Đối với yêu cầu của ta, bọn hắn không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Trước mắt sự lựa chọn của bọn hắn không nhiều lắm, chỉ có hai cái. Một là đồng ý điều kiện, hai là chết. Tuy là kế hoạch hoàn hảo, ta vẫn có phần lo lắng, sợ bọn chúng quyết thành ngọc nát, thà chết không đầu hàng? Mà mấy kẻ này đều thực sự ngoan cố. Ở tình huống thập phần bất đắc dĩ, ta đành hi sinh nhân cách của mình. Không phải chỉ là nhân cách thôi sao, nếu chút hi sinh nhỏ này mà đổi được bình yên của giang hồ thì ta không màng. Hi sinh này thực vĩ đại a. (Hoa lắc đầu: tính tự sướng của Vân tỷ đại phát, cả nhà thông cảm)
Sau đó, ta quyết định mời lão cha gặp riêng. Pha một ấm trà, đưa lão cha đến trúc viện, bình đạm phẩm trà (thưởng thức trà). Vì vậy, giờ phút này ta đang đối mặt với lão cha. Uống trà hương, ai cũng không mở miệng, chỉ nghe thấy gió thổi xa xa luồn qua từng lá trúc vang vọng.
Ngồi hơn nửa ngày, cuối cùng lão cha mở miệng, nét mặt xanh mét "Mục phu nhân, có gì chỉ giáo?" Không gọi Mộ Dung đường chủ, có phải muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta? Đoạn tuyệt cũng tốt, từ snay về au ta không còn phải dây dưa với lão.
Ta lập tức giả bộ thực đáng thương, so với Tần Hương Liên năm đó chỉ có hơn không có kém. Ta vẻ mặt đau khổ cùng thành khẩn quỳ trước mặt lão cha, thuận tiện rớt ít nước mắt. "Cha, người nói gì vậy? Chẳng lẽ không nhận nữ nhi nữa sao?"
"Ngươi làm gì?" Lão cha càng xanh mặt hơn.
"Cha, ta tuy hận người không thương ta, cũng biết cha có ý tốt. Là nữ nhi bất hiếu, phải để cho cha lo lắng." Tay lén lút đưa ra sau véo mạnh vào đùi, cố hết sức diễn thực tốt, thầm nghĩ sao khi ở hiện đại không đi đóng phim?
"Hừ, ngươi gây họa cho ta còn ít?"
"Cha, người nói xem. Người cũng từng có tuổi trẻ, cũng có người thương, chắc hiểu được cảm giác của tình yêu. Một khi gặp được cảm tình, ai cũng không thoát được, việc đã đến nước này, ta cũng chỉ có thể xin lỗi người. Cha, người chán ghét ta cũng tốt, ta cũng vẫn là nữ nhi của Mộ Dung gia, là máu mủ của người."
"Aiz..." Lão nhân thở dài.
Ta một bộ dáng lê hoa mang vũ. "Cha, cho dù hai mươi năm trước người làm chuyện gì sai lầm, cũng là cha của ta, ta thủy chung không có dũng khí đem chân tướng nói cho Hàn. Lần này, giữa hai người các ngươi, ta chọn người." Chọn hắn mới là lạ.
Lão cha kinh ngạc nhìn ta. "Ngươi chưa nói cho hắn biết chân tướng?" Vô nghĩa, ta dám nói cho hắn sao? Trừ phi ta muốn bị hưu.
Ta rưng rưng gật đầu. "Đúng, cha là người thân nhất của ta, hắn là người ta yêu nhất, ta không hi vọng hai người lưỡng bại câu thương. Cha, chính là nhìn vào vị trí của cha trong lòng mẫu thân, ta cũng không thể làm người bị tổn thương. Tuy ta độc miệng, nhưng ở trong lòng vẫn đem người trở thành người thân nhất.
Cha, ta làm đường chủ Bách Hiểu đường, hiện giờ ta cần kiên cường, nhưng trước mặt cha, ta vẫn là ta thôi. Cha, ta rất mệt mỏi, nếu mẫu thân còn sống, hết thảy đã không xảy ra." Ta cực kỳ ti bỉ đem "mẹ" ra làm lá chắn.
