Trạng thái của Hàn Nhật lúc này cực kì không ổn. Trong tâm hắn đang hình thành một cái bóng ma, một nỗi hận, sát ý trong đoi mắt nhỏ bé đó tăng lên. Hắn hận, hận người bỏ rơi hắn, hận làm một kẻ ăn xin không tiền, hận người đã cướp Nhà đi.
Dưới con mắt ngơ ngác của bốn tên, Hàn Nhật đi đến trước mặt A Cẩu, tay không túm cổ hắn gặn từng giọng:
-Nói, tại sao đang yên lành, Nhà lại ra ngoài cùng các ngươi làm gì để lại bị bắt gặp.
-Buông ra, mau buông không huynh đấy nghẹt thở mất, buông tay.
Ba tên còn lại vội vàng phi thân đến cản tay Hàn Nhật lại, chỉ sợ cứ bóp vậy A Cẩu sẽ chết mất.
"Hừ"
-Cút.
Hàn Nhật không khách khí đạp ba tên ra, ba người đang chuẩn bị xông vào lại thì bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Hàn Nhật thì run sợ thối lui.
A Cẩu bị bóp chặt trong tay Hàn Nhật thì cực kì khó chịu, bất quá hắn lại không giãy dụa. Sau khi nghe Hàn Nhật hét ngoài kia hắn đã hiểu mình bị lừa. Đối mặt với ánh mắt kia hắn khổ sở khó khăn nói:
-Là ta không tốt, chỉ vì nghe tin đầu trấn...ự... có một nhóm người đến lại yêu cầu quái dị chỉ cần là nam tiểu hài tử...ự... đến đó cho họ xem lưng liền được 2 đồng nên vội kéo bọn họ đi. Chả ngờ Nhà nghe vậy cũng muốn đi lại đòi giả nam hài tử đến đó. Chỉ tại ta không cản muội ấy...
Hàn Nhật nghe xong ngẩn người, tay lập tức buông cổ của A Cẩu ra, sát ý trong mắt chợt mất mà bù lại là thống khổ, nước mắt hắn trợt trào ra. Hắn từ từ bước tưởng như vô lực vào bên trong, tiếp đó lại liền ngồi xuống bên đống linh thạch kia.
Bây giờ hắn có thể trách ai, chỉ tại hắn, một người không lo nổi cuộc sống cho muội muội của mình khiến con bé phải đi làm cái việc cải trang để lừa tiền kia. Chỉ tại hắn là một tên vô dụng, không bảo vệ nổi người thân của mình. Ta là phế nhân sao.
Tay Hàn Nhật nhặt từng miếng linh thạch trên đất vào trong túi, khi đã xong, tay lại cầm chặt nó, hắn một mạch đi vào trong góc đình kia. Đêm nay hắn cần an tĩnh.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Hàn Nhật vẫn đúng thời gian như mọi khi. Hắn nhét túi linh thạch kia vào ngực lẳng lặng đi ra khỏi đình kia. Tối ngày hôm qua, hắn trải qua cực kì khó khăn, một buổi tối có lẽ là tâm tình hắn không ổn nhất. Cảm xúc hắn ngổn ngang như tơ vò vậy, nhớ thương, hoài niệm, căm hận, quyết tâm... vô số cảm xúc kiến hắn không sao ngủ được mà chỉ suy nghĩ về nó.
Cuối cùng, hắn đã ra một quyết định cũng là quyết tâm của hắn. Mạnh mẽ, ta phải là kẻ mạnh nhất, chỉ mạnh mẽ mới có thể tìm được Nhà, chỉ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người mình cần. Đúng vậy hắn muốn là người mạnh nhất, không một ai có thể làm gì tổn thương hắn.
Con đường hắn đi hôm nay đã khác ngày hôm qua. Lúc trước ước mơ của hắn cũng không to lớn, khi trước hắn chỉ cầu có cuộc sống ấm no hạnh phúc cùng người thân, vậy hôm nay thứ hắn truy cầu lại cực kì to lớn-Là kẻ mạnh nhất.
Mà việc ban đầu hắn muốn là để đi theo con đường này chính là tìm hiểu thật kĩ về cái thế giớ này, quan trọng nhất là ngày hôm qua hắn chỉ biết Nhà bị bắt đi bởi một môn phái nào đó thôi, ngoài ra không biết gì cả. Mà muốn tìm hiểu đương nhiên phải đi đến chỗ đông người, vì vậy mà hắn trên đường đến quán trà.
