Tiêu Cửu Cửu nhân lúc này liền xoay người, nhanh chóng nhảy xuống giường từ một đầu khác, lúc đôi mắt của cô ngước lên nhìn Rick, trong đôi mắt lóe lên một sự lạnh lẽo kinh người, “Anh mau dừng tay cho tôi! Tôi chính là thầy thuốc của phu nhân bá tước, nếu như anh dám đụng vào người tôi, tôi đảm bảo, tôi sẽ khiến cho anh tuyệt đối không chịu nổi.” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Tiêu Cửu Cửu cô là một cao thủ về dùng độc, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể khiến cho người ta bị trúng độc lúc nào mà không biết, nếu như cô thật sự muốn cho người đàn ông ở trước mắt này chết hay là bị thương thì đó là một chuyện thực sự rất dễ dàng.
Nếu như không phải cô muốn mượn phu nhân bá tước để làm nấc thang thành danh, anh ta dám vô lễ với cô như vậy, Tiêu Cửu Cửu đã sớm hạ độc để trừng phạt anh ta rồi.
Sau khi trải qua chuyện của Lương Kinh Diễm, Tiêu Cửu Cửu cô sẽ không vì xúc động mà làm bừa giống như trước kia nữa, đánh đánh giết giết có thể khiến cho con người ta sảng khoái ngay tức thời, nhưng mà hậu quả thì bây giờ cô không thể nào gánh nổi.
Nếu như động thủ với người đàn ông này, chẳng những cô không đạt được mục đích của mình, hơn nữa còn sẽ giống như chuyện của Lương Kinh Diễm vậy, lại bị tăng thêm một kẻ thù rất mạnh nữa.
Loại chuyện như vậy mất nhiều hơn được, Tiêu Cửu Cửu cô tuyệt đối sẽ không lặp lại!
Hơn nữa, trong lòng cô cũng hiểu rõ, bây giờ cô đang ở trong một gia tộc có uy tín lâu năm, nội tình bên trong rất nhiều, tuyệt đối lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với nhà họ Lương, một nhà họ Lương cô còn không chọc nổi, huống chi là phủ bá tước này. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Nhưng nếu như người đàn ông này lại cố ý muốn tổn thương cô..., vậy thì cho dù có chết đi, cô cũng tuyệt đối muốn kéo anh ta theo chôn cùng!
Có lẽ do trên người của Tiêu Cửu Cửu tản ra ý chí chiến đấu khiến cho anh ta kinh hãi, hoặc là thân phận thầy thuốc của phu nhân bá tước khiến cho anh ta kinh hãi, tóm lại cho dù là nguyên nhân nào đi nữa, sau khi Rick nghe thấy lời nói của cô, thì đúng là đã thu lại khí thế trên người của mình. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Anh ta bất đắc dĩ nhún vai một cái với cô, “Ok! Tôi không chọc cô nữa, như vậy đi, nói cho tôi biết tên của cô, kết giao bạn bè vẫn có thể được chứ? Tôi là Rick!”
Người ta đã chủ động cầu hòa rồi, Tiêu Cửu Cửu sẽ không làm bộ làm tịch, “Tôi là Tiêu Cửu Cửu. Thiếu gia Rick, tôi có thể ra ngoài được rồi chứ?”
Rick đưa tay ra làm một tư thế mời.
Tiêu Cửu Cửu nhặt quần áo rơi dưới đất, cắn răng, sải bước đi ra ngoài.
Cô vừa mới đi ra khỏi phòng của Rick, thì nhìn thấy Bern và Đông Phương Cảnh Nhiêu đang lén lút, Tiêu Cửu Cửu lập tức gầm lên một tiếng, “Đông Phương Cảnh Nhiêu, Bern, hai người mau đứng lại đó cho em!”
Bern vốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tiêu Cửu Cửu thì muốn bỏ chạy ra ngoài, nhưng mà vừa nghe thấy tiếng quát của Tiêu Cửu Cửu, thì cũng biết là vị tiểu tổ tông này đã tức giận rồi, vội vàng nhìn cô cười cười lấy lòng.
Đông Phương Cảnh Nhiêu thì không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết Đông Tây Nam Bắc gì.
Mới vừa rồi cô chỉ nghe Bern nói: Anh đã đùa giỡn với Tiêu Cửu Cửu một chút, hy vọng cô ấy sẽ vui vẻ! Nhưng mà không ngờ tới, cái đùa giỡn này của Bern, lại làm Tiêu Cửu Cửu tức giận như vậy, đến cùng thì anh đã làm chuyện đùa giỡn gì vậy chứ?
