Một buổi sáng thứ 7 đẹp trời. Tịch Hiên bước ra từ toà soạn báo Miracle, trên tay còn cầm theo tờ san báo mới nhất, trên mặt báo chính là hình ảnh của cô.
Cô bận bộ vest kẻ sọc xám lịch lãm, đường may vừa vặn với thân thể 1m60. Cô đứng trong một văn phòng, kiều diễm ung dung với dáng đứng uyển chuyển một tay chống trên bàn làm việc, một tay cầm lấy que kẹo Lollipop ngậm dỡ. Cô không bận áo bra, nên nhấp nhô đường cong của bộ ngực sau hai bên đường khuy nút áo thật làm người ta nghẹt thở, thêm cả khuôn mặt trang điểm thật mộng mị, vừa ngây thơ lại quyến rũ. Mái tóc xoăn bồng bềnh được thêm làn gió thổi càng làm cô đẹp bức người.
Khoé môi Tịch Hiên cong cong, rất tốt! Trong buổi sáng vừa ra số báo, đã tiêu thụ được ba ngàn bản, quả là con số không tệ. Cũng khá lâu cô không làm một bộ ảnh vừa nóng bỏng mà cũng vừa kín đáo như thế này, nên lúc chụp tâm tình cô rất thoải mái.
Nhìn đồng hồ đã 10 giờ,Tịch Hiên gấp rút trở về cửa hàng. Cô còn phân đoạn cuối cùng cho bó hoa cưới của Diệp Tuyết, chưa kể đến là chiếc vương miện cưới còn chưa kịp khô keo. Chật! Dạo này cô thật là đảng trí, có bao nhiêu việc cũng quên trước quên sau, đến khi nhớ thì nước đã đến chân, rút chân còn chẳng kịp.
Vì là toà soạn cũng gần và trên một con đường dài đến cửa hàng, nên Tịch Hiên đi bộ.
Cô lướt bao nhiêu ngã tư, chạy qua bao nhiêu bật thang bộ, chợt nhận thấy mình vừa lướt qua cái gì đó rất là quen thuộc. Cô cau mày, lùi lại vài bước, dừng trước quán cà phê vừa bước qua.
Chỉ cách cô chưa đầy hai mươi bước chân, lại quán cà phê cửa kính, nên Tịch Hiên cô nhìn rất rõ trong quán cà phê là Diệp Thiên Tân đang vui vẻ cười nói cùng một cô gái ngồi đối diện.
Chỉ nửa khuôn mặt thôi, Tịch Hiên có thể đánh giá được sự xinh đẹp của cô gái đó. Mũi cao, môi mọng đỏ, cười lên còn lúm đồng tiền. Cách ăn bận rất trang nhã, mái tóc đen được buông xuống càng tạo nên vẻ đẹp đằm thắm, bình yên kia.
Trong lòng Tịch Hiên dâng lên niềm khó tả được. Chắc chắn cô gái đó là Mạc Tiểu Hạ mà Diệp Tuyết nói.
Nhìn cách Diệp Thiên Tân ôn hoà chỉ vào những trang sách còn cô gái đó cứ gật gù như đã hiểu mà Tịch Hiên lại thấy khó chịu trong lòng. Cô cứ tưởng rằng những cử chỉ dịu dàng đó sẽ dành cho mỗi cô thôi, không ngờ đối với anh ta, ai cũng được! Đúng là cô quá đề cao bản thân mình.
Mà khoan! Cô ghen tuông? Tịch Hiên lấy tay chạm vào ngực mình, tim cô đang đập rất nhanh, mà đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào bên trong quán cà phê nơi có Diệp Thiên Tân.
Không lẽ cô đã thích Diệp Thiên Tân? Nên trái tim cô mới đau đớn, mới khó chịu khi nhìn anh cùng cô gái khác vui vẻ như vầy? Không thể nào! Bình tĩnh lại đi Tịch Hiên, cô và cậu ta không bao giờ có thể có kết quả tốt đẹp được.
