải làm chủ cho Diễm Diễm, trang@dđlqđ@bubble editor nếu chúng ta không che chở Diễm Diễm, chẳng lẽ thật sự mặc cho cháu nó bị một con bé mồ côi bắt nạt như vậy hay sao? Nếu bị người ta biết chuyện này mà nhà họ Lương chúng ta vẫn nhịn như thế, chẳng phải là bị cả Kinh Thành cười nhạo nhà lão Lương chúng ta không có ai rồi hả?"
Dù sao ông cụ Lương cũng là người nhà họ Lương, vừa thấy tất cả người nhà đều bao che khuyết điểm, nghĩ đến mặt mũi của nhà họ Lương, quả thật ông cũng không có lý do không che chở cháu gái nhà mình, dù như thế nào cũng phải đòi lại công bằng với nhà họ Tiêu mới đúng.
Nhưng mà, công bằng này đòi như thế nào? Có thể đòi lại hay không? Cuối cùng bọn họ muốn một kết quả như thế nào? Những thứ này cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Ông cụ Lương than nhẹ một tiếng, ý vị sâu xa nhìn Lương Kinh Diễm nói, "Trong khoảng thời gian này, con cứ ở trong nhà cố gắng ngây ngô hối lỗi xét lại mình. Chuyện này, ông sẽ trực tiếp tìm ông cụ Tiêu, bảo ông cụ Tiêu cho nhà chúng ta một câu trả lời thỏa đáng."
Lời của ông cụ Lương vừa dứt, người giúp việc bà Kim liền đi vào thông báo, "Lão gia, bên ngoài có một vị tự xưng là Mã tiên sinh viện trưởng Viện Kiểm Sát kinh đô nói có chuyện quan trọng yêu cầu gặp lão gia!"
Đầu lông mày của ông cụ Lương giật một cái, mặt mo trầm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía nhân viên cảnh vệ canh giữ ở một bên, "Tiểu Lưu, cậu đi xem một chút, nếu là Mã viện trưởng thì mời ông ta vào đi!"
"Dạ!" Tiểu Lưu nhận lệnh đi ra.
Không bao lâu, Tiểu Lưu liền dắt một người đàn ông đeo mắt kính, tuổi đã hơn năm mươi đi vào.
Người tới chính là Mã Dục Lâm, viện trưởng Viện Kiểm Sát tối cao của kinh đô, lần lượt cung kính thăm hỏi tới các vị người nhà họ Lương ngồi ở đây, sau đó, lời gì cũng không nói, trực tiếp đưa một phần tài liệu cầm trong tay tới trước mặt của ông cụ Lương, "Ông cụ Lương, ngài xem cái này một chút trước!"
Mã Dục Lâm đưa thứ kia, thì làm ra bộ dáng nhỏ bé cúi đầu xuống thấp, trong lòng lại đã sớm rơi nước mắt đầy mặt.
Hôm nay ông vốn là tâm tình cũng rất thoải mái, tối hôm qua uống thuốc bổ, khó được gió xuân vài lần, ngay cả đi làm cũng ngâm nga khúc hát, trà này uống cũng đặc biệt có mùi vị.
Nhưng ngay vào lúc này, Tiêu Cẩn Chi lại tìm tới cửa, anh ta không nói hai lời, trực tiếp vứt báo cáo vụ án Phượng Thần bị giết y hệt củ khoai lang phỏng tay kia xuống trước mặt của ông.
Lúc ấy Mã Dục Lâm vừa nhìn nội dung hồ sơ này, thì khóc không ra nước mắt.
Người nhà họ Tiêu kiện cáo người nhà họ Lương, hai nhà đều là thế gia quân môn nổi tiếng, đây không phải cái gọi là thần tiên đánh nhau, người nào đụng phải đều rơi rụng không tốt lành! Làm sao ông lại khổ sở ép đụng phải như vậy chứ?
Tiêu Cẩn Chi nhìn cái mặt khổ qua kia của ông, thâm trầm tiến tới trước mặt của ông, âm trầm nói, "Mã viện trưởng, tôi sẽ giao thứ này cho ông. Ông cũng là người biết chuyện, chuyện này, tốt nhất ông làm theo quy củ cho tôi, nếu như ông dám can đảm không công bằng công chính, thiên vị một nhà nào, đừng trách Tiêu Cẩn Chi tôi không nể tình!"
