"Cứu hỏa, cứu hỏa..." Trong khi tất cả mọi người còn đang ngủ chợt nghe thấy tiếng kêu to. Ta tựa như phi tặc nhảy qua cửa sổ vào phòng, nhìn lén ra ngoài, âm thầm thở ra một hơi.
"Nàng làm gì?" Hàn vốn đã ngồi trước bàn, nhìn ta lén lút chạy vào, tỏ vẻ quan tâm.
"Dậy sớm vậy? Khi ta rời đi không có đánh thức chàng."
"Nàng dậy ta liền biết." Đương nhiên, hắn là thiên hạ tuyệt đỉnh cao thủ.
"Hiện tại không có việc gì làm?"
"Đúng."
"Theo ta đi dạo phố."
"Mua cái gì?"
"Không có gì, tị nạn. hơn nữa nói cho chàng, đợi lát nữa nhất định không có điểm tâm ăn, cho nên phải dự tính trước, nếu không vài ngày tới uống gió tây bắc." Thuận tiện giúp Phượng Thanh Hà mua chút đồ ăn, ta không muốn mấy người đó chưa có phỏng vấn xong đã đói chết?
Hắn nghi hoặc nhìn ta một cái rồi đáp: "Được." Dễ dàng bị dụ như vậy?
Chúng ta hai người vừa di vào sân vườn, liền thấy hai người làm vườn cùng nha hoàn đang bê hai thùng nước lớn, thập phần kích động.
Mỹ nữ tỷ tỷ vừa lúc rời giường đi tới, quần áo còn chưa có chỉnh tề, giữ chặt nha hoàn hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đại tiểu thư, phòng bếp bị cháy."
Mỹ nữ tỷ tỷ nghi hoặc: "Sớm như vậy, sao lại cháy?"
Nha hoàn liền nuốt nước miếng. "Nghe nói nhị tiểu thư dậy sớm làm điểm tâm, kết quả đem phòng bếp đốt." Mà thủ phạm là ta, cúi đầu lặng lẽ nhanh chóng kéo Hàn, ý bảo mau đi. May mắn hình như mỹ nữ tỷ tỷ không thấy ta, thuận lợi đi ra đại môn.
"Nàng đốt phòng bếp?" Hàn nhìn ta, khóe miệng mỉm cười.
Ta đáng thương gật đầu. "Đúng, chỉ muốn nhóm chút lửa thôi, không nghĩ lửa kia đốt tay ta, ta liền ngã về phía sau, không ngờ đằng sau là thùng dầu, cuối cùng lửa lan lớn, sau đó..." Sau đó cháy cực kì nghiêm trọng. Hôm nay ta vốn muốn tập làm hiền thê, nghĩ muốn vào bếp làm chút điểm tâm. Kết quả đem phòng bếp đốt. Theo quan sát của ta, cháy rất nghiêm trọng. Trong vòng ba ngày tuyệt đối không có cách nào đun nấu gì được, phỏng chừng rất nhiều đại hiệp sẽ bị đói.
"Vân nhi, nữ tử như nàng thực không thích hợp làm gia vụ."
"Khụ, từ từ, ta vẫn còn là nữ tử sao?" Sớm bị hắn biến thành nữ nhân.
"Không phải." Hắn chợt hiểu mình lỡ miệng.
"Hiện không cần thảo luận vấn đề này, chàng theo ta đi dạo phố, đúng rồi, ta muốn mua kim chỉ." Ở trên đường bàn luận vấn đề nữ nhân thực không thích hợp.
"Làm cái gì? Nàng có biết làm hay không?"
"Không biết, nhưng là ta muốn học. Tuy nhiên, cho dù ta ngu ngốc, nhưng học cũng có thể hiểu. Ta nhất định phải học được thêu thùa trước khi sinh đứa nhỏ, làm y phục cho hắn, cho dù thủ nghệ có kém một chút, mặc được là được." Trời ạ, ta cư nhiên nghĩ muốn học làm quần áo, đầu óc có phải bị ngập nước?
"Vân nhi, nếu không thích, không cần miễn cưỡng, nàng vì ta đã thay đổi nhiều lắm rồi."
