Kết thúc vật đấu giá thứ nhất, thì Hàn Nhật là người được chú ý nhiều nhất, tin đồn hôm qua sớm đã lan nhanh, một tên lùn nào đó lại dễ dàng sai phái kẻ như Lâm Vũ Khải, lại cùng ngồi chung một kiệu với Ngô thiếu chủ, mơ hồ cho thấy kẻ này vị thế không nhỏ, nay tận mắt chứng kiến, mọi người lại nổi lên bàn tán.
"Cạch..."
Chấm dứt lời bàn tán phía dưới, Khổng lão tuyên bố.
"Vậy phẩm thứ hai chính là một Nhất Niệm Sinh quả, tác dụng cực thần kì, khong những có thể gia tăng thêm tuổi thọ hơn nửa năm, còn có thể trị nhiều loại bệnh. Giá khởi điểm một nghìn linh thạch, mỗi lần ra giá không thấp hơn một trăm linh thạch."
"Hả.. "
Lập tức ánh mắt tất cả mọi người trong đấu giá hội tụ hết về vật trên tay Khổng lão, cũng là một hộp kính nhưng bên trong đựng một quả hình thù có chút lạ lẫm, thân quả màu vàng, nhưng lại như một củ cải vậy.
Thấy mọi người như vậy Khổng lão hài lòng, vốn thứ này để đến gần cuối nhưng hiện tại phải dùng ngay.
"Khổng lão, ông nói thật chứ, thần kì vậy sao, vừa có thể tăng tuổi thọ lên nửa năm còn chữa bệnh được nữa" Một người tỏ vẻ nghi hoặc.
"Đương nhiên là thật, ta tuy chưa có dùng nhưng có thể đảm bảo hoàn toàn đúng, Khổng lão ta làm ăn luon không dám nói khoác, mọi người có thể chắc chắn điều đó." Khổng lão vẻ mặt tự tin, mọi người ở bên dưới cũng gật đầu, quả thật có chuyện này.
Một người khác nói to.
"Đúng vậy, ta cũng đã có nghe qua loại quả như vậy, nhưng khổng lão, ta có một thắc mắc, nếu ta nhớ không nhầm thì Nhật Niệm Sinh quả này là tăng một năm tuổi thọ mới phải, sao ngài lại nói nửa năm"
Khổng lão chắp tay " Quả nhiên là Đinh tú tài học cao hiểu rộng, đúng như ngài nói Nhất Niệm Sinh quả này vốn phải tăng một năm tuổi thọ"
Đinh tú tài vốn là thuộc một gia đình nổi tiếng về học thức, mọi người đương nhiên tin tưởng, lại nghe Đinh tú tài hỏi.
"Ta đoán chắc hẳn quả này khoảng hơn mười năm nữa là có thể hoàn toàn thành thục, vậy sao lại hái sớm như vậy"
Mọi người nghe vậy cũng khó hiểu, nếu thực sự đợi đến khi thành thục rồi bán chắc hẳn sẽ lãi hơn rất nhiều chứ, ánh mắt mọ người không khỏi nhìn về phía Khổng lão.
" Ha Ha...cái này nói ra quả thật có chút đáng cười, đúng như vậy chỉ cần thêm mười lăm năm nữa là nó sẽ thành thục, nhưng...Ha ha...ta sợ không đợi được để bán nó."
Nghe giải thích vậy bên dưới không khỏi cười to, thì ra lão già này lại còn lo mình đi sớm nữa.
"Khổng lão thật biết đùa, ông giàu như vậy chắc hẳn còn lâu mới lỡ đi"
"Thôi mọi người đừng trêu đùa với lão già ta nữa"
"Cạch"
" bắt đầu trả giá."
Chấm dứt bàn luận thêm nữa, Khổng lão nhanh chóng tuyên bố.
Không khí trong đại sảnh bắt đầu cũng trầm lặng, công dụng của Nhất Niệm Sinh quả đúng là thần kì, cuối cùng cũng có người bắt đầu trả giá.