Lúc ấy, Mã Dục Lâm liền chảy mồ hôi lạnh toàn thân, khuyên can đủ đường mới tiễn tiểu tổ tông Tiêu Cẩn Chi này ra khỏi cửa.
Chuyện này liên quan lớn như vậy, ông nào dám tự tiện làm chủ chứ, do đó, Tiêu Cẩn Chi chân trước vừa đi, chân sau ông liền vội vàng đưa đồ tới cho ông cụ Lương.
Lúc này, Mã Dục Lâm trộm nhìn sắc mặt ông cụ Lương càng ngày càng tối sầm, tim gan run sợ, ngồi ở chỗ đó, càng thêm nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích một chút, hiện tại ông chỉ cầu, lửa giận của ông cụ Lương đừng đốt tới trên người của ông mới tốt.
Mặc dù có dự liệu, nhưng lúc một tiếng "Bộp ——" thật lớn vang lên, Mã Dục Lâm vẫn bị dọa sợ đến thiếu chút nữa nhảy lên.
Người nhà họ Lương đang ngồi nhìn ông cụ Lương điên cuồng phẫn nộ, cũng đều kinh hoảng trong lòng, từng người một rụt cổ lại, thở cũng không dám thở mạnh, yên lặng chờ ông cụ Lương nổi giận.
Vẻ mặt Lương Kinh Diễm từ tốn nói tiếng "Cám ơn", gọi điện thoại cho trợ lý của mình, bảo cô ta mua một bộ quần áo, còn có lập tức đưa điện thoại di động dự bị đến quân tổng cho mình.
Ngay sau đó lại bảo trợ lý báo cáo chuyện trong công ty một lát, sau khi biết lời đồn đại không liên quan tới mình, cô bèn trực tiếp ra khỏi bệnh viện, dẹp đường hồi phủ, chuẩn bị tìm ông cụ Lương nói chuyện thật tốt.
Khi Lương Kinh Diễm trở lại nhà họ Lương, lại kinh ngạc phát hiện, chẳng những ông cụ Lương và bà cụ Lương nổi giận đang ngồi, ngay cả cha mẹ cô, vậy mà tất cả đều không có đi làm, cùng nhau canh giữ ở trong nhà.
Hình như là bọn họ đang đợi cô? Lương Kinh Diễm chột dạ một lúc.
Người nhà họ Lương vừa thấy cô vào cửa, từng người một trợn to mắt, vẻ mặt kia toàn là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong nháy mắt làm cho Lương Kinh Diễm chột dạ thêm bị hoảng sợ cảm thấy uất ức, con mắt đỏ ngầu, đứng ở cửa, cứ tội nghiệp như vậy nhìn người nhà của mình.
Ông cụ Lương vừa thấy được bộ dáng kia của cô thì tức không thể đánh một phát qua, nổi giận gầm lên một tiếng, "Còn không mau cút vào cho tôi! Bây giờ cô thật là bản lĩnh giỏi rồi, mất mặt này tất cả đều vứt ra ngoài cho tôi rồi, người cả kinh thành đều biết rõ con gái nhà lão Lương tôi tối hôm qua chạy loã thể, mặt mo tôi đây cũng bị cô làm mất hết rồi."
Mẹ Lương Vương Diệu Nguyệt vừa thấy ông cụ nổi giận, vội vàng dàn xếp, "Ông cụ, ba trước đừng tức giận, chúng ta nghe một chút Diễm Diễm nói thế nào trước đi?"
Ngay sau đó lại trừng Lương Kinh Diễm, "Con bé ngốc con đó, con còn không mau tới đây nói một chút cho ông cụ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Làm sao con lại bị người ta bắt nạt? Chẳng lẽ những người này không biết con là đại tiểu thư nhà họ Lương chúng ta sao? Dám ra tay với con, vậy bọn họ chính là không để nhà họ Lương chúng ta ở trong mắt?"
Mẹ Lương không hổ là nữ cường nhân trà trộn thương trường nhiều năm, cứ mấy câu nói như vậy, bốn lạng bạt ngàn cân, đẩy Lương Kinh Diễm đến vị trí người bị hại.
Làm sao Lương Kinh Diễm có thể không biết ý định của mẹ mình, đi nhanh tới quỳ xuống ở trước mặt của ông cụ, thông minh chọn lựa chuyện mình hại người khác, nước mắt rơi như mưa, âm thanh nghẹn ngào thêm dầu thêm mỡ nói một lần chuyện mình bị Tiêu Cửu Cửu hung ác chỉnh xấu mặt, chỉ thiếu không nói Tiêu Cửu Cửu thành là một con yêu tinh tai họa nhân gian mê hoặc Tiêu Cẩn Chi muốn làm gì thì làm.
