Anh lấy ra từ trong túi một chiếc dao chuyên dùng trong quân đội đặt vào tay Lâm Tĩnh Chi, cái này là lấy từ chỗ của Thời Phong, nhỏ nhắn tinh xảo, rất thích hợp để con gái sử dụng.
Lâm Tĩnh Chi đưa lại đồ cho anh: “Thứ này cậu vẫn nên đưa cho An Dao thì hơn, cô ấy cần tới nó hơn tôi.”
Bàng Phi chau mày: “Nhắc tới cô ấy làm gì?”
“Cậu ấy, giống như một đứa con nít vậy, còn giận dỗi với cô ấy nữa. Nếu như hai người đã quyết định sẽ ở bên nhau cả đời, thì nên có dáng vẻ của vợ chồng chứ, đừng cứ giống như đứa trẻ không chịu lớn thế. Thứ này tôi thực sự không dùng đến, chị đây biết võ đấy, người khác muốn hại tôi không dễ dàng thế đâu.”
Bàng Phi tỏ ra kinh ngạc: “Chị còn biết võ nữa cơ à, sao tôi lại không biết thế nhỉ?”
Lâm Tĩnh Chi vô cùng đắc ý: “Bởi vì tôi che giấu kỹ lắm, sao có thể để cậu dễ dàng nhìn ra thế được chứ.”
Hai người cười cười nói nói, An Dao nhìn thấy rất ngưỡng mộ.
Cuối cùng thì con dao đó cũng vẫn bị Bàng Phi đưa cho Lâm Tĩnh Chi, tên khốn nạn như La Lượng có thể làm ra bất cứ chuyện gì, rất khó để đề phòng, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Lâm Tĩnh Chi miễn cưỡng nhận lấy: “Đây còn là món quà đầu tiên mà cậu tặng cho tôi, nghĩ lại thấy cậu thực sự vừa keo kiệt vừa không lãng mạn, không biết rằng An Dao và tôi nhìn trúng cậu ở điểm nào không biết.
“Đẹp trai chứ sao nữa.” Bàng Phi trêu chọc, đột nhiên nhớ ra An Dao, quay lại phòng bệnh xem, người đã rời đi từ lâu rồi.
E là bộ dạng dắt dắt díu díu ban nãy của anh và Lâm Tĩnh Chi đều đã bị An Dao nhìn thấy rồi, đúng là đáng chết mà, ban nãy sao có thể quên mất cô được chứ. truyện xuyên nhanh
“Mau đuổi theo đi, cẩn thận cô ấy ghen rồi đấy.” Lâm Tĩnh Chi cười nói.
Bàng Phi có chết cũng phải giữ thể diện: “Không đi, cô ấy còn lâu mới ghen.”
Lâm Tĩnh Chi bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Tùy cậu thôi, hai người cứ không chịu làm lành là tốt nhất, chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới.”
Rõ ràng là đang quyến rũ Bàng Phi sao anh có thể không nghe ra chứ, người phụ nữ này bây giờ càng ngày càng càn rỡ rồi, còn dám quyến rũ anh giữa ban ngày ban mặt như này, có phải thực sự nghĩ rằng tôi không làm gì được chị đúng không.
“Mau mau đi đi.” Lâm Tĩnh Chi đẩy vào ngực anh, cắt ngang suy nghĩ của anh.
Bàng Phi chào tạm biệt Thời Phong rồi đuổi theo cô, An Dao ngồi trong xe chờ đợi anh.
Hai người không hề nhắc tới chuyện trước đó, nhưng bầu không khí bên trong xe vẫn luôn kỳ lạ.
“Ban nãy mẹ gọi điện thoại cho tôi nói là thím Trương hầm canh đợi chúng ta trở về.” An Dao không có chuyện gì để nói nên mới tìm chuyện này để nói, việc thím Trương hầm canh không phải là việc ngày nào cũng làm sao, có gì đáng để nói chứ.
Bàng Phi nhàn nhạt đáp một tiếng, đầu dựa vào ghế, nhắm mắt lạ từ từ chìm vào giấc ngủ.
