Huấn luyện viên anh tuấn đẹp trai vừa xuất hiện, mắt các nữ sinh liền lấp lánh như sao, nhìn chằm chằm vào Hứa Hằng Minh không chớp, chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi.
Còn người nào đó lại cực kỳ vô tư hồn nhiên, trong tâm trí của anh ta, chỉ chứa đựng một bóng hình của Tiêu Cửu Cửu, còn những cô gái khác mà nói ai cũng như ai, chẳng có gì khác nhau cả.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng, cất tiếng nói vang dội có lực, nghiêm túc nói với đám tân sinh bên dưới: "Xin chào các bạn sinh viên năm nhất, Quân huấn chính là bài học trong cuộc đời của mỗi người, là nơi để các bạn rèn luyện ý chí, nghị lực và thể hiện nhân phẩm của mình..." sau đó là những lời động viên khích lệ.
Cuối cùng, anh còn tuyên bố: "Trong mười lăm ngày ở đây, các bạn không phải là sinh viên mà chỉ là một quân nhân, đối mệnh lệnh chỉ có phục tùng, không có quyền nói không."
Huấn thị xong, liền bắt đầu đi vào huấn luyện chính thức —— chia thành từng đội nhóm luyện tập.
"Đứng nghiêm!"
"Nghỉ!"
"Đi đều bước!"
"Chạy đều!"
Theo từng khẩu lệnh này, các bạn học tiến hành tư thế hành quân, mỗi một động tác đơn giản đều phải lặp đi lặp lại mấy trăm lần, cho đến khi cánh tay, bắp đùi đều đau nhức vô lực nâng lên không nổi, đoán chừng buổi tối chỉ có thể nằm rạp ở trên giường không thể dậy được nữa.
Không ít người mệt mỏi không ngừng kêu khổ, còn có vài người thể chất yếu chưa đến một ngày đã không chịu được liền té xỉu, phải đưa vào phòng y tế.
Trương Dương nhìn Tiêu Cửu Cửu luyện tập cả một ngày, thế nhưng mặt không đỏ, hơi thở không gấp, khác xa với đám bọn họ đang mệt như cún ngồi phịch ở trên cỏ thở dốc.
Cô không khỏi kinh ngạc hỏi thăm: "Tớ nói này Cửu muội, có phải cậu đã luyện qua công phu, cho nên mới cảm thấy quân huấn không khổ hay không?"
Tiêu Cửu Cửu liền cười trả lời: "Tất nhiên, cậu không biết năm đó mình bị huấn luyện khổ cực thế nào đâu, quân huấn thế này thật sự chỉ là một đĩa đồ ăn mà thôi!".
Trương Dương hừ hừ trừng mắt ghen tị: "Nhìn vẻ mặt hả hê kia thật đáng đánh đòn!"
Tiêu Cửu Cửu thấy thế liền vui sướng cười khúc khích.
Trở lại túc xá tắm rửa một phen, đang định đi ăn cơm cùng với Trương Dương và La Manh thì lại thấy điện thoại đổ chuông.
Vừa nhìn, liền thấy Hứa Hằng Minh gọi tới.
"Cửu Cửu, đi ra đi, anh dẫn em đi ăn cơm, anh chờ em ở cửa Tây nhé!"
"Được, em đến ngay!"
Nhận lời xong, Tiêu Cửu Cửu vội vàng thay quần áo, sau đó nói với Trương Dương cùng La Manh: "Tớ có việc đi ra ngoài một chút, các cậu tự đi ăn nhé....!"
Không đợi bọn họ phản ứng đã vội vã chạy đi.
Bằng không, đợi lát nữa hai người họ ép cung cô lại phải phí một phen sức lực giải thích, tốt nhất là chuồn nhanh.
"Này, cậu chờ một chút, này, cậu đi đâu đấy?"
Nghe thấy tiếng la hét vang lên sau lưng, Tiêu Cửu Cửu xấu xa cười ra tiếng.
Xa xa, vẫn chưa đi đến cồng Tây, vừa liếc mắt nhìn qua, liền bắt gặp Hứa Hằng Minh mặc quân trang, giống như cột mốc đánh dấu đứng ở đó.