Đúng vậy, sẽ không có kết quả gì ngoài giao kèo cả. Cậu ta rồi khi đã tìm được tình yêu đích thực cũng sẽ đá cô đi, lúc đó cô nhất quyết không được động tâm!
Đôi mắt Tịch Hiên đang bối rối thì cùng lúc Diệp Thiên Tân xoay nhìn ra cửa kính, bắt gặp được bóng dáng nhỏ thân quen kia.
Anh giật mình, đứng bật dậy, chính là Tịch Hiên. Cô đang nhìn anh cùng Mạc Tiểu Hạ với ánh mắt rất khó hiểu.
Chưa đầy hai giây sau, Tịch Hiên rũ mắt, xoay người bước đi. Diệp Thiên Tân hốt hoảng cực kì, anh liền bỏ chạy ra khỏi quán. Đứng trước cửa quán, lại ngó nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Tịch Hiên đâu nữa.
Lòng Diệp Thiên Tân như lửa đốt, anh nắm bàn tay lại thành nắm đấm. Chắc chắn cô sẽ nghĩ sai về anh cùng Mạc Tiểu Hạ, vừa mới thấy đó, bóng dáng cô giờ lại biến mất. Quán cà phê lại ngay ở ngã tư, anh còn chẳng biết bóng dáng cô ở đâu mà định hướng tìm kiếm.
“Thầy Diệp?” Mạc Tiểu Hạ cũng không hiểu chuyện gì, liền chạy ra theo nhìn Diệp Thiên Tân.
Cô chớp đôi mắt xinh đẹp, ngó nhìn người đàn ông cô đang thầm trộm thương mến. Khuôn mặt anh có chút tái nhợt, cô không khỏi thấy đau lòng mà nắm lấy cánh tay anh lay động.
Giấu sự kích động còn tồn lại trong đáy mắt, Diệp Thiên Tân nhìn Mạc Tiểu Hạ cười yếu ớt: “Không có chuyện gì, em vào bàn đi, tôi còn công chuyện phải đi trước!”
“Nhưng...” Mạc Tiểu Hạ buồn bã, cô vừa gặp anh chỉ chưa được một giờ nha, cô còn muốn ở cạnh anh lâu nữa. Rất khó khăn để nhờ bác mình là hiệu trưởng trường mời anh ra chỉ để học riêng hai buổi này thôi. Cô còn rất nhiều điều muốn làm cùng anh.
Diệp Thiên Tân không để ý Mạc Tiểu Hạ, anh bước vào trong quán lấy túi mình và kêu nhân viên tính tiền, vừa lúc tiếng chuông điện thoại anh reo.
Còn bóng dáng Tịch Hiên nấp sau cột điện ngã tư đã nhìn rõ được hành động của anh vừa rồi. Chạy ra, được cô gái đó nắm lấy cánh tay, xong cười nói lại đi vào quán. Diệp Thiên Tân và cô gái đó có lẽ trong thời gian đang tìm hiểu nhau chăng? Cậu ta còn cười nói vui vẻ thế cơ mà.
Cô phải thấy vui chứ? Chúc mừng cậu ta chứ? Vậy tại sao tim cô lại thấy đau nhói thế này? Xoa xoa vào ngực mình, cô cảm thấy thật khó thở.
Bất giác trống trải vô cùng. Tịch Hiên bèn xoay người rời đi.
...
Tiếng pháo nổ rộp lễ đường, Diệp Tuyết trở thành cô dâu đẹp nhất, sánh bước cùng Du Cẩn tuấn tú tiến về phía nhà hàng tiệc cưới đãi khách.
Tịch Hiên thây bộ váy dâu phụ thành bộ váy màu trắng kính đáo ôm eo dài đến mắt cá chân, cô ngồi vào bàn tiệc. Cô muốn rời đi nhưng làm vậy có khác nào Diệp Tuyết sẽ giết cô, mà ở lại cô cũng chẳng biết ngồi nói chuyện cùng ai, nên cô vẫn phải cắn răng chịu đựng vì tình bạn.
