Ban đêm, Thóc đang ngủ bỗng thấy tiếng động lạ, hắn mở mắt chỉ thấy một bóng hình bé nhỏ từ từ nhẹ nhàng bước ra cửa.
Thóc lẳng lặng bước đi theo bóng hình đó ra ngoài. Đêm nay, là một đêm có trăng tròn nhất tháng, ngoài sân đình cảnh tượng xung quanh có thể nhìn thấy rất rõ. Trên bờ tường đổ vỡ, một bóng hình hai tay đang chống vào tường gương mặt đang nhìn ngắm ánh trăng trên cao. Thóc bước nhẹ đên rồi rất nhanh ngồi cùng.
Qua một lúc Nhà mới từ từ nói:
-Muội đã cố đi nhẹ rồi mà vẫn bị phát hiên ca ca giỏi thật đấy.
Thóc nghe vậy chỉ "um" một tiếng rồi quay sang phía Nhà nói:
-Lại có chuyên buồn à, mà sao lại ngắm trăng một mình vậy.
-Um chả hiểu tại sao nữa sau khi em nhìn cảnh chúng ta ăn cùng nhau như vừa rồi em bỗng nhớ ba mẹ quá ca. Vừa rồi muội tự dưng cảm nhận được cuộc sống của gia đình.
Nhà quay lại nói, không hiểu sao Thóc cảm nhận được trong đó có chút buồn và đau thương nữa, hắn ngẩn người rồi ôm Nhà vào lòng an ủi:
-Đừng buồn nữa từ bây giờ ca ca hứa sẽ luôn cho muội cảm giác đó. Ca ca cũng muốn lắm chứ.
Nghe vậy Nhà ngồi bật dậy trong lòng Thóc giọng đầy kích động:
-Ca hứa rồi đó không được nuốt lời đâu nha.
-um hứa.
-ngoắc tay nào.
-um.
Sau khi ngoắc tay Nhà kích đọng nép vào ngực của Thóc, nằm một lúc cô nói:
-Mà lần trước ca nói ca tên thật là cái gì nhật ý nhỉ.
Thóc nghe vậy ngẩn người rồi nói:
-à là Hàn Nhật đó.
-Có tên như thế mà vì sao ca lại thích gọi là Thóc. Cái tên đó xấu mù à.
-Thế sao muội lạ muốn gọi là Nhà tên đó cũng có đẹp đâu, mà tên thật của muội thì lại chả chịu nói cho ta. Mà Thóc là tên hay ý nghĩa đó chứ muội còn nhớ lúc gặp huynh không.
-Hứ sao mà muội quên được hôm đó chứ.
Đến đây hai người trầm mặc nhớ lại tường giây phút ngày hôm đó.
Lưu phúc thôn ba năm trước sau ngày gặt lúa, đêm hôm đó cũng là một ngày trăng sáng trời đã về khuya lắm rồi. Ở trên những cánh đồng chỉ còn trơ lại gốc ánh trăng soi mờ mờ kèm theo tiếng động vật kêu liên hồi. Ấy vậy mà lúc này, trên những đường đi trên cánh đồng lại có một bóng dáng nhỏ, chỉ thấy thân hình của chiếc bóng này liên hồi nhổm lên rồi lại xuống. Nhìn kĩ vào thì đây là một bé gái tầm 6-7 tuổi mặc áo rách rưới, thân hình cô hơi gầy gò. Việc cô làm hiện giờ là đang nhặt từng ít thóc còn vương lại trên khi thu hoạch vào một chiếc túi vải nhỏ.
Đang lúc cô bé định về thì trời bỗng nhiên đổi sắc mặt trăng tự nhiên mờ dần, cô bé nhìn lên trời rõ ràng không có chút mây đen nào nhưng lại xảy ra việc này. Mặc dù kì quái nhưng cô vẫn chạy vội vào một cái chòi ghác mà nhưng người nông dân dùng để canh lúa gần đó để trú.
"ầm","oành"
"Ah"
Sau đó tiếng sấm chớp nổ không ngừng khiến cô bé bị dọa sợ, cô liền ngồi vội xuống hai tay bịt tai , nhắm mắt thật chặt lại không dám một chút cử động nào.