Với tướng mạo xuất chúng cùng vóc người cao lớn của mình không biết đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ, một nữ sinh vừa muốn tiến đến gần bị anh lạnh nhạt liếc một cái thì chẳng khác nào bị nước đá xối đầu, sợ hãi rụt trở về, cũng không dám có thêm suy nghĩ gì khác.
Nhưng vẫn có rất nhiều nữ sinh không bỏ được, len lén nấp ở phía sau nhìn soái ca quân nhân.
Họ vốn cho là Tổng huấn luyện viên sẽ luôn luôn lạnh lùng, nghiêm mặt không cười như vậy, nhưng khi phát hiện anh nở nụ cười dịu dàng với đại mỹ nữ đang đi tới thì kinh hãi không thôi, trong nháy mắt chọc mù không ít người.
Thì ra, Tổng huấn luyện viên không phải không biết cười, mà nụ cười của anh chỉ dành riêng cho một người con gái!
Nhìn Tổng huấn luyện viên thân mật ôm lấy cô gái kia, vai khoác vai đi ra ngoài, họ vừa hâm mộ, đồng thời cũng nhớ kỹ gương mặt xinh đẹp của Cửu Cửu.
Còn có vài người có ý đồ xấu, lấy điện thoại di động ra, chụp lại hình ảnh vừa rồi.
Không bao lâu, trên diễn đàn đại học B, liền xuất hiện một bài viết với tiêu đề là "Ngày đầu tiên Quân huấn, một nữ sinh không biết xấu hổ quyến rũ huấn luyện viên anh tuấn!", rất nhanh liền gây chấn động tòan trường.
Mà Tiêu Cửu Cửu và Hứa Hằng Minh đang vui sướng sau bao ngày xa cách mới được gặp lại tuyệt nhiên không hay biết chuyện hai người bọn họ đã tạo ra một scandal lớn nhất kể từ khi đại học B khai giảng tới nay.
Có điều với cá tính của Cửu Cửu thì kể cả cô có trở lại túc xá được Trương Dương kể lại chuyện này có lẽ cũng chỉ cười nhạt, nói một câu: "Người khác thích nói cái gì tớ sao có thể bịt miệng họ lại được?".
Đang ăn cơm với Hứa Hằng Minh, Tiêu Cửu Cửu lại nhận được một cú điện thoại của An Thần hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Tất nhiên là cô uyển chuyển cự tuyệt.
Nhưng vừa nghe thấy giọng nói mất mát ở đầu dây bên kia thì cô lại không nhịn được mà mềm lòng, hẹn ngày mai sẽ ăn cơm cùng anh ta.
Hứa Hằng Minh ở một bên ngồi nghe, thấy Cửu Cửu dịu dàng trả lời người ở đầu dây bên kia thì mày rậm khẽ nhíu lại, có chút lo lắng nhìn cô, chỉ sợ cô sẽ hãm sâu vào không rút ra được nữa.
Tiêu Cửu Cửu vừa cúp điện thoại, liền đối mặt với ánh mắt dò hỏi của người nào đó.
Thấy anh lo lắng cho mình cô liền nhàn nhạt cười một tiếng nói: "Anh Minh, em biết các anh đều đang lo lắng cho em, thật ra thì không cần thiết đâu, mặc dù trong lòng không bỏ được Thần Thần, thấy được người giống với anh ấy sẽ đặc biệt thân thiết, có lẽ sẽ có chút mê hoặc, nhưng em vẫn rõ ràng mình đang làm cái gì, cũng sẽ bảo vệ bản thân thật tốt!"
Ngày thứ hai, sau khi huấn luyện xong, Tiêu Cửu Cửu mới vừa trở về ký túc xá, liền nhận được điện thoại của An Thần, nói rằng mình đang chờ cô dưới lầu.
Tiêu Cửu Cửu nói một tiếng "Xuống ngay" liền quay sang hỏi Trương Dương và La Manh: "An Thần mời khách, các cậu có muốn đi cùng hay không?"
