Lại nói đến chuyện Tiêu Cẩn Chi ở bên này.
Từ kinh đô bay đi Nam Phi, cho dù là chuyên cơ cũng phải bay mất mười mấy giờ. Kể từ sau khu Tiêu Cẩn Chi lên máy bay, trong lòng của anh vẫn có một loại cảm giác vô cùng bất an.
Đến khi chuyên cơ chở Tiêu Cẩn Chi an toàn đáp xuống sân bay ở Nam Phi thì đã là tám giờ tối rồi.
Cho đến bây giờ đã mười mấy giờ trôi qua, nhưng đối với Tiêu Cẩn Chi mà nói, trong lòng anh vẫn không hề yên ổn trở lại mà chỉ thấy cực kỳ đau khổ. Có thể nói, anh lo lắng cho Cửu Cửu đến đứng ngồi không yên, tâm trí có chút không tập trung. Cho nên vừa mới xuống máy bay, Tiêu Cẩn Chi liền lập tức khởi động lại điện thoại lúc trước đã tắt máy.
Nếu như không gọi điện thoại, không được nghe thấy giọng nói của cô một chút, anh thật sự cảm thấy không yên lòng.
Nhưng không đợi điện thoại của anh gọi đi, khi điện thoại của anh vừa mới mở ra thì chuông điện thoại cũng đã vang lên điên cuồng.
Nhìn thấy số điện thoại gọi tới, mày rậm của Tiêu Cẩn Chi liền nhíu lại, lập tức nhấn xuống nút trả lời.
Giọng nói của Chu Tiêu vội vàng như lửa cháy đến nơi rồi vậy. Trong nháy mắt, từ đầu dây điện thoại bên kia tiếng của Chu Tiêu đã rống thẳng vào trong tai của Tiêu Cẩn Chi: "Lão đại, cuối cùng anh cũng đã mở máy rồi! Cửu Cửu, cô ấy đã xảy ra chuyện rồi! Cô ấy và Lương Kinh Diễm đã cùng nhau đua xe ở Câu Lạc Bộ đua xe Linh sơn. Lương Kinh Diễm đã đưa cả người và xe cùng bay vào vách đá. Hiện tại tôi đang cùng A Minh lái xe đưa bộ đội chạy tới đó để giải quyết hậu quả. Anh mau chóng trở lại đi! Tôi sợ rằng, lần này Lương Kinh Diễm gặp chuyện không may, chắc chắn nhà họ Lương sẽ không chịu bỏ qua đâu!"
Chu Tiêu nói một hơi, kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Tiêu Cẩn Chi nghe, giữa chừng cũng không hề ngừng lại lấy hơi một lần.
Chuyện này thực sự là một tin tức xấu vô cùng bất lợi, đã làm chấn động đến Tiêu Cẩn Chi, khiến anh cũng có chút choáng váng, đợi nghe xong câu chuyện, lúc này ngay cả đầu ngón tay của anh cũng cảm thấy lạnh như băng!
Cái cô nhóc chết tiệt này, ngay từ lúc trước cho tới giờ, anh cũng đã luôn có cảm giác sự bình thản kia của cô chỉ là giả vờ... quả nhiên! Quả nhiên! Cô đang ở đó để chờ cơ hội! Khó trách lúc anh ra cửa, cô còn làm như không có chuyện gì, còn tỏ vẻ ân cần, lần đầu tiên cô còn chủ động vòng tay khoác lên cổ của anh, dùng sức hôn một cái lên gương mặt của anh, lại còn dặn dò anh nên đi sớm về sớm, hại trái tim của anh bị rối loạn lên một hồi.
Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy! Cô lựa chọn lên Linh Sơn đua xe cùng Lương Kinh Diễm, như vậy là cô đã chủ định hạ quyết tâm không muốn sống nữa rồi hay sao?
Tiêu Cẩn Chi vừa thoáng nghĩ đến đây liền dùng sức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong trái tim như bị co rút lại một hồi thật mạnh mẽ, căng đau đến khó nhịn.
