Dương Tư Niệm nghe được tiếng vang, ngẩng đầu lên, thấy Lý Tưởng thiếu chút nữa đụng phải đồ đạc trong phòng, nàng nhàn nhạt nói :
- Anh không sao chứ ?
Trong lòng cảm thấy kì quái, Lý Tưởng công phu tốt như vậy, làm sao có thể bị vấp phải đồ đạc trong phòng thiếu chút nữa trật chân té chứ?
Lý Tưởng cười xuề xòa đáp:
- Dương Tổng có phòng làm việc rất sang trọng, lại biết cách bài trí, khiến cho tôi được mở rộng tầm mắt, may mắn ta không có đụng hỏng đồ của Dương tổng, bằng không tôi thật không bồi thường nổi.
- Không sao, anh cứ tự nhiên.
Dương Tư Niệm thấy không có vấn đề gì lớn cũng không để trong lòng, cúi đầu tiếp tục chuyên tâm xử lí văn kiện.
- Anh muốn uống gì?
Lam Phàm hỏi.
- Cho tôi một ly trà là được.
Lý Tưởng trả lời.
Lam Phàm pha cho Lý Tưởng một tách trà đặc rồi rời khỏi phòng làm việc của Dương Tư Niệm.
Ba phút sau Dương Tư Niệm xử lý xong văn kiện, gọi điện cho phòng tài vụ, nói :
- Một giờ sau đến phòng làm việc của ta.
..............................
- Xin lỗi, đã để cho anh đợi lâu.
Dương Tư Niệm đi vào phòng tiếp khách, ngồi xuống ghế salon, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
- Có thể để cho anh làm cận vệ của tôi, tôi rất cao hứng, có anh ở bên người thì tôi có cảm giac an toàn hơn.
- Dương tổng là đang tỏ tình với tôi đó hả?
Lý Tưởng đùa giỡn.
Dương Tư Niệm đỏ mặt lên, tức giận lườm Lý Tưởng một cái, lạnh nhạt nói :
- Xin lỗi, ở trong công ty tôi thích làm việc công, không muốn nói đến tình cảm cá nhân, tôi không có nhiều thời gian rảnh, anh ra điều kiện đi.
Lý Tưởng nhàn nhã dựa vào trên ghế salon, cười hắc hắc:
- Dương tổng, là cô muốn tôi làm vệ sĩ riêng cho cô, mà không phải tôi bằng mọi giá muốn vào tập đoàn Khải Lý, cho nên không phải tôi là người nói ra điều kiện mà tập tập đoàn Khải Lý các người đưa ra điều kiện gì đủ để hấp dẫn tôi mới đúng.
Đôi mi thanh tú của Dương Tư Niệm khẽ nhảy một cái, Lý Tưởng nói không sai, đích xác tập đoàn Khải Lý cần nhân tài như Lý Tưởng, mà không phải Lý Tưởng muốn nương nhờ tập đoàn Khải Lý, trong lòng tuy không vui nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, lãnh đạm nói:
- Nếu là như vậy, ta hãy nói một chút về ưu đãi nhé!
- Thứ nhất là chính thức mời anh vào tập đoàn Khải Lý làm nhân viên chính thức, hưởng thụ đãi ngộ của trung tầng lãnh đạo.
- Không vấn đề gì, gia nhập tập đoàn Khải Lý hay không tôi thật không quá quan tâm.
Lý Tưởng cười một tiếng, coi như xí nghiệp đứng đầu thành phố Giang Châu, cả nước có năm trăm xí nghiệp, vô số tinh anh nhân tài, ai ai cũng tranh giành nhau vào tập đoàn Khải Lý, nhưng đối với hắn mà nói, thật đúng là không có hứng thú gì gia nhập tập đoàn Khải Lý, làm một nhân viên.
Nếu không phải tập đoàn Khải Lý là đầu mối duy nhất hắn điều tra được, Dương Tư Niệm có mang tám cỗ kiệu đến rước hắn thì hắn cũng lười nghe cô nàng cao ngạo này nói chuyện.
