Editor: trang bubble ^^
Lúc Tiêu Cẩn Chi vẫn còn đang chăm chú ngẫm nghĩ, Thụy Khắc đã sải bước đi tới phía hai người bọn họ.
Tiêu Cửu Cửu vừa thấy anh tới đây, vội vàng đứng thẳng người, lúc đang suy nghĩ giới thiệu cho bọn họ, lại phát hiện hai người đàn ông này đã tự nhiên cắm đầu cắm cổ chào hỏi.
Thụy Khắc vươn tay, dùng sức nắm tay Tiêu Cẩn Chi, ngầm sử dụng sức mạnh, trên mặt cực anh tuấn mang theo một nụ cười từa tựa khiêu khích, nói, "Tiêu tiên sinh không xa ngàn dặm mà đến thăm Cửu Cửu, thật sự có lòng!"
Vào lúc cảm thấy trên tay Thụy Khắc truyền tới lực ngầm thì Tiêu Cẩn Chi cũng rất bình tĩnh khởi động lực ngầm trở lại, mặt lạnh lùng nâng lên một nụ cười trào phúng nhàn nhạt, trả lời, "Ngưỡng mộ đã lâu, tiếng tăm của tổng giám đốc Thụy Khắc, nghe nói phu nhân bá tước nhận Cửu Cửu nhà tôi làm chắt gái, tôi đây thay Cửu Cửu nhà tôi cảm ơn sự chăm sóc của phủ Bá Tước và tổng giám đốc Thụy Khắc rồi, ngày khác nhất định tới nhà thăm hỏi."
Tiêu Cẩn Chi vừa nói ra lời này, chủ thứ đã phân, cao thấp đã thấy, Cửu Cửu này là đứa bé nhà tôi, nhà anh nhận thân gì đó vậy cũng là nhân tình, tôi nhớ kỹ, một ngày kia trả sạch, chuyện cũng không liên quan tới các người rồi.
Dĩ nhiên, Tiêu Cẩn Chi đã sớm biết chuyện phu nhân bá tước nhận Tiêu Cửu Cửu làm chắt gái từ trong miệng Tằng Lỗi, cũng cảm thán vì trình độ được hoan nghênh của cô. Coi như đến nước ngoài, Cửu Cửu nhà anh vẫn có nhân duyên như vậy, đào hoa nát của cô thật là ngăn cũng ngăn không nổi.
Thụy Khắc dĩ nhiên cũng nghe ra được tầng ý này của anh, nhưng anh ta cũng không nản lòng, vẫn không nhanh không chậm nói, "Tiêu tiên sinh khách sáo rồi, bây giờ Cửu Cửu là em gái của tôi, người anh như tôi đây nên phải chăm sóc cô ấy kỹ lưỡng, không liên quan tới người khác."
Thụy Khắc không để lại dấu vết hòa nhau một ván, anh là anh, Cửu Cửu là Cửu Cửu, người tôi chăm sóc là Cửu Cửu, hoàn toàn không liên quan tới anh.
Tiêu Cẩn Chi thật sự cũng không tức giân, một tay ôm Cửu Cửu vào trong ngực của mình, một tay xoa đầu của cô, "Cửu Cửu, em nói chúng ta có nên cám ơn tổng giám đốc Thụy Khắc hay không?"
Làm sao Tiêu Cửu Cửu lại có thể không biết là anh có ý gì, vừa vặn cô cũng không muốn có nhiều gặp gỡ với Thụy Khắc này, bèn thuận thế cười nói, "Nên! Dĩ nhiên nên cám ơn! Nếu hôm nay anh đã làm tất cả món ăn, không bằng cũng thuận tay tính tiền đi, một bữa cơm này coi như là chúng ta cám ơn sự giúp đỡ của tổng giám đốc Thụy Khắc, có được hay không?"
Thụy Khắc nghe, cảm giác tức giận trong lòng dâng trào thẳng tắp, người phụ nữ này thật không có lương tâm, vừa thấy tình cũ tới thì nhanh chân vui mừng nhảy lên, gạt chính chủ mời khách là anh đây sang một bên còn chưa hết, xem lời nói này, thật sự là quá khinh người!
