Hai ngày sau.
Lung Linh Thành.
Lúc này ở cổng thành xuất hiện một người mặc một bộ áo choàng đen, mặt đeo mặt nạ trông kì lạ vô cùng đang dần dần đi tới.
Sự xuất hiện của người này lập tức khiến cho tất cả mọi người đều chú ý tới, tò mò bàn tán. Nhưng khi mọi người không thể cảm nhận được một chút linh khí chuyển động nào xung quanh người đó thì không còn một ai tiếp tục để ý đến hắn nữa.
Tại sao lại như vậy thì có ba lý do.
Một là người này không tu luyện gì cả, chỉ là một người bình thường mà thôi, bọn hắn để ý tới thì có ích lợi gì chứ??
Hai là người này có Tu Vi cao hơn bọn họ rất nhiều nên bọn họ mới không thể nào cảm nhận được khí tức của người nọ. Cho nên mọi người cũng chả muốn động chạm gì đến một cường giả có tu vi cao hơn mình.
Ba là người này tu luyện một bộ Võ Kỹ ẩn giấu khí tức gì gì đó khiến không ai có thể phát hiện ra tu vi của mình. Nhưng mà Võ Kỹ có thể ấn giấu được tu vi thì cực kì hiếm có và cao quý. Nếu người này có thì thế lực sau lưng cũng phải ghê gớm vô cùng, mọi người không có điên mà đi trêu chọc người ta.
Khi mà người mặc bộ trường bào màu đen này vừa định tiến vào trong thành thì lập tức bị hai tên lính canh ngăn cản.
“Xin mời nộp phí vào thành” – Một tên lính canh nhẹ nhàng đối với người này nói.
“Bao nhiêu?” – Người mặc áo đen lập tức hỏi lại.
Giọng nói người này khá trẻ nên khiến cho tên lính canh hơi sửng sốt một chút, bọn hắn còn tưởng rằng là một lão quái vật nào đó cơ.
“10 Bạc” – Tên lính canh này biết là người trẻ tuổi nhưng thái độ vẫn không thay đổi, vẫn nhẹ nhàng từ tốn nói ra.
Người mặc áo đen không suy nghĩ nhiều lập tức ném ra 1 Vàng rồi nói:
“Tiền thừa cho ngươi”
Nói xong hắn không đợi tên lính canh kia phản ứng lại thì lập tức đi vào thành, biến mất ở nơi xa...
Tên lính canh nhìn đồng vàng trong tay mà cả người cứ run run, hắn thực sự không thể biết được người kia xuất thủ lấy đồng vàng này ra kiểu gì. Hắn còn chưa hề thấy người ấy động tay động chân mà đồng vàng đã xuất hiện trên tay hắn rồi... Ngay cả thành chủ của hắn cũng không thể nào làm được như vậy
Suy nghĩ một chút, hắn liền đối với tên lính canh bên cạnh nói:
“Ngươi ở đây, ta đi thông báo với thành chủ một chút”
Tên lính canh còn lại cũng không để ý nhiều mà gật đầu đồng ý bởi vì đột nhiên có một cường giả thần bí đi vào thành điều đầu tiên phải báo cáo cho thành chủ để tránh những điều đáng tiếc xảy ra.
Người áo đen kia cũng không biết được hành động nhỏ của mình lại đưa đến người của Lung Linh Thành chú ý.. Nếu như hắn biết thì đã không làm như vậy rồi.
Người áo đen này không ai khác chính là Đặng Dịch của chúng ta. Hắn sau khi rời khỏi Huyết Thần Điện thì đã ngay lập tức khởi hành trở về Đặng gia một chuyến rồi sẽ lập tức khởi hành đi Thiên Vũ Học Viện làm vài điều vô cùng quan trọng.
Mà hắn sợ khi ở Thiên Vũ Học Viện sẽ đắc tội nhiều người có thế lực siêu cường rồi lại để liên lụy tới Đặng gia, những điều này hắn đã thấy qua trong tiểu thuyết cho nên cẩn thận vẫn là trên hết. Đây là điều mà hắn không muốn một chút nào. Đến khi nào hắn cảm thấy có đủ thực lực để bảo mọi tất cả mọi người thì khi đó Đặng Dịch hắn mới có thể nhận lại người thân, nhận lại thân phận. Bởi vì hắn biết, Đặng gia và cái thế giới Thiên Vũ Đại Lục này không hề đơn giản như bề ngoài vốn có của nó, một tên Võ Thiên cường giả chưa phải đã là đỉnh cao tuyệt đỉnh của Võ giả, hắn không thể khinh xuất để bất kỳ một người nào bên cạnh mình xart ra điều gì.....