"Hai nghìn"
Khoảng cách liền nhảy lên luôn một nghìn, nhưnv mọi người cũng không bất ngờ tiếp tục đưa giá.
"Hai nghìn lăm trăm"
"Ba nghìn"
"Ba nghìn hai trăm"
....
"Mộc Lâm huynh sao ngươi không có trả giá vậy, thứ này rất tốt đó." Thấy Ngô Mộc Lâm vẫn ngồi im nhìn, Hàn Nhật lay tay hắn hỏi.
"À, đúng là tốt thật, nhưng ta cũng không cần đến nhiều, dù sao cũng chỉ tăng nửa năm tuổi thọ mà thôi" Ngô Mộc Lâm vẫn như cũ, nhẹ trả lời, có vẻ thật không quan tâm.
"Vậy Ngô thành chủ, hay huynh có thể mua cho hắn cũng được mà, ta thấy hắn cũng đã già rồi, dùng thứ này rất hợp."
Hàn Nhật vẫn cố muốn hỏi, mục tiêu đã đề ra đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng khi nghe Hàn Nhật nói vậy, vẻ mặt của Ngô Mộc Lâm dường như hơi đổi, lại cười nói.
"À sức khỏe của cha ta vẫn rất tốt, chắc cũng chưa cần dung"
"Thì ra cha con lại không ưa nhau a" Hàn Nhật thấy thế liền càng chắc chắn, đảo mắt một cái lại nói.
"Mộc Lâm huynh, ngươi có thế cho ta mượn ít tiền để ta mua nó được hay không, ta thất thành chủ sức khỏe hơn người như huynh nói chắc hẳn cũng chưa cần ghấp"
Gật mình quay qua, Ngô Mộc Lâm khó hiểu nhìn Hàn Nhật " Sao vậy, chẳng lẽ sức khỏe huynh không tốt"
Không trả lời hắn ngay, Hàn Nhật hơi ngó xung quanh, nói nhỏ, giọng lại kèm theo chút thương tâm.
"Mộc Lâm huynh, nói thật, ta tuy ở Hắc Tinh Bang chức vị tuy không nhỏ nhưng bổng lộc cũng không bao nhiêu, mẹ ta hiện tại tuổi già sức yếu, sợ không trụ được bao lâu vì vậy huynh có thể..."
Đến đây Hàn Nhật dừng, Ngô Mộc Lâm đương nhiên hiểu ý, nói chắc như đinh đóng cột" Cao huynh, ngươi không cần khách sáo, ta coi như tặng chút đồ nhỏ mà"
Nói rồi Ngô Mộc Lâm liền hét giá.
"Năm nghìn linh thạch"
"Tiểu tử ngươi diễn quá đạt, không uổng công ta dạy dỗ, ngươi học mấy cái này ở đâu mà thành thạo lừa người như vậy" Lão đầu không khỏi khen.
" Đương nhiên, cái này ta biết từ lâu rồi, nghề của ta mà" Hàn Nhật vui mừng quá chưa nghe ra lão đầu trâm chọc, vẫn kiêu hãnh.
...
Dưới con mắt tức giận của mọi người, Hàn Nhật lại một lần nữa thu Nhất Niệm Sinh quả được mua với giá hai mươi nghìn linh thạch vào giới chỉ.
Ngườu giận nhất đang cố kìn nén đương nhiên là Khổng lão, trong lòng hắn thầm chửi, hôm nay người của chủ thành Hữu Châu lại không tới, mà làm hắn thắc mắc hơn cả, thiếu chủ Phạm Thần của Nam Trung thành đáng ra phải một hồi cạnh tranh gay gắt với thành Thanh La lại in hơi không có chút động tĩnh, chính vì vậy mới kiến Ngô Mộc Lâm làm cầm đầu, không có mấy ai dám cạnh tranh với hắn.
Nhìn Hàn Nhật vẫn bộ mặt tươi cười kia, hắn lại càng tức giận. Ho mấy tiếng, bộ mặt may lắm mới giảm được một chút khó coi.