Một lúc sau Hàn Nhật đã đến nơi, lần này hắn có ý định khác nên cũng không đình đi làm, nhưng vẫn nguyên bản như cũ chọ cửa dau mà đi bởi bộ trang phục hắn mặc vẫn là một thứ rẻ rách như mọi người nói. Khi đi vào thấy tiểu nhị kia vẫn có vẻ gấp gáp bưng bê như mọi khi, luôn chạy qua quán trà rồi trong bếp. Thấy lão bản cũng không có rảnh, Hàn Nhật biết hiện tại không được mà việc tìm Nhà cũng không thể ngày một ngày hai được.
Lại nghĩ xin nghĩ hiện giờ quá gấp sợ quán trà sẽ không cho vả lại nếu có thì cũng sẽ thiếu củi, lão bản ở đây đã có lòng giúp hắn nên hắn lại định buổi tối sẽ nói chuyện riêng sau.
Bữa nay Hàn Nhật tâm tình kiến hắn cũng không diễn tả nổi nữa, bổ ít củi mà lại không xong nhưng cũng may hôm qua có dư củi nếu không thì thật khó nói.
Đang lúc này thì tự nhiên có bóng người tới bên vỗ vai làm hắn giật mình:
-Cậu bé nghỉ thôi, trưa rồi mau vào lấy cơm mà mang về.
Ngẩng đầu thì trước mặt hắn là lão bản kia, vẫn khuôn mặt phúc hậu kia cười với hắn.
-À xin lỗi tại tôi không để ý, với lại tôi chưa có làm xong.
-Thôi, có lẽ chiều ít khách lắm, không cần làm nữa đâu, trưa nắng như vậy mau cầm cơm về, không có người lại đợi.
Trong lòng lão bản quả thật rất quý cậu bé này, mới bé mà đã có thể làm việc cực nhọc chịu khó thật là tốt, lại khi cậu bé trước mặt mày xin cơm mang về thì ông cũng đoán ra chắc hẳn hắn còn nuôi ai đó nữa.
Nghe vậy khuôn mặt Hàn Nhật lập tức buồn đi. Nếu lão không nói tới thì chỉ sợ hắn sẽ mang cơm về, trong lòng hắn thật vẫn không thể nào quen việc thiếu mất hình ảnh của Nhà trong cuộc sống.
-Hôm nay tôi có thể ăn ở đây được không vậy, cơm thì thôi tôi không mang về nữa.
-À...um tất nhiên là được. Ta mong còn không được có người ăn cùng.
Nhận ra giọng Hàn Nhật có chút tâm tư, lão bản cũng không hỏi nhiều mà đồng ý.
-Mà ngươi tên là gì vậy, từ lần trước ta vẫn quên không hỏi.
Bỗng nhớ ra điều này, lão bản liền quay lại.
-Tôi tên Hàn Nhật.
-Được rồi đi thôi.
Cuối cùng Hàn Nhật cũng buông rìu xuống đi rửa tay cho sạch sẽ, sau lại cùng lão bản đi vào.
Nói là trưa cũng không hẳn, nếu bình thường cũng gần chiều rồi, ttuwa là lúc quán đông nhất nên khi độ người ăn vãn quán liền trực tiếp đóng. Hàn Nhật cũng không biết sao quán này lại khì lạ như vậy nhưng trung quy hắn vẫn không hỏi.
Đi theo lão bản thì xuyên qua sau cái bếp một khoảng, nơi đây có một cái sân lớn cùng với vài chậu cây hoa cảnh, ngoài ra không còn gì khác. Đây là lần đầu tiên Hàn Nhật đi vào chỗ này, mọi hôm lấy cơm hắn chỉ trực tiếp đi vào bếp là xong rồi. Hàn Nhật không biết sao lại phải tới đây nữa, đang lúc hắn ngắm nhìn mấy cây hoa thì lão bản lại vẫy tay giục hắn đi vào cùng căn nhà trước.
Trước nhà có một phần mái chìa dài ra ngoài tại đây Hàn Nhật thấy có một chiếc bàn đá và các chiếc ghế xung quanh, bên trên chiếc bàn đã có một mâm thức ăn và cơm xẵn.
Bên cạnh Hàn Nhật lại thấy tiểu nhị kia xếp bát đũa. Khi xong tiểu nhị lập tức chạy đi.
-Lại đây ngồi ăn với ta.
Sau khi ngồi xuống lão bản lại vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh ý nói Hàn Nhật ngồi xuống.
