Editor: Mẹ Bầu
Lương Kinh Đào vừa há miệng ăn từng miếng lớn, vừa khen ngợi cô: "Cửu Cửu, em thật biết cách chăm sóc người bệnh! Sau này, một ngày ba bữa cơm của anh, cũng đều nhờ em phụ trách lo liệu giúp anh, có được hay không?"
Tiêu Cửu Cửu hừ lạnh một tiếng, "Anh nghĩ cũng hay đấy chứ nhỉ! Em chỉ có thể tiếp tục chăm sóc cho anh, nhiều nhất là mấy ngày anh phải nằm ở bệnh viện thôi. Đến khi anh đã khỏe lại rồi, trước kia anh đã sống như thế nào, thì đến lúc ấy anh lại sống như thế! Anh cũng đừng có hy vọng gì ở em! Em không có thời gian rảnh rỗi, để mà chăm sóc cho anh mãi thế này đâu!"
Lương Kinh Đào ghé sát vào trước mặt Tiêu Cửu Cửu. Anh ta dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn cô, dịu dàng đến mức, khiến cho người ta phải chìm đắm vào trong đó, nhẹ nhàng nói, "Vậy thì đến lượt anh tới chăm sóc cho em nhé, có được hay không?"
Tiêu Cửu Cửu lườm cho Lương Kinh Đào một cái trắng mắt: "Bớt ăn nói nhảm nhí đi,mau chóng ăn cho xong!"
Có người nói, khi người ta đang yêu, cho dù là uống nước lọc cũng cảm thấy ngọt. Lương Kinh Đào nhìn Tiêu Cửu Cửu đang dịu dàng xúc cho mình ăn, lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm nhận được sự ngọt ngào và hạnh phúc của tình yêu.
Nếu như, bọn họ có thể vẫn tiếp tục như vậy, thì thật tốt đẹp biết bao! Lương Kinh Đào tin tưởng, nhất định Tiêu Cửu Cửu sẽ là một người vợ hiền, một người mẹ tốt! diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Chỉ tiếc là...
Nhưng khi nghĩ đến trở ngại ngăn cách giữa hai người bọn họ, giống như một ngọn núi lớn kia, trong lòng Lương Kinh Đào liền mạnh mẽ co rút lại một cái thật đau đớn.
Thật không dễ dàng gì trái tim của anh mới rung động như vậy, nhưng tại sao người đó lại chính là Tiêu Cửu Cửu?
Nhìn gương mặt tuấn tú của Lương Kinh Đào đột nhiên nặng trĩu xuống, di@en*dyan(lee^qu.donnn), nơi đáy mắt Tiêu Cửu Cửu chợt thoáng qua một suy nghĩ sâu xa.
Ngay sau đó, tựa như là vừa nghĩ tới một chuyện gì đó thú vị, khóe môi của Tiêu Cửu Cửu chợt cong lên, thoáng hiện một nụ cười thích thú, giống như là đang tính toán điều gì, nhìn có chút ăn người.
Bởi vì Lương Kinh Đào nằm viện, cho nên Tiêu Cửu Cửu không thể không gọi điện thoại cho La Manh, nhờ La Manh giúp một tay, xin phép giáo viên chủ nhiệm cho cô được tiếp tục nghỉ thêm một tuần lễ nữa.
La Manh nói, đồng chí chủ nhiệm lớp Yến Quy Lai có vẻ không vui, đối với việc Tiêu Cửu Cửu vừa mới nhập học không lâu, mà đã liên tục xin nghỉ dài hạn, đồng chí đã bày tỏ thái độ cực kỳ không hài lòng.
Tiêu Cửu Cửu không thể làm gì khác hơn, lại nói với La Manh đi gặp thầy chủ nhiệm lớp nói giúp, cô bảo đảm sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học hành và thành tích trong cuộc thi.