Cô gái nhỏ này thật không có lương tâm, chẳng lẽ bọn họ đã sống gần gũi với nhau suốt bao nhiêu năm qua, đã gần như người trong một nhà như vậy rồi mà cũng chưa thể làm cho cô thấy cảm động hay sao? Chẳng lẽ ở trong lòng của cô, trừ Phượng Thần ra, anh thật sự không có một chút địa vị nào hay sao? Anh lại không hề có sức ảnh hưởng một chút nào đối với cô hay sao? Vì Phượng Thần, đến ngay cả chết cũng thật sự không làm cho cô thấy sợ hãi hay sao? Cô thật sự muốn mình chết theo Phượng Thần thì cô mới cam tâm ư? Vậy còn anh thì sao đây? Cô đã vứt bỏ tình cảm của anh đối với cô suốt bao nhiêu năm qua ở chỗ nào rồi?
Trái tim của Tiêu Cẩn Chi giống như bị người ta xé rách thành một lổ hổng lớn, ở nơi đó máu chảy ra cuồn cuộn.
Tim của anh đau, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, việc khẩn cấp tiếp theo mà anh cảm thấy cần thiết hơn, chính là phải lưu ý và lo lắng cho Tiêu Cửu Cửu. Chuyện này đã tạo áp lực lớn, làm cho tâm tình của anh hỏng bét.
Ở trong lòng của anh, vĩnh viễn chỉ có một điều, Cửu Cửu được mạnh khỏe là anh liền cảm thấy yên tâm!
Tiêu Cẩn Chi nén nhịn lại nỗi đau đớn cùng chua xót trong lòng, bình tĩnh quay đầu qua nói với trợ thủ Âu Lượng, "A Lượng, lập tức thông báo cho chuyên cơ quay ngược lại!"
Tư Mạc đã nhận được điện thoại từ trước, lúc này đã nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi đi đến, nên đang chậm rãi tiến lên đi về phía anh để đón.
Đợi Tư Mạc đi tới trước mặt mình, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tiêu Cẩn Chi không đợi Tư Mạc mở miệng, cũng đã quả quyết nhanh nhẹn nói với anh, "Tư Mạc, có chuyện lớn xảy ra với Cửu Cửu rồi, tôi phải lập tức quay trở về. Chuyện ở nơi này, tôi giao toàn quyền cho cậu giải quyết. Những người đó cố ý gây khó khăn cho chúng ta, mục đích của bọn họ cũng chỉ đơn giản là muốn quyền hoặc tiền. Sau khi đã biết rõ được mục đích của bọn họ, cậu cũng không cần quan tâm xem bọn chúng đã làm cái chuyện khỉ gió, há miệng to thực hiện “công phu sư tử ngoạm” kia như thế nào, lần này trước hết cứ thỏa mãn cho bọn họ đi đã. Chờ đến sau khi mọi chuyện bên này đã được giải quyết xong xuôi, về sau chúng ta sẽ còn có nhiều cơ hội để tính sổ với bọn họ."
Tư Mạc nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu Cẩn Chi có chút mệt mỏi, ở trong lòng thoáng giật lên một cái, trong ngực anh đang tràn đầy những chuyện cần phải báo cáo, nhưng anh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đáp lại một tiếng, "Vâng!"
Những người đi theo bên cạnh Tiêu Cẩn Chi, không có một ai là không biết việc Tiêu Cẩn Chi cưng chiều đối với Tiêu Cửu Cửu đến mức như thế nào. Phàm là chuyện xảy ra với Tiêu Cửu Cửu, dù chỉ là một chút chuyện nho nhỏ, Tiêu Cẩn Chi cũng sẽ bỏ hết tất cả mọi việc xuống một bên, lập tức sẽ chạy tới bên cạnh Tiêu Cửu Cửu trước tiên.
Cho dù là chuyện của mình có lớn hơn nữa, anh cũng sẽ không có ngoại lệ.
Có một lần, Tiêu Cẩn Chi cũng ở trong một tình huống giống như thế này, anh cũng đang ở nước ngoài để thương thảo chuyện làm ăn, giá trị khoản buôn bán này cao hơn triệu Đô-la, nhưng khi vừa nghe thấy Tiêu Cửu Cửu bị phát sốt rất cao, anh liền lập tức bỏ lại cuộc thương thảo hợp đồng chuyện làm ăn trên triệu Đô-la kia để trở về nước.
