Tần Mục Ca sửng sốt thật lâu, cuối cùng cười ha hả, cách ông cười rộ lên sang sảng như thế, sau đó ông lại nheo mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Con cư nhiên dám đánh ông..."
"Con đánh ông thì thế nào? Đừng tưởng rằng tuổi mình lớn một chút, địa vị cao một chút thì không biết trời cao đất rộng nên cái gì cũng dám làm! Diệp Hiểu Hạ này không sợ ông, cùng lắm thì là một cái mạng, có bản lĩnh ông lấy đi." Diệp Hiểu Hạ hừ một tiếng đánh gãy lời của Tần Mục Ca.
"Con đang bảo vệ Trầm Hoan?" Tần Mục Ca lộ ra một tia cổ tươi cười quái, trào phúng đến cực điểm.
"Chẳng lẽ con nhất định phải là người được bảo vệ sao? Chẳng lẽ con không thể bảo hộ anh ấy sao?" Diệp Hiểu Hạ cũng nheo mắt, hiện tại thoạt nhìn cô sắc bén như vậy, làm cho người ta nhịn không nghĩ, đến cùng có chuyện gì đã chôn xuống bén nhọn như vậy trên người cô."Cái gì là lẫn nhau. Ông là sư phụ của anh ấy, là trưởng bối, con tôn kính ông, nhưng không có nghĩa là ông có thể khi dễ người."
Tần Mục Ca ngậm miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, qua thật lâu, ông chuyển ánh mắt về phía Trầm Hoan đứng yên một bên, ông thở dài một hơi: "Trách không được con lại phấn đấu quên mình, cô bé này quả nhiên xứng đáng."
Vương viện trưởng luôn luôn ngẩn người nhìn một chuyện. Cái tát vừa rồi của Diệp Hiểu Hạ đúng là quá mức đột nhiên, làm bà hồi lâu cũng không hồi thần được. Thậm chí bà cảm thấy hơi hoảng hốt, nếu bà là Diệp Hiểu Hạ, một cái tát kia bà có thể đánh xuống sao?
Đáp án là không thể. Nếu đứng đối diện là nhân vật như Tần Mục Ca, đứng trên vị trí Diệp Hiểu Hạ, một cái tát này dù thế nào bà cũng đánh không xuống. Vì sao lại đánh không xuống? Vương viện trưởng nghĩ thật lâu, cuối cùng bà không thể không thừa nhận, so với Diệp Hiểu Hạ, bà đúng là kẻ nhát gan.
Trầm Hoan nói không sai, bà là người yếu đuối, không chịu gánh trách nhiệm. Bà nhìn về phía Tần Mục Ca, phát hiện khóe mắt ông đã có dấu vết nông nông sâu sâu, tóc của ông cũng đã hoa râm, anh không còn tuổi trẻ, giống như bà vậy.
Đột nhiên, cảm giác thất bại trước nay chưa từng có tràn vào đầu bà. Bà yêu Tần Mục Ca, nhiều năm như vậy đến, cho tới bây giờ chưa từng quên. Nhưng, trong những oán hận mài mòn, loại yêu này vậy mà trở nên xa lạ như thế, vậy mà làm bà trở nên bướng bỉnh mà nhát gan như thế.
Bà nhịn không được hâm mộ Diệp Hiểu Hạ, cô còn trẻ tuổi như thế, cô còn dũng cảm như thế, cô còn có được chấp nhất mà cho tới bây giờ bà chưa từng có. Có lẽ, cô lựa chọn là đúng.
Nghĩ đến đây, Vương Nhược Thư hơi suy sút, bà xoay người đi về phòng mình. Đi vài bước, bà xoay người lại, nhìn Tần Mục Ca nhẹ nhàng thở dài: "Mục Ca, em muốn đi Bình Sơn."
Hiển nhiên Tần Mục Ca sững sờ tại chỗ, ông ngây ngốc nhìn Vương Nhược Thư, như là thời gian đọng lại trên người ông. Qua thật lâu, ánh mắt của ông bỗng nhiên nóng lên, ánh sáng cực nóng kia tốt đẹp làm cho người ta không thể nhìn gần. Ông nhợt nhạt cười: "Anh đi lấy xe, em chờ anh."
