Editor: Mẹ Bầu
Nhận được điện thoại của Chu Tiêu, Lạc Ninh đã ra ngoài cửa lớn của nhà mình để coi chừng.
Lúc này vừa nhìn thấy mấy người trong bọn Chu Tiêu, đang tiến vào tới cửa chính, Lạc Ninh vội vàng tười cười ra nghênh đón:"Chu đại đoàn trưởng, ông mạnh khỏe chứ!"
Lạc Ninh và Chu Tiêu bắt tay nhau một cái, Chu Tiêu lập tức giới thiệu Lạc Ninh với mấy người bọn anh: "Đây chính là Lạc Ninh, Tham mưu trưởng của lực lượng quân đội ở Tế Thành. Đây là Tiêu Cẩn Chi, Tổng giám đốc tập đoàn bảo tàng Ngọc Sơn. Hai vị Hứa Hằng Minh, Tần Tấn này cũng cùng ở trong quân khu của chúng tôi."
Hứa Hằng Minh và Tần Tấn vừa vặn đang ở cùng với nhau, sau khi nghe được tin tức mà Chu Tiêu thông báo, liền cứng rắn đòi đi theo tới đây.
Còn Đông Phương Cảnh Mộ vì đang bận nhiệm vụ của mình nên không tới được. Cho nên, bốn người người đàn ông bọn họ cùng nhau đi đến đây.
Tiêu Cẩn Chi cũng bắt tay Lạc Ninh một cái: "Tham mưu trưởng Lạc, cám ơn anh! Bây giờ cô ấy đang ở đâu rồi?"
Lạc Ninh mỉm cười nói: "Tiểu Tiêu đang ở trong phòng khách xem ti vi đó! Đi thôi, để tôi đưa mọi người cùng vào!"
Đoàn người Tiêu Cẩn Chi với khí thế bất phàm, đã thu hút không ít người vây quanh nhìn ngó cũng may bình thường nhà của Lạc Ninh cũng thường có quan quân ra ra vào vào, cho nên xem ra cũng không coi là quá chói mắt.
Khi bốn người đàn ông theo Lạc Ninh đi vào đến đại sảnh của nhà họ Lạc, liền thấy người nào đó trên người đang mặc một bộ quần áo thể thao, đang ngồi ở trên ghế sa lon cùng bà nội Lạc với nhau xem ti vi.Thấy đó đúng là Tiêu Cửu Cửu thì mấy người đàn ông nhất tề đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Cửu Cửu nhìn thấy mấy người trong bọn Tiêu Cẩn Chi đột nhiên xuất hiện, trên mặt cô thoáng vẻ sửng sốt, ngay sau đó cô lại liền thở dài một cái, tốc độ của bọn họ quả nhiên khá nhanh!
Xem ra, khi không được Tiêu Cẩn Chi cho phép, cô hoàn toàn không thể có cách nào thuận lợi diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thoát đi khỏi tầm mắt của anh.
Tiêu Cẩn Chi nhìn bà nội Lạc gật đầu một cái, đi tới trước, đưa tay nắm lấy tay Cửu Cửu, rồi nhìn Lạc Ninh hỏi: "Tham mưu trưởng Lạc, tôi có chuyện muốn nói cùng với Cửu Cửu một chút trước, có nơi nào an tĩnh một chút không?”
Lạc Ninh vội vàng nói, "Có đấy! Anh hãy đi đến phòng của tiểu Tiêu đi! Tiểu Tiêu, có lời gì cứ nói ra hết đi nhé!" Câu nói phía sau Lạc Ninh đúng là muốn nói với Tiêu Cửu Cửu.
Tiêu Cửu Cửu khẽ dạ một tiếng, liền dẫn Tiêu Cẩn Chi đi vào gian phòng của cô.
Cánh cửa vừa đóng lại, Tiêu Cẩn Chi liền bế lên Tiêu Cửu Cửu, nhẹ nhàng khẽ lên trên giường, nhanh chóng đè lên cô, dùng sức mút hôn gặm cắn môi của Tiêu Cửu Cửu. Anh hôn đến mức Tiêu Cửu Cửu cảm thấy đau nhức, liền đưa tay vỗ nhẹ vào anh, thẳng thắn nói: "Anh cắn đau em..."
"Không đau, làm sao em có thể khắc sâu vào trong trí nhớ em được?"
Ánh mắt của Tiêu Cẩn Chi tràn ngập tức giận, tựa như hận không thể cắn chết cô được vậy. Nói xong, một tay anh lập tức lật người, để cô nằm sấp ở trên người của anh, bàn tay dứt khoát vỗ vào trên cái mông của cô, phát ra một tiếng "Chát" giòn tan, "Còn dám chạy trốn nữa hay không hả?"