Một canh giờ sau sấm chớp từ từ thối lui, cô bé mới ngừng thân hình đang run lẩy bẩy lại mở mắt ra rồi đứng dậy đi về phía cửa.
-Quái sao lại không mưa nhỉ.
Thật lạ là sau hồi sấm chớp liên hồi vừa rồi mà lại không có chút mưa nào. Vừa rồi tại tiếng sấm to quá lên cô nghĩ có lẽ đã át tiếng mưa vậy mà khi ra ngoài khung cảnh vẫn như cũ không đổi chỉ là không khí như bị phủ lớp sương thôi.
Không quan tâm đến vấn đề nay nữa cô bé chạy một mạch muốn đi về thật nhanh.
Đang lúc cô chạy gấp về thì tự nhiên chân bị vấp phải thứ gì đó tiếp theo thì " bịch", cô bé trực tiếp bị ngã xuống.
Ủa sao không đau nhỉ trong lòng cô bé thầm hỏi nhiw bình thường ngã khiểu úp mặ như vậy rất đau chứ sao lại không thấy cảm giác đó mà lại thấy êm êm nhỉ. Tò mò cô bèn nhìn xuống, khi nhìn thấy rồi cô trực tiếp bị hoảng sợ vì cô thực chất đang lằm trên một người.
Bị dọa sợ cô lại cấp tốc chạy nhưng được một đoạn lại không kìm nổi mà quay lại. Đi đến gần chỗ người đó thì cô mới sác định đây là một đứa trẻ tầm tuổi bằng cô. Dùng tay để lên tim người đó thì cô thầm giật mình:
-Vẫn còn sống sao.
Thấy vậy cô vội vàng nay đứa trẻ đó:
-Này này tỉnh đi bạn ơi ngủ ngoài đây không tốt đâu sẽ bị cảm đó.
Sau một hồi cố gắng nhưng đứa bé dưới đất vẫn không chịu dậy, nhìn bộ đồ rách nát trên người cậu bé thì cô bé cũng đoán đây là một người ăn xin như mình. Thở dài cô bé cố gắng vật cậy bé dậy, phải tốn một thời gian thì cậy bé mới an toàn trên lưng cô. Cứ vậy cô bé nặng nhọc bước từng bước đi vào trong trấn.
Đang miên man nhớ lại thì Nhà đột nhiên cười nói:
-Lúc cứu được về vậy mà cả ngày lay vậy mà ca vẫn không tỉnh lại, muội lúc đó thật sợ lại tưởng ca đói liền liều nhét cả nắm thóc vào miệng ca thế mà thực sự ca lại tỉnh lại thật may mắn.
Nghe vậy Thóc bên cạnh mặt nhăn nhó:
-Không phỉ may mắn đâu ai đời như muội nhét cả nắm thóc to tướng vào trong miệng người ta, ca là do bị sặc mới dậy thôi.
-Hứ tóm lại là muội thông minh nếu không ca sao tỉnh lại.
Nhà phả bác lại luôn, rồi lại tiếp tục nói:
-Mà ca ca khi tỉnh dậy thạt là ngây ngô cái gì cũng không biết như là một đưa trẻ con sinh ra biết nói vậy, hại muội phải dậy từng thứ cho ca. Khi dậy ca thóc là gì thì ca lại cứ trực tiếp lấy nó làm tên của mình. Đúng thật là lạ luôn đó muội đã khuyên bao lần vậy mà.
Nói đến đây Nhà dừng lại nhìn Thóc một chút rồi lại nói:
-Mà từ giờ gọi ca là Hàn Nhật đi muội thấy tên được hơn đó.
-Um nến muội thích thì ca ca sẽ đổi. Dù sao ca cũng không quan trọng cái tên nắm.
-Được rồi từ mai muội sẽ gọi tên mới, mà ca còn nhớ lần đầu đi xin ăn cùng muội không, hi hi.
