Editor: Puck - Diễn đàn
Ngành học của Tiêu Cửu Cửu ở đại học B vốn là y học lâm sàng, cô còn nhớ rõ, lúc ấy trong ba ngày thi tốt nghiệp trung học kia, là Tiêu Cẩn Chi, Tằng Lỗi và Đông Phương Cảnh Mộ đi cùng với cô.
Mặc dù mấy vị sĩ quan quân đội khác không đến hiện trường cùng cô khi thi tốt nghiệp trung học, nhưng bọn họ cũng vô cùng chú ý tới Cửu Cửu thi tốt nghiệp trung học, cũng lo lắng sau khi Phượng Thần mất đi tâm tình cô dưới tình huống hỏng bét như thế, còn có thể thi được thành tích tốt không, ngay cả Tiêu Cẩn Chi cũng còn khuyên cô, nếu như quả thật không được, thì sang năm thi lại?
Nhưng mà, Cửu Cửu lại khước từ!
Càng là thời điểm khó khăn đến gần như đi vào đường cùng, tâm tình ham học hỏi của cô càng thêm mãnh liệt, kẻ địch mạnh còn đang ở chỗ cao mắt nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ thủ đoạn hiểm độc với cô, cô càng thêm bước cẩn thận từng bước, từng bước từng bước một làm bản thân lớn mạnh.
Chỉ khi mày mạnh mẽ rồi, người khác mới không thể bắt nạt mày! Chỉ khi mày có thể có khả năng áp đảo đối phương, mày mới có thể dẫm đối phương dưới lòng bàn chân!
Chiến thắng nhà họ Lương, dẫm nhà họ Lương dưới lòng bàn chân, mà lúc này với Cửu Cửu mà nói, đó là một mục tiêu vô cùng cao xa, nhưng cũng là mục tiêu và phương hướng để cô nỗ lực!
Việc đời không có tuyệt đối! Mọi việc đều có khả năng! Mà cô, từ nay về sau, vì một phần có thể này, mà dốc hết tất cả, cố gắng phấn đấu!
Cho nên, trong ba ngày thi tốt nghiệp trung học, cô dựa vào trí nhớ hơn người của mình, chẳng những thi ra được thành tích tốt, còn là nữ trạng nguyên đệ nhất của kinh đô.
Sau khi thi có thành tích ra, Tiêu Cẩn Chi nói muốn ăn mừng vì cô, cô cũng khéo léo từ chối.
Thù lớn của Phượng Thần còn chưa báo, sao cô có thể yên tâm hưởng thụ yên ổn?
Hôm nay, khi cô chân chính bước vào cửa trường đại học B, khi cô chân chính bước vào ký túc xá thuộc về cô thì Tiêu Cửu Cửu biết, cuộc sống đại học của cô, chính thức bắt đầu. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Mà cuộc đời của cô, cũng chính thức hướng về lộ trình một người khác...
Tiêu Cửu Cửu nhận lấy chìa khóa ký túc xá từ trong tay Âu Lượng, khi đến ký túc xá, trong phòng ký túc xá bốn người đã trải xong ba giường, chỉ còn dư lại một giường không, hiển nhiên chính là của cô rồi.
Trong ký túc xá vốn có hai cô bé đang nằm, vừa nghe thấy tiếng động ở cửa, bị sợ đến trong nháy mắt ngồi bật dậy.
Tiêu Cửu Cửu quan sát hai người mấy lần, một cắt đầu ngắn húi cua, hai mắt thật to, rất có vẻ Âu Dương Lan Lan trong “Thề không nhắm mắt”, đẹp trai mà hấp dẫn.
Một cô gái khác kiểu Lâm Đại Ngọc, gương mặt trắng nõn xinh xắn, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, một đôi mắt to trong trẻo, muốn nói lại thôi, nếu như nhìn đàn ông mấy lần, nhất định có thể khiến người đàn ông kia vui mừng có một dục vọng muốn bảo vệ.
Khi cô ta nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu với gương mặt đẹp đến không thể xoi mói thì đáy mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ ghen tỵ.
