Nhìn đống người tì nữ quanh quẩn bên cạnh mình, cái người mới vào phủ thành chủ kia mặt hơi nhăn nhó.
Hắn cực kì khó chịu, vốn nghĩ rằng có thể gặp mặt thành chủ ngay để nhanh cho xong việc, lại không ngờ khó thể gặp mặt như vậy. Lại không thể ngờ khi vào đây, cái tên Ngô Mộc Lâm lại đi đâu mất, để lại một tên gia đinh phiền phức, không chịu để yên .
"Cao đại nhân, ngài chẳng lẽ không vừa lòng với mấy người này, hay để tôi gọi thêm vài người nữa, có lẽ xẽ hợp hơn." Tên gia đinh kia bị nói vậy vẫn vờ như khong tiếp tục dụ dỗ.
"Cút! ngươi còn như vậy nữa tin ta giết ngươi không"
"Vĩ Thái, ngươi đang làm cái trò gì vậy, chẳng phải ta đã căn dặn ngươi chiếu cố tốt Cao đại nhân. Sao lại để cho người khó chịu." Đúng lúc , Ngô Mộc Lâm từ cửa phòng bước vào.
Thấy hắn, người họ Cao kia lập tức chạy thoát ra khỏi đám tì nữ kia, đi qua một bên, cười nói" Lâm huynh cuối cùng ngươi cũng về, mau đuổi bọn hắn đi, thực làm ta khó chịu."
Đánh mắt một cái, mấy người kia lập tức cúi đầu đi ra khỏi phòng, Ngô Mộc Lâm mới nói:" Thật xin lỗi, ngài thông cảm cho bọn thuộc hạ vô chi này, lại không làm ngài vừa lòng"
" Được ! dù sao cũng không có gì to tát cả. Thôi được rồi, ta hiện không cần người phục vụ nữa"
" Cao đại nhân đừng khách khí như vậy, phục vụ ngài vốn là bổn sự của chúng ta mà, thôi chúng ta ngồi uống chén trà, ăn chút điểm tâm nói chuyện."
"Được!" người họ Cao kia bất đắc dĩ gật đầu rồi cũng ngồi xuống"
"Cao đại nhân ngài nếm..."
Chưa để Ngô Mộc Lâm nói hết, người kia đã ngắt "Mộc Lâm huynh đừng suốt ngày gọi ta đại nhân như vậy, tuổi ta cũng không hơn ngươi bao nhiêu, cứ gọi Cao Thăng"
"Được, vậy ta liền gọi, được rồi Cao Thăng huynh, người nếm thử món này xem, đây là canh rong Hải Sâm, rất tốt."
...
"Cao Thăng huynh, chẳng biết người đến đây là có việc đại sự" Sau một hồi kéo gần khoảng cách, Ngô Mộc Lâm liền chuyển đề tài.
Cánh tay đang gắp thức ăn của Cao Thăng bông như vậy dừng lại giữa không trung, sau lại thu tay về, ánh mắt nhìn Ngô Mộc Lâm nghi hoặc, nói: " Mộc Lâm huynh chắc đang nói đùa, ta đến đây có việc gì thì hẳn phải rõ chứ"
"À vấn đề này...thực ra cha ta đã mấy lần muốn nói với ta nhưng chắc do nhiều việc nên quên, mà ta cũng không có tiện hỏi cho lắm."
"Ta chỉ biết qua loa một vài thứ, nên khi biết thân phân huynh mới không dám chậm trễ"
"Không biết sao." Nghe vậy trong lòng Cao Thăng thầm nhủ, ngay lập tức nói:" Thì ra là vậy, dù sao chúng ta đã là hội cùng thuyền nói cũng không sao. Mục đích ta lần này là...
"Thì ra các hạ ở đây, làm Ngô mỗ tìm đã lâu."
Chưa đợi Cao Thăng nói hết câu, cửa phòng đã bật ra, theo đó là một giọng cười to. Hơi giật mình, Cao Thăng quay qua phía thanh âm. Từ từ bước vào lại là một vị mặc trường bào tím nhạt, qua nhìn hắn cũng đoán tuổi cũng đã sáu mươi.
"Lâm nhi, ngươi chiếu cố ngài ấy tốt chứ, lần sau nếu có việc quan trọng vậy nhớ báo cho ta, không lại làm chậm trễ thời gian của khách quý" Người kia vừa vào đã hướng Ngô Mộc Lâm. Sau lại quay qua phía Cao Thăng vẻ mặt mù tịt nói.