Sau đó, mấy người anh em của anh còn mở miệng cười giỡ, nói với anh, "Lão đại, nếu như anh sinh ở thời cổ đại, anh tuyệt đối là một vị hôn quân, chỉ yêu mỹ nhân không thương giang sơn!"
Nhưng không làm như vậy thì biết làm thế nào?
Anh, Tiêu Cẩn Chi này, cả một đời thông minh, nhưng hết lần này tới lần khác, cứ gặp phải chuyện của Tiêu Cửu Cửu, là anh sẽ rối rắm đến mức không làm gì nổi. Anh thực sự không thể nào nhìn nổi cô phải chịu một chút khổ sở, hay phải chịu một chút mệt mỏi nào! Vừa nhìn thấy cô phải chịu khổ sở, trong lòng của anh lại còn khổ sở hơn bản thân cô gấp mười, gấp trăm lần, nghìn lần.
Tiêu Cẩn Chi vẫn thường cảm thán ở trong lòng: Đời này, anh đã bị thua ở trên tay của Tiêu Cửu Cửu, trọn đời này, anh cũng không thể thoát thân ra được!
Cũng không kịp nói thêm nhiều lời hơn nữa với Tư Mạc, Tiêu Cẩn Chi lập tức liên lạc với Tằng Lỗi.
Tằng Lỗi vẫn luôn một mực chờ điện thoại của Tiêu Cẩn Chi. Sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Cẩn Chi điện thoại gọi về, Tằng Lỗi giống như là tìm được người tâm phúc vậy, anh kể lại cho Tiêu Cẩn Chi cặn kẽ những chuyện đã trải qua, giọng nói với Tiêu Cẩn Chi cũng mang đầy vẻ áy náy, chờ Tiêu Cẩn Chi trở lại, anh sẽ tự xin xử phạt.
Tiêu Cẩn Chi biết trong chuyện này anh không thể trách Tằng Lỗi được. Bằng sự thông minh mẫn lẫn cơ trí và sức lực của Cửu Cửu, một Tằng Lỗi chân thật kia làm sao có thể thoát khỏi sự tính toán của cô?
Tiêu Cẩn Chi nghe xong chuyện đã xảy ra, trong đầu xoay chuyển rất nhanh. Anh cẩn thận phân tích một số những tình huống có thể sẽ phát sinh, lập tức dặn dò lại Tằng Lỗi làm một loạt các công tác chuẩn bị. Trước hết phải làm cho anh và Chu Tiêu mấy người bọn anh cùng phối hợp được với nhau, điều quan trọng đầu tiên, trước hết là phải bảo vệ cho Cửu Cửu, tuyệt đối không thể để cho Cửu Cửu bị rơi vào trong tay của người nhà họ Lương.
Sau đó, anh lập tức ngồi chuyên cơ bay ngược trở lại, quay trở về nước với tốc độ nhanh nhất để cứu Cửu Cửu.
Nhưng Tiêu Cẩn Chi vẫn đánh giá thấp tốc độ ra tay của nhà họ Lương. Cho dù thế nào anh cũng không ngờ rằng, nhà họ Lương lại có thể nhanh chóng ra thông điệp đối với mấy gia tộc kia, cùng nhau ra tay truy tìm lấy mạng Cửu Cửu. Nhanh đến nỗi cả mấy người Chu Tiêu cùng với Hứa Hằng Minh, Tần Tấn, tất cả bọn họ hiện tại đều bị gia đình khống chế trước, buộc phải ở trong nhà, rồi sau đó vào chiều muộn đã đưa Tiêu Cửu Cửu vào ở trong trại giam dành cho phụ nữ.
Mặc dù từ đầu đến cuối Tiêu Cửu Cửu không hề bị thương tích gì, nhưng chuyện này cũng đã để lại một dấu ấn, khắc sâu trong đầu Tiêu Cẩn Chi, làm cho anh về sau càng lo bảo vệ cho sự an toàn của cô thêm cẩn thận hơn.
Tiêu Cẩn Chi còn chưa kịp đặt mông ngồi ấm chỗ ở trong đất nước Nam Phi, một giờ sau, anh lại đã bắt đầu lên chuyên cơ, bay ngược trở lại.