Có điều như vậy cũng tốt, người chủ hôm nay do bọn họ cướp làm rồi, lần sau anh vừa vặn có cớ lại mời cô gọi cơm.
Ngay sau đó, Thụy Khắc cũng không khách sáo nữa, khóe môi nâng lên một nụ cười nghiền ngẫm nói, "Vậy thì tôi cám ơn sự rộng rãi của hai vị. Cửu Cửu, cám ơn em cho thêm một lần cơ hội để cho tôi mời khách."
Tiêu Cẩn Chi không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, trực tiếp mà dứt khoát nói với Thụy Khắc, "Tổng giám đốc Thụy Khắc, tôi và Cửu Cửu cửu biệt trùng phùng (gặp lại sau khi xa cách lâu), có vài lời riêng tư muốn nói một chút, cũng không trì hoãn thời gian của tổng giám đốc Thụy Khắc, chúng ta lần sau gặp lại!"
Cho dù Thụy Khắc kiềm chế khá hơn nữa, cũng bị sát khí cự người ngoài ngàn dặm của Tiêu Cẩn Chi làm cho sát thương rồi, anh trơ mắt nhìn Tiêu Cẩn Chi nắm tay Tiêu Cửu Cửu tiêu sái rời đi, gương mặt tuấn tú sa sầm, khí lạnh cả người cũng không che giấu nổi nữa mà bộc phát ra.
Chiến ý trong lòng, vào lúc gặp phải đối thủ siêu cường này mới chân chính bộc phát ra.
Ra khỏi hội sở, Tiêu Cẩn Chi cũng không có cùng Tiêu Cửu Cửu về nhà Đông Phương, mà là dẫn theo cô trở lại chỗ khách sạn lớn mà anh vào ở kia.
Vừa về tới trong phòng khách sạn, Tiêu Cẩn Chi nói một câu với Tiêu Cửu Cửu, "Cửu Cửu, anh rất mệt mỏi! Ngủ cùng anh một giấc."
Tiêu Cửu Cửu nhìn bóng đen ở đáy mắt anh, trong lòng đau nhói, lời quan tâm buộc miệng mà ra, "Sao anh cứ không thương tiếc thân thể của mình như vậy?"
Tiêu Cẩn Chi cười cười với cô, ôm cô lên giường, hôn trán của cô một cái, "Ngoan, hôm nay em chỉ coi như anh ôm gối, để cho anh ngủ một giấc thật ngon, thì anh chuyện gì cũng bị không còn."
Ôm cô, Tiêu Cẩn Chi dính vào gối đầu, vậy mà nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cửu Cửu lại trợn tròn mắt, nhìn gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh, đưa tay vỗ về nhè nhẹ, đọ sức với nhà họ Lương và Lương Kinh Diễm, nhất định rất vất vả nhỉ?
Nếu như bị Lương Kinh Diễm biết anh không ngại xa ngàn dặm tới tìm cô, sợ rằng cô ta lại muốn nổi điên chứ?
Tiêu Cửu Cửu đoán được thật đúng là không sai, lúc này, Lương Kinh Diễm đang nghe thám tử cô phái đi nói báo cáo. Tiêu Cẩn Chi đi Anh quốc, cô lập tức đã nghĩ tới Tiêu Cẩn Chi nhất định lại đi thăm Tiêu Cửu Cửu kia rồi, giận đến mức lại đập phá toàn bộ đồ trong phòng.
Chờ đập đồ xong rồi, Lương Kinh Diễm bình tĩnh lại, lập tức dặn dò cận vệ mới Bạch Thu bảo vệ bên cạnh cô, "Lập tức tra điểm dừng chân của Tiêu Cẩn Chi cho tôi, tra một chút anh ấy sẽ ở lại Luân Đôn bao lâu, sau đó đặt cho tôi vé máy bay nhanh nhất bay đến Luân Đôn."
Đáy mắt cô lóe lên sắc thái điên cuồng, trong lòng điên cuồng kêu gào, Tiêu Cẩn Chi, nếu anh đính hôn với tôi, còn muốn ăn vụng, đó là nằm mơ! Nếu như anh dám làm như thế, tôi sẽ để người của toàn thế giới đều biết người phụ nữ kia là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ, tôi muốn khiến cô ta thân bại danh liệt, tôi muốn để cho cô ta trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người kêu đánh, đến lúc đó, tôi xem các người còn mặt mũi nào mặt ở chung một chỗ?