...
Đặng Dịch tiến vào Lung Linh Thành thì cũng không phải để đi tham quan mọi nơi mà hắn muốn đi tìm xe ngựa, đoạn đường từ Lung Linh Thành tới Thiên Chân Thành khá là xa cho nên hắn không thể nào đi xe 'Căng Hải' để về được. Kể cả khi hắn có Trúc Cơ kỳ tu vi, có thể ngự khí phi hành nhưng hắn lại không làm như vậy.
Thứ nhất là hắn chưa có Linh Khí. Mặc dù có thể mua trong cửa hàng nhưng hắn lại không muốn như vậy. Đặng Dịch muốn tự tay luyện chế một thành Phi Kiếm hay một pháp bảo phi hành, tự tay tế luyện nó... Hắn gần đây cũng đã ngộ ra khá nhiều. Tốt nhất là nên dựa vào bản thân, hệ thống chỉ là một phần hỗ trợ mà thôi... Nếu như dựa toàn bộ vào hệ thống thì đến lúc nó biến mất thì Đặng Dịch cũng sẽ mất tất cả. Đó là điều hắn không muốn....
Thứ hai là nếu phi hành thì rất dễ dẫn tới nhiều cường giả để ý. Hắn muốn điệu thấp, điệu thấp chính là vương đạo. Không có thực lực mà đi huênh hoang thì đúng là đần độn mà...
...
Tìm đến một người đánh ngựa, Đặng Dịch cũng không nói nhiều mà lập tức đối với người đánh ngựa nói:
“Từ Lung Linh Thành đến Thiên Chân Thành người lấy bao nhiều tiền?”
Người đánh ngựa này là một vị lão nhân tầm 60 70 tuổi, tu vi cũng chỉ có Võ Đồ Ngũ Trọng cảnh giới. Đối với người bình thường không có thiên phú tu luyện hay công phú đột phá cao hơn để trở thành một Võ Giả chân chính thì đạt đến được Võ Đồ Ngũ Trọng cảnh giới cũng được coi như một thành tựu khá là lớn rồi.
Khi mà Đặng Dịch vừa dứt lời thì lão nhân lập tức từ trên xe ngựa đi xuống, cười hề hề đối với Đặng Dịch nói:
“Quãng đường từ Lung Linh Thành đến Thiên Chân Thành đi nhanh cũng mất ba đến bốn ngày đường, còn nếu đi chậm thì mấy bảy ngày.. Đi nhanh thì tốn 5 Vàng, còn từ từ mà đi chỉ tốn có 1 vàng mà thôi. Không biết quý khách muốn đi loại nào??”
Đặng Dịch nghe xong thì ngẩn người, lại còn có thể loại như vậy nữa sao? Nhưng dù sao hắn cũng không để ý nhiều mà lập tức lấy ra 10 Vàng đưa cho lão nhân rồi nói:
“Ta muốn đi nhanh nhất có thể..”
Lão nhân nhìn 10 đồng Vàng sáng lập lánh thì hai mắt cũng lập tức lóe lên những tia sáng... Không nghĩ ngợi nhiều lão lập tức gật đầu đồng ý, sau đó nói:
“Ngài chờ ta một chút, ta về báo cho người nhà là đi xa vài ngài cho mọi người đỡ lo...”
Không đợi Đặng Dịch nói gì, lão nhân liền vui vẻ rời đi...
Đặng Dịch thấy vậy thì hơi nhíu mày lại, hắn mặc dù cũng không sợ tốn 10 Vàng vì xe ngựa vẫn để ở đây mà cái hắn nghi ngờ là lúc lời rời đi lão già này còn hơi hơi liếc mình một cái...
Nhưng sau đó Đặng Dịch cũng chả thèm để ý nữa mà đứng dựa vão xe ngựa chờ lão nhân trở về...
