Cảm nhận được sự lạnh giá toát ra từ thanh Đoản Đao truyền tới Đặng Dịch cũng có hơi bất ngờ, dù sao đây cũng là Tiểu Thế Giới của hắn cho nên hắn không để ý đến mọi thứ xung quanh cho lắm, nào ngờ mới lơ là chút xíu đã có người giơ kiếm đe dọa mình...
Hắn đột nhiên quay người lại định ra tay đánh gục đối thì mới phát hiện người kia đang đứng cách xa mình tận hai mét nhưng thanh Đoản Kiếm vẫn như được một lực nào đó kề vào cổ mình.
“Đứng yên, ai cho ngươi quay người lại!! Muốn chết!!”
Trong lúc hắn còn đang ngẩn người thì người kia lại cất giọng nói, lúc này Đặng Dịch mới nhận ra người này không ai khác chính là Hàn Nguyệt Nhi...
Thấy là nàng, hắn cũng chả thèm quan tâm nữa mà xoáy người đi về phòng ngủ của mình, ở trong Tiểu Thế Giới này thì không một ai hay bất cứ điều gì có thể gây tổn hại đến hắn cả nên hắn không phải lo lo lắng cái gì.
Hàn Nguyệt Nhi thấy người kia xoay người đi, không thèm để ý đến uy hiếp của mình thì liền tức giận hét lên:
“Muốn chết!!”
“Phong Cầu”
Vừa dứt lời, nàng liền huy động Phong Hệ Lực lượng tạo thành một quả cầu nhỏ đánh về phía Đặng Dịch...
Quả Phong Cầu này mặc dù không mạnh lắm nhưng nàng nghĩ cũng để đánh ngất người trước mắt, nàng cũng không muốn giết hắn mà chỉ đánh ngất rồi mang về tra hỏi mà thôi...
Nào ngờ, khi mà Phong Cầu vừa mới chạm được vào lưng của Đặng Dịch thì ngay lập tực biến mất, tiêu tán trong không gian..
Hàn Nguyệt Nhi thấy vậy hơi biến sắc mặt, nàng là Linh Sư Lục Tinh, một đòn đó dù không phải toàn lực nhưng cũng không thể nào tiêu tán đan giản như thế được...
Nàng cho là người kia có bảo hộ khí gì gì đó nên mới có thể chặn được một đòn này của nàng. Nghĩ vậy, Hàn Nguyệt Nhi ánh mắt trở nên kiên quyết.
“Tuần Phong Trảm”
Nàng vừa dứt lời, gió xung quanh nàng đột nhiên dao động, tích tụ ra thành từng đoàn khí có hành vầng trắng khuyết, rồi sao đó toàn bộ bay về phía Đặng Dịch với một tốc độ vô cùng khủng bố.
Khoảng cách chỉ có vài mét nên chỉ trong tích tắc những đoàn khí đó đã chạm được vào người Đặng Dịch, nhưng không thể nào ngờ rằng nó cũng giống như quả Phong Cầu lúc nãy, vừa chạm được vào người Đặng Dịch đã tiêu tán vào trong không trung..
Nhín thấy cảnh tượng này, khuôn mặt được che dưới lớp vải của nàng trở nên khó coi. Hàn Nguyệt Nhi không thể tưởng tượng được một trong những tuyệt chiêu mình tâm đắc nhất lại dễ dàng bị người ta phá bỏ như vậy...
Đúng lúc này, nàng đột nhiên phát hiện người kia không biết lúc nào đã xuất hiện phía sau nàng. Hàn Nguyệt Nhi sợ hãi vung lên trong tay thanh Đoản Kiếm lúc nãy đã thu hồi, cố gắng chém tới...
Nhưng dù sao nàng cũng là Linh Sư, không tu luyện thân thể và Võ Kỹ như Võ Giả nên Đặng Dịch rất dễ dàng khống chế nàng lại. Cảm nhận được sự nguy hiểm, Hàn Nguyệt Nhi lập tức muốn dùng Phong Hệ Lực Lượng để tránh thoát ra và phản công, nhưng nào ngờ nàng bất chợt cảm thấy như toán thân vô lực, không cách nào điều động được Phong Hệ Lực Lượng của mình...
Nàng biến sắc, yếu ớt đối với Đặng Dịch nói:
“Tên khốn...khốn khiếp... Ngươi đã làm gì ta?”