Hai người còn lại hết sức ăn ý, đồng thanh đáp: "Bọn tớ còn lâu mới đi làm kỳ đà cản mũi!"
Cửu Cửu liền cười nói: "Vậy tớ đi đây. Bái bai ~"
"Đi đi, đi đi!"
Tiêu Cửu Cửu vừa xuống dưới, liền thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng dưới tàng cây, phong cách duy mỹ mà ngạo nghễ, làm cô nhớ lại người mà mình từng yêu sâu đậm, hoảng hốt không thôi.
An Thần vừa thấy Tiêu Cửu Cửu dừng bước, ngơ ngác nhìn mình, khóe môi liền nhếch lên sải bước đi tới: "Cửu cửu......"
Bàn tay nhỏ bé được một bàn tay ấm áp khác bao bọc, Cửu Cửu ngước mắt nhìn vào mắt đối phương, điểm nào cũng tràn ngập thâm tình, yêu thương sâu đậm, kìm lòng không được mà cầm ngược lại tay người kia, lúm đồng tiền sáng rỡ, tựa như hoa tháng ba, mê hoặc vô cùng.
Cảnh người đàn ông áo trắng cùng cô gái mặc váy tím nắm tay nhìn nhau, chẳng khác nào bức họa hài hòa tốt đẹp thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ, vài người còn cầm máy lên ghi hình lại.
An Thần nhàn nhạt nhìn lướt qua bốn phía, dắt tay cô nói: "Đi thôi! Anh dẫn em đi ăn món ngon!"
Nhìn An Thần che chở Tiêu Cửu Cửu lên xe, một người mặc quân trang từ phía sau bụi cây vọt ra, đáy mắt tối tăm phải giống như giếng cổ, sâu không lường được.
Trong khi đó người bảo vệ âm thầm đã lặng yên không một tiếng động ngồi lên một chiếc xe khác đi theo.
Cô ấy, tuyệt đối không thể có chuyện!
Xe An Thần cuối cùng cũng dừng ở trước Ung Phúc, đây cũng là một trong những hội sở cao cấp, nổi tiếng với cung cách phục vụ và đồ ăn thượng hạng, cho nên trước cổng đỗ đầy các loại xe sang trọng.
An Thần xuống xe, sau đó mở cửa xe cho Cửu Cửu, dưới sự hướng dẫn của phục vụ, nắm tay cô đi vào căn phòng đã đặt trước.
Buổi tối hôm nay, An Thần một lần nữa bộc lộ năng khiếu hài hước thú vị cùng học thức uyên bác của mình, từ ăn uống đến vui đùa, từng chuyện từng chuyện, chọc cho Cửu Cửu cười không khép miệng, tâm, hình như cũng từ từ trầm luân.
Bởi vì vui vẻ, cho nên cảm giác thời gian đặc biệt qua mau.
Chờ đến khi bọn họ từ Ung Phúc đi ra đã là mười hai giờ, không phải cô không để ý thời gian mà là, không muốn dừng cuộc vui này lại, chỉ hy vọng, nó cứ kéo dài mãi.
Kết quả liền bỏ qua giờ đóng cửa ký túc xá, không vàp được nữa.
Nhìn Tiêu Cửu Cửu mặt ủ mày ê, An Thần sờ sờ đầu cô, cười nói: "Đồ ngốc, việc gì mà phải buồn, đi khách sạn thuê phòng là được rồi! Nếu không, thì đến nhà anh cũng được!"
Tiêu Cửu Cửu thấy người nào đó cười xấu xa, hừ nhẹ một tiến: "Đến khách sạn!"
An Thần cười ha hả: "Được thôi! Vậy chúng ta phải đi khách sạn thuê phòng mới được!"
Thấy anh cố ý vặn vẹo, Tiêu Cửu Cửu chỉ liếc mắt một cái không đáp.
Nhưng cô thật không ngờ, khi mình và An Thần tay trong tay vai kề vai đi vào khách sạn liền bị người có lòng chụp lại, sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió, khiến cho mấy người đàn ông còn lại dấm bay ngập trời, chỉ muốn tiêu diệt tên trình giảo kim nửa đường nhảy ra phá đám kia ngay lập tức.