Đông Phương Cảnh Nhiêu thấy Tiêu Cửu Cửu muốn đạp Bern, vội vàng giữ cô lại, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Cửu Cửu, xin em hãy bớt giận, đây không phải ở nhà chúng ta, có chuyện gì hãy để từ từ, chuyện gì cũng từ từ rồi nói! Đến cùng thì Bern đã làm chuyện xấu gì mà khiến em tức giận như vậy chứ?”
Đông Phương Cảnh Nhiêu hiểu Tiêu Cửu Cửu, một số chuyện nếu thực sự khiến cho cô phải tức giận tới mức như vậy, còn có thể khiến cho cô động tay động chân, khẳng định không phải là chuyện bình thường.
Tiêu Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi tố cáo sự nhàm chán và độc ác của hai anh em nhà này, “Cái người bạn trai kia của chị, vậy mà lại để cho em đi vào phòng tắm của anh trai anh ta để tắm rửa, anh trai của anh ta trở về nhìn thấy em, cho em là loại phụ nữ đưa tới cửa, thiếu chút nữa thì em bị anh trai của anh ta làm nhục! Chị nói em có thể không nổi điên lên được sao? Có thể không tức giận được sao?” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Đông Phương Cảnh Nhiêu vừa mới nghe thấy Bern nói chỉ đùa giỡn một chút, không ngờ lại đưa cô tới cho anh trai của anh, lúc này liền nổi giận, xông thẳng lại nổi đóa với Bern, “Bern đáng chết, anh được lắm, Cửu Cửu chính là cháu dâu mà ông cụ nhà Đông Phương nhắm trúng, em vì anh nên mới đưa cô ấy đi tới chỗ này, anh lại dám làm ra chuyện đùa giỡn như vậy? Nếu như hôm nay anh không cho em một câu trả lời thỏa đáng, vậy thì sau này sẽ không thèm bước chân tới cửa nhà anh nữa!”
Bern vừa thấy giai nhân nổi đóa, nhất thời kinh ngạc, không ngừng nói lời xin lỗi, “Thật sự xin lỗi! Xin lỗi mà! Anh chỉ thấy thầy thuốc Tiêu rất tốt, muốn tác hợp cô ấy cho anh trai của anh, anh thật sự không có ác ý, anh chỉ muốn thầy thuốc Tiêu làm chị dâu của anh, thật sự xin lỗi! Thầy thuốc Tiêu, tôi thật sự không ngờ anh ấy lại vô lại như vậy, đã làm ra chuyện khiến cho cô khó chịu, thật sự xin lỗi! Thật sự xin lỗi, xin cô hãy tha thứ cho tôi...”
Tiêu Cửu Cửu lạnh lùng trừng mắt liếc anh một cái, không thèm quan tâm tới lý lẽ của anh, nhìn thẳng về phía Đông Phương Cảnh Nhiêu, “Chị Nhiêu, chúng ta trở về thôi!”
Đông Phương Cảnh Nhiêu cũng trợn mắt nhìn Bern một cái, không để ý tới ánh mắt cầu khẩn của anh, kéo tay của Tiêu Cửu Cửu, “Chúng ta đi!”
Đông Phương Cảnh Nhiêu kéo tay của Tiêu Cửu Cửu, đi thẳng tới cửa của cổ bảo bước chân ra ngoài.
Lúc đi qua đại sảnh, thím ba vẫn chờ để chê cười các cô, vừa lúc nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt bỏ chạy của các cô, cho là bọn họ thật sự vô năng, bị phu nhân bá tước đuổi ra ngoài, lập tức chua ngoan kêu lên.
“Ơ, nhanh như vậy đã bị đuổi ra ngoài rồi à? Tôi đã nói rồi, muốn ăn uống miễn phí, cũng phải nhìn một chút xem đó là nhà của ai, ngay cả nhà của Bá tước mà cũng dám lừa gạt, tôi thấy loại người như các cô, phải đưa tới nhà giam để cải tạo lại mới được!”
Tiêu Cửu Cửu vốn không muốn so đo với bà ta, nhưng mà khi nghe thấy bà ta nhắc tới hai chữ ‘nhà giam’ thì nhất thời nổi giận!
Hai chữ ‘Nhà giam’ này khiến cho cô nhớ lại những ngày tháng bị nhà họ Lương bắt nạt, để cho cô nhớ lại cô và Lôi Đình bất đắc dĩ và vô dụng như thế nào, cho nên, hai chữ ‘nhà giam’ này, không nghi ngờ gì nữa chính là chỗ hiểm của Tiêu Cửu Cửu! Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Đụng người, không chết cũng phải lột đi một bộ da!