Một cái phát này vào mông của Cửu Cửu, thật sự Tiêu Cẩn Chi cũng dùng không ít sức lực. Tiêu Cửu Cửu bị đau đến mức chôn mặt ở trên người anh, ô ô khóc thút thít, "Tiêu Cẩn Chi, em chán ghét anhi, em hận anh! Anh chẳng những lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đã ăn người ta, anh lại còn làm cho người ta bị mang thai! Thế mà bây giờ anh lại còn đánh em…, Được rồi, anh đánh đi! Anh đánh lại đi! Tốt nhất là anh cứ đánh chết em đi… một xác hai mạng người! Như vậy anh cũng sẽ cảm thấy cao hứng. Em cũng vậy, đã làm xong hết mọi chuyện rồi, cũng đã có thể đi theo Phượng Thần được rồi..."
Nói đến phần sau câu nói, nghĩ đến chuyện ngày cả một đầu ngón tay của Phượng Thần, cô cũng không thể động đến được, trong lòng Cửu Cửu càng thêm bi thương.
Từ sau khi biết mình mang thai, Tiêu Cửu Cửu vẫn cố đè nén tâm tình. Đến ngày hôm nay tâm tình bị đè nén giống như cơn hồng thủy làm cho đê bị vỡ tung, đột nhiên sụp đổ. Những giọt nước mắt tựa như cơn hồng thủy được mở cổng, càng không ngừng chảy xuống…
Tiêu Cẩn Chi thấy Tiêu Cửu Cửu khóc tức tưởi như vậy, làm gì còn có thể tức giận, anh đau lòng còn không còn kịp nữa là, cho nên vội vàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, càng không ngừng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi! Cửu Cửu, là lỗi của anh! Ngoan, em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, sẽ làm tổn thương thân thể!"
"Em xem em đó, em vừa khóc, con trai của chúng ta cũng mất hứng! Là do anh không tốt, anh không nên đánh em, nhưng mà em làm như vậy là quá nguy hiểm, em có biết hay không?"
"Lần này anh chạy đến đây, không chỉ có một mình anh đi tìm em, còn có cả những người khác cũng đến đây để tìm em nữa. Nếu như em bị bọn họ tìm được thì biết làm sao bây giờ? Nếu như em và đứa nhỏ có chuyện xảy ra thì làm sao bây giờ! Em muốn để cho anh lo lắng chết sao?"
Khóc một hồi, Tiêu Cửu Cửu mới chậm rãi ổn định lại được tinh thần. Cô dùng sức lau chùi những giọt nước mắt trên mặt mình vào trên người anh, muốn nói chuyện, nhưng lại cảm thấy giọng nói khàn đi vì cổ họng bị khô. Lập tức cô liền bắt đầu giở tính ngúng nguẩy, ăn vạ đối với Tiêu Cẩn Chi: "Em khát, em muốn uống nước…"
Nhìn đôi mắt của cô đã khóc đến mức cả tròng mắt đã đỏ hồng lên giống như mắt thỏ vậy, Tiêu Cẩn Chi bất đắc dĩ chọc nhẹ một cái vào trán của cô, "Nằm xuống, anh sẽ đi lấy nước cho em!"
Thấy Tiêu Cẩn Chi ra ngoài, mấy người đàn ông đều nhất tề nhìn sang, ánh mắt nhìn như muốn dò hỏi.
Tiêu Cẩn Chi cũng không nói gì hết, chỉ nói đối với Lạc Ninh: "Tham mưu trưởng Lạc, phiền anh cho tôi một chén nước!"
Lạc Ninh vội vàng rót cho anh một chén, "Đây!"
Đến lúc này Lạc Ninh coi như đã thấy rõ ràng rồi! Vị Tiêu đại thiếu gia này bình thường bất cứ chuyện gì cũng đều phải có người hầu hạ, nhưng bây giờ lại thật sự chịu bưng trà đưa nước cho cô nhóc con kia, có thể thấy được cô nhóc đã được Tiêu đại thiếu gia thật sự cưng chiều.
Tiêu Cẩn Chi bưng nước đi vào, nhìn Cửu Cửu uống, sau đó lại nhận lấy cái ly để xuống, lúc này mới khẽ vuốt lên gương mặt của cô, "Cửu Cửu, em đi về nhà cùng với anh đi!"
