Editor: Mẹ Bầu
Tối hôm qua cô đã tiêu hao hết thể lực, lại ngủ tròn một ngày, đến giờ Tiêu Cửu Cửu cũng đói đến mức bụng sắp xẹp lép rồi. Cô chỉ muốn tìm một chút đồ ăn để mau chóng an ủi lục phủ ngũ tạng của mình một chút, làm gì còn có tâm tư nào mà ngồi chém gió ở chỗ này, để phong hoa tuyết nguyệt (*) với Lương Kinh Đào kia chứ?
(*) Phong hoa tuyết nguyệt: Gió hoa tuyết trăng. Nghĩa đen: dùng để chỉ những thứ đẹp nhất của tự nhiên. Nghĩa bóng: chỉ những người không đứng đắn, thích lả lơi (phụ nữ), thích dùng những ngôn từ sáo rỗng để tán tỉnh (nam giới).
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Cửu Cửu bỏ đi đầy sự quyết tuyệt (kiên quyết đoạn tuyệt) như vậy, trái tim của Lương Kinh Đào như bị người hung hăng vặn xoắn lại. Lẽ nào Cửu Cửu lại thật sự tuyệt tình, không chút quan tâm đến anh ta như vậy hay sao? Chẳng lẽ thân phận của anh ta lại thật sự quan trọng đến như vậy thật sao?
Lương Kinh Đào bất đắc dĩ than thở, thấy cô đang nói chuyện gì đó cùng với người Quản gia, Lương Kinh Đào lại vội vàng đuổi theo.
Tiêu Cửu Cửu ăn như hổ đói. Cô ăn uống ngấu nghiến chỗ đồ ăn mà Quản gia đã chuẩn bị chu đáo từ sáng sớm, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh mình. Đối với hành động ân cần gắp thức ăn, đưa nước uống của Lương Kinh Đào, Tiêu Cửu Cửu cũng không cự tuyệt, nhưng cũng không nói một câu nào. Cô cứ mặc kệ Lương Kinh Đào như vậy, làm cho mỗi một động tác nâng lên hạ xuống của anh ta đều luôn giữ vẻ cẩn thận e dè từng ly từng tí, không dám làm một điều gì luống cuống.
Tiêu Cửu Cửu len lén hạ mắt liếc nhìn Lương Kinh Đào. Khi nhìn thấy vẻ mặt như muốn lấy lòng, lại vẫn cố che dấu vẻ ảo não lẫn hối hận ở phía sau, nhưng vẫn bị lộ ra một chút vừa lo âu mà lại không biết phải làm thế nào của Lương Kinh Đào, ở đáy lòng Tiêu Cửu Cửu âm thầm cười trộm.
Hừ… muốn tính kế với tôi sao, vậy thì anh cứ việc mà chịu đựng đi, Lương đại thiếu! Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, anh cứ việc chậm rãi chịu đựng đi! Nếu như không chịu đựng được, vậy thì hãy mau chóng cách xa tôi ra một chút đi! Nếu không, tôi nhất định sẽ còn tiếp tục ngược chết anh! Cho đến khi Tiêu Cửu Cửu tôi đây hả giận mới thôi!
Có lúc cô cũng đã nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi, theo lý thuyết thì ở kinh thành này, Lương Kinh Đào cũng được coi là con cháu của những gia đình thuộc đẳng cấp cao quý, khi ra đời miệng đã ngậm chìa khóa vàng. Xuất thân của anh ta và ngay cả những gì mà anh ta đã từng gặp phải, nếu so với những đau khổ về mặt tinh thần mà Tiêu Cẩn Chi đã từng phải hứng chịu kia, thì còn tốt đẹp hơn rất nhiều. Có thể nói, Lương Kinh Đào này chính là ông vua con ở trong nhà, được mọi người cưng chiều tới cực điểm, nghĩ muốn cái gì thì sẽ có cái đó!
Chẳng lẽ thật sự giống như mọi người vẫn thường nói, thứ càng không có được, lại chính là thứ tốt nhất!