Vương Nhược Thưđứng trên bậc thềm, nhìn ánh mắt lửa nóng của Tần Mục Ca, chậm rãi gật đầu một cái, bên môi vậy mà lộ ra dịu dàng quyến rũ mà Diệp Hiểu Hạ chưa từng thấy. Đây là quyến rũ không thuộc về mẹ, mà chỉ thuộc về phụ nữ, quyến rũ chỉ thuộc về tình yêu. Diệp Hiểu Hạ lẳng lặng nhìn viện trưởng Vương, chuyện xưa của bà, cô chưa từng chân chính hiểu biết rõ ràng, nhưng, đây là chuyện xưa thuộc về viện trưởng Vương.
Tần Mục Ca cơ hồ là chạy vội ra khỏi cô nhi viện, trong sân lại yên tĩnh xuống, giống như một trận hoảng loạn vừa rồi cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện vậy.
Viện trưởng Vương nhìn Diệp Hiểu Hạ, tâm bình khí hòa: " Cậu ta làm cho con cái gì?"
"RỜi khỏi Tần Mục Ca." Diệp Hiểu Hạ chỉ mỉm cười.
"Rời khỏi?" Viện trưởng Vương như không hiểu ý nghĩa của chữ rời khỏi này, dùng câu nghi vấn lập lại một lần.
"Phải, triệt để rời khỏi." Diệp Hiểu Hạ nói xong nhìn về phía Trầm Hoan, vươn tay cầm bàn tay anh, ánh mắt sáng ngời: "Sau đó, bắt đầu từ đầu."
“Bắt đầu từ đầu?" Viện trưởng Vương dùng câu nghi vấn lặp lại lời của Diệp Hiểu Hạ như trước.
"Đúng vậy, ở cùng nhau, bắt đầu từ đầu."
" Ở cùng nhau?"
Lúc này là Trầm Hoan mở miệng, anh yên tĩnh mà thận trọng nói: "Đúng vậy, ở cùng Hiểu Hạ, dù vất vả thế nào, thay đổi luôn tốt."
"Chẳng sợ bắt đầu từ đầu?" Không phải viện trưởng Vương không biết Trầm Hoan đã từng cao cao tại thượng thế nào, sớm biết Tần Mục Ca lúc này, khi biết sau lưng Tần Mục Ca, bà có thể đoán được, Trầm Hoan làm đồ đệ được Tần Mục Ca yêu thương nhất gửi gắm nhiều hy vọng nhất là phú quý thế nào, không ai bì nổi thế nào.
Nhưng, anh lại buông tha. Anh lại muốn bắt đầu từ đầu.
"Chẳng sợ bắt đầu từ đầu." Trầm Hoan gật gật đầu, sau đó anh khom lưng, hành lễ thật sâu với viện trưởng Vương: "Sư mẫu, cám ơn bà đã nuôi lớn Hiểu Hạ, cũngdạy dỗ cô ưu tú như thế. Con khiêm tốn thận trọng xin bà gả cô ấy cho con."
Viện trưởng Vương không nói gì, Trầm Hoan nhất định bảo trì tư thế kia, không chút sứt mẻ.
Cũng không biết qua bao lâu, thậm chí Diệp Hiểu Hạ thấy, trên thái dương Trầm Hoan chảy ra mồ hôi trong suốt, sau đó chảy xuống, một giọt lại một giọt. Cô không đành lòng, muốn đỡ Trầm Hoan, nhưng, anh cũng có bướng bỉnh của anh.
Bất đắc dĩ, cô nhìn phía viện trưởng Vương đứng trên cầu thang, trong ánh mắt có năn nỉ thật sâu.
Cuối cùng viện trưởng Vương thở dài một hơi, sau đó nói: "Đừng như vậy, không nên ép bà làm chuyện gì, loại khổ nhục kế này đối với bà vô hiệu." Nói xong bà lại thở dài một hơi: "Hiểu Hạ như con gái bà vậy, bà không muốn con bé vất vả, nếu cậu muốn cưới con bé, thì nỗ lực lên đi." Dứt lời, bà xoay người vào nhà, đứng lại ở cửa: "Các con đi đi, bà thấy các con thì phiền!"