Cho nên, vào lúc Tiêu Cẩn Chi ngồi chuyên cơ vừa tới nước Anh, Lương Kinh Diễm cũng ngồi một chuyến phi cơ nhanh nhất giết đến nước Anh.
Dọc đường cô đều đang cắn răng nghiến lợi nghĩ, lần này nếu như Tiêu Cẩn Chi để cho cô bắt được cái chuôi, xem cô trừng trị bọn họ như thế nào, đừng tưởng rằng thân thể cô tàn phế, đầu óc cũng tàn tật rồi, cho rằng đính hôn một cái là có thể trấn an cô, hừ, không dễ dàng như vậy!
Lương Kinh Diễm tôi đã xuống địa ngục, đôi gian phu dâm phụ các người cũng đừng hòng dễ chịu!
Lương Kinh Diễm vừa xuống máy bay, em trai bảo bối Lương Kinh Đào của cô đã chờ cô ở sân bay, nhìn sắc mặt Lương Kinh Diễm âm trầm, dieenddafnleequysddoon khí sắc không tốt, Lương Kinh Đào cố ý dụ dỗ cô nói, "Lại người nào không muốn sống chọc chị tôi rồi? Em đánh anh ta cho chị nhé!"
Lương Kinh Diễm nhìn em trai bảo bối này, ngược lại sắc mặt đã tốt hơn một chút, "Tiểu Đào, nghỉ một lúc em và chị đi bắt gian, nếu như bắt được người phụ nữ kia, thì em đánh đến chết cho chị, chỉ cần đừng đánh chết là được."
Lương Kinh Đào nhăn mày lại, "Chị, thân thể của chị vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chút chuyện nhỏ này, chị có thể để cho em đi làm, cần gì phải tự mình chạy tới đây? Ngộ nhỡ thân thể bị chọc tức, đây không phải là được không bù mất sao?"
Mặt Lương Kinh Diễm thê lương oán hận nói, "Tiểu Đào, em cho rằng chị muốn tới đây sao? Là Tiêu Cẩn Chi khinh người quá đáng, lúc này mới vừa đính hôn mấy ngày, anh ta bỏ chạy sang đây thăm đồ đê tiện đó, em bảo làm sao chị dằn nổi cơn giận này? Cho nên chị nhất định phải đi qua, cần phải cho bọn họ không thể không xem một chút màu sắc."
Lương Kinh Đào khuyên cô, "Chị, có thể là chị nghĩ sai rồi hay không? Nói không chừng Tiêu Cẩn Chi qua bên này thật sự là có công việc."
"Thúi lắm!" Lương Kinh Diễm giận đến lời thô tục đều đi ra, "Anh ta có hay không em cho rằng chị không biết? Chị đã phái người nhìn chằm chằm từng hành động của anh ta, anh ta vừa tới nơi này, chị đã nghe người ta nói, anh ta đi gặp ả đê tiện kia rồi, sau lại nghe nói hai người bọn họ cùng nhau trở về khách sạn, hiện tại chúng ta đi qua, không chừng vừa vặn bắt tại trận."
Lương Kinh Diễm ở dưới sự giúp đỡ của Lương Kinh Đào và Bạch Thu cùng đi, vội vã chạy tới khách sạn lớn mà Tiêu Cẩn Chi ở lại, cô ta dùng chút ít kế khiến nhân viên của khách sạn mở ra cửa phòng của Tiêu Cẩn Chi cho cô.
Đợi lúc cô thấy người ngủ yên trong căn phòng kia chỉ có một mình Tiêu Cẩn Chi thì cũng không nhịn được sững sờ ở nơi đó.
Kỳ quái, làm sao lại chỉ có một mình Tiêu Cẩn Chi, cô rõ ràng nhận được tin báo nói, hai người bọn họ tự vào khách sạn, thì chưa từng đi ra ngoài mà, vậy Tiêu Cửu Cửu đâu? Chẳng lẽ cô ta có thể bay lên trời chui xuống đất hay sao?
Cô ta nhất định là trốn đi rồi! Nhất định là vậy!