Sau đó La Manh đã thông báo lại cho Tiêu Cửu Cửu một tin tức tốt lành. Cô nói, đồng chí chủ nhiệm lớp Yến Quy Lai cực kỳ hài lòng trước lời hứa của cô. dinendian.lơqid]on Nói rằng, đề nghị cô đã nói thì nhất định phải làm được, cố gắng đoạt thêm danh hiệu Trạng Nguyên năm thứ nhất, mang lại sự vẻ vang cho một ông giáo già như đồng chí!
Tiêu Cửu Cửu nghe thấy tin tức này chỉ cười!
Nghĩ đến những người bạn học mới và thày giáo chủ nhiệm lớp mới trong trường đại học, trong lòng của Tiêu Cửu Cửu cảm thấy có một cảm giác ấm áp thật sâu nặng. Đột nhiên cô cảm thấy rất nhớ, cực kỳ nhớ bọn họ. Cô chợt mong mỏi mau chóng được trở lại bên cạnh bọn họ, cùng với bọn họ cố gắng, hăm hở tiến lên, cố gắng lần lượt giành được danh hiệu vẻ vang.
Sau khi Lương Kinh Đào nhập viện được ba ngày, Long Khi Phong lại tới!
Lần này Long Khi Phong tới đây muốn xin ý kiến của Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu, là hai người bị hại trong trận bắn lén hôm đó. Hiện tại hung thủ đã bắt được rồi, nên muốn hỏi xem, hai người bọn họ muốn giải quyết chuyện này theo luật pháp, hay là sẽ xử lý theo luật rừng?
Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu cũng lựa chọn giải quyết theo luật pháp.
Loại người không có mắt kia, đã dám làm cho người có thân phận như bọn họ, bị thương nặng như thế này, cho dù không bị phán tội chết, cũng phải khiến cho bọn chúng phải ngồi tù suốt đời! Về phần bọn chúng có thể sống được bao lâu, thì cũng còn phải xem vận khí của bọn chúng thế nào.
Chỉ có điều, loại người có vận khí bình thường như thế cũng sẽ không sống được lâu, số mệnh của bọn chúng rất ngắn!
Có một câu nói mà mọi người rất hay dùng để nói về trường hợp thế này: Ra ngoài gây chuyện, sẽ phải trả giá!
Trong khi mọi người mải bận rộn như vậy, lại một tuần lễ nữa vụt trôi qua.
Tiêu Cửu Cửu nghỉ ngơi ở tại Dực Thành ước chừng khoảng nửa tháng. Điều làm cho cô vẫn luôn để ý chính là, trong thời gian này, Tiêu Cẩn Chi vẫn không hề gọi điện thoại cho cô.
Mà rút kinh nghiệm sau lần Lương Kinh Diễm làm ầm ĩ ngày đó, Tiêu Cửu Cửu cũng không có dũng khí để chủ động gọi điện thoại cho Tiêu Cẩn Chi.
Giữa hai người bọn họ, giống như chỉ qua một đêm, từ hai người cực kỳ thân thiết, cực kỳ gắn bó, giờ đây đã rơi vào tình cảnh, trở thành giống như hai người xa lạ với nhau.
Nhưng Tiêu Cửu Cửu cũng biết, cho dù Tiêu Cẩn Chi không gọi điện thoại cho cô, anh cũng có biện pháp để biết được nhất cử nhất động (từng hành động, từng cử chỉ) của cô. Nếu như anh cảm thấy, hiện tại không cần thiết phải liên lạc với cô, vậy thì cứ để nguyên như thế đi!
Mà cô cũng có ý nghĩ, tất cả mọi chuyện cứ để nó thuận theo tự nhiên thì mới là tốt nhất!
Trải qua một tuần nghỉ ngơi điều dưỡng, vết thương của Lương Kinh Đào cũng đã tốt lên, không có chuyện gì đáng ngại nữa. Bởi vì dù sao Lương Kinh Đào cũng vẫn đang là một thanh niên tuổi còn trẻ, sinh lực tràn đầy, tuy vết thương cũng tương đối, nhưng mà sức khỏe cũng phục hồi lại rất nhanh.