Trầm Hoan có thế này mới thẳng lưng, nhìn bóng lưng viện trưởng Vương đã biến mất, sau đó nhìn Diệp Hiểu Hạ lộ ra một tươi cười nhàn nhạt, anh nói: "Hiểu Hạ, chúng ta về nhà đi."
Về nhà đi. Đây là một câu nói bình thường cỡ nào, nhưng là không biết vì sao, giờ phút này nghe qua, vậy mà làm cho người ta có thể có cảm giác an toàn thật sâu đậm, làm cho người ta không thể không bình tĩnh lại.
Một tháng sau, Tố lại một lần trèo lên hạng nhất bảng xếp hạng, Diệp Hiểu Hạ vô cùng không vừa lòng bị đè xuống thứ hai, cô đưa ra kháng nghị lớn nhất với việc này, tỷ như, cho Trầm Hoan ăn cháo loãng một tuần...
Cuối cùng, dưới tình huống Tố không chống cự, Diệp Hiểu Hạ dễ dàng đoạt về danh hiệu đệ nhất cao thủ trong sân thi đấu thể thao từ trong tay Tố. Làm người chứng kiến duy nhất của lần chiến tranh bất bình đẳng này, Vân Ẩn bẹp miệng thở dài: "Tố, bạn có thể không chống cự, nhường cho mình thắng vài lần không?"
Tố liếc mắt tình nhìn Vân Ẩn hừ hừ cái mũi: " Bạn cũng không phải vợ của mình."
Vân Ẩn nâng bản thân trái tim bị tổn thương của mình thở dài: "Tình bạn của đàn ông rất không thể tín nhiệm, chỉ cần gặp phụ nữ thì cái gì cũng không phải rồi. Vài ngày trước vẫn còn bên người mình nói có việc thì mở miệng, giờ đã trở mặt."
Vân Ẩn thở dài làm Tố càng ngày càng bất mãn, anh nhìn biểu cảm xem Bát Quái của Diệp Hiểu Hạ, sau đó lại nhìn Vân Ẩn nhíu mày: " Bạn tới nơi này tìm mình chỉ vì nói những lời vô nghĩa này?"
"Hả, điều này sao lại là vô nghĩa? Nếu hôm nay mình không đến, sao mình có thể thấy một trận chiến bất bình đẳng như vậy chứ." Vân Ẩn nói xong lại bẹp miệng thở dài, dáng vẻ mười phần đáng đánh đòn.
"Hiểu Hạ, ngày mai chúng ta tiếp tục đi." Nói xong kéo Diệp Hiểu Hạ chuẩn bị rời khỏi sân thi đấu thể thao, thuận tiện rời khỏi Vân Ẩn.
"Được rồi được rồi, mình có việc." Vân Ẩn nhảy dựng lên, liên tục kéo Tố lại: "Bạn bán chút đạn pháo cho mình đi."
Tố nhíu mày: "Dù không học đạn Đạo học cũng có người biết làm đạn pháo không phải sao?"
"Uy lực không lớn như đạn Đạo học." Vân Ẩn vỗ vỗ áo choàng màu vàng sáng: " Bạn có biết công thành chiến bắt đầu, mình muốn đi đánh chủ thành Italy."
"Vì sao đánh Italy trước?"
"Chức nghiệp giáo chủ của bọn họ rất biến thái, nếu có thể đánh hạ bọn họ, đánh quốc gia khác mình cũng có nắm chắc." Vân Ẩn híp mắt nhìn Tố: "Đương nhiên, nếu hai người có thể cùng tham gia lần công thành chiến này mình sẽ càng vui vẻ."
Bỗng nhiên Tố nhe răng, " Bạn trả bao nhiêu tiền?"
"Tố! Bạn có thế lực như vậy, sao giờ nói cái gì cũng nói đến tiền, thế này rất không thân thiết!" Vân Ẩn kêu to như bị cắt thịt.
Tố cũng không nói chuyện nữa, kéo Diệp Hiểu Hạ bước đi. Diệp Hiểu Hạ nhịn không được hỏi: "Sao lại không giúp anh ấy? Chúng ta có thể đi xem công thành chiến, xem như tích lũy kinh nghiệm."