Lương Kinh Diễm đẩy xe lăn, đi vén rèm cửa sổ, lật tủ treo quần áo, lại bảo Lương Kinh Đào đi xem toilet một chút.
Đợi cô làm xong tất cả chuyện hoang đường này, thấy Tiêu Cẩn Chi đã ngồi dậy, đang đầy mặt bí hiểm khó dò đốt điếu thuốc, tựa vào trên giường thong thả ung dung hút thuốc, rõ ràng anh không nói một câu, lại vẫn cứ khiến chị em nhà họ Lương và Bạch Thu cùng lúc cảm giác áo lót trở nên lạnh lẽo.
Lương Kinh Diễm đẩy xe lăn đến trước mặt của anh, có chút chột dạ hô một tiếng tên của anh, "Cẩn Chi......"
Tiêu Cẩn Chi cũng không để ý tới cô, chỉ là nhàn nhạt nhìn về phía Lương Kinh Đào nói, "Lương Kinh Đào, dẫn chị cậu về!"
Lương Kinh Đào nhăn lại mày rậm, đối với Tiêu Cẩn Chi như thế với chị anh, cho rằng nhìn rất ngứa mắt, lúc này cũng tức giận nói, "Tiêu Cẩn Chi, nếu anh đính hôn với chị tôi, có phải hành động cử chỉ phải khiêm tốn một chút hay không? Thân thể chị tôi không tốt, còn phải bôn ba chung quanh vì anh, anh nhẫn tâm sao?"
Tiêu Cẩn Chi đột nhiên ngửa đầu cười ha ha vài tiếng, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng cười, "Lương Kinh Đào, lời này của cậu tôi nghe thật ngạc nhiên, người cả nhà các người đều biết rõ tôi không thèm khát gì việc kết hôn này? Cũng biết hai nhà chúng ta thông gia là xuất phát từ mục đích gì? Cậu xem một chút mấy người trong vòng kia, có mấy người sẽ thủ trinh vì thông gia chính trị không có cảm tình này, mọi người mỗi bên chơi riêng, không tốt sao? Cần phải vạch mặt tìm khó chịu, phải hay không?"
Không sai! Hai chị em bọn họ cũng biết mấy chuyện hư hỏng trong vòng kia, nhưng không có một người nào lại hi vọng hôn nhân của mình cũng đi tới tình trạng này, đặc biệt là Lương Kinh Diễm yêu Tiêu Cẩn Chi yêu đến nổi điên, cô hận không thể mọi thời khắc đều có thể chiếm lấy anh, dù là anh không thương cô cũng được, cô cũng không cho phép anh đi tìm người phụ nữ khác, đặc biệt là Tiêu Cửu Cửu hại cô tàn phế, càng thêm không được.
Vẻ mặt Lương Kinh Diễm càng ngày càng khó coi, vào khoảnh khắc Tiêu Cẩn Chi nói xong kia, cô liền bộc phát, "Tiêu Cẩn Chi, anh đừng khinh người quá đáng! Tôi cho anh biết, nếu như anh dám làm mùng một, tôi sẽ dám làm 15, dù sao tôi đã là người nửa chết nửa sống, tôi không ngại kéo các người cùng chết!"
Tiêu Cẩn Chi lạnh lùng nhìn cô một cái, cầm lên áo khoác bên giường, trực tiếp đi ra ngoài.
Để lại Lương Kinh Diễm như muốn nổi điên ngửa đầu khóc thét ở nơi đó, Lương Kinh Đào đau lòng ôm lấy Lương Kinh Diễm, càng không ngừng an ủi, "Chị, chị đừng như vậy! Đừng như vậy được không?"
Lương Kinh Diễm một vốc nước mũi một vốc nước mắt khóc, "Tiểu Đào, em nói chị nên làm như thế nào? Tiêu Cẩn Chi này quá không phải là người đàn ông rồi! Anh ta đây là muốn chỉnh chị em chết bỏ, anh ta đang sử dụng bạo lực lạnh đối với chị đấy!"
Nhìn khuôn mặt chị bất lực rơi lệ đầy mặt, ở trong lòng của Lương Kinh Đào càng ngày càng hận thấu xương đối với Tiêu Cửu Cửu, nếu không trừng trị người phụ nữ này, chỉ sợ chị nhà anh vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc!
