Vào giờ phút này, ông cụ Lương ở giữa giận dữ, chỉ cảm thấy dòng máu cả người đều đang sôi trào, trong cơ thể giống như có một con thú dữ muốn liều mạng lao ra gầm gừ điên cuồng hét lên vậy, nhưng mà, bây giờ trong nhà còn có người ngoài ở đó, ông không thể buông thả tâm tình của mình.
Ông cụ Lương cố gắng đè xuống khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, cố gắng đè xuống giận dữ vô cùng muốn phát tiết ra kia, nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi như cũ, ánh mắt của ông lạnh lẽo đến dọa người, gật đầu với Mã Dục Lâm một cái, "Cám ơn Mã viện trưởng đưa tài liệu tới đây, vất vả cho ông rồi. Chuyện này, tôi sẽ tự mình khơi thông với Tiêu lão, trong nhà có việc, cũng không tiện giữ Mã viện trưởng ở lâu, sau này có cơ hội lại mời Mã viện trưởng cùng nhau ăn một bữa cơm. Chuyện này, tôi không hy vọng có người thứ ba biết, Mã viện trưởng, hiểu chưa?"
Nhìn sắc mặt của ông cụ Lương, Mã Dục Lâm nơi nào còn có thể không hiểu, chuyện này, bọn họ muốn giải quyết âm thầm rồi, như vậy vừa đúng, ông đỡ phải làm nhân bánh kẹp giữa hai phía không được cám ơn.
Lại nghe câu phía sau kia của ông cụ Lương mang theo uy hiếp rõ ràng, ông vội vàng gật đầu không ngừng, "Tôi hiểu, tôi hiểu, Lương lão cứ việc yên tâm, chuyện này tôi giữ kín trong bụng!"
"Rất tốt!" Sắc mặt của ông cụ Lương hoà hoãn lại chút ít, quay đầu dặn dò, "Tiểu Lưu, cậu giúp tôi tiễn Mã viện trưởng!"
Nghe được ông cụ Lương ra lệnh đuổi khách, Mã Dục Lâm chỉ mong sao đã sớm rời đi lập tức đứng dậy, "Lương lão, lão phu nhân, Lương tướng, phu nhân, vậy tôi liền trở về trước! Tạm biệt!"
Ông cụ Lương vừa thấy Tiểu Lưu đưa Mã Dục Lâm ra ngoài, mạnh mẽ nghiêng đầu, gầm lên một tiếng về phía Lương Kinh Diễm, "Mày, đến quỳ xuống ở trước mặt tổ tông cho ta, nhận gia pháp!"
Vừa nghe đến muốn lấy gia pháp hầu hạ, Vương Diệu Nguyệt kinh hãi lên tiếng hô cùng lúc, "Ba, đừng......"
Lương Khải Minh cũng kinh hãi hỏi, "Ba, ba đây là muốn làm gì?"
"Xem xem các người dạy ra là con gái tốt gì!" Ông cụ Lương trợn lên giận dữ nhìn vợ chồng bọn họ một cái, cầm túi hồ sơ lên trên bàn, dùng sức ném tới phía bọn họ, trực tiếp ném ở trên mặt Lương Khải Minh, sức lực càng già càng dẻo dai này, đánh cho mặt của ông không ngừng đau đớn.
Ông cụ Lương lại chỉ tay tới Lương Kinh Diễm, "Mày, lăn lại đây cho ta ——"
Nhìn mặt già của ông cụ Lương tràn ngập sát khí, lại nhìn ngón tay ông cụ Lương nhắm thẳng vào mệnh môn (*) của mình, ngay cả là gan lớn như Lương Kinh Diễm, cũng bị một loại uy giận như quét ngang ngàn quân của ông cụ Lương lúc này dọa cho sợ đến ríu rít khóc mãi, "Ông nội, con biết con sai rồi, con biết sai rồi, con cũng không dám nữa...... Ông nội, van xin ông, tha con một lần đi, ông nội, ông nội, bà nội, cứu con với......"