Mấy người lớn nhà họ Lương thấy Lương Kinh Diễm luôn luôn kiên cường ương ngạnh, hôm nay lại buồn bã rơi nước mắt ở trước mặt bọn họ như thế, trong lòng đã mềm mại mấy phần.
Lại nghĩ đến cô bị người chỉnh thành như vậy, mặt mũi của Nhà họ Lương đúng là vứt sạch, lúc này người một nhà họ Lương đã mặc kệ trong lời Lương Kinh Diễm nói có mấy phần thật giả, chỉ nhận định Tiêu Cửu Cửu ra tay thậm chí ngay cả mặt mũi của nhà họ Lương cũng không để ý, tự nhiên cũng giận chó đánh mèo toàn bộ tức giận đến trên người của Cửu Cửu.
Vương Diệu Nguyệt lên tiếng đầu tiên vì tranh thủ điều kiện có lợi cho con gái nhà mình, dẫn đầu làm khó dễ, vẻ mặt đau thấu tim gan nói với ông cụ Lương, "Ba, ba xem một chút, hiện tại Diễm Diễm nhà chúng ta đã bị một con hồ ly tinh nhỏ được bao nuôi bắt nạt lên đầu rồi, chúng ta có thể cứ nhịn xuống như vậy sao? Tiêu Cửu Cửu này là người Tiêu Cẩn Chi nhận nuôi, thế nào cũng phải bảo nhà họ Nhà họ Tiêu cậu ta cho chúng ta một câu trả lời mới phải chứ?"
Mà bây giờ ba của Lương Kinh Diễm thân ở chức vị quan trọng, trung tướng Lương Khải Minh cũng nhàn nhạt lên tiếng, "Ba, chuyện này mặc kệ xảy ra như thế nào, nhà họ Lương chúng ta mất mặt lớn đây là sự thật, nếu chuyện này vẫn nhịn xuống như vậy, còn không biết có bao nhiêu người sẽ xem chuyện cười của nhà của chúng ta sau đó. Theo con thấy, thằng nhóc nhà họ Tiêu này cũng quá lớn lối rồi, là nên thuận tiện gõ cậu ta một cái, bằng không, thật sự chờDiễm Diễm vào cửa nhà họ Tiêu cậu ta, sợ rằng cũng chỉ thêm phần bị cậu ta bắt nạt."
Nhận được ánh mắt ra hiệu của con trai con dâu, bà cụ Lương cũng lên tiếng, "Ông nó, coi như Diễm Diễm thật sự có cái gì không đúng, đó cũng là chuyện của chúng ta, chúng ta đóng kín cánh cửa lại, muốn đánh mắng như thế nào đều được, làm sao cũng không tới phiên người ngoài tới vung tay múa chân, huống chi, còn là một con bé mồ côi chẳng là cái thá gì. Tôi thấy chuyện này là ông phải làm chủ cho Diễm Diễm, trang@dđlqđ@bubble editor nếu chúng ta không che chở Diễm Diễm, chẳng lẽ thật sự mặc cho cháu nó bị một con bé mồ côi bắt nạt như vậy hay sao? Nếu bị người ta biết chuyện này mà nhà họ Lương chúng ta vẫn nhịn như thế, chẳng phải là bị cả Kinh Thành cười nhạo nhà lão Lương chúng ta không có ai rồi hả?"
Dù sao ông cụ Lương cũng là người nhà họ Lương, vừa thấy tất cả người nhà đều bao che khuyết điểm, nghĩ đến mặt mũi của nhà họ Lương, quả thật ông cũng không có lý do không che chở cháu gái nhà mình, dù như thế nào cũng phải đòi lại công bằng với nhà họ Tiêu mới đúng.
Nhưng mà, công bằng này đòi như thế nào? Có thể đòi lại hay không? Cuối cùng bọn họ muốn một kết quả như thế nào? Những thứ này cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Ông cụ Lương than nhẹ một tiếng, ý vị sâu xa nhìn Lương Kinh Diễm nói, "Trong khoảng thời gian này, con cứ ở trong nhà cố gắng ngây ngô hối lỗi xét lại mình. Chuyện này, ông sẽ trực tiếp tìm ông cụ Tiêu, bảo ông cụ Tiêu cho nhà chúng ta một câu trả lời thỏa đáng."