"Thật thất lễ, ta xin tự giới thiệu, ta là thành chủ của Thanh La thành này, tên Ngô Quán Thiên."
"À thì ra người là thành chủ, ngghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu." Cao Thăng cũng kịp thời chắp tay đứng dậy chào hỏi.
Ngô Quán Thiên xua xua tay " Làm gì có gì, chỉ là bêu xấu chút thôi, ngài không cần phải khách khí, ta vừa rồi bận chút công chuyện nên không kịp thời đến, may mà có Lâm nhi giúp, không biết ngài có gì không vừa lòng? "
"Không có, Mộc Lâm huynh chiếu cố ta rất tốt, hiện ngài đã đến đây rồi mà"
"Mộc Lâm huynh sao " Nghi hoặc nhìn Ngô Mộc Lâm cùng Cao Thắng, Ngô Quán thiên miệng hơi lầm bầm.
Thấy thế Cao Thăng lập tức cười giải thích " Là thế này, ta thấy tuổi chúng ta không khác bao nhiêu lại nói chuyện hợp nên xưng hô vậy cho gần gũi một chút mà"
Cao Thăng nói xong quay qua nhìn Ngô Mộc Lâm, ánh mắt hơi nhíu lại.
Trên mặt Ngô Mộc Lâm hiện tại không như trước nữa, ánh mắt lại như khó hiểu nhìn Ngô Quán Thiên, để ý Cao Thăng đang nhìn mình, lập tức thu hồi cũng cười" Cha đúng là vậy, con thấy hai ngươi nói chuyện như bằng hữu lâu năm gặp mặt vậy, quả thực rất hợp"
"Thì ra là vậy, tốt tốt, quên mất xin hỏi các hạ là Tô Hoàng hay Cao Thăng."
"Ngài gọi ta là Cao Thăng được rồi."
Nghe vậy vốn Ngô Quán Thiên muốn nói gì nữa, ánh mắt nhìn qua Ngô Mộc Lâm rồi lại thôi. Cao Thăng bên cạnh đương nhiên thấy rõ, trong lòng cũng thầm suy đoán. Lại nghe Ngô Quán Thiên nói " Hiện tại ta cũng đã tới, chúng ta ở đây không tiện nói chuyện, hay là theo ta vào đại điện, như vậy sẽ thoải mái hơn nơi này"
"Tất nhiên là được, làm phiền ngài dẫn đường rồi"
"Mời..."
Cao Thăng cũng lập tức đi theo Ngô Quán Thiên.
Vừa mới bước ra bên ngoài cửa, Cao Thăng lại thấy thêm một người, toàn thân hắn lại mặc giáp vàng, cực kì cao lớn.
Khi thấy hai người bước ra, ánh mắt hắn liền tập trung vào Cao Thăng, làm hắn không tự chủ được hơi nhíu mày, cũng quay qua nhìn lại.
Ánh mắt gặp nhau, không có áp lực tu vi, không có chân nguyên giao đấu, chỉ đơn thuần là một cái nhìn, một cái nhìn hết sức bình thường mục đích nhìn rõ lẫn nhau mà thôi.
"Giới thiệu với ngươi đây là trưởng bộ đầu Sở Phi, còn nữa đây là Cao Thăng."Ngô Quán Thiên lập tức cắt ngang.
Nghe vậy, hai người kia cũng không nhìn nhau nữa. Sở Phi gật gật đầu tỏ ý đã biết. Cao Thăng cũng chẳng nói gì, cũng gật đầu.
...
"Một đám vô dụng, ta sai các ngươi canh chừng bọn họ, vậy mà cũng không xong"
"Bốp"
"Rầm"
Tên gia đinh Vĩ Thái vừa rồi liền bị một tát tai của Ngô Mộc Lâm đánh bay, mặt in hẳn cả bàn tay, vất vả ngồi dậy, lại bò tới chỗ Ngô Mộc Lâm van xin:" Thiếu chủ, là thuộc hạ không tốt, nhưng tên Sở Phi kia quả thật quá nhanh, bọn thuộc hạ không kịp phản ứng đã bị ngất đi"
"Hừ..."
Tức giận hừ một tiếng, Ngô Mộc Lâm cũng không đánh Vĩ Thái nữa, ngồi xuống bên cạnh.