Tư Mạc ở lại nhìn theo chiếc máy bay bay lên không, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, xoay người rời đi.
Anh đã thật vất vả để đợi chính chủ nhân đến nơi này, anh cũng đã cho là mọi chuyện đã có thể giải quyết được rồi. Nhưng kết quả thì sao đây? Quay đầu nhìn lại, anh vẫn bất đắc dĩ phải làm việc một mình! Nhưng mà, vừa nghĩ tới cái cô nhóc Cửu Cửu kia có chuyện xảy ra, bao nhiêu những oán hận, lo lắng của Tư Mạc cũng hoàn toàn bị bay mất hết! Quả thực, cô nhóc này đúng là tử huyệt của tất cả mấy người trong nhóm bọn họ, điểm một phát là trúng hết.
Ngồi ở trên máy bay, Tiêu Cẩn Chi mệt mỏi tựa người vào trên ghế ngồi, anh nhắm mắt lại, nghĩ tới Cửu Cửu.
Nghĩ tới chuyện này, anh lại có chút bất đắc dĩ, không biết đến lúc nào thì cô nhóc này mới có thể chịu an phận được một chút? Đến lúc nào thì cô mới có thể không giày vò anh nữa, để cho đầu óc của anh được thư giãn thoải mái, trải qua một cái ngày thật tốt?
Nhưng vừa nghĩ tới cô gái Tiêu Cửu Cửu với cá tính thật mạnh mẽ, sự quật cường của cô như ăn sâu vào tận trong xương kia, lại nghĩ tới, chính anh đối với cô cũng qua đỗi khẩn trương, thì anh biết rằng, chỉ sợ nguyện vọng kia của anh, suốt cả cuộc đời này, anh cũng không thể nào thực hiện được.
Tiêu Cẩn Chi đột nhiên nhớ tới một câu tuyên ngôn của nữ vương lưu hành trên Internet - thương anh, thì hãy sử dụng sức lực ra sức mà giày vò anh!
Tâm tình của Tiêu Cẩn Chi đang bị đè nén như vậy, chỉ cần một câu nói này mà sáng ra.
Hiện tại, chẳng phải Cửu Cửu bé nhỏ kia cũng đang ở đó dùng sức mà giày vò anh đó sao?
Đến khi máy bay đáp xuống sân bay của thủ đô một lần nữa, thì cách khoảng thời gian Tiêu Cẩn Chi ra khỏi cửa, ước chừng đã qua một ngày một đêm.
Tiêu Cẩn Chi bước xuống máy bay, liền nhìn thấy Tằng Lỗi đang canh giữ ở nơi cửa ra vào của máy bay riêng, anh đang dài cổ ra ngóng chờ, vẻ mặt đầy lo lắng.
Đến lúc Tằng Lỗi nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi từ trên máy bay đi xuống, mặt mày anh chàng vốn đang ủ rũ lập tức liền sáng bừng lên. Tằng Lỗi chạy vội tới về hướng Tiêu Cẩn Chi, giọng khàn khàn nói một câu, "Anh Tiêu, thật xin lỗi..."
Tiêu Cẩn Chi hừ nhẹ một tiếng, trầm giọng hỏi, "Hiện giờ Cửu Cửu đang ở nơi nào? Cô ấy thế nào rồi?"
Tằng Lỗi giọng nói đầy gấp gáp, "Hiện tại Cửu Cửu đã bị người nhà họ Lương đưa đến nhà tù dành cho phụ nữ ở kinh đô! Giờ đây Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh cũng đã bị người nhà cấm túc trước, phải ở trong nhà rồi, Tần Tấn cũng không thể liên lạc được, Anh Tiêu, em sợ hiện tại Cửu Cửu đã..."
Tiêu Cẩn Chi cũng không nói thêm câu gì nữa, trực tiếp hạ lệnh, "Đi! Lập tức đi tới nhà tù dành cho phụ nữ kia!"
Chiếc xe màu đen chạy băng băng, giống như mũi tên đã rời cung, mang theo một luồng tinh thần cao vút, chạy về hướng nhà tù dành cho phụ nữ ở kinh đô.