Hôm nay là ngày vui của Diệp Tuyết, tất nhiên ba mẹ Diệp mời bạn bè đến, trong đó có cả hiệu trưởng trường Trùng Lâm và cô gái Mạc Tiểu Hạ đó.
Ngồi cùng bàn, lại đối diện, nên Tịch Hiên có thể nhìn rõ Mạc Tiểu Hạ và nhận xét trong lòng. Cô cũng công nhận, Mạc Tiểu Hạ rất đẹp. Vẻ đẹp đằm thắm, yêu kiều lại thanh thuần vô tội, vẻ đẹp chỉ để người ta muốn nâng niu che chở. Là mẫu người yêu điển hình của các chàng trai hiện tại, mà cô cũng nghĩ, chuyến này Diệp Thiên Tân khó thoát khỏi ải mỹ nhân.
Hôm nay ngoài cô làm phù dâu, còn có cả hai người bạn trung học khác của Diệp Tuyết và có cả Mạc Tiểu Hạ. Trong những người có mặt ở nhà hàng, thì ai cũng phải trầm trồ khen ngợi dàn phù dâu xinh đẹp, làm càng nổi bật bữa tiệc cưới vốn dĩ đã xa hoa lộng lẫy này.
Nhìn Mạc Tiểu Hạ cười nói cùng người xung quanh, Tịch Hiên thấy mình thua thảm hại. Tuổi tác, vẻ xinh đẹp, học thức, chiều cao, cô điều thua không bật lại được. Nếu có chắc chỉ là sự nghiệp, trưởnh thành, tính tình người già thôi. Nếu chỉ cần quay về 10 năm trước, cô có thể còn so sánh được, nhưng giờ đã là 10 năm sau, cô chỉ là bà cô ngoài ba mươi và độc thân.
Mạc Tiểu Hạ nói cười cùng những người chị cùng làm phù dâu lúc trưa, chợt quay nhìn thấy Tịch Hiên cũng đang nhìn mình, e lệ, cô gật đầu mỉm cười. Sau một ngày tiếp xúc với Tịch Hiên, cô chỉ biết rằng Tịch Hiên là bạn của chị Diệp Tuyết và từng là mối tình đầu của Diệp Thiên Tân qua lời kể của hai phù dâu khác.
Phong thái nơi Tịch Hiên toát ra rất mạnh mẽ, khuôn mặt sắc sảo như được tạc tượng làm Mạc Tiểu Hạ cô có chút lo lắng. Vì theo thông tin cô nắm bắt được, Tịch Hiên có lui tới Diệp gia thường xuyên, nên cô sợ một ngày nào đó Diệp Thiên Tân lại động lòng trước Tịch Hiên một lần nữa. Vì thế, cô luôn tạo ấn tượng tốt với Diệp gia chỉ mong rằng họ sẽ mến cô. Còn về Diệp Thiên Tân, cô sẽ từ từ chiếm lấy tim anh, vì cô không tin mình sẽ thua kém Tịch Hiên.
Đang nhìn chăm chăm, bị phát hiện nên Tịch Hiên giật mình. Cô cũng nở nụ cười gượng với Mạc Tiểu Hạ, xong liền xoay mặt đi chỗ khác.
Trời ạ, không ngờ cô lại mất hồn như thế. Đầu óc cô bây giờ chỉ suy nghĩ về việc của Diệp Thiên Tân và Mạc Tiểu Hạ.
Tịch Hiên liền lấy chai nước trái cây trên bàn, mở nắp ra uống, mong cho mình tỉnh táo lại.
Đúng! Cô phải tỉnh táo lại. Diệp Thiên Tân cậu ta có quen ai hay yêu ai đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô cả, dù sao chỉ là giao kèo giữa cô và cậu ta sắp hết hiệu lực rồi. Bây giờ cô chỉ cần ngồi đợi cho cậu ta bảo rằng kết thúc là sẽ kết thúc.