Lương Kinh Đào cứ thế cam chịu sự đối đãi của cô như vậy hay sao? Bằng không, sẽ phải giải thích thế nào trước hành động cam tâm chịu đựng sự ngược đãi kia của anh ta đây? Dù Tiêu Cửu Cửu có nghĩ như thế nào mà vẫn không sao nghĩ ra được. Vả lại cô cũng lười phải nghĩ sâu hơn nữa. Anh ta đã thích làm thế nào thì cứ việc để cho anh ta làm như thế, chỉ cần không chọc tới cô là được!
Rốt cục Tiêu Cửu Cửu đã ăn uống no đủ. Cô ưu nhã cầm chiếc khăn ăn lên lau miệng, dứt khoát đứng dậy.
Lương Kinh Đào vẫn bám chặt đuổi theo sau cô: "Cửu Cửu, em đi đâu vậy?"
Tiêu Cửu Cửu nhìn lại anh ta một cái, nhàn nhạt trả lời, "Tôi đi thăm Long bang chủ một chút, xem ông ấy đã khỏe chưa?"
Đang nói, Tiêu Cửu Cửu liền nhìn thấy Long Khi Phong đang từ trên lầu đi xuống. Vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu, Long Khi Phong lập tức há miệng ra cười: "Cửu Cửu, báo cho cô biết một tin tức tốt lành, nhịp tim và hơi thở của cha tôi đã ổn định rồi, sắc mặt cũng có sự chuyển biến tốt! Thật sự là rất cám ơn cô! Đi nào, để tôi dẫn cô đi lên thăm ông ấy một chút!"
Tiêu Cửu Cửu đi theo Long Khi Phong. Đến lúc cô vào đến bên phòng của Long Cửu, quả nhiên thấy khí của sắc Long Cửu đã tốt hơn nhiều, Mặc dù người vẫn chưa tỉnh lại, nhưng hơi thở đã ổn định hơn.
Thấy việc chữa trị của mình đã có hiệu quả, tự bản thân Tiêu Cửu Cửu cũng cảm thấy cao hứng.
Tiêu Cửu Cửu nhìn Long Khi Phong nói, "Bây giờ tôi sẽ tiếp tục châm cứu cho Long bang chủ thêm một lần nữa, để giải trừ hết những chất độc còn dư lại ở trong cơ thể của ông. Tiếp đó còn phải kích hoạt nội lực trong cơ thể của ông, để Long bang chủ có thể sớm tỉnh lại một chút."
Long Khi Phong gật đầu liên tục, "Được, được, được! Bây giờ còn cần phải làm những gì nữa để tôi đi chuẩn bị luôn lập tức."
Giờ đây, Long Khi Phong không bao giờ nữa còn dám hoài nghi đối với những lời nói của Tiêu Cửu Cửu nữa. Cô nói gì, anh cũng nhất nhất làm theo giống như tuân theo thánh chỉ.
Tiêu Cửu Cửu cười nói, "Anh hãy đi sai người đi chuẩn bị nồi thuốc hầm nhừ như súp, giống như ngày hôm qua đó. Hàng ngày, mỗi khi tôi châm cứu xong, sẽ lại ngâm người của Long bang chủ vào đó. Cứ làm như vậy trong vòng một tuần, bệnh của lệnh tôn sẽ không còn gì trở ngại nữa rồi."
Long Khi Phong mừng rỡ đi chuẩn bị...
Lúc này, ở một đầu khác của Dực Thành, ở trong một ngôi biệt thự xa hoa, có một người đàn ông trung niên mũi khoằm, mắt dài hẹp giống như một con chim Ưng, đang nổi giận đùng đùng, hất đổ đồ vật ở trong phòng. Từ trong miệng càng không ngừng phát ra những lời mắng chửi tức giận: "Phế vật! Tất cả đều là một lũ phế vật! Ông đây nuôi cả một lũ chúng bay như vậy có ích lợi gì chứ? Vào thời khắc mấu chốt, một chút việc nhỏ cũng không giúp được… đúng là phế vật, một lũ phế vật..."
Bên cạnh ông ta có một người thanh niên dám cứng đầu cãi lại: "Cha, người đừng mắng chửi thế! Chuyện này, nếu như không phải nửa đường lại mọc ra một tên Trình Giảo Kim (*) ra tay cứu giúp Long Cửu, thì kế hoạch của chúng ta đã có thể thực hiện được rồi. Trách tới trách lui, mọi chuyện cũng đều do con bé kia gây ra! Xem ra, chúng ta phải cho cô ta xem một chút màu sắc mới được."