"Anh muốn để dành tiền cưới vợ." Tố lại phảng phất không nghe thấy cách nói của Diệp Hiểu Hạ, chỉ bĩu môi, bướng bỉnh giải thích.
Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu, rầu rĩ cười ra tiếng. Trầm Hoan đại khái cũng hơi ngượng ngùng, vậy mà cái gì cũng nói ra, chỉ là, gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ, có lực mà ấm áp.
Giữa cầu người và được người cầu, cuối cùng cúi đầu nhất định là kẻ đi cầu người, cho nên cuối cùng Vân Ẩn vừa túm vừa cản Trầm Hoan lại, dùng một số tiền lớn đặt đạn pháo của Trầm Hoan trước, vừa dự định vừa thở dài: " Lúc vợ bạn bán xe công thành cho mình đã xảo trá một số tiền lớn, sao bạn có thể nhẫn tâm hiện tại lại xảo trá mình nữa? Chẳng lẽ bạn cho rằng tiền của mình là từ trên trời rơi xuống sao?"
Trầm Hoan lại bất động thanh sắc: "Tiền của bạn không phải rơi từ trên trời xuống, chẳng lẽ đạn pháo của mình là rơi từ trên trời xuống sao?"
Vất vả vài ngày, cuối cùng cũng giao đạn pháo và dược phẩm Vân Ẩn muốn cho anh, tự nhiên Vân Ẩn lại than thở tiền mình tiêu oan uổng một trận, nhưng chuyện này không có quan hệ bao lớn với hai người. Vốn đồng ý với Vân Ẩn sẽ đi giúp anh công thành, nhưng bởi vì Diệp Hiểu Hạ cũng phải tấn công thành Cửu Ti đành buông việc này xuống.
Nếu nói lần tấn công thành Cửu Ti trước là một mình chiến đấu hăng hái, lúc này đây thì có vẻ chuẩn bị đầy đủ, có Diệp Hiểu Hạ, Tố còn có toàn bộ người chơi Cửu Trọng Thiên mang theo xe công thành từ ngoài thành Cửu Ti thế như chẻ tre tấn công vào. Cả trận chiến chỉ dùng hơn hai giờ, bên ngoài Cửu Ti thành đã trở thành vật trong bàn tay Cửu Trọng Thiên.
Chẳng qua như vậy cũng không coi là dẹp xong thành Cửu Ti, chiến đấu chân chính là bắt đầu từ lúc này.
__
"Đi cô nhi viện." Trầm Hoan gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ, đi ra khỏi phòng cô, đi qua phòng khách, đi tới cửa.
Diệp Hiểu Hạ giữ chặt tay anh, bất đắc dĩ cười: "Trầm Hoan, thật sự không cần gấp như vậy, anh xem giờ đã hai giờ rưỡi chiều, chúng ta đến cô nhi viện thì cũng sắp bốn giờ, về cũng làm không xong chuyện không phải sao?"
Trầm Hoan quay đầu, nhìn Diệp Hiểu Hạ thật sâu, trong ánh mắt có tối đen thâm trầm như vực sâu. Giữa một mảnh tối đen kia, Diệp Hiểu Hạ nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.
Cô chỉ có thể cười cười: "Hơn nữa, việc chuyển hộ khẩu này cũng không dễ dàng như vậy, ai biết được trình tự làm việc nhiều ít ra sao, phải lãng phí thời gian mấy ngày, chúng ta thật sự không cần đi bây giờ."
Cuối cùng Trầm Hoan mở miệng, anh nhấn giọng, từng câu chữ câu đều nói năng có khí phách: "Hiểu Hạ, vì sao em một chút cũng không sốt ruột vậy?"
Sốt ruột? Diệp Hiểu Hạ hơi không rõ Trầm Hoan ý tứ. Cô chớp chớp mắt: "Chuyện này em đã đồng ý rồi, thì em sẽ không đổi ý, có cái gì mà sốt ruột. Chẳng lẽ anh có chuyện gì phải sốt ruột sao?"