Ách nghe vậy Thóc có hơi ngại, cái lần đó là lúc hắn vẫn còn tập gọi tên nghe Nhà bảo đi xin ăn phải lễ phép, thế là lần gặp được một tỷ tỷ tốt bụng cho bánh. Sau khi đưa cho hắn cái bánh vậy mà hắn lại nói to:
-Chúc bà bà sống lâu trăm tuổi, sống hạnh phúc con cháu đầy đàn...
Chả là lần trước hắn gặp được một bà lão tốt bụng vì vậy Nhà cũng dậy phải chúc như vậy.
Quả nhiên người xung quanh nghe vậy cười to vị tỷ tỷ kia thì mặt ngượng không chịu nổi.
Đấy là truyện của một năm đầu thôi sau đó hắn học rất nhanh nhũng ngày sau lại chả biết hắn có sức mạnh từ đâu lại luôn luôn bảo vệ Nhà khỏi bị bắt nạt, hắn cũng chả biết từ khi nào Nhà gọi hắn là ca ca như vậy nữa.
Còn nhóm bốn người A Cẩu kia thì một năm trước mới đến thỉnh thoảng mới trêu trọc chứ chưa làm gì cả.
Nhà bên cạnh thấy ca ca ngẩn người biết hắn đã nhớ lại thì cười khúc khích.
-cảm ơn.
Lúc này Thóc đột nhiên nhẹ giọng nói. nhỏ đến nỗi hắn mới nghe được. Hắn không nghị được, nếu ngày hôm đó không gặp cô bé tốt bụng này thì hắn sẽ ra sao nưa.
Đột nhiên Nhà bên cạnh hỏi:
-À mà ca ngoài tên còn nhớ được ra thứ gì nữa không vậy.
-Cái đó hả hình như là có mà cũng hình như là không.
-Là sao, muội không hiểu.
-Ta cũng chả biết nữa hình như là một bài văn hay cái gì đó tương tự nhưng ta lại không thể nào nói nó ra sao nữa. Còn đâu chả nhớ cái gì hết.
-Vậy thôi không cần nhớ đâu sống thế này cũng tốt mà.
-Um, quả thật sống vậy có khi lại vui hơn nhỉ. Mà từ mai muội không cần đi xin ăn nữa đâu.
-Tại sao vậy ca tính đi xin một mình sao.
-Nha đầu ngốc, muội nghĩ gì thế ta đã tìm được một công việc rồi. Mỗi hôm được cho hai đồng vậy là đủ ăn rồi.
Nghe vậy Nhà bật dậy kích động nhìn Thóc vẻ mặt cực kì gấp gáp:
-Ca ca nói là thật chứ sao huynh nhỏ như vậy mà người ta vẫn cho làm được.
Nhìn vẻ mặt của Nhà, Thóc cười cười xoa đầu nói:
-Thật, sao ca ca lại lừa muội được vừa hôm nay ta gặp được một thúc thúc cho ta một công việc nói mai có thể làm ngay rồi. Mà muội không nhớ ta rất khỏe sao haha.
Nghe vậy Nhà cũng tin tưởng trong mắt cô vị ca ca này thật sự rất mạnh. Cố nén niềm vui lại cô lại hỏi:
-Vậy công viếc của huynh là gì có mệt lắm không.
Trong lòng Thóc bỗng ấm áp, ôm Nhà vào lòng, nói:
-Yên tâm đi công việc cũng không có gì đâu nhẹ lắm. Mà thôi ta ngắm trăng đi, hôm nay trăng đẹp quá.
-Um.
Nhà ở trong lòng ca ca hạnh phúc nép mình vào, khuôn mặt xinh xắn nở ra một nụ cười rực rỡ rồi ngẩng đầu nhìn trăng trên cao.
Đên nay hai bóng hình dựa vào nhau nhìn bầu trời rộng lớn. Ánh trăng như muốn gửi lời chúc mà cho xuống những ánh sáng ấm áp bao phủ hai người còn những vì sao thì cùng nhau chứng kiến giây phút này.
Đêm nay là một đêm khó quên.
