Chai bia đập trúng cánh tay Trầm Hoan, phát ra một tiếng trầm đục, sau đó rơi xuống đất, bể thành mảnh nhỏ, nếu không phải bia đã sớm uống xong rồi, chỉ sợ chai này gãy xương người ta.
Diệp Hiểu Hạ vội vàng giữ chặt tay Trầm Hoan, dưới đèn đường hôn ám nhìn chỗ bị chai bia đập trúng của anh, vẻ mặt lo lắng, vội vàng hỏi: “Thế nào? Có bị thương không!”
Trầm Hoan nhìn vẻ mặt sốt ruột của Diệp Hiểu Hạ, chỗ trống rỗng vắng vẻ trong lòng, không biết vì sao bỗng nhiên đã bị cái gì đó ấm áp lấp đầy.
Ấm đến mức làm anh giữa đêm thu se lạnh này mà người hơi hơi ra mồ hôi. Giọng anh không tự giác mềm lại: “Không, không có gì, đừng lo lắng.”
Tuy rằng Trầm Hoan nói như vậy, nhưng Diệp Hiểu Hạ thấy cánh tay anh sưng đỏ một khối thì nhăn mày lại: “Sao có thể không có gì, đỏ như vậy sưng như vậy, ngày mai nhất định sẽ bầm tím. Anh dứt khoát về đi, không cần đưa tôi, tự tôi có thể về được.”
“Như bây giờ, tôi có thể cho em một mình về hả?” Trầm Hoan tay rút mình về, buông tay áo xuống, kéo Diệp Hiểu Hạ ra phía sau, ngẩng đầu nhìn hai nhóm người đang phân tranh kia.
“Nhìn cái gì vậy! Còn muốn xảo trá thế nào ! Không phải là bị chai rượu đập một chút sao!” Người ném chai bia vừa rồi, đã uống say khướt, hơn nữa người đông thế mạnh, kêu rầm rĩ với Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ.
“Các người nói chuyện kiểu gì vậy! Đánh người còn có đạo lý ! Có vương pháp hay không!” Diệp Hiểu Hạ nghe những người này không nói đạo lý như thế, cơn tức dâng lên đầu, lập tức đáp trả.
“Tao cứ nói như vậy, thế nào? Tao nói như vậy thì thế nào!” Người ném chai bia là người dáng người nhỏ ngắn nhìn qua rất du côn, lập tức đứng lên từ chỗ quán nướng, dẫn theo một đám côn đồ, cố tình đi tới chỗ Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan.
Hắn ta vừa nói vừa xắn áo, xem ra là muốn động thủ. Diệp Hiểu Hạ đến cùng cũng là người đã trải qua một lần, xem như hiểu rõ, gặp loại chuyện này càng trốn càng bị khi dễ. Muốn không bị khi dễ chỉ có thể họ ngang ngược, mình phải càng ngang ngược hơn họ! Cô đứng dậy từ phía sau Trầm Hoan, nhìn xung quanh muốn nhặt thứ gì đó làm vũ khí, nhưng lại bị Trầm Hoan kéo đến ra phía sau.
Giọng nói của anh thấp thấp trầm trầm, lại vô cùng mềm nhẹ truyền tới: “Giao cho anh.”
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, hình như có rất nhiều thời khắc như vậy, anh cũng sẽ nói như vậy. Giao cho anh, tin tưởng anh, em lui ra phía sau. Cô nhìn bóng lưng Trầm Hoan, trong lòng có chỗ nào đó đã mềm nhũn, càng thêm mềm nhũn.
“Tam nói cho mày biết, chỗ này ông nội mày chính là vương pháp! Hôm nay ông nội mày sẽ nói cho mày biết cái gì tên là...” Người nhỏ con kia vừa mới đến gần hai người, còn chưa động thủ, thì thấy cả người hắn bay ra ngoài, nặng nề đụng vào quầy kính trước quán nướng, nhất thời một mảnh tiếng thét chói tai, ồn ào.
Mà hai nhóm người vừa nãy còn giằng co hiện tại như đều choáng váng, tất cả ngây ngẩn nhìn Trầm Hoan. Vừa rồi, vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì!