Tiêu Cửu Cửu nhìn anh, khẽ lắc đầu một cái, "Anh Cẩn Chi, em không trở về nhà đâu! Ở nơi này không khí ở bên ngoài thật tốt, được tự do tự tại, em không muốn trở về cái nơi suốt ngày phải ăn ngủ đó, cũng không muốn trở về đối mặt những con người đó nữa. Đây cũng chính là lý do mà em muốn đi ra ngoài, em cũng đã nhắn lại những lời này đối với anh rồi đó. Anh Cẩn Chi, anh vẫn chưa hiểu chuyện này hay sao?"
"Không! Anh rất hiểu! Nhưng mà anh lại không thể không có em! Nếu như em ở trong kinh, dù rằng anh không thể ngày ngày đều trở về, nhưng anh có thể biết được em đang ở nơi nào, trong lòng của anh có thể cảm thấy được yên ổn. Nếu như anh muốn nhìn thấy em, cũng liền có thể lập tức được nhìn thấy! Cửu Cửu, chỉ khi có em ở bên cạnh anh, anh mới có động lực để đi giải quyết xong xuôi những chuyện kia. Cửu Cửu, cầu xin em, đừng rời khỏi anh!"
Tiêu Cẩn Chi một tay ôm lấy Cửu Cửu vào trong ngực, anh ôm thật chặc, chỉ sợ lại mất cô lần nữa.
Nghe thấy một câu nói cuối cùng kia của Tiêu Cẩn Chi, Tiêu Cửu Cửu có chút bất lực. Tiêu Cửu Cửu xoay tay lại ôm lấy anh. Sự yếu ớt của Tiêu Cẩn Chi, chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy.
"Anh Cẩn Chi, chuyện tình cảm này sẽ còn về lâu về dài đâu phải là chuyện một sớm một chiều. Anh hãy để cho em ở lại nơi này đi!"
"Không được! Em không thể ở lại chỗ này được! Nếu như em ở lại chỗ này thì quá nguy hiểm! Nếu như em thật không muốn sống ở trong kinh, vậy thì em hãy đi sang nước Anh. Ở bên kia có nhiều người của nhà họ Phương sẽ chăm sóc được cho em, như vậy anh mới có thể thấy yên tâm một chút!"
Đây là đối sách duy nhất mà khi còn ở trên máy bay anh đã suy nghĩ kỹ rồi.
Tiêu Cửu Cửu suy nghĩ một chút, vì lý do an toàn, cô không còn phản bác lại anh nữa, "Được, vậy em sẽ đi nước Anh."
Hiện tại cô đã hoài thai, ngộ nhỡ thật sự bị gặp phải nguy hiểm, cho dù thân thủ của cô tốt, cũng có thể dùng độc được. Nhưng nếu như đối phương có nhiều người, một khi động thủ, đương nhiên sẽ làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ ở trong bụng. Nếu như cô vận động quá mạnh mẽ, đứa nhỏ trong bụng cô sẽ bị giày vò đến không còn nữa, vậy thì cô cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Tiêu Cửu Cửu có thể nghe lời như vậy, Tiêu Cẩn Chi cũng thấy thật cao hứng, "Vậy thì bây giờ hãy đi thôi! Trước mắt chúng ta sẽ về kinh đô trước, sau đó, em sẽ bay đi nước Anh."
Lần này, Tiêu Cửu Cửu không phản đối nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình xong xuôi, sau đó đi theo Tiêu Cẩn Chi đi ra ngoài.
Cô đi tới trước mặt Lạc Ninh, vái dài một cái về phía anh: "Chú Lạc, cám ơn ngài đã chăm sóc cháu! Cửu Cửu này sẽ mãi nhớ đến mọi người trong nhà. Bây giờ trước mắt cháu phải đi theo chân mấy người bọn họ đi về, chờ khi cháu có thời gian rãnh rỗi, cháu sẽ trở lại thăm mọi người."
Lạc Ninh cười an ủi: "Đứa bé ngoan, cháu trở về đi thôi! Chú Lạc ở chỗ này chờ cháu. Nếu như chú Lạc có cơ hội đến kinh thành, cũng sẽ đến thăm cháu ngay, có được hay không?"
"Đương nhiên là được ạ!"
Tiêu Cửu Cửu vội vàng lưu lại số điện thoại của Lạc Ninh, cô cũng để lại số điện thoại di động của mình cho anh. Cô còn lưu lại cho anh cả số điện thoại của Tiêu Cẩn Chi: "Đây là số điện thoại của chúng cháu! Nếu như ngài tới kinh thành, thì hãy gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ mời ngài ăn món vịt nướng của kinh đô!"
