Lý Tưởng bất động, vẫn hút thuốc lá, tiếp đón hai gã vệ sĩ của Đao Ba ca đang vây hai bên, tay phải huy vũ thi triển thế công cương mãnh vô cùng “Hàng Long Thập Bát Chưởng”, chưởng chưởng cương mãnh, chân khí hùng hậu, chung quanh hình thành một đạo tường khí vô hình, làm cho hai vệ sĩ không tới gần hắn được.
- Vãi.
Đao Ba ca kinh ngạc, hắn hiển nhiên không nghĩ Lý Tưởng có thân thủ cao như vậy, hắn có biết rằng quán quân tán đả toàn quốc, luyện ngoại gia công phu của thiếu lâm, thực lực rất mạnh.
Hắn có rất nhiều kẻ thù, hắn phải uống máu trên lưỡi đao mà sống, khiến hắn biết phải bảo vệ mình như thế nào, chính vì thế mà hắn tiêu tốn một số tiền lớn mời tới ba gã cao thủ bảo vệ riêng hắn 24/24.
Thế nhưng, ba gã vệ sĩ hắn mời tới đều không thể tới gần Lý Tưởng, ngạc nhiên hơn là thế công của bọn hắn đều bị Lý Tưởng chặn lại.
“Bịch” Lý Tưởng đánh ra một chiêu “Kháng Long Hữu Hối”, chưởng lực mạnh mẽ không gì sánh được, trực tiếp đem hai gã vệ sĩ đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không dậy nổi.
Một gã vệ sĩ khác thấy thế hét lớn lên, còn chưa ra tay thì ánh mắt đã hoa lên, Lý Tưởng chợt hiện ra trước mặt hắn, hắn sợ hãi đấm ra một quyền, Lý Tưởng nghiêng người né tránh, đầu gối đánh vào dưới háng của tên kia.
“Bịch” bảo tiêu kia không kịp kêu lên một tiếng thì thân thể đã mềm nhũn té trên mặt đất, ngất đi.
Lý Tưởng vỗ vỗ tay, lần nữa ngồi xuống, nhả ra một làn khói, ánh mắt lạnh lùng chứa đầy hàn khí, nói:
- Còn có động tác võ thuật đẹp mắt nào đem hết ra đây.
Búng búng tàn thuốc, trên môi lộ ra dáng tươi cười băng lãnh.
Đao Ba ca khẽ động ngón tay, rất nhanh giơ súng lên, Lý Tưởng cười nhạt, xuất thủ còn nhanh hơn, một phát bắt được nòng súng, hơi dùng sức “soạt” súng bị hắn giật lấy.
“Cách cách” nạp đạn lên nòng, thay đổi nòng súng quay phía Đao Ba ca, Lý Tưởng cười lạnh nói:
- Súng tốt a, mày nói xem, tao một phát súng bắn chết mày có được không?
- Bình tĩnh, bình tĩnh, huynh đệ bình tĩnh, súng này có đạn thật đó.
Đao Ba ca bị doạ đến hồn phi phách tán, vội vàng xua tay, nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm.
- Là hiểu lầm sao?
Lý Tưởng không để ý tới hắn, trực tiếp bóp cò.
- A !!!
Đao Ba ca kêu lên một tiếng thê lương, cả người đổ gục xuống phía dưới.
“Cách cách” súng không kích phát đạn bắn ra được, Lý Tưởng cười cười, nói:
- Xấu hổ quá, tao quên mở chốt an toàn.
- Mày đùa bỡn tao?
Đao Ba ca giận tím mặt nhưng thấy Lý Tưởng vẫn cầm súng như trước, căm giận ngút trời cũng phải nhịn xuống.
- Đúng, tao chính là đùa giỡn mày, định cắn tao sao?
Lý Tưởng bộ dáng trêu ngươi người, lại giơ súng lên chĩa về phía Đao Ba ca.
- Ha ha, huynh đệ, đừng, chúng ta thương lượng, hảo thương lượng nha.
Đao Ba ca lửa giận ngút trời nhưng khi thấy khẩu súng trong tay Lý Tưởng lại không dám làm gì, chỉ có thể nhịn xuống, cười nói.
- Các vị muốn điều kiện gì, tôi có thể báo lại cho Hùng gia, có điều Hùng gia suy nghĩ như nào ta cũng chịu, ông ấy có đáp ứng điều kiện của các vị hay không thì tôi không dám cam đoan.
- Hùng Bách Đào ở đâu?
Lý Tưởng lạnh lùng hỏi.
- Hùng gia không có tới, ông ấy chỉ nói với tôi, một khi thấy Dương Tư Niệm thì bắt lấy nàng ấy.
Lý Tưởng gật đầu, nói:
- Sau đó thì sao?
Đao Ba ca mở miệng, nói:
- Hùng gia nói Dương Tư Niệm là một phụ nữ xinh đẹp, bắt nàng, có thể cho chúng tôi chiếm chút tiện nghi, chờ Hùng thiếu trở về thì để cho bọn tôi giết nàng.
“ Rầm”
Dương Tư Niệm phẫn nộ đứng dậy, nàng thật không ngờ Hùng Bách Đào hèn hạ vô sỉ như vậy.
Lý Tưởng liếc mắt nhìn Dương Tư Niệm, tiếp tục hỏi:
- Mày gọi lão ta là Hùng gia, lẽ nào lão ta cũng là người của Giảng Võ Đường?