Thấy lão bản nhiệt tình, Hàn Nhật cũng không kiêng kị mà trực tiếp ngồi xuống. Điều này lập tức làm lão bản vui vẻ:
-Nào ăn đi, không có gì cả cứ ăn tự nhiên.
Nhìn quanh một chút Hàn Nhật vẫn không động đũa, do dự một hồi hắn nói:
-Không còn ai ăn nữa sao.
Nghe vậy lão bản hơi nhíu mày không hiểu:
-Sao, còn ai nữa sao, hay ngươi lại mời người nhà mình đến à.
-Không có, ý tôi nói là người nhà ông đó. Sao tôi không thấy họ, chẳng lẽ họ bận chuyện gì sao.
Đột nhiên lão bản cười to, Hàn Nhật bên cạnh chẳng hiểu sao lại thấy có chút buồn chứ không phải là vui, lại nghe lão nói:
-Làm gì có mà bận, Nhà trước có hai người, cái bà già ác độc kia lại dám bỏ đi để lão già này ở lại một mình nên giờ chỉ có mình ta. Thôi ăn đi không nguội.
Hàn Nhật nghe cũng có chút hiểu rồi cũng không khách khí mà cầm đũa lên ăn. Cơm hôm nay hắn thấy cũng chỉ có vài món đơn giản như rau và đậu hũ ngoài ra không có gì hết nhưng thế là quá đủ với Hàn Nhật rồi. Bình thường hắn luôn nghĩ người giàu sẽ ăn khác tỉ như thịt cá gì đó chứ.
Đang Hàn Nhật lại nhớ ra chuyện chính bèn ngẩng đầu nói:
-Lão bản, tôi có thể làm nốt hôm nay rồi nghỉ được không.
-Hả, sao vậy ngươi đang làm rất tốt mà, hay ngươi đã tìm được việc khác rồi.
Lão bản đang ăn cũng lập tức dừng đũa. Lão thấy hôm nay cậu bé này rất khác thường nhưng cũng không nghĩ tự dưng lại xin nghỉ.
Sợ lão bản nghĩ sai Hàn Nhật vội xua tay:
-Không phải như vậy, chỉ là tôi có việc nên không thể làm được thôi.
-Có phải thân nhân ngươi xảy ra chuyện gì không, ta cũng không muốn hỏi nhiều nhưng ngươi không thấy quá gấp sao, nếu ngươi đi thì quán trà phải làm sao.
-Cái này, tôi thật xin lỗi nhưng việc này rất gấp.
Hàn Nhật cũng không muốn kể về chuyện của Nhà cho lão bản còn hắn cũng thật lòng xin lỗi, việc này vốn sĩ là tại hắn quá gấp lại bất ngờ nếu đổi lại là hắn cũng không cho phép. Tiếp đó câu của lão bản lại làm hắn bất ngờ:
-Thôi, ngươi đã quyết vật thì chiều nay không cần phải trẻ củi nữa, ngươi đi theo ta đi lấy một vài đồ cần thiết cho quán.
Trong lòng ông cũng thở dai, thằng bé này không biết có chuyện gì với nó nữa. Mới mấy tuổi mà phải...ài.
-Được, vậy tí sẽ đi luôn sao.
-Uk, tí cùng ta lấy ít đồ là ngươi có thể nghỉ. Ngươi không phải lo vẫn có tiền như mọi ngày.
Đã lo xong xuôi việc xin nghỉ, Hàn Nhật lại hỏi luôn:
-Lão bản....
-Đừng gọi như vậy cứ gọi ta là Dương thúc là được...
Không đợi Hàn Nhật hỏi lão bản đã gắt luôn, tay cầm chén trà từ từ đưa len uống.
Nghe vậy Hàn Nhật cũng không phàn màn gì mà trực tiếp đổi xưng hô, thực chất hắn thấy gọi lão bản cũng rất khó nghe:
-Dương thúc, thúc biết bên ngoài ra sao không. Ý là thế giới rộng bên ngoài ra sao đó.
-Ý ngươi là cảnh vật hay con người.
-Cả hai Dương thúc cháu muốn hiểu rõ chút.
-Ta không biết ngươi đừng hỏi.
Thấy Dương lão hình như cũng không muốn nói Hàn Nhật cũng im nặng.
.............................
Hàn Nhật chạy một mạch về cái đình kia khi đến đình đã nghe tiếng hét to của Nhà dường như đang rất tức giận:
-Tôi đã bảo là không muốn đi mà, tôi muốn ở lại sống cùng ca ca, bà mau đi đi.