...
Mấy lần sau.
"Cạch"
"Chúc mừng miếng Phượng Bạch ngọc đã thuộc về Ngô Thiếu chủ"
"Cạch"
"Chúc mừng thanh phi kiếm trung phẩm đã thuộc về Ngô Thiếu chủ"
"Cạch"
"Lọ Thạch Linh tuyền đã thuộc về Ngô Thiếu chủ"
...
"Cạch"
"Hoàng giáp linh khí trung phẩm thuộc về Ngô thiếu chủ"
Khi gõ tới lần thứ chín này thì Khổng Lão gần như già đi mấy tuổi, tay hoàn toàn vô lực, giọng khàn khàn.
Hôm nay có lẽ là ngày xui xẻo nhất đời hắn mất, vốn đấu giá hội lại như cửa hàng cho một mình tên Ngô Mộc Lâm, cả chín vật phẩm đều một mình hắn mua, Khổng lão chỉ muốn mắng to" Ngươi cũng phải biết vô sỉ một chút chứ, có để cho người ta sống nữa không"
Mà nét mặt Ngô Mộc Lâm cũng chẳng tốt hơn là mấy, hắn không có dám từ chối với Hàm Nhật, nhưng lý do ít nhất đưa ra cũng phảo hợp lý tí chứ.
Vợ ngươi ở nhà lâu chưa có tặng quà thì liên quan gì đến ta lại bắt ta mua hộ chứ, nhất là con ngươi ở nhà chơi đùa lại có kiểu sợ bị thương lên mua giáp linh khí trung phẩm về, đây là linh khí trung phẩm đó, không phải là quần áo đâu mà.
"Bây giờ sẽ là vật phẩm bán đấy giá cuối cùng" Khổng lão cuối cùng cũng hô tiếp.
Mọi người trong đại sảnh hiện tại cũng chẳng còn hào hứng như trước nữa, chỉ cầu mong sao về thật nhanh. Ai lại muốn mất thời gian mà chẳng được cái gì chứ. Thậm chí còn có người hoài nghi đây là đi xem người ta mua bán thì đúng hơn chứ chẳng phải cái gì đấu giá.
"Vật phẩm cuối cùng chính là Trúc Cơ Đan Một Viên, giá khởi điểm mười nghìn linh thạch, tùy có thể trả giá"
"Ầm"
Không như không khí tĩnh lặng trước đó, toàn mọi người đều đột nhiên đứng bật dậy, kể cả Hàn Nhật vốn không quan tâm đến vấn đề là vật phẩm gì chụt giật mình mà đứng dậy, tất cả mọi người ánh mắt tập trung hết về phía một chiếc lọ đang trên tay Khổng lão.
Không ai dám nghi ngờ đây là giả vì thứ này chắc chắn không ai dám nói đùa được.
Giờ phút này hầu như mọi người đều trở lên điên cuồng, trong mỗi gia tộc không ai không có những người tu vi cao để trấn hưng gia tộc cả.
Mà tu sĩ Trúc cơ tồn tại ở đây chưa hề có, cao nhất mơ hồ cũng chỉ đạt tầng chín mà thôi, mà việc đình chỉ họ tăng tiến cũng chính là vì thứ này, Trúc Cơ đan.
Nếu gia tộc nào mà có người tu vi Trúc Cơ trấn thủ thì chắc chắn địa vị tăng lên không phải là một hai bậc, cũng không có mấy người có thể trêu vào, việc đưa gia tộc về trung tâm Lam Vu đế quốc cũng sẽ gần thêm chút.
"Lăm Mươi nghìn linh thạch"
"Bảy mươi Nghìn linh thạch"
"Một trăm nghìn"
...
Mọi mức giá bắt đầu đưa ra, điên cuồng tăng lên, bây giờ mọi người không quan tâm đến ai nữa, thứ họ quan tâm dua nhất bây giờ chính là lọ trên tay Khổng Lão kia.