Hai người bọn họ cùng nhau trở lại kinh đô, sau đó ai vào việc nấy. Người làm việc thì lao vào công việc của mình, người đi học thì lao vào trong việc học hành.
Chẳng qua là, từ sau khi trở về, bọn họ cũng đã qua lại với nhau thường xuyên hơn. Hai người rủ nhau cùng đi ăn cơm, cùng nhau chơi quần vợt, cùng nhau đi dạo phố. Thấp thoáng giống như là một đôi bạn bè trai gái lui tới với nhau đã lâu.
Vào lúc Lương Kinh Đào có ý bồi dưỡng tình cảm, Cửu Cửu giống như đã tìm lại được cuộc sống vui vẻ cùng với Phượng Thần năm đó. Bây giờ trên gương mặt xinh đẹp của cô, ngày càng hay lộ ra nụ cười kiều diễm mê người.
Trong chớp mắt, kỳ thi đã đến.
Quả thực Tiêu Cửu Cửu đã không phụ lòng kỳ vọng của đồng chí Yến Quy Lai, một lần nữa lại giành được vị trí số một trong kỳ thi cuối năm thứ nhất, khiến cho tâm tình Yến Quy Lai cực kỳ vui mừng. Ở trong lớp đồng chí Yến Quy Lai đặc biệt biểu dương thành tích to lớn Tiêu Cửu Cửu đã giành được. Thành tích này đã khiến cho tất cả một đám bạn học trong lớp của cô, đều phải tâm phục khẩu phục.
Mặc dù có người nào đó trong lòng vẫn còn có chút không cam tâm, có chút ghen ghét, nhưng khi Tiêu Cửu Cửu mở rộng bảng phiếu điểm của mình ra trước mặt các bạn học cùng lớp, thì không còn có người nào dám nghi ngờ nữa, chỉ có thần phục!
Khi Lương Kinh Đào hay biết Tiêu Cửu Cửu đã giành được vị trí số một của kỳ thi cuối năm thứ nhất, anh đã bảo Cửu Cửu gọi cả mấy cô bạn Trương Dương, La Manh ra ngoài, để tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.
Tiêu Cửu Cửu không thể từ chối được ý định này của Lương Kinh Đào, không thể làm gì khác hơn, đành phải nghe theo ý kiến của anh.
Cuối cùng, địa điểm ăn mừng đã được quyết định sẽ tổ chức ở quán bar "Nhất dạ khuynh thành". Nghe Lương Kinh Đào nói, "Nhất dạ khuynh thành" chính là quán bar do đại ca của anh mở ra. Đi vào nơi này, bất kể muốn chơi thế nào cũng đều rất an toàn.
Mặc dù Tiêu Cửu Cửu biết, ở những nơi ăn chơi như thế này, bình thường vẫn luôn là nơi ẩn giấu rất nhiều chuyện mờ ám. Nhưng cô cho là, có Trương Dương và La Manh cùng ở chung một chỗ như vậy, lại có Lương Kinh Đào bảo vệ, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, Tiêu Cửu Cửu lại không hề hay biết, ngay vào giờ phút cô đồng ý với Lương Kinh Đào, thì từ buổi chiều ấy, số mệnh của cô đã hoàn toàn thay đổi. Tiêu Cửu Cửu sắp sửa phải đối mặt với vô số sự khó chịu, vô số chuyện nhục nhã.
Nhưng, Tiêu Cửu Cửu lại là một cô gái luôn quật cường và kiêu ngạo. Lựa chọn của cô chính là thản nhiên đối mặt, kiêu hãnh quật khởi, sau đó... sau đó sẽ là trực tiếp phản kích lại một cú mạnh mẽ! Người khác làm cho cô bị đau đớn, cô sẽ làm cho người đó phải nhận lại sự đau đớn gấp hàng nghìn lần!