Cùng lúc đó bên trong đình lại vang lên mấy giọng nói nữa:
-Đúng vậy, bà mọc từ đâu ra tự nhiên như một người điên vậy lại muốn mang muội ấy đi.
-Mau buông muội ấy ra, buông ra.
-Lũ ăn mày các ngươi cút ra, thế này mà là cuộc sống sao cái này vốn dĩ là ăn mày. Đi theo ta ngươi sẽ có rất nhiều thứ tốt.
Hàn Nhật nghe có một giọng rất lạ lại thêm lời nói kia nữa thì hắn có thể đoán chắc đây là người muốn đưa Nhà đi.
Hắn lập tức xông vào, sau đó Hàn Nhật thấy bên trong hiện tại đang có năm người, ngoài ba người anh em A Cẩu và Nhà ra thì còn có một người trung niên phụ nữ đang nắm thật chặt tay của Nhà nữa. Nhìn thấy có bóng người vào cả năm người lập tức quay ra, lập tức Nhà khóc lên:
-Ca ca mau cứu muội, bà ta là người xấu muốn bắt muội xa ca.
Mấy người A Cẩu cũng vui vẻ:
-Tốt quá cuối cùng ngươi đã về.
Cùng lúc đó, Hàn Nhật chạy về phía Nhà xoa đầu trấn an cô nói:
-Không sao ta đã ở đây rồi không ai làm gì muội được đâu.
-Um muội tin mà.
Sau khi trấn an được Nhà thì Hàn Nhật lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia:
-Bỏ tay ra.
Người phụ nữ khia đến bây giờ vẫn còn bất ngờ, vốn dĩ khi nàng nghe tiểu cô nương này nói mình có ca ca lên định thương lượng. Khi thấy Hàn Nhật bước vào lại cũng nghĩ hắn cũng như mấy tiểu hài tử bên cạnh đơn thuần là bạn lại không ngờ thằng bé này lại là vị ca ca kia.
Thấy người phụ nữ vẫn không chịu buông Nhà ra Hàn Nhật lại nhấn mạnh:
-Bỏ.....Ra...Bỏ bàn tay thối của bà ra khỏi muội muội tôi.
Người phụ nữ cuối cùng "Hừ" một tiếng rồi bỏ tay ra. Nàng không muốn cãi nhau với một tiểu hài tử.
Khi được thả tự do lập tức Nhà ôm chặt lấy Hàn Nhật mà khóc.
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn đám ăn mày trước mắt rồi quay mặt hướng Hàn Nhật nói:
-Ra ngoài một lát, ta có truyện cần thương lượng với ngươi.
Nghe vậy lập tức Nhà nắm chặt tay của Hàn Nhật lắc lắc đầu tựa hồ không cho hắn đi. Hàn Nhật mỉm cười gật gật đầu ý bảo không sao đâu. Thấy vậy Nhà mới lưu luyến bỏ cánh tay Hàn Nhật ra để hắn cùng người phụ nữ kia ra ngoài.
Khi đã ra khỏi đình phạm vị trương đối, lại xác định không có ai đi theo người phụ nữ mới nhìn Hàn Nhật đằng sau nói:
-Nói, người muốn cái gì thì có thê giao em của người cho ta.
-Không thể dù cho ta cái gì đi nữa, vả lại ta không có cái quyền như vậy.
-Hừ ngươi tưởng ra không biết ngươi muốn gì ư, lại làm ra vẻ, một tên ăn mày như ngươi đòi chỉ có thê là tiền thôi. Được rồi bao nhiêu tùy ngươi ra giá.
Nghe người trước mặt khinh thường mình như vậy, lại còn làm bộ dáng cao cao tại thượng cái gì cũng biết. Hàn Nhật cực kì tức giận trực tiếp quát:
-Người cút ngay cho ta, loại chó má nhà ngươi là cái gì mà đòi ta phải giao muội muội ta ra, cút.
Vừa quát Hàn Nhật cố hết sức đẩy người phụ nữ ra.
Mặt trung niên nữ tử thoáng đen lài, nàng trong môn phái người người phải kính ngưỡng nay lại bị một tên tiểu tử ăn mày xua đuổi sao nàng có thể nhịn được. Nàng phất nhẹ tay một cái Hàn Nhật đã bị ngã ra một khoảng cách.
Thấy với sức của mình không thê lay động được người phụ nữ trước mặt Hàn Nhật có chút giạt mình. Hắn biết sức mạnh của mình đến đâu so với thanh niên trai tráng không kém chút nào. Nhuang hắn rất nhanh sắp lại tâm tình, nhớ ra người này hình như xuất thân luyện võ nên thấy bình thường. Hàn Nhật từ từ đứng dậy vẫn ánh mắt thù hằn nhìn người trước mặt.
Người phụ nữ kinh thường nhìn Hàn Nhật:
-Ta thấy bộ dạng ngươi chắc cũng đã tu luyện qua, ngươi phải biết nếu ta mà muốn mang con bé kia thì căn bản không thể ngăn cản...
-Nếu vậy sao ngươi ngay từ đầu không làm luôn đi lại ra đây nói này nọ, ta biết ngươi căn bản sợ Nhà thù ghét ngươi. Hừ.
Không để người phụ nữ này nói tiếp Hàn Nhật trực tiếp đáp trả, điều hắn nói ra chỉ là đoán thôi cũng không chắc chắn mười phần.
Quả nhiên trung niên nữ tử ngẩn ra một chút. Đúng như Hàn Nhật nói nàng không dám mạnh mẽ đưa Nhà về nếu không sẽ sinh ra ác cảm đối với nàng lại không thể một mực chuyên tâm tu luyện. Điều này không tốt chút nào với nàng.
Suy nghĩ một chút trung niên nữ tử lại nói:
-Thế ngươi có thể làm gì cho con bé.
Hàn Nhật trả lời luôn:
-Ta có thể làm việc nuôi muội ấy.
-Chỉ vậy thôi sao, ta thấy ngươi chưa no nổi cho mình thì đúng hơn. Mà ngươi nghĩ chỉ đủ ăn thôi là đủ sao, ta có thể cho con bé rất nhiều thứ, đi theo ta nó sẽ không lo về cuộc sống từ địa vị đến sức mạnh.
Nói xong người phụ nữ im lặng nhìn Hàn Nhật.
Trong thâm tâm của Hàn Nhật thoáng chút giật mình, có phải hắn đã quá ngây thơ không hay chỉ vẻn vẹn chỉ làm được có thế. Không, ta có thể làm tốt hơn thế . Nghĩ xong Hàn Nhật lại ngẩng đầu lên nói:
-Ta sẽ có gắng. Mà lại có một thứ ngươi không thể cho muội ấy.
-Ta không tin cái gì ta lại không thể cho nó chứ.
-Hạnh phúc, ở bên ta muội ấy sẽ được hạnh phúc.
-Hừ, hạnh phúc có thể làm được gì chứ sao có thể bằng cái ta cho được. Còn nữa bây giờ thứ đó vẫn chưa cần thiết. Sao ngươi có thể bảo vệ nổi con bé chứ. Vì sao ngươi lại cố chấp như vậy.
Tựa hồ đã mất kiên nhẫn với Hàn Nhật người phụ nữ như hét lên, một luồng áp lực rất lớn đặt lên cơ thể Hàn Nhật kiến hắn như cõng trên lưng cả ngàn cân vậy. Cố gắng trống cự với áp lực đó, cả người hắn đứng thẳng, giọng đầy ngạo khí:
-Vì một lời hứa, ta đã hứa luôn ở bên muội ấy, chăm sóc cho muội ấy ngươi hiểu không, đó là lời hứa ta dành cho muội ấy ngươi có hiểu không...Ngươi có không.
Đoạn câu cuối cùng Hàn Nhật như hét lên. Võ công ngươi cao thì sao chứ lại có thể kinh thường đến vậy. Một lời hưa của ta quan trọng hơn nhiều, trừ khi Nhà muốn ròi xa hắn nếu không thì không ai có thể ép hắn.
"Phụt"
Tựa hồ không thể chịu nổi áp lực cứ đang tăng dần kia. Hàn Nhật trực tiếp bị thổ ra một ngụm huyết. Tuy vậy dáng người hắn vẫn không đổi, thân đứng thẳng như bút, ánh mắt đằng đằng sát khí, kiên quyết và nhiệt liệt như trước. Hàn Nhật đang cưcj kì đau đớn, bên trong thân thể tựa hồ có những tiếng răng rắc phát ra từ xương.
Ánh mắt người phụ nữ có chút bất ngờ lại có chút tan dương, nàng không ngờ tên tiểu tử này lại có thể chịu áp lực khi bà giận giữ như vậy mà lại không tí nhíu mày. Trong lòng thầm xuýt xoa:"Nếu không phải tiểu tử này tư chất biến dị thì với ngạo khí như vậy ắt tiền đồ rất lớn".
Thấy tình hình không mấy lạc quan trong lòng người phụ nữ lại đành bất đắc dĩ làm hạ sách. Đúng lúc đang định thực hiện thì lại thấy Hàn Nhật đột nhiên cúi đầu xuống tựa như đang suy nghĩ, sau một hồi lại thấy hắn ngẩng đầu lên, mà câu tiếp theo lại làm cho người phụ nữ giật mình.
-Thật sự bà không thể buông tha cho muội muội ta sao.
Người phụ nữ không ngờ Hàn Nhật lại thay đổi nhanh như vậy, thoáng chốc chuyển từ bị đọng sang chủ động, lại hỏi thẳng như vậy. Thậm chí người phụ nữ nghi mình đang nói chuyên với một người trưởng thành, làm sao một đứa trẻ lại suy nghĩ nhanh như vấy. Gật mình chỉ trong thoáng chốc rồi người phụ nữ cũng trả lời dứt khoát:
-Không thể.
-Dù tôi làm thế nào đi chăng nữa thì bà vẫn muốn dẫn Nhà đi phải vậy không.
-Đúng vậy căn bản ngươi không có lựa chon.
Hàn Nhật cười khổ mặc dù biết trước câu trả lời và kết quả này từ khi nhận ra sự chênh lệch về hai người hắn đã biết nhưng hắn vẫn cố đến lúc này. Là con người, rất nhiều người cũng vậy mặc dù biết trước chắc chắn sẽ thất bại nhưng con người ta vẫn cố gắng mà đâm đầu vào đến khi biết được kết quả lại càng khổ hơn. Hàn Nhật tâm tình của hắn lúc này cũng như vậy bây giờ biết được kết quả này hắn rất khổ sở. Giọng hắn run run:
-Có thể mang ta đi không.
Người phụ nữ nhìn Hàn Nhật một hồi rồi trả lời:
-Không thể.
-Tại sao chứ ta bị làm sao chả lẽ tư chất ta không tốt.
Lúc này Hàn Nhật trược tiếp hét lên nước mắt tuôn trào ra, nắm tay thật chặt.
-Không phải vấn đề tư chất, người tư chất... ài ta cũng không biết giải thích thế nào nữa, nói chung tư chất của ngươi hoàn toàn dưa vào công pháp còn ngươi không theo ta được cũng là vì tông phái ta không thu nhận nam tử mà chỉ nhân nữ.
Trả lời vấn đề này người phụ nữ cũng bất đắc dĩ, rồi lại nói:
-Có phải ngươi đã suy nghĩ lại, cho muôi muội ngươi đi với ta.
-Không thể.
Vẫn giọng kiên quyết đó của Hàn Nhật.
Ạc người phụ nữ không biết nói gì nữa, tâm tình tên nhóc này thật khó đoán. Sau lại cười khổ:
-Ngươi tên gì.
Hàn Nhật cũng không hiểu ra sao, tự dưng lại hỏi vậy nhưng hắn vẫn trả lời:
-Hàn Nhật.
-Um ta sẽ rất nhớ cái tên này.
Nghe người phụ nữ thì thào trong miệng, Hàn Nhật đang định nói thì tự dưng thấy người phụ nữ phất nhẹ cánh tay. Tiếp đó ý thức hắn liền mơ hồ, chỉ nghe có tiếng nói bên tai:
-Ngươi đừng cố tìm con bé, với thực lực của ngươi thì chưa đủ được chỉ sợ ngươi ngay cả cửa cũng chưa nhìn được đã bỏ mạng.
Lưu phúc trấn, hiện giờ trời cũng đã ngả về tây, các hàng quán ven đường đã có một số bắt đầu thu dọn lại, một số thì lại cố bán nốt, người trên đường tuy đã ít hơn nhưng lại vẫn có cái nhộn nhịp của nó. Lúc này không biết từ đâu ra một cái bóng vụt qua mọi người, thỉnh thoảng cái bóng người này đụng vào một số người nhưng chung qui tốc đọ vẫn không giảm. Điều này làm cho mọi người ở đây bực mình chỉ chửi vài câu cho đỡ tức rồi quang cảnh lại như cũ.
Bóng người này lao được nhanh ta khỏi đám đông thì tôvs đọ tăng lên rất nhiều, sau đó lại chạy vào một con hẻm vắng người, cuối cùng lại xuất hiện ở trước chiếc đình cũ.
Cái bóng người này đúng là Hàn Nhật, lúc hắn tỉnh dậy, đầu óc choáng váng. Sau lại phát hiện, mình bị bỏ ở ven bìa rừng, cách trấn một khoảng cách rất xa. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều gì mà cắm đầu chạy một mạch thật nhanh về, trên đường hắn cực kì lo lắng cho Nhà, không biết Nhà có bị người phụ nữ kia làm gì không nữa.
Khi bước vào trong đình, Hàn Nhật nhìn thật nhanh xem còn thấy Nhà và người phụ nữ kia đâu không, nhưng lại lầm hắn thất vọng, trong đình bây giờ chỉ còn bốn người A Cẩu ngồi kia ngoài ra không có gì khác.
Hàn Nhật đang định đi hỏi tung tích Nhà từ đám người A Cẩu thì đã thấy cả nhóm đổ về phía hắn hung hăng đánh mình.
Do không phòng bị, lại chạy đường dài Hàn Nhật đã sớm mất sức căn bản khó tránh khỏi, bị nhóm bốn người thay nhau đánh.
Đang không hiểu chuyện gì thì lại nghe A cẩu vừa đánh vừa điên cuồng gào:
-Thằng chó chết, tao đã nhìn nhầm mày, tại sao mày lại có thể nhẫn tâm vậy được. Mày còn là con người không. Nhà tốt với mày như vậy mà mày còn làm vậy được.
-Mẹ kiếp, đánh mày bẩn tay tao nhưng tao vẫn phải đánh.
Hàn Nhật đang cố chịu đòn, nghe việc liên quan đến Nhà hắn lập tức vùng dậy, muốn nói gì đó thấy dáng điên cuồng của bốn người thì bỏ qua ý định này lập tức dùng sức mạnh mà chế ngự.
Vừa đánh Hàn Nhật cũng điên cuồng không kém, vừa đánh hắn vừa hét to:
-Nhà bị làm sao muội ấy đâu rồi, nói.
Giờ đây hắn chả có thời gian đánh nhau vớ vẩn này, quan trọng nhất là biết tình trạng của Nhà, quyền cức đấm đá phát huy đến cược hạn. Tromg lòng Hàn Nhật thấy bất đắc dĩ sao hôm nay bọn này lại khó đối phó vậy chứ.
Thấy Hàn Nhật nói vậy, nhóm bốn người có chút ngẩn người nhưng quyền cước vẫn ra nhanh không ngừng.
Chả mấy chốc khuôn mặt của năm đứa trẻ trong chiếc đibhf đã tím bầm, khuôn mặt như thể biến dạng vậy. Thế mà chúng vẫn cứ đánh, căn bản trong tâm trí chúng không nghĩ đến việc phải dừng lại.
Cứ như vậy sau một lúc lâu, cả năm người cùng kiệt sức mới chịu buông nhau ra. Mỗi người đều thở hồng hộc vì mệt và đau.
-Đánh xong rồi thì mau kể cí chuyện gì với Nhà đi, còn nữa vì sao các ngươi lại đánh ta.
Trong năm người có lẽ Hàn Nhật ít bị thương nhất, ngoài một số chỗ trên người bị tím ra còn đâu đều ổn cả. Thấy mấy tên kia cuối cùng cũng mệt hắn trực tiếp hỏi luôn thắc mắc trong lòng, không thể nào vô duyên vô cớ mấy tên này lại điên cuồng đánh hắn như vậy.
A Cẩu vừa rồi hắn cũng đã chút giận bớt đi tức tối trong lòng nên tâm trạng cũng đã ổn lên không ít, kinh bỉ nhìn Hàn Nhật, hắn mới nói:
-Chuyện gì sao, ngươi còn giả gây ngô gì nữa. Khi ngươi cùng mụ già kia đi một lúc, thì bà ta đã quay về một mình và đã nói ngươi chính miệng nói Nhà chỉ là gánh nặng của ngươi, không làm được gì chỉ tốn cơm nên ngươi bán muội muội ngươi với giá trăm linh thạch gì đó rồi. Vì vậy bà ta trực tiếp bắt đi Nhà rồi. Ta thật không hiểu Nhà, lúc bị bắt lại vẫn tin một kẻ bạc tình như ngươi.
Lời của A Cẩu có chút chua xót, mấy ngày qua bốn huynh đẹ bọn chúng và Nhà cũng đã hiểu nhau hơn. Đối với mấy tên ăn mày như chúng được sự chăm sóc của Nhà nữa nên trong tâm hắn thực sự đã xem Nhà là người thân rồi.
Hàn Nhật ngồi bên nghe vậy đại khái hiểu chuyện gì, thì ra người phụ nữ kia, bắt Nhà đi lền viện một lý do đơn giản vậy để lừa Nhà và mấy tên này, nhưng hắn vẫn không sao hiểu nổi, vì sao lại lý do khó tin như vậy để lừa Nhà. Nhìn lại bọn A Cẩu, bọn chúng sống là ăn xin nếu không có chút mưu trí sao có thể tin dễ dàng như vậy. Thở ra một hơi Hàn Nhật nói:
-Ta không có, ta không biết gì hết, vừa rồi ta bị người phụ nữ ấy đánh ngất đi, khi tỉnh lại đã chạy ngay đến đây. Ta cũng không nói vừa rồi như ngươi.
-Giờ này rồi mà ngươi vẫn còn trối cãi được, ta là ăn xin nhưng cũng không thể mặt dày như người. Được nếu ngươi bảo không phải vạy ta hỏi ngươi cái túi trên người ngươi là cái gì, hừ.
A Cẩu không khách khí mắng chửi đoạn tay vừa chỉ về chiếc túi bên hông Hàn Nhật.
Theo hướng chỉ tay của A Cẩu, Hàn Nhật cúi xuông nhìn bên hông mình. Đến bây giờ hắn mới để ý, bên người mình từ bao giờ lại xuất hiện thêm một cái túi, tiện đó hắn liền đưa tay xuống cầm lên và trực tiếp mở đổ ra đất. Chỉ thất bên trong túi rơi ra rất nhiều những tinh thể trong suốt tứ giác, thử cầm lên một viên xem xét Hàn Nhật thấy cảm giác thoải mái thấm vào cơ thể.
Theo như lời A Cẩu nói đây có lẽ là linh thạch, là thứ dung để đổi lấy Nhà.
Thấy vật trên tay Hàn Nhật, nhóm bốn người càng trắc hơn, đúng như Hàn Nhật nghĩ dù sao bọn chúng đã lăn lộn trong cuộc sống này nhiều rồi lại đâu có thể dễ tin người như vậy, mà đây lại còn là một người xa lạ. Chỉ là đang lúc tức giận lại thấy đúng lúc người phụ nữ dẫn Nhà đi thì Hàn Nhật lại về thì lại quá trùng hợp, xong lại nhìn thấy chiếc túi bên hông Hàn Nhật thì nhóm bọn hắn đã trắc đến yams phần.
-Sao, giờ ngươi lại câm như hến thế, không còn gì để nói sao, súc sinh như ngươi mới có thể làm ra chuyện này. Ngươi cứ câm vậy sao.
A Cẩu ngồi một góc tức giận hét lên.
Chỉ là lúc này Hàn Nhật tay cầm linh thạch không có tâm trí nghe. Hắn vội chạy như điên ra trước cửa hét lên trời:
-Nhà muội có còn ở đây không....Mụ già kia trả muội muội cho ta, ta biết ngươi vẫn còn ở gần đây, ngươi mauu nói gì đi chứ.
-Nhà muội nghe thấy thì mau thưa đi, ta không có làm như vậy đâu.... bà già kia mau xuống đây, mẹ kiếp lão tử giết ngươi....
Lúc này, bọn người A Cẩu đã đến trước cửa, nghi hoặc nhìn Hàn Nhật đang điên cuồng vừa gọi vừa chửi bới ngoài kia. Nhìn trạng thái bây giờ của Hàn Nhật giống như kẻ điên vậy, cứ hét không ngừng nghỉ.
"Bịch"
Hàn Nhạt vô vọng nhìn về phía bầu trời ngồi bịch xuống đất, miẹng vẫn còn thều thào"mau ỷar muội muội cho ta".
Thực ra khi vừa rồi nghe sự việc đã diễn ra lại nhìn thấy chiếc túi bên hông hắn đã hoàn toàn hiểu được mọi việc. Người đàn bà kia, sau khi đánh ngất hắn liền cho chiếc túi bên hông hắn, lại để hắn ở một nơi tương đối xa nơi đây rồi lại đi đến và bịa ra câu chuyện kia. Để Nhà triệt để toàn tâm hướng về mình và không còn lưu luyến thì, khả năng rất cao sẽ cho Nhà đứng gần đó nhìn, lại vừa lúc hắn đi về mang theo chiếc túi kia. Còn khả năng giữ lại để nhìn cảnh tượng bên trong này là không thể, nhưng dù biết vậy hắn vẫn cố hét. Có lẽ đây là cách hắn xả đi mối căm thù này.