Lời của ông cụ Lương vừa dứt, người giúp việc bà Kim liền đi vào thông báo, "Lão gia, bên ngoài có một vị tự xưng là Mã tiên sinh viện trưởng Viện Kiểm Sát kinh đô nói có chuyện quan trọng yêu cầu gặp lão gia!"
Đầu lông mày của ông cụ Lương giật một cái, mặt mo trầm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía nhân viên cảnh vệ canh giữ ở một bên, "Tiểu Lưu, cậu đi xem một chút, nếu là Mã viện trưởng thì mời ông ta vào đi!"
"Dạ!" Tiểu Lưu nhận lệnh đi ra.
Không bao lâu, Tiểu Lưu liền dắt một người đàn ông đeo mắt kính, tuổi đã hơn năm mươi đi vào.
Người tới chính là Mã Dục Lâm, viện trưởng Viện Kiểm Sát tối cao của kinh đô, lần lượt cung kính thăm hỏi tới các vị người nhà họ Lương ngồi ở đây, sau đó, lời gì cũng không nói, trực tiếp đưa một phần tài liệu cầm trong tay tới trước mặt của ông cụ Lương, "Ông cụ Lương, ngài xem cái này một chút trước!"
Mã Dục Lâm đưa thứ kia, thì làm ra bộ dáng nhỏ bé cúi đầu xuống thấp, trong lòng lại đã sớm rơi nước mắt đầy mặt.
Hôm nay ông vốn là tâm tình cũng rất thoải mái, tối hôm qua uống thuốc bổ, khó được gió xuân vài lần, ngay cả đi làm cũng ngâm nga khúc hát, trà này uống cũng đặc biệt có mùi vị.
Nhưng ngay vào lúc này, Tiêu Cẩn Chi lại tìm tới cửa, anh ta không nói hai lời, trực tiếp vứt báo cáo vụ án Phượng Thần bị giết y hệt củ khoai lang phỏng tay kia xuống trước mặt của ông.
Lúc ấy Mã Dục Lâm vừa nhìn nội dung hồ sơ này, thì khóc không ra nước mắt.
Người nhà họ Tiêu kiện cáo người nhà họ Lương, hai nhà đều là thế gia quân môn nổi tiếng, đây không phải cái gọi là thần tiên đánh nhau, người nào đụng phải đều rơi rụng không tốt lành! Làm sao ông lại khổ sở ép đụng phải như vậy chứ?
Tiêu Cẩn Chi nhìn cái mặt khổ qua kia của ông, thâm trầm tiến tới trước mặt của ông, âm trầm nói, "Mã viện trưởng, tôi sẽ giao thứ này cho ông. Ông cũng là người biết chuyện, chuyện này, tốt nhất ông làm theo quy củ cho tôi, nếu như ông dám can đảm không công bằng công chính, thiên vị một nhà nào, đừng trách Tiêu Cẩn Chi tôi không nể tình!"
Lúc ấy, Mã Dục Lâm liền chảy mồ hôi lạnh toàn thân, khuyên can đủ đường mới tiễn tiểu tổ tông Tiêu Cẩn Chi này ra khỏi cửa.
Chuyện này liên quan lớn như vậy, ông nào dám tự tiện làm chủ chứ, do đó, Tiêu Cẩn Chi chân trước vừa đi, chân sau ông liền vội vàng đưa đồ tới cho ông cụ Lương.
Lúc này, Mã Dục Lâm trộm nhìn sắc mặt ông cụ Lương càng ngày càng tối sầm, tim gan run sợ, ngồi ở chỗ đó, càng thêm nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích một chút, hiện tại ông chỉ cầu, lửa giận của ông cụ Lương đừng đốt tới trên người của ông mới tốt.
Mặc dù có dự liệu, nhưng lúc một tiếng "Bộp ——" thật lớn vang lên, Mã Dục Lâm vẫn bị dọa sợ đến thiếu chút nữa nhảy lên.
Người nhà họ Lương đang ngồi nhìn ông cụ Lương điên cuồng phẫn nộ, cũng đều kinh hoảng trong lòng, từng người một rụt cổ lại, thở cũng không dám thở mạnh, yên lặng chờ ông cụ Lương nổi giận.