(*) Trình Giảo Kim: Trình Giảo Kim (程咬金), tên húy là Tri Tiết (知節), là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Ông được xếp thứ 19 trong số 24 công thần được vẽ chân dung trên Lăng Yên các. Trình Giảo Kim xuất thân là người Tế Châu, trong gia đình võ tướng thế gia. Trong giai thoại dân gian, thường mô tả Trình Giảo Kim có thân hình to béo, sử dụng búa lớn (tam bản phủ) làm vũ khí. Khi ra trận, ông có tuyệt kỹ đánh 3 búa rất lợi hại, gần như vô địch. Tuy nhiên, nếu gặp cao thủ, đỡ được 3 búa này thì ông thất thế...
Ngày nay cụm từ Trình Giảo Kim được dùng với nghĩa giống như câu thành ngữ “Kỳ đà cản mũi” của Việt Nam
Người đàn ông trung niên nhíu hai tròng mắt lại, nghĩ đến kế hoạch của mình vào thời khắc mấu chốt, lại bị cô gái kia quấy nhiễu mà bị đảo lộn, sắp thành công lại bị bại trận. Nỗi căm hận từ trong lòng bốc lên, khiến cho ông ta đáp ứng ngay lập tức đề nghị kia của con trai: "Được! Ngay bây giờ con hãy dẫn người đi, hãy dọn dẹp con nhóc gọn gàng một chút! Coi như không giết chết được cô ta, cũng phải làm cho cô ta trở nên tàn phế!"
"Yên tâm đi! Nhất định con sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết!"
Trong thư phòng rộng rãi, đang vang dội tiếng kêu gào như tiếng chó sói tru của hai kẻ hung ác, bọn chúng đang giương rộng những chiếc móng nhọn, chuẩn bị đưa về phía Cửu Cửu vô tội.
Liên tục suốt mấy ngày, Tiêu Cửu Cửu cũng không hề ló mặt ra khỏi cửa chính của biệt thự nhà họ Long.
Còn Long Cửu, sau ngày thứ hai được châm cứu, rồi tiếp đó lại được ngâm mình trong thuốc tắm và ngủ một giấc, người đã tỉnh táo lại.
Khi biết được chính Tiêu Cửu Cửu đã cứu mình, thì Long Cửu vô cùng cảm kích. Ông ta nói thẳng, từ nay trở đi, ông trao cuộc sống của mình cho Tiêu Cửu Cửu. Nếu có chuyện gì, chỉ cần nói một câu, ông nhất định sẽ không từ chối.
Dĩ nhiên, đôi mắt tựa như hỏa nhãn kim tinh (*) kia của Long Cửu, cũng đã thấy được con trai của mình, một hoa hoa công tử (người có tính trăng hoa) chỉ thích tìm hoa chơi đùa kia, ánh mắt khi nhìn Tiêu Cửu Cửu dường như có gì đó không đúng lắm. Tựa như là ưa thích, nhưng rồi lại giống như cố đè nén mình lại! Long Cửu nghĩ, nếu như có thể lấy được một người con dâu có khả năng y thuật xuất chúng như vậy, đó cũng là một chuyện tốt. Mà ông ta, thân là một người cha, không thể không ra tay giúp con trai của mình trong chuyện này.
(*) Hỏa nhãn kim tinh: Mắt lửa ngươi vàng: Cụm từ nói về đôi mắt của Tôn Ngộ Không sau khi được luyện trong lò bát quái của Thái thượng Lão quân. Ngày nay, cụm từ này thường được dùng để chỉ những người có cái nhìn sắc bén, xuyên thấu được mọi chuyện.