Điều này thì vô cùng đơn giản, trong tiểu thế giới của Đặng Dịch thì hắn phong bế lực lượng của ai mà chả được?... Nhưng tất nhiên điều này Đặng Dịch sẽ không nói điều này ra, hắn cũng chả thèm trả lời câu hỏi của nàng mà đột nhiên cúi người bế nàng từ dưới đất lên.
Hàn Nguyệt Nhi bị động tác này của Đặng Dịch làm cho giật mình, vội vàng la lên:
'Không....Không được, thả ta ra!!”
Nhưng nàng đã bị phong bế toàn bộ lực lượng rồi thì làm gì còn sức lực đâu nữa mà phản kháng?? Sau một hồi cố gắng giãy dụa không thành, Hàn Nguyệt Nhi đành bất đắc dĩ nằng trong lồng ngực của Đặng Dịch, cảm nhận được khí tức từ Đặng Dịch tỏa ra, nàng không nhịn được hơi hơi đỏ mặt. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần với một người đàn ông tới như vậy.
Lần trước thì được Tử Thần xách trên tay chứ không phải bế, với lại Tử Thần cũng đâu có được coi là người?? cho nên lần đó không tính.
Trước khi thì nàng cũng chỉ ôm, tiếp xúc với ông bà và cha mẹ, với các nha hoàn chứ đã làm gì lần nào như này?? Nàng không thấy đỏ mặt mới là lạ.
...
Đi đến một căn phòng rộng lớn, được trang trí trang hoàng, Đặng Dịch liền bế Hàn Nguyệt Nhi vào trong phòng ngủ rồi để nàng nằm ở trên giường...
Vừa được thả ra trên giường, Hàn Nguyệt Nhi lập tức lùi lại, nép vào một góc, sợ hãi giơ lên thanh đoản kiếm trong tay đối với Đặng Dịch nói:
“Ngươi....Ngươi định làm định làm gì? Không được tới đây!! Tránh xa ta ra!!”
Nhưng mà Đặng Dịch cũng chả thèm để ý gì đến nàng mà quay đầu đi sang một gian phòng khác... Hàn Nguyệt Nhi thấy vậy cũng thở phảo nhẹ nhõm, song sau đó cũng có hơi chút buồn bực lẩm bẩm:
“Chả nhẽ ta hết sức cuốn hút rồi, hay là hắn thích đàn ông?”
Nói xong nàng còn hơi đưa tay lên nâng nâng bộ ngực cao vút của mình, sau đó lại sờ sờ lên khuôn mặt. Nếu Đặng Dịch ở đây lúc này chắc sẽ hộc máu mũi mà chết mất, hắn đây là không muốn động vào nàng nên mới phải chuồn ngay qua phòng khác, nếu như còn ở đây thêm giây phút nào nữa thì chắc hắn không nhịn nổi mà thành kẻ đồi bại chuyên đi cưỡng gian con gái nhà lành mất...
Đặng Dịch bản thân là không muốn động vào Hàn Nguyệt Nhi cũng bảo vì lý do duy nhất, hắn cũng không muốn đến một tháng sau người Hàn gia mang Băng Linh Châu đến chuộc thì lại thế Hàn Nguyệt Nhi bị cưỡng hiếp mà nổi trận lôi đình, không giao Băng Linh Châu cho hắn nữa. Đến lúc đó hắn lại không có cách này, Hàn gia là một siêu cấp thế lực, hắn làm gì có cái gì để cướp đi đồ trong tay họ?
Đặng Dịch hắn mặc dù có thể lừa bọn họ vào Tiểu Thế giới rồi lấy đi Băng Linh Châu nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy... Hắn không phải là tên xấu xa hay ác ma, nếu làm như vậy sẽ bị tăng tội ác giá trị, điều đó không tốt một chút nào.
,
“Uỵch”
Nhưng nào ngờ vừa đi cách giường được có mấy bước chân thì nàng đột nhiên bị một bức tường vô hình nào đó chặn lại khiến nàng ngạ lăn quay ra đất.
Bức tường đó chính là Đặng Dịch đã đặt ra để ngăn chặn cho nàng chạy trốn khỏi phòng..
Hàn Nguyệt Nhi xoa xoa cái trán, tức giận nói:
“Đau chết ta, tức chết ta!!”
Nói xong nàng lại đi đi dò dò xung quanh, lần này nàng là dùng tay để kiếm tra chứ không đi linh tinh nữa....