Dương Tư Niệm hết ý kiến, nàng có chút nhìn không ra Lý Tưởng, người khác nằm mộng cũng muốn trở thành nhân viên tập đoàn Khải Lý, nhưng trong mắt Lý Tưởng, phảng phất giống như nàng bắt hắn phải làm vậy, bất đắc dĩ nói:
- Được, điều thứ hai, bởi vì anh coi như là vệ sĩ riêng của tôi, nên về phương diện tiền lương, phúc lợi là do tôi tự chi, tiền lương hàng năm một triệu, cuối năm tiền thưởng ba trăm ngàn, tuy nhiên hai ngày cuối tuần chưa chắc đã được nghỉ, ngoài ra nghỉ phép hàng năm không được quá mười lăm ngày.
- Tôi là một người rất lười biếng, phương diện đãi ngộ hay phúc lợi, tôi có thể không so đo, nhưng thời gian với tôi là trên hết, cô phải cho tôi tự do hoàn toàn.
Lý Tưởng nhướng mày một cái, hắn có rất nhiều chuyện phải làm, bao gồm điều tra ai là người giật dây, cho nên thời gian với hắn là trên hết, thế nên hắn cần đầy đủ thời gian.
Dương Tư Niệm lắc đầu nói:
- Không được, tôi rất coi trọng việc giờ giấc, ta không muốn nhân viên dưới quyền mình đi ngược lại.
- Vậy thì không còn cách nào!
Lý Tưởng đứng lên, giả bộ đi.
- Được, vấn đề thời gian tôi có thể cân nhắc, anh nếu thật có chuyện, nói sớm để tôi sắp xếp.
Dương Tư Niệm thấy Lý Tưởng muốn đi, vội vàng thay đổi chủ ý.
- Ài, phải ngoan thế chứ, đàn bà mà mạnh mẽ quá thì đàn ông không có thích đâu. Lý Tưởng được thể lấn tới.
- Anh…
Dương Tư Niệm không phán bác được lời nào, hết cách, chờ Lý Tưởng ngồi xuống mới nói tiếp:
- Thứ ba, thời gian tôi có thể cho anh được thoải mái, nhưng là nhân viên tập đoàn Khải Lý, hết thảy phải lấy lợi ích tập đoàn làm trọng, nếu như tôi có chuyện, anh phải lấy chuyện tôi làm trọng, chỉ có xử lý xong chuyện của tôi, ngươi mới có thể đi làm chuyện của mình, điểm này anh làm được chứ?
Lý Tưởng hơi trầm tư, nếu bức bách Dương Tư Niệm quá thì phản tác dụng, sẽ làm cô nàng hoài nghi. Lý Tưởng gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề.
- Ừ!
Dương Tư Niệm thấy đã thoả thuận xong, đứng dậy đi đến bàn làm việc, bấm một dãy số, một hồi, nàng nói:
- Liễu tổng đến phòng làm việc của tôi một chút.
Dương Tư Niệm lần nữa ngồi đối diện Lý Tưởng nói:
- Lý Tưởng, tôi làm việc trước giờ luôn cẩn thận, điều kiện chúng ta cũng đã nói xong, chúng ta cũng nên kí kết hợp đồng, tránh cho đến lúc ai đó đổi ý thì bên kia cũng không bị thiệt.
- Dương tổng thật đúng là làm việc cẩn thận nha.
Lý Tưởng thuận miệng bồi thêm một câu.
“Cộc…cộc…” Có người gõ cửa.
- Mời vào!
Dương Tư Niệm nói.
Một cô gái duyên dáng đẩy cửa đi vào, đến bên Dương Tư Niệm:
- Dương tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì không?
Cô nàng này chính là Liễu Huyên người mà Lý Tưởng mới gặp ở toilet cách đây không lâu.
- Chị mang hắn đi kí kết hợp đồng đi!
Dương Tư Niệm chỉ vào Lý Tưởng.
- Thuận tiện đưa hắn đến phòng làm việc.
- Vâng, thưa Dương tổng.
Liễu Huyên vừa quay đầu, nhìn thấy Lý Tưởng, nhất thời cả kinh:
- Là ngươi, ngươi tên đại sắc lang này.
