Tiêu Cửu Cửu dí dỏm đáp trả bằng một cái chào theo quân lễ, lớn tiếng: "Dạ!"
Lạc Trữ bất đắc dĩ cười lắc đầu, cô nhóc này thật là nghịch ngợm, còn làm bản thân biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng đôi mắt kia, vừa sáng ngời vừa trong suốt lại có thần, phàm là người khôn khéo một chút liền có thể nhìn ra cô bé đang giả bộ.
Đi dọc theo con phố một lát, Lạc Trữ chỉ về phía trước: "Cô nhóc, thấy không? Trước mặt là một ngôi nhà ba tầng có treo biển “Khám chữa bệnh Lạc thị” thì đó chính là nhà của chúng ta!"
Tiêu Cửu Cửu thoáng ngạc nhiên hỏi: "Nhà chú mở phòng khám ạ?"
Lạc Trữ trả lời: "Ừ, ba chú là Quân y, hai năm trước vừa về hưu, lão Nhị cũng là quân y, nhưng sau này xảy ra chút chuyện, nên không còn ở trong ngành nữa, tự mình về nhà mở phòng khám, cha chú về hưu, không có việc gì cũng đến giúp đỡ một tay!".
Tiêu Cửu Cửu khẽ "a" một tiếng, đôi mắt sáng khẽ biến chuyển một cái, đột nhiên nở nụ cười.
Lạc Trữ thấy thế liền cười trêu ghẹo: "Cô nhóc này, lại đang tính toán cái gì đúng không?".
NgheLạc Trữ hỏi như thế, Tiêu Cửu Cửu đột nhiên trừng mắt nhìn: "Chú Lạc, chú không sợ cháu là người xấu sao?"
Lạc Trữ cười đáp: "Cháu mà là người xấu, thì chú cũng có thể khiến cháu cải ta quy chính! Huống chi, người có một đôi trong suốt sáng ngời thế này chỉ có thể là người tâm tư linh hoạt, khéo léo.Chú Lạc cũng không tin cháu là người xấu, cháu ấy à, cùng lắm thì chỉ là một cô bé cứng đầu cứng cổ, không khác gì với thằng nhóc nhà chú cả."
"Chú Lạc, con trai của chú bao tuổi rồi? Tên là gì ạ?"
"Tha Khiếu Lạc thần, năm nay mười lăm tuổi, học Cao trung năm nhất!"
"Có nghe lời không ạ? Thành tích có tốt không?"
"Cũng như cháu, có lúc rất cứng đầucó điều thành tích học tập cũng rất tốt."
"Vậy em ấy có cao lớn, uy mãnh lại đẹp trai như chú Lạc không vậy?"
Lạc Trữ nở nụ cười: "Cái con bé này, thế nào rồi cháu cũng sẽ biết thôi!".
Nói xong, ông liền móc chìa khóa ra mở cửa.
Lúc này Tiêu Cửu Cửu mới phát hiện thì ra trong lúc mải tán gẫu bọn họ đã bất tri bất giác đi tới cửa nhà.
Mở cửa, đập vào mắt là một hành lang thật dài, xem ra đây ắt hẳn là một tiểu viện rộng gần ngàn mét vuông, phía sau là một toà nhà, ba tầng, trông chẳng khác gì những ngôi nhà một sân hai cổng ở kinh thành cả, có điều nhà ở đây cao hơn một chút.
Lạc Trữ nhỏ giọng giới thiệu một chút: "Toà nhà trước mặt này, lầu một là phòng khám bệnh, lầu hai châm cứu, lầu ba chính nơi ở của lão Nhị nhà chú. Phía sau, chính là nhà chú và cha mẹ chú ở, còn có mấy gian phòng khách nữa, xem như cũng rộng rãi."
Lúc này đã gần mười hai giờ khuya rồi, phía sau đại sảnh lầu một vẫn còn sáng đèn, người trong phòng nghe được âm thanh, vội vàng ra đón.
Đó là một thiếu phụ khoảng chừng ba mươi tuổi vô cùng xinh đẹp, vóc người lẫn tướng mạo đều được bảo dưỡng cực tốt, lúc thấy Lạc Trữ liền dịu dàng vui vẻ cười hỏi thăm: "Rốt cuộc cũng về rồi?".