Hàn Nhật thấy tình hình như vậy khó có thể ổn, hắn đúng là rất muốn Trúc Cơ đan nhưng với mức điên cuồng như thế này sẽ khó mà vào tay dễ dàng.
Quy qua thấy Ngô Mộc Lâm cũng chẳng quan tâm gì nữa cũng ra giá, Hàn Nhật bất đắc dĩ lắc đầu, kiểu này muốn vào tay từ kẻ này là không thể rồi.
Hàn Nhật liền rời bàn cũng không ai để ý, hắn đi đến gần Phạm Thần, khi cũng vừa mới hô giá một trăm lăm mươi nghìn xong.
Vỗn nhẹ lưng " Này..."
Không phản ứng.
"Này Phạm Thần " Hàn Nhật lay mạnh tay.
Cũng không phản ứng, Phậm Thần vẫn đang hét giá.
"Phạm Thần" Hàn Nhật trực tiếp cho hắn một cước.
Phạm Thần bị một cước bất ngờ tí ngã, may cũng không phải người thường, chỉ hơi nghiêng người rồi lại lấy lại thăng bằng.
"Ô! thì ra là Cao đại nhân"
Nhìn người đá mình lập tức Phạm Thần cũng không dám động thủ nữa. Chưa đợi Hàn Nhật nói gì hắn đã vội nói:
" Cao đại nhân, lần này người không được cản ta nữa, ta muốn mua được nó"
Chả là suốt phiên đấu giá vừa rồi Hàn Nhạt luôn kìm chế hắn, bắt hắn ngồi im, không có ra tranh giá với Ngô Mộc Lâm. Nếu không với mâu thuẫn hai bên sao hắn lại để yên được.
Hàn Nhật bất đắc dĩ xua tay." Không có ý ta muốn là vừa rồi ngươi hứa mua cho ta một món đồ, bây giờ thì ta muốn đó chính là Trúc Cơ đan kia."
"Cái này..."
Phạm Thần nghe vậy mặt hơi khó xử, cuối cùng đành nói" Cao đại nhân, thứ này rất quan trọng với nhà ta, hay ngài có thể chọn một thứ khác"
"Hừ...quả nhiên, vậy các ngươi không cần tạ lỗi gì nữa."
Thấy Hàn Nhật tức giận, Phạm Thần biết mình lỡ lời, vội khuyên:
"Cao đại nhân, hay ngài có thể đợi ta mua xong rồi có thể bàn sau được không"
Nói xong đã vội hô.
"Ba trăm nghìn"
Hàn Nhật chỉ thầm mắng tên này thấy lợi liền chả quan tâm gì tới , tìm cách hạn chế hắn ra giá để giúp tích tiền lại dùng cho lần này vậy mà ài...
Cũng chẳng còn cách khác, lại quay về chỗ ngồi mà tìm cách lấy khác vậy.
Vừa vào bên trong một gian phòng khác, mấy người Hàn Nhật được Khổng lão mời ngồi cùng. Trên bàn không có nhiều món ăn chính chủ yếu lại là bình rượu cùng mấy đĩa món nhắm rượu.
Ngồi trên chiếc ghế được làm bằng vàng khối, được trùm một lớp da thú êm ái, Hàn Nhật không khỏi than sự giàu có của lão họ Khổng này. Tuy Vàng không phải kim loại quá quý hiếm nhưng cũng thuộc dạng có tiền mới có nhiều được, ước tính qua một chiếc ghế này cũng phải cả trăm linh thạch hạ phẩm chứ không đùa được, còn thêm lớp da thú này cũng khó xác định. Hắn cũng có ý định muốn lấy mấy cái ghế này nhưng tạm thời gạt bỏ, với thân phận hắn đang giả danh quả thật không hợp.
Nhớ lại vừa rồi cả đại sảnh hầu hết đều loại ghế này, xem qua cũng đến hơn hai trăm chiếc tính qua cũng đến mấy nghìn linh thạch à. Nghĩ vậy Hàn Nhật cí chút bực mình, nhớ lần trước cả đêm vất vả mới lấy của tên kia hai nghìn linh thạch, hắn chắc chắn đó chỉ là giới chỉ phụ của Ô Dương.