Cô gái anh tuấn kia phản ứng lại trước, trực tiếp cất bước đi về phía Tiêu Cửu Cửu, lại không hề khách khí nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô mấy lần, trực tiếp nhìn về cô bé xinh đẹp ở bên cạnh Cửu Cửu, mang theo vẻ khẳng định hỏi, “Manh búp bê, đại mỹ nhân giống như tiên trên trời này chính là vị cùng phòng cuối cùng của chúng ta hả?”
Manh búp bê, cũng chính là cô bé xinh đẹp đôi mắt to dễ thương tốt bụng nhắc nhở Cửu Cửu, hơn nữa sau đó vẫn còn đi theo Cửu Cửu, lôi kéo tình cảm với Cửu Cửu.
Tên của cô bé vừa đúng là La Manh, lại vừa lúc lớn lên có dáng vẻ như con búp bê đáng yêu, cho nên và vào ký túc xá đã vinh quang được gọi – “Manh búp bê”.
(*) manh: bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga (hoạt hình) 萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng được nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng được nói đến. (by MeteoraX). Manh búp bê vừa chỉ tên nhân vật là Manh, vừa chỉ nhân vật giống như một con búp bê đáng yêu.
Lúc này Tiêu Cửu Cửu mới bừng tỉnh hiểu ra, khó trách La Manh vẫn đi theo cô, khi nghe Âu Lượng nói với cô, ký túc xá ở 308 lầu số năm thì Manh búp bê tỏ vẻ cười mờ ám, thì ra bọn họ đúng lúc ở chung một phòng ký túc xá!
Tiếp nhận được ánh mắt lạnh của Tiêu Cửu Cửu, La Manh vội vàng cười lấy lòng, “Cửu Cửu, cậu đừng tức giận! Tớ chính là muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ chứ sao! Nào, tớ giới thiệu một chút hai bạn cùng phòng cho cậu, mỹ nữ đẹp trai lạnh lùng này tên Trương Dương, người Sơn Đông.” die nd da nl e q uu ydo n
Trương Dương? Rất hay! Người cũng như tên, Tiêu Cửu Cửu rất thuận mắt với Trương Dương cởi mở hào phóng, nên khách khí khẽ gật đầu với cô ấy, “Chào cậu! Tớ tên Tiêu Cửu Cửu!”
La Manh lại chỉ vào vị “Lâm Đại Ngọc” kia, giới thiệu, “Vị đại mỹ nữ này tên Lâm Tiêu Ngọc, biệt hiệu Ngọc mỹ nhân! Có đúng không.”
Tiêu Cửu Cửu đối diện với cặp mắt của Lâm Tiêu Ngọc, Lâm Tiêu Ngọc cảm giác mình trước đôi mắt trầm tĩnh của Tiêu Cửu Cửu, giống như bị lột sạch quần áo, khiến cho cô không tự chủ sinh ra một vẻ tự ti lại kiêu ngạo ra, tuy nhiên vẫn cười nói, “Chào cậu! Hoan nghênh cậu!”
Nhưng cô ta cười, lại nhiều hơn vẻ miễn cưỡng.
Tầm mắt Tiêu Cửu Cửu rất nhanh dời khỏi mặt Lâm Tiêu Ngọc, ở trong cùng một phòng ký túc, cũng coi như có duyên, cô sẽ cố gắng giúp mọi người làm điều tốt, nhưng nếu như quả thật có ai không có mắt trêu chọc cô, cô cũng không phải là trái hồng mềm mặc cho người ta xoa nắn, có thể cho phép người khác bắt nạt.
Tính tình Trương Dương và La Manh đều thuộc về vô cùng dễ chung sống, Trương Dương ấy là kiểu xem hợp mắt sẽ khiến người đó trở thành bạn tốt, mà Manh búp bê thì càng thêm tự quen thuộc, hai người này cùng Tiêu Cửu Cửu một cái đã lẫn lộn vào rồi.
Ngược lại Lâm Tiêu Ngọc, không biết làm sao, khi cô đối mặt với Tiêu Cửu Cửu, cứ có cảm giác cả người không được tự nhiên, cho nên, khi ba người bọn họ nói chuyện trời đất, cô vẫn ngồi yên lặng không nói, không tham dự với các cô ấy.
