-Anh đẹp trai, anh làm nghề gì?
Hoàng Linh Linh quyến rũ nói:
-Tôi nghe Lưu Nhã nói anh ở biệt thự, thành phố Giang Châu là thành phố lớn quốc tế, để mua được biệt thự nhất định là rất có tiền.
- Ha ha, tôi buôn dưa chuột, cô có cần một quả không?
Lý Tưởng tà ác nói.
- Buôn dưa chuột?
Lưu Nhã không rõ ý tứ trong lời nói của Lý Tưởng, ngạc nhiên nói:
- Anh không phải đi làm trong tập đoàn Khải Lý sao, tại sao lại đi buôn dưa chuột?
- Lý Tưởng, anh thật đen tối a!
Lưu Nhã nghe không hiểu nhưng Hoàng Linh Linh lại nghe hiểu.
- Vậy là ý gì?
Lưu Nhã thật sự là quá thuần khiết, ngay cả Hoàng Linh Linh đều đã nói như vậy mà nàng vẫn không có nghe ra là có ý tứ gì.
Hoàng Linh Linh thấp giọng nói cho Lưu Nhã biết là chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt hai má đều đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Lý Tưởng, nói:
- Anh thật đen tối.
- Ha ha…
Lý Tưởng cười to vài tiếng.
Hoàng Linh Linh quyến rũ nhìn Lý Tưởng, nói:
- Anh có phải hay không nghĩ tôi rất cởi mở?
- Cái này, đúng vậy a.
Lý Tưởng cười nói.
- Kỳ thật, trước đây tôi rất thuần khiết…
Hoàng Linh linh nói thêm:
- Một năm trước tôi vẫn nghĩ “chuối” là từ dùng chỉ một loại trái cây; hai năm trước tôi vẫn cảm thấy câu “cúc hoa tàn, mãn địa thương” (1) là một câu tràn đầy tính văn học nghệ thuật; ba năm trước tôi còn nghĩ “Miêu Phác” là một trang mạng hài hước (2), lên Thiên Địa là để tìm bạn (3); năm năm trước tôi còn tin tưởng zalo chỉ là công cụ nói chuyện phiếm (4); càng kì quái hơn là bảy năm trước tôi còn ngây thơ tin rằng hôn môi là có thể mang thai… Mà bây giờ chỉ cần tôi gặp thiếu phụ trong khu phố nuôi một con chó đực lớn thì lại cười thâm ý rồi!
[ (1): cúc hoa tàn, mãn địa thương: hoa cúc tàn rơi đầy đất, còn ý khác thì cúc hoa là lỗ ass đó, cúc hoa tàn là bị thông cho nát ass @@
(2): Miêu Phác (猫扑) là một trang mạng lớn bên TQ, đủ chuyện xảy ra và bàn tán trên đó)
(3): nguyên gốc là diễn đàn Thiên Nhai (bên kia gọi xã khu) của TQ, cũng là 1 diễn đàn rất lớn, và chuyện gì cũng có trên đó luôn),
(4): nguyên gốc là QQ, phần mềm chat phổ biến nhất TQ, và như Zalo bên mình, chat gì cũng có)]
“Vãi lòng, thiếu phụ cùng chó!!! Linh Linh, khẩu vị của cô thật nặng đó a!” Lý Tưởng bỉ ổi cười nói.
“Cũng không có gì, tôi dạy khiêu vũ cho bọn họ mà, Lý Tưởng, sau này tôi dẫn anh đi nhìn mấy bà thiếu phụ đó, mỗi người đều tươi ngon mọng nước...” Trên mặt Hoàng Linh Linh lộ ra điệu cười xấu xa.
“Kỳ thực điều này rất là tốt đấy, nhưng mà chúng ta nên nói riêng hơn.” Lý Tưởng có chút xấu hổ ngượng ngùng, cười nói, “Tôi là một chàng trai thuần khiết, sẽ xấu hổ đấy.”
“Phì” Hoàng Linh Linh cùng Lưu Nhã đồng thời phì cười, Hoàng Linh Linh quan sát Lý Tưởng từ trên xuống dưới, giả vờ kinh ngạc nói: “Ai za, chàng trai thuần khiết, không phải cậu còn tem chứ? Có muốn chị đây bóc tem cho hay không, yên tâm, chị sẽ không bạc đãi cậu đâu, giúp cậu bóc tem xong còn có thể cho cậu một bao lì xì lớn nữa nha.”
“Không được đâu, cái này xấu hổ quá!” Lý Tưởng thấy cả người Hoàng Linh Linh chỗ lồi thì nên lồi, chỗ lõm thì nên lõm, mặc dù chưa tới mức xinh đẹp động lòng người nhưng cũng là tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể thay cho cơm), có người đẹp như vậy đến giúp hắn bóc tem cũng là một chuyện rất tốt.
Có điều hắn là một thanh niên năm tốt, nghĩ là nghĩ như vậy nhưng ở trước mặt người đẹp vẫn nên kiềm chế một chút, trang bức thì trang bức luôn, còn tốt hơn so với bị người ta nói hạ lưu với không có phẩm chất.
“Thật không cần tôi giúp sao?” Hoàng Linh Linh rất thích trêu Lý Tưởng, nam nhân này thoạt nhìn có vẻ tốt, biểu hiện hay ngượng ngùng như vậy.
Chẳng nhẽ là một tuyệt thế nam nhân tốt?
Hoàng Linh Linh hiểu lầm quan hệ của Lý Tưởng với Lưu Nhã, cho rằng Lưu Nhã sau khi chia tay bạn trai thì đã nhanh chóng tìm được tình cảm khác để ký thác, nếu thật là như vậy, làm bạn tốt của Lưu Nhã, nàng rất là vui vẻ đấy.