Diệp Hiểu Hạ cũng xoa xoa ánh mắt, cô chỉ nhìn thấy vừa rồi Trầm Hoan cứ nâng lên một cước như vậy, đá vào trên ngực người nhỏ con này, sau đó cả người hắn lập tức bay đi ra ngoài. Tuy giờ phút này suy xét vấn đề này không quá phù hợp, nhưng, Diệp Hiểu Hạ vẫn là nhịn không được nghĩ, một cước này phải có khí lực bao lớn.
“ Mày làm gì! Cư nhiên dám giương oai ở nơi này! Mày có biết đây là địa bàn của ai hay không!” Tuy rằng một cước này dọa đến mười tên côn đồ đang giằng co, nhưng, mặt mũi vẫn là quan trọng. Mình bị hung hăng đá bay như vậy, dù tính trong lòng lại sợ, hai nhóm người cũng tạm thời buông ân oán, tụ lên, tính toán vây công Trầm Hoan.
Nhìn bọn họ cầm gậy gộc, chai bia, thậm chí còn có dao nhỏ trong tay chậm rãi đi tới chỗ hai người Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ, những người đang ăn đồ nướng xung quanh đã sớm trốn không thấy tung tích, trên một con đường náo nhiệt như vậy, chỉ trong thời gian nháy mắt, vậy mà quạnh quẽ chỉ còn lại có chỗ này có người.
Tuy Diệp Hiểu Hạ hơi khẩn trương, nhưng không biết vì sao, Trầm Hoan nhẹ nhàng nắm tay cô đã truyền lại cho cô sức mạnh khổng lồ. Chút bất an trong nội tâm cô biến mất sạch sẽ.
Nhóm côn đồ tuy rằng có không ít người, nhưng vừa rồi chính mắt thấy uy lực một cước kia của Trầm Hoan, trong lòng cũng run rẩy. Tuy rằng một đám người kết bạn đi đến chỗ Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ, nhưng bước chân chậm rất nhiều. Bọn họ vụng trộm giương mắt nhìn nhìn người đàn sắc mặt tái nhợt mà lại đẹp mắt trước mặt này, vừa tiếp xúc với con ngươi như vực sâu kia thì nhịn không được tái mặt.
Sao ánh mắt người này lại đáng sợ như vậy? Phảng phất mang theo sát khí.
“Các người làm gì! Nói cho các người ăn đồ nướng đàng hoàng, có gì nói hôm nay nói rõ ràng, sao dám đập quán của tôi! Các người còn muốn sống không hả!” Ngay lúc một đám người tiếp cận Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ, bỗng nhiên nghe thấy một người khác lớn giọng giương cổ hô. Hiển nhiên theo sau giọng nói của ông ta là người lao tới từ trong cửa hàng.
Diệp Hiểu Hạ nhìn qua khe hở đám người đang tới gần, chỉ thấy là một người đàn ông trung niên không cao, cơ bắp trên người ông ta rắn chắc, đặc biệt cánh tay càng vô cùng tráng kiện. Giờ ông đang đứng trước quầy kính kia, một phen đã nhấc người nhỏ con bị rơi choáng váng lên, “ Mày! Sao mày đập quầy của tao! Mày muốn chết có phải không!”
“Không phải, Mao ca, Mao ca là... Nó!” Người nhỏ con kia xem ra rất sợ người đàn ông trung niên này, dù tính trạng thái lúc này không tốt vẫn vội vàng đẩy hết trách nhiệm cho Trầm Hoan đang bị bao vây.
Mao ca lập tức vứt người nhỏ con kia xuống đất, hùng hổ đi tới chỗ Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ. Mà đám côn đồ vây lên lúc nãy, vốn đang do do dự dự, sợ hãi rụt rè, nhìn thấy Mao ca này xuất hiện thì thần kinh lập tức run lên, giống như tâm phúc đã đến, một đám xoa tay, muốn xông lên chém giết Trầm Hoan.
Tình huống lúc này là thế nào, tuy rằng Diệp Hiểu Hạ tò mò, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được bồn chồn, sẽ không giống như trong phim cái loại này, cái loại này...
“Không có việc gì.” Trầm Hoan như cảm nhận được Diệp Hiểu Hạ đang khẩn trương, ôm cô vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng an ủi cô.