Lạc Ninh ha ha cười nói, "Tốt, bữa cơm này của cháu, chú đã nhớ rồi."
Tiêu Cửu Cửu còn nói, "Chú Lạc, cháu nhờ ngài chuyển một tiếng chào giúp cháu với dì Bạch và Lạc Thần, cháu đi đây! Về sau chúng ta có cơ hội sẽ gặp lại."
Lạc Ninh nhẹ nhàng gật gật đầu, "Được! Có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại! Cháu phải bảo trọng đó!"
Tiêu Cửu Cửu lại trở lại phòng khám bệnh, cô muốn nói một tiếng chào đối với lão gia tử nhà họ Lạc, lúc này cô mới chịu đi theo Tiêu Cẩn Chi ngồi lên máy bay trực thăng, trực tiếp bay trở về kinh đô.
Không tới một canh giờ, kể từ khi cô trở về Kinh thành, trong lòng thật sự cảm thấy có chút cảm khái.
Không nghĩ tới, cô lần này rời nhà trốn đi, khi đến Tế Thành đã ngủ một giấc, cũng chưa nghĩ tới mới 24 giờ sau thì đã lại trở về tới nơi này rôi. Người thua thiệt trước hết là cô, lúc này vẫn còn ở ưu sầu, không biết lúc nào thì mới có thể quay trở về nơi này.
Một lần nữa, Tiêu Cửu Cửu lại trở lại khu biệt thự nhỏ trong khu bảo tồn Ngọc Sơn. Tiêu Cửu Cửu có cảm giác trái tim của mình tựa hồ đã trở nên chín chắn hơn, nhìn mọi chuyện càng tỏ ra sự lạnh nhạt hơn, có một số việc cần phải phát sinh ra thì lại càng cảm thấy phải phát ra, thực sự không thể nào miễn cưỡng được. Cho dù như thế nào, cũng sẽ phải như thế ấy, tất cả mọi chuyện, rõ ràng mọi chuyện đề đã được mặc định ở bên trong rồi.
Khi mở điện thoại di động ra lần nữa, Tiêu Cửu Cửu phát hiện ra, mấy ngày hôm nay thế nào mà tin nhắn ở trong điện thoại di động của cô đã có đến hơn mười tin, có cả tin nhán của Tiêu Cẩn Chi và mấy người trong nhóm Chu Tiêu cũng có mấy tin nhắn gởi tới. Lại còn có cả của Trương Dương và La Manh gởi tới. Tất cả mọi người đều chỉ hỏi cô, bây giờ cô đang ở nơi nào?
Mà trong số đó, tin tức làm cho cô khiếp sợ, chính là một tin nhắn mà mẹ Tiêu gửi tới.
Tin nhắn của mẹ Tiêu cũng rất ngắn gọn, thế nhưng nội dung của nó lại làm cho người ta phải suy nghĩ trong đầu: "Muốn biết tại sao tôi nhất định phải ngăn cản cô và Cẩn Chi ở cung một chỗ không? Muốn biết thân thế của cô không? Nếu như muốn biết, hãy gọi điện thoại trả lời cho tôi! Tôi sẽ nói cho cô hết thảy mọi chuyện!"
Tiêu Cửu Cửu cũng không hề gấp gáp, cô bắt đầu lẳng lặng suy tư. Mục đích của mẹ Tiêu làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ… thân thế của cô lại còn có sự quan hệ gì đó với Tiêu Cẩn Chi hay sao?
Hay là nói, đây chỉ là vì mẹ Tiêu muốn chỉnh đốn cô, mà đã phun ra một lớp hỏa mù như vậy?
Đang lúc Tiêu Cửu Cửu trầm tư không biết phải quyết định thế nào, thì lại có âm báo có một tin nhắn nữa vang lên.
Tiêu Cửu Cửu lại mở điện thoại ra để nhìn, vừa vặn là tin nhắn mà mẹ Tiêu gởi tới, trên đó viết, "Trên bộ ngực của cô có một cái bớt hình bươm buớm! Có cần tôi phải cung cấp thêm nhiều tin tức hơn nữa không? Muốn biết, lập tức tới gặp tôi ngay, nếu như chậm trễ, cô sẽ phải hối hận!"
Tiêu Cửu Cửu cả kinh, trước ngực cô có cái bớt hình bươm buớm. Chuyện này, nếu như không phải là người quá thân mật người, chỉ sợ là sẽ không biết. Cô muốn mình phải suy nghĩ nhiều thêm một chút, sau đó cô đưa ra quyết định, đi tới nơi này một chút. Trong hồ lô của mẹ Tiêu, rốt cuộc bán là thuốc gì đây?
