Editor: Mẹ Bầu
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Cửu Cửu, cô vừa ra tới bên ngoài, Diệp Tú Trinh cũng lập tức đi ra theo.
Chỉ có điều là, cô cũng không ngờ rằng, lại có người có thể ra tay hạ thủ còn nhanh hơn cả cô, đã kịp thời ngăn trở hành động của Diệp Tú Trinh. Xem ra người này thực sự không muốn để cho Diệp Tú Trinh phá hỏng buổi hôn lễ của bọn họ.
Chẳng qua là, trong chuyện này ai là người đã ra tay? Bọn họ sẽ đối phó với Diệp Tú Trinh như thế nào?
Thấy sẽ không còn có chuyện gì nữa, Tiêu Cửu Cửu ở trong phòng rửa tay bên ngoài một lúc,. rồi sau đó đi một vòng, lại quay trở về trong phòng tiệc, trong khu bảo tồn Ngọc Sơn.
Tiêu Cẩn Chi đang lo lắng định đi tìm Tiêu Cửu Cửu, vừa vặn nhìn thấy cô trở lại, nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm. Anh hạ thấp giọng hỏi, "Thế nàCó chuyện gì thế, sao em đi lâu như vậy? Anh lại còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì rồi đấy."
Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng khoác tay vào tay của Tiêu Cẩn Chi, cô nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào: "Chẳng phải là bây giờ em đã ở đây, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra rồi sao! Hơn nữa, hiện tại chúng ta đang ở trong phạm vi khu bảo tồn Ngọc Sơn của mình kia mà, người nào to gan dám ra tay ở chỗ này kia chứ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đó không phải là tự mình tìm đến xưng tội hay sao?"
Vốn dĩ cô định nói là "tìm cái chết", nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày vui, cho nên Tiêu Cửu Cửu liền đổi lại thành câu: "tự mình tìm đến xưng tội" kia.
Điều làm cho Cửu Cửu kinh ngạc hơn chính là, trước khi buổi dạ tiệc kết thúc, Diệp Tú Trinh lại xuất hiện.
Không chỉ có con người bà trở lại, hơn nữa, khi nhìn thấy cô, Diệp Tú Trinh lại còn lộ ra một ý cười nhàn nhạt. Khi nhìn cô, trong ánh mắt của bà cũng không còn lộ ra sự oán giận và căm phẫn đầy thù hận nữa. Trong ánh mắt của Diệp Tú Trinh chỉ còn lại một nỗi sợ hãi và sự cung kính mơ hồ khó thấy.
Tiêu Cửu Cửu có cảm giác chuyện này thật là quỷ dị. Nếu như cô không bỏ đi ra ngoài một vòng, nếu như không phải chính cô tận mắt nhìn thấy Diệp Tú Trinh bị người ta vác đi như vậy, nhất định Tiêu Cửu Cửu sẽ cho là mình đã bị ảo giác rồi.
Rốt cuộc người ở phía sau bày ra những thủ đoạn như trò đùa giỡn này là ai?
Tiêu Cửu Cửu nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, lại phát hiện vẻ mặt của Tiêu Cẩn Chi vẫn như thường, hoàn toàn không giống như là chính anh đang hành động, chẳng lẽ… ở phía sau chuyện này đang có ai đó đã ngầm giúp đỡ bọn họ?
Suy nghĩ một chút, Tiêu Cửu Cửu lại lắc đầu, thôi quên đi, không cần thiết phải nghĩ nhiều nữa, nếu đối phương đã trợ giúp bọn họ như vậy, khẳng định là bạn không phải địch. Hơn nữa, người đó lại không muốn để cho bọn họ biết, vậy thì cô cũng sẽ không cần phải tự mình vướng mắc vào làm gì! Đến thời điểm mà cô cần phải biết, thì tự nhiên cô sẽ được biết.
Lúc này, vẫn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó, Độc Cô Ẩn đang báo cáo với ông chủ của mình: "Ông chủ, đã tiến hành thôi miên cho Diệp Tú Trinh rồi, về sau này bà ấy sẽ chỉ có kính sợ tiểu thiếu phu nhân mà thôi, sẽ không ra tay đối phó với tiểu thiếu phu nhân nữa."