- Tôi đây, cô đừng có tùy tiện bôi nhọ nhân cách trong sáng của tôi nhé!
Lý Tưởng không nói nên lời, cái thế giới này quả thực nhỏ bé.
- Các người quen biết nhau à?
Dương Tư Niệm ngạc nhiên nhìn hai người hỏi.
- Ai cùng hắn quen biết?
Liễu Huyên tức giận nói.
- Chuyện gì xảy ra ?
Dương Tư Niệm càng nghe càng mơ hồ, không hiểu hai người rốt cuộc là thế nào, lần đầu tiên gặp mặt mà hai người như có thù với nhau từ kiếp trước, trong lời nói nồng nặc mùi thuốc súng.
Nàng rất thân với Liễu Huyên, dù trong công ty nàng là cấp trên, nhưng quan hệ cả hai rất thân thiết, không phân địa vị, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, không dấu chuyện gì.
Nàng cho tới bây giờ không có nghe qua Liễu Huyên nhắc tới Lý Tưởng, cho nên nàng thấy hai người cãi vã, có chút không rõ.
Lý Tưởng nói :
- Thật ra cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi đi nhà vệ sinh nam, ai sẽ nghĩ tới, Đại tổng giám chúng ta đột nhiên chạy vào, Dương tổng, cái này cũng không nên trách tôi, con người có ba nhu cầu rất cấp bách, thần tiên cũng không thể ngăn cản, có phải hay không?
- Anh….!
Liễu Huyên cứng họng, chuyện này mà Lý Tưởng hắn cũng dám nói ra.
- Ha ha…
Dương Tư Niệm nhịn không được bật cười, nói:
- Đươc rồi, Liễu tổng, chị mang Lý Tưởng đến phòng nhân sự báo cáo, tôi còn có việc.
- Vâng, Dương tổng.
Liễu Huyên mặt không cảm xúc đưa Lý Tưởng rời khỏi phòng làm việc của Dương Tư Niệm.
Dương Tư Niệm nghe được tiếng vang, ngẩng đầu lên, thấy Lý Tưởng thiếu chút nữa đụng phải đồ đạc trong phòng, nàng nhàn nhạt nói :
- Anh không sao chứ ?
Trong lòng cảm thấy kì quái, Lý Tưởng công phu tốt như vậy, làm sao có thể bị vấp phải đồ đạc trong phòng thiếu chút nữa trật chân té chứ?
Lý Tưởng cười xuề xòa đáp:
- Dương Tổng có phòng làm việc rất sang trọng, lại biết cách bài trí, khiến cho tôi được mở rộng tầm mắt, may mắn ta không có đụng hỏng đồ của Dương tổng, bằng không tôi thật không bồi thường nổi.
- Không sao, anh cứ tự nhiên.
Dương Tư Niệm thấy không có vấn đề gì lớn cũng không để trong lòng, cúi đầu tiếp tục chuyên tâm xử lí văn kiện.
- Anh muốn uống gì?
Lam Phàm hỏi.
- Cho tôi một ly trà là được.
Lý Tưởng trả lời.
Lam Phàm pha cho Lý Tưởng một tách trà đặc rồi rời khỏi phòng làm việc của Dương Tư Niệm.
Ba phút sau Dương Tư Niệm xử lý xong văn kiện, gọi điện cho phòng tài vụ, nói :
- Một giờ sau đến phòng làm việc của ta.
..............................
- Xin lỗi, đã để cho anh đợi lâu.
Dương Tư Niệm đi vào phòng tiếp khách, ngồi xuống ghế salon, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
- Có thể để cho anh làm cận vệ của tôi, tôi rất cao hứng, có anh ở bên người thì tôi có cảm giac an toàn hơn.
- Dương tổng là đang tỏ tình với tôi đó hả?
Lý Tưởng đùa giỡn.
Dương Tư Niệm đỏ mặt lên, tức giận lườm Lý Tưởng một cái, lạnh nhạt nói :
- Xin lỗi, ở trong công ty tôi thích làm việc công, không muốn nói đến tình cảm cá nhân, tôi không có nhiều thời gian rảnh, anh ra điều kiện đi.