Trầm Hoan cau mày: "Đương nhiên anh sốt ruột. Chẳng sợ em đồng ý với anh rồi, chẳng sợ tất cả mọi người làm nhân chứng, theo ý anh, vẫn là so ra kém một tờ giấy mỏng manh kia. Chỉ cần có một ngày em chưa ký tên trên tờ giấy kia, anh cảm thấy em còn không phải của anh, em sẽ bay đi mất. Anh sống đến bây giờ tuy rằng không lâu lắm, nhưng hai mươi mấy năm cũng không tính ngắn, anh cũng không có cảm thấy cái gì quan trọng, thậm chí theo ý anh, mọi người hay chuyện gì trên thế giới này với anh mà nói chỉ là râu ria. Chỉ có em không giống, có em bên người anh sẽ cảm thấy an tâm, có em bên người anh sẽ cảm thấy dù trời sập xuống, anh cũng có người phải bảo vệ, em làm anh cảm thấy sinh mệnh của anh không phải không có ý nghĩa, thậm chí em làm anh cảm thấy anh không cô đơn."
Hình như anh chưa từng có nói nhiều như vậy, nói xong, anh hơi hơi tạm dừng một chút, thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nói: "Đối với anh mà nói, em là quan trọng nhất, thậm chí quan trọng hơn cả sinh mệnh của anh. Hiểu Hạ, anh không là một người dịu dàng săn sóc, từ khi anh hiểu chuyện tới nay vẫn lăn lộn trên đường, sinh mệnh lịch lãm nhiều năm như vậy làm anh học được một điều, thì phải là người và chuyện quan trọng nhất phải đóng dấu ấn của mình lên, dấu hiệu thật sự thuộc về mình mới là an toàn nhất."
"Em xem, em lúc này, chẳng phải của anh. Emlà em, em vẫn là Diệp Hiểu Hạ, em không phải vợ của Trầm Hoan, em chỉ là Diệp Hiểu Hạ. Hiểu Hạ, anh không muốn như vậy, anh hi vọng em có thể thành người của anh. Có lẽ nói như vậy thật là không nói lý, nhưng, Hiểu Hạ, em hiểu tâm trạng này của anh không? Em đã đồng ý với anh, như vậy anh muốn lập tức xác minh đáp án này, anh muốn nước chảy thành sông, anh không cần phức tạp."
Diệp Hiểu Hạ há miệng thở dốc, vẫn là cái gì cũng không nói ra. Tuy Trầm Hoan kiên cường, tuy lãnh ngạnh, nhưng là giờ này khắc này thoạt nhìn anh cũng là đơn bạc mà yếu ớt như vậy, phảng phất cả thiên hạ cũng có thể đánh tới anh.
Lòng của cô, cứ mềm mại xuống như vậy.
Có người nói, mỗi người đều có đối thủ trời sinh, địch nhân trí mạng. Cô nghĩ, đối thủ trời sinh, địch nhân trí mạng của Diệp Hiểu Hạ cô nhất định là Trầm Hoan. Cô không có cách nào cự tuyệt anh bá đạo như thế, không có cách nào cự tuyệt lòng như lửa đốt như thế của anh.
Vì thế cô hơi hơi cười: "Anh nhìn thấy em rối bù không."
"Đây là kiểu tóc đẹp mắt nhất anh đã thấy." Trầm Hoan cũng mỉm cười.
"Nhưng, anh xem quần áo em mặc này thật sự rất quê mùa."
"Quần áo này hấp dẫn hơn bất kì quần áo trong tuần lễ thời trang nào."
"Nhưng em ngốc trong máy trò chơi lâu lắm, chân mỏi."
"Dù là chân của em đứt, không là còn có chân anh sao?" Trầm Hoan nói như vậy, ngồi xuống, sau đó cõng Diệp Hiểu Hạ trên lưng, mở cửa phòng ra bắt đầu phóng xuống dưới lầu.
Viện trưởng Vương nhìn hai người đứng trước mặt mình, tay bọn họ nắm cùng nhau, giống như từ khi sinh ra đã sinh trưởng cùng nhau như vậy, cho tới bây giờ chưa từng tách ra. Sau đó bà thu hồi ánh mắt của mình, tiếp tục bóc đậu. Bạch Thiên Minh ngồi bên cạnh bà đau khổ cười cười, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Lúc anh ra đi qua Trầm Hoan thì dừng một chút, liếc mắt nhìn anh một cái thật sâu, không nói gì, đi ra ngoài.