Ba người hàn huyên xong, rất nhanh đã đến buổi trưa.
Trương Dương vừa thấy đã đến bữa trưa, mắt đẹp quét về phía Cửu Cửu, cười vang nói, “Cửu muội, hôm nay chúng ta có duyên ở đây cùng nhau, hôm nay chị mời các em ra ngoài ăn chực một bữa ngon, có đi không?”
Tiêu Cửu Cửu hoạt bát nháy mắt với cô ấy, cười nói, “Có ăn ngon không đi, đó không phải kẻ ngốc sao?”
Búp bê La Manh ở bên cạnh gật đầu liên tục, tỏ ý phụ họa, dáng vẻ đáng yêu gật mạnh đầu này rất dễ thương, rất dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến con chó nhỏ chihuahua đáng yêu đó, ngay cả tính tình Cửu Cửu tương đối trong trẻo lạnh lùng cũng không nhịn được cười, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của cô ấy, rước lấy Manh búp bê cáu giận nhìn chằm chằm.
Trương Dương vung tay lên trước, “Đi! Lên đường!”
Ba người tay trong tay sóng vai đi ra ngoài, đi tới bên cửa, mới cảm giác Lâm Tiêu Ngọc không theo tới, Trương Dương quay đầu lại nhìn cô ta, nhàn nhạt hỏi, “Lâm Tiêu Ngọc, cậu không đi sao?”
Lâm Tiêu Ngọc do dự một chút, mới lắc lắc đầu, “Tớ không đi, ở lại chờ anh tớ sẽ đến tìm tớ ăn cơm.”
Trương Dương cũng không nhiều lời, “Vậy được rồi, thế mấy chúng ta đi thôi!”
Từ cửa tây đại học B đi ra ngoài, đi bộ chừng mười lăm phút, Trương Dương chỉ vào một tòa đại viện nói, “Ừ, chính là chỗ này rồi! Tớ và một thân thích tới đây ăn mấy lần rồi, cảm giác không tệ, cho nên mang theo các cậu tới nếm thử.”
Tiêu Cửu Cửu đưa mắt nhìn sang, phát hiện tòa đại viện này còn rất khí thế, nhìn giống như tòa biệt thự của người có tiền, chủ nhân nhà hàng này có thể lấy được một tòa nhà lớn như vậy ở chỗ này làm nhà hàng, còn rất có khả năng.
Một tiểu thư đón khách mặc sườn xám màu đỏ đứng trước cửa, thấy các cô đi tới, lập tức mỉm cười tiến lên nghênh đón, “Hoan nghênh đến đây! Xin hỏi mấy vị có đặt trước không?”
Trương Dương lắc đầu một cái, “Không có, chỉ ba người! Còn có phòng bao không?”
Vị tiểu thư đón khách kia mỉm cười trả lời, “Rất xin lỗi! Phòng bao đã không còn, nhưng sảnh chính Cẩm các còn có chỗ, có thể không?”
Trương Dương đưa mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu, Tiêu Cửu Cửu khẽ gật đầu, “Dẫn đường đi!”
Tiểu thư đón khách thích nhất khách hợp tác, lập tức cười lên, “Được, mấy vị khách quý, mới đi theo tôi!”
Từ cửa chính bước vào, chính là một đại viện rộng rãi, bốn phía cây xanh phát triển, bốn phía sân nhỏ là một dãy phòng ở cũ đã tu sửa, từ trái sang phải một vòng xuống, theo thứ tự là Tĩnh các, Nhã các, Cẩm các, Tú các.
Hoàn cảnh chung quanh mang không khí tĩnh lặng, nền gạch xanh xưa cũ, tường đỏ ngói xanh vừa dầy vừa nặng, mái hiên và cửa sổ rường cột chạm trổ, còn có bàn dài bằng gỗ tử đàn, khắp nơi đều lộ ra vẻ tự nhiên của kinh đô xưa.
Mà để cho Tiêu Cửu Cửu cảm thấy kinh ngạc chính là, thế nhưng tất cả đều điêu khắc Bồ Tát Phật gia, mà treo trên vách tường, cũng là đường tạp * trân quý đại biểu cho văn hóa dân tộc Tạng **.