Khuê mật của mình có kết quả tốt đẹp, là một chuyện đáng để chúc mừng.
Có điều người nam nhân này phải phẩm hạnh đoan chính, tình cảm chuyên nhất, ngàn vạn lần không thể giống như bạn trai cũ của Lưu Nhã, chân đứng hai thuyền còn chưa tính, lại còn dùng tình cảm xem như thẻ đánh bạc, người như thế thật hiểm ác đáng sợ, cũng thật đê tiện.
Bởi vậy nàng mới có thể cố ý nói ra những câu cởi mở, dụng ý là để khảo nghiệm Lý Tưởng.
Theo một loại góc độ mà nói, Lý Tưởng còn không phải người thập toàn thập mỹ, nhưng từ khảo nghiệm nhìn thấy Lý Tưởng là một người có lương tâm, điểm này so với bạn trai cũ của Lưu Nhã mạnh hơn nhiều.
“Haha, cái này, cái này nói riêng, nói riêng đi.” Lý Tưởng cực kỳ xấu hổ nói, trong lòng lại mong mỏi không gì sánh được, chỉ cần Hoàng Linh Linh lại tiến thêm một bước, hắn liền đi theo cô gái này.
Thịt đã chủ động đưa đến bên mép, không ăn một miếng thì có lỗi với mình, với đảng và nhà nước quá!
“Haha, cẩn thận buổi tối Lưu Nhã bắt anh quỳ bàn phím đấy.” Hoàng Linh Linh cười duyên nói.
“Các người, các người nếu còn nói bậy, tôi sẽ mặc kệ mấy người đấy.” Lưu Nhã ngượng ngùng đỏ bừng cả khuôn mặt, biết Hoàng Linh Linh hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Lý Tưởng, nhưng mà lại không biết giải thích như nào với Hoàng Linh Linh cả.
“Được rồi được rồi, tớ không nói đùa nữa, đồ đạc thu thập xong rồi phải không? Nào, để tớ giúp cậu chuyển đồ.” Hoàng Linh Linh không khách khí giúp Lưu Nhã khuân đồ.
“Không phải cậu có việc sao? Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, còn không qua cẩn thận hắn tức giận đó.” Lưu Nhã nhắc nhở Hoàng Linh Linh.
“Hì, không có chuyện gì đâu, chuyện lớn cũng không bằng chuyện quan trọng của cậu.” Hoàng Linh Linh cười duyên nói, thần sắc có vẻ có chút thần bí.
Lưu Nhã kỳ quái liếc mắt nhìn Hoàng Linh Linh, không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.
Ba người mang đồ đạc lên trên xe, Lý Tưởng lái xa chở hai người tới biệt thự.
Trên xe Hoàng Linh Linh thấy Lý Tưởng có xe, tuy không phải loại giá mắc nhưng cũng không thấp, cười duyên nói: “Được nha, có xe tốt như vậy, lại còn ở biệt thự, nói, anh thật sự buôn dưa chuột sao?”
“Đúng vậy thật mà, sao phải giả chứ.” Lý Tưởng nhún nhún vai, thản nhiên nói, “Có cần cho cô một quả không?”
“Được, phải cho tôi quả to dài nhất.” Hoàng Linh Linh cười khanh khách nói.
“...” Lý Tưởng không biết nói gì nữa luôn.
Lưu Nhã cũng không biết nói gì nốt.
Đến biệt thự, Hoàng Linh Linh vừa nhìn thấy biệt thự của Lý Tưởng thì kinh ngạc không thôi, đồng thời cũng vì Lưu Nhã tìm được nơi chốn tốt mà vui vẻ.
Sau khi thu dọn phòng xong, Lưu Nhã nói muốn mời mấy người Lý Tưởng ăn cơm, Hoàng Linh Linh cười nói: “Cần gì ra ngoài ăn a, ở nhà tự chúng ta nấu ăn luôn.”
Lý Tưởng gật đầu nói: “Được, trong tủ lạnh có đồ ăn đấy.”
Hoàng Linh Linh nói: “Vậy thì tốt quá rồi, Lý Tưởng, anh ra phòng khách xem tivi trước đi, tôi và Lưu Nhã vào bếp trổ tài cho anh xem tay nghề.”
“Hai người làm được không đấy?” Lý Tưởng không tin nhìn hai cô gái.
“Đừng xem thường người ta chứ, chúng tôi đều học qua chuyên môn hết đấy, tay nghề là có tiêu chuẩn nhất định đấy nhé.” Hoàng Linh Linh nói xong kéo Lưu Nhã vào phòng bếp.
“Cậu định làm gì? Lại định đùa giỡn trò gì nữa hả?” Tiến vào phòng bếp, Lưu Nhã không hiểu chuyện gì hỏi.
Hoàng Linh Linh len lén liếc nhìn Lý Tưởng ngoài phòng khách, thấy hắn ngồi ở ngoài đó hút thuốc xem tivi, không có chú ý tới các nàng, nói khẽ: “Lưu Nhã, hai người các cậu xác định lúc nào thế?”
“Gì mà xác định chứ, tớ và anh ấy rất thuần khiết, không có phát sinh chuyện gì đâu.” Lưu Nhã nghiêm mặt nói.
Hoàng Linh Linh nói: “Được được, bây giờ chưa có gì phát sinh, không có nghĩa là sau này không phát sinh chút gì đó, có điều tớ phải giúp cậu khảo nghiệm anh ta một chút, không thể tìm một tên nam nhân cặn bã được.”
“Linh Linh, cậu đừng làm loạn.” Lưu Nhã khẩn trương nói.