Mà Thư Tiểu Mãn nhìn viện trưởng Vương lại nhìn Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan, thở dài: "Hai người này anh mặc kiểu gì vậy?"
Diệp Hiểu Hạ hơi quẫn, cô biết mục tiêu chủ yếu Thư Tiểu Mãn nói như vậy là mình. Trầm Hoan là móc treo quần áo, dù là quần áo bình thường nhất ở trên người anh cũng có thể mặc ra hương vị đặc biệt, chẳng qua một thân quần áo của mình đúng là đáng ngại.
Viện trưởng Vương nhìn hai người, đều mặc nhà hưu nhàn, mà Diệp Hiểu Hạ là một bộ áo ngủ dép lê, bà nhịn không được lắc đầu: " Chỗ các con động đất? Đến chỗ này trốn sao?"
"Sư mẫu, con muốn cưới Hiểu Hạ, xin ngài giao hộ khẩu cô ấy cho chúng con." Trầm Hoan cúi đầu, thận trọng nói một lần.
Viện trưởng Vương lại không mặn không nhạt như trước: "Bộ dạng cậu là tới cầu hôn hả? Ăn mặc thành như vậy, lại đi cầu hôn "
Con ngươi Trầm Hoan híp lại, mà sau nói: "Sư mẫu, nếu tới cầu hôn không phải mang hứa hẹn cả đời mà đến, dù trong tay mang theo núi vàng núi bạc chẳng lẽ sẽ có hạnh phúc sao?"
Viện trưởng Vương không lên tiếng, sau một lúc lâu, cười lạnh nói: "Làm sao tôi biết cậu có phải mang hứa hẹn cả đời đến không? Dù giờ cậu có hứa hẹn cả đời, vài thập niên tương lai làm sao tôi biết cậu có thay đổi không? Dù người khác không có tâm tư cả đời, trong tay mang theo núi vàng núi bạc, tôi cũng có thể cho Hiểu Hạ một con đường lui, nhưng cậu lúc này, có năng lực cho con bé cái gì?"
Trầm Hoan phảng phất có chuận bị mà đến, anh lấy từ trong túi trong tay ra một phần văn kiện, đặt ở trước mặt viện trưởng Vương.
"Đây là cái gì?"
"Đây là tất cả tài sản của con, không có bất động sản, không có xe, nhưng có chút hạng mục đầu tư, cũng có gởi ngân hàng, con đã công chứng hết, giờ giao cho ngài, xin ngài chuyển chúng tới danh nghĩa Hiểu Hạ. Như vậy con chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ cần sau này con có lòng rời khỏi cô ấy, có lòng phản bội, cô ấy có thể lập tức đuổi con ra khỏi nhà." Trầm Hoan nói bình tĩnh, phảng phất thứ đặt trong túi văn kiện kia chỉ giấy trắng râu ria.
Mà Diệp Hiểu Hạ sững sờ ở đó, cô không biết Trầm Hoan có bao nhiêu sản nghiệp, cũng không biết Trầm Hoan có bao nhiêu tiền. Anh thậm chí từ đầu tới đuôi cũng chưa từng lo lắng vấn đề kinh tế này, cho tới bây giờ anh chịu khổ đã quen, yêu cầu với tiền cũng không cao, cũng không có lòng tham. Nhưng cô lại biết, kinh tế và sự nghiệp đối với một người đàn ông đến cùng ý nghĩa gì, không quản trong túi văn kiện kia có bao nhiêu tiền, chỉ là hành động Trầm Hoan bằng lòng giao hết cho viện trưởng Vương trong tay cũng đã làm cô chấn động.
Cô vội vã nói với Trầm Hoan: "Trầm Hoan, không cần đâu..."
"Hiểu Hạ! Đối với anh mà nói, những thứ này không quan trọng." Trầm Hoan gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, đánh gãy lời của cô.