Lạc Trữ cũng nhìn cô ấy cười, mặt tràn đầy dịu dàng: "Ừm, anh về rồi đây!"
Thiếu phụ xinh đẹp vừa cười vừa nói: "Mẹ trông anh cả đêm đấy, sao hôm nay lại về muộn thế? Ah? Cô bé này....."
Khi nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Cửu Cửu lúc này thì cảm xúc chẳng khác gì với Lạc Trữ lúc mới gặp cô vậy, thoáng qua một tia không hài lòng.
Lạc Trữ vội vàng giới thiệu: "Cô nhóc này là Tiểu Tiêu, bị lạc đường, ở trạm xe bị người ta khi dễ, nên anh mới dắt cô bé về nhà mình nghỉ tạm!"
Rồi lại quay đầu giới thiệu với Tiêu Cửu Cửu: "Tiểu Tiêu, đây là vợ của chú, Bạch Lan!".
Tiêu Cửu Cửu vội vàng lễ phép thăm hỏi: "Cháu chào dì Bạch!"
Bạch Lan tươi cười đáp: "Đừng đứng đây nói chuyện mãi như thế, vào trong nhà đi. Hai chú cháu đói chưa? Đồ ăn trong bếp vẫn còn nóng lắm, mau rửa mặt, ăn cơm rồi hãy tán gẫu tiếp!".
Tiêu Cửu Cửu thầm than thở, mọi người trong nhà này ai nấy cũng đều nhiệt tình cả! Bọn họ đều có tâm tư thấu đáo, mặc kệ là Lạc Trữ hay là Bạch Lan, không một ai nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ lẫn khinh thường, nhiều lắm là xem cô như con cái của mình đôi lúc bướng bỉnh khiến bản thân không hài lòng, không vừa ý, nhưng trên hết vẫn hết sức quan tâm.
Những người như bọn họ, so với những người được gọi là danh môn thế gia kia càng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Bạch Lan dẫn Cửu Cửu một căn phòng dành cho khách ở lầu một, rồi cười cườixin lỗi: "Tiểu Tiêu, gian phòng kia có chút đơn sơ, cháu đừng chê nhé!".
Tiêu Cửu Cửu liền đáp lại: "Dì Bạch, cám ơn chú và dì đã chứa chấp cháu, đã quá làm phiền rồi, cám ơn dì nhiều ạ!"
Bạch Lan khẽ vỗ nhẹ lên bả vai của cô, cười nói: "Đừng nói như vậy, ai mà chả có lúc khó khăn, toilet ngay bên cạnh, cháu nhanh đi rửa mặt, sửa sang một chút, sau đó ra đây ăn lót dạ rồi đi ngủ!"
"Vâng ạ!" Tiêu Cửu Cửu cười cười, từ trong ba lô lấy ra một bộ quần áo thể thao để thay rồi chạy sang nhà vệ sinh bên cạnh.
Nhìn Tiêu Cửu Cửu đi vào toilet, Bạch Lan thoángthắc mắc hỏi Lạc Trữ: "Anh xem đứa nhỏ này, rõ ràng rất có lễ phép, tại sao lại ăn mặc dọa người thế này chứ?".
Lạc Trữ cười đáp: "Ngụy trang thôi! Con bé nói từ Kinh Thành tới, vì cãi nhau với người nhà nên mới bỏ trốn một thời gian, đoán chừng là không muốn để o người trong nhà tìm được, cho nên mới giả trang thành bộ dáng này."
Bạch Lan than nhẹ một tiếng: "Ai, anh xem đấy, trẻ con bây giờ đúnglà lắm ý tưởng, một đứatrẻ choai choai mới mười mấy tuổi đã dám vào nam ra bắc như vậy, tối nay nếu không được anh cứu thì biết làm thế nào?".
Lạc Trữ lắc đầu đáp: "Không hẳn, cô bé này dám ra ngoàimột mình, cho dù gặp phải kẻ xấu thì vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, anh thấy nhóc con này không hề đơn giản giống như em nghĩ đâu!".
Bạch Lan khẽ chọc chồngmình một cái, giận cười nói: "Vậy anh không lo lắng chứa chấp người không nên chứa chấp à?"
Lạc Trữ nhìn bà xã nhà mình cười khúc khích: "Em nói thử xem, ai có thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của anh được chứ?"
"Chỉ có anh tự luyến thôi!"