(*) Đường tạp (Thang-ga) cũng được gọi là đường ca, đường khách, là bộ chuyển ngữ Tây Tạng, chỉ dùng gấm màu bồi sau quyển trục tôn giáo treo lên để thờ cúng. Đường tạp là hình thức nghệ thuật hội họa đặc sắc nhất trong văn hóa dân tộc Tạng, nội dung đề tài thường đề cập tới rất nhiều lĩnh vực lịch sử, chính trị, văn hóa và sinh hoạt xã hội của dân tộc Tạng, tác phẩm đường tạp phần lớn truyền lại cho đời sau là Phật giáo và bản giáo của Tây Tạng. (Theo baike)
(**) Dân tộc Tạng: dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở vùng Tây Tạng, Thanh Hải, Tứ Xuyên, Cam Túc, Vân Nam
Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn chỗ Cẩm các này, riêng những đường tạp chân thật này, chính là một khoản của cải đáng giá, ông chủ nhà hàng này, thật đúng là một bút lớn! di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Dĩ nhiên, cho dù nơi này không tệ, nhưng so sánh với Tàng Ngọc sơn trang của anh Cẩn nhà cô, vậy cũng kém một cấp bậc.
Lời nói khó nghe, anh Cẩn soi mói nhà cô chính là nhân tài thà thiếu chứ không ẩu, tất cả anh đang có, cũng phải muốn tốt nhất! Nếu không, anh thà rằng không muốn!
Nói dễ nghe thì thà rằng thiếu chứ không ẩu, nói khó nghe, chính là phiền toái, soi mói.
Nghĩ tới Tiêu Cẩn Chi, khóe môi Tiêu Cửu Cửu lại khẽ nhếch lên.
Nụ cười này của cô làm cho người ta nhìn thấy thoải mái nói không ra, vừa lúc bị khóe mắt của Trương Dương nhìn thấy.
Cô ấy lập tức cười xấu xa, tiến tới bên tai Cửu Cửu, ác ý hỏi, “Cửu muội, nhìn cậu cười đến lẳng lơ như vậy, có phải nhớ tới người yêu nhà cậu rồi không?”
Tiêu Cửu Cửu giận lườm cô ấy một cái, “Cười một cái thì như thế nào? Đừng có nói hươu nói vượn!”
Trương Dương ha ha cười nói, “Cậu còn không thừa nhận, nhìn một chút, nhìn một chút, bên tai cậu đều đỏ, cậu mau thành thật thú nhận, là người đàn ông nào có bản lĩnh, thế mà lấy được trái tim vị tiên nữa này của chúng ta?”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vui mừng vang lên, “Cửu Cửu, thật sự là em...”
Ba nữ sinh ngồi bên cạnh cửa sổ cùng nhau hướng về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông sáng sủa như trăng, đang mang theo nụ cười như gió mát, tao nhã đi về phía bọn họ.
Khi nhìn thấy người tới, toàn bộ ba mỹ nữ đều trừng lớn mắt, bất đồng chính là, đáy mắt Trương Dương và La Manh là kinh ngạc, trong mắt sao hồng hiện loạn, mà Tiêu Cửu Cửu, đáy mắt cô tràn đầy ngạc nhiên.
Tiêu Cửu Cửu ngơ ngác nhìn người đàn ông đã đi đến trước mặt cô, âm thầm hút vài hơi, cô mới kiềm chế được rung động trong lòng, nhàn nhạt cười thăm hỏi anh ta, “Chào anh! An Thần, không nghĩ tới gặp lại nhanh như vậy!”
Trên khuôn mặt tuấn tú của An Thần lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân, lúm đồng tiền bên khóe môi như ẩn như hiện, cực kỳ mê người, “Đúng vậy, anh cũng không ngờ, thế mà lại nhanh chóng gặp lại em, gần đây có khỏe không?”
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái, “Ừmh, hoàn hảo. Còn anh?”
An Thần cũng gật đầu, “Anh cũng hoàn hảo!”
Lúc này, một giọng nam nghênh ngang cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, “Này, tôi nói hai người, muốn đứng nói đến lúc nào, không thấy tiểu thư người ta đang chờ mấy người gọi thức ăn sao?”