Lúc Tiêu Cẩn Chi vẫn còn đang chăm chú ngẫm nghĩ, Thụy Khắc đã sải bước đi tới phía hai người bọn họ.
Tiêu Cửu Cửu vừa thấy anh tới đây, vội vàng đứng thẳng người, lúc đang suy nghĩ giới thiệu cho bọn họ, lại phát hiện hai người đàn ông này đã tự nhiên cắm đầu cắm cổ chào hỏi.
Thụy Khắc vươn tay, dùng sức nắm tay Tiêu Cẩn Chi, ngầm sử dụng sức mạnh, trên mặt cực anh tuấn mang theo một nụ cười từa tựa khiêu khích, nói, "Tiêu tiên sinh không xa ngàn dặm mà đến thăm Cửu Cửu, thật sự có lòng!"
Vào lúc cảm thấy trên tay Thụy Khắc truyền tới lực ngầm thì Tiêu Cẩn Chi cũng rất bình tĩnh khởi động lực ngầm trở lại, mặt lạnh lùng nâng lên một nụ cười trào phúng nhàn nhạt, trả lời, "Ngưỡng mộ đã lâu, tiếng tăm của tổng giám đốc Thụy Khắc, nghe nói phu nhân bá tước nhận Cửu Cửu nhà tôi làm chắt gái, tôi đây thay Cửu Cửu nhà tôi cảm ơn sự chăm sóc của phủ Bá Tước và tổng giám đốc Thụy Khắc rồi, ngày khác nhất định tới nhà thăm hỏi."
Tiêu Cẩn Chi vừa nói ra lời này, chủ thứ đã phân, cao thấp đã thấy, Cửu Cửu này là đứa bé nhà tôi, nhà anh nhận thân gì đó vậy cũng là nhân tình, tôi nhớ kỹ, một ngày kia trả sạch, chuyện cũng không liên quan tới các người rồi.
Dĩ nhiên, Tiêu Cẩn Chi đã sớm biết chuyện phu nhân bá tước nhận Tiêu Cửu Cửu làm chắt gái từ trong miệng Tằng Lỗi, cũng cảm thán vì trình độ được hoan nghênh của cô. Coi như đến nước ngoài, Cửu Cửu nhà anh vẫn có nhân duyên như vậy, đào hoa nát của cô thật là ngăn cũng ngăn không nổi.
Thụy Khắc dĩ nhiên cũng nghe ra được tầng ý này của anh, nhưng anh ta cũng không nản lòng, vẫn không nhanh không chậm nói, "Tiêu tiên sinh khách sáo rồi, bây giờ Cửu Cửu là em gái của tôi, người anh như tôi đây nên phải chăm sóc cô ấy kỹ lưỡng, không liên quan tới người khác."
Thụy Khắc không để lại dấu vết hòa nhau một ván, anh là anh, Cửu Cửu là Cửu Cửu, người tôi chăm sóc là Cửu Cửu, hoàn toàn không liên quan tới anh.
Tiêu Cẩn Chi thật sự cũng không tức giân, một tay ôm Cửu Cửu vào trong ngực của mình, một tay xoa đầu của cô, "Cửu Cửu, em nói chúng ta có nên cám ơn tổng giám đốc Thụy Khắc hay không?"
Làm sao Tiêu Cửu Cửu lại có thể không biết là anh có ý gì, vừa vặn cô cũng không muốn có nhiều gặp gỡ với Thụy Khắc này, bèn thuận thế cười nói, "Nên! Dĩ nhiên nên cám ơn! Nếu hôm nay anh đã làm tất cả món ăn, không bằng cũng thuận tay tính tiền đi, một bữa cơm này coi như là chúng ta cám ơn sự giúp đỡ của tổng giám đốc Thụy Khắc, có được hay không?"
Thụy Khắc nghe, cảm giác tức giận trong lòng dâng trào thẳng tắp, người phụ nữ này thật không có lương tâm, vừa thấy tình cũ tới thì nhanh chân vui mừng nhảy lên, gạt chính chủ mời khách là anh đây sang một bên còn chưa hết, xem lời nói này, thật sự là quá khinh người!
Có điều như vậy cũng tốt, người chủ hôm nay do bọn họ cướp làm rồi, lần sau anh vừa vặn có cớ lại mời cô gọi cơm.