“ Ừ.” Tuy rằng sợ hãi, tuy rằng khẩn trương, tuy hơi bất lực. Nhưng là, trong một khắc này, có Trầm Hoan bên người Diệp Hiểu Hạ có an tâm nói không nên lời, cô ngẩng đầu nhìn Trầm Hoan gật gật đầu, cho anh tín nhiệm lớn nhất.
“Dám gây sự ở chỗ của Mao ca ta, tao là muốn nhìn đến cùng là ai có lá gan lớn như vậy! Đập đồ của tao rồi muốn đi hả! Bồi thường cho Lão Tử rồi nói!” Mao ca đẩy một đám côn đồ nịnh nọt ông ra đi tới trước mặt Trầm Hoan, vươn tay muốn đi kéo vạt áo Trầm Hoan đang cúi đầu nói chuyện với Diệp Hiểu Hạ.
“Mao Tử.” Giọng Trầm Hoan lại vang lên ở một khắc tay Mao ca vừa mới vươn đến.
Giọng anh không lớn, thậm chí có hơi lười nhác, nhưng chỉ một tiếng như vậy khiến Mao ca vừa rồi còn hung thần ác sát bỗng chốc như bị sét đánh đóng đinh tại chỗ. Ông hơi hơi sửng sốt, vội vàng rút tay lại, biểu cảm dữ tợn trên mặt cũng trở nên cẩn thận, ông xoay người muốn nhìn Trầm Hoan một chút, lại vừa vặn thấy Trầm Hoan ngẩng đầu.
Trầm Hoan liếc mắt nhìn Mao ca một cái, biểu cảm trên mặt Mao ca lập tức thay đổi mấy lần, từ kinh ngạc, đến kinh hoảng, lại đến vẻ mặt tươi cười lấy lòng, ông xoa xoa tay, nịnh nọt đến cực điểm: “Hóa ra là tứ ca sao, mấy hôm trước chúng tôi đến nhìn ngài, bác sĩ Tang chết sống không cho chúng tôi đi gặp ngài, mấy ngày nay khôi phục khá hơn chút nào không?”
Trầm Hoan không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Mao ca, như không có nghe thấy ông nói vậy. Trong lúc nhất thời, tình huống còn giương cung bạt kiếm vừa rồi trở nên hơi buồn cười.
Nhóm côn đồ không biết sao nhìn tâm phúc biến thành chân chó không ngừng cầu tốt với người đẹp mắt mà tái nhợt trước mặt cái, mà đối phương cũng không quan tâm. Chỉ còn lại có Mao ca một người tự quyết định, tuy rằng họ vẫn là không biết đối phương là loại người nào, nhưng thấy Mao ca như thế thì trong lòng cũng biết không phải nhân vật dễ trêu chọc, lập tức vọt đến phía sau Mao ca, cúi đầu không dám nói gì.
“Mao ca...” Người hơi có lá gan lớn một chút, nhìn Trầm Hoan, nhìn nhìn lại Mao ca một mình nói chuyện, nhỏ giọng hô một câu.
Nhưng kết quả được đến là trên đầu đã trúng một cái cốc bạo lức, trên mông lại bị đạp một cước: “Ca cái gì ca! Có biết lớn nhỏ không! Nhanh kêu tứ ca!”
Trầm Hoan nhíu nhíu mày: “Không cần.”
Mao Tử lại vội vàng ra thủ thế chớ có lên tiếng với nhóm côn đồ, tiếp tục quay đầu dùng vẻ mặt nịnh nọt với Trầm Hoan. Anh nhìn Diệp Hiểu Hạ bị Trầm Hoan ôm vào trong ngực, lại nhìn Trầm Hoan, lập tức cười nói: “Ai nha, thì ra tứ ca mang tứ tẩu đi ra tản bộ sao, đi đến chỗ chúng tôi thì nên ăn chút đồ nướng, tay nghề lão Mao ta tại đây con phố này là tốt nhất.”
“Tôi, tôi, tôi không là...” Giọng Mao ca vừa lớn vừa vang, sinh sôi đè ép tiếng phủ nhận của Diệp Hiểu Hạ. Mắt thấy kêu Mao ca không được, Diệp Hiểu Hạ đành phải thở dài một hơi mặc cho ông ta kêu. Cô vụng trộm liếc mắt nhìn Trầm Hoan một cái, anh giống như không để ý cách gọi này, cũng thuyết phục mình đừng quá để ý.