Ngành học của Tiêu Cửu Cửu ở đại học B vốn là y học lâm sàng, cô còn nhớ rõ, lúc ấy trong ba ngày thi tốt nghiệp trung học kia, là Tiêu Cẩn Chi, Tằng Lỗi và Đông Phương Cảnh Mộ đi cùng với cô.
Mặc dù mấy vị sĩ quan quân đội khác không đến hiện trường cùng cô khi thi tốt nghiệp trung học, nhưng bọn họ cũng vô cùng chú ý tới Cửu Cửu thi tốt nghiệp trung học, cũng lo lắng sau khi Phượng Thần mất đi tâm tình cô dưới tình huống hỏng bét như thế, còn có thể thi được thành tích tốt không, ngay cả Tiêu Cẩn Chi cũng còn khuyên cô, nếu như quả thật không được, thì sang năm thi lại?
Nhưng mà, Cửu Cửu lại khước từ!
Càng là thời điểm khó khăn đến gần như đi vào đường cùng, tâm tình ham học hỏi của cô càng thêm mãnh liệt, kẻ địch mạnh còn đang ở chỗ cao mắt nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ thủ đoạn hiểm độc với cô, cô càng thêm bước cẩn thận từng bước, từng bước từng bước một làm bản thân lớn mạnh.
Chỉ khi mày mạnh mẽ rồi, người khác mới không thể bắt nạt mày! Chỉ khi mày có thể có khả năng áp đảo đối phương, mày mới có thể dẫm đối phương dưới lòng bàn chân!
Chiến thắng nhà họ Lương, dẫm nhà họ Lương dưới lòng bàn chân, mà lúc này với Cửu Cửu mà nói, đó là một mục tiêu vô cùng cao xa, nhưng cũng là mục tiêu và phương hướng để cô nỗ lực!
Việc đời không có tuyệt đối! Mọi việc đều có khả năng! Mà cô, từ nay về sau, vì một phần có thể này, mà dốc hết tất cả, cố gắng phấn đấu!
Cho nên, trong ba ngày thi tốt nghiệp trung học, cô dựa vào trí nhớ hơn người của mình, chẳng những thi ra được thành tích tốt, còn là nữ trạng nguyên đệ nhất của kinh đô.
Sau khi thi có thành tích ra, Tiêu Cẩn Chi nói muốn ăn mừng vì cô, cô cũng khéo léo từ chối.
Thù lớn của Phượng Thần còn chưa báo, sao cô có thể yên tâm hưởng thụ yên ổn?
Hôm nay, khi cô chân chính bước vào cửa trường đại học B, khi cô chân chính bước vào ký túc xá thuộc về cô thì Tiêu Cửu Cửu biết, cuộc sống đại học của cô, chính thức bắt đầu. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Mà cuộc đời của cô, cũng chính thức hướng về lộ trình một người khác...
Tiêu Cửu Cửu nhận lấy chìa khóa ký túc xá từ trong tay Âu Lượng, khi đến ký túc xá, trong phòng ký túc xá bốn người đã trải xong ba giường, chỉ còn dư lại một giường không, hiển nhiên chính là của cô rồi.
Trong ký túc xá vốn có hai cô bé đang nằm, vừa nghe thấy tiếng động ở cửa, bị sợ đến trong nháy mắt ngồi bật dậy.
Tiêu Cửu Cửu quan sát hai người mấy lần, một cắt đầu ngắn húi cua, hai mắt thật to, rất có vẻ Âu Dương Lan Lan trong “Thề không nhắm mắt”, đẹp trai mà hấp dẫn.
Một cô gái khác kiểu Lâm Đại Ngọc, gương mặt trắng nõn xinh xắn, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, một đôi mắt to trong trẻo, muốn nói lại thôi, nếu như nhìn đàn ông mấy lần, nhất định có thể khiến người đàn ông kia vui mừng có một dục vọng muốn bảo vệ.
Khi cô ta nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu với gương mặt đẹp đến không thể xoi mói thì đáy mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ ghen tỵ.