Nhận được điện thoại của Chu Tiêu, Lạc Ninh đã ra ngoài cửa lớn của nhà mình để coi chừng.
Lúc này vừa nhìn thấy mấy người trong bọn Chu Tiêu, đang tiến vào tới cửa chính, Lạc Ninh vội vàng tười cười ra nghênh đón:"Chu đại đoàn trưởng, ông mạnh khỏe chứ!"
Lạc Ninh và Chu Tiêu bắt tay nhau một cái, Chu Tiêu lập tức giới thiệu Lạc Ninh với mấy người bọn anh: "Đây chính là Lạc Ninh, Tham mưu trưởng của lực lượng quân đội ở Tế Thành. Đây là Tiêu Cẩn Chi, Tổng giám đốc tập đoàn bảo tàng Ngọc Sơn. Hai vị Hứa Hằng Minh, Tần Tấn này cũng cùng ở trong quân khu của chúng tôi."
Hứa Hằng Minh và Tần Tấn vừa vặn đang ở cùng với nhau, sau khi nghe được tin tức mà Chu Tiêu thông báo, liền cứng rắn đòi đi theo tới đây.
Còn Đông Phương Cảnh Mộ vì đang bận nhiệm vụ của mình nên không tới được. Cho nên, bốn người người đàn ông bọn họ cùng nhau đi đến đây.
Tiêu Cẩn Chi cũng bắt tay Lạc Ninh một cái: "Tham mưu trưởng Lạc, cám ơn anh! Bây giờ cô ấy đang ở đâu rồi?"
Lạc Ninh mỉm cười nói: "Tiểu Tiêu đang ở trong phòng khách xem ti vi đó! Đi thôi, để tôi đưa mọi người cùng vào!"
Đoàn người Tiêu Cẩn Chi với khí thế bất phàm, đã thu hút không ít người vây quanh nhìn ngó cũng may bình thường nhà của Lạc Ninh cũng thường có quan quân ra ra vào vào, cho nên xem ra cũng không coi là quá chói mắt.
Khi bốn người đàn ông theo Lạc Ninh đi vào đến đại sảnh của nhà họ Lạc, liền thấy người nào đó trên người đang mặc một bộ quần áo thể thao, đang ngồi ở trên ghế sa lon cùng bà nội Lạc với nhau xem ti vi.Thấy đó đúng là Tiêu Cửu Cửu thì mấy người đàn ông nhất tề đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Cửu Cửu nhìn thấy mấy người trong bọn Tiêu Cẩn Chi đột nhiên xuất hiện, trên mặt cô thoáng vẻ sửng sốt, ngay sau đó cô lại liền thở dài một cái, tốc độ của bọn họ quả nhiên khá nhanh!
Xem ra, khi không được Tiêu Cẩn Chi cho phép, cô hoàn toàn không thể có cách nào thuận lợi diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thoát đi khỏi tầm mắt của anh.
Tiêu Cẩn Chi nhìn bà nội Lạc gật đầu một cái, đi tới trước, đưa tay nắm lấy tay Cửu Cửu, rồi nhìn Lạc Ninh hỏi: "Tham mưu trưởng Lạc, tôi có chuyện muốn nói cùng với Cửu Cửu một chút trước, có nơi nào an tĩnh một chút không?”
Lạc Ninh vội vàng nói, "Có đấy! Anh hãy đi đến phòng của tiểu Tiêu đi! Tiểu Tiêu, có lời gì cứ nói ra hết đi nhé!" Câu nói phía sau Lạc Ninh đúng là muốn nói với Tiêu Cửu Cửu.
Tiêu Cửu Cửu khẽ dạ một tiếng, liền dẫn Tiêu Cẩn Chi đi vào gian phòng của cô.
Cánh cửa vừa đóng lại, Tiêu Cẩn Chi liền bế lên Tiêu Cửu Cửu, nhẹ nhàng khẽ lên trên giường, nhanh chóng đè lên cô, dùng sức mút hôn gặm cắn môi của Tiêu Cửu Cửu. Anh hôn đến mức Tiêu Cửu Cửu cảm thấy đau nhức, liền đưa tay vỗ nhẹ vào anh, thẳng thắn nói: "Anh cắn đau em..."
"Không đau, làm sao em có thể khắc sâu vào trong trí nhớ em được?"
Ánh mắt của Tiêu Cẩn Chi tràn ngập tức giận, tựa như hận không thể cắn chết cô được vậy. Nói xong, một tay anh lập tức lật người, để cô nằm sấp ở trên người của anh, bàn tay dứt khoát vỗ vào trên cái mông của cô, phát ra một tiếng "Chát" giòn tan, "Còn dám chạy trốn nữa hay không hả?"