-----hết chương 67.
Còn người nào đó lại cực kỳ vô tư hồn nhiên, trong tâm trí của anh ta, chỉ chứa đựng một bóng hình của Tiêu Cửu Cửu, còn những cô gái khác mà nói ai cũng như ai, chẳng có gì khác nhau cả.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng, cất tiếng nói vang dội có lực, nghiêm túc nói với đám tân sinh bên dưới: "Xin chào các bạn sinh viên năm nhất, Quân huấn chính là bài học trong cuộc đời của mỗi người, là nơi để các bạn rèn luyện ý chí, nghị lực và thể hiện nhân phẩm của mình..." sau đó là những lời động viên khích lệ.
Cuối cùng, anh còn tuyên bố: "Trong mười lăm ngày ở đây, các bạn không phải là sinh viên mà chỉ là một quân nhân, đối mệnh lệnh chỉ có phục tùng, không có quyền nói không."
Huấn thị xong, liền bắt đầu đi vào huấn luyện chính thức —— chia thành từng đội nhóm luyện tập.
"Đứng nghiêm!"
"Nghỉ!"
"Đi đều bước!"
"Chạy đều!"
Theo từng khẩu lệnh này, các bạn học tiến hành tư thế hành quân, mỗi một động tác đơn giản đều phải lặp đi lặp lại mấy trăm lần, cho đến khi cánh tay, bắp đùi đều đau nhức vô lực nâng lên không nổi, đoán chừng buổi tối chỉ có thể nằm rạp ở trên giường không thể dậy được nữa.
Không ít người mệt mỏi không ngừng kêu khổ, còn có vài người thể chất yếu chưa đến một ngày đã không chịu được liền té xỉu, phải đưa vào phòng y tế.
Trương Dương nhìn Tiêu Cửu Cửu luyện tập cả một ngày, thế nhưng mặt không đỏ, hơi thở không gấp, khác xa với đám bọn họ đang mệt như cún ngồi phịch ở trên cỏ thở dốc.
Cô không khỏi kinh ngạc hỏi thăm: "Tớ nói này Cửu muội, có phải cậu đã luyện qua công phu, cho nên mới cảm thấy quân huấn không khổ hay không?"
Tiêu Cửu Cửu liền cười trả lời: "Tất nhiên, cậu không biết năm đó mình bị huấn luyện khổ cực thế nào đâu, quân huấn thế này thật sự chỉ là một đĩa đồ ăn mà thôi!".
Trương Dương hừ hừ trừng mắt ghen tị: "Nhìn vẻ mặt hả hê kia thật đáng đánh đòn!"
Tiêu Cửu Cửu thấy thế liền vui sướng cười khúc khích.
Trở lại túc xá tắm rửa một phen, đang định đi ăn cơm cùng với Trương Dương và La Manh thì lại thấy điện thoại đổ chuông.
Vừa nhìn, liền thấy Hứa Hằng Minh gọi tới.
"Cửu Cửu, đi ra đi, anh dẫn em đi ăn cơm, anh chờ em ở cửa Tây nhé!"
"Được, em đến ngay!"
Nhận lời xong, Tiêu Cửu Cửu vội vàng thay quần áo, sau đó nói với Trương Dương cùng La Manh: "Tớ có việc đi ra ngoài một chút, các cậu tự đi ăn nhé....!"
Không đợi bọn họ phản ứng đã vội vã chạy đi.
Bằng không, đợi lát nữa hai người họ ép cung cô lại phải phí một phen sức lực giải thích, tốt nhất là chuồn nhanh.
"Này, cậu chờ một chút, này, cậu đi đâu đấy?"
Nghe thấy tiếng la hét vang lên sau lưng, Tiêu Cửu Cửu xấu xa cười ra tiếng.
Xa xa, vẫn chưa đi đến cồng Tây, vừa liếc mắt nhìn qua, liền bắt gặp Hứa Hằng Minh mặc quân trang, giống như cột mốc đánh dấu đứng ở đó.