Hai mươi phút sau, lúc Tiêu Cửu Cửu trở ra, Lạc Trữ cùng Bạch Lan nhìn cô gái nhỏ đầu vẫn còn hơi ẩm ướt, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, phong cách thanh lệ thoát tục, lại mang theo một chút quý khí lành lạnh thì cả hai vợ chồng đồng loạt nghẹn họng mắt chữ O mồm chữ A.
Tiêu Cửu Cửu thấy bọn họ có phản ứng như vậy, liền bật cười thành tiếng: "Chú Lạc, dì Bạch, có phải kỹ thuật hóa trang của cháu quá cao hay không? Mà hai người đều không nhận ra thế này?"
Lạc Trữ ho nhẹ một tiếng, vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Bạch Lan liền cười nói: "Ai cha, kỹ thuật hóa trang của cháu đúng là quá tốt, dì còn tưởng rằng có tinh linh nào đó vừa hạ trần đến nhà mình chứ! Tiểu Tiêu, mau tới đây ăn mì, dì còn đặc biệt nấu thêm cho cháu hai quả trứng nữa!".
"Vâng!", Tiêu Cửu Cửu cũng không có khách khí, ngồi vào ghế đối diệnLạc Trữ, ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn hết cả một bát mỳ to, cô thõa mãn vỗ bụng nói: "Ngon quá, cám ơn dì Bạch! Cám ơn chú Lạc!"
Bạch Lan dịu dàng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, nếu ăn xong rồi, thì mau đi ngủ đi! Có chuyện gì, ngày mai lại nói!".
Tiêu Cửu Cửu khẽ cúi người chào: "Chú Lạc, dì Bạch, ngủ ngon!"
Nhìn Tiêu Cửu Cửu đi vào phòng mình, hai vợ chồng liền liếc mắt nhìn nhau.
Bạch Lan nhìn vẻ mặt hả hê của Lạc Trữ, liền đưa tay bấm một cái: "Đúng là anh lợi hại! Aiz, em nói này Lạc Trữ, anh lợi hại như vậy thì đoán thử một chút, cô nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì?".
Lạc Trữ cười đáp: "Ngày mai tìm hiểu tin tức ở Thủ đô một chút là biết ngay thôi!".
----Hết chương 88!
Lạc Trữ bất đắc dĩ cười lắc đầu, cô nhóc này thật là nghịch ngợm, còn làm bản thân biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng đôi mắt kia, vừa sáng ngời vừa trong suốt lại có thần, phàm là người khôn khéo một chút liền có thể nhìn ra cô bé đang giả bộ.
Đi dọc theo con phố một lát, Lạc Trữ chỉ về phía trước: "Cô nhóc, thấy không? Trước mặt là một ngôi nhà ba tầng có treo biển “Khám chữa bệnh Lạc thị” thì đó chính là nhà của chúng ta!"
Tiêu Cửu Cửu thoáng ngạc nhiên hỏi: "Nhà chú mở phòng khám ạ?"
Lạc Trữ trả lời: "Ừ, ba chú là Quân y, hai năm trước vừa về hưu, lão Nhị cũng là quân y, nhưng sau này xảy ra chút chuyện, nên không còn ở trong ngành nữa, tự mình về nhà mở phòng khám, cha chú về hưu, không có việc gì cũng đến giúp đỡ một tay!".
Tiêu Cửu Cửu khẽ "a" một tiếng, đôi mắt sáng khẽ biến chuyển một cái, đột nhiên nở nụ cười.
Lạc Trữ thấy thế liền cười trêu ghẹo: "Cô nhóc này, lại đang tính toán cái gì đúng không?".
NgheLạc Trữ hỏi như thế, Tiêu Cửu Cửu đột nhiên trừng mắt nhìn: "Chú Lạc, chú không sợ cháu là người xấu sao?"
Lạc Trữ cười đáp: "Cháu mà là người xấu, thì chú cũng có thể khiến cháu cải ta quy chính! Huống chi, người có một đôi trong suốt sáng ngời thế này chỉ có thể là người tâm tư linh hoạt, khéo léo.Chú Lạc cũng không tin cháu là người xấu, cháu ấy à, cùng lắm thì chỉ là một cô bé cứng đầu cứng cổ, không khác gì với thằng nhóc nhà chú cả."
"Chú Lạc, con trai của chú bao tuổi rồi? Tên là gì ạ?"