Một cái phát này vào mông của Cửu Cửu, thật sự Tiêu Cẩn Chi cũng dùng không ít sức lực. Tiêu Cửu Cửu bị đau đến mức chôn mặt ở trên người anh, ô ô khóc thút thít, "Tiêu Cẩn Chi, em chán ghét anhi, em hận anh! Anh chẳng những lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đã ăn người ta, anh lại còn làm cho người ta bị mang thai! Thế mà bây giờ anh lại còn đánh em…, Được rồi, anh đánh đi! Anh đánh lại đi! Tốt nhất là anh cứ đánh chết em đi… một xác hai mạng người! Như vậy anh cũng sẽ cảm thấy cao hứng. Em cũng vậy, đã làm xong hết mọi chuyện rồi, cũng đã có thể đi theo Phượng Thần được rồi..."
Nói đến phần sau câu nói, nghĩ đến chuyện ngày cả một đầu ngón tay của Phượng Thần, cô cũng không thể động đến được, trong lòng Cửu Cửu càng thêm bi thương.
Từ sau khi biết mình mang thai, Tiêu Cửu Cửu vẫn cố đè nén tâm tình. Đến ngày hôm nay tâm tình bị đè nén giống như cơn hồng thủy làm cho đê bị vỡ tung, đột nhiên sụp đổ. Những giọt nước mắt tựa như cơn hồng thủy được mở cổng, càng không ngừng chảy xuống…
Tiêu Cẩn Chi thấy Tiêu Cửu Cửu khóc tức tưởi như vậy, làm gì còn có thể tức giận, anh đau lòng còn không còn kịp nữa là, cho nên vội vàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, càng không ngừng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi! Cửu Cửu, là lỗi của anh! Ngoan, em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, sẽ làm tổn thương thân thể!"
"Em xem em đó, em vừa khóc, con trai của chúng ta cũng mất hứng! Là do anh không tốt, anh không nên đánh em, nhưng mà em làm như vậy là quá nguy hiểm, em có biết hay không?"
"Lần này anh chạy đến đây, không chỉ có một mình anh đi tìm em, còn có cả những người khác cũng đến đây để tìm em nữa. Nếu như em bị bọn họ tìm được thì biết làm sao bây giờ? Nếu như em và đứa nhỏ có chuyện xảy ra thì làm sao bây giờ! Em muốn để cho anh lo lắng chết sao?"
Khóc một hồi, Tiêu Cửu Cửu mới chậm rãi ổn định lại được tinh thần. Cô dùng sức lau chùi những giọt nước mắt trên mặt mình vào trên người anh, muốn nói chuyện, nhưng lại cảm thấy giọng nói khàn đi vì cổ họng bị khô. Lập tức cô liền bắt đầu giở tính ngúng nguẩy, ăn vạ đối với Tiêu Cẩn Chi: "Em khát, em muốn uống nước…"
Nhìn đôi mắt của cô đã khóc đến mức cả tròng mắt đã đỏ hồng lên giống như mắt thỏ vậy, Tiêu Cẩn Chi bất đắc dĩ chọc nhẹ một cái vào trán của cô, "Nằm xuống, anh sẽ đi lấy nước cho em!"
Thấy Tiêu Cẩn Chi ra ngoài, mấy người đàn ông đều nhất tề nhìn sang, ánh mắt nhìn như muốn dò hỏi.
Tiêu Cẩn Chi cũng không nói gì hết, chỉ nói đối với Lạc Ninh: "Tham mưu trưởng Lạc, phiền anh cho tôi một chén nước!"
Lạc Ninh vội vàng rót cho anh một chén, "Đây!"
Đến lúc này Lạc Ninh coi như đã thấy rõ ràng rồi! Vị Tiêu đại thiếu gia này bình thường bất cứ chuyện gì cũng đều phải có người hầu hạ, nhưng bây giờ lại thật sự chịu bưng trà đưa nước cho cô nhóc con kia, có thể thấy được cô nhóc đã được Tiêu đại thiếu gia thật sự cưng chiều.
Tiêu Cẩn Chi bưng nước đi vào, nhìn Cửu Cửu uống, sau đó lại nhận lấy cái ly để xuống, lúc này mới khẽ vuốt lên gương mặt của cô, "Cửu Cửu, em đi về nhà cùng với anh đi!"