Ngay sau đó, Thụy Khắc cũng không khách sáo nữa, khóe môi nâng lên một nụ cười nghiền ngẫm nói, "Vậy thì tôi cám ơn sự rộng rãi của hai vị. Cửu Cửu, cám ơn em cho thêm một lần cơ hội để cho tôi mời khách."
Tiêu Cẩn Chi không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa, trực tiếp mà dứt khoát nói với Thụy Khắc, "Tổng giám đốc Thụy Khắc, tôi và Cửu Cửu cửu biệt trùng phùng (gặp lại sau khi xa cách lâu), có vài lời riêng tư muốn nói một chút, cũng không trì hoãn thời gian của tổng giám đốc Thụy Khắc, chúng ta lần sau gặp lại!"
Cho dù Thụy Khắc kiềm chế khá hơn nữa, cũng bị sát khí cự người ngoài ngàn dặm của Tiêu Cẩn Chi làm cho sát thương rồi, anh trơ mắt nhìn Tiêu Cẩn Chi nắm tay Tiêu Cửu Cửu tiêu sái rời đi, gương mặt tuấn tú sa sầm, khí lạnh cả người cũng không che giấu nổi nữa mà bộc phát ra.
Chiến ý trong lòng, vào lúc gặp phải đối thủ siêu cường này mới chân chính bộc phát ra.
Ra khỏi hội sở, Tiêu Cẩn Chi cũng không có cùng Tiêu Cửu Cửu về nhà Đông Phương, mà là dẫn theo cô trở lại chỗ khách sạn lớn mà anh vào ở kia.
Vừa về tới trong phòng khách sạn, Tiêu Cẩn Chi nói một câu với Tiêu Cửu Cửu, "Cửu Cửu, anh rất mệt mỏi! Ngủ cùng anh một giấc."
Tiêu Cửu Cửu nhìn bóng đen ở đáy mắt anh, trong lòng đau nhói, lời quan tâm buộc miệng mà ra, "Sao anh cứ không thương tiếc thân thể của mình như vậy?"
Tiêu Cẩn Chi cười cười với cô, ôm cô lên giường, hôn trán của cô một cái, "Ngoan, hôm nay em chỉ coi như anh ôm gối, để cho anh ngủ một giấc thật ngon, thì anh chuyện gì cũng bị không còn."
Ôm cô, Tiêu Cẩn Chi dính vào gối đầu, vậy mà nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cửu Cửu lại trợn tròn mắt, nhìn gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh, đưa tay vỗ về nhè nhẹ, đọ sức với nhà họ Lương và Lương Kinh Diễm, nhất định rất vất vả nhỉ?
Nếu như bị Lương Kinh Diễm biết anh không ngại xa ngàn dặm tới tìm cô, sợ rằng cô ta lại muốn nổi điên chứ?
Tiêu Cửu Cửu đoán được thật đúng là không sai, lúc này, Lương Kinh Diễm đang nghe thám tử cô phái đi nói báo cáo. Tiêu Cẩn Chi đi Anh quốc, cô lập tức đã nghĩ tới Tiêu Cẩn Chi nhất định lại đi thăm Tiêu Cửu Cửu kia rồi, giận đến mức lại đập phá toàn bộ đồ trong phòng.
Chờ đập đồ xong rồi, Lương Kinh Diễm bình tĩnh lại, lập tức dặn dò cận vệ mới Bạch Thu bảo vệ bên cạnh cô, "Lập tức tra điểm dừng chân của Tiêu Cẩn Chi cho tôi, tra một chút anh ấy sẽ ở lại Luân Đôn bao lâu, sau đó đặt cho tôi vé máy bay nhanh nhất bay đến Luân Đôn."
Đáy mắt cô lóe lên sắc thái điên cuồng, trong lòng điên cuồng kêu gào, Tiêu Cẩn Chi, nếu anh đính hôn với tôi, còn muốn ăn vụng, đó là nằm mơ! Nếu như anh dám làm như thế, tôi sẽ để người của toàn thế giới đều biết người phụ nữ kia là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ, tôi muốn khiến cô ta thân bại danh liệt, tôi muốn để cho cô ta trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người kêu đánh, đến lúc đó, tôi xem các người còn mặt mũi nào mặt ở chung một chỗ?