Khi Long Cửu trao đổi tâm tư này của mình với Long Khi Phong, thì Long Khi Phong lại than thở, "Cha, người cho rằng con không muốn cô ấy sao? Đương nhiên là con rất muốn! Nhưng mà, cô ấy lại không muốn con! Đàn ông muốn cô ấy quá nhiều, hơn nữa, mỗi một người trong bọn họ, đều là những người thuộc loại cá sấu lớn trong kinh, mà chúng ta không thể chọc nổi. Ngay trước mắt lúc này là một Lương Đại thiếu gia đã không từ mà biệt kia. Anh ta chính là cháu đích tôn bảo bối của nhà họ Lương ở trong kinh đó. Đến ngay cả một người có thân phận và địa vị như vậy, mà Cửu Cửu cũng còn không để vào mắt, chứ đừng nói là con. Coi như kết thúc chuyện này, con vẫn luôn tự biết rõ, mình sẽ không thể làm được chồng của cô ấy, vậy thì hãy làm bạn bè của cô ấy cũng không tồi. Lùi một bước, có trời cao biển rộng, cha, ngài thấy thế nào?"
Long Cửu cảm khái nhìn đứa con trai của mình. Giờ đây gương mặt của nó tuy có gầy hơn một chút, nhưng đã có thêm nhiều sự trầm ổn và bình tĩnh.
Lúc này Long Cửu đã cảm thấy an lòng, cuối cùng đứa con trai của ông ta đã hiểu chuyện rồi!
Một tuần sau, Tiêu Cửu Cửu chính thức tuyên bố, chất độc trong người của Long Cửu đã được giải trừ xong xuôi. Về sau chỉ cần điều dưỡng thêm một chút, nguyên khí được khôi phục lại là tốt rồi.
Mà nhiệm vụ chủ yếu khiến Tiêu Cửu Cửu nhận tới nơi này, coi như đã hoàn thành viên mãn. Cô cũng nhận được một khoản thù lao khá lớn của cha con nhà họ Long, lại còn có thêm một lời hứa: "Chỉ cần cô có việc cần đến, bọn họ có thể bất chấp gian nan nguy hiểm vì cô ".
Chuyện này đã xong được một đoạn, Tiêu Cửu Cửu còn một chuyện nữa phải làm. Tiêu Cửu Cửu cũng nhớ lại những lời dặn dò của sư phụ, cho nên cô chuẩn bị đi thăm lão thầy thuốc Tần Quy Như, người bạn cũ của sư phụ một chút.
Nghe Long Khi Phong nói, ở Dực Thành lão thầy thuốc Tần Quy Như cũng là một vị danh y.
***********Hết chương 75**************
Tối hôm qua cô đã tiêu hao hết thể lực, lại ngủ tròn một ngày, đến giờ Tiêu Cửu Cửu cũng đói đến mức bụng sắp xẹp lép rồi. Cô chỉ muốn tìm một chút đồ ăn để mau chóng an ủi lục phủ ngũ tạng của mình một chút, làm gì còn có tâm tư nào mà ngồi chém gió ở chỗ này, để phong hoa tuyết nguyệt (*) với Lương Kinh Đào kia chứ?
(*) Phong hoa tuyết nguyệt: Gió hoa tuyết trăng. Nghĩa đen: dùng để chỉ những thứ đẹp nhất của tự nhiên. Nghĩa bóng: chỉ những người không đứng đắn, thích lả lơi (phụ nữ), thích dùng những ngôn từ sáo rỗng để tán tỉnh (nam giới).
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Cửu Cửu bỏ đi đầy sự quyết tuyệt (kiên quyết đoạn tuyệt) như vậy, trái tim của Lương Kinh Đào như bị người hung hăng vặn xoắn lại. Lẽ nào Cửu Cửu lại thật sự tuyệt tình, không chút quan tâm đến anh ta như vậy hay sao? Chẳng lẽ thân phận của anh ta lại thật sự quan trọng đến như vậy thật sao?
Lương Kinh Đào bất đắc dĩ than thở, thấy cô đang nói chuyện gì đó cùng với người Quản gia, Lương Kinh Đào lại vội vàng đuổi theo.
Tiêu Cửu Cửu ăn như hổ đói. Cô ăn uống ngấu nghiến chỗ đồ ăn mà Quản gia đã chuẩn bị chu đáo từ sáng sớm, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh mình. Đối với hành động ân cần gắp thức ăn, đưa nước uống của Lương Kinh Đào, Tiêu Cửu Cửu cũng không cự tuyệt, nhưng cũng không nói một câu nào. Cô cứ mặc kệ Lương Kinh Đào như vậy, làm cho mỗi một động tác nâng lên hạ xuống của anh ta đều luôn giữ vẻ cẩn thận e dè từng ly từng tí, không dám làm một điều gì luống cuống.