Tiêu Cửu Cửu nhìn anh, khẽ lắc đầu một cái, "Anh Cẩn Chi, em không trở về nhà đâu! Ở nơi này không khí ở bên ngoài thật tốt, được tự do tự tại, em không muốn trở về cái nơi suốt ngày phải ăn ngủ đó, cũng không muốn trở về đối mặt những con người đó nữa. Đây cũng chính là lý do mà em muốn đi ra ngoài, em cũng đã nhắn lại những lời này đối với anh rồi đó. Anh Cẩn Chi, anh vẫn chưa hiểu chuyện này hay sao?"
"Không! Anh rất hiểu! Nhưng mà anh lại không thể không có em! Nếu như em ở trong kinh, dù rằng anh không thể ngày ngày đều trở về, nhưng anh có thể biết được em đang ở nơi nào, trong lòng của anh có thể cảm thấy được yên ổn. Nếu như anh muốn nhìn thấy em, cũng liền có thể lập tức được nhìn thấy! Cửu Cửu, chỉ khi có em ở bên cạnh anh, anh mới có động lực để đi giải quyết xong xuôi những chuyện kia. Cửu Cửu, cầu xin em, đừng rời khỏi anh!"
Tiêu Cẩn Chi một tay ôm lấy Cửu Cửu vào trong ngực, anh ôm thật chặc, chỉ sợ lại mất cô lần nữa.
Nghe thấy một câu nói cuối cùng kia của Tiêu Cẩn Chi, Tiêu Cửu Cửu có chút bất lực. Tiêu Cửu Cửu xoay tay lại ôm lấy anh. Sự yếu ớt của Tiêu Cẩn Chi, chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy.
"Anh Cẩn Chi, chuyện tình cảm này sẽ còn về lâu về dài đâu phải là chuyện một sớm một chiều. Anh hãy để cho em ở lại nơi này đi!"
"Không được! Em không thể ở lại chỗ này được! Nếu như em ở lại chỗ này thì quá nguy hiểm! Nếu như em thật không muốn sống ở trong kinh, vậy thì em hãy đi sang nước Anh. Ở bên kia có nhiều người của nhà họ Phương sẽ chăm sóc được cho em, như vậy anh mới có thể thấy yên tâm một chút!"
Đây là đối sách duy nhất mà khi còn ở trên máy bay anh đã suy nghĩ kỹ rồi.
Tiêu Cửu Cửu suy nghĩ một chút, vì lý do an toàn, cô không còn phản bác lại anh nữa, "Được, vậy em sẽ đi nước Anh."
Hiện tại cô đã hoài thai, ngộ nhỡ thật sự bị gặp phải nguy hiểm, cho dù thân thủ của cô tốt, cũng có thể dùng độc được. Nhưng nếu như đối phương có nhiều người, một khi động thủ, đương nhiên sẽ làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ ở trong bụng. Nếu như cô vận động quá mạnh mẽ, đứa nhỏ trong bụng cô sẽ bị giày vò đến không còn nữa, vậy thì cô cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Tiêu Cửu Cửu có thể nghe lời như vậy, Tiêu Cẩn Chi cũng thấy thật cao hứng, "Vậy thì bây giờ hãy đi thôi! Trước mắt chúng ta sẽ về kinh đô trước, sau đó, em sẽ bay đi nước Anh."
Lần này, Tiêu Cửu Cửu không phản đối nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình xong xuôi, sau đó đi theo Tiêu Cẩn Chi đi ra ngoài.
Cô đi tới trước mặt Lạc Ninh, vái dài một cái về phía anh: "Chú Lạc, cám ơn ngài đã chăm sóc cháu! Cửu Cửu này sẽ mãi nhớ đến mọi người trong nhà. Bây giờ trước mắt cháu phải đi theo chân mấy người bọn họ đi về, chờ khi cháu có thời gian rãnh rỗi, cháu sẽ trở lại thăm mọi người."
Lạc Ninh cười an ủi: "Đứa bé ngoan, cháu trở về đi thôi! Chú Lạc ở chỗ này chờ cháu. Nếu như chú Lạc có cơ hội đến kinh thành, cũng sẽ đến thăm cháu ngay, có được hay không?"
"Đương nhiên là được ạ!"
Tiêu Cửu Cửu vội vàng lưu lại số điện thoại của Lạc Ninh, cô cũng để lại số điện thoại di động của mình cho anh. Cô còn lưu lại cho anh cả số điện thoại của Tiêu Cẩn Chi: "Đây là số điện thoại của chúng cháu! Nếu như ngài tới kinh thành, thì hãy gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ mời ngài ăn món vịt nướng của kinh đô!"
Lạc Ninh ha ha cười nói, "Tốt, bữa cơm này của cháu, chú đã nhớ rồi."