Đối phương chỉ nói một câu, "Rất tốt!" rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Sau một ngày bận rộn cho đến khi buổi hôn lễ kết thúc, Tiêu Cửu Cửu cũng đã mệt mỏi đến kiệt sức. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Nhưng may mắn cô vẫn có Tiêu Cẩn Chi và Lăng Mẫn hai bên trái phải, chăm sóc cho cô, bằng không, cô sợ là suốt cả một ngày trời như vậy cô sẽ không đủ sức mà kiên trì nổi.
Mấy người trong bọn Chu Tiêu thông cảm cho Cửu Cửu là phụ nữ có thai, cho nên cũng không tiếp tục trêu chọc cô dâu chú rể nữa, chỉ cười cười tuyên bố phóng thích, tha cho hai vợ chồng bọn họ một lần, về sau này sẽ tiếp tục tìm cơ hội để trở lại, bắt hai người phải trả nợ.
Đưa tiễn khách mời xong, hai người bọn họ trở lại căn phòng tân hôn trong khu biệt thự nhỏ. Tiêu Cẩn Chi lại cẩn thận phục dịch cho Tiêu Cửu Cửu tắm, sau đó, dieendaanleequuydonn, lại giúp đỡ cô cùng đi lên giường, ngủ.
Trong đêm nay, giữa hai người có một ý nghĩa khác hẳn. Vì lo lắng, bận tâm đến sức khỏe của Tiêu Cửu Cửu, cho nên Tiêu Cẩn Chi cũng không còn quấn lấy Tiêu Cửu Cửu, cùng nhau triền miên hoan ái kịch liệt nữa. Anh chỉ kéo Cửu Cửu vào trong ngực mình, ôm lấy cô thật chặt, để thân thể hai người nương tựa vào nhau, tựa như đôi chim liền cánh. Mang theo sự ấm áp của tình yêu đã ngấm sâu vào tận trong trái tim, bọn họ cùng nhau chìm vào trong mộng đẹp với niềm hạnh phúc làm say lòng người.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Cửu Cửu có Tiêu Cẩn Chi tận tâm cưng chiều nên mỗi ngày trôi qua, cô chỉ cảm nhận thấy sự ngọt ngào và hạnh phúc.
Đông Phương Cảnh Nhiêu thỉnh thoảng cũng trở lại thăm Cửu Cửu. Thấy cô mặt mày hồng hào, thân thể nhỏ bé ngày trước bây giờ cũng đã mập lên một vòng như vậy, liền nói thẳng ra đây là Tiêu Cẩn Chi đang chăn heo. Tiêu Cửu Cửu giận đến mức đập cho Cảnh Nhiêu một trận.
Trương Dương và La Manh cũng thường đến thăm Cửu Cửu, hai người cũng kể lại cho cô nghe những chuyện ở trong trường học.
Chẳng qua là, bây giờ đối với chuyện đến trường đi học, Tiêu Cửu Cửu hoàn toàn không có hứng thú. Hiện tại cô chỉ mong mỏi, bảo bối nhỏ trong bụng của cô có thể mau chóng ra đời một chút.
Mấy tháng sau, cháu đích tôn của nhà họ Tiêu đã thuận lợi ra đời ở tổng quân y viện. Ông nội Tiêu ban thưởng cho cậu đại danh "Tiêu Chấn Vũ"...
Bạn học Tiêu Chấn Vũ được nửa tuổi thì Tiêu Cửu Cửu trở lại Học viện y khoa. Cô dồn sức dùng ba năm đã học xong chương trình học bảy năm của bác sĩ, sau đó thuận lợi tiến vào làm việc trong tổng quân y viện, trở thành đồng nghiệp của Tần Tấn, trở thành một bác sĩ tài giỏi hiếm có, giỏi cả trung tây y, kiêm một người am hiểu xuất sắc kiến thức trong quân y. Cô đã hoàn thành xuất sắc vô số nhiệm vụ quân đội đã giao phó.
*************
Bốn năm sau, tại buổi Hội thảo giao lưu quốc tế về y học lần thứ nhất. Trong chương trình giao lưu có tổ chức cuộc so tài về y thuật.