Vào buổi tối tại khu ổ chuột này thật yên tĩnh, nơi đây không có các hàng quán như chỗ khác.
Ban đêm, Thóc đang ngủ bỗng thấy tiếng động lạ, hắn mở mắt chỉ thấy một bóng hình bé nhỏ từ từ nhẹ nhàng bước ra cửa.
Thóc lẳng lặng bước đi theo bóng hình đó ra ngoài. Đêm nay, là một đêm có trăng tròn nhất tháng, ngoài sân đình cảnh tượng xung quanh có thể nhìn thấy rất rõ. Trên bờ tường đổ vỡ, một bóng hình hai tay đang chống vào tường gương mặt đang nhìn ngắm ánh trăng trên cao. Thóc bước nhẹ đên rồi rất nhanh ngồi cùng.
Qua một lúc Nhà mới từ từ nói:
-Muội đã cố đi nhẹ rồi mà vẫn bị phát hiên ca ca giỏi thật đấy.
Thóc nghe vậy chỉ "um" một tiếng rồi quay sang phía Nhà nói:
-Lại có chuyên buồn à, mà sao lại ngắm trăng một mình vậy.
-Um chả hiểu tại sao nữa sau khi em nhìn cảnh chúng ta ăn cùng nhau như vừa rồi em bỗng nhớ ba mẹ quá ca. Vừa rồi muội tự dưng cảm nhận được cuộc sống của gia đình.
Nhà quay lại nói, không hiểu sao Thóc cảm nhận được trong đó có chút buồn và đau thương nữa, hắn ngẩn người rồi ôm Nhà vào lòng an ủi:
-Đừng buồn nữa từ bây giờ ca ca hứa sẽ luôn cho muội cảm giác đó. Ca ca cũng muốn lắm chứ.
Nghe vậy Nhà ngồi bật dậy trong lòng Thóc giọng đầy kích động:
-Ca hứa rồi đó không được nuốt lời đâu nha.
-um hứa.
-ngoắc tay nào.
-um.
Sau khi ngoắc tay Nhà kích đọng nép vào ngực của Thóc, nằm một lúc cô nói:
-Mà lần trước ca nói ca tên thật là cái gì nhật ý nhỉ.
Thóc nghe vậy ngẩn người rồi nói:
-à là Hàn Nhật đó.
-Có tên như thế mà vì sao ca lại thích gọi là Thóc. Cái tên đó xấu mù à.
-Thế sao muội lạ muốn gọi là Nhà tên đó cũng có đẹp đâu, mà tên thật của muội thì lại chả chịu nói cho ta. Mà Thóc là tên hay ý nghĩa đó chứ muội còn nhớ lúc gặp huynh không.
-Hứ sao mà muội quên được hôm đó chứ.
Đến đây hai người trầm mặc nhớ lại tường giây phút ngày hôm đó.
Lưu phúc thôn ba năm trước sau ngày gặt lúa, đêm hôm đó cũng là một ngày trăng sáng trời đã về khuya lắm rồi. Ở trên những cánh đồng chỉ còn trơ lại gốc ánh trăng soi mờ mờ kèm theo tiếng động vật kêu liên hồi. Ấy vậy mà lúc này, trên những đường đi trên cánh đồng lại có một bóng dáng nhỏ, chỉ thấy thân hình của chiếc bóng này liên hồi nhổm lên rồi lại xuống. Nhìn kĩ vào thì đây là một bé gái tầm - tuổi mặc áo rách rưới, thân hình cô hơi gầy gò. Việc cô làm hiện giờ là đang nhặt từng ít thóc còn vương lại trên khi thu hoạch vào một chiếc túi vải nhỏ.
Đang lúc cô bé định về thì trời bỗng nhiên đổi sắc mặt trăng tự nhiên mờ dần, cô bé nhìn lên trời rõ ràng không có chút mây đen nào nhưng lại xảy ra việc này. Mặc dù kì quái nhưng cô vẫn chạy vội vào một cái chòi ghác mà nhưng người nông dân dùng để canh lúa gần đó để trú.