Sau một lúc, nàng mới biết là nàng đã hoàn toàn bị nhốt ở trong chỗ này, cầm kiếm đâm cũng không được, Phong Hệ Lực Lượng thì bị phong bế, nàng không còn cách nào nữa là khó chịu ngồi lên giường, hết đập chăn rồi lại đập gối...
...
Còn về phía Đặng Dịch thì hắn đang ngồi khoang chân xếp bằng trong một cái mật thất, chú ý hoàn toàn đặt vào trong hệ thống, không biết được những chuyện đang xảy ra ở trong phòng Hàn Nguyệt Nhi...
+Vật Phẩm : Phân Thân Tôi Thể Đan.
Thể Loại : Đan Dược
Phẩm Chất : Thánh Phẩm
Cực Phẩm Đểm : 600000
Miêu tả : Phân Thân Đan, được hệ thống chế tạo ra cho phù hợp với ý thích của ký chủ. Ăn xong có thể luyện hóa ra một phân thân. Phân Thân không thể phản bội bản tôn, phân thân chết, bản tôn trọng thương. Bản tôn chết, phân thân toi.
“Đổi lấy 'Phân Thân Tôi Thể Đan'” – Đặng Dịch lập tức ấn vào nút 'Mua'
“Ting”
“Tiêu hao 600000 Cực Phẩm Điểm, phải chăng tiếp tục?”
Đặng Dịch nghe xong hệ thông báo, lập tức nhìn số Cực Phẩm Điểm minh đang có sau đó cắn răng nói:
“Phải”
“Chúc mừng ký chủ mua thành công 'Phân Thân Tôi Thể Đan” tiêu hao 750000 Cực Phẩm Điểm”
“Ting”
*Cực Phẩm Điển còn lại : 240421
Đặng Dịch nghe xong thì gật đầu một cái, nhưng ngau sau đó thì lập tức ngẩn người, rống lên:
“Tại sao lại mất tên 750000 Cực Phẩm Điểm? Giá nó chỉ có 600000 thôi chứ?”
“Ting”
“Vật phẩm giá trị trên 500000 Cực Phẩm Điểm sẽ bị hệ thống đánh thuế 25%”
“Thuế? Thuế con em ngươi!! Thuế đấy ngươi trả cho ai mà thuế với chả má???” - Đặng Dịch khó chịu đối với hệ thống rống lên.
“Ting”
“Thuế là một khoản thu bắt buộc của mỗi một tổ chức nào. Nếu kỉ chủ không đóng thuể thì có thể lựa chọn trốn thuế. Tốn 140421 Cực Phẩm Điểm, phải chăng tiếp tục trốn thuế?”
“Ngươi...tại sao không nói sớm!!!..” - Đặng Dịch tức giận, khó chịu nói.
“Ting”
“Ký chủ không hỏi, hệ thống không có phận sự trả lời!”
Đặng Dịch nghe xong thì lập tức nghẹn họng, chả biết làm gì khác đành nói:
“Tiếp tục”
Hắn vừa dứt lời, hệ thống vang lên tiếng thông báo:
“Ting”
“Trốn thuế thành công!! Tiểu hao 140421 Cực Phẩm Điểm”
*Cực Phẩm Điển còn lại : 100000
Đặng Dịch nghe xong thì thở dài một tiếng, cứ ngỡ thế là xong, nào ngờ hệ thống lại vang lên tiếng thông báo:
“Ting”
“Hệ thống nhận định trốn thuế là một hành vi vô cùng xấu!! Và ký chủ đã làm điều xấu như vậy, hệ thống phạt 99999 Cực Phẩm Điểm làm cảnh cáo. Mong ký chủ cố gắng phát huy!!”
*Cực Phẩm Điển còn lại : 1
Đặng Dịch nghe xong thì lập tức ngẩn người, tưởng mình nghe lầm, mở kho đồ ra xem Cực Phẩm Điểm thì thấy con số “1” to đúng nên lập tức biết là hệ thống đã làm ra cái trò này để lừa mình vào bẫy, nghĩ đến đó Đặng Dịch không nhịn nổi nữa cáu giận rống lên:
“Con em ngươi!! Đồ lừa đảo!!!”
P/s : Đang viết chương tiếp.
ღCủ Hành Thần Bíღ
ღTks Allღ