Tứ tẩu. Trong lòng Trầm Hoan lặp lại từ này, anh bất động thanh sắc nhìn nhìn Diệp Hiểu Hạ, lại nhìn nhìn Mao Tử vẻ mặt nịnh nọt, tâm trạng bỗng nhiên cực tốt. Anh quyết định việc hôm nay nhỏ như vậy không nên so đo với Mao Tử.
“Ai nha, tứ tẩu đừng khách khí với tôi chứ, nếu chị khách khí với tôi là đang đánh mặt tôi đó.” Mao ca ở chà chà tay trên tạp dề, vừa càng thêm nhiệt tình mời Diệp Hiểu Hạ, vừa nháy mắt với nhóm côn đồ, để bọn họ nhanh chóng đi dọn dẹp quầy hàng. Trong lúc nhất thời hơn mười tên côn đồ kia chạy đi hết.”Tứ tẩu thích ăn cái gì? Mấy cô bé bây giờ đều thích ăn gà nướng, tứ tẩu thích ăn không ? Còn có heo tiểu xếp, cắn giòn giòn, rất ngon, nếu không thì ăn dồi đi, tôi rửa rất sạch sẽ, tứ tẩu cứ yên tâm ăn...”
Mao Tử vẫn còn nhiệt tình giới thiệu đồ ăn chiêu bài của mình, Diệp Hiểu Hạ lại khó xử không biết trả lời thế nào. Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng kéo kéo tay Trầm Hoan áo.
Trầm Hoan nghe Mao Tử trái một tiếng tứ tẩu, phải một tiếng tứ tẩu, tâm trạng càng tốt đẹp hơn. Nếu không phải Diệp Hiểu Hạ kéo tay áo anh, anh cũng sẽ không ngăn cản Mao Tử tiếp tục nhiệt tình.
“Trễ như vậy anh tìm tôi có chuyện gì?” Thực ra Diệp Hiểu Hạ đại khái biết khi Bạch Thiên Minh đối mặt mình luôn xấu hổ bất an, loại cảm giác này thực ra không ngừng bồi hồi trong lòng cô. Dù bọn họ đã từng là thanh mai trúc mã thế nào. Dù bọn họ đã từng vòng giường làm mơ thế nào, qua mấy chuyện này, qua lại đơn thuần tốt đẹp đều đã tan thành mảnh nhỏ, cuối cùng không có biện pháp sửa lại.
“Viện trưởng bảm em chủ nhật qua ăn cơm. Anh vốn định gọi điện thoại cho em, nhưng tiểu Mãn không chịu cho số, tôi đành phải tự mình đi lại nói một tiếng.” Hai tay Bạch Thiên Minh yên tĩnh để trong túi áo khoác, giọng nói bằng phẳng.
Diệp Hiểu Hạ nhìn anh ta, đến cùng là khi nào thì anh ta cũng trở nên cao như vậy ? Thực ra, anh ta chẳng phải người xấu, chỉ là, khuyết thiếu một chút đảm đương, khuyết thiếu một chút ý thức trách nhiệm. Nhưng sau chuyện này, có lẽ anh ta sẽ trở nên dần dần thành thục.
Từng con người khi còn sống không có khả năng thuận buồm xuôi gió, cái gọi là thành thục là qua vô số lần sóng gió, miệng vết thương khép lại thành tư thái khéo léo đưa đẩy. Bạch Thiên Minh trước mặt đại khái có lẽ, dần dần biến hóa thành loại tư thái này, có lẽ, có lẽ mình cũng chỉ là một sóng gió trong đó thôi.
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ phát hiện, đối mặt Bạch Thiên Minh, cô vậy mà xa lạ đến một câu nói cũng không có. Thời gian thật là đáng sợ, chỉ ba tháng ngắn ngủi, vậy mà sinh sôi gạt bỏ hai mươi mấy năm qua lại từ thời thơ ấu cho tới bây giờ của bọn họ.
“Anh đã đến thật lâu hả?” Cô giật giật khóe miệng mình, muốn nói mấy lời khách sáo, lại cả sức lực ứng phó cũng mất đi như vậy.
