Trong suy nghĩ của Tiêu Cửu Cửu, việc mất đi Phượng Thần chẳng khác nào mất cả nguồn sống, nơi nương tựa suy nhất chỉ còn lại Tiêu Cẩn Chi mà thôi.
Nghe thấy cô khe khẽ hỏi, Tiêu Cẩn Chi từ chối cho ý kiến, nắm chặt vòng eo thon chưa đầy nắm tay, ham muốn độc chiếm dâng cao, ngôn ngữ cơ thể vô hình lộ cả ra ngoài.
Nhưng, hiện tại, anh vẫn không thể hứa hẹn với cô điều gì.
Trên đường anh tới nhà giam nữ đã nghe ngóng được đôi chút từ chỗ chú hai Quân tổng, lần này, thương thế của Lương Kinh Diễm rất nặng, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Cố đôi khi người chết đi lại không chừng là chuyện tốt, nhưng cô ta lại nửa chết nửa sống, thế mới là điều nan giải!
Mà ngày xưa Lương Kinh Diễm xinh đẹp kiêu ngạo như thế, bây giờ lại tàn phế hai chân, tử cung bị cắt bỏ thì cuộc sống sau này còn có hy vọng gì nữa chứ? Với một thiên kim đại tiểu thư như cô ta có gì có thể đả kích hơn cái này?
Coi như cô ta có tỉnh lại, nếu như biết thân thể mình lại có nhiều chỗ không trọn vẹn như vậy, sợ rằng sẽ phát điên lên mất! Ở trong trạng thái bình thường, vì để đối phó với Cửu Cửu mà cô ta đã không từ thủ đoạn nào, chứ chưa kể đến tình trạng điên cuồng này, không biết còn làm ra những chuyện đáng sợ nào nữa.
Trong tình thế bất ổn như vậy, làm sao anh có thể hứa cho cô một cuộc sống yên ổn vào lúc nào được đây?
Tiêu Cẩn Chi ôm lấy đầu của cô, thân mật mặt đối mặt: "Cửu Cửu, em ra nước ngoài chơi một vài ngày đi!"
Mặc dù anh không nói thêm gì nữa, nhưng Tiêu Cửu Cửu vẫn nghe ra được sự nặng nề toát ra từ giọng nói kia.
Anh chắc hẳn đang lo lắng cho sự an toàn của cô, cho nên mới muốn cô rời khỏi nơi này, chờ sau khi xử lý tốt mọi chuyện mới để cho mình trở về?
Anh vốn là vậy, cho tới bây giờ đều luôn nghĩ biện pháp để bảo vệ cô, không để cho cô phảo mạo hiểm, cho dù có một chút nguy hiểm thôi chỉ cần anh biết, sẽ lặng lẽ bóp chết tất cả trong vô hình!
Những năm qua, anh và Phượng Thần đã bảo vệ cô quá tốt!
Nhiều năm sống trong an nhàn bình thản, không bon chen với đời đã khiến cho cô lãng quên một mặt đen tối, hiểm ác của xã hội này, có vài người, quả thật ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Vào lúc này, sao cô có thể để lại cho anh một người tàn phế còn bản thân lại ra ngoài tiêu dao khoái hoạt chứ?
Mặt cô đầy kiên quyết nói: "Em không muốn đi! Cũng không thể đi! Em muốn ở lại đây với anh!".
Tiêu Cẩn Chi cau mày, giọng cũng lạnh đi vài phần: " Em ở lại, sẽ chỉ làm vướng tay vướng chân, ngộ nhỡ lại bị người ta bắt đi làm con tin thì làm thế nào? Tiêu Cửu Cửu, lúc này đừng gây thêm phiền toái nữa, có được không?"
Tiêu Cửu Cửu biết anh cố ý nói như vậy, mục đích cũng chỉ là muốn cho mình nghe mà thôi.
Cô muốn ở cùng với anh! Chỉ muốn ở lại cùng anh!