"Ách, hình như có một chút miễn cưỡng, nhưng ta rất muốn làm một thê tử tốt. Chàng cũng thấy, ta thực ngu ngốc, vài ngày gần đây còn nháo ra nhiều việc như vậy, không biết ta may y phục có đâm kim vào tay không? Nhưng ta nhất định phải học." Ta đem năm ngón tay đưa ra trước mặt hắn, chỉ vào vết chai. "Chàng xem, tay ta có vết chai, cho nên, ta không phải là loại đại tiểu thư cành vàng lá ngọc. Trước kia nhà ta có rất nhiều tiền, nhưng ta ở trường học phải tự giặt y phục, tự mình chiếu cố bản thân." Kì thực tay ta chai là vì luyện kiếm. Ta không muốn khiến hắn lo lắng, liền viện ra một cớ.
Hắn kéo tay ta, chậm rãi vuốt ve. "Đây là luyện kiếm mà ra."
Ta nâng đầu lên, ngạc nhiên nhìn hắn. "Ách, sao chàng biết?"
"Tay của nàng trắng như vậy, sao có thể có vết chai, không cần miễn cưỡng, ta có thể cho nàng mọi thứ, không muốn nàng hy sinh nhiều như vậy." Cũng đã gả cho hắn, muốn đổi ý đã muộn, đó là lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, hy sinh vì hắn một chút cũng đáng.
Ta nghiêm mặt nói: "Từ khi ta quyết định theo chàng, ta tuyệt đối không hối hận. Cho dù về sau có khó khăn gì, ta quyết cùng chàng vượt qua. Nếu chàng thực sự yêu ta, thỉnh nói cho ta tất cả sự tình."
"Sắp tới nàng sẽ biết." Lại câu này, ta quả thực không chịu nổi.
Quả nhiên như sở liệu của ta, phòng bếp bị cháy rất nghiêm trọng, may mắn là ta đốt nhà của mình, nếu là nhà người khác thực không dám nghĩ đến hậu quả, ta nghĩ lão cha sẽ không keo kiệt bắt ta bồi thường đi.
Từ trên phố trở về, mua chút đồ vật này nọ. Thấy Thủy Vũ Mị cùng Phượng Thanh Hà, Thiểm Điện, Liệt Hỏa, Phượng Thanh Trúc, Tư Đồ Dạ, một nhóm người ở trong sân nói chuyện phiếm. Mấy người này khi nào thì thích hợp thành một khối? Ước chừng quan hệ của ta cùng Hàn ngày càng tốt, mấy người đó cũng thích sán vào nhau nhiều hơn.
"Thực sự tức chết ta, bụng đói quá." Thủy Vũ Mị một bộ dạng muốn khóc.
Phượng Thanh Hà lại dương dương cười, "Ngươi đừng than nữa, ai kêu tỷ tỷ của chúng ta muốn làm điểm tâm."
"Đốt liền đốt, chúng ta ra ngoài ăn, vì cái gì phải chịu đói ở đây?" Phượng Thanh Trúc dở khóc dở cười, mấy người này thực ngu ngốc?
"Đúng." Thủy Vũ Mị cùng Phượng Thanh Hà nhìn nhau. "Đi."
Vừa mới chuyển thân...
"Tỷ tỷ, tỷ phu? Các người vừa về?" Thủy Vũ Mị hiển nhiên không nghĩ đến chúng ta quay về.
"Vừa về." Ta trợn mắt. "Cút, ta hảo tâm mua đồ ăn về cho các ngươi, các ngươi vì chút đồ ăn mà oán ta, hừ, cút ra ngoài, đói không chết được."
"Thực sự?" Phượng Thanh Hà trợn mắt.
"Vô nghĩa, phòng bếp là ta đốt. Ta biết ba ngày không có biện pháp nấu cơm, cho nên dự định mua đồ ăn trong vài ngày."
Thủy Vũ Mị nhìn chằm chằm kim chỉ trên tay ta, ho khan một tiếng. "Tỷ tỷ, đây là..."
"Làm y phục cho đứa nhỏ." Ta thực ngu ngốc trả lời.
"Ngươi có?" Ba âm thanh cùng vang lên. Phượng Thanh Hà, Thủy Vũ Mị, Liệt Hỏa đồng thời hét lên rất ăn ý.