Một màn vừa rồi chân tình chân ý, chỉ cần là người, sẽ không thể không cảm động.
"Ý Vân." Lão cha cũi đầu, hối hận nói: "Ý Vân, là cha không tốt, cha không hiểu ngươi. Ngươi là một nữ hài tử, lại phải gánh vác cả một đại bang, đích xác làm khó ngươi. Cũng khó trách ngươi luôn có bộ dáng vô kiên bất tồi, aiz, đứa nhỏ ngốc, kì thực, trước mặt cha, ngươi cũng vẫn là một tiểu hài mà thôi."
Ta ngẩng đầu nhìn lão cha, nước mắt rơi lã chã. "Cha, từ ngày nhận lệnh sư phụ kế thừa Bách Hiểu đường, ta cũng không thể kiểm soát bản thân, nội tâm sợ hãi, chỉ có thể ngụy trang thành người cường hãn, dối gạt mình, lừa gạt người."
"Ý Vân..."
Ta vội chà sát nước mắt, cười nói: "Cha, tất cả đều là quá khứ, tuy thực vất vả, nhưng nay ta có Hàn bên cạnh, thực cảm thấy hạnh phúc, cha biết không, vì ta, hắn có thể buông bỏ hết thảy, cùng ta tiêu diêu thế ngoại."
"Các ngươi thực sự quyết định thoái ẩn?" Ngữ khí của cha thập phần kinh ngạc, tựa hồ không thể tin.
Ta đương nhiên gật đầu. "Đúng."
Hắn vui mừng nói: "Ý Vân, kì thực cha sớm hi vọng như vậy."
"Cha, nữ nhi hiện tại có việc cần nhờ cha giúp." Vô nghĩa, nói nhiều như vậy, chính là một điểm này.
"Ngươi muốn thế nào?"
"Cha, kiếp này ta chỉ có mình hắn, vì mặt mũi của cha, vì hắn, cha có thể cho hắn nhập vào nhân sĩ chính đạo được không?"
"Cửu đại môn phái?" Cha hỏi.
Ta gật đầu. "Đúng, vì nữ nhi, cũng vì danh dự Mộ Dung gia, xin người giúp ta. Cha, ta hoàn toàn có thể giết toàn bộ bọn hắn, nhưng ta không muốn. Cha, ngài là võ lâm minh chủ, nhất định phải giúp ta. Lựa chọn giữa huyết hải và hòa bình, ta tin tưởng cha chọn hòa bình."
"Này..." Lão cha cắn răng một cái. "Được, kì thực ngươi nói cũng có đạo lí, hắn không phải kẻ thập ác bất xá (ác đến nỗi không thể tha thứ)." Lão nhân cuối cùng cũng phải chấp nhận.
"Cảm ơn cha." Ta nhìn hắn, tay lại bắt đầu cấu véo đùi, nước mắt chảy ra.
"Đứng lên đi, chỉ cần hắn đối với ngươi tốt, cha đã thỏa mãn."
"Cha, uống trà." Ta thừa thắng truy kích, lập tức bày ra ân cần.
Bàn công việc xong, ta đắc ý cười gian. Kế hoạch vĩ đại của ta thành công, lần này nhất định thành công,
Nhưng còn một việc, ta đương nhiên không thể cho bệnh thần kinh giết lão cha. Vì kế hoạch của ta, lão cha phải sống. Ở thời điểm này, võ lâm minh chủ không thể chết được, một khi hắn chết, sẽ có nhiều kẻ đâm thọc nói Hàn giết. Cho nên, vừa mời lão cha đi, ta lại mời bệnh thần kinh đến.
Thời điểm gặp mặt, hắn nhìn ta thật lâu, trên mặt không che dấu được lạc mịch. Trong nháy mắt đó, ta cảm giác được mình rất xấu, rất ti bỉ vô sỉ. Ta thực đã lợi dụng hắn quá nhiều. Không dám nhìn hắn cúi đầu nói: "Giang đại ca, ngồi đi."
"Nàng gọi ta như vậy... thực tốt." Trước đây ta đều gọi hắn là bệnh thần kinh.
Ta tùy ý cười. "Gọi như vậy tốt sao?"