Từ kinh đô bay đi Nam Phi, cho dù là chuyên cơ cũng phải bay mất mười mấy giờ. Kể từ sau khu Tiêu Cẩn Chi lên máy bay, trong lòng của anh vẫn có một loại cảm giác vô cùng bất an.
Đến khi chuyên cơ chở Tiêu Cẩn Chi an toàn đáp xuống sân bay ở Nam Phi thì đã là tám giờ tối rồi.
Cho đến bây giờ đã mười mấy giờ trôi qua, nhưng đối với Tiêu Cẩn Chi mà nói, trong lòng anh vẫn không hề yên ổn trở lại mà chỉ thấy cực kỳ đau khổ. Có thể nói, anh lo lắng cho Cửu Cửu đến đứng ngồi không yên, tâm trí có chút không tập trung. Cho nên vừa mới xuống máy bay, Tiêu Cẩn Chi liền lập tức khởi động lại điện thoại lúc trước đã tắt máy.
Nếu như không gọi điện thoại, không được nghe thấy giọng nói của cô một chút, anh thật sự cảm thấy không yên lòng.
Nhưng không đợi điện thoại của anh gọi đi, khi điện thoại của anh vừa mới mở ra thì chuông điện thoại cũng đã vang lên điên cuồng.
Nhìn thấy số điện thoại gọi tới, mày rậm của Tiêu Cẩn Chi liền nhíu lại, lập tức nhấn xuống nút trả lời.
Giọng nói của Chu Tiêu vội vàng như lửa cháy đến nơi rồi vậy. Trong nháy mắt, từ đầu dây điện thoại bên kia tiếng của Chu Tiêu đã rống thẳng vào trong tai của Tiêu Cẩn Chi: "Lão đại, cuối cùng anh cũng đã mở máy rồi! Cửu Cửu, cô ấy đã xảy ra chuyện rồi! Cô ấy và Lương Kinh Diễm đã cùng nhau đua xe ở Câu Lạc Bộ đua xe Linh sơn. Lương Kinh Diễm đã đưa cả người và xe cùng bay vào vách đá. Hiện tại tôi đang cùng A Minh lái xe đưa bộ đội chạy tới đó để giải quyết hậu quả. Anh mau chóng trở lại đi! Tôi sợ rằng, lần này Lương Kinh Diễm gặp chuyện không may, chắc chắn nhà họ Lương sẽ không chịu bỏ qua đâu!"
Chu Tiêu nói một hơi, kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Tiêu Cẩn Chi nghe, giữa chừng cũng không hề ngừng lại lấy hơi một lần.
Chuyện này thực sự là một tin tức xấu vô cùng bất lợi, đã làm chấn động đến Tiêu Cẩn Chi, khiến anh cũng có chút choáng váng, đợi nghe xong câu chuyện, lúc này ngay cả đầu ngón tay của anh cũng cảm thấy lạnh như băng!
Cái cô nhóc chết tiệt này, ngay từ lúc trước cho tới giờ, anh cũng đã luôn có cảm giác sự bình thản kia của cô chỉ là giả vờ... quả nhiên! Quả nhiên! Cô đang ở đó để chờ cơ hội! Khó trách lúc anh ra cửa, cô còn làm như không có chuyện gì, còn tỏ vẻ ân cần, lần đầu tiên cô còn chủ động vòng tay khoác lên cổ của anh, dùng sức hôn một cái lên gương mặt của anh, lại còn dặn dò anh nên đi sớm về sớm, hại trái tim của anh bị rối loạn lên một hồi.
Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy! Cô lựa chọn lên Linh Sơn đua xe cùng Lương Kinh Diễm, như vậy là cô đã chủ định hạ quyết tâm không muốn sống nữa rồi hay sao?
Tiêu Cẩn Chi vừa thoáng nghĩ đến đây liền dùng sức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong trái tim như bị co rút lại một hồi thật mạnh mẽ, căng đau đến khó nhịn.