Liền bắt đầu sử dụng chính sách buồn bã, mặt u oán nhìn người nào đó nói: "Anh Cẩn, Thần Thần đã đi rồi! Hiện tại em cũng đã bỏ đi ý niệm đi theo anh ấy, nhưng, anh cũng không thể ném em ra tận nước ngoài chứ? Em không muốn đi! Thật sự không muốn đi! Thần Thần không có ở đây, về sau cũng chỉ có em và anh sống nương tựa lẫn nhau, em muốn ở cùng với anh! Chẳng lẽ...... ngay cả một tâm nguyện nho nhỏ này của em mà anh cũng không chịu thỏa mãn sao?"
Tiêu Cửu Cửu thốt ra những lời nhu tình mật ý nhất thời đánh cho tấm khiên Tiêu Cẩn Chi vừa không dễ dàng gì dựng lên nát bấy.
Cô cũng đã nói như vậy, một đấng mày râu như anh chẳng lẽ còn không thể bảo hộ cô chu toàn sao?
Nếu như hiện tại anh không thể bảo hộ cô chu toàn, thì làm sao có tư cách để nói tiếng yêu, có tư cách gì lo lắng cho cô cả đời?
Tiêu Cẩn Chi đăm đăm nhìn người trước mặt, nhìn cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tròng mắt đen linh động chớp chớp chờ mình trả lời thì toàn thân bỗng chốc bừng bừng lên.
Kể từ khi bệnh tình của anh tốt lên, chỉ cần ôm thân thể mềm mại, đường cong lả lướt kia một cái thì cơ thể lập tức vượt rào, khó có thể khống chế được.
Anh trầm giọng nói: "Tôi có thể để em ở lại, có điều, em phải hứa không được vô pháp vô thiên giống như lần này nữa, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho tôi biết ngay. Cửu Cửu, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, có một số việc sẽ để lại hậu quả khó lường, em không tài nào gánh nổi đâu. Nếu như chúng ta bỏ ra một cái giá cao, mà chỉ thu được chút thành quả, thì hoàn toàn chẳng có tí lời nào, đã hiểu chưa?"
Tiêu Cửu Cửu gật đầu, đáp: "Em biết lần này mình đã quá lỗ mãng, sau này sẽ không như vậy nữa!".
Bản thân đã từng trải qua cái chết một lần, nhưng không thành, tất nhiên sẽ không có lần sau.
Tiêu Cẩn Chi nói rất đúng, Thần Thần đi rồi vẫn còn có anh ở đây!
Anh xem cô như sinh mạng, nếu như cô chết đi, thì anhh phải làm thế nào?
Nhất định sẽ giống như cô mất đi Thần Thần, đau đến không muốn sống?
......
Sau khi tiễn Tiêu Cửu Cửu và Tiêu Cẩn Chi lên xe, Chu Vĩ Viêm lập tức trở về phòng làm việc.
Chuyện này do Lương Đại bộ trưởng giao phó cho ông ta, thì hôm nay nếu đã để Tiêu Cẩn Chi mang người đi, mặc kệ như thế nào, cũng phải cho ngài ấy một câu trả lời thỏa đáng.
Khi Lương Đại bộ trưởng nghe Chu Vĩ Viêm run run thông báo tin tức xấu này, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Chu Vĩ Viêm, cậu khiến tôi quá thất vọng!"
Nói xong, liền trực tiếp "cộp" một tiếng, cúp điện thoại.
Chu Vĩ Viêm nghe được giọng nói đầy tức giận của Lương Đại bộ trưởng bên đầu dây bên kia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai bảo ông ta xui xẻo dây vào cuộc chiến giữa các Thần Tiên này chứ? Nếu như may mắn, thì có thể bình yên vô sự, còn nếu như ngược lại thì cũng chỉ có thể hận số mệnh phải làm bia đỡ đạn của mình mà thôi.
Chỉ mong, trời cao có thể phù hộ, ông ta không có đứng sai đội.
Bây giờ bản thân ông ta vô cùng hi vọng Tiêu thiếu gia có thể sớm ngày lên cao, tốt nhất phải là người chiến thắng ở sau trận đấu này, có như vậy, mới có hy vọng giữ được cái ghế hiện tại.
Còn bằng không.....
Chu Vĩ Viêm thở dài một tiếng, không nghĩ nữa, cứ mặc cho số phận đi!