"Tha Khiếu Lạc thần, năm nay mười lăm tuổi, học Cao trung năm nhất!"
"Có nghe lời không ạ? Thành tích có tốt không?"
"Cũng như cháu, có lúc rất cứng đầucó điều thành tích học tập cũng rất tốt."
"Vậy em ấy có cao lớn, uy mãnh lại đẹp trai như chú Lạc không vậy?"
Lạc Trữ nở nụ cười: "Cái con bé này, thế nào rồi cháu cũng sẽ biết thôi!".
Nói xong, ông liền móc chìa khóa ra mở cửa.
Lúc này Tiêu Cửu Cửu mới phát hiện thì ra trong lúc mải tán gẫu bọn họ đã bất tri bất giác đi tới cửa nhà.
Mở cửa, đập vào mắt là một hành lang thật dài, xem ra đây ắt hẳn là một tiểu viện rộng gần ngàn mét vuông, phía sau là một toà nhà, ba tầng, trông chẳng khác gì những ngôi nhà một sân hai cổng ở kinh thành cả, có điều nhà ở đây cao hơn một chút.
Lạc Trữ nhỏ giọng giới thiệu một chút: "Toà nhà trước mặt này, lầu một là phòng khám bệnh, lầu hai châm cứu, lầu ba chính nơi ở của lão Nhị nhà chú. Phía sau, chính là nhà chú và cha mẹ chú ở, còn có mấy gian phòng khách nữa, xem như cũng rộng rãi."
Lúc này đã gần mười hai giờ khuya rồi, phía sau đại sảnh lầu một vẫn còn sáng đèn, người trong phòng nghe được âm thanh, vội vàng ra đón.
Đó là một thiếu phụ khoảng chừng ba mươi tuổi vô cùng xinh đẹp, vóc người lẫn tướng mạo đều được bảo dưỡng cực tốt, lúc thấy Lạc Trữ liền dịu dàng vui vẻ cười hỏi thăm: "Rốt cuộc cũng về rồi?".
Lạc Trữ cũng nhìn cô ấy cười, mặt tràn đầy dịu dàng: "Ừm, anh về rồi đây!"
Thiếu phụ xinh đẹp vừa cười vừa nói: "Mẹ trông anh cả đêm đấy, sao hôm nay lại về muộn thế? Ah? Cô bé này....."
Khi nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Cửu Cửu lúc này thì cảm xúc chẳng khác gì với Lạc Trữ lúc mới gặp cô vậy, thoáng qua một tia không hài lòng.
Lạc Trữ vội vàng giới thiệu: "Cô nhóc này là Tiểu Tiêu, bị lạc đường, ở trạm xe bị người ta khi dễ, nên anh mới dắt cô bé về nhà mình nghỉ tạm!"
Rồi lại quay đầu giới thiệu với Tiêu Cửu Cửu: "Tiểu Tiêu, đây là vợ của chú, Bạch Lan!".
Tiêu Cửu Cửu vội vàng lễ phép thăm hỏi: "Cháu chào dì Bạch!"
Bạch Lan tươi cười đáp: "Đừng đứng đây nói chuyện mãi như thế, vào trong nhà đi. Hai chú cháu đói chưa? Đồ ăn trong bếp vẫn còn nóng lắm, mau rửa mặt, ăn cơm rồi hãy tán gẫu tiếp!".
Tiêu Cửu Cửu thầm than thở, mọi người trong nhà này ai nấy cũng đều nhiệt tình cả! Bọn họ đều có tâm tư thấu đáo, mặc kệ là Lạc Trữ hay là Bạch Lan, không một ai nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ lẫn khinh thường, nhiều lắm là xem cô như con cái của mình đôi lúc bướng bỉnh khiến bản thân không hài lòng, không vừa ý, nhưng trên hết vẫn hết sức quan tâm.
Những người như bọn họ, so với những người được gọi là danh môn thế gia kia càng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Bạch Lan dẫn Cửu Cửu một căn phòng dành cho khách ở lầu một, rồi cười cườixin lỗi: "Tiểu Tiêu, gian phòng kia có chút đơn sơ, cháu đừng chê nhé!".
Tiêu Cửu Cửu liền đáp lại: "Dì Bạch, cám ơn chú và dì đã chứa chấp cháu, đã quá làm phiền rồi, cám ơn dì nhiều ạ!"