Lý Tưởng nhàn nhã dựa vào trên ghế salon, cười hắc hắc:
- Dương tổng, là cô muốn tôi làm vệ sĩ riêng cho cô, mà không phải tôi bằng mọi giá muốn vào tập đoàn Khải Lý, cho nên không phải tôi là người nói ra điều kiện mà tập tập đoàn Khải Lý các người đưa ra điều kiện gì đủ để hấp dẫn tôi mới đúng.
Đôi mi thanh tú của Dương Tư Niệm khẽ nhảy một cái, Lý Tưởng nói không sai, đích xác tập đoàn Khải Lý cần nhân tài như Lý Tưởng, mà không phải Lý Tưởng muốn nương nhờ tập đoàn Khải Lý, trong lòng tuy không vui nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, lãnh đạm nói:
- Nếu là như vậy, ta hãy nói một chút về ưu đãi nhé!
- Thứ nhất là chính thức mời anh vào tập đoàn Khải Lý làm nhân viên chính thức, hưởng thụ đãi ngộ của trung tầng lãnh đạo.
- Không vấn đề gì, gia nhập tập đoàn Khải Lý hay không tôi thật không quá quan tâm.
Lý Tưởng cười một tiếng, coi như xí nghiệp đứng đầu thành phố Giang Châu, cả nước có năm trăm xí nghiệp, vô số tinh anh nhân tài, ai ai cũng tranh giành nhau vào tập đoàn Khải Lý, nhưng đối với hắn mà nói, thật đúng là không có hứng thú gì gia nhập tập đoàn Khải Lý, làm một nhân viên.
Nếu không phải tập đoàn Khải Lý là đầu mối duy nhất hắn điều tra được, Dương Tư Niệm có mang tám cỗ kiệu đến rước hắn thì hắn cũng lười nghe cô nàng cao ngạo này nói chuyện.
Dương Tư Niệm hết ý kiến, nàng có chút nhìn không ra Lý Tưởng, người khác nằm mộng cũng muốn trở thành nhân viên tập đoàn Khải Lý, nhưng trong mắt Lý Tưởng, phảng phất giống như nàng bắt hắn phải làm vậy, bất đắc dĩ nói:
- Được, điều thứ hai, bởi vì anh coi như là vệ sĩ riêng của tôi, nên về phương diện tiền lương, phúc lợi là do tôi tự chi, tiền lương hàng năm một triệu, cuối năm tiền thưởng ba trăm ngàn, tuy nhiên hai ngày cuối tuần chưa chắc đã được nghỉ, ngoài ra nghỉ phép hàng năm không được quá mười lăm ngày.
- Tôi là một người rất lười biếng, phương diện đãi ngộ hay phúc lợi, tôi có thể không so đo, nhưng thời gian với tôi là trên hết, cô phải cho tôi tự do hoàn toàn.
Lý Tưởng nhướng mày một cái, hắn có rất nhiều chuyện phải làm, bao gồm điều tra ai là người giật dây, cho nên thời gian với hắn là trên hết, thế nên hắn cần đầy đủ thời gian.
Dương Tư Niệm lắc đầu nói:
- Không được, tôi rất coi trọng việc giờ giấc, ta không muốn nhân viên dưới quyền mình đi ngược lại.
- Vậy thì không còn cách nào!
Lý Tưởng đứng lên, giả bộ đi.
- Được, vấn đề thời gian tôi có thể cân nhắc, anh nếu thật có chuyện, nói sớm để tôi sắp xếp.
Dương Tư Niệm thấy Lý Tưởng muốn đi, vội vàng thay đổi chủ ý.
- Ài, phải ngoan thế chứ, đàn bà mà mạnh mẽ quá thì đàn ông không có thích đâu. Lý Tưởng được thể lấn tới.