(*)MỆNH MÔN ( Mingmén - Ming Menn). Huyệt thứ 4 thuộc Đốc mạch. Tên gọi: Mệnh ( có nghĩa là những sự cùng, thông, được, hỏng, hình như có cái gì chủ trương, sức người không làm được gọi là mệnh. Cần cho sự sống và cuộc sống); Môn ( có nghĩa là cái cổng). Huyệt quan trọng mang hàm ý cửa ngỏ của đời sống. Huyệt Mệnh môn nằm giữa hai huyệt Thận du là một huyệt quan trọng trong việc chữa trị những rối loạn liên quan tới Thận dương là nền móng cơ bản của sự sống.
Lúc này, Lương Khải Minh cũng đã nhanh chóng xem xong tài liệu cầm trong tay, tương tự hoàn toàn biến sắc, ông quát lên một tiếng lớn về phía Lương Kinh Diễm đang khóc thầm, "Không muốn chết thì nghe ông nội con!"
Vương Diệu Nguyệt nhìn sắc mặt cực kỳ tức giận của Lương Khải Minh, cũng vội vàng cầm tài liệu kia lên nhanh chóng nhìn qua một lần, khi thấy mấy chữ chủ mưu vụ án Phượng Thần mua giết người tới chết trước mắt kia, sắc mặt của Vương Diệu Nguyệt cũng thay đổi trong nháy mắt!
Bà nhìn con gái của mình, tràn đầy trong mắt đều là khiếp sợ, đồng thời cũng tràn đầy thất vọng, đây chính là con gái tốt mà bọn họ bồi dưỡng ra được ư!
Bọn họ đều vẫn cho rằng con gái của mình là điêu ngoa tùy hứng, là yêu kiều ngang bướng ương ngạnh, nhưng mà, bọn họ chưa từng nghĩ tới, có một ngày, cô lại dám làm ra chuyện nghịch thiên như vậy, dieenddafnleequysddoon mà càng khiến bọn họ cảm thấy khó mà chịu được chính là làm cũng đã làm rồi, lại còn để lại nhược điểm, để cho người ta nhanh như vậy đã tóm ra, còn trình lên công đường (nơi xử án)?
Rốt cuộc cô có đầu óc hay không chứ? Rốt cuộc có nghĩ tới ngộ nhỡ sau đó chuyện này bại lộ, sẽ mang đến hậu quả ra sao cho nhà họ Lương, thậm chí còn có thể là đả kích mang tính tai hoạ hay không?
Đối mặt với ánh mắt cầu cứu sợ sệt của con gái, Vương Diệu Nguyệt than nhẹ một tiếng, "Diễm Diễm, lần này, con là sai hoàn toàn rồi, ngay cả mẹ cũng không thể nào cứu được con, con...... Vẫn là nghe ông nội con đi!"
Hiện tại, chuyện này ầm ĩ quá lớn, Tiêu Cẩn Chi cắn cô không thả, cũng chỉ có xin ông cụ ra mặt mới có thể giải quyết! Về phần giải quyết chuyện này, nhà họ Lương phải trả cái giá lớn đến đâu, Vương Diệu Nguyệt ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ! Khó trách ông cụ lại giận dữ đến nước này!
Lương Kinh Diễm vừa thấy cha mẹ đều không cứu cô, lại quỳ bò đến trước mặt của Lương lão phu nhân, ôm bắp đùi của bà khóc mãi, "Bà nội, bà nội, bà cứu con, cứu con với, bằng không, ông nội sẽ đánh chết con......"
Tuy Lương lão phu nhân không nhìn xấp tài liệu, nhưng nhìn từ sắc mặt ông cụ Lương với con trai và con dâu toàn là giận dữ lại đau xót bất đắc dĩ, chuyện cháu gái này phạm phải, đoán chừng sẽ không nhỏ rồi, bằng không, lão già nhà bà cũng sẽ không muốn cháu gái luôn bảo bối này quỳ đến trước mặt tổ tông, còn lấy gia pháp hầu hạ.