“Không có lâu, chỉ một hồi thôi.” Bạch Thiên Minh ngẩng đầu nhìn con ngươi thanh lãnh của Diệp Hiểu Hạ, đến cùng là bắt đầu từ khi nào thì? Khoảng cách giữa bọn họ vậy mà đã xa đến mức đứng đối diện mà cũng cảm thấy xa không thể chạm.
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đần độn vô vị, cô gật gật đầu: “Tôi đã biết.” Cô dứt lời, xoay người đi lên trên lầu, đi được vài bước cô lại nhịn không được nói: “Anh nhanh chút về đi, quá muộn lại làm cho viện trưởng đợi.”
Bạch Thiên Minh há miệng thở dốc, rất nhiều lời ngừng ngay cổ họng anh ta, nhưng cuối cùng, anh ta cũng chỉ có thể yên lặng lên tiếng. Sau đó anh ta nhìn Diệp Hiểu Hạ bước chân nhẹ nhàng đi đến trên lầu.
Nhưng có những lời, anh ta, anh ta vẫn muốn hỏi.
“Hiểu Hạ.”
“Cái gì?” Diệp Hiểu Hạ sắp đi đến lầu hai thì nghe thấy giọng Bạch Thiên Minh, không tự chủ được ngừng lại. Tối hôm nay tâm trạng cô rất nhẹ nhàng, sung sướng, nhẹ nhàng và sung sướng như vậy làm cô đối đãi Bạch Thiên Minh vốn lạnh lùng cũng mang theo một chút dịu dàng.
“Vừa rồi...” Bạch Thiên Minh suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là ai ?”
Diệp Hiểu Hạ sững sờ ở nơi đó, đầu lưỡi không biết vì sao nảy sinh chua sót khó diễn tả bằng lời, cô nhíu nhíu mày, đạm mạc trả lời: “Chuyện này không liên quan tới anh.” Sau đó cô không lại chờ Bạch Thiên Minh nói cái gì, bước chân nhanh hơn cấp tốc đi lên lầu .
Bạch Thiên Minh đứng dưới lầu, nghe thấy trong hành lang trống trải có một cánh cửa mở ra, sau đó lại đóng lại mới thở ra một hơi thật dài.
Đương nhiên anh ta biết người đàn ông kia là ai không có quan hệ gì với mình, nhưng, anh ta không quản được miệng mình, không quản được... không quản được tim mình.
Tuy Bạch Thiên Minh xuất hiện hơi hơi phá hủy một chút tâm trạng tốt của Diệp Hiểu Hạ, nhưng tổng thể đi lên nói, cô vẫn hân hoan nhảy nhót. Đứng dưới vòi sen, cô vừa mặc cho nước ấm chảy xuống từ trên đầu, vừa nhìn mình trong gương. Cô rõ ràng nhớ biểu cảm của mình là bình tĩnh, nhưng vì sao nhìn từ trong gương xem, mắt cô sáng như vậy, khóe miệng của cô cong như vậy?
Cái này xem như cái gì? Diệp Hiểu Hạ không dám xem gương nữa, vội vàng dùng nước phả lên gương, nhìn gương mặt trong gương trở nên vặn vẹo, nhưng lại giấu không xong tươi cười, cô nhịn không được mắng mình, Diệp Hiểu Hạ, mày ngây thơ như vậy làm cái gì, không phải là nói chuyện tình yêu thôi sao?
Không phải là nói chuyện tình yêu thôi sao? Diệp Hiểu Hạ dùng sức cắn môi, khóe miệng sâu kín thở dài một hơi, nhưng, nhưng, cho tới bây giờ cô chưa có yêu ai. Chẳng lẽ, chẳng lẽ cái này xem như yêu đương sao?
Tính sao? Không tính sao?
Trong đầu loạn thành một đoàn, ngay cả tắm rửa xong thế nào đi ra thế nào ngồi trên giường thế nào, tất cả cô đều không nhớ rõ .
Nếu không phải di động vang lên, cô không biết mình muốn ngồi ngốc ở chỗ này bao lâu.
Trên điện thoại hiện ra một dãy số xa lạ chưa từng gặp qua, Diệp Hiểu Hạ nhìn chằm chằm dãy số kia, quá một hồi lâu mới nhận, “Này?”
“Anh cho anh nhầm rồi.” Trong microphone truyền đến là giọng Trầm Hoan.