Cô gái nhỏ này thật không có lương tâm, chẳng lẽ bọn họ đã sống gần gũi với nhau suốt bao nhiêu năm qua, đã gần như người trong một nhà như vậy rồi mà cũng chưa thể làm cho cô thấy cảm động hay sao? Chẳng lẽ ở trong lòng của cô, trừ Phượng Thần ra, anh thật sự không có một chút địa vị nào hay sao? Anh lại không hề có sức ảnh hưởng một chút nào đối với cô hay sao? Vì Phượng Thần, đến ngay cả chết cũng thật sự không làm cho cô thấy sợ hãi hay sao? Cô thật sự muốn mình chết theo Phượng Thần thì cô mới cam tâm ư? Vậy còn anh thì sao đây? Cô đã vứt bỏ tình cảm của anh đối với cô suốt bao nhiêu năm qua ở chỗ nào rồi?
Trái tim của Tiêu Cẩn Chi giống như bị người ta xé rách thành một lổ hổng lớn, ở nơi đó máu chảy ra cuồn cuộn.
Tim của anh đau, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, việc khẩn cấp tiếp theo mà anh cảm thấy cần thiết hơn, chính là phải lưu ý và lo lắng cho Tiêu Cửu Cửu. Chuyện này đã tạo áp lực lớn, làm cho tâm tình của anh hỏng bét.
Ở trong lòng của anh, vĩnh viễn chỉ có một điều, Cửu Cửu được mạnh khỏe là anh liền cảm thấy yên tâm!
Tiêu Cẩn Chi nén nhịn lại nỗi đau đớn cùng chua xót trong lòng, bình tĩnh quay đầu qua nói với trợ thủ Âu Lượng, "A Lượng, lập tức thông báo cho chuyên cơ quay ngược lại!"
Tư Mạc đã nhận được điện thoại từ trước, lúc này đã nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi đi đến, nên đang chậm rãi tiến lên đi về phía anh để đón.
Đợi Tư Mạc đi tới trước mặt mình, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tiêu Cẩn Chi không đợi Tư Mạc mở miệng, cũng đã quả quyết nhanh nhẹn nói với anh, "Tư Mạc, có chuyện lớn xảy ra với Cửu Cửu rồi, tôi phải lập tức quay trở về. Chuyện ở nơi này, tôi giao toàn quyền cho cậu giải quyết. Những người đó cố ý gây khó khăn cho chúng ta, mục đích của bọn họ cũng chỉ đơn giản là muốn quyền hoặc tiền. Sau khi đã biết rõ được mục đích của bọn họ, cậu cũng không cần quan tâm xem bọn chúng đã làm cái chuyện khỉ gió, há miệng to thực hiện “công phu sư tử ngoạm” kia như thế nào, lần này trước hết cứ thỏa mãn cho bọn họ đi đã. Chờ đến sau khi mọi chuyện bên này đã được giải quyết xong xuôi, về sau chúng ta sẽ còn có nhiều cơ hội để tính sổ với bọn họ."
Tư Mạc nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu Cẩn Chi có chút mệt mỏi, ở trong lòng thoáng giật lên một cái, trong ngực anh đang tràn đầy những chuyện cần phải báo cáo, nhưng anh cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đáp lại một tiếng, "Vâng!"
Những người đi theo bên cạnh Tiêu Cẩn Chi, không có một ai là không biết việc Tiêu Cẩn Chi cưng chiều đối với Tiêu Cửu Cửu đến mức như thế nào. Phàm là chuyện xảy ra với Tiêu Cửu Cửu, dù chỉ là một chút chuyện nho nhỏ, Tiêu Cẩn Chi cũng sẽ bỏ hết tất cả mọi việc xuống một bên, lập tức sẽ chạy tới bên cạnh Tiêu Cửu Cửu trước tiên.
Cho dù là chuyện của mình có lớn hơn nữa, anh cũng sẽ không có ngoại lệ.
Có một lần, Tiêu Cẩn Chi cũng ở trong một tình huống giống như thế này, anh cũng đang ở nước ngoài để thương thảo chuyện làm ăn, giá trị khoản buôn bán này cao hơn triệu Đô-la, nhưng khi vừa nghe thấy Tiêu Cửu Cửu bị phát sốt rất cao, anh liền lập tức bỏ lại cuộc thương thảo hợp đồng chuyện làm ăn trên triệu Đô-la kia để trở về nước.