Mà nhắc cậu ta thì cô càng buồn. Thì đúng là giữa cô và cậu ta chỉ là giao kèo, từ hôm bắt gặp cậu ta cùng Mạc Tiểu Hạ đến nay là hai hôm, cậu ta không nhắc gì đến chuyện đó, chỉ có cô là hay suy nghĩ vẫn vơ, làm chậm trễ chiếc váy cưới cho Diệp Tuyết, đến độ 4 giờ sáng nay mới hoàn thành xong những bước cuối cùng.
Cô và cậu ta chỉ gặp mặt lại nhau vào sáng nay thôi, nhưng cậu ta vì bận rộn đám cưới Diệp Tuyết nên chẳng nói được câu nào. Cho đến khi làm lễ ở nhà thờ, chào hỏi được vài câu rồi lại biến mất đến giờ.
Cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng, bị Diệp Thiên Tân xoay như chong chóng, trong lòng cứ bức rức không yên mà mặt phải giữ nét độ lạnh lùng. Cô hiểu chứ, như đã nói lúc đầu rằng cô và cậu ta sẽ không có kết cục đẹp như trong phim cả. Rồi cậu ta sẽ tìm được người yêu, huỷ giao kèo, cô và cậu ta lại thành người lạ.
Trong hai ngày suy nghĩ, cô biết mình động tâm cùng cậu ta rồi. Bằng chứng là đã xé nát bản thiết kế váy cưới cho khách khi nghĩ đến cái nắm tay của Mạc Tiểu Hạ khi nắm cánh tay cậu ta. Chật! Cô phải mau chóng quên cái tình cảm chết tiệt này thôi, vì ngay từ đầu đã không nên có.
Còn Diệp Thiên Tân? Chắc cũng chỉ là quan hệ trên giao kèo cùng cô một chút, huống chi hiện tại cô và cậu ta cũng không có gì gọi là đang yêu hay quen nhau cả, chỉ là những bữa ăn tối, những tin nhắn hỏi thăm và những cuộc ân ái tình nguyện từ cả hai bên.
Mạc Tiểu Hạ, cô gái này, có lẽ không xa sẽ là người yêu của Diệp Thiên Tân. Thế nên, Tịch Hiên cô, sẽ không để tình trạng giống như 7 năm trước xảy ra một lần nữa, mau cắt đứt càng nhanh càng tốt.
Cô bận bộ vest kẻ sọc xám lịch lãm, đường may vừa vặn với thân thể 1m60. Cô đứng trong một văn phòng, kiều diễm ung dung với dáng đứng uyển chuyển một tay chống trên bàn làm việc, một tay cầm lấy que kẹo Lollipop ngậm dỡ. Cô không bận áo bra, nên nhấp nhô đường cong của bộ ngực sau hai bên đường khuy nút áo thật làm người ta nghẹt thở, thêm cả khuôn mặt trang điểm thật mộng mị, vừa ngây thơ lại quyến rũ. Mái tóc xoăn bồng bềnh được thêm làn gió thổi càng làm cô đẹp bức người.
Khoé môi Tịch Hiên cong cong, rất tốt! Trong buổi sáng vừa ra số báo, đã tiêu thụ được ba ngàn bản, quả là con số không tệ. Cũng khá lâu cô không làm một bộ ảnh vừa nóng bỏng mà cũng vừa kín đáo như thế này, nên lúc chụp tâm tình cô rất thoải mái.
Nhìn đồng hồ đã 10 giờ,Tịch Hiên gấp rút trở về cửa hàng. Cô còn phân đoạn cuối cùng cho bó hoa cưới của Diệp Tuyết, chưa kể đến là chiếc vương miện cưới còn chưa kịp khô keo. Chật! Dạo này cô thật là đảng trí, có bao nhiêu việc cũng quên trước quên sau, đến khi nhớ thì nước đã đến chân, rút chân còn chẳng kịp.
Vì là toà soạn cũng gần và trên một con đường dài đến cửa hàng, nên Tịch Hiên đi bộ.
Cô lướt bao nhiêu ngã tư, chạy qua bao nhiêu bật thang bộ, chợt nhận thấy mình vừa lướt qua cái gì đó rất là quen thuộc. Cô cau mày, lùi lại vài bước, dừng trước quán cà phê vừa bước qua.