Tiêu Cửu Cửu len lén hạ mắt liếc nhìn Lương Kinh Đào. Khi nhìn thấy vẻ mặt như muốn lấy lòng, lại vẫn cố che dấu vẻ ảo não lẫn hối hận ở phía sau, nhưng vẫn bị lộ ra một chút vừa lo âu mà lại không biết phải làm thế nào của Lương Kinh Đào, ở đáy lòng Tiêu Cửu Cửu âm thầm cười trộm.
Hừ… muốn tính kế với tôi sao, vậy thì anh cứ việc mà chịu đựng đi, Lương đại thiếu! Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, anh cứ việc chậm rãi chịu đựng đi! Nếu như không chịu đựng được, vậy thì hãy mau chóng cách xa tôi ra một chút đi! Nếu không, tôi nhất định sẽ còn tiếp tục ngược chết anh! Cho đến khi Tiêu Cửu Cửu tôi đây hả giận mới thôi!
Có lúc cô cũng đã nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi, theo lý thuyết thì ở kinh thành này, Lương Kinh Đào cũng được coi là con cháu của những gia đình thuộc đẳng cấp cao quý, khi ra đời miệng đã ngậm chìa khóa vàng. Xuất thân của anh ta và ngay cả những gì mà anh ta đã từng gặp phải, nếu so với những đau khổ về mặt tinh thần mà Tiêu Cẩn Chi đã từng phải hứng chịu kia, thì còn tốt đẹp hơn rất nhiều. Có thể nói, Lương Kinh Đào này chính là ông vua con ở trong nhà, được mọi người cưng chiều tới cực điểm, nghĩ muốn cái gì thì sẽ có cái đó!
Chẳng lẽ thật sự giống như mọi người vẫn thường nói, thứ càng không có được, lại chính là thứ tốt nhất!
Lương Kinh Đào cứ thế cam chịu sự đối đãi của cô như vậy hay sao? Bằng không, sẽ phải giải thích thế nào trước hành động cam tâm chịu đựng sự ngược đãi kia của anh ta đây? Dù Tiêu Cửu Cửu có nghĩ như thế nào mà vẫn không sao nghĩ ra được. Vả lại cô cũng lười phải nghĩ sâu hơn nữa. Anh ta đã thích làm thế nào thì cứ việc để cho anh ta làm như thế, chỉ cần không chọc tới cô là được!
Rốt cục Tiêu Cửu Cửu đã ăn uống no đủ. Cô ưu nhã cầm chiếc khăn ăn lên lau miệng, dứt khoát đứng dậy.
Lương Kinh Đào vẫn bám chặt đuổi theo sau cô: "Cửu Cửu, em đi đâu vậy?"
Tiêu Cửu Cửu nhìn lại anh ta một cái, nhàn nhạt trả lời, "Tôi đi thăm Long bang chủ một chút, xem ông ấy đã khỏe chưa?"
Đang nói, Tiêu Cửu Cửu liền nhìn thấy Long Khi Phong đang từ trên lầu đi xuống. Vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu, Long Khi Phong lập tức há miệng ra cười: "Cửu Cửu, báo cho cô biết một tin tức tốt lành, nhịp tim và hơi thở của cha tôi đã ổn định rồi, sắc mặt cũng có sự chuyển biến tốt! Thật sự là rất cám ơn cô! Đi nào, để tôi dẫn cô đi lên thăm ông ấy một chút!"
Tiêu Cửu Cửu đi theo Long Khi Phong. Đến lúc cô vào đến bên phòng của Long Cửu, quả nhiên thấy khí của sắc Long Cửu đã tốt hơn nhiều, Mặc dù người vẫn chưa tỉnh lại, nhưng hơi thở đã ổn định hơn.
Thấy việc chữa trị của mình đã có hiệu quả, tự bản thân Tiêu Cửu Cửu cũng cảm thấy cao hứng.
Tiêu Cửu Cửu nhìn Long Khi Phong nói, "Bây giờ tôi sẽ tiếp tục châm cứu cho Long bang chủ thêm một lần nữa, để giải trừ hết những chất độc còn dư lại ở trong cơ thể của ông. Tiếp đó còn phải kích hoạt nội lực trong cơ thể của ông, để Long bang chủ có thể sớm tỉnh lại một chút."