Sau một hồi hắn mới nói, ngươi hiện tại mau đi xem tình hình của tên Cao Thăng kia rồi báo cáo cho ta, tiện thể chuẩn bị một số thứ"
...
"Được rồi các ngươi lui đi, ta không muốn có người làm phiền"
"Nhưng nô tỳ được thành phủ sai phó phải chiếu cố tốt ngài, nếu như vậy về sẽ rất khó ăn nói"
"Không sao, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ nói với thành chủ sau, hiện giờ ta muốn được nghỉ ngơi"
"Vậy được rồi, nếu ngài có việc gì sai kiến thì gọi, nô tỳ xin lui"
Nói rồi người kia mới đi ra, Cao Thăng mới vội vàng đóng cửa, đi luôn về phía chiếc giường, nhảy lên nằm dài.
Đây chính là phòng mà Ngô Quán Thiên sắp xếp cho hắn, người kia đương nhiên là nô tỳ hầu hạ hắn.
"Đệch, cái thân hình béo đáng chết này, làm ta khó chịu quá, đã mệt gần chết rồi mà còn vậy nữa"Liên tục lăn qua lăn lại mấy lần không thành công nằm yên.
"Lão đầu, hiện tại ta cí thể có cái đống kia ra khỏi người không"
"Tiểu tử, nếu ngươi muốn chết vậy cứ làm, ta không cản"
Nghe vậy Hàn Nhật bất dắc dĩ, không nằm được lại đành phải ngồi dậy, hắn cũng chẳng muốn làm tên Cai Thăng này, chỉ vì hắn người quá to, nhưng lại càng không thể làm Tô Hoàng được.
Nhớ lại cuộc nói chuyện chiều nay với Ngô Quán Thiên, Hàn Nhật cười khổ. Hắn hôm nay già đi cả chục tuổi chứ không ít, à không phải, phải là từ mấy ngày trước hắn đã già luôn rồi.
"Cải trang thành cái dạng này rồi lại luyện tập ăn nói cả buổi lại giúp được bao nhiêu, đúng là gừng càng già càng cay mà"
"Đương nhiên, ngươi nghĩ làm một cái thành chủ dễ dàng sao, lại có thể để một tiểu hài tử như ngươi đối phó"
"Ta nói ông đó lão đầu, ta đoán ông khả năng diễn phải xuất chúng đó " Nghĩ lại vừa rồi mấy lần Ngô Quán Thiên mấy lần cố giăng mình vào bẫy để có thể tìm ra sở hở, cộng thêm tên Sở Phi bên cạnh cũng tạo áp lực, vậy mà đều bị mấy câu nói mà lão đầu nhắc nhở hắn phá giả hết. Hàn Nhật không khỏi cảm thán.
"Ngươi về sau cũng phải cố gắng như vậy, hôm nay ngươi có quá nhiều sơ hở, may ta kịp nhắc nhở không khó có thể thoát ra" Lão đầu lập tức nhắc nhở.
"Được rồi ta sẽ cố gắng mà, vậy tiếp theo ta phải làm gì nữa"
"Vụ lần này ta chỉ giúp ngươi vậy thôi, còn đâu ngươi tự mà nghĩ cách đi"
"Lão đầu nè người đừng bỏ ta vậy chứ. Ôi!"
Thấy lão đầu lại thực sự không nói nữa, Hàn Nhật chỉ có thể cười khổ. Hắn cũng chẳng muốn đâm đầu vào nguy hiểm làm gì, chẳng qua phóng lao phải theo lao, đã chọn đi theo Lão đầu này thì phải vậy. Nếu thông thường có linh thạch hắn cũng chỉ nghĩ tu luyện thôi. Đằng này lão đầu lại bắt hắn mua cái mặt lạ kia để che giấu.
Cũng chẳng than phiền làm già nữa, Hàn Nhật bắt đầu suy nghĩ đối sách tiếp theo.
Hiện tại, cửa ải khó nhất coi như đã qua đi, hắn tạm thời an toàn, chưa bị phát hiện ra điều gì cả.
Mục đích lần này Hàn Nhật và lão đầu đương nhiên không phải là vài đây không, mà là chiếm một tiện nghi lớn, vì vậy càng khó thực hiện hơn.
"Lão đầu, nếu ông không giúp ta nghĩ cách thì có thể dạy ta vài cách để tự bảo vệ chứ"