"Nàng mời ta đến có chuyện gì?" Ta có tật giật mình, càng cúi đầu thấp nói: "Giang đại ca, kì thực ta cần nhờ huynh một việc." Ta không muốn giấu diếm nói thẳng.
"Nói, chỉ cần có thể làm ta sẽ đồng ý."
Ta ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn. "Ta cần tánh mạng của Mộ Dung Nghĩa."
"Nàng..."
"Giang đại ca, giao dịch của huynh và Hàn ta biết." Ta thở dài một tiếng. "Kì thực, sự việc hai mươi năm trước ta cũng biết rõ."
Khiếp sợ, lại khiếp sợ....
Hắn không hề nghĩ rằng ta sẽ biết, vì vậy giờ phút này, hắn kinh ngạc nói không lên lời.
Ta thở dài, nhẹ lắc đầu. "Giang đại ca, ngươi muốn báo thù, ta không có tư cách ngăn cản. Giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng, ta cầu huynh tạm thời lưu tính mạng của Mộ Dung Nghĩa, sau này hẳn báo thù, được không?"
Sắc mặt hắn tái nhợt, phức tạp nói: "Tại sao?"
"Bởi vì... ngày mười sáu tháng bảy, là sinh nhật mười tám tuổi của ta, ta từ nhỏ không có mẫu thân, không ai nhớ sinh nhật ta, cho nên thực hâm mộ những hài tử được có sinh nhật. Ta hy vọng, cha có thể tham dự sinh nhật này của ta. Ta từ nhỏ không được hưởng thụ tình thân âm áp, chỉ cầu bây giờ." Không phải mười tám mà là sinh nhật hai mươi bốn. Nếu nói ta vì Hàn mà cầu hắn, bệnh thần kinh chỉ sợ sẽ không đáp ứng. Vì an toàn, ta nói ra một lý do hợp lý nhất, có lực thuyết phục nhất. Nếu hắn thực thích ta, yêu cầu này chắc sẽ đáp ứng?
Ta cảm thấy thực ích kỷ, hắn không có khả năng một mình giết cha ta mới hợp tác cùng Hàn. Nếu bỏ cơ hội này, còn có cơ hội sau không? Ta nghĩ hẳn là có đi, cho dù hắn giết không được, Độc Cô Huỳnh cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp giết lão cha. Bằng quyết tâm của Độc Cô Huỳnh, nàng đã thành công một nửa.
Bệnh thần kinh chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía ta. "Ý Vân, ta thực khó xử."
"Giang đại ca... được rồi, ta không làm khó dễ ngươi, chính là, ngươi ám toán cha ta không thấy xấu hổ sao, có đôi khi ta thực sự cảm thấy ngươi không đủ quang minh lỗi lạc." Mềm không được, đổi sang cứng.
Hắn trầm mặc, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ. Nếu còn không có hô hấp sẽ bị xem là tượng đá.
Bệnh thần kinh cuối cùng bình tĩnh nói: "Được, mạng của hắn, ta lưu cho nàng, một ngày nào đó, ta quang minh chính đại giết hắn." (Hoa: khổ cho Giang ca, cả đời lụy vì chữ tình, cho đến cả sau này vĩnh viễn không giết được Mộ Dung Nghĩa)
"Cảm ơn." Trong lòng thực đau xót, nước mắt không kìm được tuôn ra.
"Ý Vân, một ngày nào đó, ta sẽ quang minh chính đại giết hắn."
"Uh, khi đó, ta tuyệt đối sẽ không cản trở huynh." Giết tốt lắm, lão già đó nên sớm chết.
"Ý Vân." Hắn đột nhiên nói: "Vì nàng, ta có thể làm mọi việc." Ta im lặng, tận lực khống chế cảm xúc của mình, ta sợ chính mình buông tay. Đối mặt với hắn, tâm vì sao thực đau, vì hắn có thể lưu tính mạng Mộ Dung Nghĩa, chỉ cần ta mở miệng, có phải hắn đều làm được? Hắn vì ta làm rất nhiều, rất nhiều.