"ầm","oành"
"Ah"
Sau đó tiếng sấm chớp nổ không ngừng khiến cô bé bị dọa sợ, cô liền ngồi vội xuống hai tay bịt tai , nhắm mắt thật chặt lại không dám một chút cử động nào.
Một canh giờ sau sấm chớp từ từ thối lui, cô bé mới ngừng thân hình đang run lẩy bẩy lại mở mắt ra rồi đứng dậy đi về phía cửa.
-Quái sao lại không mưa nhỉ.
Thật lạ là sau hồi sấm chớp liên hồi vừa rồi mà lại không có chút mưa nào. Vừa rồi tại tiếng sấm to quá lên cô nghĩ có lẽ đã át tiếng mưa vậy mà khi ra ngoài khung cảnh vẫn như cũ không đổi chỉ là không khí như bị phủ lớp sương thôi.
Không quan tâm đến vấn đề nay nữa cô bé chạy một mạch muốn đi về thật nhanh.
Đang lúc cô chạy gấp về thì tự nhiên chân bị vấp phải thứ gì đó tiếp theo thì " bịch", cô bé trực tiếp bị ngã xuống.
Ủa sao không đau nhỉ trong lòng cô bé thầm hỏi nhiw bình thường ngã khiểu úp mặ như vậy rất đau chứ sao lại không thấy cảm giác đó mà lại thấy êm êm nhỉ. Tò mò cô bèn nhìn xuống, khi nhìn thấy rồi cô trực tiếp bị hoảng sợ vì cô thực chất đang lằm trên một người.
Bị dọa sợ cô lại cấp tốc chạy nhưng được một đoạn lại không kìm nổi mà quay lại. Đi đến gần chỗ người đó thì cô mới sác định đây là một đứa trẻ tầm tuổi bằng cô. Dùng tay để lên tim người đó thì cô thầm giật mình:
-Vẫn còn sống sao.
Thấy vậy cô vội vàng nay đứa trẻ đó:
-Này này tỉnh đi bạn ơi ngủ ngoài đây không tốt đâu sẽ bị cảm đó.
Sau một hồi cố gắng nhưng đứa bé dưới đất vẫn không chịu dậy, nhìn bộ đồ rách nát trên người cậu bé thì cô bé cũng đoán đây là một người ăn xin như mình. Thở dài cô bé cố gắng vật cậy bé dậy, phải tốn một thời gian thì cậy bé mới an toàn trên lưng cô. Cứ vậy cô bé nặng nhọc bước từng bước đi vào trong trấn.
Đang miên man nhớ lại thì Nhà đột nhiên cười nói:
-Lúc cứu được về vậy mà cả ngày lay vậy mà ca vẫn không tỉnh lại, muội lúc đó thật sợ lại tưởng ca đói liền liều nhét cả nắm thóc vào miệng ca thế mà thực sự ca lại tỉnh lại thật may mắn.
Nghe vậy Thóc bên cạnh mặt nhăn nhó:
-Không phỉ may mắn đâu ai đời như muội nhét cả nắm thóc to tướng vào trong miệng người ta, ca là do bị sặc mới dậy thôi.
-Hứ tóm lại là muội thông minh nếu không ca sao tỉnh lại.
Nhà phả bác lại luôn, rồi lại tiếp tục nói:
-Mà ca ca khi tỉnh dậy thạt là ngây ngô cái gì cũng không biết như là một đưa trẻ con sinh ra biết nói vậy, hại muội phải dậy từng thứ cho ca. Khi dậy ca thóc là gì thì ca lại cứ trực tiếp lấy nó làm tên của mình. Đúng thật là lạ luôn đó muội đã khuyên bao lần vậy mà.
Nói đến đây Nhà dừng lại nhìn Thóc một chút rồi lại nói:
-Mà từ giờ gọi ca là Hàn Nhật đi muội thấy tên được hơn đó.
-Um nến muội thích thì ca ca sẽ đổi. Dù sao ca cũng không quan trọng cái tên nắm.
-Được rồi từ mai muội sẽ gọi tên mới, mà ca còn nhớ lần đầu đi xin ăn cùng muội không, hi hi.