“Anh, sao anh biết số của em?” Trừ kinh ngạc từ giọng nói lành lạnh của Trầm Hoan mang đến, Diệp Hiểu Hạ vấn đề duy nhất nghĩ đến là cái này. Mà cô cũng vô cùng sát phong cảnh hỏi ra.
“Anh đánh Tang Chẩm Lưu một chút.” Giọng Trầm Hoan bình tĩnh tự thuật.
Nhưng nghe vào trong lỗ tai Diệp Hiểu Hạ, hiện ra cô trong óc cũng là một hình ảnh phấn khích lộ liễu, cô hơi hơi giật mình, mà sau đó cúi đầu cười ra tiếng.”Bác sĩ Tang hẳn là rất tức giận.”
“Anh ta bảo anh chuyển cáo cho em, ngày mai anh ta muốn ăn đầu sư tử, nhưng ngày mai anh muốn ăn sườn xào chua ngọt.” Ngữ điệu của Trầm Hoan vẫn nhàn nhạt như vậy, nhưng vô thức lộ ra rối rắm chính anh cũng không phát hiện.
Diệp Hiểu Hạ cười, cô thậm chí có thể tưởng tượng dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Tang Chẩm Lưu lúc này, có thể tưởng tượng ánh mắt vặn vẹo của Trầm Hoan trên gương mặt băng sơn lúc này, cô nói: “ Được, ăn sườn xào chua ngọt.”
Giống như là đứa bé sau khi khóc nháo chiếm được trân bảo, Trầm Hoan đối với trả lời như vậy của Diệp Hiểu Hạ vui mừng cong khóe miệng. Anh dừng một hồi rồi nói: “Quá muộn, đừng lên trò chơi, ngày mai hãy lên.”
“ Được.”
Trầm Hoan ít khi nói nhiều như vậy, “Ngày mai lên trò chơi, nếu có thể liên hệ, em nói vị trí nói với anh, anh tới tìm em.”
“ Được.”
“Ngày mai, trước khi đến phòng khám thì gọi điện thoại cho anh, anh đi ra đón em.”
“Được.”
“Ngày mai, em ăn cơm rồi qua, đừng để đói bụng.”
“Được.” Khóe môi Diệp Hiểu Hạ tươi cười, nghe Trầm Hoan nói chuyện, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng tự mình sắp xếp, chuyện gì cũng tự dặn mình, bỗng nhiên cô thấy có một người toàn diện mỹ đi sắp xếp cuộc sống của mình như thế, làm cô cảm thấy rất an tâm.
Bỗng nhiên Trầm Hoan lại im lặng, quá một hồi lâu bỗng nhiên anh nói: “Hiểu Hạ, anh nhớ em.”
Một câu mềm mại như vậy, lời nói tình thâm như vậy, có thể nói ra từ miệng Trầm Hoan, dù nghĩ thế nào cũng là một kỳ tích quá khó có. Diệp Hiểu Hạ cầm điện thoại, sửng sốt thật lâu, cô mới cúi đầu trả lời: “ Ừm.”
Dù ngày mai lại thế nào, dù tương lai phải đối mặt cái gì, ít nhất tối nay cô thật thỏa mãn, cô thật vui vẻ, cô không hối hận.
Mãi cho đến khi Diệp Hiểu Hạ nằm ở trên giường, trong đầu cô vẫn tràn đầy giọng nói trầm thấp, thanh lãnh, lại đè nén cực nóng của Trầm Hoan.
Ngày thứ hai Tang Chẩm Lưu quả nhiên tức giận bất bình với sườn xào chua ngọt hôm nay, anh ta vừa gắp một khối sườn nhét vào miệng, vừa hung tợn trừng mắt Trầm Hoan: “Tôi vô cùng muốn cho anh xuất viện, không quản chết sống của anh, nhưng là tôi lại luyến tiếc thức ăn như vậy.”
“Cuộc sống không thể song toàn.” Trầm Hoan đạm mạc liếc mắt nhìn anh một cái, không chút khách khí chỉ ra: “Huống chi, anh căn bản là không nên ở nơi này vào lúc này.”
Tang Chẩm Lưu cười nhạt, quay đầu cười tủm tỉm nhìn Diệp Hiểu Hạ.”Hiểu Hạ, cô sống một mình hẳn là thật vất vả, không bằng tôi tìm người chăm sóc cô thế nào?”