“Ngô thiếu chủ ngài giới thiệu vị này cho Khổng lão ta được làm quen chút được không. Làm ta thật tò mò mà !.”
Thấy Hàn Nhật vẫn đang ngồi nhìn quanh, không có ý muốn bắt chuyện, Khổng lão bản liền đứng dậy trước rót mấy chén rượu cho mấy người. Bưng một chén nói:
Quay qua Hàn Nhật, Ngô Mộc Lâm cũng bưng một chén “ Khổng lão bản, vị này chính là một người huynh đệ của ta ta, từ xa đến đây, tên Cao Thăng, lâu ngày lên, vì vậy ta đưa người đi thăm thú cảnh quan nơi đây”
“Ồ...” Khổng lão bản hơi bất ngờ,tuy còn nhiều nghi ngờ nhưng cũng tạm thời dừng lại, hướng tay bưng chén rượu hướng Hàn Nhật.
“ Vậy nếu Cao Thăng đã là người thân của Ngô thiếu chủ vậy thì Khổng lão ta đây xin kính một chén “
“Ta không rượu “
“ Cái này...”
Khổng lão bản có phần hơi tức giận, kẻ này năm lần bảy lượt không chịu nể mặt mũi của hắn chút nào, hắn tuy không có chức quyền gì nhưng nói đến tiền thì trong phạm vi ba thành này chỉ sợ không có mấy người dám nói hơn hắn, vì vậy mất người thành chủ ít chũng nể mặt hắn. Ngô Mộc Lâm bên cạnh thấy vậy liền nói :
“ Khổng lão là vầy, Cao Thăng huynh đây có bệnh trong người nên không uống được, hay là để ta uống thay được rồi”
Khổng lão xua tay: “ Vậy thì thôi đi, ta cũnng không muốn ép”
Ngô Mộc Lâm cũng chuyển đề tài hỏi: “ Khổng lão, lần đấu giá này ngoài mấy thứ ghi trên giới thiệu thì còn cái gì nữa không vậy.”
Hàn Nhật bên cạnh cũng liền tập trung chú ý, hắn đến đây vì thứ này mà.
Nhắc đến vấn đề này, Khổng lão liền vui vẻ.
“Ha ha...Ngô thiế chủ đừng làm khó ta đây là bí mật làm ăn mà”
Nói đế cuối còn làm thêm vẻ thần bí.
Bỗng nhiên lúc này Hàn Nhật đứng dậy
“ Các ngươi cứ nói chuyện, ta muốn ra ngoài một chút “
Ngô Mộc Lâm vốn muốn nói gì thì Hàn Nhật lại nói tiếp: “ Ta có thể tự bảo vệ mình, các ngươi cứ ở đây đi, ta chỉ là muốn ra ngoài cho khuây khỏa đôi chút mà thôi.”
Nói xong hắn dưới con mắt khó hiểu của mấy người trong phòng, đẩy cửa đi luôn ra bên ngoài.
Ngô Mộc Lâm nhìn vậy chỉ có thể cười khổ, kẻ này quả thật là một tên khó hiểu, hắn cũng không có ý định sai người bảo vệ Cao Thăng nữa, qua lời Lâm Vũ Vân hắncungx đã lắm bắt một ít thông tin về tu vi người này.
...
Ở Tam Thánh các này,đi vào thì khó nhưng việc đi ra thì rất dễ dàng, vì vậy Hàn Nhật không có bị ai ngăn cản.
Ngồi nghe mấy người kia nói chuyện đến cả phát ngán, lại có vẻ chả kiếm chát được gì, hắn cũng chẳng rảnh hơi ở lại, lắm bắt qua đấu giá hội cũng phải đến h mới bắt đầu, tí quay về cũng chẳng sao.
Tùy tiện chọn một phương hướng, cảnh sắc xung quanh đúng là chả có gì đặc biệt, lại mấy cái sạp hàng “cao cấp” mà thôi.