Ách nghe vậy Thóc có hơi ngại, cái lần đó là lúc hắn vẫn còn tập gọi tên nghe Nhà bảo đi xin ăn phải lễ phép, thế là lần gặp được một tỷ tỷ tốt bụng cho bánh. Sau khi đưa cho hắn cái bánh vậy mà hắn lại nói to:
-Chúc bà bà sống lâu trăm tuổi, sống hạnh phúc con cháu đầy đàn...
Chả là lần trước hắn gặp được một bà lão tốt bụng vì vậy Nhà cũng dậy phải chúc như vậy.
Quả nhiên người xung quanh nghe vậy cười to vị tỷ tỷ kia thì mặt ngượng không chịu nổi.
Đấy là truyện của một năm đầu thôi sau đó hắn học rất nhanh nhũng ngày sau lại chả biết hắn có sức mạnh từ đâu lại luôn luôn bảo vệ Nhà khỏi bị bắt nạt, hắn cũng chả biết từ khi nào Nhà gọi hắn là ca ca như vậy nữa.
Còn nhóm bốn người A Cẩu kia thì một năm trước mới đến thỉnh thoảng mới trêu trọc chứ chưa làm gì cả.
Nhà bên cạnh thấy ca ca ngẩn người biết hắn đã nhớ lại thì cười khúc khích.
-cảm ơn.
Lúc này Thóc đột nhiên nhẹ giọng nói. nhỏ đến nỗi hắn mới nghe được. Hắn không nghị được, nếu ngày hôm đó không gặp cô bé tốt bụng này thì hắn sẽ ra sao nưa.
Đột nhiên Nhà bên cạnh hỏi:
-À mà ca ngoài tên còn nhớ được ra thứ gì nữa không vậy.
-Cái đó hả hình như là có mà cũng hình như là không.
-Là sao, muội không hiểu.
-Ta cũng chả biết nữa hình như là một bài văn hay cái gì đó tương tự nhưng ta lại không thể nào nói nó ra sao nữa. Còn đâu chả nhớ cái gì hết.
-Vậy thôi không cần nhớ đâu sống thế này cũng tốt mà.
-Um, quả thật sống vậy có khi lại vui hơn nhỉ. Mà từ mai muội không cần đi xin ăn nữa đâu.
-Tại sao vậy ca tính đi xin một mình sao.
-Nha đầu ngốc, muội nghĩ gì thế ta đã tìm được một công việc rồi. Mỗi hôm được cho hai đồng vậy là đủ ăn rồi.
Nghe vậy Nhà bật dậy kích động nhìn Thóc vẻ mặt cực kì gấp gáp:
-Ca ca nói là thật chứ sao huynh nhỏ như vậy mà người ta vẫn cho làm được.
Nhìn vẻ mặt của Nhà, Thóc cười cười xoa đầu nói:
-Thật, sao ca ca lại lừa muội được vừa hôm nay ta gặp được một thúc thúc cho ta một công việc nói mai có thể làm ngay rồi. Mà muội không nhớ ta rất khỏe sao haha.
Nghe vậy Nhà cũng tin tưởng trong mắt cô vị ca ca này thật sự rất mạnh. Cố nén niềm vui lại cô lại hỏi:
-Vậy công viếc của huynh là gì có mệt lắm không.
Trong lòng Thóc bỗng ấm áp, ôm Nhà vào lòng, nói:
-Yên tâm đi công việc cũng không có gì đâu nhẹ lắm. Mà thôi ta ngắm trăng đi, hôm nay trăng đẹp quá.
-Um.
Nhà ở trong lòng ca ca hạnh phúc nép mình vào, khuôn mặt xinh xắn nở ra một nụ cười rực rỡ rồi ngẩng đầu nhìn trăng trên cao.
Đên nay hai bóng hình dựa vào nhau nhìn bầu trời rộng lớn. Ánh trăng như muốn gửi lời chúc mà cho xuống những ánh sáng ấm áp bao phủ hai người còn những vì sao thì cùng nhau chứng kiến giây phút này.
Đêm nay là một đêm khó quên.