Những người đến tham dự buổi giao lưu về y học rất đông. Có rất nhiều bác sĩ đầu ngành từ rất nhiều quốc gia đến tham gia cuộc so tài này. Bọn họ đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một cặp mẹ con phối hợp với nhau rất thành thạo trong bài thực hành kỹ thuật y khoa. Người mẹ đúng là một nữ thần y, có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn cậu con trai thực sự là một tiểu thần đồng đáng yêu, một thiên tài trong giới y học. Giữa bọn họ là một sự ăn ý đến tuyệt vời, chỉ thoáng cái hai mẹ con đã lập tức “thu phục” được toàn bộ trường đấu!
Cuối cùng, hai mẹ con đã lọt vào vòng thi chung kết và đã toàn thắng! Danh tiếng vang lừng quốc tế! Một lần lộ mặt, một lần vang danh!
Tiêu Cửu Cửu trở lại hậu trường, cô vừa mới thay chiếc áo khoác trắng ra, tiểu bảo bối đã liền chạy tới nói với cô, "Mẹ, ở bên ngoài có hai người đàn ông, cả hai người đều nhận là cha của con, bọn họ đã đánh nhau đến tận đây rồi! Làm sao bây giờ? Mẹ có muốn đi xem náo nhiệt một chút hay không?"
Tiêu Cửu Cửu chọc nhẹ một cái vào gương mặt tuấn tú của cậu con trai bé nhỏ, lúc này đang bày ra cái vẻ vui sướng khi nhìn thấy người gặp họa: "Đồ nhóc con trứng thối này, ngay đến cha của mình là ai mà con cũng không nhận ra được hay sao?"
Chuyện là thế này.
Trong cuộc hội thảo về y học lần này, Lương Kinh Đào cũng đến tham gia. Trong buổi giải lao giữa giờ, bất ngờ anh bị một cậu nhóc mải chạy xô vào. Lương Kinh Đào vội vã đỡ cậu bé dậy, cậu bé chừng ba bốn tuổi, có gương mặt rất thông minh. Anh còn đang định hỏi xem cậu nhóc là con cái nhà ai chạy lạc đến đây, thì chợt anh nghe thấy một giọng nói mềm mại cất lên: “Tiểu Vũ, mẹ đã dặn con thế nào? Ở đây rất đông người, không được chạy loạn kia mà! Về nhà rồi xem mẹ sẽ phạt con như thế nào!”
Lương Kinh Đào quay lại. Một cô gái còn trẻ, dung nhan diễm lệ đang đi tới gần. Lương Kinh Đào sửng sốt lặng người: “Cửu Cửu! Là em… Em có khỏe không? Đây là con trai em sao?”
Tiêu Cửu Cửu thoáng mỉm cười, nhã nhặn nói: “Lương tiên sinh, thực xin lỗi, là do tôi đã dạy con không nghiêm, cho nên đã mạo phạm đến ngài!” Nói xong cô thong thả dắt con trai rời đi.
Chợt cô nghe thấy tiếng chân gấp gáp chạy đến gần, rồi có tiếng của Lương Kinh Đào gọi với theo: “Tiêu Cửu Cửu, em chờ chút đã!”
Tiêu Cửu Cửu xoay người lại: “Lương tiên sinh, ngài còn điều gì muốn chỉ dạy chúng tôi chăng?”
Lương Kinh Đào đứng nhìn Tiêu Cửu Cửu một chút, rồi lại nhìn xuống cậu bé con một chút. Anh hỏi một câu, giọng nói gần như thì thào: “Đứa nhỏ này… đứa nhỏ này… năm ấy em vẫn giữ lại… có phải vậy không? Đúng rồi… chắc chắn là như vậy rồi! Cửu Cửu, đây là chính con trai anh, là con trai anh có phải không?”
Lương Kinh Đào túm chặt lấy tay của Tiêu Cửu Cửu, ra sức lắc lắc. Tiêu Cửu Cửu muốn rút tay mình ra nhưng không được, cô tức giận nói: “Lương tiên sinh, mời ngài hãy tự trọng! Đây là hội nghị quốc tế, đề nghị ngài hãy giữ đúng phép lịch sự cho!”