Ngắm qua...
Ngắm lại...
Bên trái...
Lại bên phải...
“Ôi mỏi cổ qua...”
Lắc lắc cái cổ, Hàn Nhật chán đến kinh, hắn thề nếu xong vụ này kiếm nơi khác mà tu luyện, làm cái sát thủ gì đó.
“Ài sao lại bị chặn lại lần nữa vậy ! “
Chán nản nhìn mấy người chắn trước mặt, Hàn Nhật thở dài, kiểu này lại sắp phải “luyện tập” chăng.
Lại nghe người thanh niên đứng đầu nói “ Ngài có phải vị Cao đại nhân gì đó? “
Khó hiểu nhìn thanh niên kia, Hàn Nhật cũng gật đầu
“ Phải, ngươi là ai có chuyện gì không”
Nghe vậy thanh niên kia liền cười “ Ngài cứ gọi ta là Phạm Thần là được, ta ý chỉ muốn mời ngài đi dùng chút cơm mà thôi.”
“Dùng cơm, có ngu mới tin ngươi” Hàn Nhật nhìn thanh niên cùng nhóm người này chỉ sợ không có thiện ý gì với hắn.
“Xin Cao đại nhân đừng nghi oan cho ta, chỉ là ta thực sự muốn mời ngài một bữa cơm mà thôi.” Phạm Thần thấy thái độ của Hàn Nhật vội giải thích.
“Ngài còn nhớ ngày hôm qua một người tên Pham Vũ Mặc chứ, hắn chính là nhị đệ của ta, vì vậy...
“ Ngươi đến báo oán sao” Hàn Nhật cười nhếch nói tiếp lời luôn.
“Không, thật sự không phải, ý ta nói đến đây để tạ lỗi với ngài mà thôi, không hề có ý gì xấu cả“.
Tạ lỗi, nghe vậy Hàn Nhật ngớ người, hình như tối qua hắn bắt tên Phạm Vũ Mặc quỳ cơ mà. Định làm cái gì đây, vẫn phải nous cái kiểu mình là người lớn “ Thì ra là vậy, nhưng ta hiện tại đang có việc bận hay là thôi đi.”
“Cao đại nhân ngài tạm khoan đi, có thể cho ta biết người có việc gì không” Phạm Thần vẫn không từ bỏ.
“Ta đi đấu giá hội”
“Thật là trùng hợp ta cũng sắp đi nơi đó, quả là ngài cùng ta có duyên, vậy chúng ta đi cùng nhau được không”
“Ngươi nói tạ lỗi ta đúng không? “ Nghe vậy Hàn Nhật Nảy ra một ý.
“Phải, ta muốn gặp người đúng là có ý đó “
“Ha ha vậy thì tốt, ta không thể ăn cơm cùng ngươi, vậy ngươi cũng có thể mua vài thứ trong đấu giá hội lần này cho ta là được.”
“Đương nhiên là được rồi, hiện tại cũng phải một giờ nữa mới tới hay là cùng tôi đi một vài chỗ vui chơi.”
“À cái này thôi đi, ta hiện tại cũng không muốn đi nhiều nơi nữa, hiện tại muốn về nghỉ ngơi, tí chúng ta gặp ở đấu giá hội là được”
Hàn Nhật thẳng từ chối, ở đây thì có gì mà đi chứ, tí lại nếu cùng về với tên này thì có chút không phải với Ngô Mộc Lâm a.
Thấy Hàn Nhật quả thật không muốn đi nữa Phạm Thần cũng chỉ đành nói “ Vậy được rồi, tí ở đấu giá hội nài muốn mua gì cứ nói một tiếng với tôi là được , tôi thật sự muốn tạ lỗi giùm nhị đệ. Không làm phiền ngài nữa, cáo từ”
Quay người đi, Hàn Nhật cười thầm, tạ tội sao, hắn không tin, chắc hẳn đã đoán ra thân thế hắn thì đúng hơn, Hàn Nhật cũng thật vui vẻ, hắn nhớ còn một người thành chủ nữa, chỉ ước tên đó cũng đoán ra thân phận hắn. Nghĩ đến tương lai tốt đẹp Hàn Nhật không khỏi vui mừng cười thành tiếng.