Đao Ba ca không nói.
Lý Tưởng cười nhạt vài tiếng, nói:
- Mày nghĩ còn có đường nào khác cho mày lựa chọn sao?
Đao Ba ca bất đắc dĩ nói:
- Đúng, Hùng gia là một trong mấy vị phó đường chủ của Giảng Võ Đường, cũng là người do lão gia tử ngày trước sắp xếp vào bên trong nội tuyến.
Điều này khiến cho Dương Tư Niệm hoàn toàn sửng sốt, Hùng Bách Đào là phó thư kí của thị chính pháp uỷ, là chức vị lớn của chính giới, không ngờ lão lại là là phó đường chủ của Giảng Võ Đường.
- Khó trách, Hùng Bách Đào phải chống đối tập đoàn Khải Lý chúng ta ở khắp mọi nơi, thì ra lão cùng Giảng Võ Đường các ngươi là cá mè một lứa.
Dương Tư Niệm oán hận nói, nàng thật nên nghe lời Lý Tưởng không nên đến nơi này, nơi này rõ ràng đã được bố trí bẫy rập chu đáo.
Nếu không có Lý Tưởng e rằng lúc này nàng sớm đã bị Đao Ba ca lăng nhục, thực sự là không nghĩ tới, Hùng Bách Đào sẽ có lòng dạ ác độc cùng đê tiện vô liêm sỉ như vậy.
Đao Ba ca cười xấu hổ, mỉa mai nói:
- Tập đoàn Khải Lý các cô uy hiếp Hùng gia, tự nhiên Hùng gia sẽ không bỏ qua cho mấy người rồi.
Dương Tư Niệm không ngừng tức giận, thế nhưng vô kế khả thi.
Lý Tưởng chậm rãi thả súng xuống, sau khi dập tắt tàn thuốc lại châm một điếu thuốc khác, hít vào một hơi, chậm rãi nhả ra một làn khói, thản nhiên nói:
- Trở về nói với Hùng Bách Đào, nói với lão, tao ăn chắc rồi.
- Có ý gì?
Đao Ba ca nghe không hiểu.
Lý Tưởng nói:
- Ý tứ rất đơn giản, hắn, game over.
- Cái này…..
Đao Ba ca vốn định nói “mày không có bổn sự này” nhưng thấy ánh mắt sát nhân của Lý Tưởng thì đành phải đem những lời định nói nuốt ngược vào bụng.
Lý Tưởng chậm rãi lấy ra một máy ghi âm, nhấn một cái nút, thanh âm của Đao Ba ca vang lên, những gì hắn vừa nói ban nãy lại một lần nữa vang lên rõ ràng, sau đó, một làn mây khói được nhả ra, mỉm cười nói:
- Mày nói xem tao hiện tại có bản lĩnh đó hay không?
Hắn giống như có thể nhìn thấu lòng người, Đao Ba ca trong lòng nghĩ cái gì hắn đều biết rõ.
- Con mẹ nó, mày chơi tao.
Đao Ba ca hung tính trỗi dậy, đột nhiên rút ra một con dao quân đội, trực tiếp đâm về phía cổ Lý Tưởng.
“A”
Biến cố xảy ra đột ngột khiến cho Dương Tư Niệm bị hù doạ, hoảng sợ la lên.
“Đinh” Lý Tưởng bất động, vươn hai ngón tay kẹp lấy khiến dao quân đội của Đao Ba ca không tiến được nửa phần.
- Đại ca…
Cánh cửa bị đẩy ra, mười mấy tên thủ ở bên ngoài xông vào, bọn chúng vừa thấy cảnh tượng này, người nào nguời nấy giật mình thon thót.
- Đ!t mẹ, vẫn còn ngây ngốc đứng ở đó làm gì, lên, giết hắn cho tao.
Đao Ba ca giận dữ hét lên.
- Vâng, đại ca.
Mười mấy tên thanh niên cường tráng thấy Đao Ba ca chịu thiệt, tất cả đều vây quanh qua hắn.
Lý Tưởng nói:
- Rất tốt, cùng lên đi, tao đỡ phải phiền phức.
Bất chợt xuất thủ, một phát bắt được tay trái Đao Ba ca, túm lấy dao quân đội của hắn, trước mắt bao người cứ thế mà hung hăng cắm dao vào mu bàn tay trái của Đao Ba ca.
“Phốc”
Mũi dao xuyên thấu qua xương, phát ra thanh âm ma sát nghe lạnh cả người, máu tươi tung tóe khắp nơi.
Dao quân đội sắc bén, một mạch xuyên qua mu bàn tay Đao Ba ca, ngay cả mặt bàn gỗ cũng bị xuyên thấu, vì vậy, Đao Ba ca bị dao quân đội ghim cố định ở đó.
“A”
Đao Ba ca kêu la thảm thiết, thân thể liên tục run rẩy nhưng bàn tay của hắn đã bị dao quân đội cố định, hắn lại không dám rút dao ra, chỉ có thể không ngừng giậm chân tại chỗ kêu hét.
- Trước mặt tao mà mày cũng dám xưng làm đại ca? Lại còn dám kêu gào trước mặt tao?
Lý Tưởng nhả ra một làn khói, lạnh lùng nói.