“Không! Cửu Cửu, em…”
Đúng lúc ấy có một giọng nam giới trầm ổn cất lên: “Buông tay cô ấy ra!”
Tiêu Cẩn Chi kéo Tiêu Cửu Cửu trở lại bên mình. Anh ôm tiểu Vũ lên, trầm giọng nói một câu: “Lương tiên sinh, đây là vợ và con trai của tôi! Đề nghị ngài hãy tôn trọng cô ấy! Cẩn thận tôi sẽ kiện ngài về tội phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đó.”
“Không phải vậy! Đó là con trai của tôi!” Lương Kinh Đào vẫn không chịu lùi bước.
Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh của Tiêu Cửu Cửu bên ngoài cánh cửa phòng tiểu phẫu khoa Phụ sản năm nào. Cửu Cửu đã nói, cô muốn xóa sạch nghiệt chủng trong bụng mình… Nhưng đứa bé này… tính theo thời gian, tuổi của đứa nhỏ bây giờ cũng khoảng chừng ấy… Không, đây chính là con trai của anh, là con trai của anh… anh phải đòi lại!”
Đó là nguyên nhân dẫn đến trận kịch chiến đòi quyền xưng cha, nhận con mà tiểu Vũ đã nói ở trên!
Vậy kết thúc của trận kịch chiến ấy như thế nào nhỉ?
Tất nhiên là người nào đó đã bị Tiêu lão đại dùng chưởng đánh bay, ngã nhào xuống đất. Trước khi trở vào hậu trường đón vợ yêu của mình, Tiêu lão đại đã kịp cho ai đó biết chân tướng của màn kịch bia đỡ đạn năm nào… Anh muốn tránh cho trẻ nhỏ sau này, lại phải tiếp tục chứng kiến một màn bạo lực như vừa rồi, sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến tâm lý của thế hệ tương lai đất nước…
Lời tác giả:
Bây giờ là câu kết thúc của bộ truyện: Một nhà ba người bọn họ cùng sống chung một chỗ, rất hạnh phúc …
************ Toàn văn hoàn *************
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Cửu Cửu, cô vừa ra tới bên ngoài, Diệp Tú Trinh cũng lập tức đi ra theo.
Chỉ có điều là, cô cũng không ngờ rằng, lại có người có thể ra tay hạ thủ còn nhanh hơn cả cô, đã kịp thời ngăn trở hành động của Diệp Tú Trinh. Xem ra người này thực sự không muốn để cho Diệp Tú Trinh phá hỏng buổi hôn lễ của bọn họ.
Chẳng qua là, trong chuyện này ai là người đã ra tay? Bọn họ sẽ đối phó với Diệp Tú Trinh như thế nào?
Thấy sẽ không còn có chuyện gì nữa, Tiêu Cửu Cửu ở trong phòng rửa tay bên ngoài một lúc,. rồi sau đó đi một vòng, lại quay trở về trong phòng tiệc, trong khu bảo tồn Ngọc Sơn.
Tiêu Cẩn Chi đang lo lắng định đi tìm Tiêu Cửu Cửu, vừa vặn nhìn thấy cô trở lại, nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm. Anh hạ thấp giọng hỏi, "Thế nàCó chuyện gì thế, sao em đi lâu như vậy? Anh lại còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì rồi đấy."
Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng khoác tay vào tay của Tiêu Cẩn Chi, cô nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào: "Chẳng phải là bây giờ em đã ở đây, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra rồi sao! Hơn nữa, hiện tại chúng ta đang ở trong phạm vi khu bảo tồn Ngọc Sơn của mình kia mà, người nào to gan dám ra tay ở chỗ này kia chứ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đó không phải là tự mình tìm đến xưng tội hay sao?"
Vốn dĩ cô định nói là "tìm cái chết", nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày vui, cho nên Tiêu Cửu Cửu liền đổi lại thành câu: "tự mình tìm đến xưng tội" kia.
Điều làm cho Cửu Cửu kinh ngạc hơn chính là, trước khi buổi dạ tiệc kết thúc, Diệp Tú Trinh lại xuất hiện.