Đi thêm mấy vòng nữa hắn mới chịu quay về Tam Thánh Quán. Làm hắn bất ngờ là hiện tại ở cửa không còn vắng vẻ như lúc ban đầu hắn tới nữa mà liên tiếp những đoàn người đang tới.
Khi hắn vừa bước tới gần cửa thì đã có người chạy tới trước mặt, nhìn mới nhận ra đây chính là người tì nữ dẫn họ đi lúc ban đầu.
Cúi người thi lễ người tì nữ nói” Cao đại nhân xin ngài đi theo tôi, Ngô thiếu chủ đang đợi ngài”
Hàn Nhật gật đầu theo sự dẫn đường của người tì nữ đi qua mấy người giữ cửa thì cô ta mang ra một tấm thẻ, vì thế hai người đi qua mà không bị cả trở .
Vào lại đại sảnh Hàn Nhật mới thực sự thấy sự đông đúc của nó, mấy trăm chiếc ghế vậy mà giờ chỉ còn lại vài nơi trống, cứ hai ghế lại ghép thành một bàn . Đi hướng tới phía bục cao thì Hàn Nhật cũng đã nhìn thấy mấy người Ngô Mộc Lâm cùng Lâm Vũ Khải.
Khi hắn vừa ngồi thì Ngô Mộc Lâm mặt vui vẻ “ Thật may quá huynh đến kịp nếu không ta cũng định cho người đi tìm.”
“Mộc Lâm huynh khỏi cần lo lắng mà, chẳng phải ta vẫn yên lành hay sao, à vậy đấu giá hội sắp bắt đầu chưa vậy ? “
“Chưa có, cũng sắp lúc rồi , chắc Khổng lão đang sắp xếp.”
“Rồi rồi, đã vậy thì đợi một lúc nữa vậy, mà hình như thừa ghế thì phải tới giờ rồi mà” Hàn Nhật bỗng để ý, mấy dãy ghế đằng sau vốn đã đầy người ngồi, mà riêng dãy ghế của hắn là đặc biệt nhất, mấy chỗ khác một dãy phải tới chục bàn mà dãy này chỉ có đúng ba bàn, lại ngồi ngay đầu. Mà cũng chưa có thấy tên Phạm Thần kia đâu, chẳng lẽ hắn định quỵt a.
“Không phải vậy, chắc có lẽ họ chưa tới thôi “ Ngô Mộc Lâm nhìn theo hướng Hàn Nhật giải thích.
Dưới con mắt chờ mong của Hàn Nhật, cuối cùng thì Phạm Thần đã tới, đi theo hắn còn một người nữa, khả năng là một tên thân cận. Khi hắn bước vào cũng chú ý tới Hàn Nhật, đi về phía hàng ghế đầu lại ngồi cách chỗ Hàn Nhật một bàn, quay ra mới gật đầu với hắn.
Ngô Mộc Lâm thấy vậy hơi nhíu mày, thở một hơi cũng không nói gì nữa quay lên. Trên bục giờ Khổng lão cũng đã bước ra, nói với mọi người phía dưới.
“Chào các vị, mọi người chắc hẳn đã biết ta, nhưng ta vẫn giới thiệu chút, ta tên Khổng Diệp là chủ của Tam Thánh Các này, mọi người cũng có thể gọi ta là Khổng lão là được”
“ Thật là vinh dự cho Khổng mỗ khi hầu hết mọi người đều tới đây đông đủ”
“Như mọi người đã biết một năm Tam Thánh các mới có một lần đấu giá như vậy, chắc các vị cũng đang muốn mua được nhiều thứ tốt.”
“Đúng vậy, Khổng lão ông mau bắt đầu đấu giá đi, mọi người cũng đã đến rồi, giới thiệu gì nữa” Một người vốn tự tin có tiền đứng lên lớn tiếng nói.