"Ách, hiện chưa có, nhưng về sau sẽ có." Ta có điểm xấu hổ.
"À..." Thủy Vũ Mị cố ý đem tiếng kéo dài, lại liếc bụng ta một cái rồi nói: "Đi thôi, bụng ta đói sắp chết."
"Bây giờ còn không có, ngươi nhìn cái gì?" Ta đỏ mặt, thẹn quá hóa giận quát.
"Phu nhân, người không cần thẹn thùng." Liệt Hỏa khuôn mặt cười hì hì lại mang theo vài phần nghiêm túc. "Chúng mừng phu nhân, chúc mừng giáo chủ."
Sau đó...
"Cút." Người nào đó tức lên quát to.
"Dạ." Lúc sau, bóng người cũng không có, Liệt Hỏa cầm đầu, tất cả mọi người đã biến mất.
Chương bổ sung:
Hoa: Chân thành xin lỗi vì sự thiếu sót và chậm trễ này.
Nguyên nhân là do bản cv của mình nó bị sót, nên đến h cốt truyện mới có phần bị nứt gãy.
Vì mình không có bản chuẩn, ko dám làm liều, (BL: Từ đầu đến cuối bạn đã liều lắm rồi, giờ lại nói không dám làm liều... pó tay) nên chỉ dám nói đại ý cho các bạn biết thế này, các bạn thông cảm.
Trong đại hội võ lâm: Vân tỷ đánh thắng Hoa Hiển Tử, đứng thứ ba. Lão cha đánh với Hàn, Hàn thua, lão cha định xuất chiêu kết liễu Hàn, nhưng Vân tỷ nhảy ra đỡ đòn => Vân tỷ bị trọng thương và mất sạch công lực. Hai người hợp lực sử dụng Phượng Vũ kiếm pháp đánh bại lão cha trở thành thiên hạ đệ nhất. Nhưng do hai người cùng đánh nên lão cha lại thành thiên hạ đệ nhất, Hàn thiên hạ đệ nhị.
Phần thiếu này tuy ngắn nhưng ảnh hưởng ko nhỏ đến mạch truyện sau này, các bạn hết sức thông cảm cho mình.
"Nàng làm gì?" Hàn vốn đã ngồi trước bàn, nhìn ta lén lút chạy vào, tỏ vẻ quan tâm.
"Dậy sớm vậy? Khi ta rời đi không có đánh thức chàng."
"Nàng dậy ta liền biết." Đương nhiên, hắn là thiên hạ tuyệt đỉnh cao thủ.
"Hiện tại không có việc gì làm?"
"Đúng."
"Theo ta đi dạo phố."
"Mua cái gì?"
"Không có gì, tị nạn. hơn nữa nói cho chàng, đợi lát nữa nhất định không có điểm tâm ăn, cho nên phải dự tính trước, nếu không vài ngày tới uống gió tây bắc." Thuận tiện giúp Phượng Thanh Hà mua chút đồ ăn, ta không muốn mấy người đó chưa có phỏng vấn xong đã đói chết?
Hắn nghi hoặc nhìn ta một cái rồi đáp: "Được." Dễ dàng bị dụ như vậy?
Chúng ta hai người vừa di vào sân vườn, liền thấy hai người làm vườn cùng nha hoàn đang bê hai thùng nước lớn, thập phần kích động.
Mỹ nữ tỷ tỷ vừa lúc rời giường đi tới, quần áo còn chưa có chỉnh tề, giữ chặt nha hoàn hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đại tiểu thư, phòng bếp bị cháy."
Mỹ nữ tỷ tỷ nghi hoặc: "Sớm như vậy, sao lại cháy?"
Nha hoàn liền nuốt nước miếng. "Nghe nói nhị tiểu thư dậy sớm làm điểm tâm, kết quả đem phòng bếp đốt." Mà thủ phạm là ta, cúi đầu lặng lẽ nhanh chóng kéo Hàn, ý bảo mau đi. May mắn hình như mỹ nữ tỷ tỷ không thấy ta, thuận lợi đi ra đại môn.