Không chỉ có con người bà trở lại, hơn nữa, khi nhìn thấy cô, Diệp Tú Trinh lại còn lộ ra một ý cười nhàn nhạt. Khi nhìn cô, trong ánh mắt của bà cũng không còn lộ ra sự oán giận và căm phẫn đầy thù hận nữa. Trong ánh mắt của Diệp Tú Trinh chỉ còn lại một nỗi sợ hãi và sự cung kính mơ hồ khó thấy.
Tiêu Cửu Cửu có cảm giác chuyện này thật là quỷ dị. Nếu như cô không bỏ đi ra ngoài một vòng, nếu như không phải chính cô tận mắt nhìn thấy Diệp Tú Trinh bị người ta vác đi như vậy, nhất định Tiêu Cửu Cửu sẽ cho là mình đã bị ảo giác rồi.
Rốt cuộc người ở phía sau bày ra những thủ đoạn như trò đùa giỡn này là ai?
Tiêu Cửu Cửu nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, lại phát hiện vẻ mặt của Tiêu Cẩn Chi vẫn như thường, hoàn toàn không giống như là chính anh đang hành động, chẳng lẽ… ở phía sau chuyện này đang có ai đó đã ngầm giúp đỡ bọn họ?
Suy nghĩ một chút, Tiêu Cửu Cửu lại lắc đầu, thôi quên đi, không cần thiết phải nghĩ nhiều nữa, nếu đối phương đã trợ giúp bọn họ như vậy, khẳng định là bạn không phải địch. Hơn nữa, người đó lại không muốn để cho bọn họ biết, vậy thì cô cũng sẽ không cần phải tự mình vướng mắc vào làm gì! Đến thời điểm mà cô cần phải biết, thì tự nhiên cô sẽ được biết.
Lúc này, vẫn đang ẩn nấp ở một nơi nào đó, Độc Cô Ẩn đang báo cáo với ông chủ của mình: "Ông chủ, đã tiến hành thôi miên cho Diệp Tú Trinh rồi, về sau này bà ấy sẽ chỉ có kính sợ tiểu thiếu phu nhân mà thôi, sẽ không ra tay đối phó với tiểu thiếu phu nhân nữa."
Đối phương chỉ nói một câu, "Rất tốt!" rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Sau một ngày bận rộn cho đến khi buổi hôn lễ kết thúc, Tiêu Cửu Cửu cũng đã mệt mỏi đến kiệt sức. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Nhưng may mắn cô vẫn có Tiêu Cẩn Chi và Lăng Mẫn hai bên trái phải, chăm sóc cho cô, bằng không, cô sợ là suốt cả một ngày trời như vậy cô sẽ không đủ sức mà kiên trì nổi.
Mấy người trong bọn Chu Tiêu thông cảm cho Cửu Cửu là phụ nữ có thai, cho nên cũng không tiếp tục trêu chọc cô dâu chú rể nữa, chỉ cười cười tuyên bố phóng thích, tha cho hai vợ chồng bọn họ một lần, về sau này sẽ tiếp tục tìm cơ hội để trở lại, bắt hai người phải trả nợ.
Đưa tiễn khách mời xong, hai người bọn họ trở lại căn phòng tân hôn trong khu biệt thự nhỏ. Tiêu Cẩn Chi lại cẩn thận phục dịch cho Tiêu Cửu Cửu tắm, sau đó, dieendaanleequuydonn, lại giúp đỡ cô cùng đi lên giường, ngủ.
Trong đêm nay, giữa hai người có một ý nghĩa khác hẳn. Vì lo lắng, bận tâm đến sức khỏe của Tiêu Cửu Cửu, cho nên Tiêu Cẩn Chi cũng không còn quấn lấy Tiêu Cửu Cửu, cùng nhau triền miên hoan ái kịch liệt nữa. Anh chỉ kéo Cửu Cửu vào trong ngực mình, ôm lấy cô thật chặt, để thân thể hai người nương tựa vào nhau, tựa như đôi chim liền cánh. Mang theo sự ấm áp của tình yêu đã ngấm sâu vào tận trong trái tim, bọn họ cùng nhau chìm vào trong mộng đẹp với niềm hạnh phúc làm say lòng người.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Cửu Cửu có Tiêu Cẩn Chi tận tâm cưng chiều nên mỗi ngày trôi qua, cô chỉ cảm nhận thấy sự ngọt ngào và hạnh phúc.