Một lúc sau, lão nhân cũng vội vàng hấp tấp chạy tới, trên lưng còn còn mang theo một cái túi vải, chắc là để quần áo gì đó. Thấy Đặng Dịch đứng đợi, lão liền cười cười nói:
“Xin lỗi, ta đi hơi lâu một chút, mời ngài lên xe. Chúng ta đi thôi”
Đặng Dịch cũng không phản ứng nhiều, lập tức đi vào trong buồng ngồi xếp bằng tu luyện...
Lão nhân thấy Đặng Dịch đi vào trong buồng xe cũng lập tức đi đánh ngựa, bắt đầu khởi hành. Vì là xe ngựa từ trong thành đi ra cũng không phải là ít cho nên cũng không có ai để ý nhiều...
...
Đi được nửa ngày đường, mọi chuyện đều khá là ổn thỏa nên Đặng Dịch cũng không để ý nhiều mà ngồi lỳ trong xe tu luyện, hắn vận hành Hư Vô Thôn Thiên Quyết với một tần suất khá nhỏ để ít gây chú ý tới động tích bên ngoài...
Nhưng mặc dù vận hành với tần suất nhỏ nhưng lượng Linh Khí mà Đặng Dịch hấp thu cũng khá là lớn, chỉ mới tu luyện có nửa ngày thôi nhưng Đặng Dịch đã cảm nhận được Tu Vi Trúc Cơ Sơ Kỳ của bản thân càng ngày càng vững chắc mà tiến bộ lên một mảng lớn.
Các Tu Sĩ khi mà đột phát lên một cảnh giới mới thì cần phải có một quãng thời gian để củng cố Cảnh Giới. Đặng Dịch vì mới đột phá Trúc Cơ Kỳ ngày hôm qua, rồi lại gặp phải chuyện bị giật bất tỉnh nên vẫn chưa có cơ hội củng cố lại cảnh giới...
Nếu như có chuyện xảy ra khiến hắn phải vận Linh Lực quá nhiều sẽ khiến Đặng Dịch tu vi thụt lùi, có thể dẫn đến Linh Lực Phản Phệ, nhẹ thì thụt lùi tu vi, nặng thì trở thành phế nhân, mấy đi toàn bộ tu vi và không thể tu luyện tiếp.
Cho nên thời gian này là một khoảng thời gian vô cùng tốt để củng cố lại Trức Cơ Sơ Kỳ cảnh giới...
Đang trong trạng thái tu luyện, Đặng Dịch lập tức phát hiện bên ngoài xe ngoại có tiếng cãi vã gì đó, khá là ồn ào... Đặng Dịch lập tức thu công, vén lên chiếc rèm che cửa, đối với lão nhân đánh xe nói:
“Thanh lão, có chuyện gì vậy?”
Thanh lão có tên Thanh Thiểu Thiềm, cái tên khá là dị nhưng gì sao cũng là cha mẹ người ta đặt, Đặng Dịch không có ý kiến nhiều. Thanh lão, thấy Đặng Dịch đi từ trong buồng ra thì lập tức vội vã nói:
“Khách nhân, đằng trước hình như có đánh nhau, ta không dám đi tiếp...”
Đặng Dịch nghe Thanh lão nói vậy lập tức nhìn ra phía xa xa, chỉ thấy lúc này có hai người đang chiến đấu khá ác liệt, tiếng động khá là lớn. Nhưng Đặng Dịch cảm thấy cuộc chiến đầu này có chút vấn đề. Điểm thứ nhất là cả hai người đều không hề ra những đòn sát điểm, hai là cả hai người này chả có tí tẹo sát khí nào...
Nếu như người khác thấy vậy sẽ không thể phát hiện ra, nhưng với một người có truyền thừa ngàn vạn năm của tiên đế như Đặng Dịch thì làm gì có chuyện không phát hiện ra chứ...
Càng nghĩ, Đặng Dịch càng cảm thấy lạ, mắt hơi nhíu lại nhìn về phía Thanh lão. Dường như cảm nhận được ánh mắt nào của Đặng Dịch, Thanh lão cũng không hề có chút phản ứng gì mà nói:
“Khách nhân, giờ nên làm thế nào nha?”