Thực ra anh không hề ngủ, nhiều việc rắc rối như thế sao mà ngủ được chứ, nhắm mắt lại chỉ là để phòng trừ cảnh tượng nói chuyện gượng gạo cùng với An Dao mà thôi.
Mấy ngày nay hai người họ luôn đi cùng nhau, An Lộ tưởng rằng mình là đã chờ được ngày trời quang mây tạnh rồi nên rất vui mừng.
Ăn cơm xong, trong lúc Bàng Phi đi tắm rửa, cô ta lén lút đưa cho An Dao một hộp bao cao su, làm An Dao vô cùng kinh ngạc: “Em lấy thứ này ở đâu ra thế?”
“ y da, việc này chị không cần phải lo, chị cầm lấy cái này đi...”
Gương mặt An Dao trở nên lạnh lùng: “Hôm nay em không nói rõ ràng, chị sẽ gọi ba tới để ba đích thân hỏi em đấy.”
“Được được được, cái này là em lấy được ở khách sạn.”
Sao càng nói lại càng ra vấn đề thế này.
“Chị đừng nhìn em như thế, là như thế này, em với Tiểu Mao phát hiện có rất nhiều khách sạn đen tối, trong phòng sẽ để những thứ này, chị dùng một cái bọn họ sẽ thu phí mấy trăm nghìn, chị nói xem bọn họ có đen tối không cơ chứ. Em làm thế không phải là vì muốn cảm nhận cảm giác âm thầm điều tra của phóng viên trước sao, ở vài khách sạn nên tiện tay cầm vài thứ này về.”
“Nếu như chị ngại bảo thẳng anh rể chuyển qua phòng chị ở thì chị cứ vứt cái này ở phía trước cửa, anh rể em nhìn thấy đương nhiên sẽ hiểu được ý của chị.”
Ý tưởng vớ vẩn gì thế chứ, không cẩn thận còn sẽ khiến Bàng Phi hiểu lầm rằng cô đang qua lại với người đàn ông bên ngoài nào khác.
An Dao đưa đồ lại cho cô ta: “Chị không cần, em mau chóng vứt đi ngay cho chị, một đứa trẻ con như em không được phép tham gia vào chuyện của người lớn.”
“Xì, một đứa trẻ con như em còn thông minh hơn chị đấy, Chị cầm lấy đi, ấy, anh rể em ra rồi.”
An Dao giống như làm chuyện gì thẹn với lòng vậy, trong lòng vô cùng hoảng loạn, bàn tay nắm chặt lấy hộp bao cao su tt bỗng nhiên đổ mồ hột.
Mỗi buổi tối hằng ngày Bàng Phi đều sẽ đi tắm rửa, tắm rửa xong sẽ trở về phòng nghỉ ngơi, vốn dĩ là một chuyện rất bình thường, nhưng hôm nay An Dao lại cảm thấy nhìn thấy Bàng Phi thì tim lại loạn nhịp lên.
An Lộ giục cô mau chóng đi lên trêи tầng cùng với Bàng Phi, An Dao lại không hề động đậy, ngây người ra bị An Lộ đẩy đến trước mặt Bàng Phi.
Kết quả An Dao không chú ý va vào lưng Bàng Phi, tay vô ý bám vào người Bàng Phi, Bàng Phi vừa cúi xuống liền nhìn thấy hộp bao cao su tt mà An Dao đang cầm trong tay lộ ra một nửa.
An Dao ngại ngùng đỏ ửng mặt, cứng họng nghẹn lời, hai tay ôm lấy hộp bao cao su tt buồn bực đi lên trêи tầng.
An Lộ hận sắt không thể mài thành thép: “Chị xem chị kìa, ây da, đúng thật là...”
Nhịp tim của Bàng Phi vào giây phút đó cũng đập rất nhanh, An Dao có ý gì chứ, muốn cùng phòng với anh sao?
“Rầm” một tiếng đóng sập cửa làm cho tưởng tượng của anh bị dập tan, biết ngay An Dao sẽ không dễ dàng chịu thỏa hiệp thế đâu, quả nhiên, đây đều là ý tưởng của An Lộ.
Bàng Phi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nếu thực sự An Dao có tâm tư về mặt đó, anh ngược lại sẽ không biết phải làm thế nào.