Long Khi Phong gật đầu liên tục, "Được, được, được! Bây giờ còn cần phải làm những gì nữa để tôi đi chuẩn bị luôn lập tức."
Giờ đây, Long Khi Phong không bao giờ nữa còn dám hoài nghi đối với những lời nói của Tiêu Cửu Cửu nữa. Cô nói gì, anh cũng nhất nhất làm theo giống như tuân theo thánh chỉ.
Tiêu Cửu Cửu cười nói, "Anh hãy đi sai người đi chuẩn bị nồi thuốc hầm nhừ như súp, giống như ngày hôm qua đó. Hàng ngày, mỗi khi tôi châm cứu xong, sẽ lại ngâm người của Long bang chủ vào đó. Cứ làm như vậy trong vòng một tuần, bệnh của lệnh tôn sẽ không còn gì trở ngại nữa rồi."
Long Khi Phong mừng rỡ đi chuẩn bị...
Lúc này, ở một đầu khác của Dực Thành, ở trong một ngôi biệt thự xa hoa, có một người đàn ông trung niên mũi khoằm, mắt dài hẹp giống như một con chim Ưng, đang nổi giận đùng đùng, hất đổ đồ vật ở trong phòng. Từ trong miệng càng không ngừng phát ra những lời mắng chửi tức giận: "Phế vật! Tất cả đều là một lũ phế vật! Ông đây nuôi cả một lũ chúng bay như vậy có ích lợi gì chứ? Vào thời khắc mấu chốt, một chút việc nhỏ cũng không giúp được… đúng là phế vật, một lũ phế vật..."
Bên cạnh ông ta có một người thanh niên dám cứng đầu cãi lại: "Cha, người đừng mắng chửi thế! Chuyện này, nếu như không phải nửa đường lại mọc ra một tên Trình Giảo Kim (*) ra tay cứu giúp Long Cửu, thì kế hoạch của chúng ta đã có thể thực hiện được rồi. Trách tới trách lui, mọi chuyện cũng đều do con bé kia gây ra! Xem ra, chúng ta phải cho cô ta xem một chút màu sắc mới được."
(*) Trình Giảo Kim: Trình Giảo Kim (程咬金), tên húy là Tri Tiết (知節), là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Ông được xếp thứ 19 trong số 24 công thần được vẽ chân dung trên Lăng Yên các. Trình Giảo Kim xuất thân là người Tế Châu, trong gia đình võ tướng thế gia. Trong giai thoại dân gian, thường mô tả Trình Giảo Kim có thân hình to béo, sử dụng búa lớn (tam bản phủ) làm vũ khí. Khi ra trận, ông có tuyệt kỹ đánh 3 búa rất lợi hại, gần như vô địch. Tuy nhiên, nếu gặp cao thủ, đỡ được 3 búa này thì ông thất thế...
Ngày nay cụm từ Trình Giảo Kim được dùng với nghĩa giống như câu thành ngữ “Kỳ đà cản mũi” của Việt Nam
Người đàn ông trung niên nhíu hai tròng mắt lại, nghĩ đến kế hoạch của mình vào thời khắc mấu chốt, lại bị cô gái kia quấy nhiễu mà bị đảo lộn, sắp thành công lại bị bại trận. Nỗi căm hận từ trong lòng bốc lên, khiến cho ông ta đáp ứng ngay lập tức đề nghị kia của con trai: "Được! Ngay bây giờ con hãy dẫn người đi, hãy dọn dẹp con nhóc gọn gàng một chút! Coi như không giết chết được cô ta, cũng phải làm cho cô ta trở nên tàn phế!"
"Yên tâm đi! Nhất định con sẽ làm cho cô ta sống không bằng chết!"
Trong thư phòng rộng rãi, đang vang dội tiếng kêu gào như tiếng chó sói tru của hai kẻ hung ác, bọn chúng đang giương rộng những chiếc móng nhọn, chuẩn bị đưa về phía Cửu Cửu vô tội.
Liên tục suốt mấy ngày, Tiêu Cửu Cửu cũng không hề ló mặt ra khỏi cửa chính của biệt thự nhà họ Long.