Đặng Dịch nghe vậy cũng không hề trả lời Thanh lão mà lập tức xuống xe, đi tới hai người đang đánh nhau, lạnh lùng nói:
“Hai người các ngươi còn định làm trò đến bao giờ?”
Hai người này nghe vậy lập tức ngẩn người, sau đó dừng tay lại. Một tên đại hán trông có vẻ hung hãn nhìn chằm chằm Đặng Dịch nói:
“Người làm sao nhận ra được?”
“Không tung sát chiêu, không có sát khí mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, không phải làm trò thì là gì?” - Đặng Dịch khinh bỉ nói một câu.
Đại hán nghe vậy lập tức ngẩn ra, sau đó thì cười nói:
“Được, được.. không ngờ chúng ta còn thiếu những thứ này... Rất cảm ơn ngươi đã nhắc nhở cho chúng ta...”
Đặng Dịch nghe đại hắn nói vậy cũng không thèm đế ý nói:
“Như vậy có thể tránh đường cho ta được rồi chứ? Ta còn muốn về nhà đâu?”
“Về nhà? được được, người mau về đi..... Ai ya!! Sao ngươi đánh ta??” - Đại hán đang vui vẻ vì nhận là sai cái của mình nên khi Đặng Dịch nói muốn về nhà liền không để ý nữa mà nói. Nhưng khi hắn vừa dứt lời thì lập tức bị người đứng bên cạnh gõ cho một cái vào đầu.
“Cái đậu xanh!! Chúng ta là đi ăn cướp, đi ăn cướp nha?? ngươi tự nhiên bảo người ta về đi khác gì thả con mồi của mình đi không??” - Người còn lại tức giận rống lên.
Đại hán kia nghe vậy lập tức ngẩn người, sao đó mới giật mình chỉ tay về phía Đặng Dịch mắng :
“Được lắm!! Người dám lừa ta? Ngươi có biết ta là ai??”
Đặng Dịch nghe thấy cuộc đối thoại của hai người này thì nhíu mày lại, nhìn hai người với ánh mắt khinh bỉ vô cùng. Đặng Dịch cũng chả thèm để ý đến hai người này nữa mà lập tức quay người đi về xe ngựa...
Hai người này thấy Đặng Dịch không hề coi bọn họ ra gì thì lập tức khó chịu, rống lên:
“Tìm chết!!”
Không để Đặng Dịch phản ứng lại, hay tên này lập tức giơ lên binh khí trong tay chém về phía Đặng Dịch...
Đặng Dịch thấy hai người này tiến công thì cũng không thèm để ý, một tên là Võ Đõ Lục Trọng, một tên là Võ Đồ Ngũ trọng thì có thể làm gì được hắn chứ??
Ngay khi hai thanh binh khí sắp chém vào người của Đặng Dịch thì đột nhiên Đặng Dịch chân đạp đất, giật lùi người về phía sau, tránh thoát hai người này...
Hai người thấy Đặng Dịch thoát được liền không nghĩ ngợi nhiều lập tức tay cầm binh khí vung lên, chém về phía Đặng Dịch. Nhưng lần này khi mà bọn hắn vừa giơ được thanh binh khí thì Đặng Dịch lập tức ra hai quyền đấm vào ngực của cả hai người.
“Uỳnh..Uỳnh, rắc....rắc”
Hai tiếng xương vỡ liên tiếp vang lên, hai người này bị một quyền của Đặng Dịch đánh bay bật về phia sau, xương ngực đứt gãy khiến, miệng phun ra một ngum máu tươi...
Đặng Dịch thấy hai người rên rỉ dưới mặt đất thì cũng chả thèm để ý tới, đi về phía xe ngựa đối với Thanh lão nói:
“Được rồi, chúng ta đi thôi”
Nhưng đúng lúc này, từ các bụi cây, bụi cỏ đi ra hơn chục người, dẫn đầy là một tên đại hán hưng dữ, trên mặt có một vết sẹo khá lớn, trông uy mãnh vô cùng...
Tên đại hán này nhìn hai người đang rên rỉ đau đớn nằm trên mặt đất thì lập tức cau mày lại, lạnh lùng nhìn về phía Đặng Dịch nói:
“Khốn khiếp, dám đánh người của ta ra nông nỗi này!! Muốn chết!”
Chào mừng Quốc Khánh 2/9 ....