Lương lão phu nhân nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lương Kinh Diễm, thở dài nói, "Con à, người làm việc sai không cần gấp gáp, nhưng làm sai, bản thân phải có lá gan nhận! Đi đi! Ông nội con, cả đời này là người đi ra từ trong sóng to gió lớn, ông ấy sẽ không hại con! Đi đi! Đi đi!"
Ở thế gia nhà cao cửa rộng ngấm dần mấy chục năm, Lương lão phu nhân đã sớm luyện thành một bản lãnh lòng sáng như gương, chỉ cần trước đây sau vừa nghĩ, bà cũng đại khái biết lão già nhà bà muốn chơi thủ đoạn gì rồi, khổ nhục kế, ngược lại một chiêu tính toán hay, chỉ không biết nhà họ Tiêu có mắc cái thòng lọng này hay không?
Khi ông cụ Lương vung tay lên cây roi mây đuôi to, hung hăng đánh vào trên lưng Lương Kinh Diễm đã quỳ gối trước mặt bài vị tổ tông nhà họ Lương thì cô liền cảm thấy một cơn đau đớn sâu sắc truyền đến, không khống chế được kêu chói tai thành tiếng, "A —— đau quá ——"
Nhưng tay ông cụ Lương không mềm xuống, lại hung hăng đánh xuống một roi.
"A a a, ông nội, đau quá, van ông, đừng đánh, con biết sai rồi, hu hu, con biết sai rồi......"
Từng tiếng "Bôm bốp" vang lên giòn giã rơi vào trên lưng Lương Kinh Diễm, khiến Lương Kinh Diễm oa oa gào khóc và kêu rên, khiến Lương lão phu nhân, Lương Khải Minh và Vương Diệu Nguyệt nghe được thì đau lòng đến trực tiếp giật giật, gần như không thở nổi.
Nhưng mà, trong lòng của bọn họ đều rất rõ ràng, nếu như Lương Kinh Diễm chịu bữa tiệc đau khổ da thịt này thì có thể đổi lấy bình yên của nhà họ Lương và nhà họ Tiêu buông tay, cũng không phải là đáng giá rồi sao?
Chừng hai năm nữa, lại là thời gian một đợt tuyển cử mới.
Ở thời khắc mấu chốt này, ai có thể chiếm lĩnh vị trí cao của giới quân đội, nắm bắt quyền chuyện quân cơ trọng địa (bí mật quân sự và nơi quan trọng), thì đại biểu người đó có thể hưởng thụ rất nhiều năm hô mưa gọi gió sau này.
Nếu bởi vì chuyện xấu của Lương Kinh Diễm, nhà họ Lương không thể không làm thỏa hiệp với nhà họ Tiêu, chắp tay nhượng bộ mảnh đất quan trọng kinh thành này, như vậy, phát triển sau này của nhà họ Lương sẽ bỏ lỡ cơ hội trước tiên, một bước thua, từng bước đều thua.
Cho nên nói, lúc này Lương Kinh Diễm làm ra chuyện, quả thật chính là nước cờ dở hủy nhà họ Lương ông!
Đây chính là nguyên nhân lớn nhất vì sao ông cụ Lương giận dữ cuồng nộ.
Bạn nói một chút, tại sao ông cụ Lương có thể không quất cô? Lúc này, ông cụ Lương thật sự hận không thể cứ như vậy quất chết cô thôi, cho nên, ông xuống tay thật sự đúng là không nể tình, không bao lâu, trên lưng Lương Kinh Diễm chỉ thấy máu.
Cô đã đau đến mức cô nằm bò ở dưới đất, ngay cả khóc cũng không có hơi sức, chỉ có thân thể đau đến co quắp ở nơi đó, nhìn như là thoi thóp!
Vương Diệu Nguyệt thấy tình trạng thê thảm máu thịt be bét của con gái, cũng không nhịn được che miệng lại, mặc cho nước mắt giàn giụa.
Nhưng ông cụ Lương không thả ra, bà ngay một câu nói cũng không dám nói, nhưng mà trong nội tâm lại có chút buồn rầu.