Cô gái anh tuấn kia phản ứng lại trước, trực tiếp cất bước đi về phía Tiêu Cửu Cửu, lại không hề khách khí nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô mấy lần, trực tiếp nhìn về cô bé xinh đẹp ở bên cạnh Cửu Cửu, mang theo vẻ khẳng định hỏi, “Manh búp bê, đại mỹ nhân giống như tiên trên trời này chính là vị cùng phòng cuối cùng của chúng ta hả?”
Manh búp bê, cũng chính là cô bé xinh đẹp đôi mắt to dễ thương tốt bụng nhắc nhở Cửu Cửu, hơn nữa sau đó vẫn còn đi theo Cửu Cửu, lôi kéo tình cảm với Cửu Cửu.
Tên của cô bé vừa đúng là La Manh, lại vừa lúc lớn lên có dáng vẻ như con búp bê đáng yêu, cho nên và vào ký túc xá đã vinh quang được gọi – “Manh búp bê”.
(*) manh: bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga (hoạt hình) 萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng được nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng được nói đến. (by MeteoraX). Manh búp bê vừa chỉ tên nhân vật là Manh, vừa chỉ nhân vật giống như một con búp bê đáng yêu.
Lúc này Tiêu Cửu Cửu mới bừng tỉnh hiểu ra, khó trách La Manh vẫn đi theo cô, khi nghe Âu Lượng nói với cô, ký túc xá ở 308 lầu số năm thì Manh búp bê tỏ vẻ cười mờ ám, thì ra bọn họ đúng lúc ở chung một phòng ký túc xá!
Tiếp nhận được ánh mắt lạnh của Tiêu Cửu Cửu, La Manh vội vàng cười lấy lòng, “Cửu Cửu, cậu đừng tức giận! Tớ chính là muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ chứ sao! Nào, tớ giới thiệu một chút hai bạn cùng phòng cho cậu, mỹ nữ đẹp trai lạnh lùng này tên Trương Dương, người Sơn Đông.” die nd da nl e q uu ydo n
Trương Dương? Rất hay! Người cũng như tên, Tiêu Cửu Cửu rất thuận mắt với Trương Dương cởi mở hào phóng, nên khách khí khẽ gật đầu với cô ấy, “Chào cậu! Tớ tên Tiêu Cửu Cửu!”
La Manh lại chỉ vào vị “Lâm Đại Ngọc” kia, giới thiệu, “Vị đại mỹ nữ này tên Lâm Tiêu Ngọc, biệt hiệu Ngọc mỹ nhân! Có đúng không.”
Tiêu Cửu Cửu đối diện với cặp mắt của Lâm Tiêu Ngọc, Lâm Tiêu Ngọc cảm giác mình trước đôi mắt trầm tĩnh của Tiêu Cửu Cửu, giống như bị lột sạch quần áo, khiến cho cô không tự chủ sinh ra một vẻ tự ti lại kiêu ngạo ra, tuy nhiên vẫn cười nói, “Chào cậu! Hoan nghênh cậu!”
Nhưng cô ta cười, lại nhiều hơn vẻ miễn cưỡng.
Tầm mắt Tiêu Cửu Cửu rất nhanh dời khỏi mặt Lâm Tiêu Ngọc, ở trong cùng một phòng ký túc, cũng coi như có duyên, cô sẽ cố gắng giúp mọi người làm điều tốt, nhưng nếu như quả thật có ai không có mắt trêu chọc cô, cô cũng không phải là trái hồng mềm mặc cho người ta xoa nắn, có thể cho phép người khác bắt nạt.
Tính tình Trương Dương và La Manh đều thuộc về vô cùng dễ chung sống, Trương Dương ấy là kiểu xem hợp mắt sẽ khiến người đó trở thành bạn tốt, mà Manh búp bê thì càng thêm tự quen thuộc, hai người này cùng Tiêu Cửu Cửu một cái đã lẫn lộn vào rồi.
Ngược lại Lâm Tiêu Ngọc, không biết làm sao, khi cô đối mặt với Tiêu Cửu Cửu, cứ có cảm giác cả người không được tự nhiên, cho nên, khi ba người bọn họ nói chuyện trời đất, cô vẫn ngồi yên lặng không nói, không tham dự với các cô ấy.