Đông Phương Cảnh Nhiêu thỉnh thoảng cũng trở lại thăm Cửu Cửu. Thấy cô mặt mày hồng hào, thân thể nhỏ bé ngày trước bây giờ cũng đã mập lên một vòng như vậy, liền nói thẳng ra đây là Tiêu Cẩn Chi đang chăn heo. Tiêu Cửu Cửu giận đến mức đập cho Cảnh Nhiêu một trận.
Trương Dương và La Manh cũng thường đến thăm Cửu Cửu, hai người cũng kể lại cho cô nghe những chuyện ở trong trường học.
Chẳng qua là, bây giờ đối với chuyện đến trường đi học, Tiêu Cửu Cửu hoàn toàn không có hứng thú. Hiện tại cô chỉ mong mỏi, bảo bối nhỏ trong bụng của cô có thể mau chóng ra đời một chút.
Mấy tháng sau, cháu đích tôn của nhà họ Tiêu đã thuận lợi ra đời ở tổng quân y viện. Ông nội Tiêu ban thưởng cho cậu đại danh "Tiêu Chấn Vũ"...
Bạn học Tiêu Chấn Vũ được nửa tuổi thì Tiêu Cửu Cửu trở lại Học viện y khoa. Cô dồn sức dùng ba năm đã học xong chương trình học bảy năm của bác sĩ, sau đó thuận lợi tiến vào làm việc trong tổng quân y viện, trở thành đồng nghiệp của Tần Tấn, trở thành một bác sĩ tài giỏi hiếm có, giỏi cả trung tây y, kiêm một người am hiểu xuất sắc kiến thức trong quân y. Cô đã hoàn thành xuất sắc vô số nhiệm vụ quân đội đã giao phó.
*************
Bốn năm sau, tại buổi Hội thảo giao lưu quốc tế về y học lần thứ nhất. Trong chương trình giao lưu có tổ chức cuộc so tài về y thuật.
Những người đến tham dự buổi giao lưu về y học rất đông. Có rất nhiều bác sĩ đầu ngành từ rất nhiều quốc gia đến tham gia cuộc so tài này. Bọn họ đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một cặp mẹ con phối hợp với nhau rất thành thạo trong bài thực hành kỹ thuật y khoa. Người mẹ đúng là một nữ thần y, có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn cậu con trai thực sự là một tiểu thần đồng đáng yêu, một thiên tài trong giới y học. Giữa bọn họ là một sự ăn ý đến tuyệt vời, chỉ thoáng cái hai mẹ con đã lập tức “thu phục” được toàn bộ trường đấu!
Cuối cùng, hai mẹ con đã lọt vào vòng thi chung kết và đã toàn thắng! Danh tiếng vang lừng quốc tế! Một lần lộ mặt, một lần vang danh!
Tiêu Cửu Cửu trở lại hậu trường, cô vừa mới thay chiếc áo khoác trắng ra, tiểu bảo bối đã liền chạy tới nói với cô, "Mẹ, ở bên ngoài có hai người đàn ông, cả hai người đều nhận là cha của con, bọn họ đã đánh nhau đến tận đây rồi! Làm sao bây giờ? Mẹ có muốn đi xem náo nhiệt một chút hay không?"
Tiêu Cửu Cửu chọc nhẹ một cái vào gương mặt tuấn tú của cậu con trai bé nhỏ, lúc này đang bày ra cái vẻ vui sướng khi nhìn thấy người gặp họa: "Đồ nhóc con trứng thối này, ngay đến cha của mình là ai mà con cũng không nhận ra được hay sao?"
Chuyện là thế này.
Trong cuộc hội thảo về y học lần này, Lương Kinh Đào cũng đến tham gia. Trong buổi giải lao giữa giờ, bất ngờ anh bị một cậu nhóc mải chạy xô vào. Lương Kinh Đào vội vã đỡ cậu bé dậy, cậu bé chừng ba bốn tuổi, có gương mặt rất thông minh. Anh còn đang định hỏi xem cậu nhóc là con cái nhà ai chạy lạc đến đây, thì chợt anh nghe thấy một giọng nói mềm mại cất lên: “Tiểu Vũ, mẹ đã dặn con thế nào? Ở đây rất đông người, không được chạy loạn kia mà! Về nhà rồi xem mẹ sẽ phạt con như thế nào!”