Sống ở thế gia nhà cao cửa rộng này, bạn mang bao nhiêu hào quang, hưởng thụ bao nhiêu vinh hoa phú quý, thì bạn phải nên vì nó bỏ ra bấy nhiêu trách nhiệm và đánh đổi!
Ông cụ Lương cố gắng đè xuống khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, cố gắng đè xuống giận dữ vô cùng muốn phát tiết ra kia, nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi như cũ, ánh mắt của ông lạnh lẽo đến dọa người, gật đầu với Mã Dục Lâm một cái, "Cám ơn Mã viện trưởng đưa tài liệu tới đây, vất vả cho ông rồi. Chuyện này, tôi sẽ tự mình khơi thông với Tiêu lão, trong nhà có việc, cũng không tiện giữ Mã viện trưởng ở lâu, sau này có cơ hội lại mời Mã viện trưởng cùng nhau ăn một bữa cơm. Chuyện này, tôi không hy vọng có người thứ ba biết, Mã viện trưởng, hiểu chưa?"
Nhìn sắc mặt của ông cụ Lương, Mã Dục Lâm nơi nào còn có thể không hiểu, chuyện này, bọn họ muốn giải quyết âm thầm rồi, như vậy vừa đúng, ông đỡ phải làm nhân bánh kẹp giữa hai phía không được cám ơn.
Lại nghe câu phía sau kia của ông cụ Lương mang theo uy hiếp rõ ràng, ông vội vàng gật đầu không ngừng, "Tôi hiểu, tôi hiểu, Lương lão cứ việc yên tâm, chuyện này tôi giữ kín trong bụng!"
"Rất tốt!" Sắc mặt của ông cụ Lương hoà hoãn lại chút ít, quay đầu dặn dò, "Tiểu Lưu, cậu giúp tôi tiễn Mã viện trưởng!"
Nghe được ông cụ Lương ra lệnh đuổi khách, Mã Dục Lâm chỉ mong sao đã sớm rời đi lập tức đứng dậy, "Lương lão, lão phu nhân, Lương tướng, phu nhân, vậy tôi liền trở về trước! Tạm biệt!"
Ông cụ Lương vừa thấy Tiểu Lưu đưa Mã Dục Lâm ra ngoài, mạnh mẽ nghiêng đầu, gầm lên một tiếng về phía Lương Kinh Diễm, "Mày, đến quỳ xuống ở trước mặt tổ tông cho ta, nhận gia pháp!"
Vừa nghe đến muốn lấy gia pháp hầu hạ, Vương Diệu Nguyệt kinh hãi lên tiếng hô cùng lúc, "Ba, đừng......"
Lương Khải Minh cũng kinh hãi hỏi, "Ba, ba đây là muốn làm gì?"
"Xem xem các người dạy ra là con gái tốt gì!" Ông cụ Lương trợn lên giận dữ nhìn vợ chồng bọn họ một cái, cầm túi hồ sơ lên trên bàn, dùng sức ném tới phía bọn họ, trực tiếp ném ở trên mặt Lương Khải Minh, sức lực càng già càng dẻo dai này, đánh cho mặt của ông không ngừng đau đớn.
Ông cụ Lương lại chỉ tay tới Lương Kinh Diễm, "Mày, lăn lại đây cho ta ——"
Nhìn mặt già của ông cụ Lương tràn ngập sát khí, lại nhìn ngón tay ông cụ Lương nhắm thẳng vào mệnh môn (*) của mình, ngay cả là gan lớn như Lương Kinh Diễm, cũng bị một loại uy giận như quét ngang ngàn quân của ông cụ Lương lúc này dọa cho sợ đến ríu rít khóc mãi, "Ông nội, con biết con sai rồi, con biết sai rồi, con cũng không dám nữa...... Ông nội, van xin ông, tha con một lần đi, ông nội, ông nội, bà nội, cứu con với......"