Nhìn bộ mặt đầy sát khí của Tiêu Cửu Cửu đang đi về phía bà ta, vị thím ba kia hoảng sợ hét ầm lên, “Cô... Cô muốn làm gì?”
Hết chương 54.
Tiêu Cửu Cửu cô là một cao thủ về dùng độc, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể khiến cho người ta bị trúng độc lúc nào mà không biết, nếu như cô thật sự muốn cho người đàn ông ở trước mắt này chết hay là bị thương thì đó là một chuyện thực sự rất dễ dàng.
Nếu như không phải cô muốn mượn phu nhân bá tước để làm nấc thang thành danh, anh ta dám vô lễ với cô như vậy, Tiêu Cửu Cửu đã sớm hạ độc để trừng phạt anh ta rồi.
Sau khi trải qua chuyện của Lương Kinh Diễm, Tiêu Cửu Cửu cô sẽ không vì xúc động mà làm bừa giống như trước kia nữa, đánh đánh giết giết có thể khiến cho con người ta sảng khoái ngay tức thời, nhưng mà hậu quả thì bây giờ cô không thể nào gánh nổi.
Nếu như động thủ với người đàn ông này, chẳng những cô không đạt được mục đích của mình, hơn nữa còn sẽ giống như chuyện của Lương Kinh Diễm vậy, lại bị tăng thêm một kẻ thù rất mạnh nữa.
Loại chuyện như vậy mất nhiều hơn được, Tiêu Cửu Cửu cô tuyệt đối sẽ không lặp lại!
Hơn nữa, trong lòng cô cũng hiểu rõ, bây giờ cô đang ở trong một gia tộc có uy tín lâu năm, nội tình bên trong rất nhiều, tuyệt đối lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với nhà họ Lương, một nhà họ Lương cô còn không chọc nổi, huống chi là phủ bá tước này. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Nhưng nếu như người đàn ông này lại cố ý muốn tổn thương cô..., vậy thì cho dù có chết đi, cô cũng tuyệt đối muốn kéo anh ta theo chôn cùng!
Có lẽ do trên người của Tiêu Cửu Cửu tản ra ý chí chiến đấu khiến cho anh ta kinh hãi, hoặc là thân phận thầy thuốc của phu nhân bá tước khiến cho anh ta kinh hãi, tóm lại cho dù là nguyên nhân nào đi nữa, sau khi Rick nghe thấy lời nói của cô, thì đúng là đã thu lại khí thế trên người của mình. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Anh ta bất đắc dĩ nhún vai một cái với cô, “Ok! Tôi không chọc cô nữa, như vậy đi, nói cho tôi biết tên của cô, kết giao bạn bè vẫn có thể được chứ? Tôi là Rick!”
Người ta đã chủ động cầu hòa rồi, Tiêu Cửu Cửu sẽ không làm bộ làm tịch, “Tôi là Tiêu Cửu Cửu. Thiếu gia Rick, tôi có thể ra ngoài được rồi chứ?”
Rick đưa tay ra làm một tư thế mời.
Tiêu Cửu Cửu nhặt quần áo rơi dưới đất, cắn răng, sải bước đi ra ngoài.
Cô vừa mới đi ra khỏi phòng của Rick, thì nhìn thấy Bern và Đông Phương Cảnh Nhiêu đang lén lút, Tiêu Cửu Cửu lập tức gầm lên một tiếng, “Đông Phương Cảnh Nhiêu, Bern, hai người mau đứng lại đó cho em!”
Bern vốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tiêu Cửu Cửu thì muốn bỏ chạy ra ngoài, nhưng mà vừa nghe thấy tiếng quát của Tiêu Cửu Cửu, thì cũng biết là vị tiểu tổ tông này đã tức giận rồi, vội vàng nhìn cô cười cười lấy lòng.
Đông Phương Cảnh Nhiêu thì không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết Đông Tây Nam Bắc gì.
Mới vừa rồi cô chỉ nghe Bern nói: Anh đã đùa giỡn với Tiêu Cửu Cửu một chút, hy vọng cô ấy sẽ vui vẻ! Nhưng mà không ngờ tới, cái đùa giỡn này của Bern, lại làm Tiêu Cửu Cửu tức giận như vậy, đến cùng thì anh đã làm chuyện đùa giỡn gì vậy chứ?
Đông Phương Cảnh Nhiêu thấy Tiêu Cửu Cửu muốn đạp Bern, vội vàng giữ cô lại, nhỏ giọng khuyên nhủ, “Cửu Cửu, xin em hãy bớt giận, đây không phải ở nhà chúng ta, có chuyện gì hãy để từ từ, chuyện gì cũng từ từ rồi nói! Đến cùng thì Bern đã làm chuyện xấu gì mà khiến em tức giận như vậy chứ?”