Mà ở bên kia, Lương Đại bộ trưởng vừa cúp điện thoại liền thẳng tay ném ra ngoài, mặt đầy dữ tợn, cắn răng gầm nhẹ: "Tiêu Cẩn Chi, lần này, mày đã thành công chạm đến lằn ranh của tao! Để xem tao thu thập mày như thế nào!"
Trong khi Lương Đại bộ trưởng đang nổi bão thì thư ký Lâm Hoa vội vàng gõ cửa, khi lấy được cho phép đi vào, lập tức đến gần, nhanh chóng báo cáo: "Bộ trưởng, hiện tại trên internet đang phát tán một video đua xe, là về ngài và tiểu thư, thu hút không ít người chú ý, ngài mau xem thử một chút!"
Lương đại bộ trưởng mở to mắt lập tức ngồi trở lại bàn làm việc.
Quả nhiên, vừa mở ra một websites ra, đập vào mắt là một tiêu đề hết sức nổi bật ——"Tiểu thư thế gia hạ độc thủ, vẫn không địch lại tài lái xe của Cô bé lọ lem, trọng thương nhập viện; chọc giận quan to, chạm vào quyền uy, Cô bé lọ lem bị bỏ tù oan!"
Nội dung bên trong viết rất rõ ràng, miêu tả hiện trường vô cùng sinh động tựa như người viết tận mắt nhìn thấy, khiến mọi người sau khi xem xong liền tức giận mắng chửi rằng Quan chức thế gia ỷ thế hiếp người, hơn nữa có vô số người hầm hừ nói, loại người cặn bã này khẳng định sau lưng còn cất giấu những chuyện dơ bẩn, nếu điều tra nhất định chính là tham quan, xin các ban nghành tương quan nghiêm tra trừng trị.
Những lời phê bình nghiêm khắc cũng như lên án này khiến cho Lương đại bộ trưởng sợ hết hồn hết vía, chợt vỗ bàn một cái: "Tiêu Cẩn Chi, mày khá lắm! Giỏi lắm! Mày muốn nháo lớn đúng không? Được, ông đây sẽ theo đến cùng!"
Nghe thấy cô khe khẽ hỏi, Tiêu Cẩn Chi từ chối cho ý kiến, nắm chặt vòng eo thon chưa đầy nắm tay, ham muốn độc chiếm dâng cao, ngôn ngữ cơ thể vô hình lộ cả ra ngoài.
Nhưng, hiện tại, anh vẫn không thể hứa hẹn với cô điều gì.
Trên đường anh tới nhà giam nữ đã nghe ngóng được đôi chút từ chỗ chú hai Quân tổng, lần này, thương thế của Lương Kinh Diễm rất nặng, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Cố đôi khi người chết đi lại không chừng là chuyện tốt, nhưng cô ta lại nửa chết nửa sống, thế mới là điều nan giải!
Mà ngày xưa Lương Kinh Diễm xinh đẹp kiêu ngạo như thế, bây giờ lại tàn phế hai chân, tử cung bị cắt bỏ thì cuộc sống sau này còn có hy vọng gì nữa chứ? Với một thiên kim đại tiểu thư như cô ta có gì có thể đả kích hơn cái này?
Coi như cô ta có tỉnh lại, nếu như biết thân thể mình lại có nhiều chỗ không trọn vẹn như vậy, sợ rằng sẽ phát điên lên mất! Ở trong trạng thái bình thường, vì để đối phó với Cửu Cửu mà cô ta đã không từ thủ đoạn nào, chứ chưa kể đến tình trạng điên cuồng này, không biết còn làm ra những chuyện đáng sợ nào nữa.
Trong tình thế bất ổn như vậy, làm sao anh có thể hứa cho cô một cuộc sống yên ổn vào lúc nào được đây?
Tiêu Cẩn Chi ôm lấy đầu của cô, thân mật mặt đối mặt: "Cửu Cửu, em ra nước ngoài chơi một vài ngày đi!"
Mặc dù anh không nói thêm gì nữa, nhưng Tiêu Cửu Cửu vẫn nghe ra được sự nặng nề toát ra từ giọng nói kia.