******* Hết chương 78 *******************
Lương Kinh Đào vừa há miệng ăn từng miếng lớn, vừa khen ngợi cô: "Cửu Cửu, em thật biết cách chăm sóc người bệnh! Sau này, một ngày ba bữa cơm của anh, cũng đều nhờ em phụ trách lo liệu giúp anh, có được hay không?"
Tiêu Cửu Cửu hừ lạnh một tiếng, "Anh nghĩ cũng hay đấy chứ nhỉ! Em chỉ có thể tiếp tục chăm sóc cho anh, nhiều nhất là mấy ngày anh phải nằm ở bệnh viện thôi. Đến khi anh đã khỏe lại rồi, trước kia anh đã sống như thế nào, thì đến lúc ấy anh lại sống như thế! Anh cũng đừng có hy vọng gì ở em! Em không có thời gian rảnh rỗi, để mà chăm sóc cho anh mãi thế này đâu!"
Lương Kinh Đào ghé sát vào trước mặt Tiêu Cửu Cửu. Anh ta dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn cô, dịu dàng đến mức, khiến cho người ta phải chìm đắm vào trong đó, nhẹ nhàng nói, "Vậy thì đến lượt anh tới chăm sóc cho em nhé, có được hay không?"
Tiêu Cửu Cửu lườm cho Lương Kinh Đào một cái trắng mắt: "Bớt ăn nói nhảm nhí đi,mau chóng ăn cho xong!"
Có người nói, khi người ta đang yêu, cho dù là uống nước lọc cũng cảm thấy ngọt. Lương Kinh Đào nhìn Tiêu Cửu Cửu đang dịu dàng xúc cho mình ăn, lần đầu tiên trong đời, anh ta cảm nhận được sự ngọt ngào và hạnh phúc của tình yêu.
Nếu như, bọn họ có thể vẫn tiếp tục như vậy, thì thật tốt đẹp biết bao! Lương Kinh Đào tin tưởng, nhất định Tiêu Cửu Cửu sẽ là một người vợ hiền, một người mẹ tốt! diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Chỉ tiếc là...
Nhưng khi nghĩ đến trở ngại ngăn cách giữa hai người bọn họ, giống như một ngọn núi lớn kia, trong lòng Lương Kinh Đào liền mạnh mẽ co rút lại một cái thật đau đớn.
Thật không dễ dàng gì trái tim của anh mới rung động như vậy, nhưng tại sao người đó lại chính là Tiêu Cửu Cửu?
Nhìn gương mặt tuấn tú của Lương Kinh Đào đột nhiên nặng trĩu xuống, di@en*dyan(lee^qu.donnn), nơi đáy mắt Tiêu Cửu Cửu chợt thoáng qua một suy nghĩ sâu xa.
Ngay sau đó, tựa như là vừa nghĩ tới một chuyện gì đó thú vị, khóe môi của Tiêu Cửu Cửu chợt cong lên, thoáng hiện một nụ cười thích thú, giống như là đang tính toán điều gì, nhìn có chút ăn người.
Bởi vì Lương Kinh Đào nằm viện, cho nên Tiêu Cửu Cửu không thể không gọi điện thoại cho La Manh, nhờ La Manh giúp một tay, xin phép giáo viên chủ nhiệm cho cô được tiếp tục nghỉ thêm một tuần lễ nữa.
La Manh nói, đồng chí chủ nhiệm lớp Yến Quy Lai có vẻ không vui, đối với việc Tiêu Cửu Cửu vừa mới nhập học không lâu, mà đã liên tục xin nghỉ dài hạn, đồng chí đã bày tỏ thái độ cực kỳ không hài lòng.
Tiêu Cửu Cửu không thể làm gì khác hơn, lại nói với La Manh đi gặp thầy chủ nhiệm lớp nói giúp, cô bảo đảm sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học hành và thành tích trong cuộc thi.