Bạch Lan khẽ vỗ nhẹ lên bả vai của cô, cười nói: "Đừng nói như vậy, ai mà chả có lúc khó khăn, toilet ngay bên cạnh, cháu nhanh đi rửa mặt, sửa sang một chút, sau đó ra đây ăn lót dạ rồi đi ngủ!"
"Vâng ạ!" Tiêu Cửu Cửu cười cười, từ trong ba lô lấy ra một bộ quần áo thể thao để thay rồi chạy sang nhà vệ sinh bên cạnh.
Nhìn Tiêu Cửu Cửu đi vào toilet, Bạch Lan thoángthắc mắc hỏi Lạc Trữ: "Anh xem đứa nhỏ này, rõ ràng rất có lễ phép, tại sao lại ăn mặc dọa người thế này chứ?".
Lạc Trữ cười đáp: "Ngụy trang thôi! Con bé nói từ Kinh Thành tới, vì cãi nhau với người nhà nên mới bỏ trốn một thời gian, đoán chừng là không muốn để o người trong nhà tìm được, cho nên mới giả trang thành bộ dáng này."
Bạch Lan than nhẹ một tiếng: "Ai, anh xem đấy, trẻ con bây giờ đúnglà lắm ý tưởng, một đứatrẻ choai choai mới mười mấy tuổi đã dám vào nam ra bắc như vậy, tối nay nếu không được anh cứu thì biết làm thế nào?".
Lạc Trữ lắc đầu đáp: "Không hẳn, cô bé này dám ra ngoàimột mình, cho dù gặp phải kẻ xấu thì vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, anh thấy nhóc con này không hề đơn giản giống như em nghĩ đâu!".
Bạch Lan khẽ chọc chồngmình một cái, giận cười nói: "Vậy anh không lo lắng chứa chấp người không nên chứa chấp à?"
Lạc Trữ nhìn bà xã nhà mình cười khúc khích: "Em nói thử xem, ai có thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của anh được chứ?"
"Chỉ có anh tự luyến thôi!"
Hai mươi phút sau, lúc Tiêu Cửu Cửu trở ra, Lạc Trữ cùng Bạch Lan nhìn cô gái nhỏ đầu vẫn còn hơi ẩm ướt, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, phong cách thanh lệ thoát tục, lại mang theo một chút quý khí lành lạnh thì cả hai vợ chồng đồng loạt nghẹn họng mắt chữ O mồm chữ A.
Tiêu Cửu Cửu thấy bọn họ có phản ứng như vậy, liền bật cười thành tiếng: "Chú Lạc, dì Bạch, có phải kỹ thuật hóa trang của cháu quá cao hay không? Mà hai người đều không nhận ra thế này?"
Lạc Trữ ho nhẹ một tiếng, vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Bạch Lan liền cười nói: "Ai cha, kỹ thuật hóa trang của cháu đúng là quá tốt, dì còn tưởng rằng có tinh linh nào đó vừa hạ trần đến nhà mình chứ! Tiểu Tiêu, mau tới đây ăn mì, dì còn đặc biệt nấu thêm cho cháu hai quả trứng nữa!".
"Vâng!", Tiêu Cửu Cửu cũng không có khách khí, ngồi vào ghế đối diệnLạc Trữ, ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn hết cả một bát mỳ to, cô thõa mãn vỗ bụng nói: "Ngon quá, cám ơn dì Bạch! Cám ơn chú Lạc!"
Bạch Lan dịu dàng nói: "Thời gian không còn sớm nữa, nếu ăn xong rồi, thì mau đi ngủ đi! Có chuyện gì, ngày mai lại nói!".
Tiêu Cửu Cửu khẽ cúi người chào: "Chú Lạc, dì Bạch, ngủ ngon!"
Nhìn Tiêu Cửu Cửu đi vào phòng mình, hai vợ chồng liền liếc mắt nhìn nhau.
Bạch Lan nhìn vẻ mặt hả hê của Lạc Trữ, liền đưa tay bấm một cái: "Đúng là anh lợi hại! Aiz, em nói này Lạc Trữ, anh lợi hại như vậy thì đoán thử một chút, cô nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì?".
Lạc Trữ cười đáp: "Ngày mai tìm hiểu tin tức ở Thủ đô một chút là biết ngay thôi!".
----Hết chương 88!