Anh chắc hẳn đang lo lắng cho sự an toàn của cô, cho nên mới muốn cô rời khỏi nơi này, chờ sau khi xử lý tốt mọi chuyện mới để cho mình trở về?
Anh vốn là vậy, cho tới bây giờ đều luôn nghĩ biện pháp để bảo vệ cô, không để cho cô phảo mạo hiểm, cho dù có một chút nguy hiểm thôi chỉ cần anh biết, sẽ lặng lẽ bóp chết tất cả trong vô hình!
Những năm qua, anh và Phượng Thần đã bảo vệ cô quá tốt!
Nhiều năm sống trong an nhàn bình thản, không bon chen với đời đã khiến cho cô lãng quên một mặt đen tối, hiểm ác của xã hội này, có vài người, quả thật ngay cả súc sinh cũng không bằng.
Vào lúc này, sao cô có thể để lại cho anh một người tàn phế còn bản thân lại ra ngoài tiêu dao khoái hoạt chứ?
Mặt cô đầy kiên quyết nói: "Em không muốn đi! Cũng không thể đi! Em muốn ở lại đây với anh!".
Tiêu Cẩn Chi cau mày, giọng cũng lạnh đi vài phần: " Em ở lại, sẽ chỉ làm vướng tay vướng chân, ngộ nhỡ lại bị người ta bắt đi làm con tin thì làm thế nào? Tiêu Cửu Cửu, lúc này đừng gây thêm phiền toái nữa, có được không?"
Tiêu Cửu Cửu biết anh cố ý nói như vậy, mục đích cũng chỉ là muốn cho mình nghe mà thôi.
Cô muốn ở cùng với anh! Chỉ muốn ở lại cùng anh!
Liền bắt đầu sử dụng chính sách buồn bã, mặt u oán nhìn người nào đó nói: "Anh Cẩn, Thần Thần đã đi rồi! Hiện tại em cũng đã bỏ đi ý niệm đi theo anh ấy, nhưng, anh cũng không thể ném em ra tận nước ngoài chứ? Em không muốn đi! Thật sự không muốn đi! Thần Thần không có ở đây, về sau cũng chỉ có em và anh sống nương tựa lẫn nhau, em muốn ở cùng với anh! Chẳng lẽ...... ngay cả một tâm nguyện nho nhỏ này của em mà anh cũng không chịu thỏa mãn sao?"
Tiêu Cửu Cửu thốt ra những lời nhu tình mật ý nhất thời đánh cho tấm khiên Tiêu Cẩn Chi vừa không dễ dàng gì dựng lên nát bấy.
Cô cũng đã nói như vậy, một đấng mày râu như anh chẳng lẽ còn không thể bảo hộ cô chu toàn sao?
Nếu như hiện tại anh không thể bảo hộ cô chu toàn, thì làm sao có tư cách để nói tiếng yêu, có tư cách gì lo lắng cho cô cả đời?
Tiêu Cẩn Chi đăm đăm nhìn người trước mặt, nhìn cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tròng mắt đen linh động chớp chớp chờ mình trả lời thì toàn thân bỗng chốc bừng bừng lên.
Kể từ khi bệnh tình của anh tốt lên, chỉ cần ôm thân thể mềm mại, đường cong lả lướt kia một cái thì cơ thể lập tức vượt rào, khó có thể khống chế được.
Anh trầm giọng nói: "Tôi có thể để em ở lại, có điều, em phải hứa không được vô pháp vô thiên giống như lần này nữa, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho tôi biết ngay. Cửu Cửu, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, có một số việc sẽ để lại hậu quả khó lường, em không tài nào gánh nổi đâu. Nếu như chúng ta bỏ ra một cái giá cao, mà chỉ thu được chút thành quả, thì hoàn toàn chẳng có tí lời nào, đã hiểu chưa?"
Tiêu Cửu Cửu gật đầu, đáp: "Em biết lần này mình đã quá lỗ mãng, sau này sẽ không như vậy nữa!".
Bản thân đã từng trải qua cái chết một lần, nhưng không thành, tất nhiên sẽ không có lần sau.