"Nàng đốt phòng bếp?" Hàn nhìn ta, khóe miệng mỉm cười.
Ta đáng thương gật đầu. "Đúng, chỉ muốn nhóm chút lửa thôi, không nghĩ lửa kia đốt tay ta, ta liền ngã về phía sau, không ngờ đằng sau là thùng dầu, cuối cùng lửa lan lớn, sau đó..." Sau đó cháy cực kì nghiêm trọng. Hôm nay ta vốn muốn tập làm hiền thê, nghĩ muốn vào bếp làm chút điểm tâm. Kết quả đem phòng bếp đốt. Theo quan sát của ta, cháy rất nghiêm trọng. Trong vòng ba ngày tuyệt đối không có cách nào đun nấu gì được, phỏng chừng rất nhiều đại hiệp sẽ bị đói.
"Vân nhi, nữ tử như nàng thực không thích hợp làm gia vụ."
"Khụ, từ từ, ta vẫn còn là nữ tử sao?" Sớm bị hắn biến thành nữ nhân.
"Không phải." Hắn chợt hiểu mình lỡ miệng.
"Hiện không cần thảo luận vấn đề này, chàng theo ta đi dạo phố, đúng rồi, ta muốn mua kim chỉ." Ở trên đường bàn luận vấn đề nữ nhân thực không thích hợp.
"Làm cái gì? Nàng có biết làm hay không?"
"Không biết, nhưng là ta muốn học. Tuy nhiên, cho dù ta ngu ngốc, nhưng học cũng có thể hiểu. Ta nhất định phải học được thêu thùa trước khi sinh đứa nhỏ, làm y phục cho hắn, cho dù thủ nghệ có kém một chút, mặc được là được." Trời ạ, ta cư nhiên nghĩ muốn học làm quần áo, đầu óc có phải bị ngập nước?
"Vân nhi, nếu không thích, không cần miễn cưỡng, nàng vì ta đã thay đổi nhiều lắm rồi."
"Ách, hình như có một chút miễn cưỡng, nhưng ta rất muốn làm một thê tử tốt. Chàng cũng thấy, ta thực ngu ngốc, vài ngày gần đây còn nháo ra nhiều việc như vậy, không biết ta may y phục có đâm kim vào tay không? Nhưng ta nhất định phải học." Ta đem năm ngón tay đưa ra trước mặt hắn, chỉ vào vết chai. "Chàng xem, tay ta có vết chai, cho nên, ta không phải là loại đại tiểu thư cành vàng lá ngọc. Trước kia nhà ta có rất nhiều tiền, nhưng ta ở trường học phải tự giặt y phục, tự mình chiếu cố bản thân." Kì thực tay ta chai là vì luyện kiếm. Ta không muốn khiến hắn lo lắng, liền viện ra một cớ.
Hắn kéo tay ta, chậm rãi vuốt ve. "Đây là luyện kiếm mà ra."
Ta nâng đầu lên, ngạc nhiên nhìn hắn. "Ách, sao chàng biết?"
"Tay của nàng trắng như vậy, sao có thể có vết chai, không cần miễn cưỡng, ta có thể cho nàng mọi thứ, không muốn nàng hy sinh nhiều như vậy." Cũng đã gả cho hắn, muốn đổi ý đã muộn, đó là lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, hy sinh vì hắn một chút cũng đáng.
Ta nghiêm mặt nói: "Từ khi ta quyết định theo chàng, ta tuyệt đối không hối hận. Cho dù về sau có khó khăn gì, ta quyết cùng chàng vượt qua. Nếu chàng thực sự yêu ta, thỉnh nói cho ta tất cả sự tình."
"Sắp tới nàng sẽ biết." Lại câu này, ta quả thực không chịu nổi.
Quả nhiên như sở liệu của ta, phòng bếp bị cháy rất nghiêm trọng, may mắn là ta đốt nhà của mình, nếu là nhà người khác thực không dám nghĩ đến hậu quả, ta nghĩ lão cha sẽ không keo kiệt bắt ta bồi thường đi.