Chỉ cách cô chưa đầy hai mươi bước chân, lại quán cà phê cửa kính, nên Tịch Hiên cô nhìn rất rõ trong quán cà phê là Diệp Thiên Tân đang vui vẻ cười nói cùng một cô gái ngồi đối diện.
Chỉ nửa khuôn mặt thôi, Tịch Hiên có thể đánh giá được sự xinh đẹp của cô gái đó. Mũi cao, môi mọng đỏ, cười lên còn lúm đồng tiền. Cách ăn bận rất trang nhã, mái tóc đen được buông xuống càng tạo nên vẻ đẹp đằm thắm, bình yên kia.
Trong lòng Tịch Hiên dâng lên niềm khó tả được. Chắc chắn cô gái đó là Mạc Tiểu Hạ mà Diệp Tuyết nói.
Nhìn cách Diệp Thiên Tân ôn hoà chỉ vào những trang sách còn cô gái đó cứ gật gù như đã hiểu mà Tịch Hiên lại thấy khó chịu trong lòng. Cô cứ tưởng rằng những cử chỉ dịu dàng đó sẽ dành cho mỗi cô thôi, không ngờ đối với anh ta, ai cũng được! Đúng là cô quá đề cao bản thân mình.
Mà khoan! Cô ghen tuông? Tịch Hiên lấy tay chạm vào ngực mình, tim cô đang đập rất nhanh, mà đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào bên trong quán cà phê nơi có Diệp Thiên Tân.
Không lẽ cô đã thích Diệp Thiên Tân? Nên trái tim cô mới đau đớn, mới khó chịu khi nhìn anh cùng cô gái khác vui vẻ như vầy? Không thể nào! Bình tĩnh lại đi Tịch Hiên, cô và cậu ta không bao giờ có thể có kết quả tốt đẹp được.
Đúng vậy, sẽ không có kết quả gì ngoài giao kèo cả. Cậu ta rồi khi đã tìm được tình yêu đích thực cũng sẽ đá cô đi, lúc đó cô nhất quyết không được động tâm!
Đôi mắt Tịch Hiên đang bối rối thì cùng lúc Diệp Thiên Tân xoay nhìn ra cửa kính, bắt gặp được bóng dáng nhỏ thân quen kia.
Anh giật mình, đứng bật dậy, chính là Tịch Hiên. Cô đang nhìn anh cùng Mạc Tiểu Hạ với ánh mắt rất khó hiểu.
Chưa đầy hai giây sau, Tịch Hiên rũ mắt, xoay người bước đi. Diệp Thiên Tân hốt hoảng cực kì, anh liền bỏ chạy ra khỏi quán. Đứng trước cửa quán, lại ngó nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Tịch Hiên đâu nữa.
Lòng Diệp Thiên Tân như lửa đốt, anh nắm bàn tay lại thành nắm đấm. Chắc chắn cô sẽ nghĩ sai về anh cùng Mạc Tiểu Hạ, vừa mới thấy đó, bóng dáng cô giờ lại biến mất. Quán cà phê lại ngay ở ngã tư, anh còn chẳng biết bóng dáng cô ở đâu mà định hướng tìm kiếm.
“Thầy Diệp?” Mạc Tiểu Hạ cũng không hiểu chuyện gì, liền chạy ra theo nhìn Diệp Thiên Tân.
Cô chớp đôi mắt xinh đẹp, ngó nhìn người đàn ông cô đang thầm trộm thương mến. Khuôn mặt anh có chút tái nhợt, cô không khỏi thấy đau lòng mà nắm lấy cánh tay anh lay động.
Giấu sự kích động còn tồn lại trong đáy mắt, Diệp Thiên Tân nhìn Mạc Tiểu Hạ cười yếu ớt: “Không có chuyện gì, em vào bàn đi, tôi còn công chuyện phải đi trước!”