An Dao trở về phòng vừa lo lắng vừa bất an, trong lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi.
Nhớ tới giây phút ban nãy va vào lưng của Bàng Phi, trái tim của cô nhói lên đến tận cổ họng, giống như muốn nhảy ra ngoài vậy, đây chính là cảm giác của nhịp tim sao?
Hộp bao cao su tt này...bg-ssp-{height:px}
Cô cầm lên cầm xuống nhìn qua nhìn lại, lại không nỡ vứt đi, mà lại kéo mở ngăn kéo cất nó vào bên trong.
Nếu như đã chuẩn bị tốt sẽ ở bên Bàng Phi cả cuộc đời này thì thứ này sớm muộn gì cũng có thể dùng đến, giữ lại để sau này còn dùng đến.
Kế hoạch An Lộ tâm huyết bày ra lại cứ thế mà tan tành, cô nhóc này không hề có định dễ dàng từ bỏ đâu.
Mấy ngày nay cô ta đều rảnh rỗi không có việc gì làm mà tinh thần lại rất dồi dào, cả ngày đều nghĩ ngợi tính toán xem phải làm thế nào mới có thể để An Dao và Bàng Phi ở cùng nhau, chiêu này không thành vẫn còn chiêu khác.
Cô ta gọi cả An Dao và Bàng Phi từ trong phòng ra, nói rằng máy tính ở phòng mình hỏng rồi nhờ hai người xem hộ xem sao.
Đợi hai người vừa bước vào phòng, cô ta liền ở bên ngoài khóa cửa lại.
Trong phòng còn đốt hương kϊƈɦ ɖu͙ƈ, cái này là cô ta mua ở trêи mạng, cũng không không biết liệu có tác dụng hay không.
“Nam mô a di đà phật, nhất định phải có tác dụng đấy.”
Sau đó cô ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Tiểu Mao: “A lô, phía bên tôi xong rồi, cậu mau chóng điều khiển máy tính của tôi từ xa đi.”
“Tổ tông của tôi ơi, tôi mà làm như thế thì anh rể của cậu có khi nào sẽ đánh chết tôi không?”
“Anh ấy dám ư? Tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu không làm, tôi sẽ đánh chết cậu trước đấy.”
Tiểu Mao khóc không ra nước mứt: “Được rồi được rồi, này, cậu chưa ghi chú tên của tôi đấy chứ?”
An Lộ gõ vào trán, ghi chú rồi, nhưng bây giờ có đánh chết cũng không thừa nhận đâu: “Chưa, yên tâm đi, tôi đâu có phải đồ ngốc đến thế.”
“Thế thì tốt.” Tiểu Mao thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Kiểu nước mình, hay là u Mỹ, hay là...”
“Cái gì cuồng nhiệt thì cậu phát cái đó, tôi nhất là có thể trong giây lát kϊƈɦ thích dã tính của người đàn ông và ngọn lửa ɖu͙ƈ vọng của người phụ nữ là được.”
Tiểu Mao không khỏi “xì xì”: “Lá gan của cậu to thật đấy, thế không sợ...”
“Lằng nhằng thế nhỉ, sao lại nói nhảm nhiều thế chứ, mau lên mau lên.”
Tào Tú Nga ăn cơm xong liền ra ngoài dắt chó đi dạo, đang đi dạo đột nhiên trời lại đổ mưa, vừa bước vào nhà liền nhìn thấy An Lộ đang áp sát vào cánh cửa phòng trông giống như trộm vậy, dính sát tai lên cánh cửa nghe lén gì đó.
Đặt con chó xuống, Tào Tú Nga cũng đi tới: “Con đang làm gì thế?”
An Lộ có tật giật mình bị dọa một trận.
Đúng lúc này, trong căn phòng truyền ra một âm anh đinh tai, Tào Tú Nga kinh ngạc tái mét mặt: “Con...Con con con...”
“Không phải con, là chị con với anh rể con...”
“Hai đứa nó...Hai đứa...ở trong phòng con?” Tào Tú Nga trong đầu trống rỗng.
“Chuyện này rất phức tạp, bây giờ không có thời gian giải thích cho mẹ, nếu như muốn sớm được bế cháu thì đừng có ồn ào nữa.”