Tiêu Cẩn Chi nói rất đúng, Thần Thần đi rồi vẫn còn có anh ở đây!
Anh xem cô như sinh mạng, nếu như cô chết đi, thì anhh phải làm thế nào?
Nhất định sẽ giống như cô mất đi Thần Thần, đau đến không muốn sống?
......
Sau khi tiễn Tiêu Cửu Cửu và Tiêu Cẩn Chi lên xe, Chu Vĩ Viêm lập tức trở về phòng làm việc.
Chuyện này do Lương Đại bộ trưởng giao phó cho ông ta, thì hôm nay nếu đã để Tiêu Cẩn Chi mang người đi, mặc kệ như thế nào, cũng phải cho ngài ấy một câu trả lời thỏa đáng.
Khi Lương Đại bộ trưởng nghe Chu Vĩ Viêm run run thông báo tin tức xấu này, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Chu Vĩ Viêm, cậu khiến tôi quá thất vọng!"
Nói xong, liền trực tiếp "cộp" một tiếng, cúp điện thoại.
Chu Vĩ Viêm nghe được giọng nói đầy tức giận của Lương Đại bộ trưởng bên đầu dây bên kia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai bảo ông ta xui xẻo dây vào cuộc chiến giữa các Thần Tiên này chứ? Nếu như may mắn, thì có thể bình yên vô sự, còn nếu như ngược lại thì cũng chỉ có thể hận số mệnh phải làm bia đỡ đạn của mình mà thôi.
Chỉ mong, trời cao có thể phù hộ, ông ta không có đứng sai đội.
Bây giờ bản thân ông ta vô cùng hi vọng Tiêu thiếu gia có thể sớm ngày lên cao, tốt nhất phải là người chiến thắng ở sau trận đấu này, có như vậy, mới có hy vọng giữ được cái ghế hiện tại.
Còn bằng không.....
Chu Vĩ Viêm thở dài một tiếng, không nghĩ nữa, cứ mặc cho số phận đi!
Mà ở bên kia, Lương Đại bộ trưởng vừa cúp điện thoại liền thẳng tay ném ra ngoài, mặt đầy dữ tợn, cắn răng gầm nhẹ: "Tiêu Cẩn Chi, lần này, mày đã thành công chạm đến lằn ranh của tao! Để xem tao thu thập mày như thế nào!"
Trong khi Lương Đại bộ trưởng đang nổi bão thì thư ký Lâm Hoa vội vàng gõ cửa, khi lấy được cho phép đi vào, lập tức đến gần, nhanh chóng báo cáo: "Bộ trưởng, hiện tại trên internet đang phát tán một video đua xe, là về ngài và tiểu thư, thu hút không ít người chú ý, ngài mau xem thử một chút!"
Lương đại bộ trưởng mở to mắt lập tức ngồi trở lại bàn làm việc.
Quả nhiên, vừa mở ra một websites ra, đập vào mắt là một tiêu đề hết sức nổi bật ——"Tiểu thư thế gia hạ độc thủ, vẫn không địch lại tài lái xe của Cô bé lọ lem, trọng thương nhập viện; chọc giận quan to, chạm vào quyền uy, Cô bé lọ lem bị bỏ tù oan!"
Nội dung bên trong viết rất rõ ràng, miêu tả hiện trường vô cùng sinh động tựa như người viết tận mắt nhìn thấy, khiến mọi người sau khi xem xong liền tức giận mắng chửi rằng Quan chức thế gia ỷ thế hiếp người, hơn nữa có vô số người hầm hừ nói, loại người cặn bã này khẳng định sau lưng còn cất giấu những chuyện dơ bẩn, nếu điều tra nhất định chính là tham quan, xin các ban nghành tương quan nghiêm tra trừng trị.
Những lời phê bình nghiêm khắc cũng như lên án này khiến cho Lương đại bộ trưởng sợ hết hồn hết vía, chợt vỗ bàn một cái: "Tiêu Cẩn Chi, mày khá lắm! Giỏi lắm! Mày muốn nháo lớn đúng không? Được, ông đây sẽ theo đến cùng!"