Từ trên phố trở về, mua chút đồ vật này nọ. Thấy Thủy Vũ Mị cùng Phượng Thanh Hà, Thiểm Điện, Liệt Hỏa, Phượng Thanh Trúc, Tư Đồ Dạ, một nhóm người ở trong sân nói chuyện phiếm. Mấy người này khi nào thì thích hợp thành một khối? Ước chừng quan hệ của ta cùng Hàn ngày càng tốt, mấy người đó cũng thích sán vào nhau nhiều hơn.
"Thực sự tức chết ta, bụng đói quá." Thủy Vũ Mị một bộ dạng muốn khóc.
Phượng Thanh Hà lại dương dương cười, "Ngươi đừng than nữa, ai kêu tỷ tỷ của chúng ta muốn làm điểm tâm."
"Đốt liền đốt, chúng ta ra ngoài ăn, vì cái gì phải chịu đói ở đây?" Phượng Thanh Trúc dở khóc dở cười, mấy người này thực ngu ngốc?
"Đúng." Thủy Vũ Mị cùng Phượng Thanh Hà nhìn nhau. "Đi."
Vừa mới chuyển thân...
"Tỷ tỷ, tỷ phu? Các người vừa về?" Thủy Vũ Mị hiển nhiên không nghĩ đến chúng ta quay về.
"Vừa về." Ta trợn mắt. "Cút, ta hảo tâm mua đồ ăn về cho các ngươi, các ngươi vì chút đồ ăn mà oán ta, hừ, cút ra ngoài, đói không chết được."
"Thực sự?" Phượng Thanh Hà trợn mắt.
"Vô nghĩa, phòng bếp là ta đốt. Ta biết ba ngày không có biện pháp nấu cơm, cho nên dự định mua đồ ăn trong vài ngày."
Thủy Vũ Mị nhìn chằm chằm kim chỉ trên tay ta, ho khan một tiếng. "Tỷ tỷ, đây là..."
"Làm y phục cho đứa nhỏ." Ta thực ngu ngốc trả lời.
"Ngươi có?" Ba âm thanh cùng vang lên. Phượng Thanh Hà, Thủy Vũ Mị, Liệt Hỏa đồng thời hét lên rất ăn ý.
"Ách, hiện chưa có, nhưng về sau sẽ có." Ta có điểm xấu hổ.
"À..." Thủy Vũ Mị cố ý đem tiếng kéo dài, lại liếc bụng ta một cái rồi nói: "Đi thôi, bụng ta đói sắp chết."
"Bây giờ còn không có, ngươi nhìn cái gì?" Ta đỏ mặt, thẹn quá hóa giận quát.
"Phu nhân, người không cần thẹn thùng." Liệt Hỏa khuôn mặt cười hì hì lại mang theo vài phần nghiêm túc. "Chúng mừng phu nhân, chúc mừng giáo chủ."
Sau đó...
"Cút." Người nào đó tức lên quát to.
"Dạ." Lúc sau, bóng người cũng không có, Liệt Hỏa cầm đầu, tất cả mọi người đã biến mất.
Chương bổ sung:
Hoa: Chân thành xin lỗi vì sự thiếu sót và chậm trễ này.
Nguyên nhân là do bản cv của mình nó bị sót, nên đến h cốt truyện mới có phần bị nứt gãy.
Vì mình không có bản chuẩn, ko dám làm liều, (BL: Từ đầu đến cuối bạn đã liều lắm rồi, giờ lại nói không dám làm liều... pó tay) nên chỉ dám nói đại ý cho các bạn biết thế này, các bạn thông cảm.
Trong đại hội võ lâm: Vân tỷ đánh thắng Hoa Hiển Tử, đứng thứ ba. Lão cha đánh với Hàn, Hàn thua, lão cha định xuất chiêu kết liễu Hàn, nhưng Vân tỷ nhảy ra đỡ đòn => Vân tỷ bị trọng thương và mất sạch công lực. Hai người hợp lực sử dụng Phượng Vũ kiếm pháp đánh bại lão cha trở thành thiên hạ đệ nhất. Nhưng do hai người cùng đánh nên lão cha lại thành thiên hạ đệ nhất, Hàn thiên hạ đệ nhị.
Phần thiếu này tuy ngắn nhưng ảnh hưởng ko nhỏ đến mạch truyện sau này, các bạn hết sức thông cảm cho mình.