Sau đó La Manh đã thông báo lại cho Tiêu Cửu Cửu một tin tức tốt lành. Cô nói, đồng chí chủ nhiệm lớp Yến Quy Lai cực kỳ hài lòng trước lời hứa của cô. dinendian.lơqid]on Nói rằng, đề nghị cô đã nói thì nhất định phải làm được, cố gắng đoạt thêm danh hiệu Trạng Nguyên năm thứ nhất, mang lại sự vẻ vang cho một ông giáo già như đồng chí!
Tiêu Cửu Cửu nghe thấy tin tức này chỉ cười!
Nghĩ đến những người bạn học mới và thày giáo chủ nhiệm lớp mới trong trường đại học, trong lòng của Tiêu Cửu Cửu cảm thấy có một cảm giác ấm áp thật sâu nặng. Đột nhiên cô cảm thấy rất nhớ, cực kỳ nhớ bọn họ. Cô chợt mong mỏi mau chóng được trở lại bên cạnh bọn họ, cùng với bọn họ cố gắng, hăm hở tiến lên, cố gắng lần lượt giành được danh hiệu vẻ vang.
Sau khi Lương Kinh Đào nhập viện được ba ngày, Long Khi Phong lại tới!
Lần này Long Khi Phong tới đây muốn xin ý kiến của Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu, là hai người bị hại trong trận bắn lén hôm đó. Hiện tại hung thủ đã bắt được rồi, nên muốn hỏi xem, hai người bọn họ muốn giải quyết chuyện này theo luật pháp, hay là sẽ xử lý theo luật rừng?
Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu cũng lựa chọn giải quyết theo luật pháp.
Loại người không có mắt kia, đã dám làm cho người có thân phận như bọn họ, bị thương nặng như thế này, cho dù không bị phán tội chết, cũng phải khiến cho bọn chúng phải ngồi tù suốt đời! Về phần bọn chúng có thể sống được bao lâu, thì cũng còn phải xem vận khí của bọn chúng thế nào.
Chỉ có điều, loại người có vận khí bình thường như thế cũng sẽ không sống được lâu, số mệnh của bọn chúng rất ngắn!
Có một câu nói mà mọi người rất hay dùng để nói về trường hợp thế này: Ra ngoài gây chuyện, sẽ phải trả giá!
Trong khi mọi người mải bận rộn như vậy, lại một tuần lễ nữa vụt trôi qua.
Tiêu Cửu Cửu nghỉ ngơi ở tại Dực Thành ước chừng khoảng nửa tháng. Điều làm cho cô vẫn luôn để ý chính là, trong thời gian này, Tiêu Cẩn Chi vẫn không hề gọi điện thoại cho cô.
Mà rút kinh nghiệm sau lần Lương Kinh Diễm làm ầm ĩ ngày đó, Tiêu Cửu Cửu cũng không có dũng khí để chủ động gọi điện thoại cho Tiêu Cẩn Chi.
Giữa hai người bọn họ, giống như chỉ qua một đêm, từ hai người cực kỳ thân thiết, cực kỳ gắn bó, giờ đây đã rơi vào tình cảnh, trở thành giống như hai người xa lạ với nhau.
Nhưng Tiêu Cửu Cửu cũng biết, cho dù Tiêu Cẩn Chi không gọi điện thoại cho cô, anh cũng có biện pháp để biết được nhất cử nhất động (từng hành động, từng cử chỉ) của cô. Nếu như anh cảm thấy, hiện tại không cần thiết phải liên lạc với cô, vậy thì cứ để nguyên như thế đi!
Mà cô cũng có ý nghĩ, tất cả mọi chuyện cứ để nó thuận theo tự nhiên thì mới là tốt nhất!
Trải qua một tuần nghỉ ngơi điều dưỡng, vết thương của Lương Kinh Đào cũng đã tốt lên, không có chuyện gì đáng ngại nữa. Bởi vì dù sao Lương Kinh Đào cũng vẫn đang là một thanh niên tuổi còn trẻ, sinh lực tràn đầy, tuy vết thương cũng tương đối, nhưng mà sức khỏe cũng phục hồi lại rất nhanh.