Cho nên, vào lúc Tiêu Cẩn Chi ngồi chuyên cơ vừa tới nước Anh, Lương Kinh Diễm cũng ngồi một chuyến phi cơ nhanh nhất giết đến nước Anh.
Dọc đường cô đều đang cắn răng nghiến lợi nghĩ, lần này nếu như Tiêu Cẩn Chi để cho cô bắt được cái chuôi, xem cô trừng trị bọn họ như thế nào, đừng tưởng rằng thân thể cô tàn phế, đầu óc cũng tàn tật rồi, cho rằng đính hôn một cái là có thể trấn an cô, hừ, không dễ dàng như vậy!
Lương Kinh Diễm tôi đã xuống địa ngục, đôi gian phu dâm phụ các người cũng đừng hòng dễ chịu!
Lương Kinh Diễm vừa xuống máy bay, em trai bảo bối Lương Kinh Đào của cô đã chờ cô ở sân bay, nhìn sắc mặt Lương Kinh Diễm âm trầm, dieenddafnleequysddoon khí sắc không tốt, Lương Kinh Đào cố ý dụ dỗ cô nói, "Lại người nào không muốn sống chọc chị tôi rồi? Em đánh anh ta cho chị nhé!"
Lương Kinh Diễm nhìn em trai bảo bối này, ngược lại sắc mặt đã tốt hơn một chút, "Tiểu Đào, nghỉ một lúc em và chị đi bắt gian, nếu như bắt được người phụ nữ kia, thì em đánh đến chết cho chị, chỉ cần đừng đánh chết là được."
Lương Kinh Đào nhăn mày lại, "Chị, thân thể của chị vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chút chuyện nhỏ này, chị có thể để cho em đi làm, cần gì phải tự mình chạy tới đây? Ngộ nhỡ thân thể bị chọc tức, đây không phải là được không bù mất sao?"
Mặt Lương Kinh Diễm thê lương oán hận nói, "Tiểu Đào, em cho rằng chị muốn tới đây sao? Là Tiêu Cẩn Chi khinh người quá đáng, lúc này mới vừa đính hôn mấy ngày, anh ta bỏ chạy sang đây thăm đồ đê tiện đó, em bảo làm sao chị dằn nổi cơn giận này? Cho nên chị nhất định phải đi qua, cần phải cho bọn họ không thể không xem một chút màu sắc."
Lương Kinh Đào khuyên cô, "Chị, có thể là chị nghĩ sai rồi hay không? Nói không chừng Tiêu Cẩn Chi qua bên này thật sự là có công việc."
"Thúi lắm!" Lương Kinh Diễm giận đến lời thô tục đều đi ra, "Anh ta có hay không em cho rằng chị không biết? Chị đã phái người nhìn chằm chằm từng hành động của anh ta, anh ta vừa tới nơi này, chị đã nghe người ta nói, anh ta đi gặp ả đê tiện kia rồi, sau lại nghe nói hai người bọn họ cùng nhau trở về khách sạn, hiện tại chúng ta đi qua, không chừng vừa vặn bắt tại trận."
Lương Kinh Diễm ở dưới sự giúp đỡ của Lương Kinh Đào và Bạch Thu cùng đi, vội vã chạy tới khách sạn lớn mà Tiêu Cẩn Chi ở lại, cô ta dùng chút ít kế khiến nhân viên của khách sạn mở ra cửa phòng của Tiêu Cẩn Chi cho cô.
Đợi lúc cô thấy người ngủ yên trong căn phòng kia chỉ có một mình Tiêu Cẩn Chi thì cũng không nhịn được sững sờ ở nơi đó.
Kỳ quái, làm sao lại chỉ có một mình Tiêu Cẩn Chi, cô rõ ràng nhận được tin báo nói, hai người bọn họ tự vào khách sạn, thì chưa từng đi ra ngoài mà, vậy Tiêu Cửu Cửu đâu? Chẳng lẽ cô ta có thể bay lên trời chui xuống đất hay sao?
Cô ta nhất định là trốn đi rồi! Nhất định là vậy!