“Nhưng...” Mạc Tiểu Hạ buồn bã, cô vừa gặp anh chỉ chưa được một giờ nha, cô còn muốn ở cạnh anh lâu nữa. Rất khó khăn để nhờ bác mình là hiệu trưởng trường mời anh ra chỉ để học riêng hai buổi này thôi. Cô còn rất nhiều điều muốn làm cùng anh.
Diệp Thiên Tân không để ý Mạc Tiểu Hạ, anh bước vào trong quán lấy túi mình và kêu nhân viên tính tiền, vừa lúc tiếng chuông điện thoại anh reo.
Còn bóng dáng Tịch Hiên nấp sau cột điện ngã tư đã nhìn rõ được hành động của anh vừa rồi. Chạy ra, được cô gái đó nắm lấy cánh tay, xong cười nói lại đi vào quán. Diệp Thiên Tân và cô gái đó có lẽ trong thời gian đang tìm hiểu nhau chăng? Cậu ta còn cười nói vui vẻ thế cơ mà.
Cô phải thấy vui chứ? Chúc mừng cậu ta chứ? Vậy tại sao tim cô lại thấy đau nhói thế này? Xoa xoa vào ngực mình, cô cảm thấy thật khó thở.
Bất giác trống trải vô cùng. Tịch Hiên bèn xoay người rời đi.
...
Tiếng pháo nổ rộp lễ đường, Diệp Tuyết trở thành cô dâu đẹp nhất, sánh bước cùng Du Cẩn tuấn tú tiến về phía nhà hàng tiệc cưới đãi khách.
Tịch Hiên thây bộ váy dâu phụ thành bộ váy màu trắng kính đáo ôm eo dài đến mắt cá chân, cô ngồi vào bàn tiệc. Cô muốn rời đi nhưng làm vậy có khác nào Diệp Tuyết sẽ giết cô, mà ở lại cô cũng chẳng biết ngồi nói chuyện cùng ai, nên cô vẫn phải cắn răng chịu đựng vì tình bạn.
Hôm nay là ngày vui của Diệp Tuyết, tất nhiên ba mẹ Diệp mời bạn bè đến, trong đó có cả hiệu trưởng trường Trùng Lâm và cô gái Mạc Tiểu Hạ đó.
Ngồi cùng bàn, lại đối diện, nên Tịch Hiên có thể nhìn rõ Mạc Tiểu Hạ và nhận xét trong lòng. Cô cũng công nhận, Mạc Tiểu Hạ rất đẹp. Vẻ đẹp đằm thắm, yêu kiều lại thanh thuần vô tội, vẻ đẹp chỉ để người ta muốn nâng niu che chở. Là mẫu người yêu điển hình của các chàng trai hiện tại, mà cô cũng nghĩ, chuyến này Diệp Thiên Tân khó thoát khỏi ải mỹ nhân.
Hôm nay ngoài cô làm phù dâu, còn có cả hai người bạn trung học khác của Diệp Tuyết và có cả Mạc Tiểu Hạ. Trong những người có mặt ở nhà hàng, thì ai cũng phải trầm trồ khen ngợi dàn phù dâu xinh đẹp, làm càng nổi bật bữa tiệc cưới vốn dĩ đã xa hoa lộng lẫy này.
Nhìn Mạc Tiểu Hạ cười nói cùng người xung quanh, Tịch Hiên thấy mình thua thảm hại. Tuổi tác, vẻ xinh đẹp, học thức, chiều cao, cô điều thua không bật lại được. Nếu có chắc chỉ là sự nghiệp, trưởnh thành, tính tình người già thôi. Nếu chỉ cần quay về 10 năm trước, cô có thể còn so sánh được, nhưng giờ đã là 10 năm sau, cô chỉ là bà cô ngoài ba mươi và độc thân.
Mạc Tiểu Hạ nói cười cùng những người chị cùng làm phù dâu lúc trưa, chợt quay nhìn thấy Tịch Hiên cũng đang nhìn mình, e lệ, cô gật đầu mỉm cười. Sau một ngày tiếp xúc với Tịch Hiên, cô chỉ biết rằng Tịch Hiên là bạn của chị Diệp Tuyết và từng là mối tình đầu của Diệp Thiên Tân qua lời kể của hai phù dâu khác.