Ba người hàn huyên xong, rất nhanh đã đến buổi trưa.
Trương Dương vừa thấy đã đến bữa trưa, mắt đẹp quét về phía Cửu Cửu, cười vang nói, “Cửu muội, hôm nay chúng ta có duyên ở đây cùng nhau, hôm nay chị mời các em ra ngoài ăn chực một bữa ngon, có đi không?”
Tiêu Cửu Cửu hoạt bát nháy mắt với cô ấy, cười nói, “Có ăn ngon không đi, đó không phải kẻ ngốc sao?”
Búp bê La Manh ở bên cạnh gật đầu liên tục, tỏ ý phụ họa, dáng vẻ đáng yêu gật mạnh đầu này rất dễ thương, rất dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến con chó nhỏ chihuahua đáng yêu đó, ngay cả tính tình Cửu Cửu tương đối trong trẻo lạnh lùng cũng không nhịn được cười, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của cô ấy, rước lấy Manh búp bê cáu giận nhìn chằm chằm.
Trương Dương vung tay lên trước, “Đi! Lên đường!”
Ba người tay trong tay sóng vai đi ra ngoài, đi tới bên cửa, mới cảm giác Lâm Tiêu Ngọc không theo tới, Trương Dương quay đầu lại nhìn cô ta, nhàn nhạt hỏi, “Lâm Tiêu Ngọc, cậu không đi sao?”
Lâm Tiêu Ngọc do dự một chút, mới lắc lắc đầu, “Tớ không đi, ở lại chờ anh tớ sẽ đến tìm tớ ăn cơm.”
Trương Dương cũng không nhiều lời, “Vậy được rồi, thế mấy chúng ta đi thôi!”
Từ cửa tây đại học B đi ra ngoài, đi bộ chừng mười lăm phút, Trương Dương chỉ vào một tòa đại viện nói, “Ừ, chính là chỗ này rồi! Tớ và một thân thích tới đây ăn mấy lần rồi, cảm giác không tệ, cho nên mang theo các cậu tới nếm thử.”
Tiêu Cửu Cửu đưa mắt nhìn sang, phát hiện tòa đại viện này còn rất khí thế, nhìn giống như tòa biệt thự của người có tiền, chủ nhân nhà hàng này có thể lấy được một tòa nhà lớn như vậy ở chỗ này làm nhà hàng, còn rất có khả năng.
Một tiểu thư đón khách mặc sườn xám màu đỏ đứng trước cửa, thấy các cô đi tới, lập tức mỉm cười tiến lên nghênh đón, “Hoan nghênh đến đây! Xin hỏi mấy vị có đặt trước không?”
Trương Dương lắc đầu một cái, “Không có, chỉ ba người! Còn có phòng bao không?”
Vị tiểu thư đón khách kia mỉm cười trả lời, “Rất xin lỗi! Phòng bao đã không còn, nhưng sảnh chính Cẩm các còn có chỗ, có thể không?”
Trương Dương đưa mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu, Tiêu Cửu Cửu khẽ gật đầu, “Dẫn đường đi!”
Tiểu thư đón khách thích nhất khách hợp tác, lập tức cười lên, “Được, mấy vị khách quý, mới đi theo tôi!”
Từ cửa chính bước vào, chính là một đại viện rộng rãi, bốn phía cây xanh phát triển, bốn phía sân nhỏ là một dãy phòng ở cũ đã tu sửa, từ trái sang phải một vòng xuống, theo thứ tự là Tĩnh các, Nhã các, Cẩm các, Tú các.
Hoàn cảnh chung quanh mang không khí tĩnh lặng, nền gạch xanh xưa cũ, tường đỏ ngói xanh vừa dầy vừa nặng, mái hiên và cửa sổ rường cột chạm trổ, còn có bàn dài bằng gỗ tử đàn, khắp nơi đều lộ ra vẻ tự nhiên của kinh đô xưa.
Mà để cho Tiêu Cửu Cửu cảm thấy kinh ngạc chính là, thế nhưng tất cả đều điêu khắc Bồ Tát Phật gia, mà treo trên vách tường, cũng là đường tạp * trân quý đại biểu cho văn hóa dân tộc Tạng **.