Lương Kinh Diễm đẩy xe lăn, đi vén rèm cửa sổ, lật tủ treo quần áo, lại bảo Lương Kinh Đào đi xem toilet một chút.
Đợi cô làm xong tất cả chuyện hoang đường này, thấy Tiêu Cẩn Chi đã ngồi dậy, đang đầy mặt bí hiểm khó dò đốt điếu thuốc, tựa vào trên giường thong thả ung dung hút thuốc, rõ ràng anh không nói một câu, lại vẫn cứ khiến chị em nhà họ Lương và Bạch Thu cùng lúc cảm giác áo lót trở nên lạnh lẽo.
Lương Kinh Diễm đẩy xe lăn đến trước mặt của anh, có chút chột dạ hô một tiếng tên của anh, "Cẩn Chi......"
Tiêu Cẩn Chi cũng không để ý tới cô, chỉ là nhàn nhạt nhìn về phía Lương Kinh Đào nói, "Lương Kinh Đào, dẫn chị cậu về!"
Lương Kinh Đào nhăn lại mày rậm, đối với Tiêu Cẩn Chi như thế với chị anh, cho rằng nhìn rất ngứa mắt, lúc này cũng tức giận nói, "Tiêu Cẩn Chi, nếu anh đính hôn với chị tôi, có phải hành động cử chỉ phải khiêm tốn một chút hay không? Thân thể chị tôi không tốt, còn phải bôn ba chung quanh vì anh, anh nhẫn tâm sao?"
Tiêu Cẩn Chi đột nhiên ngửa đầu cười ha ha vài tiếng, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng cười, "Lương Kinh Đào, lời này của cậu tôi nghe thật ngạc nhiên, người cả nhà các người đều biết rõ tôi không thèm khát gì việc kết hôn này? Cũng biết hai nhà chúng ta thông gia là xuất phát từ mục đích gì? Cậu xem một chút mấy người trong vòng kia, có mấy người sẽ thủ trinh vì thông gia chính trị không có cảm tình này, mọi người mỗi bên chơi riêng, không tốt sao? Cần phải vạch mặt tìm khó chịu, phải hay không?"
Không sai! Hai chị em bọn họ cũng biết mấy chuyện hư hỏng trong vòng kia, nhưng không có một người nào lại hi vọng hôn nhân của mình cũng đi tới tình trạng này, đặc biệt là Lương Kinh Diễm yêu Tiêu Cẩn Chi yêu đến nổi điên, cô hận không thể mọi thời khắc đều có thể chiếm lấy anh, dù là anh không thương cô cũng được, cô cũng không cho phép anh đi tìm người phụ nữ khác, đặc biệt là Tiêu Cửu Cửu hại cô tàn phế, càng thêm không được.
Vẻ mặt Lương Kinh Diễm càng ngày càng khó coi, vào khoảnh khắc Tiêu Cẩn Chi nói xong kia, cô liền bộc phát, "Tiêu Cẩn Chi, anh đừng khinh người quá đáng! Tôi cho anh biết, nếu như anh dám làm mùng một, tôi sẽ dám làm 15, dù sao tôi đã là người nửa chết nửa sống, tôi không ngại kéo các người cùng chết!"
Tiêu Cẩn Chi lạnh lùng nhìn cô một cái, cầm lên áo khoác bên giường, trực tiếp đi ra ngoài.
Để lại Lương Kinh Diễm như muốn nổi điên ngửa đầu khóc thét ở nơi đó, Lương Kinh Đào đau lòng ôm lấy Lương Kinh Diễm, càng không ngừng an ủi, "Chị, chị đừng như vậy! Đừng như vậy được không?"
Lương Kinh Diễm một vốc nước mũi một vốc nước mắt khóc, "Tiểu Đào, em nói chị nên làm như thế nào? Tiêu Cẩn Chi này quá không phải là người đàn ông rồi! Anh ta đây là muốn chỉnh chị em chết bỏ, anh ta đang sử dụng bạo lực lạnh đối với chị đấy!"
Nhìn khuôn mặt chị bất lực rơi lệ đầy mặt, ở trong lòng của Lương Kinh Đào càng ngày càng hận thấu xương đối với Tiêu Cửu Cửu, nếu không trừng trị người phụ nữ này, chỉ sợ chị nhà anh vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc!