Buổi tối vì mưa nên Phong lão sắp cho Hàn Nhật cùng Dương thúc một phòng ở nhà ông.
Sau khi ăn cơm xong hai người một già một trẻ đi về phía phòng được chuẩn bị trước. Đây chỉ là một phòng ngủ đơn giản có một giường, mặc dù Phong lão có đề nghị thêm một phòng nữa rồi nhưng cũng không hiểu sao Dương lão nhất quyết không chịu.
Vì trời cũng đã về khuya nên Hàn Nhật cùng thúc trược tiếp nằm xuống ngủ. Nhưng chả hiểu sao tâm tình Hàn Nhật nhộn nhạo quá, từ khi biết có thể tới nơi kia đẻ học lên mạnh mẽ, hắn không thể ngừng suy nghĩ được. Người thì cứ xoay đi xoay lại trên giường, trên mặt lúc thì cười lúc thì khóc.
Tâm tình so với hôm qua không khác mấy nhưng xen vào đó lại thêm một niềm vui nho nhỏ, chẳng qua Hàn Nhật nhà ta đang suy nghĩ về tương lai, Lúc thì tự tưởng tượng cảnh mình gặp lại Nhà sẽ hạnh phúc vui vẻ ra sao, lại nghĩ mình sẽ mạnh như thế nào, cuộc sống tương lai có vui không. Cho dù là ai cũng sẽ như hắn cả, tâm hòn suy nghĩ lung tung.
-Sao hồi hộp à, cũng phải thôi lần đầu đi xa mà.
Dương lão bên cạnh tự nhiên nói.
-Xin lỗi thúc, tại cháu mà thúc không ngủ được. cháu cũng chả hiểu ra sao nữa tâm tình không tài nào ổn được.
-Haz, ta cũng là người từng trải lên cũng đôi chút hiểu tình cảnh của ngươi hiện giờ, nhưng ta hỏi thật lại một lần nữa, ngươi muốn đi ra cái nơi đó thật sao.
-Vâng, cháu suy nghĩ và quyết định rồi, đây là cháu phải đi, nơi đó có thứ cháu cần tìm.
Sau khi nghe Hàn Nhật nói vậy thì Dương lão bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, ông đi về phía cái bàn, tay xờ hộp quẹt rồi châm cho đèn sáng, lại ngồi xuống:
-Ra đây, nếu cháu muốn đi ta cũng không có quyền cản, ra đây nghe ta dặn một số điều.
Hàn Nhật ra ngồi bên cạnh, hắn ngồi im không nói gì chỉ đợi nghe lời dặn dò, đây là lần đầu tiên ngoài Nhà lại quan tâm hắn như vậy, Hàn Nhật muốn được hưởng thụ.
-Ta cũng không dám nói nhiều về bên ngoài, khi cháu ra đó nên tự cảm nhận thì tốt hơn. Biết ta lần đầu tiên gặp cháu có cảm giác thế nào không.
-Lúc đó cháu gặp ta và đòi một công việc khó, khi đó cả người cháu không có gì để cho ta chắc được, từ độ tuổi, thân hình, quần áo...Căn bản khi đó cháu có van xin ta cũng chỉ sợ ta không đồng ý.
Hàn Nhật tò mò nhìn về Dương thúc:
-Tại sao vậy, khi đó cháu cũng rất thấy lạ, như mọi lần thì cháu không thể vào được thì đúng hơn.
Dương thúc mỉm cười, nhìn về ánh mắt của Hàn Nhật:
-Chính là ánh mắt, giọng nói, khí chất. Ánh mắt cháu thì cực kì tự tin, giọng nói thì kiên nghị, khí chất thì khác đứa trẻ bình thường rất nhiều. Khi ngày cháu đầu tiên đi làm thì ta đã biết mình chọn đúng.
Nghe vậy Hàn Nhật bất ngờ, hắn không ngờ mình lại được nhận làm vì lẽ này.
-Nhưng.....
Đột nhiên Dương thúc lại chuyển giọng.
-Từ sáng hôm nay, ta không biết vì sao ánh mắt cháu rất khác, như thiếu mất một phần tự tin, còn bù lại là sự kiên cường. Mặc kệ cháu như thế nào, ta sẽ mong không gặp cháu với sự thiếu tự tin này, cháu hứa với ta được chứ.
-CHÁU HỨA.
Hàn Nhật giọng nói có chút kích động, nói to.
-Còn..........
...................................
Đêm nay Dương thúc nói với Hàn Nhật rất nhiều, mỗi một thứ ông đều cân nhắc rất kĩ và dăn dò nhiều. Nhưng chung quy những điều ông dặn dò lại không phải là cẩn thẩn, nhắc nhở nguy hiểm bên ngoài ra sao hay tránh lòng người, thứ ông cho hắn lại là sự tự tin, không sợ hãi. Hàn Nhật không biết thứ này về sau đã làm nên một con người kiêu ngạo, không bao giờ khuất phục, khí chất ngang trời.
Sáng hôm sau, Hàm Nhật vẫn dậy rất sớm. Đi ra ngoài cửa, hắn lại nhìn ngó xung quanh hoa viên, thấy không có gì hắn mới bắt đầu luyện tập thân thể một chút. Mọi hôm thì Hàn Nhật không bao giờ tập vì mỗi ngày việc hắn làm đã là rèn luyện rồi. Chỉ vì hôm nay lại không có gì, làm hắn có chút không quen, buồn không được mà tập một ít.
Buổi sáng hôm nay Hàn Nhật sau khi gặp Dương thúc thì ông lại nhất quyết đòi về lại nói là ở quán có việc, không thể ở lại cùng hắn được. Vì vậy quyết định để hắn lại đây còn mình thì về luôn, mà ông cũng không cho Hàn Nhật tiễn gì cả, cứ viện cớ xui xẻo, như vậy nhanh đi gặp vợ. Với việc này Hàn Nhật cũng kiên quyết không ít, kiến buổi chia ta hai người lại thành buổi cãi lộn, cuối cùng thì Dương lão cũng thành công ra về mà không bị quấy rầy.
Đến buổi trưa thì hắn lại được Phong lão báo cho biết đã được rằng, nhóm thương nhân đó đi cùng, chỉ là không được làm gánh nặng cho họ là được. Điều này làm cho Hàn Nhật cực kì vui vẻ, còn vấn đề gánh nặng thì càng không phải lo nữa.
Sau khi xác định thời gian cụ thể thì Hàn Nhật lại xin Phong lão ra ngoài thành để mua một ít đồ dùng cho việc đi xa. Vấn đề tiền thì ngày hôm qua thúc đac cho hắn một ít vậy nên số linh thạch trong tay hắn vẫn được bảo toàn.
Vật phẩm Hàn Nhật mua cũng không có gì nhiều đơn giản vài bộ quần áo, một ít đồ dùng để chữa thương khi cần nữa. Đặc biệt, hắn còn cố ý mua thêm một con dao găm nhỏ để giắt vào bên người, ai mà biết được có gì bất ngờ xảy ra không chứ. Còn về vấn đề lương thực Hàn Nhật đã nghe Phong lão nhắc qua, đối với đứa trẻ như hắn thương nhân cũng chỉ cần hắn làm vài việc vặt là coi như họ nuôi hắn cũng được, họ không quan trọng gì chút lương thực.
Chuẩn bị tất cả đã xong xuôi, Phong lão lập tức tự dẫn Hàn Nhật đi gặp những người kia.
Khoảng cách hai nơi cũng khá gần nên hai người Hàn Nhật chẳng mấy mà đến. Nơi đây, xung quanh là một vùng đất trống rộng lớn, các hàng hóa chất thành từng đống trên các xe, bên khác lại có một đàn ngưa tầm trăm con, Lúc này Hàn Nhật thấy nọi người nơi đây đang chất các đồ lên xe gọn gàng, lại một vài người đang thu dọn những cái lều nhỏ rải rác xung quanh.
Nhìn cảnh này Phong lão cũng có chút bất ngờ, tiếp đó lại đưa Hàn Nhật đi đến hướng một người thanh niên.Khi này người kia mới quay ra nhìn về Phong lão rồi lại nhìn Hàn Nhật tiếp đó liền cười:
-Ô đến rồi sao, đây có phải là cậu bé mà ông nói không.
-Đúng vậy, nhưng mà sao các người lại đã thu dọn đồ đạc vậy.
-À đúng rồi, tự nhiên trưởng đoàn nói phải đi gấp nên quyết định đi sớm hơn dự tính, may mà hai người đến kịp không chỉ sợ tôi cũng quên.
Nghe vậy trên mặt Phong lão lập tức có một chút khó chịu, nhưng vẫn cười:
-Không sao cả, được rồi Hàn Nhật đây là Trần Thanh Lương huynh, là người sẽ chiếu cố cháu trên đường đi. Được rồi, ta phải đi đây, chúc cháu đi bình an nha.
Nói rồi Phong lão cũng lập tức đi.
-Thanh Lương huynh hiện tại thì đệ làm gì.
Vị Thanh Lương kia cũng quay ra cười với hắn, tiếp đó Hàn Nhật được sự sắp xếp của vị này ở một cái khung chứa hàng còn trống trên một xe ngựa. Với việc này Hàn Nhật cũng không để ý nhiều, mục đích của hắn chỉ là đi nhờ thôi, chỗ ở ăn mặc hắn cũng không quan trọng. Mà hắn cũng biết, hai bên căn bản xa lạ, lại không được lợi ích gì như vậy là quá tốt rồi.
Cứ thế chuyến xe bắt đầu đi, theo như lời của Dương thúc thì Hàn Nhật biết nơi hắn đến là Đát La thành, chỉ biết nơi đây cực kì rộng lớn cũng là nơi có những người mạnh mẽ kia, nơi hắn có thứ mình muốn.
Trên đường đi thì mỗi ngày ở nơi dừng chân công việc của Hàn Nhật cũng chỉ là phụ giúp họ nấu cơm, ngoài ra không có việc gì cả.
Theo hướng đi từ đông sang tây, đoàn thương nhân cứ như vậy tiến thẳng tới.
Cứ thế, thời gian chả mấy chốc đã nửa tháng trôi qua, đường đi của đoàn có chút mấp mô, khúc khuỷu, chú yếu là xuyên qua các rừng cây, có đoạn lại phải vượt qua đồi núi. Nhưng đoạn đường như vậy đúng là vô cùng khó khăn. Có khi gặp may lại đi qua một số thành nhỏ, đoàn của Hàn Nhật lại mua chút thức ăn và lương thực rồi lập tức đi ngay.
Trên đường đi xung quanh cảnh vật luôn luôn thay đổi rất nhiều, nơi thì đẹp đẽ động lòng người có nơi thì tan hoang. Cũng vì vậy trên đường đi Hàn Nhật cũng học được không ít thứ mới lạ như các loại cây mới hay các đồ vật hắn chưa thấy qua.
Đoạn đường cũng không bình yên như vậy, có những lúc lại gặp một số cảnh cướp chặn đường hay yêu thú trong rừng tấn công nhưng căn bản đều bị đoàn người của hắn đánh bại. Cũng vì vậy nên hắn biết nhưng người trong đây đều biết võ mà lại còn rất cao nữa, đương nhiên những lúc như thế Hàn Nhật đều chạy lén ra xem, hắn bây giờ rất quan tâm thứ này.
-Hàn Nhật, đi chuẩn bị ra đây cùng ta.
Bỗng dưng bên ngoài truyền tiếng gọi, Hàn Nhật nhận ra đây là giọng của Thanh Lương huynh kia.
-Được rồi đệ ra ngay.
Hiện tại trời cũng là trưa rồi, Hàn Nhật lại phải phụ nấu cơm. Khi ra ngoài thì đã thấy vị Thanh Lương kia đang vẫy vẫy tay về phía hắn ở xa, Hàn Nhật cũng từ từ bước tới kì quái hỏi:
-Sai không nấu cơm lại ra đây làm gì.
Hiện tại chỗ hắn đang đứng xung quanh là rừng cây, đoàn xe cách đây cũng khá xa.
-Không có, ăn đệ không cảm thấy chán sao, lại vừa may có người đi dò đường phát hiện nơi có nấm đốm đỏ rất nhiều giờ đệ cùng ta đi hái.
Thanh Lương huynh hình như rất hòa hứng với việc này, thấy vây Hàn Nhật cũng đồng ý đi theo, hắn cũng không biết nấm đốm đỏ là gì nhưng qua nhiều ngày tiếp xúc với nhiều thứ mới lên hắn cũng dần quen.
Cứ vậy hai người cùng nhau vào sâu trong rừng, đi được nửa tiếng thì trước mặt Hàn Nhật cây cối rậm rạp hơn bên ngoài rất nhiều, lại thêm một số bụi cây lớn nữa.
-Ở đằng đó, dưới gốc cây kia đệ thấy chưa mấy cái cây mộc ở gốc cây đó.
Thanh Lương đột nhiên vỗ vai Hàn Nhật sau lại chỉ về hướng gốc cây gần đó. Hàn Nhật quay ra thì thấy đây là một gốc cây rất khác nhưng cây xung quanh, nó không cao lên mà lại xòa cành ra, bên dưới gốc thì mtj số nơi bị mọt nên đùn chút mùn gỗ ra, trông rất ẩm ướt, bên trên mấy chỗ đó lại mọc ra vài cây nấm màu vàng điểm nên trên vài mảng đỏ nữa. Hắn chắc đây là nấm đốm đỏ mà Thanh Lương nhắc.
Tiếp theo lại nghe Thanh Lương nói:
-Bây giờ bên đó có hai cây, đệ ra hái mấy vây nấm trên đó còn ta thì vào sâu một chút xem có thể tìm được mấy hương vị khác không.
Nói xong, Thanh Lương trực tiếp đi vào bên trong rừng.
Hàn Nhật cũng chả buồn nói, cầm cái túi đi về phía cái cây mà ngắt nấm xuống. Việc ngắt nấm này cơ hồ rất đơn giản chả mấy chốc hắn đã ngắt hết ở trên cây đầu tiên. Qua cây thứ hai công việc cũng nhanh không kém nhưng đến khi hắn rẽ một đám nấm mọc ở dưới gốc kia ra thì tự dưmg thấy các cây nấm phát ra chút màu sắc lạ. Chút kì quái Hàn Nhật liền gắt xem thử mấy cây nhưng khi lấy ra lại như bình thường, khi này hắn mới để ý bên dưới lớp nấm kia có một thứ gì đó mới phát ra ánh sáng.
Vội cầm ra xem thử, hóa ra đây là một viên cầu bé bằng đầu ngón tay, trên đó phát ra bẩy đạo ánh sáng khác nhau xen lẫn tỏa đều viên cầu này, chỉ có điều ánh sáng phát ra tựa hồ rất yếu ớt. Xem xét kĩ một hồi căn bản ngoài phát ra ánh sáng đó tựa hồ ngoài đẹp một chút thì không có gì cả. Tiện tay Hàn Nhật cũng đáp luôn vào túi áo, hắn nghĩ thứ này nếu sau khi tìm được Nhà, mà tặng chắc cô bé sẽ rất thích, dường như hắn đã quên con đường đó rất xa vời.
"Gràoooo"
Đúng lúc Hàn Nhật đang mải nhặt nấm thì đột nhiên có thiếng gầm to làm hắn gật mình, tiếp đó liền có một bóng đen từ bụi cây gần đó phi ra.
Một canh giờ sau Hàn Nhật cùng Dương thúc ra chuồng cạnh quán trà lấy một con ngựa và lấy thêm một chiếc xe nữa.
Cứ thế hai người lên cùng chiếc xe, Dương thúc thì điều khiển ngựa còn Hàn Nhật ngồi cạnh đó nhìn ngó xung quanh, xe chạy từ từ ra đầu trấn.
Ở đầu trấn lúc này đang tụ tập một đám trẻ con, bọn chúng đều tầm tuổi từ - tuổi. Bọn trẻ này đang vây xung quanh một chiếc bàn gỗ, ngồi ở đó là hai người đàn ông trạc một cao một lùn. Sự nói chuyện chạy nhảy của đám trẻ khiến đây cực kì náo nhiệt.
-Mẹ kiếp ngươi cút ra, ta đã bảo kiểm tra rồi thì cấm vào nữa mà, còn dám bôi nhem nhuốc để cải trang nữa, lão tử dễ lừa vậy sao.
Đây là giọng nói của người đàn ông cao lớn kia. Ngữ khí của hắn cực kì tức giận tay thì đang chỉ về một tên nhóc mặt lấm lem, tóc hơi rối, người thì cửi trần.
Người đàn ông lùn bên cạnh mặt buồn ngủ có chút chán nản, tay nhẹ kéo người kia:
-Bình tĩnh chỉ là đám nhóc thôi mà, có chút ham tiền là đương nhiên. Còn tên kia mau đi ra đi, làm thế không được gì đâu.
Người cao lớn tâm tình vẫn tức giận, từ hôm qua mới bắt đầu cái vụ xen lưng được tiền mà tên lùn đặt ra hắn đã thấy vớ vẩn rồi. Gì đâu có cái trấn dù to gần bằng cái thành đi chăng nữa thì đâu ra lắm đám tiểu hài tử thế. Làm hắn cảm thán dân ở đây khỏe kinh người có lúc hắn còn nghi hay nhà nào ban đêm không có đèn thắp nữa.
Lắm mấy cũng còn không sao mấy, bắt đầu từ trưa hôm nay, có mấy tên tự cho mình thông minh đi cải trang nhố nhăng vào để được tiền, lúc đầu thì chấp cho qua, nhưng càng về sau càng nhiều làm hắn tức điên lên.
Hắn hét to:
-Còn tên nào dám như thế nữa lão tử trực tiếp tịch thu tiền, lột luôn quần xuống. Rồi người nào chưa kiểm tra thì vào đậy.
Nghe vậy lập tức đám trẻ hỗn loạn:
-Thôi xong thế này thì không được tiền nữa rồi.
-A Long về thôi, không được tiền nữa đâu vào là bị tụt đấy.
-Mẹ, phí công ta bôi bẩn cả khuôn mặt, giờ lại mất ciing đi rửa.
-Chết cha, ba tao bắt lừa được đồng mới cho về, giờ mới được có đồng, sao về.
-Hai tên nhìn mặt ngu ngu mà khôn ra phết.
....................................................................
Nghe vậy tên cao kia tức tí muốn ra vả cho đám nhóc này mỗi đứa một cái, lão tử mà ngu yhif chết từ đời nào rồi, nhìn lại tên lùn đang ngồi ở bàn ngáp kia lại thấy muốn.......
Không khí bắt đầu hỗn loạn, chung quy không có một tên nào vào nữa. Mấy phút sau nơi đầu trấn chỉ còn lại chiếc bàn, hai người đàn ông, một người mặt ngơ ngác còn người kia thì ngủ.
Đúng lúc này có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, trên xe một người đàn ông trung liên và một tên nhóc hướng ngoài Lưu Phúc trấn mà đi.
"RẦM"
Người đàn ông cao kia lập lức một cước đá tan cái bàn, còn người lùn đang ngủ trên đó thì.... bay ra năm mét.
-Cái gì thế....Au ui gãy lưng lão tử... Tên kia ngươ ngứa đòn à, không thấy ta đang ngủ sao.... D...m....
Người lùn trên đất không ngừng mắng chửi, tay vẫn còn cầm một chân bàn.
-Ngươi nhìn kìa, đứa trẻ đó chưa kiểm tra. Đoạn tay chỉ về chiếc xe ngựa ở phía xa xa.
-Rồi sao chứ, sao ngươi không đi mà ra đó còn chỉ cái gì.
-Ngươi ra đi ta mệt rồi.
-Ngươi đi mà ra sao kêu ta.
-Ta không chắc lắm, kiểm tra cả trấn không được gì, còn một đứa chắc không trúng. Lại chả nhẽ ra chặn xe lại kêu, làm ơn xuống xe cái cho ta xem cái lưng.
-Đã thế còn đạp ta làm gì... ui da đau quá... ngươi không thể nhẹ chút sao... Ta không đi nữa.
-Thấy ngứa mắt muốn đánh ngươi cho tỉnh ngủ, mà ngươi không ra sao ta phải ra.
-Cái........
......................................................................................................
Đi xe ngựa cùng Dương thúc một lúc, hiện tại đã ra khỏi Lưu Phúc trấn một khoảng khá xa, hiện tại xung quanh ngoài cây cối thì không còn gì khác, đây cũng là lần đầu tiên hắn đi xa vậy, bình thường trấn rất rộng nên hắn chỉ quanh quẩn ở đó, bên cạnh lại có Nhà nên cũng không tiện đi lại, Hàn Nhật không kìm được quay ra Dương thúc hỏi:
-Thúc sắp đến nơi chưa vậy.
Dương thúc đang ngâm nga hất gì đó lại nghe Hàn Nhật cười nói:
-Sao lần đầu tiên xa nhà à, yên tâm sắp tới rồi. Nếu ngươi muốn ra ngoài phải quen dần đi.
-Ừ, cháu biết rồi.
Hàn Nhật hỏi xong cũng không nói gì nữa chỉ yên nặng ngắm nhìn xung quanh.
Nửa canh giờ sau, tại cổng thành Đồng Xuyên một chiếc xe ngựa từ từ tiến vào.
-Đây là Đồng Xuyên thành, sao không khí không khác gì ở trấn chứ.
Dương thúc đang dắt dây cương ngựa nói. Trước đó ông đã nói qua cho Hàn Nhật về nơi đây rồi, hiên tại lại không nhịn được giới thiệu. Tỉ như người biết nhiều thứ hơn người luôn thích nói cho mọi người thứ họ biết vậy.
Hàn Nhật cũng gật gật đầu, nơi đây so với Lưu Phúc trấn thì không khác mấy, các cửa hàng quán còn người mua hàng cũng nhộn nhịp, chỉ khác có thêm cái cổng thành. Hàn Nhật cũng không có hứng thú lắm.
Thấy bộ dạng kia của Hàn Nhật thì Dương lão bên cạnh cũng thở dài:"Sao tâm tình của đứa bé này khác với đứa trẻ bình thường vậy, rốt cục có việc gì đã xảy ra mà biến một đứa trẻ ngây thơ thông thường thành như vậy...ài"
Bỗng nhiên ở đằng trước, có hai bóng người nhảy ra từ đâu đó, một mặc áo bào lam người còn lại là nâu, tay của mỗi người đều cầm là một thanh đao lớn, cứ vậy mà chém vào người kia.
Bị dọa cho giật mình, Hàn Nhật liền lùi ra sau một bước nhưng mắt vẫn chú ý hai người đàn ông đang chém nhau kia.
Chả mấy chốc đám đông đã vây kín xung quanh hai người kia làm chắn hết tầm mắt của Hàn Nhật kiến hắn không thể nào xem được. Tự dưng, ở vai hắn thấy có người đang đẩy hắn, Hàn Nhật nhìn lại chủ nhân của cánh tay đó là Dương thúc, theo đà đẩy, Hàn Nhật từ từ tiến vào đám đông.
Nhìn vào bên trong, Hàn Nhật thấy hai người kia thân đã đầy những vết thương, tay vẫn không nhừng múa đao.
Tự dưng không hiểu vì sao động tác của người áo nâu tự dưng chậm lại, người áo xanh kia liền bắt lấy cơ hội mà đâm vào ngực người kia một đao.
"Ah.."
Tiếng hét đau đớn thảm thiết của người áo nâu vang vọng, đủ thấy đòn vừa rồi mạnh thế nào. Đột nhiên, người đàn ông áo nâu kia lại không hề lui lại để giảm vết đâm từ đao kia mà trái lại còn tiến lên một bước. Tay phải vung lên chém đao về phía người áo xanh, hiển nhiên chọn cách đồng quy vu tận. Quả nhiên người áo xanh không ngờ tới, thấy một đao về phía đầu mình theo bản năng né tránh, nhưng trung quy không thoát nổi. Cứ như vậy cái đầu cứ thế mà chém rụng, trong con mắt của người đó có thể thấy sự không bằng lòng mà ra đi như vậy, còn người đàn ông áo nâu kia sau khi chém rụng cái đầu thì tay cũng buông xuống. Cuộc chiến diễn ra cực nhanh làm mọi người xung quanh bàng hoàng, ở giữa đó hai cái xác vẫn đứng vững.
Điều này làm cho Hàn Nhật bên cạnh xem có chút nổi da gà, hắn cứ nghĩ nếu là mình thì ra sao đây, liệu có đau không, có sống được không. Chung quy Hàn Nhật chỉ là tiểu hài tử tuổi không hơn kém, nếu không bị sao mới là quái thai. Trong lòng hắn thực sự muốn tránh không nhìn cảnh máu thịt kinh tởm này nhưng chả hiểu sao tâm hắn lại tự mách bảo mình cần xem, không những xem mà còn phải cảm thụ nữa, hắn tự nhủ với lòng mình"ta rồi sẽ quen thôi".
Đang nhìn hai cái xác kia thì bên trong đám đông xuất hiện một nhóm người đi về phía cái xác, nhóm người này trên người mặc một màu đỏ và đen xen vào nhau, trông hết sự bắt mắt. Họ không nói gì mà một người cầm bao to, người còn lại thì cầm thi thể mà nhét vào.
Hàn Nhật bây giờ mới để ý điều là, mọi người xung căn bản không chút hoảng sợ, trái lại còn xem như thưởng thức một vở kịch vậy, tâm tình hết sức bình tĩnh chỉ trỏ vào cái xác. Hàn Nhật thật sự không hiểu, mấy người này bị sao vậy, lại nhìn mấy người đang thu gom xác chết đã xong, người thứ ba thì cầm ít cát đen cứ thế mà dải xuống vũng máu đến khi chỉ thấy cát thì thôi.
Công việc đã xong, ba người kia không ở lại chút nào mà cứ thế đi ra, đám đông lúc này mới tản ra. Mọi người lập tức trở lại như thường, chỉ để lại Hàn Nhật ở đó ngây như phỗng, mạng người sao lại nhỏ bé như vậy, cái chết cũng thật quá dễ dàng, người chết không khác biệt một con thú chết. Trong thâm tâm Hàn Nhật cảm thấy thấy sự kinh tởm với sự việc đang diễn ra này.
-Đi thôi, sắp muộn rồi, không nhanh thì không thể lấy được hàng tốt đâu.
Đang lúc tâm tình của Hàn Nhật không ổn, Dương thúc sau lưng hắn mới dục, Hàn Nhật cũng ậm ờ đi theo.
Trên đường đi ánh mắt Hàn Nhật có hơi khác thường nhìn Dương thúc, mọi ngươif kia hắn không biết chẳng lẽ vị thúc thúc này cũng như họ sao. Dường như nhận ra ánh mắt thất thường của Hàn Nhật, Dương thúc mới quay đầu ra nói:
-Thấy lại lắm sao, có gì thì cứ hỏi.
Có đôi chú bất ngờ nhưng Hàn Nhật vẫn hỏi thẳng:
-Những người ở đây sao vậy, có chém giết như vậy mà sao không ai cản, cháu thấy rõ ba người kia có vẻ rất giống người giữ trật tự, khi mới bắt đầu thì họ đã có mặt ở đó mà.
-Vấn đề này sao, rất đơn giản, công việc của họ căn bản chỉ là giũ cho nơi này không hỗn loạn mà thôi, còn đánh giết như vậy không liên quan cả.
-Không hỗn loạn, được rồi còn nữa, sao thái độ mọi người ở đây như không có việc gì vậy.
-Quen, họ hôm nào cũng thấy nên cũng đã quen rồi.
Đối với từng câu hỏi của Hàn Nhật thì Dương thúc trả lời rất tự nhiên, tựa như việc này không to tát là bao.
-Ô, Dương lão bản cuối cùng ông đã tới.
Đúng lúc này, ở đằng trước có giọng nói vang lên, nhìn Hàn Nhật chỉ thấy một dáng người lùn mập đang đi tới, hai tay đang dang ra, trên mặt còn nguyên một nụ cười.
Thấy người này Dương thúc cũng vui vẻ mà ôm tới, khi buông ra thúc nói:
-Phong lão bản, hôm nay ông có hàng tốt không vậy.
-Kìa, ông nói gì vậy đương nhiên tôi vẫn để riêng ra một phần tốt cho ông rồi, hôm nay có trà mới nhập đảm bảo rất tốt, ông vào xem luôn nào, đi.
Đơn giản buộc ngựa vào cột bên cạnh, Hàn Nhật cùng Dương thúc đi theo hướng phong lão kia, khi đi đến một gian phòng bên trong có vẻ như phòng khách thì Dương thúc đột ngột quay đầu nói:
-Ngươi cứ ở ngoài đợi đi đợi ta kiểm trà và một số đồ rồi là về.
Tiếp đó Dương thúc đi vào bên trong. Nói là cho Hàn Nhật ngồi đó với việc đi vào không khác là mấy, vì căn bản từ gian phòng này có thể nhìn hết vào bên trong cũng có thể nghe.
Hàn Nhật cũng chả có tâm tình đâu mà quản truyện này, thực hắn giờ vẫn chưa biết hắn đi theo có tác dụng gì nữa, hắn đành nằm dài ra bàn.
Sau một lúc cuối cùng, hai người kia cũng ra nói chuyện rất vui vẻ. Hàn Nhật bít ý lập tức ngồi dậy, Hai người cùng ngồi xuống tay Dương thúc vẫn đang cầm theo một chén trà.
-Phong lão này, sao đột nhiên hôm nay mọi đồ lại tốt hẳn lên như vậy, ông lại vớ được cái gì rồi chứ.
-Đâu có, không giấu ông làm gì, thực ra có một nhóm thương nhân lớn qua đây nghe nói họ đến từ một nơi cách đây rất xa, lại đi qua cái thành nhỏ này mmay mà tôi mua được ít thứ tốt từ họ.
Giọng của Phong lão cực kì vui vẻ.
-Vậy sao, ông có biết nơi nào không vậy.
-Cái này tôi cũng nghe mang máng, chỉ biết nơi đấy toàn tiên nhân gì gì đó.
-Ha ha, không phải tiên nhân đâu họ chính xác là người tu luyện thôi mà nhưng như những người chúng ta họ là tiên cũng không khác biệt lắm.
-Ah, vậy sao.
Phong lão có chút ngượng ngùng gãi đầu.
-Phonh lão người có biết hiện tại họ đang ở đâu không.
Hàn Nhật ngồi bên lúc này bỗng kích động dị thường, tay cầm chặt tay Phong Lão đang ở bên.
Bị gật mình bất ngờ kiến Phong lão tí ngã ghế, may mà có Dương thúc ở bên đỡ kịp.
-Cậu bé này là.
Sau khi bình tĩnh lại Phong lão kì quái quay ra nhìn Dương lão bản.
-Đây là người làm công cho tôi, mà ngươi hỏi làm gì vậy.
Đoạn cuối Dương thúc quay qua kì quái hỏi Hàn Nhật.
-Cháu hiện muốn đi cùng mấy người họ.
Hàn Nhật cũng tự nhiên trả lời, vừa rồi nghe ở nơi kia có những người mạnh như tiên thì Hàn Nhật hắn đã muốn đi rồi, nơi đó mạnh đương nhiên là nhiều môn phái, vậy nên việc tìm Nhà sẽ tới gần hơn
"Hả"
"Hả"
Dường như hai tiếng "Hả" cùng một lúc phát ra từ miệng hai người kia.
-Ngươi. Ôi được rồi, quyết định là của ngươi, Phong lão mau trả lời hắn đi.
Thấy Dương lão bản bên cạnh nói vậy, Phong lão cũng nói:
-Ta cũng biết được hình như ngày kia họ bắt đầu đi thì phải. Còn việc cho ngươi đi cùng không thì rất khó nói. Nếu ngươi muốn mai ta sẽ hỏi hộ luôn
Hàn Nhật nghe vậy thầm may mắn, thật là kịp lúc nếu không lỡ mất cơ hội này, không biết đến bao giờ nữa. Tiếp đó hắn liền nói cảm ơn với hai ngươi.
"Ầm...Ầm...""
Đột nhiên bên ngoài có tiếng sấm, Nghe vậy Dương thúc cười vỗ vai Phong lão
-Kiểu này lại nhờ huynh chiếu cố đêm nay rồi.
Các bạn thấy hay thì cảm ơn giùm mình nha.