Còn Long Cửu, sau ngày thứ hai được châm cứu, rồi tiếp đó lại được ngâm mình trong thuốc tắm và ngủ một giấc, người đã tỉnh táo lại.
Khi biết được chính Tiêu Cửu Cửu đã cứu mình, thì Long Cửu vô cùng cảm kích. Ông ta nói thẳng, từ nay trở đi, ông trao cuộc sống của mình cho Tiêu Cửu Cửu. Nếu có chuyện gì, chỉ cần nói một câu, ông nhất định sẽ không từ chối.
Dĩ nhiên, đôi mắt tựa như hỏa nhãn kim tinh (*) kia của Long Cửu, cũng đã thấy được con trai của mình, một hoa hoa công tử (người có tính trăng hoa) chỉ thích tìm hoa chơi đùa kia, ánh mắt khi nhìn Tiêu Cửu Cửu dường như có gì đó không đúng lắm. Tựa như là ưa thích, nhưng rồi lại giống như cố đè nén mình lại! Long Cửu nghĩ, nếu như có thể lấy được một người con dâu có khả năng y thuật xuất chúng như vậy, đó cũng là một chuyện tốt. Mà ông ta, thân là một người cha, không thể không ra tay giúp con trai của mình trong chuyện này.
(*) Hỏa nhãn kim tinh: Mắt lửa ngươi vàng: Cụm từ nói về đôi mắt của Tôn Ngộ Không sau khi được luyện trong lò bát quái của Thái thượng Lão quân. Ngày nay, cụm từ này thường được dùng để chỉ những người có cái nhìn sắc bén, xuyên thấu được mọi chuyện.
Khi Long Cửu trao đổi tâm tư này của mình với Long Khi Phong, thì Long Khi Phong lại than thở, "Cha, người cho rằng con không muốn cô ấy sao? Đương nhiên là con rất muốn! Nhưng mà, cô ấy lại không muốn con! Đàn ông muốn cô ấy quá nhiều, hơn nữa, mỗi một người trong bọn họ, đều là những người thuộc loại cá sấu lớn trong kinh, mà chúng ta không thể chọc nổi. Ngay trước mắt lúc này là một Lương Đại thiếu gia đã không từ mà biệt kia. Anh ta chính là cháu đích tôn bảo bối của nhà họ Lương ở trong kinh đó. Đến ngay cả một người có thân phận và địa vị như vậy, mà Cửu Cửu cũng còn không để vào mắt, chứ đừng nói là con. Coi như kết thúc chuyện này, con vẫn luôn tự biết rõ, mình sẽ không thể làm được chồng của cô ấy, vậy thì hãy làm bạn bè của cô ấy cũng không tồi. Lùi một bước, có trời cao biển rộng, cha, ngài thấy thế nào?"
Long Cửu cảm khái nhìn đứa con trai của mình. Giờ đây gương mặt của nó tuy có gầy hơn một chút, nhưng đã có thêm nhiều sự trầm ổn và bình tĩnh.
Lúc này Long Cửu đã cảm thấy an lòng, cuối cùng đứa con trai của ông ta đã hiểu chuyện rồi!
Một tuần sau, Tiêu Cửu Cửu chính thức tuyên bố, chất độc trong người của Long Cửu đã được giải trừ xong xuôi. Về sau chỉ cần điều dưỡng thêm một chút, nguyên khí được khôi phục lại là tốt rồi.
Mà nhiệm vụ chủ yếu khiến Tiêu Cửu Cửu nhận tới nơi này, coi như đã hoàn thành viên mãn. Cô cũng nhận được một khoản thù lao khá lớn của cha con nhà họ Long, lại còn có thêm một lời hứa: "Chỉ cần cô có việc cần đến, bọn họ có thể bất chấp gian nan nguy hiểm vì cô ".
Chuyện này đã xong được một đoạn, Tiêu Cửu Cửu còn một chuyện nữa phải làm. Tiêu Cửu Cửu cũng nhớ lại những lời dặn dò của sư phụ, cho nên cô chuẩn bị đi thăm lão thầy thuốc Tần Quy Như, người bạn cũ của sư phụ một chút.
Nghe Long Khi Phong nói, ở Dực Thành lão thầy thuốc Tần Quy Như cũng là một vị danh y.
***********Hết chương 75**************