Hai người bọn họ cùng nhau trở lại kinh đô, sau đó ai vào việc nấy. Người làm việc thì lao vào công việc của mình, người đi học thì lao vào trong việc học hành.
Chẳng qua là, từ sau khi trở về, bọn họ cũng đã qua lại với nhau thường xuyên hơn. Hai người rủ nhau cùng đi ăn cơm, cùng nhau chơi quần vợt, cùng nhau đi dạo phố. Thấp thoáng giống như là một đôi bạn bè trai gái lui tới với nhau đã lâu.
Vào lúc Lương Kinh Đào có ý bồi dưỡng tình cảm, Cửu Cửu giống như đã tìm lại được cuộc sống vui vẻ cùng với Phượng Thần năm đó. Bây giờ trên gương mặt xinh đẹp của cô, ngày càng hay lộ ra nụ cười kiều diễm mê người.
Trong chớp mắt, kỳ thi đã đến.
Quả thực Tiêu Cửu Cửu đã không phụ lòng kỳ vọng của đồng chí Yến Quy Lai, một lần nữa lại giành được vị trí số một trong kỳ thi cuối năm thứ nhất, khiến cho tâm tình Yến Quy Lai cực kỳ vui mừng. Ở trong lớp đồng chí Yến Quy Lai đặc biệt biểu dương thành tích to lớn Tiêu Cửu Cửu đã giành được. Thành tích này đã khiến cho tất cả một đám bạn học trong lớp của cô, đều phải tâm phục khẩu phục.
Mặc dù có người nào đó trong lòng vẫn còn có chút không cam tâm, có chút ghen ghét, nhưng khi Tiêu Cửu Cửu mở rộng bảng phiếu điểm của mình ra trước mặt các bạn học cùng lớp, thì không còn có người nào dám nghi ngờ nữa, chỉ có thần phục!
Khi Lương Kinh Đào hay biết Tiêu Cửu Cửu đã giành được vị trí số một của kỳ thi cuối năm thứ nhất, anh đã bảo Cửu Cửu gọi cả mấy cô bạn Trương Dương, La Manh ra ngoài, để tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.
Tiêu Cửu Cửu không thể từ chối được ý định này của Lương Kinh Đào, không thể làm gì khác hơn, đành phải nghe theo ý kiến của anh.
Cuối cùng, địa điểm ăn mừng đã được quyết định sẽ tổ chức ở quán bar "Nhất dạ khuynh thành". Nghe Lương Kinh Đào nói, "Nhất dạ khuynh thành" chính là quán bar do đại ca của anh mở ra. Đi vào nơi này, bất kể muốn chơi thế nào cũng đều rất an toàn.
Mặc dù Tiêu Cửu Cửu biết, ở những nơi ăn chơi như thế này, bình thường vẫn luôn là nơi ẩn giấu rất nhiều chuyện mờ ám. Nhưng cô cho là, có Trương Dương và La Manh cùng ở chung một chỗ như vậy, lại có Lương Kinh Đào bảo vệ, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, Tiêu Cửu Cửu lại không hề hay biết, ngay vào giờ phút cô đồng ý với Lương Kinh Đào, thì từ buổi chiều ấy, số mệnh của cô đã hoàn toàn thay đổi. Tiêu Cửu Cửu sắp sửa phải đối mặt với vô số sự khó chịu, vô số chuyện nhục nhã.
Nhưng, Tiêu Cửu Cửu lại là một cô gái luôn quật cường và kiêu ngạo. Lựa chọn của cô chính là thản nhiên đối mặt, kiêu hãnh quật khởi, sau đó... sau đó sẽ là trực tiếp phản kích lại một cú mạnh mẽ! Người khác làm cho cô bị đau đớn, cô sẽ làm cho người đó phải nhận lại sự đau đớn gấp hàng nghìn lần!
******* Hết chương 78 *******************