(*) Đường tạp (Thang-ga) cũng được gọi là đường ca, đường khách, là bộ chuyển ngữ Tây Tạng, chỉ dùng gấm màu bồi sau quyển trục tôn giáo treo lên để thờ cúng. Đường tạp là hình thức nghệ thuật hội họa đặc sắc nhất trong văn hóa dân tộc Tạng, nội dung đề tài thường đề cập tới rất nhiều lĩnh vực lịch sử, chính trị, văn hóa và sinh hoạt xã hội của dân tộc Tạng, tác phẩm đường tạp phần lớn truyền lại cho đời sau là Phật giáo và bản giáo của Tây Tạng. (Theo baike)
(**) Dân tộc Tạng: dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở vùng Tây Tạng, Thanh Hải, Tứ Xuyên, Cam Túc, Vân Nam
Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn chỗ Cẩm các này, riêng những đường tạp chân thật này, chính là một khoản của cải đáng giá, ông chủ nhà hàng này, thật đúng là một bút lớn! di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Dĩ nhiên, cho dù nơi này không tệ, nhưng so sánh với Tàng Ngọc sơn trang của anh Cẩn nhà cô, vậy cũng kém một cấp bậc.
Lời nói khó nghe, anh Cẩn soi mói nhà cô chính là nhân tài thà thiếu chứ không ẩu, tất cả anh đang có, cũng phải muốn tốt nhất! Nếu không, anh thà rằng không muốn!
Nói dễ nghe thì thà rằng thiếu chứ không ẩu, nói khó nghe, chính là phiền toái, soi mói.
Nghĩ tới Tiêu Cẩn Chi, khóe môi Tiêu Cửu Cửu lại khẽ nhếch lên.
Nụ cười này của cô làm cho người ta nhìn thấy thoải mái nói không ra, vừa lúc bị khóe mắt của Trương Dương nhìn thấy.
Cô ấy lập tức cười xấu xa, tiến tới bên tai Cửu Cửu, ác ý hỏi, “Cửu muội, nhìn cậu cười đến lẳng lơ như vậy, có phải nhớ tới người yêu nhà cậu rồi không?”
Tiêu Cửu Cửu giận lườm cô ấy một cái, “Cười một cái thì như thế nào? Đừng có nói hươu nói vượn!”
Trương Dương ha ha cười nói, “Cậu còn không thừa nhận, nhìn một chút, nhìn một chút, bên tai cậu đều đỏ, cậu mau thành thật thú nhận, là người đàn ông nào có bản lĩnh, thế mà lấy được trái tim vị tiên nữa này của chúng ta?”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vui mừng vang lên, “Cửu Cửu, thật sự là em...”
Ba nữ sinh ngồi bên cạnh cửa sổ cùng nhau hướng về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông sáng sủa như trăng, đang mang theo nụ cười như gió mát, tao nhã đi về phía bọn họ.
Khi nhìn thấy người tới, toàn bộ ba mỹ nữ đều trừng lớn mắt, bất đồng chính là, đáy mắt Trương Dương và La Manh là kinh ngạc, trong mắt sao hồng hiện loạn, mà Tiêu Cửu Cửu, đáy mắt cô tràn đầy ngạc nhiên.
Tiêu Cửu Cửu ngơ ngác nhìn người đàn ông đã đi đến trước mặt cô, âm thầm hút vài hơi, cô mới kiềm chế được rung động trong lòng, nhàn nhạt cười thăm hỏi anh ta, “Chào anh! An Thần, không nghĩ tới gặp lại nhanh như vậy!”
Trên khuôn mặt tuấn tú của An Thần lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân, lúm đồng tiền bên khóe môi như ẩn như hiện, cực kỳ mê người, “Đúng vậy, anh cũng không ngờ, thế mà lại nhanh chóng gặp lại em, gần đây có khỏe không?”
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái, “Ừmh, hoàn hảo. Còn anh?”
An Thần cũng gật đầu, “Anh cũng hoàn hảo!”
Lúc này, một giọng nam nghênh ngang cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, “Này, tôi nói hai người, muốn đứng nói đến lúc nào, không thấy tiểu thư người ta đang chờ mấy người gọi thức ăn sao?”