Sau đó, mấy người anh em của anh còn mở miệng cười giỡ, nói với anh, "Lão đại, nếu như anh sinh ở thời cổ đại, anh tuyệt đối là một vị hôn quân, chỉ yêu mỹ nhân không thương giang sơn!"
Nhưng không làm như vậy thì biết làm thế nào?
Anh, Tiêu Cẩn Chi này, cả một đời thông minh, nhưng hết lần này tới lần khác, cứ gặp phải chuyện của Tiêu Cửu Cửu, là anh sẽ rối rắm đến mức không làm gì nổi. Anh thực sự không thể nào nhìn nổi cô phải chịu một chút khổ sở, hay phải chịu một chút mệt mỏi nào! Vừa nhìn thấy cô phải chịu khổ sở, trong lòng của anh lại còn khổ sở hơn bản thân cô gấp mười, gấp trăm lần, nghìn lần.
Tiêu Cẩn Chi vẫn thường cảm thán ở trong lòng: Đời này, anh đã bị thua ở trên tay của Tiêu Cửu Cửu, trọn đời này, anh cũng không thể thoát thân ra được!
Cũng không kịp nói thêm nhiều lời hơn nữa với Tư Mạc, Tiêu Cẩn Chi lập tức liên lạc với Tằng Lỗi.
Tằng Lỗi vẫn luôn một mực chờ điện thoại của Tiêu Cẩn Chi. Sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Cẩn Chi điện thoại gọi về, Tằng Lỗi giống như là tìm được người tâm phúc vậy, anh kể lại cho Tiêu Cẩn Chi cặn kẽ những chuyện đã trải qua, giọng nói với Tiêu Cẩn Chi cũng mang đầy vẻ áy náy, chờ Tiêu Cẩn Chi trở lại, anh sẽ tự xin xử phạt.
Tiêu Cẩn Chi biết trong chuyện này anh không thể trách Tằng Lỗi được. Bằng sự thông minh mẫn lẫn cơ trí và sức lực của Cửu Cửu, một Tằng Lỗi chân thật kia làm sao có thể thoát khỏi sự tính toán của cô?
Tiêu Cẩn Chi nghe xong chuyện đã xảy ra, trong đầu xoay chuyển rất nhanh. Anh cẩn thận phân tích một số những tình huống có thể sẽ phát sinh, lập tức dặn dò lại Tằng Lỗi làm một loạt các công tác chuẩn bị. Trước hết phải làm cho anh và Chu Tiêu mấy người bọn anh cùng phối hợp được với nhau, điều quan trọng đầu tiên, trước hết là phải bảo vệ cho Cửu Cửu, tuyệt đối không thể để cho Cửu Cửu bị rơi vào trong tay của người nhà họ Lương.
Sau đó, anh lập tức ngồi chuyên cơ bay ngược trở lại, quay trở về nước với tốc độ nhanh nhất để cứu Cửu Cửu.
Nhưng Tiêu Cẩn Chi vẫn đánh giá thấp tốc độ ra tay của nhà họ Lương. Cho dù thế nào anh cũng không ngờ rằng, nhà họ Lương lại có thể nhanh chóng ra thông điệp đối với mấy gia tộc kia, cùng nhau ra tay truy tìm lấy mạng Cửu Cửu. Nhanh đến nỗi cả mấy người Chu Tiêu cùng với Hứa Hằng Minh, Tần Tấn, tất cả bọn họ hiện tại đều bị gia đình khống chế trước, buộc phải ở trong nhà, rồi sau đó vào chiều muộn đã đưa Tiêu Cửu Cửu vào ở trong trại giam dành cho phụ nữ.
Mặc dù từ đầu đến cuối Tiêu Cửu Cửu không hề bị thương tích gì, nhưng chuyện này cũng đã để lại một dấu ấn, khắc sâu trong đầu Tiêu Cẩn Chi, làm cho anh về sau càng lo bảo vệ cho sự an toàn của cô thêm cẩn thận hơn.
Tiêu Cẩn Chi còn chưa kịp đặt mông ngồi ấm chỗ ở trong đất nước Nam Phi, một giờ sau, anh lại đã bắt đầu lên chuyên cơ, bay ngược trở lại.