Khổng lão vẫn đứng, dưới sự thúc dục của mọi người, cười ha hả.
“Ta đây cũng không dám nói nhiều nữa, buổi đấu giá hôm nay của Tam Thánh Quán chính thức bắt đầu.”
Dứt lời từ phía bên trong bước ra một người tì nữ, trên tay bưng một chiếc khay bên trên đặt thêm một chiếc hộp kính nhỏ.
Khổng lão đã đi đến chiếc bàn để chủ trì đấu giá, cầm chiếc hộp lên, mọi người mới nhìn kĩ , bên trong nó lại đựng một chiếc ấm nhỏ màu xanh biếc.
“Đây là chiếc ấm pha trà cách đây hai trăm năm, nó được làm bằng loại gỗ Nhan Thường khó bị mục nát, nếu dùng để pha trà sẽ tăng thêm hương vị thanh nhẹ cho trà, tương truyền khi trước có một người là nghệ nhân trà đạo đã dùng nó để pha cho thành chủ Tân Tiềm. Giá khởi điểm một nghìn linh thạch, mỗi lầ trả giá không thấp hơn một trăm. Bắt đầu ra giá.”
Lập tức mọi người bên dưới không khỏi nổi lên chút bàn tán, thành chủ Tân Tiềm hầu hết mọi người đã đều nghe qua, người này nổi tiếng giàu có tàn bạo, lại cực kì khắt khe mọi việc, nhất là trong ăn uống, người có thể pha trà cho hắn vừa lòng thì lại quả thật hiếm có, trước mặt đây chính là chiếc ấm pha trà làm bằng gỗ Nhan Thường.
“ Một nghìn hai trăm”
“Một nghàn năm trăm”
Đã có người bắt đầu ra giá, giá cũng vẫn tiếp tục lên
“Hai nghìn...”
“Cạch...”
Thấy lâu chưa ai ra tiếp Khổng lão gõ mạnh búa gỗ xuống nói.
“Hiện tại giá cao nhất là hai nghìn còn có ai ra giá nữa không”
Im lặng, hầu hết mọi người cũng không báo giá nữa, ánh mắt đều nhìn về phía Ngô Mộc Lâm, giá hai nghìn chính là người này ra.
“Nếu không ai ra gia nữa vậy thì... hai nghìn linh thạch lần thứ nhất...”
“Còn ai ra giá nữa...”
Khỗng lão vẫn cố giục mọi người, nhưng cũng chẳng ai ra thêm, đùa sao ai mà chẳng biết vị Ngô thiếu chủ này thích uống trà cơ chứ, mà đây là ấm pha trà tốt như thế sao hắn có thể bỏ qua được, ai lại rảnh hơi gây với kẻ này làm gì.
“ Hai nghìn lần thứ hai...”
“Hai nghìn lần thứ ba...”
“Cạch...”
“Xin chúc mừng, Ngỗ thành chủ đã có được chiếc ấm trà này” Khổng lão vẫn phải bất đắc dĩ mà chúc, ấm trà này vốn định bán ra ít cũng phải lăm nghìn, vậy mà lại mua với giá thấp như vậy.
Tay nhận lấy ấm trà vẫn được đựng trong hộp, Ngô Mộc Lâm liền đẩy luôn sang chõ Hàn Nhât.
“Cao huynh, lần trước ta may mắn biết được huynh thích uống trà, vậy xin tặng nó cho người biết dùng tốt nó.”
“À...à...được rồi, đa tạ huynh, ta rất thích nó”
Hàn Nhật nhận lấy ấm trà, lòng liền vui mừng cực kì, hắn chẳng quan tâm đến trà ngon hay không, quan trọng nhất là nó đáng tiền, dưới con mắt khó hiểu của mọi người xung quanh, Hàn Nhật thẳng thu vào trong giới chỉ. Quay qua lại thấy ánh mắt tức giận của Khổng lão, Hàn Nhật nhướng vai ý nói” Không phải tại ta nha, là hắn mua mà”