~*~
Lão cha đồng ý, bệnh thần kinh đồng ý, tâm tình của ta ngược lại cảm thấy nặng nề. Vì đạt được mục đích, ta dùng thủ đoạn hèn hạ này, có phải rất ti bỉ hay không? Vì tình yêu, ta có thể bỏ qua hết thảy, nhưng, cuối cùng tình yêu của ta có vững bền hay không?
Đáp án là không, dù sớm hay muộn, cũng sẽ có ngày Hàn biết được bí mật đó, khi đó, tất cả còn lại với ta là kí ức và đau thương!
Sau đó, ta quyết định mời lão cha gặp riêng. Pha một ấm trà, đưa lão cha đến trúc viện, bình đạm phẩm trà (thưởng thức trà). Vì vậy, giờ phút này ta đang đối mặt với lão cha. Uống trà hương, ai cũng không mở miệng, chỉ nghe thấy gió thổi xa xa luồn qua từng lá trúc vang vọng.
Ngồi hơn nửa ngày, cuối cùng lão cha mở miệng, nét mặt xanh mét "Mục phu nhân, có gì chỉ giáo?" Không gọi Mộ Dung đường chủ, có phải muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta? Đoạn tuyệt cũng tốt, từ snay về au ta không còn phải dây dưa với lão.
Ta lập tức giả bộ thực đáng thương, so với Tần Hương Liên năm đó chỉ có hơn không có kém. Ta vẻ mặt đau khổ cùng thành khẩn quỳ trước mặt lão cha, thuận tiện rớt ít nước mắt. "Cha, người nói gì vậy? Chẳng lẽ không nhận nữ nhi nữa sao?"
"Ngươi làm gì?" Lão cha càng xanh mặt hơn.
"Cha, ta tuy hận người không thương ta, cũng biết cha có ý tốt. Là nữ nhi bất hiếu, phải để cho cha lo lắng." Tay lén lút đưa ra sau véo mạnh vào đùi, cố hết sức diễn thực tốt, thầm nghĩ sao khi ở hiện đại không đi đóng phim?
"Hừ, ngươi gây họa cho ta còn ít?"
"Cha, người nói xem. Người cũng từng có tuổi trẻ, cũng có người thương, chắc hiểu được cảm giác của tình yêu. Một khi gặp được cảm tình, ai cũng không thoát được, việc đã đến nước này, ta cũng chỉ có thể xin lỗi người. Cha, người chán ghét ta cũng tốt, ta cũng vẫn là nữ nhi của Mộ Dung gia, là máu mủ của người."
"Aiz..." Lão nhân thở dài.
Ta một bộ dáng lê hoa mang vũ. "Cha, cho dù hai mươi năm trước người làm chuyện gì sai lầm, cũng là cha của ta, ta thủy chung không có dũng khí đem chân tướng nói cho Hàn. Lần này, giữa hai người các ngươi, ta chọn người." Chọn hắn mới là lạ.
Lão cha kinh ngạc nhìn ta. "Ngươi chưa nói cho hắn biết chân tướng?" Vô nghĩa, ta dám nói cho hắn sao? Trừ phi ta muốn bị hưu.
Ta rưng rưng gật đầu. "Đúng, cha là người thân nhất của ta, hắn là người ta yêu nhất, ta không hi vọng hai người lưỡng bại câu thương. Cha, chính là nhìn vào vị trí của cha trong lòng mẫu thân, ta cũng không thể làm người bị tổn thương. Tuy ta độc miệng, nhưng ở trong lòng vẫn đem người trở thành người thân nhất.
Cha, ta làm đường chủ Bách Hiểu đường, hiện giờ ta cần kiên cường, nhưng trước mặt cha, ta vẫn là ta thôi. Cha, ta rất mệt mỏi, nếu mẫu thân còn sống, hết thảy đã không xảy ra." Ta cực kỳ ti bỉ đem "mẹ" ra làm lá chắn.
Một màn vừa rồi chân tình chân ý, chỉ cần là người, sẽ không thể không cảm động.
"Ý Vân." Lão cha cũi đầu, hối hận nói: "Ý Vân, là cha không tốt, cha không hiểu ngươi. Ngươi là một nữ hài tử, lại phải gánh vác cả một đại bang, đích xác làm khó ngươi. Cũng khó trách ngươi luôn có bộ dáng vô kiên bất tồi, aiz, đứa nhỏ ngốc, kì thực, trước mặt cha, ngươi cũng vẫn là một tiểu hài mà thôi."