(*)MỆNH MÔN ( Mingmén - Ming Menn). Huyệt thứ 4 thuộc Đốc mạch. Tên gọi: Mệnh ( có nghĩa là những sự cùng, thông, được, hỏng, hình như có cái gì chủ trương, sức người không làm được gọi là mệnh. Cần cho sự sống và cuộc sống); Môn ( có nghĩa là cái cổng). Huyệt quan trọng mang hàm ý cửa ngỏ của đời sống. Huyệt Mệnh môn nằm giữa hai huyệt Thận du là một huyệt quan trọng trong việc chữa trị những rối loạn liên quan tới Thận dương là nền móng cơ bản của sự sống.
Lúc này, Lương Khải Minh cũng đã nhanh chóng xem xong tài liệu cầm trong tay, tương tự hoàn toàn biến sắc, ông quát lên một tiếng lớn về phía Lương Kinh Diễm đang khóc thầm, "Không muốn chết thì nghe ông nội con!"
Vương Diệu Nguyệt nhìn sắc mặt cực kỳ tức giận của Lương Khải Minh, cũng vội vàng cầm tài liệu kia lên nhanh chóng nhìn qua một lần, khi thấy mấy chữ chủ mưu vụ án Phượng Thần mua giết người tới chết trước mắt kia, sắc mặt của Vương Diệu Nguyệt cũng thay đổi trong nháy mắt!
Bà nhìn con gái của mình, tràn đầy trong mắt đều là khiếp sợ, đồng thời cũng tràn đầy thất vọng, đây chính là con gái tốt mà bọn họ bồi dưỡng ra được ư!
Bọn họ đều vẫn cho rằng con gái của mình là điêu ngoa tùy hứng, là yêu kiều ngang bướng ương ngạnh, nhưng mà, bọn họ chưa từng nghĩ tới, có một ngày, cô lại dám làm ra chuyện nghịch thiên như vậy, dieenddafnleequysddoon mà càng khiến bọn họ cảm thấy khó mà chịu được chính là làm cũng đã làm rồi, lại còn để lại nhược điểm, để cho người ta nhanh như vậy đã tóm ra, còn trình lên công đường (nơi xử án)?
Rốt cuộc cô có đầu óc hay không chứ? Rốt cuộc có nghĩ tới ngộ nhỡ sau đó chuyện này bại lộ, sẽ mang đến hậu quả ra sao cho nhà họ Lương, thậm chí còn có thể là đả kích mang tính tai hoạ hay không?
Đối mặt với ánh mắt cầu cứu sợ sệt của con gái, Vương Diệu Nguyệt than nhẹ một tiếng, "Diễm Diễm, lần này, con là sai hoàn toàn rồi, ngay cả mẹ cũng không thể nào cứu được con, con...... Vẫn là nghe ông nội con đi!"
Hiện tại, chuyện này ầm ĩ quá lớn, Tiêu Cẩn Chi cắn cô không thả, cũng chỉ có xin ông cụ ra mặt mới có thể giải quyết! Về phần giải quyết chuyện này, nhà họ Lương phải trả cái giá lớn đến đâu, Vương Diệu Nguyệt ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ! Khó trách ông cụ lại giận dữ đến nước này!
Lương Kinh Diễm vừa thấy cha mẹ đều không cứu cô, lại quỳ bò đến trước mặt của Lương lão phu nhân, ôm bắp đùi của bà khóc mãi, "Bà nội, bà nội, bà cứu con, cứu con với, bằng không, ông nội sẽ đánh chết con......"
Tuy Lương lão phu nhân không nhìn xấp tài liệu, nhưng nhìn từ sắc mặt ông cụ Lương với con trai và con dâu toàn là giận dữ lại đau xót bất đắc dĩ, chuyện cháu gái này phạm phải, đoán chừng sẽ không nhỏ rồi, bằng không, lão già nhà bà cũng sẽ không muốn cháu gái luôn bảo bối này quỳ đến trước mặt tổ tông, còn lấy gia pháp hầu hạ.
Lương lão phu nhân nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lương Kinh Diễm, thở dài nói, "Con à, người làm việc sai không cần gấp gáp, nhưng làm sai, bản thân phải có lá gan nhận! Đi đi! Ông nội con, cả đời này là người đi ra từ trong sóng to gió lớn, ông ấy sẽ không hại con! Đi đi! Đi đi!"