Tiêu Cửu Cửu còn nói, "Chú Lạc, cháu nhờ ngài chuyển một tiếng chào giúp cháu với dì Bạch và Lạc Thần, cháu đi đây! Về sau chúng ta có cơ hội sẽ gặp lại."
Lạc Ninh nhẹ nhàng gật gật đầu, "Được! Có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại! Cháu phải bảo trọng đó!"
Tiêu Cửu Cửu lại trở lại phòng khám bệnh, cô muốn nói một tiếng chào đối với lão gia tử nhà họ Lạc, lúc này cô mới chịu đi theo Tiêu Cẩn Chi ngồi lên máy bay trực thăng, trực tiếp bay trở về kinh đô.
Không tới một canh giờ, kể từ khi cô trở về Kinh thành, trong lòng thật sự cảm thấy có chút cảm khái.
Không nghĩ tới, cô lần này rời nhà trốn đi, khi đến Tế Thành đã ngủ một giấc, cũng chưa nghĩ tới mới 24 giờ sau thì đã lại trở về tới nơi này rôi. Người thua thiệt trước hết là cô, lúc này vẫn còn ở ưu sầu, không biết lúc nào thì mới có thể quay trở về nơi này.
Một lần nữa, Tiêu Cửu Cửu lại trở lại khu biệt thự nhỏ trong khu bảo tồn Ngọc Sơn. Tiêu Cửu Cửu có cảm giác trái tim của mình tựa hồ đã trở nên chín chắn hơn, nhìn mọi chuyện càng tỏ ra sự lạnh nhạt hơn, có một số việc cần phải phát sinh ra thì lại càng cảm thấy phải phát ra, thực sự không thể nào miễn cưỡng được. Cho dù như thế nào, cũng sẽ phải như thế ấy, tất cả mọi chuyện, rõ ràng mọi chuyện đề đã được mặc định ở bên trong rồi.
Khi mở điện thoại di động ra lần nữa, Tiêu Cửu Cửu phát hiện ra, mấy ngày hôm nay thế nào mà tin nhắn ở trong điện thoại di động của cô đã có đến hơn mười tin, có cả tin nhán của Tiêu Cẩn Chi và mấy người trong nhóm Chu Tiêu cũng có mấy tin nhắn gởi tới. Lại còn có cả của Trương Dương và La Manh gởi tới. Tất cả mọi người đều chỉ hỏi cô, bây giờ cô đang ở nơi nào?
Mà trong số đó, tin tức làm cho cô khiếp sợ, chính là một tin nhắn mà mẹ Tiêu gửi tới.
Tin nhắn của mẹ Tiêu cũng rất ngắn gọn, thế nhưng nội dung của nó lại làm cho người ta phải suy nghĩ trong đầu: "Muốn biết tại sao tôi nhất định phải ngăn cản cô và Cẩn Chi ở cung một chỗ không? Muốn biết thân thế của cô không? Nếu như muốn biết, hãy gọi điện thoại trả lời cho tôi! Tôi sẽ nói cho cô hết thảy mọi chuyện!"
Tiêu Cửu Cửu cũng không hề gấp gáp, cô bắt đầu lẳng lặng suy tư. Mục đích của mẹ Tiêu làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ… thân thế của cô lại còn có sự quan hệ gì đó với Tiêu Cẩn Chi hay sao?
Hay là nói, đây chỉ là vì mẹ Tiêu muốn chỉnh đốn cô, mà đã phun ra một lớp hỏa mù như vậy?
Đang lúc Tiêu Cửu Cửu trầm tư không biết phải quyết định thế nào, thì lại có âm báo có một tin nhắn nữa vang lên.
Tiêu Cửu Cửu lại mở điện thoại ra để nhìn, vừa vặn là tin nhắn mà mẹ Tiêu gởi tới, trên đó viết, "Trên bộ ngực của cô có một cái bớt hình bươm buớm! Có cần tôi phải cung cấp thêm nhiều tin tức hơn nữa không? Muốn biết, lập tức tới gặp tôi ngay, nếu như chậm trễ, cô sẽ phải hối hận!"
Tiêu Cửu Cửu cả kinh, trước ngực cô có cái bớt hình bươm buớm. Chuyện này, nếu như không phải là người quá thân mật người, chỉ sợ là sẽ không biết. Cô muốn mình phải suy nghĩ nhiều thêm một chút, sau đó cô đưa ra quyết định, đi tới nơi này một chút. Trong hồ lô của mẹ Tiêu, rốt cuộc bán là thuốc gì đây?