Viện trưởng Vương nhìn túi văn kiện kia, hơi xuất thần. Không riêng bà xuất thần, ngay cả Thư Tiểu Mãn ngồi một bên cũng hơi xuất thần, hành động này thật sự là nhìn quen mắt dữ dội. Qua một hồi lâu viện trưởng Vương mới cầm lấy túi kia chậm rãi mở ra, tài sản và gởi ngân hàng bên trong làm bà phải nhìn người đàn ông xinh đẹp hơi thái quá này với cặp mắt khác xưa. Có lẽ Mục Ca nóiđúng, Trầm Hoan chẳng phải một đạo sĩ trừ nói thì cái gì cũng sẽ không làm, anh quả thật có bãn lĩnh cho phụ nữ cảm giác an toàn, điều kiện căn bản nhất.
Bà giương mắt nhìn nhìn Trầm Hoan, giao văn kiện qua cho Diệp Hiểu Hạ: "Ký tên ở đây."
Diệp Hiểu Hạ khônghiểu nhìn viện trưởng Vương, lại nhìn nhìn chỗ kí tên của mấy phần văn kiện kia. Tuy rằng cô không biết đó là văn kiện gì, nhưng là ẩn ẩn biết, chỉ cần mình ký tên, Trầm Hoan thật sự cả người không xu, cô lắc đầu: "Viện trưởng, không cần mà."
"Con ký tên, bà cho con hộ khẩu." Viện trưởng Vương không nhanh không chậm trả lời.
"Viện trưởng..." Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, vì sao người bên người cô thích uy hiếp cô như vậy?
"Hiểu Hạ, ngoan, ký tên ở đây, sau đó đều tốt." Trầm Hoan nhợt nhạt nở nụ cười, anh vỗ vỗ đầu Diệp Hiểu Hạ, sau đó kéo cô đi đến trước văn kiện kia, thậm chí giao bút vào trong tay cô.
"Nhưng mà..." Vẻ mặt Diệp Hiểu Hạ cầu xin, cô tổng cảm thấy làm như vậy thật sự không đạo đức, thậm chí hơi quá đáng."Trầm Hoan, chuyện này không công bằng với anh."
"Không có gì, thật sự không có gì." Trầm Hoan lắc đầu, cố ý muốn Diệp Hiểu Hạ ký tên: "Có thể có em ở bên người anh, là công bằng lớn nhất."
Diệp Hiểu Hạ thật sự không đồng ý, nhưng cô bị người vây quanh, uy hiếp cũng tốt, lợi dụ cũng tốt, khiến cô không biết làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể viết tên của mình trên văn kiện kia. Sau khi cô ký xong, viện trưởng Vương lập tức thu hồi văn kiện, nhìn Trầm Hoan nói: "Tôi sẽ tự mình ủy thác luật sư, làm xong sẽ thông báo cho cậu."
Trầm Hoan lại lắc đầu, lấy điện thoại di động ra từ trong túi, gọi một cuộc điện thoại, không đến năm phút đồng hồ còn có một người ăn mặc thật chính thức tới trong phòng. Anh nhìn viện trưởng Vương gật gật đầu mỉm cười: "Bà Vương, tôi là luật sư tập đoàn công nghiệp điện tử cực hạn, được Thái tiên sinh ủy thác đến tiến hành công việc thuyên chuyển tài sản của Trầm Hoan tiên sinh."
Đây là không cần nói Diệp Hiểu Hạ sững sờ ở nơi đó, ngay cả viện trưởng Vương cũng sững sờ ở đó, bà trừng mắt nhìn Trầm Hoan, nửa ngày nói không ra một chữ. Thẳng đến luật sư lại thúc giục bà, bà mới thở dài: "Tiểu tử này!"
Vương viện trưởng nhìn luật sư vội vã, bà xoay người đi sang chỗ phòng mình đi lấy hộ khẩu đã sớm chuyển ra giúp Diệp Hiểu Hạ, sau đó quay lại. Tựa vào khung cửa, bà nhìn Diệp Hiểu Hạ, mà Diệp Hiểu Hạ cũng lẳng lặng nhìn bà như vậy. Qua nửa ngày, bà mới nói: "Có hối hận không?"
Có hối hận không? Sẽ hối hận chứ? Trong lòng Diệp Hiểu Hạ như bị nhấc lên sóng to ngập trời, tay cô bị Trầm Hoan nắm gắt gao, sóng to trong trái tim như bình tĩnh lại. Cô hít một hơi thật sâu, làm ra quyết định quan trọng đời mình.
__