Với tướng mạo xuất chúng cùng vóc người cao lớn của mình không biết đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ, một nữ sinh vừa muốn tiến đến gần bị anh lạnh nhạt liếc một cái thì chẳng khác nào bị nước đá xối đầu, sợ hãi rụt trở về, cũng không dám có thêm suy nghĩ gì khác.
Nhưng vẫn có rất nhiều nữ sinh không bỏ được, len lén nấp ở phía sau nhìn soái ca quân nhân.
Họ vốn cho là Tổng huấn luyện viên sẽ luôn luôn lạnh lùng, nghiêm mặt không cười như vậy, nhưng khi phát hiện anh nở nụ cười dịu dàng với đại mỹ nữ đang đi tới thì kinh hãi không thôi, trong nháy mắt chọc mù không ít người.
Thì ra, Tổng huấn luyện viên không phải không biết cười, mà nụ cười của anh chỉ dành riêng cho một người con gái!
Nhìn Tổng huấn luyện viên thân mật ôm lấy cô gái kia, vai khoác vai đi ra ngoài, họ vừa hâm mộ, đồng thời cũng nhớ kỹ gương mặt xinh đẹp của Cửu Cửu.
Còn có vài người có ý đồ xấu, lấy điện thoại di động ra, chụp lại hình ảnh vừa rồi.
Không bao lâu, trên diễn đàn đại học B, liền xuất hiện một bài viết với tiêu đề là "Ngày đầu tiên Quân huấn, một nữ sinh không biết xấu hổ quyến rũ huấn luyện viên anh tuấn!", rất nhanh liền gây chấn động tòan trường.
Mà Tiêu Cửu Cửu và Hứa Hằng Minh đang vui sướng sau bao ngày xa cách mới được gặp lại tuyệt nhiên không hay biết chuyện hai người bọn họ đã tạo ra một scandal lớn nhất kể từ khi đại học B khai giảng tới nay.
Có điều với cá tính của Cửu Cửu thì kể cả cô có trở lại túc xá được Trương Dương kể lại chuyện này có lẽ cũng chỉ cười nhạt, nói một câu: "Người khác thích nói cái gì tớ sao có thể bịt miệng họ lại được?".
Đang ăn cơm với Hứa Hằng Minh, Tiêu Cửu Cửu lại nhận được một cú điện thoại của An Thần hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Tất nhiên là cô uyển chuyển cự tuyệt.
Nhưng vừa nghe thấy giọng nói mất mát ở đầu dây bên kia thì cô lại không nhịn được mà mềm lòng, hẹn ngày mai sẽ ăn cơm cùng anh ta.
Hứa Hằng Minh ở một bên ngồi nghe, thấy Cửu Cửu dịu dàng trả lời người ở đầu dây bên kia thì mày rậm khẽ nhíu lại, có chút lo lắng nhìn cô, chỉ sợ cô sẽ hãm sâu vào không rút ra được nữa.
Tiêu Cửu Cửu vừa cúp điện thoại, liền đối mặt với ánh mắt dò hỏi của người nào đó.
Thấy anh lo lắng cho mình cô liền nhàn nhạt cười một tiếng nói: "Anh Minh, em biết các anh đều đang lo lắng cho em, thật ra thì không cần thiết đâu, mặc dù trong lòng không bỏ được Thần Thần, thấy được người giống với anh ấy sẽ đặc biệt thân thiết, có lẽ sẽ có chút mê hoặc, nhưng em vẫn rõ ràng mình đang làm cái gì, cũng sẽ bảo vệ bản thân thật tốt!"
Ngày thứ hai, sau khi huấn luyện xong, Tiêu Cửu Cửu mới vừa trở về ký túc xá, liền nhận được điện thoại của An Thần, nói rằng mình đang chờ cô dưới lầu.
Tiêu Cửu Cửu nói một tiếng "Xuống ngay" liền quay sang hỏi Trương Dương và La Manh: "An Thần mời khách, các cậu có muốn đi cùng hay không?"
Hai người còn lại hết sức ăn ý, đồng thanh đáp: "Bọn tớ còn lâu mới đi làm kỳ đà cản mũi!"