- Anh…
Dương Tư Niệm không phán bác được lời nào, hết cách, chờ Lý Tưởng ngồi xuống mới nói tiếp:
- Thứ ba, thời gian tôi có thể cho anh được thoải mái, nhưng là nhân viên tập đoàn Khải Lý, hết thảy phải lấy lợi ích tập đoàn làm trọng, nếu như tôi có chuyện, anh phải lấy chuyện tôi làm trọng, chỉ có xử lý xong chuyện của tôi, ngươi mới có thể đi làm chuyện của mình, điểm này anh làm được chứ?
Lý Tưởng hơi trầm tư, nếu bức bách Dương Tư Niệm quá thì phản tác dụng, sẽ làm cô nàng hoài nghi. Lý Tưởng gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề.
- Ừ!
Dương Tư Niệm thấy đã thoả thuận xong, đứng dậy đi đến bàn làm việc, bấm một dãy số, một hồi, nàng nói:
- Liễu tổng đến phòng làm việc của tôi một chút.
Dương Tư Niệm lần nữa ngồi đối diện Lý Tưởng nói:
- Lý Tưởng, tôi làm việc trước giờ luôn cẩn thận, điều kiện chúng ta cũng đã nói xong, chúng ta cũng nên kí kết hợp đồng, tránh cho đến lúc ai đó đổi ý thì bên kia cũng không bị thiệt.
- Dương tổng thật đúng là làm việc cẩn thận nha.
Lý Tưởng thuận miệng bồi thêm một câu.
“Cộc…cộc…” Có người gõ cửa.
- Mời vào!
Dương Tư Niệm nói.
Một cô gái duyên dáng đẩy cửa đi vào, đến bên Dương Tư Niệm:
- Dương tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì không?
Cô nàng này chính là Liễu Huyên người mà Lý Tưởng mới gặp ở toilet cách đây không lâu.
- Chị mang hắn đi kí kết hợp đồng đi!
Dương Tư Niệm chỉ vào Lý Tưởng.
- Thuận tiện đưa hắn đến phòng làm việc.
- Vâng, thưa Dương tổng.
Liễu Huyên vừa quay đầu, nhìn thấy Lý Tưởng, nhất thời cả kinh:
- Là ngươi, ngươi tên đại sắc lang này.
- Tôi đây, cô đừng có tùy tiện bôi nhọ nhân cách trong sáng của tôi nhé!
Lý Tưởng không nói nên lời, cái thế giới này quả thực nhỏ bé.
- Các người quen biết nhau à?
Dương Tư Niệm ngạc nhiên nhìn hai người hỏi.
- Ai cùng hắn quen biết?
Liễu Huyên tức giận nói.
- Chuyện gì xảy ra ?
Dương Tư Niệm càng nghe càng mơ hồ, không hiểu hai người rốt cuộc là thế nào, lần đầu tiên gặp mặt mà hai người như có thù với nhau từ kiếp trước, trong lời nói nồng nặc mùi thuốc súng.
Nàng rất thân với Liễu Huyên, dù trong công ty nàng là cấp trên, nhưng quan hệ cả hai rất thân thiết, không phân địa vị, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, không dấu chuyện gì.
Nàng cho tới bây giờ không có nghe qua Liễu Huyên nhắc tới Lý Tưởng, cho nên nàng thấy hai người cãi vã, có chút không rõ.
Lý Tưởng nói :
- Thật ra cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi đi nhà vệ sinh nam, ai sẽ nghĩ tới, Đại tổng giám chúng ta đột nhiên chạy vào, Dương tổng, cái này cũng không nên trách tôi, con người có ba nhu cầu rất cấp bách, thần tiên cũng không thể ngăn cản, có phải hay không?
- Anh….!
Liễu Huyên cứng họng, chuyện này mà Lý Tưởng hắn cũng dám nói ra.
- Ha ha…
Dương Tư Niệm nhịn không được bật cười, nói:
- Đươc rồi, Liễu tổng, chị mang Lý Tưởng đến phòng nhân sự báo cáo, tôi còn có việc.
- Vâng, Dương tổng.
Liễu Huyên mặt không cảm xúc đưa Lý Tưởng rời khỏi phòng làm việc của Dương Tư Niệm.