Phong thái nơi Tịch Hiên toát ra rất mạnh mẽ, khuôn mặt sắc sảo như được tạc tượng làm Mạc Tiểu Hạ cô có chút lo lắng. Vì theo thông tin cô nắm bắt được, Tịch Hiên có lui tới Diệp gia thường xuyên, nên cô sợ một ngày nào đó Diệp Thiên Tân lại động lòng trước Tịch Hiên một lần nữa. Vì thế, cô luôn tạo ấn tượng tốt với Diệp gia chỉ mong rằng họ sẽ mến cô. Còn về Diệp Thiên Tân, cô sẽ từ từ chiếm lấy tim anh, vì cô không tin mình sẽ thua kém Tịch Hiên.
Đang nhìn chăm chăm, bị phát hiện nên Tịch Hiên giật mình. Cô cũng nở nụ cười gượng với Mạc Tiểu Hạ, xong liền xoay mặt đi chỗ khác.
Trời ạ, không ngờ cô lại mất hồn như thế. Đầu óc cô bây giờ chỉ suy nghĩ về việc của Diệp Thiên Tân và Mạc Tiểu Hạ.
Tịch Hiên liền lấy chai nước trái cây trên bàn, mở nắp ra uống, mong cho mình tỉnh táo lại.
Đúng! Cô phải tỉnh táo lại. Diệp Thiên Tân cậu ta có quen ai hay yêu ai đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô cả, dù sao chỉ là giao kèo giữa cô và cậu ta sắp hết hiệu lực rồi. Bây giờ cô chỉ cần ngồi đợi cho cậu ta bảo rằng kết thúc là sẽ kết thúc.
Mà nhắc cậu ta thì cô càng buồn. Thì đúng là giữa cô và cậu ta chỉ là giao kèo, từ hôm bắt gặp cậu ta cùng Mạc Tiểu Hạ đến nay là hai hôm, cậu ta không nhắc gì đến chuyện đó, chỉ có cô là hay suy nghĩ vẫn vơ, làm chậm trễ chiếc váy cưới cho Diệp Tuyết, đến độ 4 giờ sáng nay mới hoàn thành xong những bước cuối cùng.
Cô và cậu ta chỉ gặp mặt lại nhau vào sáng nay thôi, nhưng cậu ta vì bận rộn đám cưới Diệp Tuyết nên chẳng nói được câu nào. Cho đến khi làm lễ ở nhà thờ, chào hỏi được vài câu rồi lại biến mất đến giờ.
Cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng, bị Diệp Thiên Tân xoay như chong chóng, trong lòng cứ bức rức không yên mà mặt phải giữ nét độ lạnh lùng. Cô hiểu chứ, như đã nói lúc đầu rằng cô và cậu ta sẽ không có kết cục đẹp như trong phim cả. Rồi cậu ta sẽ tìm được người yêu, huỷ giao kèo, cô và cậu ta lại thành người lạ.
Trong hai ngày suy nghĩ, cô biết mình động tâm cùng cậu ta rồi. Bằng chứng là đã xé nát bản thiết kế váy cưới cho khách khi nghĩ đến cái nắm tay của Mạc Tiểu Hạ khi nắm cánh tay cậu ta. Chật! Cô phải mau chóng quên cái tình cảm chết tiệt này thôi, vì ngay từ đầu đã không nên có.
Còn Diệp Thiên Tân? Chắc cũng chỉ là quan hệ trên giao kèo cùng cô một chút, huống chi hiện tại cô và cậu ta cũng không có gì gọi là đang yêu hay quen nhau cả, chỉ là những bữa ăn tối, những tin nhắn hỏi thăm và những cuộc ân ái tình nguyện từ cả hai bên.
Mạc Tiểu Hạ, cô gái này, có lẽ không xa sẽ là người yêu của Diệp Thiên Tân. Thế nên, Tịch Hiên cô, sẽ không để tình trạng giống như 7 năm trước xảy ra một lần nữa, mau cắt đứt càng nhanh càng tốt.