Tư Mạc ở lại nhìn theo chiếc máy bay bay lên không, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, xoay người rời đi.
Anh đã thật vất vả để đợi chính chủ nhân đến nơi này, anh cũng đã cho là mọi chuyện đã có thể giải quyết được rồi. Nhưng kết quả thì sao đây? Quay đầu nhìn lại, anh vẫn bất đắc dĩ phải làm việc một mình! Nhưng mà, vừa nghĩ tới cái cô nhóc Cửu Cửu kia có chuyện xảy ra, bao nhiêu những oán hận, lo lắng của Tư Mạc cũng hoàn toàn bị bay mất hết! Quả thực, cô nhóc này đúng là tử huyệt của tất cả mấy người trong nhóm bọn họ, điểm một phát là trúng hết.
Ngồi ở trên máy bay, Tiêu Cẩn Chi mệt mỏi tựa người vào trên ghế ngồi, anh nhắm mắt lại, nghĩ tới Cửu Cửu.
Nghĩ tới chuyện này, anh lại có chút bất đắc dĩ, không biết đến lúc nào thì cô nhóc này mới có thể chịu an phận được một chút? Đến lúc nào thì cô mới có thể không giày vò anh nữa, để cho đầu óc của anh được thư giãn thoải mái, trải qua một cái ngày thật tốt?
Nhưng vừa nghĩ tới cô gái Tiêu Cửu Cửu với cá tính thật mạnh mẽ, sự quật cường của cô như ăn sâu vào tận trong xương kia, lại nghĩ tới, chính anh đối với cô cũng qua đỗi khẩn trương, thì anh biết rằng, chỉ sợ nguyện vọng kia của anh, suốt cả cuộc đời này, anh cũng không thể nào thực hiện được.
Tiêu Cẩn Chi đột nhiên nhớ tới một câu tuyên ngôn của nữ vương lưu hành trên Internet - thương anh, thì hãy sử dụng sức lực ra sức mà giày vò anh!
Tâm tình của Tiêu Cẩn Chi đang bị đè nén như vậy, chỉ cần một câu nói này mà sáng ra.
Hiện tại, chẳng phải Cửu Cửu bé nhỏ kia cũng đang ở đó dùng sức mà giày vò anh đó sao?
Đến khi máy bay đáp xuống sân bay của thủ đô một lần nữa, thì cách khoảng thời gian Tiêu Cẩn Chi ra khỏi cửa, ước chừng đã qua một ngày một đêm.
Tiêu Cẩn Chi bước xuống máy bay, liền nhìn thấy Tằng Lỗi đang canh giữ ở nơi cửa ra vào của máy bay riêng, anh đang dài cổ ra ngóng chờ, vẻ mặt đầy lo lắng.
Đến lúc Tằng Lỗi nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi từ trên máy bay đi xuống, mặt mày anh chàng vốn đang ủ rũ lập tức liền sáng bừng lên. Tằng Lỗi chạy vội tới về hướng Tiêu Cẩn Chi, giọng khàn khàn nói một câu, "Anh Tiêu, thật xin lỗi..."
Tiêu Cẩn Chi hừ nhẹ một tiếng, trầm giọng hỏi, "Hiện giờ Cửu Cửu đang ở nơi nào? Cô ấy thế nào rồi?"
Tằng Lỗi giọng nói đầy gấp gáp, "Hiện tại Cửu Cửu đã bị người nhà họ Lương đưa đến nhà tù dành cho phụ nữ ở kinh đô! Giờ đây Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh cũng đã bị người nhà cấm túc trước, phải ở trong nhà rồi, Tần Tấn cũng không thể liên lạc được, Anh Tiêu, em sợ hiện tại Cửu Cửu đã..."
Tiêu Cẩn Chi cũng không nói thêm câu gì nữa, trực tiếp hạ lệnh, "Đi! Lập tức đi tới nhà tù dành cho phụ nữ kia!"
Chiếc xe màu đen chạy băng băng, giống như mũi tên đã rời cung, mang theo một luồng tinh thần cao vút, chạy về hướng nhà tù dành cho phụ nữ ở kinh đô.