Trầm Hoan không đợi Diệp Hiểu Hạ trả lời đã mở miệng: “ Chuyện này cũng không có quan hệ với anh.”
Tang Chẩm Lưu lại làm như không có nghe thấy Trầm Hoan nói, tiếp tục cười tủm tỉm nói với Diệp Hiểu Hạ: “Cô xem con người của tôi thế nào? Mang đi ra ngoài coi như là đàn ông lên được mặt bàn, còn có kỹ thuật trên người, ăn mặc không lo, tuyệt đối đáng tin, quan trọng nhất, tôi đối với cô trung tâm như một nhé, lo lắng một chút, viết tên của cô trên hộ khẩu của tôi như thế nào...” Anh ta còn chưa nói xong, thì thấy Trầm Hoan xuống giường, trực tiếp nắm cổ áo anh ta lên quăng ra khỏi phòng bệnh.
Tang Chẩm Lưu vừa dùng quyền cước phản kháng Trầm Hoan vừa chưa từ bỏ ý định ồn ào với Diệp Hiểu Hạ trong phòng: “Hiểu Hạ! Cô suy nghĩ một chút đi, tôi sẽ đưa tất cả sổ tiết kiệm của tôi cho cô nha!”
Giọng nói của anh ta cuối cùng bị nhốt ngoài cửa.
“Thực ra Bác sĩ Tang rất đáng yêu, nếu không phải từng giải phẫu với anh ta một lần, không thể tưởng được bình thường anh ta khác biệt lúc công tác lớn như vậy.” Diệp Hiểu Hạ múc một chén canh cho Trầm Hoan, mỉm cười nói.
“Anh ta thật dài dòng, yêu chõ mõm, đa tình, không có ý thức trách nhiệm, quan trọng nhất, anh ta không có tư cách làm nghề y.” Trầm Hoan cúi đầu ngồi ở chỗ kia ăn canh, nghe Diệp Hiểu Hạ đánh giá, lẳng lặng nói ra khuyết điểm của Tang Chẩm Lưu, không mang theo chút cảm xúc nào.
Diệp Hiểu Hạ lại nghe vui, cô còn nói: “Anh ta nói anh ta đưa tất cả sổ tiết kiệm cho em, cười chết người .”
Trầm Hoan uống một ngụm canh cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ dọn bộ đồ ăn: “Phải đi về ?”
“ Ừ.” Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Ngày mai em không tới, viện trưởng bảo em về một chuyến.”
“Buổi tối anh đi đón em.”
“Thương trên người anh...”
“Không có việc gì, là Tang Chẩm Lưu nói quá.”
Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, chiếu vào trên người hai người, giống như bôi lên một tầng đỏ vàng vậy. Diệp Hiểu Hạ nhìn Trầm Hoan, chớp chớp mắt, sau đó lại chớp chớp mắt, rồi cô cầm cặp lồng cơm, đi đến cửa: “Đến lúc đó, em điện thoại cho anh.”
Về tới nhà, lên trò chơi vừa thấy, quả nhiên, “Thi thể” Diệp Hiểu Hạ thảm đạm bày biện trên một bờ sông, cô lựa chọn điểm phục sinh gần đây.
Sau khi phục sinh, chuyện thứ nhất Diệp Hiểu Hạ làm là mở bản đồ ra, phát hiện đây là một bản đồ chưa thăm dò. Chỉ có vị trí của cô trên bản đồ, chỗ khác đều là một mảnh u ám. Mà chỗ cô đứng là một cái thôn, tên là thôn Đào Nguyên. Cô lại thử mật ngữ một chút, nơi này vậy mà có thể đối thoại với bên ngoài.
Cô còn chưa kịp tìm được Tố, Tố đã phát tin tức qua: “Giờ em ở chỗ nào?”
“Ở một nơi tên là thôn Đào Nguyên.” Diệp Hiểu Hạ tự thuật kỹ càng hoàn cảnh quanh mình và lộ tuyến đi đến nơi này. Tố lại nhíu mày, nơi này chưa từng nghe qua, đến cùng là chỗ nào?
“Em đi dạo trong thôn trước, tìm tìm tin tức khác, anh đi Yến tử lâu hỏi một chút.”