Đông Phương Cảnh Nhiêu hiểu Tiêu Cửu Cửu, một số chuyện nếu thực sự khiến cho cô phải tức giận tới mức như vậy, còn có thể khiến cho cô động tay động chân, khẳng định không phải là chuyện bình thường.
Tiêu Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi tố cáo sự nhàm chán và độc ác của hai anh em nhà này, “Cái người bạn trai kia của chị, vậy mà lại để cho em đi vào phòng tắm của anh trai anh ta để tắm rửa, anh trai của anh ta trở về nhìn thấy em, cho em là loại phụ nữ đưa tới cửa, thiếu chút nữa thì em bị anh trai của anh ta làm nhục! Chị nói em có thể không nổi điên lên được sao? Có thể không tức giận được sao?” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Đông Phương Cảnh Nhiêu vừa mới nghe thấy Bern nói chỉ đùa giỡn một chút, không ngờ lại đưa cô tới cho anh trai của anh, lúc này liền nổi giận, xông thẳng lại nổi đóa với Bern, “Bern đáng chết, anh được lắm, Cửu Cửu chính là cháu dâu mà ông cụ nhà Đông Phương nhắm trúng, em vì anh nên mới đưa cô ấy đi tới chỗ này, anh lại dám làm ra chuyện đùa giỡn như vậy? Nếu như hôm nay anh không cho em một câu trả lời thỏa đáng, vậy thì sau này sẽ không thèm bước chân tới cửa nhà anh nữa!”
Bern vừa thấy giai nhân nổi đóa, nhất thời kinh ngạc, không ngừng nói lời xin lỗi, “Thật sự xin lỗi! Xin lỗi mà! Anh chỉ thấy thầy thuốc Tiêu rất tốt, muốn tác hợp cô ấy cho anh trai của anh, anh thật sự không có ác ý, anh chỉ muốn thầy thuốc Tiêu làm chị dâu của anh, thật sự xin lỗi! Thầy thuốc Tiêu, tôi thật sự không ngờ anh ấy lại vô lại như vậy, đã làm ra chuyện khiến cho cô khó chịu, thật sự xin lỗi! Thật sự xin lỗi, xin cô hãy tha thứ cho tôi...”
Tiêu Cửu Cửu lạnh lùng trừng mắt liếc anh một cái, không thèm quan tâm tới lý lẽ của anh, nhìn thẳng về phía Đông Phương Cảnh Nhiêu, “Chị Nhiêu, chúng ta trở về thôi!”
Đông Phương Cảnh Nhiêu cũng trợn mắt nhìn Bern một cái, không để ý tới ánh mắt cầu khẩn của anh, kéo tay của Tiêu Cửu Cửu, “Chúng ta đi!”
Đông Phương Cảnh Nhiêu kéo tay của Tiêu Cửu Cửu, đi thẳng tới cửa của cổ bảo bước chân ra ngoài.
Lúc đi qua đại sảnh, thím ba vẫn chờ để chê cười các cô, vừa lúc nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt bỏ chạy của các cô, cho là bọn họ thật sự vô năng, bị phu nhân bá tước đuổi ra ngoài, lập tức chua ngoan kêu lên.
“Ơ, nhanh như vậy đã bị đuổi ra ngoài rồi à? Tôi đã nói rồi, muốn ăn uống miễn phí, cũng phải nhìn một chút xem đó là nhà của ai, ngay cả nhà của Bá tước mà cũng dám lừa gạt, tôi thấy loại người như các cô, phải đưa tới nhà giam để cải tạo lại mới được!”
Tiêu Cửu Cửu vốn không muốn so đo với bà ta, nhưng mà khi nghe thấy bà ta nhắc tới hai chữ ‘nhà giam’ thì nhất thời nổi giận!
Hai chữ ‘Nhà giam’ này khiến cho cô nhớ lại những ngày tháng bị nhà họ Lương bắt nạt, để cho cô nhớ lại cô và Lôi Đình bất đắc dĩ và vô dụng như thế nào, cho nên, hai chữ ‘nhà giam’ này, không nghi ngờ gì nữa chính là chỗ hiểm của Tiêu Cửu Cửu! Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Đụng người, không chết cũng phải lột đi một bộ da!
Nhìn bộ mặt đầy sát khí của Tiêu Cửu Cửu đang đi về phía bà ta, vị thím ba kia hoảng sợ hét ầm lên, “Cô... Cô muốn làm gì?”
Hết chương 54.