Nói xong, hai người cùng áp sát cánh cửa nghe lén.
Bên ngoài phòng canh cánh trong lòng thì bên trong phòng lại là bốn con mắt nhìn nhau ngượng ngùng.
An Dao chỉ mở động vào máy tính một tí thôi, đột nhiên lại nhảy ra cảnh tượng như thế này, từng tiếng thở hổn hển khiến người ta nghe thấy mà mặt đỏ tai đỏ, quan trọng hơn nữa là cô và Bàng Phi đang ở một mình trong căn phòng này, nhìn thấy cảnh tượng thế này, thực sự là...
Không khỏi đỏ mặt, nhịp tim tăng mạnh, An Dao bây giờ chỉ hận không thể đào cái lỗ để chui xuống, đồng thời cũng không kiềm chế được mà liếc nhìn Bàng Phi một cái, xem xem anh có phản ứng gì.
Hình như Bàng Phi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn cô, dù gì cũng đang ở cái tuổi trẻ hừng hực rất dễ bị kϊƈɦ thích.
So với An Dao thì Bàng Phi cũng bình tĩnh hơn nhiều, đi vài bước tới chỗ ổ điện rút ổ nguồn của máy tính ra, chẳng còn âm thanh gì nữa.
Nhưng cho dù là như thế, thì bầu không khí gượng gạo ở trong căn phòng cũng chẳng giảm bớt đi chút nào, hai người đều hít thở dồn dập, chẳng ai lên tiếng.
Bàng Phi tiến về phía cánh cửa đập “Rầm rầm” lên cánh cửa: “An Lộ, mau mở cửa ra nhanh lên.”
“Không mở!” An Lộ làm sao dám mở cửa ra, được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, lỡ đâu lại đẩy Bàng Phi vào trong lòng của người phụ nữ khác, thì cô ta sẽ chính là đứa tội đồ cực lớn của nhà họ An.
“Anh rể, em bảo anh cứ làm theo chị em đi, da mặt chị em mỏng ngại không dám nói, một người đàn ông như anh đừng có giữ khăng khăng thể diện làm gì. Chuyện này em sẽ không nói cho ai đâu, anh chịu cứ việc tự nhiên, có đánh sập phòng của em cũng không sao đâu.”
Tào Tú Nga tức giận đánh cô ta một cái, lầm bầm nhỏ tiếng: “Con ăn nói linh tinh cái gì thế hả, thành thật khai báo, rốt cuộc là con đã bày trò gì?”
An Lộ có chết cũng không chịu thừa nhận: “Con có làm gì đâu, mẹ đừng có đổ oan cho con thế chứ.”
“Cho dù con có bày trò gì đi chăng nữa thì cũng mau chóng mở cửa ra cho mẹ.” Dưa hái xanh không ngọt, chuyện tình cảm sao có thể gượng ép ở bên nhau cơ chứ?
An Lộ không chịu được Tào Tú Nga lải nha lải nhải bên tai, liền ném chìa khóa cho bà: “Đây đây đây, muốn thì mẹ đi mà mở.”
Kế hoạch tâm huyết chuẩn bị lại cứ thế mà bị phá hỏng, đúng là mất hết cả hứng thú.
Tào Tú Nga cầm lấy chìa khóa, mau chóng mở cửa phòng ra, căn phòng tràn ngập mùi hương, nồng nặc khiến người khác đau cả đầu.
Bàng Phi nhanh như chớp chui ra ngoài, nhớ tới chuyện lần trước, An Dao lo lắng bất an, nhưng nhìn thấy Bàng Phi xông thẳng vào nhà vệ sinh, cục nghẹn ở tim cô cuối cùng cũng nuốt ngược lại vào trong bụng.
Tất cả mọi chuyện đều là do An Lộ bày ra, con bé đáng chết này, vừa bao cao su lại vừa dùng video nhạy cảm: “An Lộ, tối nay em phải nói rõ ràng cho chị, nếu không thì em đừng hòng được đi ngủ!”
An Lộ gào khóc ầm ĩ xin tha: “Ông trời có mắt, chị à, em làm thế đều là vì tốt cho chị mà.”