Ta ngẩng đầu nhìn lão cha, nước mắt rơi lã chã. "Cha, từ ngày nhận lệnh sư phụ kế thừa Bách Hiểu đường, ta cũng không thể kiểm soát bản thân, nội tâm sợ hãi, chỉ có thể ngụy trang thành người cường hãn, dối gạt mình, lừa gạt người."
"Ý Vân..."
Ta vội chà sát nước mắt, cười nói: "Cha, tất cả đều là quá khứ, tuy thực vất vả, nhưng nay ta có Hàn bên cạnh, thực cảm thấy hạnh phúc, cha biết không, vì ta, hắn có thể buông bỏ hết thảy, cùng ta tiêu diêu thế ngoại."
"Các ngươi thực sự quyết định thoái ẩn?" Ngữ khí của cha thập phần kinh ngạc, tựa hồ không thể tin.
Ta đương nhiên gật đầu. "Đúng."
Hắn vui mừng nói: "Ý Vân, kì thực cha sớm hi vọng như vậy."
"Cha, nữ nhi hiện tại có việc cần nhờ cha giúp." Vô nghĩa, nói nhiều như vậy, chính là một điểm này.
"Ngươi muốn thế nào?"
"Cha, kiếp này ta chỉ có mình hắn, vì mặt mũi của cha, vì hắn, cha có thể cho hắn nhập vào nhân sĩ chính đạo được không?"
"Cửu đại môn phái?" Cha hỏi.
Ta gật đầu. "Đúng, vì nữ nhi, cũng vì danh dự Mộ Dung gia, xin người giúp ta. Cha, ta hoàn toàn có thể giết toàn bộ bọn hắn, nhưng ta không muốn. Cha, ngài là võ lâm minh chủ, nhất định phải giúp ta. Lựa chọn giữa huyết hải và hòa bình, ta tin tưởng cha chọn hòa bình."
"Này..." Lão cha cắn răng một cái. "Được, kì thực ngươi nói cũng có đạo lí, hắn không phải kẻ thập ác bất xá (ác đến nỗi không thể tha thứ)." Lão nhân cuối cùng cũng phải chấp nhận.
"Cảm ơn cha." Ta nhìn hắn, tay lại bắt đầu cấu véo đùi, nước mắt chảy ra.
"Đứng lên đi, chỉ cần hắn đối với ngươi tốt, cha đã thỏa mãn."
"Cha, uống trà." Ta thừa thắng truy kích, lập tức bày ra ân cần.
Bàn công việc xong, ta đắc ý cười gian. Kế hoạch vĩ đại của ta thành công, lần này nhất định thành công,
Nhưng còn một việc, ta đương nhiên không thể cho bệnh thần kinh giết lão cha. Vì kế hoạch của ta, lão cha phải sống. Ở thời điểm này, võ lâm minh chủ không thể chết được, một khi hắn chết, sẽ có nhiều kẻ đâm thọc nói Hàn giết. Cho nên, vừa mời lão cha đi, ta lại mời bệnh thần kinh đến.
Thời điểm gặp mặt, hắn nhìn ta thật lâu, trên mặt không che dấu được lạc mịch. Trong nháy mắt đó, ta cảm giác được mình rất xấu, rất ti bỉ vô sỉ. Ta thực đã lợi dụng hắn quá nhiều. Không dám nhìn hắn cúi đầu nói: "Giang đại ca, ngồi đi."
"Nàng gọi ta như vậy... thực tốt." Trước đây ta đều gọi hắn là bệnh thần kinh.
Ta tùy ý cười. "Gọi như vậy tốt sao?"
"Nàng mời ta đến có chuyện gì?" Ta có tật giật mình, càng cúi đầu thấp nói: "Giang đại ca, kì thực ta cần nhờ huynh một việc." Ta không muốn giấu diếm nói thẳng.
"Nói, chỉ cần có thể làm ta sẽ đồng ý."
Ta ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn. "Ta cần tánh mạng của Mộ Dung Nghĩa."
"Nàng..."