Ở thế gia nhà cao cửa rộng ngấm dần mấy chục năm, Lương lão phu nhân đã sớm luyện thành một bản lãnh lòng sáng như gương, chỉ cần trước đây sau vừa nghĩ, bà cũng đại khái biết lão già nhà bà muốn chơi thủ đoạn gì rồi, khổ nhục kế, ngược lại một chiêu tính toán hay, chỉ không biết nhà họ Tiêu có mắc cái thòng lọng này hay không?
Khi ông cụ Lương vung tay lên cây roi mây đuôi to, hung hăng đánh vào trên lưng Lương Kinh Diễm đã quỳ gối trước mặt bài vị tổ tông nhà họ Lương thì cô liền cảm thấy một cơn đau đớn sâu sắc truyền đến, không khống chế được kêu chói tai thành tiếng, "A —— đau quá ——"
Nhưng tay ông cụ Lương không mềm xuống, lại hung hăng đánh xuống một roi.
"A a a, ông nội, đau quá, van ông, đừng đánh, con biết sai rồi, hu hu, con biết sai rồi......"
Từng tiếng "Bôm bốp" vang lên giòn giã rơi vào trên lưng Lương Kinh Diễm, khiến Lương Kinh Diễm oa oa gào khóc và kêu rên, khiến Lương lão phu nhân, Lương Khải Minh và Vương Diệu Nguyệt nghe được thì đau lòng đến trực tiếp giật giật, gần như không thở nổi.
Nhưng mà, trong lòng của bọn họ đều rất rõ ràng, nếu như Lương Kinh Diễm chịu bữa tiệc đau khổ da thịt này thì có thể đổi lấy bình yên của nhà họ Lương và nhà họ Tiêu buông tay, cũng không phải là đáng giá rồi sao?
Chừng hai năm nữa, lại là thời gian một đợt tuyển cử mới.
Ở thời khắc mấu chốt này, ai có thể chiếm lĩnh vị trí cao của giới quân đội, nắm bắt quyền chuyện quân cơ trọng địa (bí mật quân sự và nơi quan trọng), thì đại biểu người đó có thể hưởng thụ rất nhiều năm hô mưa gọi gió sau này.
Nếu bởi vì chuyện xấu của Lương Kinh Diễm, nhà họ Lương không thể không làm thỏa hiệp với nhà họ Tiêu, chắp tay nhượng bộ mảnh đất quan trọng kinh thành này, như vậy, phát triển sau này của nhà họ Lương sẽ bỏ lỡ cơ hội trước tiên, một bước thua, từng bước đều thua.
Cho nên nói, lúc này Lương Kinh Diễm làm ra chuyện, quả thật chính là nước cờ dở hủy nhà họ Lương ông!
Đây chính là nguyên nhân lớn nhất vì sao ông cụ Lương giận dữ cuồng nộ.
Bạn nói một chút, tại sao ông cụ Lương có thể không quất cô? Lúc này, ông cụ Lương thật sự hận không thể cứ như vậy quất chết cô thôi, cho nên, ông xuống tay thật sự đúng là không nể tình, không bao lâu, trên lưng Lương Kinh Diễm chỉ thấy máu.
Cô đã đau đến mức cô nằm bò ở dưới đất, ngay cả khóc cũng không có hơi sức, chỉ có thân thể đau đến co quắp ở nơi đó, nhìn như là thoi thóp!
Vương Diệu Nguyệt thấy tình trạng thê thảm máu thịt be bét của con gái, cũng không nhịn được che miệng lại, mặc cho nước mắt giàn giụa.
Nhưng ông cụ Lương không thả ra, bà ngay một câu nói cũng không dám nói, nhưng mà trong nội tâm lại có chút buồn rầu.
Sống ở thế gia nhà cao cửa rộng này, bạn mang bao nhiêu hào quang, hưởng thụ bao nhiêu vinh hoa phú quý, thì bạn phải nên vì nó bỏ ra bấy nhiêu trách nhiệm và đánh đổi!