Cửu Cửu liền cười nói: "Vậy tớ đi đây. Bái bai ~"
"Đi đi, đi đi!"
Tiêu Cửu Cửu vừa xuống dưới, liền thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng dưới tàng cây, phong cách duy mỹ mà ngạo nghễ, làm cô nhớ lại người mà mình từng yêu sâu đậm, hoảng hốt không thôi.
An Thần vừa thấy Tiêu Cửu Cửu dừng bước, ngơ ngác nhìn mình, khóe môi liền nhếch lên sải bước đi tới: "Cửu cửu......"
Bàn tay nhỏ bé được một bàn tay ấm áp khác bao bọc, Cửu Cửu ngước mắt nhìn vào mắt đối phương, điểm nào cũng tràn ngập thâm tình, yêu thương sâu đậm, kìm lòng không được mà cầm ngược lại tay người kia, lúm đồng tiền sáng rỡ, tựa như hoa tháng ba, mê hoặc vô cùng.
Cảnh người đàn ông áo trắng cùng cô gái mặc váy tím nắm tay nhìn nhau, chẳng khác nào bức họa hài hòa tốt đẹp thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ, vài người còn cầm máy lên ghi hình lại.
An Thần nhàn nhạt nhìn lướt qua bốn phía, dắt tay cô nói: "Đi thôi! Anh dẫn em đi ăn món ngon!"
Nhìn An Thần che chở Tiêu Cửu Cửu lên xe, một người mặc quân trang từ phía sau bụi cây vọt ra, đáy mắt tối tăm phải giống như giếng cổ, sâu không lường được.
Trong khi đó người bảo vệ âm thầm đã lặng yên không một tiếng động ngồi lên một chiếc xe khác đi theo.
Cô ấy, tuyệt đối không thể có chuyện!
Xe An Thần cuối cùng cũng dừng ở trước Ung Phúc, đây cũng là một trong những hội sở cao cấp, nổi tiếng với cung cách phục vụ và đồ ăn thượng hạng, cho nên trước cổng đỗ đầy các loại xe sang trọng.
An Thần xuống xe, sau đó mở cửa xe cho Cửu Cửu, dưới sự hướng dẫn của phục vụ, nắm tay cô đi vào căn phòng đã đặt trước.
Buổi tối hôm nay, An Thần một lần nữa bộc lộ năng khiếu hài hước thú vị cùng học thức uyên bác của mình, từ ăn uống đến vui đùa, từng chuyện từng chuyện, chọc cho Cửu Cửu cười không khép miệng, tâm, hình như cũng từ từ trầm luân.
Bởi vì vui vẻ, cho nên cảm giác thời gian đặc biệt qua mau.
Chờ đến khi bọn họ từ Ung Phúc đi ra đã là mười hai giờ, không phải cô không để ý thời gian mà là, không muốn dừng cuộc vui này lại, chỉ hy vọng, nó cứ kéo dài mãi.
Kết quả liền bỏ qua giờ đóng cửa ký túc xá, không vàp được nữa.
Nhìn Tiêu Cửu Cửu mặt ủ mày ê, An Thần sờ sờ đầu cô, cười nói: "Đồ ngốc, việc gì mà phải buồn, đi khách sạn thuê phòng là được rồi! Nếu không, thì đến nhà anh cũng được!"
Tiêu Cửu Cửu thấy người nào đó cười xấu xa, hừ nhẹ một tiến: "Đến khách sạn!"
An Thần cười ha hả: "Được thôi! Vậy chúng ta phải đi khách sạn thuê phòng mới được!"
Thấy anh cố ý vặn vẹo, Tiêu Cửu Cửu chỉ liếc mắt một cái không đáp.
Nhưng cô thật không ngờ, khi mình và An Thần tay trong tay vai kề vai đi vào khách sạn liền bị người có lòng chụp lại, sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió, khiến cho mấy người đàn ông còn lại dấm bay ngập trời, chỉ muốn tiêu diệt tên trình giảo kim nửa đường nhảy ra phá đám kia ngay lập tức.
-----hết chương 67.