"Giang đại ca, giao dịch của huynh và Hàn ta biết." Ta thở dài một tiếng. "Kì thực, sự việc hai mươi năm trước ta cũng biết rõ."
Khiếp sợ, lại khiếp sợ....
Hắn không hề nghĩ rằng ta sẽ biết, vì vậy giờ phút này, hắn kinh ngạc nói không lên lời.
Ta thở dài, nhẹ lắc đầu. "Giang đại ca, ngươi muốn báo thù, ta không có tư cách ngăn cản. Giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng, ta cầu huynh tạm thời lưu tính mạng của Mộ Dung Nghĩa, sau này hẳn báo thù, được không?"
Sắc mặt hắn tái nhợt, phức tạp nói: "Tại sao?"
"Bởi vì... ngày mười sáu tháng bảy, là sinh nhật mười tám tuổi của ta, ta từ nhỏ không có mẫu thân, không ai nhớ sinh nhật ta, cho nên thực hâm mộ những hài tử được có sinh nhật. Ta hy vọng, cha có thể tham dự sinh nhật này của ta. Ta từ nhỏ không được hưởng thụ tình thân âm áp, chỉ cầu bây giờ." Không phải mười tám mà là sinh nhật hai mươi bốn. Nếu nói ta vì Hàn mà cầu hắn, bệnh thần kinh chỉ sợ sẽ không đáp ứng. Vì an toàn, ta nói ra một lý do hợp lý nhất, có lực thuyết phục nhất. Nếu hắn thực thích ta, yêu cầu này chắc sẽ đáp ứng?
Ta cảm thấy thực ích kỷ, hắn không có khả năng một mình giết cha ta mới hợp tác cùng Hàn. Nếu bỏ cơ hội này, còn có cơ hội sau không? Ta nghĩ hẳn là có đi, cho dù hắn giết không được, Độc Cô Huỳnh cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp giết lão cha. Bằng quyết tâm của Độc Cô Huỳnh, nàng đã thành công một nửa.
Bệnh thần kinh chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía ta. "Ý Vân, ta thực khó xử."
"Giang đại ca... được rồi, ta không làm khó dễ ngươi, chính là, ngươi ám toán cha ta không thấy xấu hổ sao, có đôi khi ta thực sự cảm thấy ngươi không đủ quang minh lỗi lạc." Mềm không được, đổi sang cứng.
Hắn trầm mặc, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ. Nếu còn không có hô hấp sẽ bị xem là tượng đá.
Bệnh thần kinh cuối cùng bình tĩnh nói: "Được, mạng của hắn, ta lưu cho nàng, một ngày nào đó, ta quang minh chính đại giết hắn." (Hoa: khổ cho Giang ca, cả đời lụy vì chữ tình, cho đến cả sau này vĩnh viễn không giết được Mộ Dung Nghĩa)
"Cảm ơn." Trong lòng thực đau xót, nước mắt không kìm được tuôn ra.
"Ý Vân, một ngày nào đó, ta sẽ quang minh chính đại giết hắn."
"Uh, khi đó, ta tuyệt đối sẽ không cản trở huynh." Giết tốt lắm, lão già đó nên sớm chết.
"Ý Vân." Hắn đột nhiên nói: "Vì nàng, ta có thể làm mọi việc." Ta im lặng, tận lực khống chế cảm xúc của mình, ta sợ chính mình buông tay. Đối mặt với hắn, tâm vì sao thực đau, vì hắn có thể lưu tính mạng Mộ Dung Nghĩa, chỉ cần ta mở miệng, có phải hắn đều làm được? Hắn vì ta làm rất nhiều, rất nhiều.
~*~
Lão cha đồng ý, bệnh thần kinh đồng ý, tâm tình của ta ngược lại cảm thấy nặng nề. Vì đạt được mục đích, ta dùng thủ đoạn hèn hạ này, có phải rất ti bỉ hay không? Vì tình yêu, ta có thể bỏ qua hết thảy, nhưng, cuối cùng tình yêu của ta có vững bền hay không?
Đáp án là không, dù sớm hay muộn, cũng sẽ có ngày Hàn biết được bí mật đó, khi đó, tất cả còn lại với ta là kí ức và đau thương!