Lương Kinh Đào quay lại. Một cô gái còn trẻ, dung nhan diễm lệ đang đi tới gần. Lương Kinh Đào sửng sốt lặng người: “Cửu Cửu! Là em… Em có khỏe không? Đây là con trai em sao?”
Tiêu Cửu Cửu thoáng mỉm cười, nhã nhặn nói: “Lương tiên sinh, thực xin lỗi, là do tôi đã dạy con không nghiêm, cho nên đã mạo phạm đến ngài!” Nói xong cô thong thả dắt con trai rời đi.
Chợt cô nghe thấy tiếng chân gấp gáp chạy đến gần, rồi có tiếng của Lương Kinh Đào gọi với theo: “Tiêu Cửu Cửu, em chờ chút đã!”
Tiêu Cửu Cửu xoay người lại: “Lương tiên sinh, ngài còn điều gì muốn chỉ dạy chúng tôi chăng?”
Lương Kinh Đào đứng nhìn Tiêu Cửu Cửu một chút, rồi lại nhìn xuống cậu bé con một chút. Anh hỏi một câu, giọng nói gần như thì thào: “Đứa nhỏ này… đứa nhỏ này… năm ấy em vẫn giữ lại… có phải vậy không? Đúng rồi… chắc chắn là như vậy rồi! Cửu Cửu, đây là chính con trai anh, là con trai anh có phải không?”
Lương Kinh Đào túm chặt lấy tay của Tiêu Cửu Cửu, ra sức lắc lắc. Tiêu Cửu Cửu muốn rút tay mình ra nhưng không được, cô tức giận nói: “Lương tiên sinh, mời ngài hãy tự trọng! Đây là hội nghị quốc tế, đề nghị ngài hãy giữ đúng phép lịch sự cho!”
“Không! Cửu Cửu, em…”
Đúng lúc ấy có một giọng nam giới trầm ổn cất lên: “Buông tay cô ấy ra!”
Tiêu Cẩn Chi kéo Tiêu Cửu Cửu trở lại bên mình. Anh ôm tiểu Vũ lên, trầm giọng nói một câu: “Lương tiên sinh, đây là vợ và con trai của tôi! Đề nghị ngài hãy tôn trọng cô ấy! Cẩn thận tôi sẽ kiện ngài về tội phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đó.”
“Không phải vậy! Đó là con trai của tôi!” Lương Kinh Đào vẫn không chịu lùi bước.
Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh của Tiêu Cửu Cửu bên ngoài cánh cửa phòng tiểu phẫu khoa Phụ sản năm nào. Cửu Cửu đã nói, cô muốn xóa sạch nghiệt chủng trong bụng mình… Nhưng đứa bé này… tính theo thời gian, tuổi của đứa nhỏ bây giờ cũng khoảng chừng ấy… Không, đây chính là con trai của anh, là con trai của anh… anh phải đòi lại!”
Đó là nguyên nhân dẫn đến trận kịch chiến đòi quyền xưng cha, nhận con mà tiểu Vũ đã nói ở trên!
Vậy kết thúc của trận kịch chiến ấy như thế nào nhỉ?
Tất nhiên là người nào đó đã bị Tiêu lão đại dùng chưởng đánh bay, ngã nhào xuống đất. Trước khi trở vào hậu trường đón vợ yêu của mình, Tiêu lão đại đã kịp cho ai đó biết chân tướng của màn kịch bia đỡ đạn năm nào… Anh muốn tránh cho trẻ nhỏ sau này, lại phải tiếp tục chứng kiến một màn bạo lực như vừa rồi, sẽ gây ảnh hưởng rất xấu đến tâm lý của thế hệ tương lai đất nước…
Lời tác giả:
Bây giờ là câu kết thúc của bộ truyện: Một nhà ba người bọn họ cùng sống chung một chỗ, rất hạnh phúc …
************ Toàn văn hoàn *************